Mưu Sắc

Chương 47: Ảnh Tử thẳng thắn thành khẩn




Lê Thấm đứng ở cửa Tuyệt Trần cung, kinh ngạc nhìn nam tử đang vẽ tranh dưới tàng cây chằm chằm.
Dường như biết được nàng đã đến, người nọ ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch, khoát tay áo với nàng, “Thấm Nhi, ngây ngốc đứng ở cửa làm gì, mau lại đây.”
Lê Thấm cúi đầu đi qua, trong lòng có chút chua xót. Trước kia chỉ cảm thấy hắn cười rộ lên trông thật đẹp, tuy số lần hắn cười ít đến đáng thương nhưng giờ sau khi biết được chân tướng sự thật,nhìn nụ cười này, lại phát hiện trong nụ cười ấy có một loại đau xót từ trong xương không thể nào xóa sạch được, dường như đã sớm hòa cùng với máu thịt trở thành một thể.
“Tử Ảnh, chàng vẽ gì vậy?” khóe miệng Lê Thấm cong lên, cố gắng để nụ cười của mình trở nên tự nhiên hơn.
Mộc Tử Ảnh hạ bút xuống, đưa bức họa tới trước mặt nàng.
Sau khi Lê Thấm nhìn thấy hình vẽ trong bức họa, ánh mắt chợt nặng nề đau nhức.
“Môn…môn thần?” Lê Thấm khàn khàn hỏi, “Chàng luôn vẽ hình này làm gì vậy?”
Mộc Tử Ảnh kéo nàng xoay một vòng, rồi rơi vào lòng mình, cùng nhau cầm bức họa xem.
“Thấm Nhi, bức họa này nàng không nhớ sao?” Khuôn mặt Mộc Tử Ảnh nghiêng nghiêng, nhìn về phía nàng, trong mắt hàm ý cười, lại cất giấu một loại phiền muộn và mất mát không nói nên lời.
“…Biết, đương nhiên là biết! Đây không phải là bức họa bay tới khi ta đứng trên con đường nhỏ sao, bức họa đó giống y hệt bức này, lúc đó nó còn khiến mặt ta dính đầy mực nước!” Lê Thấm ra vẻ oán trách nói.
Mộc Tử Ảnh hơi khựng lại, sau đó lập tức cười nhẹ một tiếng, “Không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ chuyện này thế, đúng là tiểu nha đầu nhỏ nhen.”
“Chàng cũng đâu phải mới biết.” Lê Thấm hừ một tiếng.
Mộc Tử Ảnh cười cười, không nói.
Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc. Xung quanh thực yên tĩnh, lá rụng trên mặt đất vì cơn gió thổi qua mà phát ra những tiếng sàn sạt.
Mộc Tử Ảnh nhẹ buông tay, bức họa môn thần theo gió bay vào không trung, quay vài vòng rồi hướng về ngoài cửa cung. Lê Thấm vội vàng vươn tay bắt lấy, cũng không còn kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bức họa kia bay ra ngoài tường cung, không biết sẽ bị gió thổi tới đâu.
“Thấm Nhi, thực ra…lần đó là ta cố ý.” Hai mắt Mộc Tử Ảnh hướng về tường cung cao cao cách đó không xa, nhếch miệng cười nói, ánh mắt sâu thẳm.
Lê Thấm thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, bàn tay không biết tự lúc nào đã xiết chặt.
“Ta biết nàng đi qua nơi này nên mới đánh đàn vẽ tranh dẫn nàng lại đây. Sau buổi đêm nàng tiến vào Tuyệt Trần cung, ta nhìn thấy nàng liền biết nàng chính là công chúa, bộ dáng của nàng một chút cũng không thay đối, giống y như ngày bé.” Mộc Tử Ảnh nói đến đây chợt nhìn thẳng vào mắt nàng,
“Thật không…một chút cũng không nhớ ra ta sao?”
“…Tử…Tử Ảnh ca ca.” Hai mắt Lê Thấm không nhịn được mà ẩm ướt, quay người ôm thắt lưng hắn, chui vào lòng hắn.
