Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 30: Cầu người giúp




Đứng ngoài cửa phủ Đề đốc, Ngọc Ngưng Nhi siết chặt ti quyên trong tay, cuối cùng cũng gõ lên cửa lớn sơn hồng mộc. Nàng cùng Từ Phong chỉ có một lần giao tình, nếu không phải vì bất đắc dĩ nàng cũng sẽ không mạo muội tới đây cầu sự trợ giúp của hắn như vậy. Qua một lúc, cửa lớn phủ Đề đốc bị hạ nhân trong phủ mở ra một khoảng. Thấy đứng ngoài là nữ tử mang diện sa, khách khí nói: "Không biết cô tới vì chuyện gì?"
"Ta đặc biệt tới đây tìm công tử các ngươi – Từ công tử Từ Phong, phiền tiểu ca nhi thông truyền giúp một tiếng, tiểu nữ tử danh tự Ngọc Ngưng Nhi." Ngọc Ngưng Nhi lễ mạo gật gật đầu với hắn, càng thêm dùng sức siết chặt ti quyên trong tay, chỉ lo đối phương không chịu thông truyền giúp hay hoặc là Từ Phong không chịu ra.
"Ra là Ngưng Nhi cô nương, thỉnh chờ chút... Ta đây liền đi nói cho thiếu gia." Hạ nhân nghe được sơ qua danh tự Ngọc Ngưng Nhi, liền đóng cửa tiến vào đông viện nói cho Từ Phong có khách tìm đến. Vốn Từ Phong buồn chán ở trong phòng, nghe hạ nhân nói Ngọc Ngưng Nhi đến tìm hắn, lập tức đi trước hạ nhân tới thẳng cửa. Mở cửa, thấy quả nhiên Ngọc Ngưng Nhi đứng ở nơi đó dường như nôn nóng chờ đợi, lúc này bước ra ngưỡng cửa, cười nói: "Hạ nhân nói Ngưng Nhi cô nương tới tìm ta, ta còn không tin đó! Không ngờ tới thật là nàng."
"Từ công tử, hôm nay tới là muốn cầu công tử một chuyện." Ngọc Ngưng Nhi cắn môi dưới, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu: "Tô công tử Tô Vận Hàm sáng nay bị người của quan phủ mang đi, nói là vì đêm qua đả thương công tử Lý phủ. Nhưng đêm qua Tô công tử chưa từng rời khỏi Tuý Hoa lâu, sao lại ra ngoài đánh người được? Hiện giờ hắn bị áp trong lao ngục, ta chỉ là nữ tử vô dụng, cùng đường bí lối mới lại đây cầu Từ công tử. Hy vọng dùng thân phận của Từ công tử giúp Tô công tử tránh tai ương lao ngục."
"Cái gì? Tô huynh đệ bị người của quan phủ bắt đi?" Từ Phong không nén nổi kinh ngạc, tối hôm qua hắn theo đuôi Lý công tử đến cuối ngõ hẻm thì đánh hắn gần chết. Tên công tử kia rõ ràng thấy diện mạo của mình, không nghĩ tới trái lại hắn vu cho Tô Vận Hàm, hại y vào ngục: "Ngưng Nhi cô nương yên tâm, chuyện này liền do trên người ta, ta... Ta đây liền đi tìm phụ thân." Từ Phong do dự cười cười, tuy hắn thân là thị vệ đeo đao (lính khu vực) lục phẩm, nhưng chỉ là cái xác không vô dụng, nếu muốn Tri phủ thả Tô Vận Hàm ra vẫn phải đi tìm phụ thân mình. Chỉ là nói vậy, hắn phải cáo thực chuyện từ long tới mạch* cho phụ thân, hết cách rồi, ai bảo hắn không dám nói dối phụ thân chứ. Ôi, lại phải bị mắng rồi! Từ Phong bất đắc dĩ thở dài, lại nói: "Ngưng Nhi cô nương về trước đi, ta đảm bảo buổi chiều Tô huynh đệ sẽ bình an vô sự trở lại Tuý Hoa lâu."
[chỉ đầu đuôi sự nguồn tới về sau]
"Thật sao?"
"Tất nhiên là thật rồi."
"Tốt quá, vậy Ngọc Ngưng Nhi về trước chờ ở Tuý Hoa lâu nha." Ngọc Ngưng Nhi cười lên, trong đầu sinh chút hảo cảm với Từ Phong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Linh Tiêu cô nương, ngươi có còn ở không?" Trong lao phòng, cao điểm Ngọc Ngưng Nhi mang đến đã bị Tô Vận Hàm bất tri bất giác ăn sạch, một người ngốc quá buồn, nàng thử kêu danh tự Hồ Linh Tiêu. Trong lòng ẩn ẩn hi vọng nàng ở ngay bên thân mình, nghe thấy tiếng gọi liền hiện thân ra ngay lập tức. Chỉ là hy vọng chung quy vẫn là hy vọng, mặc dù Tô Vận Hàm tựa như tên đần lại gọi vang một lần lại một lần nữa, chung quy vẫn không gọi ra được thân ảnh uyển chuyển kia của Hồ Linh Tiêu.
Ai. Tô Vận Hàm lắc lắc đầu, tẻ nhạt nắm lên cỏ khô rối loạn bên người lên bẻ chơi. Đang yên đang lành cũng không hiểu tại sao lại chọc nàng, phỏng chừng trở lại còn phải nói chuyện giải thích với nàng ấy, đều nói tâm nữ nhân như kim nơi đáy biển, tâm hồ yêu này so với kim nơi đáy biển ngẫm lại còn khó dò hơn nữa!
