Mưu Sắc

Chương 7: Không phải người lương thiện




Diệu Ngọc nghe thấy lời nói trào phúng vừa rồi, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn trắng nhợt, âm thầm cắn chặt răng, khóe miệng miễn cưỡng cong lên,
“Chắc công chúa hiểu lầm nô tỳ cái gì, nô tỳ chỉ vâng mệnh hoàng hậu nương nương đến xem công chúa. Nương nương sợ công chúa say rượu choáng váng đầu, người là nghĩ có nên mời thái y xem qua cho công chúa hay không.”
“Ồ? Như vậy sao, vậy ngươi về bẩm báo mẫu hậu đừng lo lắng, tửu lượng của ta cũng không phải quá kém, không đến mức chỉ mới uống thêm vào ly rượu liền say đến nhiễm bệnh.”
Diệu Ngọc cúi đầu đáp ứng, xoay người định rời đi.
“Chậm đã!” Một tiếng quát chói tay khiến đôi chân còn chưa kịp bước của Diệu Ngọc lập tức dừng lại.
“Diệu Ngọc, mẫu hậu trước giờ rất ít khi trách phạt ta cho nên ngươi không cần lấy cớ muốn trách phạt của người áp lên ta. Hơn nữa cũng đừng coi khinh thái giám cung nữ chỗ ta chỉ là nô tài, chính ngươi so sánh với bọn họ cũng không kém bao nhiêu đâu!” Lê Thấm hừ một tiếng rồi tiếp tục cười nói,
“Còn có, nếu mẫu hậu đối với ngươi có một chút tin tưởng thì cũng đừng không biết liêm sỉ mà làm những chuyện có lỗi với người. Hoàng hậu chính là người đứng đầu hậu cung, ngươi nên nhớ rõ điều này, ngàn vạn lần không cần làm những chuyện tự hủy tương lai của chính mình.”
Thân mình Diệu Ngọc run rẩy, đồng tử mở to, cúi thấp đầu không nói, môi lại không nhịn được mím chặt.
“Ta nói cái gì, tự trong lòng ngươi rõ. Hậu cung này lớn như vậy, không cẩn thận có người nào đột nhiên biến mất cũng không ai để ý đâu!” Lê Thấm mắt lạnh nhìn nàng ta, sát ý trong mắt chợt lóe.
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ là người lương thiện. Nếu người khác dám động đến nàng, nàng cũng không ngại khiến hai tay mình vấy máu.
“Nô tỳ ghi nhớ lời công chúa dạy bảo.”
Diệu Ngọc kìm nén nỗi sợ hãi đang gào thét trong lòng, cố gắng đáp lại một câu. Ngay sau đó ba bước biến thành hai, chạy trối chết ra ngoài.
Mấy hạ nhân xung quanh cũng giật mình hoàn hồn, khuôn mặt ngập tràn sợ hãi nhìn nữ tử dựa vào cửa, rõ ràng là tươi cười xán lạn nhưng đôi mắt đẹp lại không hề che giấu sát ý.
“Được rồi, đừng đứng đó nữa, mau nghỉ hết đi.” Ánh mắt Lê Thấm đảo qua những người xung quanh, giọng nói mang theo vẻ lười nhác. Nàng khẽ phất áo choàng trên người, xoay người trở về nội điện.
Rầm một tiếng, nhóm hạ nhân nhìn thấy cửa lớn đóng sập trước mắt trái tim mới dám đập trở lại. Thầm nghĩ: Công chúa vừa rồi thật sự quỷ dị, có nên bẩm báo lại với hoàng hậu nương nương hay không?
“Vừa rồi công chúa vô cùng uy vũ, ngay cả nô tỳ cũng phải kinh sợ.” Nguyệt Dung cười nói, tay cầm đèn lồng dẫn đường cho công chúa.
Sau khi đưa người nằm lên giường liền thổi tắt đèn, nhanh chóng thuần thục mở hộp châu báu lấy viên ngọc đang tỏa ra ánh sáng màu xanh phỉ thúy Minh Nguyệt Châu ra, cẩn thận đặt vào tay Lê Thấm, “Công chúa cầm chắc vào, cẩn thận kẻo rơi.”