Mộc Tử Ảnh xoa đầu nàng, cười nói: “Nha đầu ngốc, cuối cùng cũng nhớ ra rồi. Lúc đó nàng mới chừng năm sáu tuổi, mỗi ngày đều theo lỗ chó chui vào tiểu viện của ta, tuy rằng ba ngày sau nàng ra đi không từ giã nhưng ta vẫn đợi nàng, còn nghĩ, vì sao tiểu nha đầu ngốc nghếch hôm nay lại không tới, có phải đã xảy ra chuyện gì không. Sau đó, ta mới tìm hiểu được, nàng cùng…phụ hoàng nàng ở tạm lâm viên nhà bên, mà lâm viên đó vài năm trước đã được phụ thân ta sửa chữa tốt, vì ta ra ngoài nên mới không hề biết.” Mộc Tử Ảnh mỉm cười chua xót “Cũng trong thời gian đó, Mộc gia chúng ta liền bị Chu thái sư theo dõi. Sau đó…Chu thái sư hại chết một nhà Mộc thị ta, chiếm lấy địa khế trạch khế Mộc gia.”
Cả người Lê Thấm run rẩy, vì sao khi nghe hắn nhẹ nhàng nói ra những thống khổ trong lòng, nàng lại cảm thấy đau đớn.
“Tử Ảnh ca ca, đừng nói nữa, xin chàng đừng nói nữa.” Lê Thấm vùi vào lòng hắn, buồn bã nói, lòng bị kéo căng đến đau đớn.
“Không, Thấm Nhi, lời nói kế tiếp nàng nên nghe. Không cần nói gì, chỉ cần yên lặng nghe ta nói thôi.” Bàn tay Mộc Tử Ảnh phủ lên tóc nàng, giọng điệu ôn nhu mà kiên định.
“Ừm…” Lê Thấm hít mạnh một hơi, gật đầu.
“Ngay từ đầu ta tiếp cận chính là muốn nhìn xem cô bé ngày trước khi trưởng thành đã biến thành thế nào, ta ở trong cung năm năm, thực sự rất tịch mịch. Có người trò chuyện cùng ta cũng tốt. Sau khi ở chung với nàng nhiều hơn, ta mới phát hiện nàng còn quan trọng hơn so với tưởng tượng của ta. Thấm Nhi, nàng biết không, làm một người tịch mịch đã lâu, có người cùng nói chuyện, còn lấy hết tâm tư để lấy lòng mình, nàng giống như là người cứu vớt ta. A, cứu vớt đó chính là, không cần ngày ngày đều nhớ về chuyện cũ, cũng không cần dùng bàn tay dính đầy máu tươi của mình ăn cơm.”
Lê Thấm cúi đầu khóc thút thít, khiến áo choàng màu trắng của hắn loang ra vệt nước lớn, hai tay ôm chặt lấy hắn.
“…Sau đó, lại mang theo một chút lợi dụng. Thấm Nhi, thật sự chỉ có một chút thôi.”Mộc Tử Ảnh nhấn mạnh.
Lê Thấm chợt buồn cười nghĩ, Tử Ảnh ca ca cũng có lúc thật đáng yêu.
Dù Lê Thấm đã biết được mọi chuyện từ chỗ đại ca mình nhưng khi chính tai nàng nghe được mọi chuyện từ miệng Mộc Tử Ảnh, Lê Thấm mới phát hiện, chút oán giận còn tồn tại trong lòng nàng đã đã biến mất từ khi nào không biết.
Sau khi ngăn cách được loại bỏ, sai người còn thân thiết hơn so với dĩ vãng vài phần. Mộc Tử Ảnh tinh tế hôn lên má nàng thật lâu, ghé sát vào tai nàng, có chút khẩn trương nói: “Thấm Nhi, ta muốn nói cho nàng một tin tốt.”
“Ừm?” Khẩu khí vui sướng khi người gặp họa hiếm thấy của Mộc Tử Ảnh khiến lòng hiếu kỳ của Lê Thấm được khơi dậy.
Mộc Tử Ảnh cắn cắn vành tai nàng, vui vẻ nói: “Đoan vương gia muốn đem Hi quận chúa gả cho con trai Thị Lang Hình bộ Đoàn Ngôn. Thấm Nhi, nàng cũng biết người này đó, bình thường làm ra rất nhiều chuyện hoang đường, trong phủ mặc dù không có chính thê nhưng tiểu thiếp thì có đến mười người, quận chúa gả đến đó chỉ có thể nếm mùi đau khổ.”
