Sáng sớm hôm sau, Tô Vận Hàm phá thiên hoang* thức dậy trễ.
[phá lệ hay chỉ lần đầu tiên]
Có lẽ là mộng đêm qua quá mức chân thực cũng quá mức hoàn mỹ, lúc Tô Vận Hàm ngồi dậy không tránh khỏi cảm thấy đau nhức toàn thân. Bạch hồ bên cạnh đã sớm tỉnh lại, thời khắc này đang ngoan ngoãn ỷ ôi vào người Tô Vận Hàm, cảm giác được nàng tỉnh dậy, bạch hồ rất tự giác chui vào ngực nàng, để Tô Vận Hàm tuỳ ý vuốt ve qua lại da lông mình. Mãi tới khi tay Tô Vận Hàm lại chuyển tới bụng bạch hồ, rất hưởng thụ dùng bàn tay ma sát nơi có khối vừa nhuyễn lại chơi vui kia, lúc này bạch hồ mới ngâm nga mấy tiếng sau đó giãy dụa ra khỏi ôm ấp của Tô Vận Hàm.
"Tuyết nhi, đêm qua ta nằm mộng rất mỹ." Tô Vận Hàm lại ôm lấy bạch hồ, nàng thực thích xoa bụng bạch hồ, nơi đó có lông mao nhuyễn thật là nhuyễn, hơn nữa ngón tay còn có thế tới mấy chỗ nhô lên cậy tới cậy lui.
Háo sắc! Thiên hào đệ nhất đại háo sắc! Hồ Linh Tiêu giận mắng trong lòng, nhưng cũng rất thích nàng xoa như vậy. Chỉ là cặp mắt đen láy kia trừng trừng nhìn nàng, tựa như đang tìm cơ hội để chiếm tiện nghi về.
"Chắc ngươi muốn biết ta làm gì mộng mỹ phải không?" Tô Vận Hàm cười lên ôn hoà, nàng chỉ biết trong cặp mắt đen láy kia của bạch hồ con ngươi giương lên nên hẳn là hiếu kỳ đi. Nhẹ nhàng điểm điểm lên chóp mũi nó, Tô Vận Hàm tiếp tục vuốt lông mao nhuyễn nơi bụng nó, nói: "Đêm qua ta a, ha ha... Giấc mộng kia cứ như thật vậy, ta mơ thấy ta ở bờ sông bắt cá, bên cạnh còn có một cô nương đeo diện sa. Tuy nàng đeo diện sa, vẫn lộ ra cặp mắt long lanh kia, thật là dễ nhìn nga.Ngươi đoán được nàng nói gì không? Nàng nói nàng là bạch hồ, là ngươi đó! Nếu để ta nói a, nàng nhất định là tiên nữ ra vào mộng cảnh. Không sai, nhất định nàng là tiên nữ không thể nghi ngờ!"
Nghe xong lời ấy, Hồ Linh Tiêu hoá thân bạch hồ lập tức trở mỉnh nằm ngửa trong lòng ngực Tô Vận Hàm, bốn chân quẫy đạp không ngừng, thỉnh thoảng nghiêng người khuấy động tới nội sam đơn bạc của Tô Vận Hàm. Ngốc tử chính là ngốc tử, lại cho rằng ta là tiên nữ! Hồ Linh Tiêu vui vẻ, đắc ý, trong lòng Tô Vận Hàm ngày càng cư xử xấu, ngay cả đuôi hồ ly cũng theo thoắt ẩn thoắt hiện, rất là hưng phấn.
"Tuyết nhi, không phải là ngươi cũng hài lòng thay ta đó chứ? Ha ha, ta biết mà... Mộng này thật sự mỹ quá mức mà! Cũng không biết đêm nay có thể gặp được mộng đẹp như vậy nữa không." Tô Vận Hàm chờ mong trong lòng, tuỳ ý để bạch hồ trong lòng tiếp tục náo loạn. Nàng nghiêng đầu chậm rãi xoay người, đặt bạch hồ lên giường, xuống đất mặc y phục rửa mặt. Thu dọn đệm giường thoả đáng xong, Tô Vận Hàm sờ sờ bạch hồ cuộn thành mao cầu, đợi thu dọn xong hết rồi, lại ôm nó vào lòng, cười nói: "Tuyết nhi, có ngươi bên cạnh thật tốt."