Lê Thấm cười tươi tắn khum hai bàn tay giữ chặt Minh Nguyệt Châu, hôn vài cái mặt ngọc sau đó chui vào trong chăn. Dù cả thân mình đều đã được chăn gấm bao phủ nhưng ánh sáng màu xanh vẫn truyền ra bên ngoài đặc biệt là ở cổ Lê Thấm. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên làn da phấn hồng khiến chiếc cổ thon thả trông như một loại ngọc thượng đẳng.
“Công chúa nghỉ ngơi, nô tỳ gác ở bên ngoài.” Nguyệt Dung nhỏ giọng nói, vụng trộm liếc mắt nhìn đôi mắt vừa nhắm lại của công chúa, hai hàng mi thỉnh thoảng lại rung lên, dường như có gì đó bất an.
Không biết vì sao, nhìn thấy công chúa ngủ như vậy lại khiến nàng đau lòng. Gió đêm hơi lạnh, công chúa co cả người lại giống như có khí lạnh phát ta từ trong xương khiến nàng chỉ có thể kiên quyết bao bọc lấy chính mình, ngăn cản tất cả khí lạnh.
Bất chợt đôi mắt rõ ràng đang nhắm lại đột nhiên mở ra, Nguyệt Dung nhanh chóng đem ánh mắt rời đi, chuẩn bị cầm đèn bước ra ngoài.
“Bởi vì ta sợ tối.” Không biết bởi vì mệt mỏi hay do buồn ngủ mà thanh âm của nàng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, không có lấy một tia khí lực.
“Ân?” Nguyệt Dung khó hiểu, theo bản năng nghi hoặc hỏi một tiếng.
Lê Thấm lấy Minh Nguyệt Châu ở trong chăn ra, giơ lên với nàng, ánh sáng màu xanh chiếu vào hai mắt Lê Thấm, nàng tựa như đang cười, “Minh Nguyệt Châu này so với đèn trong tay ngươi còn sáng hơn, có nó bên người, ta rất an tâm. Đừng để ý đến vẻ ngoài lạnh băng của nó, nếu ôm lâu, ta còn cảm thấy ấm áp hơn so với mẫu hậu.”
Lê Thấm cười hì hì hai tiếng sau đó lại đem Minh Nguyệt Châu nhét vào trong chăn, cuốn chăn quanh người rồi mới nhắm mắt ngủ.
Nguyệt Dung không hiểu mấy lời công chúa vừa nói, trong lòng không khỏi thở dài, chậm rãi lui ra ngoài.
Tối nay Lê Thấm mơ một giấc mộng.
Trong mộng, nam tử một thân áo trắng tuấn mĩ đang đánh đàn còn nàng vẽ tranh ngay bên cạnh đó. Từng đóa hoa phiêu lãng bay đầy trời, xung quanh tràn ngập hương thơm, hoa vương cả trên tay áo hai người.
Nam tử đánh đàn chậm rãi ngẩng đầu cười với nàng, tuyệt sắc khuynh thành, mà nàng thì đang vui vẻ đưa bức tranh trong tay lên cho hắn xem, chỉ vào hai người trong tranh, dùng thanh âm non nớt hỏi, “Ảnh ca ca, ta vẽ hai vị môn thần này đã giống chưa?”
Bàn tay nam tử dịu dàng vuốt ve đầu nàng, cười nhẹ nói: “Giống.”
Giấc mộng kì lạ…
Khóe môi Lê Thấm khẽ cong lên.
Sau Quỳnh Lang yến, trong lòng Tiết hoàng hậu đại khái đã chọn được phò mã ưng ý.
“Thấm Nhi, mẫu hậu đã nhìn hộ con rồi, Hàn Mộc Hủ tài văn hơn người, lại đỗ đầu bảng, bộ dạng cũng cực kì tuấn tú. Ngay cả phụ hoàng con cũng phải khen ngợi, Hàn Mộc Hủ người này rất được.” Tiết hoàng hậu tỏ vẻ hài lòng kể cho Lê Thấm một đống lời khen.
Lê Thấm nở nụ cười hai tiếng phụ họa, im lặng nghe. Vị tân trạng nguyên này tốt thì có tốt, chỉ có điều…mấy năm gần đây Hàn gia hình như qua lại với Bình Võ Vương hơi gần một chút.