“Tử Ảnh ca ca, chàng biết được tin tức này từ chỗ nào?” Lê Thấm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hỏi.
“Bình thường Triệu Ly nhìn như không có việc gì làm nhưng thực ra là hắn luôn tìm hiểu các loại tin tức.” Mộc Tử Ảnh mỉm cười đáp, “Thấm Nhi, sau này sẽ không còn người nào dám bắt nạt nàng nữa, quận chúa đã làm sai cho nên sẽ nhận được trừng phạt tương ứng.”
Lê Thấm vui vẻ ra mặt, vỗ tay tán thưởng, “Ta sẽ không thương cảm gì Lê Vũ Hi đâu, tất cả đều là trừng phạt đúng tội của nàng ta. Nhưng mà ta thực tò mò, vì sao hoàng thúc có thể nhẫn tâm gả nữ nhi của mình cho một kẻ phóng đãng như vậy.”
Mộc Tử Ảnh hé miệng cười, xoa đầu nàng: “Việc này không cần nàng nghĩ nhiều, nàng chỉ cần biết rằng, bất kì ai trên đời này bắt nạt nàng đều sẽ bị trừng phạt.”
“Công tử!” Triệu Ly đột nhiên đẩy cửa ra, vội la lên. Nhìn thấy hai người đang ôm nhau, mặt đỏ lên, vội vàng xoay người.
Lê Thấm xấu hổ, vội rời khỏi vòng ôm của Mộc Tử Ảnh.
Hàng mi Mộc Tử Ảnh nhíu lại, “Triệu Ly, gấp gáp như vậy, là xảy ra chuyện lớn gì?”
Lúc này Triệu Ly mới quay lại, há mồm muốn nói, nhìn lướt qua tiểu công chúa đứng bên Mộc Tử Ảnh, lời muốn ra lại nuốt ngược trở lại.
Lê Thấm nhìn ra điểm đó, không khỏi hờn giận nói: “Ta cũng không phải người ngoài, ta là vị hôn thê của chủ nhân nhà ngươi, có cái gì cứ nói thẳng ra, cứ ấp a ấp úng, một chút cũng không giống đại nam nhân.”
Mộc Tử Ảnh nghe thấy lời này không khỏi cười nhẹ một tiếng.
Triệu Ly thấy Mộc Tử Ảnh không phản bác, đành hít một hơi,bẩm, “Chu thái sư ở trong đại lao đã biến mất. Không, không thể nói như vậy. Phải nói là người ở trong đại lao hai ngày nay thực ra đã bị đánh tráo, nay ở trong lao chỉ là một kẻ giống Chu thái sư, thuộc hạ đoán rằng, đối phương là thừa dịp yến hội ngày trước sử dụng kế đánh tráo.”
Lê Thấm giật mình, lập tức nhìn về phía Mộc Tử Ảnh. Lông mi hắn cụp xuống, che khuất hơn nửa cảm xúc trong mắt, khiến người ta dù có thấy cũng không thể nào đoán ra. Trong lòng quýnh lên, Lê Thấm lập tức cầm tay hắn, “Tử Ảnh ca ca, đừng lo lắng, Chu thái sư sẽ không chạy thoát được đâu, nay ông ta chẳng qua chỉ là một con chuột cùng đường, mọi người đều xua đuổi, sẽ sớm sa lưới mà thôi.”
Mộc Tử Ảnh cầm tay nàng, khẽ lắc đầu, “Thấm Nhi, ta không sao. Đúng như lời nàng nói, hành vi phạm tội của Chu thái sư đã quá rõ ràng, đã không còn gì phải kiêng kị, hoàng thượng sớm hay muộn sẽ bắt được ông ta thôi.”
Lê Thấm thở phào một hơi, “Ta còn nghĩ chàng hận không thể tự tay đâm chết kẻ thù nữa, chàng có thể nghĩ như vậy ta yên tâm rồi.”
“Công tử, còn có một việc.” Triệu Ly nói, liếc mắt nhìn tiểu công chúa bên cạnh một cái, trầm giọng thưa, “Sau khi hoàng thượng nghe được tin tức này, nhất thời hỏa khí công tâm, hộc máu.”
“Cái gì?!” Lê Thấm kinh hoảng hô một tiếng, giật mình sững sờ tại chỗ.