Ăn điểm tâm xong, Tô Vận Hàm ôm bạch hồ lên bàn tròn để nó thành thật nằm sấp trên đó. Từ trên thư giá lấy ra vài bản thư, Tô Vận Hàm cầm bút lông nhẹ nhúng qua mặc thuỷ (nước mực), ngồi trên ghế tròn, nghiêm túc viết lại nội dung trong thư. Đây là hoạt động duy nhất trong phòng để nàng giết thời gian, chép thư có thể giúp nàng nhớ nội dung trong thư, cũng có thể luyện tập thư pháp chữ nhỏ tốt hơn.
Hồ Linh Tiêu cứ an tĩnh như vậy nhìn bút lông trong tay nàng trên trang giấy hiện ra tú khí nhất bút nhất hoạ ( từng viết như vẽ) theo nét bút của nàng, vết thương trên mắt cá chân trong chốc lát chậm rãi khép lại. Đuôi nàng thỉnh thoảng đung đưa mấy cái, ánh mắt lên lên xuống xuống trên người Tô Vận Hàm, nhìn trăm lần cũng không ngán. Bản tính hồ ly hiếu động, nhưng thời khắc này Hồ Linh Tiêu lại ngoại lệ, chỉ khi nàng thấy tẻ nhạt sẽ tự giác nhảy lên đùi Tô Vận Hàm, xem nơi đó là cái ổ ấm áp của nàng, tha hồ hít ngửi sau đó nhắm mắt lại rất hưởng thụ chợp mắt chốc lát.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vào đêm.
Bên trong phủ ánh đèn mờ ảo chiếu sáng hành lang nơi hoa viên, cá trong trì thuỷ đã nghỉ ngơi, vây quanh cạnh trì chứa những đoá hoa rải rác héo tàn vài cánh hoa, kèm theo từng trận gió thổi tới bay xuống nơi bụi cỏ.
Trong phòng nơi hậu viện, nha hoàn đã đem tới nước nóng Tô Vận Hàm cần rót vào dục dũng (thùng tắm), trên mặt còn rải thêm ít cánh hoa mân côi. Bên cạnh bồn tắm đặc biệt để một cái mộc bồn (chậu gỗ), nước ấm bên trong không lạnh không nóng do Tô Vận Hàm cố ý phân phó chuẩn bị. "Nhị tiểu thư, đều đã chuẩn bị xong, sáng sớm mai nô tỳ lại tới." Nha hoàn thi lễ đơn giản, đặt thùng nước nóng còn dư bên cạnh để làm đồ dự phòng, cung kính lui ra khỏi gian phòng, sẵn tiện đóng cửa lại.
"Tuyết nhi, vết thương trên chân ngươi dường như lành rồi a." Tô Vận Hàm định đổi vải bông cho bạch hồ, phát hiện vết thương nơi chân sau đã không còn nữa, liền đặt nó vào trong mộc bồn đầy nước ấm, thấm ướt toàn bộ da lông của nó, nói: "Nếu vết thương đã lành, vậy thì cùng tắm cái đi, ban đêm ngủ cũng ngon giấc hơn."
Tắm rửa cùng nhau? Hồ Linh Tiêu trừng cặp mắt đen lay láy nhìn nàng, thế này sao có thể gọi là tắm rửa cùng nhau? Rõ ràng là đặt nàng vào mộc bồn rồi bỏ mặc, còn bản thân thì thoát y thường thoải mái ngồi vào dục dũng có cánh hoa rải khắp, đôi tay nhỏ dài nhẹ vỗ về cổ, vô cùng say mê.
Cái này cũng gọi là tắm rửa cùng nhau? Không được, ta mới không thèm ở trong mộc bồn chật hẹp này đâu! Hồ Linh Tiêu đột nhiên sinh ra bất mãn, nó đứng dậy lắc run da lông trên người, chân sau dùng sức bật một cái, trực tiếp nhảy vào nước nóng trong dục dũng mà Tô Vận Hàm đang tắm. Lúc bàn tay thịt chạm tới da thịt tế nị của nàng, Hồ Linh Tiêu lại bắt đầu vui vẻ, nằm úp lên ngực Tô Vận Hàm như thuốc cao bôi trên da chó, hơi nhếch miệng thò ra cái lưỡi phấn hồng liếm xương quai xanh lộ thật rõ của nàng.