“Mẫu hậu, chuyện này không nên vội. Tuy nhi thần rất thích bộ dạng tuấn tú nhưng với người sau này cùng chung chăn chung gối với mình thì vẫn phải cẩn thận. Hay là phụ hoàng và mẫu hậu lại xem xét vài lần nữa, lâu ngày mới có thể nhận biết được lòng người. Người này xứng hay không xứng với nhi thần, cũng không phải một hai lần là có thể nhìn ra. Hơn nữa, chẳng may Hàn trạng nguyên trên người đã có hôn ước, nếu nhi thần ỷ vào thân phận công chúa chặn ngang ở trước, chẳng phải đã phá bỏ mối lương duyên của người ta sao?!” Lê Thấm cười nói.
Tiết hoàng hậu nghe thế giật mình, “Thấm Nhi, con thật sự nghĩ vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, nhi thần ở trước mặt mẫu hậu sẽ không bao giờ nói dối, trong lòng nghĩ cái gì đều sẽ kể hết với mẫu hậu.”
Nói đến đây, thân mình Lê Thấm tiến lại gần, chớp chớp đôi mắt to, cười tươi nói: “Nhi thần đúng lúc này cũng có một việc muốn thỉnh cầu mẫu hậu, vạn mong mẫu hậu đáp ứng nhi thần.”
“Lại nổi tính tình đùa giỡn lưu manh.” Tiết hoàng hậu cười mắng một câu, “Nói đi, lại coi trọng bảo bối nào của mẫu hậu?”
Lê Thấm nói nhỏ vào tai bà một câu, nụ cười trên mặt Tiết hoàng hậu chợt tắt, khuôn mặt nghiêm lại, “Chuyện này không được.”
“Mẫu hậu, người đồng ý với nhi thần đi, nhi thần lần này là thật sự, không phải là đùa giỡn đâu. Nhi Thần tự thấy mình tính tình nóng nảy không suy xét kỹ mọi chuyện, cần phải tu thân dưỡng tính. Quốc sư đại nhân mỗi ngày đều không có chuyện gì làm, chỉ cần ngài ấy mỗi ngày dành một ít thời gian chỉ dạy nhi thần thôi. Chẳng phải mẫu hậu luôn bảo nhi thần phải học nhiều lễ nghi trong cung hơn nữa sao? Nhi thần hiện tại có tâm sửa đổi, mẫu hậu mà không đồng ý thì sau này người đừng bảo nhi thần cái gì nữa.” Lê Thấm nóng lòng nịnh nọt, hai mắt nhìn chằm chằm xem xét phản ứng của Tiết hoàng hậu.
Tiết hoàng hậu vội vàng quay đầu, giả vờ không thấy. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt Lê Thấm tỏ vẻ đáng thương, Tiết hoàng hậu liền cái gì cũng đồng ý với nàng nhưng lần này thì không được. Quốc sư đâu phải người thường, hậu cung ai mà chẳng biết quốc sư vừa có thể xem bói vừa có thể dự đoán tương lai lại còn có khả năng liên hệ với thần tiên.
Tính tình của nha đầu Lê Thấm, bà là mẫu hậu của nàng so với tất cả đều hiểu rõ nhất. Tuy so với trước kia đã thu liễm đi rất nhiều, nhưng tính cách nghịch ngợm nóng nảy thì không biết khi nào lại phát tác, đem nàng từ một nha đầu tinh nghịch chuyển thành nghe lời thì tốt rồi nhưng chỗ quốc sư lại là nơi vạn vạn không thể quấy nhiễu.
“Thấm Nhi, con muốn châu báu bảo bối nào mẫu hậu cũng đáp ứng con nhưng chuyện này thì không được. Quốc sư thích thanh tĩnh, con lại ngày ngày đi quấy rầy, quốc sư đại nhân giận dữ không muốn ở trong cung nữa thì biết làm sao bây giờ? Đến lúc đó phụ hoàng của con khẳng định sẽ vô cùng giận dữ, cho dù ông ấy có yêu chiều con đến đâu cũng không thể chấp nhận con làm loạn.” Thái độ Tiết hoàng hậu rất kiên định, trong đầu Lê Thấm liên tục suy nghĩ phương án thuyết phục.