Phản ứng của Mộc Tử Ảnh trấn định hơn nhiều, vỗ vai nàng, “Đi thăm đi, cho dù thế nào, đó cũng là phụ thân của nàng.”
Lê Thấm gật đầu, cầm tay hắn rồi vội vàng rời đi. Trong lòng loạn vô cùng, những năm gần đây nàng không thể nghi ngờ là hận ông nhưng ông thực sự rất yêu chiều nàng, Lê Thấm càng chạy càng nhanh, khủng hoảng trong lòng lại càng lúc càng lớn. Nếu như, nếu như có một ngày phụ hoàng mất đi, nàng còn có thể hận ông giống như mấy năm nay không? Đáp án đó ngay cả nàng cũng không biết.
Mộc Tử Ảnh nhìn cửa cung mở rộng, nhẹ thở dài một hơi. Xem ra, người nọ vẫn quyết định động thủ.
“Công tử, có phải người có việc gì gạt nô tài không?” Triệu Ly hỏi, đánh gãy suy nghĩ của hắn.
“…Có một số việc ngươi biết càng ít càng tốt.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên đáp.
Trước kia khi làm việc này hắn tuyệt không tồn tại nửa phần băn khoăn, nhưng, nay không biết từ lúc nào, hắn đã dưỡng thành thói quen trước khi làm mọi chuyện đều nghĩ tới cảm nhận của Lê Thấm.
Quả nhiên, mặc kệ bản thân đã bị thương sâu đến mức nào, nha đầu ngốc này cũng không thể buông bỏ Kính Nhân đế. Vì sao mấy người phụ nhân trong cung có thể nhẫn tâm đến thế? Thấm Nhi luôn cho rằng mình đã mang mặt nạ rất dày rồi nhưng lại không biết mỗi người đàn bà trong hậu cung đều như thế, ngay cả…Tiết hoàng hậu cũng không ngoại lệ.
___^^__^^___
“Mẫu hậu, phụ hoàng sao rồi?!”
Lê Thấm nâng làn váy, vội vàng chạy đến bên giường Kính Nhân đế.
Đôi mắt đẹp cuả Tiết hoàng hậu dừng trên gương mặt tái nhợt của Kính Nhân đế, đáp: “Lý thái y nói, bởi vì giận dữ công tâm, uống mấy thang thuốc sẽ từ từ khỏe lên thôi. Chẳng qua mấy ngày này làm việc quá mức vất vả.” Nói xong lại nắm tay nàng, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay, “Chờ phụ hoàng con tỉnh lại, ta sẽ để Y Thủy đi gọi con, con cứ về hành cung nghỉ ngơi trước đi.”
“Mẫu hậu, nhi thần muốn ở đây chờ phụ hoàng tỉnh lại.” Lê Thấm nhìn Kính Nhân đế nằm trên giường chỉ trong nháy mắt thôi mà đã già đi rất nhiều, trong lòng dâng lên một trận khổ sở.
“Con ngoan, con có phần hiếu tâm này, mẫu hậu và phụ hoàng đều vô cùng vui mừng nhưng nếu con cứ ngốc nghếch ở chỗ này cũng chẳng làm được gì. Huống hồ…mẫu hậu cũng muốn một mình ở bên phụ hoàng con…” Tiết hoàng hậu nói một câu không rõ ý.
Lê Thấm không đoán được mẫu hậu luôn chín chắn sẽ nói lời này, vì thế nàng ngẩn ra rồi gật đầu rời đi.
Sau khi người đã đi xa, ánh mắt Tiết hoàng hậu chuyển lạnh lùng, nhìn về phía Lý thái y vẫn đứng yên một chỗ, uy nghiêm lộ rõ, lạnh lùng hỏi: “Lý thái y, ý của khanh là hoàng thượng trúng phải độc mãn tính, chừng một tháng rồi sao?”
Lý thái y vội vàng trả lời: “Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, đúng là như vậy!” Sau khi Lý thái y chẩn đoán xong thì mồ hôi lạnh tuôn ra đầy người. Có thể thân cận với hoàng thượng thì ngoại trừ Lý công công cũng chỉ còn có vài vị phi tần được sủng ái ở hậu cung.
“Người đâu! Đưa Chu quý phi và Nhu phi áp giải đến chỗ bản cung!” Tiết hoàng hậu khí thế nghiêm trang nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.