"Tuyết nhi?" Nó đột nhiên nhảy tới một cái như vậy khiến Tô Vận Hàm giật mình, lại cảm thấy cái lưỡi ướt nhèm nhẹp của nó liếm qua lại xương quai xanh của mình, tư vị đó thực ướt át quỷ dị. Vội vàng bế nó lên, để nó thành thật nằm úp trong lòng, nói; "Nếu ngươi còn không thành thật nữa, ta liền thả ngươi về lại mộc bồn. Nghĩ tới, ngươi cũng thích tắm cánh hoa trong dục dũng phải không?"
Hừ, xem như thông minh! Có điều ta càng yêu thích vị đạo trên người ngươi. Hồ Linh Tiêu âm thầm cười trộm, trên da lông dính đầy cánh hoa mâm côi. Nàng nhẹ nhàng lắc đuôi hồ, nghe lời úp trên người Tô Vận Hàm, hai mắt chớp chớp nhìn cằm nàng dương lên, vì nghe tiếng nàng gạt nước nóng mà dần dần tăng nhanh nhịp tim. Một lúc sau, Tô Vận Hàm hai tay khoát lên bờ dục dũng, đầu nàng hơi nghiêng bên trái, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.
Ngủ rồi? Hồ Linh Tiêu ngẩng đầu lên, hai cái lỗ tai nhòn nhọn run lên hai cái nơi không khí, lại kề sát cả thân thể vào lòng Tô Vận Hàm. Giống đêm qua vậy, Hồ Linh Tiêu hoá thành bạch hồ nheo mắt lại, chỉ phút chốc liền có bạch quang chợt hiện lên nhập vào ý thức Tô Vận Hàm, lại dẫn nàng tiến vào nơi mộng cảnh tốt đẹp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rừng cây rậm rạp sắp tới gần vách núi thì dừng việc tuỳ ý sinh trưởng, bốn phía tăm tối một vùng, chỉ có một hướng duy nhất mơ hồ hiện ra ngân bạch sắc. Thời khắc này Tô Vận Hàm thân ở giữa vách núi và rừng cây, lui về sau một bước đã là khu rừng rậm rạp, tiến lên một bước lại là vách núi cheo leo cực kỳ nguy hiểm. Tiến thoái lưỡng nan như vậy, Tô Vận Hàm chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên lựa chọn thế nào.
"Sao vậy? Lẽ nào ngươi định cứ đứng đó mãi sao? Lại đây nha, lại đây cùng ta ngắm mặt trời mọc đi?" Phía sau truyền tới thanh âm nữ tử, là thanh âm Tô Vận Hàm không thể nào quen thuộc hơn nữa.
"Là ngươi sao cô nương?" Khoé miệng nàng không tự chủ giương lên, bạo gan dựa vào hướng hắc ảnh mà lại gần, chậm rì rì ngồi bên cạnh nàng, liếc mắt nhìn mặt nàng đeo diện sa, nói: "Ta còn tưởng mộng mỹ đêm qua qua đi sẽ không thể nhìn thấy cô nương nữa! Không ngờ cô nương nói thật, ta cư nhiên thật có thể gặp lại cô nương."
"Nếu ngươi muốn gặp ta, sao ta lại có thể nhẫn tâm không tới gặp ngươi chứ? Nhìn xem trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta liền ngồi đây ngắm mỹ cảnh mặt trời mọc thế nào?" Khoé môi Hồ Linh Tiêu hiện lên ý cười, ngay cả chiêu hộ (chào hỏi) cũng không cần liền nghiêng người tiến vào lòng Tô Vận Hàm. Âm thanh nũng nịu đánh thẳng vào tận xương cốt Tô Vận Hàm: "Ta lạnh đó, ngươi ôm ta ngắm mặt trời mọc đi."