“Mẫu hậu, hay là thế này. Nhi thần tự mình tới cửa bái phỏng, xin quốc sư dạy con phương pháp tu thân dưỡng tính, nếu nhi thần khiến quốc sư đại nhân đồng ý vậy mẫu hậu và phụ hoàng có thể đáp ứng nhi thần chuyện này, ngược lại không được, nhi thần sẽ hết hy vọng, bản thân ngoan ngoãn ở trong cung xem sách thêu hoa, cho tới khi cập kê thì tiến vào phủ công chúa, tìm một người nào đó gả cho.” Lời cuối cùng nói xong còn có phần hờn dỗi.
Tiết hoàng hậu chỉ cảm thấy đau đầu, đứa nhỏ này không nhảy Hoàng Hà quyết không từ, tính tình này giống y hệt bà. Quốc sư làm sao có thể đồng ý cho nha đầu này gây chuyện được, chuyện này khẳng định không thành. Mặc dù miệng nói là đi theo quốc sư học cách tu thân dưỡng tính nhưng tật xấu nhiều năm không đổi của Lê Thấm làm sao có thể lừa gạt bà được.
Nhất định là Thấm Nhi đã nhìn thấy dung mạo của quốc sư, trong lòng ngứa ngáy, mới tìm cách tiếp cận.
Tiết hoàng hậu biết nha đầu kia chỉ thích người đẹp lại còn ham vơ vét bảo bối, nhưng cho dù có sắc tâm cũng không bao giờ có sắc đảm cho nên bấy lây nay vẫn dung túng nàng.
Lê Thấm thủa nhỏ nhiều bệnh, lần trước còn súyt chút nữa rơi xuống nước chết đuối, Tiết hoàng hậu chỉ ước gì có thể gắn nàng bên người không rời, bảo vệ chặt chẽ, để nàng không chịu dù chỉ một chút thiệt thòi.
“Mẫu hậu sẽ nói với phụ hoàng con, nếu phụ hoàng con gật đầu, con hãy tự nghĩ biện pháp đi năn nỉ quốc sư đáp ứng con.”Tiết hoàng hậu thỏa hiệp, trong lòng nghĩ: Nếu chính quốc sư không đáp ứng thỉnh cầu của Thấm Nhi, thì Thấm Nhi tự mình vấp phải trắc trở sẽ tự tiêu tan hy vọng.
“Thấm Nhi tạ mẫu hậu. Nhi thần vẫn biết mẫu hậu hiểu rõ nhi thần nhất.” Lê Thấm lập tức vui vẻ nói.
Tiết hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu. Bà không biết bà sủng nàng như vậy có thể hay không sau này sẽ hại nàng. Ngày sau nhất định phải tìm một người con rể thật tốt, yêu thương Thấm Nhi vô hạn.
Thấm Nhi tuy thông minh nhưng tính tình lại khiến cho nam nhân không thích. Có nam nhân nào là không thích nữ nhân ôn nhu hiền thục?Nữ tử giống như Lê Vũ Hi mới là đối tượng giai ngẫu tuyệt hảo của nam tử khắp kinh thành.
Tuy Hàn thị vẫn luôn ghi hận bà chuyện năm xưa nhưng Tiết hoàng hậu không thể không thừa nhận, nàng ta thực sự đã dạy được một nữ nhi tuyệt vời. Chỉ cần Thấm Nhi có lấy một nửa dịu dàng của đứa nhỏ Vũ Hi thì tốt rồi, hơn nữa tướng mạo của Thấm Nhi còn trên cả Vũ Hi, vậy thì cần gì phải lo nàng không tìm được lang quân như ý.
Lê Thấm nhìn hai mắt mẫu hậu mình tập trung lại một chỗ nhìn chằm chằm nơi nào đó đến thất thần, nàng gọi nhỏ hai tiếng, “Mẫu hậu! Mẫu hậu?!”
“Mẫu hậu nghĩ cái gì vậy, hai mãy cứ liên tục nhăn lại rồi dãn ra.” Lê Thấm cười hì hì hỏi.
“Còn không phải suy nghĩ chuyện của con sao.” Tiết hoàng hậu vỗ nhẹ lên trán Lê Thấm. Lê Thấm phóng đại động tác của bà, cả người cơ hồ đều ngửa ra sau, chọc Tiết hoàng hậu cười nhẹ, “Tiểu vô lại, khi nào mà sức lực của mẫu hậu lại lớn như vậy, một đầu ngón tay đã khiến cả người con suýt chút nữa thì bay ra.”
“Nhi thần làm gì có ý này, điều này chỉ có thể khẳng định là mẫu hậu người tinh thần khí lực khỏe mạnh mười phần.” Lê Thấm cười vô cùng xinh đẹp, hai mắt như phát sáng, nàng cầm tay Tiết Hoàng hậu, thật lòng nói: “Mẫu hậu nhất định người phải giống như hiện tại vui vẻ như vậy, ngày sau bất kì có chuyện gì xảy ra, mẫu hậu phải nhớ rõ, nhi thần sẽ vĩnh viễn ở bên người.”
“Con, đứa nhỏ này còn phải khuyên mẫu hậu sao, mẫu hậu trong hậu cung này chìm nổi nhiều năm, còn việc gì chưa từng gặp chưa từng qua, trong lòng ta đã sớm thông thấu như gương sáng rồi.” Tiết hoàng hậu vỗ lên đôi tay nhỏ bé của nàng, ngạc nhiên rất nhiều mà buồn thương cũng không ít.
Lê Thấm cũng không phản bác cái gì, im lặng, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Mẫu hậu, nhi thần có thể cầu người làm một việc nữa không?”
Tiết hoàng hậu nghe xong chuyện đầu tiên đã khiếp sợ lắm rồi, lúc này trong lòng bà đã sớm chuẩn bị, buông tiếng thở dài, “Thôi thôi, con, nha đầu này cả ngày chỉ biết đùa giỡn thỉnh cầu mẫu hậu, mẫu hậu đã sớm chẳng có cách đối với con . Có chuyện gì thì nói luôn đi.”
Lê Thấm không cười đùa giống bình thường, biểu tình trên mặt nàng nghiêm túc, “Mẫu hậu, nhi thần nói lời này cũng không phải tin đồn vô căn cứ, mong rằng mẫu hậu nghe xong sẽ tự có cân nhắc.”
Hai mày Tiết hoàng hậu nhướng lên, Lê Thấm rất ít khi nghiêm túc như vậy, một khi biểu tình này xuất hiện, tất là có chuyện không nhỏ. “Con cứ nói thẳng, mẫu hậu sẽ nghe.”
Lê Thấm ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Hạ nhân bên người đều trung thành với mẫu hậu nhưng không phải là không có ngoại lệ. Nhi thần nghe nói mấy ngày trước Diệu Ngọc cùng với cung nữ Thục Vân bên Chu quý phi đi lại rất gần. Mẫu hậu tâm nhãn hơn hẳn nhi thần, hẳn người có thể cân nhắc chuyện này, nếu là kẻ không tốt vẫn nên sớm đuổi đi.”
Tiết hoàng hậu nhất thời trầm mặc. Có lẽ bởi mấy năm nay trôi qua quá mức thư thái, bà quả thực không chú ý tới mấy vấn đề nhỏ này. Nếu đúng như lời Thấm Nhi nói, loại nô tài ăn cây táo rào cây sung này tuyệt không thể lưu.
Hậu thuẫn của Chu quý phi quá mức vững chắc, ngay cả hoàng thượng tính toán bao nhiêu năm cũng không thể đánh đổ ngoại thích họ Chu, nhất là Chu thái sư, mấy năm gần đây càng ngày càng lộng quyền. Người Chu gia lại quá mức giảo hoạt, Chu quý phi đương nhiên cũng thế.
"Thấm Nhi nhắc nhở, mẫu hậu nhớ kỹ." Tiết hoàng hậu trịnh trọng gật gật đầu nói.
“Vậy nhi thần cáo lui trước, hôm qua mẫu hậu ở Quỳnh Lang điện phải ngồi lâu, người phải chú ý thân mình nhiều hơn.” Sau khi dặn xong, Lê Thấm mới chậm rãi rời khỏi Phượng Loan điện.
Rốt cuộc lòng dạ mẫu hậu vẫn mềm yếu, nhưng không sao, có nàng ở bên bảo vệ mẫu hậu, nhưng kẻ khác đừng mơ tưởng động đến người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.