Ngoài lao phòng lại truyền tới tiếng chùm chìa khoá lay động, đi kèm tiếng bước chân hỗn loạn, Tri phủ cùng ngục tốt một trước một sau chạy đến cửa lao phòng Tô Vận Hàm, Từ Phong thần thái sáng láng đi theo. Thấy Tô Vận Hàm, Từ Phong ho khan mấy cái, bày điệu bộ đi đầu nói: "Tri phủ đại nhân, giờ đây đã chứng thực người khác đả thương Lý công tử, ngươi còn không mau chút thả Tô Huynh đệ ra?"
"Điều đó là tất nhiên, điều đó là tất nhiên." Tri phủ lão gia cười theo, lập tức sai ngục tốt bên người để hắn mở cửa lao thả Tô Vận Hàm ra. Hắn thực không ngờ tới, cái trướng phòng tiên sinh trong thanh lâu này lại có bối cảnh lớn như Cửu môn Đề đốc vậy. Xem ra đôi mắt nàỳ của hắn nên đánh bóng chút, tránh nhìn nhầm người làm chuyện sai lầm.
"Tri phủ đại nhân." Tuy Tô Vận Hàm xem thường cách làm quan của hắn, những vẫn cung kính chấp tay cúi người, rồi nói với Từ Phong: "Đa tạ Từ huynh."
"Tô huynh đệ khách khí, chúng ta là huynh đệ, giúp chút chuyện này cũng là phải thôi. Nếu mà nói Tô huynh đệ không có việc gì, nguyện cùng ta về phủ Đề đốc? Phụ thân... Phụ thân biết ta xử sự lỗ mãng mới làm lại Tô huynh đệ ngươi... Người áy náy, mới chuẩn bị qua trong phủ chút tửu thái*, thỉnh Tô huynh đệ qua uống đôi chút." Từ Phong thản nhiên nói, cũng không có đem Tri phủ lão gia bên cạnh để trong mắt, trái lại coi hắn thành người ẩn hình, trực tiếp kéo Tô Vận Hàm ra khỏi lao ngục.
['thái' là chỉ đồ ăn, đi kèm 'tửu' có thể coi là đồ nhắm]
"Đề đốc đại nhân mời ta qua phủ, Vận Hàm từ chối thì bất kính, vậy thì... Theo Từ huynh đệ qua vậy." Tô Vận Hàm đang tính cất bước đi trước, trái lại đột nhiên bị Từ Phong kéo lại không cho nàng dịch bước. Chỉ thấy hắn gò má hơi hồng, thần thái tự tin vừa nãy hoàn toàn không còn, do dự nói: "Tô huynh đệ, nếu chung ta đã là huynh đệ rồi, ta, ta có thể hỏi riêng ngươi một vấn đề hay không? Ngươi cùng Ngưng Nhi cô nương, hai người các ngươi..."
"Ta cùng Ngưng Nhi cô nương?" Tô Vận Hàm nghiêng đầu suy tư một lúc, đoán hắn đại khái muốn biết quan hệ giữa mình và Ngọc Ngưng Nhi, nói: "Chúng ta chỉ ta khách nghe tri kỷ, một loại như quan hệ bằng hữu giữa ta và ngươi. Ngoài ra lại không còn gì khác. Ngưng Nhi cô nương chính là thanh quan đầu bảng của Tuý Hoa lâu, mặc dù thân ở phong trần, nhưng không cho người khác bôi nhọ triêm nhiễm đâu."
"Thì ra các ngươi chỉ là bằng hữu." Từ Phong tâm treo lơ lửng an lòng hạ xuống, cùng Tô Vận Hàm chầm chậm đi về phía trước, nói: "Không giấu gì Tô huynh đệ, kỳ thực ta đối với Ngưng Nhi cô nương nàng... Tuy rằng chỉ gặp qua một lần, nhưng ta đối với nàng... Đối với nàng..." Từ Phong đột nhiên trở nên nhăn nhó, ngay cả Tô Vận Hàm bên người cũng thấy khó chịu thay hắn.
"Ý tứ của ngươi là, ngươi khuynh mộ Ngưng Nhi cô nương... Muốn cùng nàng một chỗ?"
"Ân!" Từ Phòng dừng bước, dùng sức gật gật đầu, một bộ biểu tình tương đương thẹn thùng.
"......" Này, chuyện này là sao nha! Tô Vận Hàm không nói gì trừng cái trắng mắt, một cô nương nhà nào lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng cỡ này còn chưa tính, riêng ngươi đường đường là nam nhi thân cao bảy thước thẹn thùng như vậy để làm cái quỷ gì a?
"Tô huynh đệ!" Thấy Tô Vận Hàm không nói lời nào, đột nhiên Từ Phong một mặt chính kinh nắm chặt tay nàng, khiến nàng không nén nổi kinh ngạc lùi một bước, cũng dẫn tới người đi đường tới lui liên tục quay đầu lại, cho rằng bọn họ là hai người đoạn tụ phân đào*. "Tô huynh đệ! Vì hạnh phúc của ta, liền thỉnh Tô huynh đệ giúp ta... Giúp ta cùng Ngưng Nhi cô nương cùng một chỗ đi! Ta muốn nàng quang minh chính đại gả vào Từ gia ta, ngoài nàng ta... Ai ta cũng không cần!"
[Ý chỉ đam mỹ, là điển tích khá phổ biến, ai không biết có thể nhờ gg rất dễ ra.]
"Từ, Từ huynh đệ... Ngươi, ngươi có thể..." Tô Vận Hàm khó chịu lại lùi về sau, nàng còn chưa từng cùng tên nam tử nào tiếp xúc ở cự ly gần như vậy. Mắt nhấp nháy liên tục, Tô Vận Hàm tận lực nghiêng nghiêng đầu đi, nói: "Ta giúp ngươi, ta giúp ngươi chỉ là... Ngươi có thể trước, trước tiên thả ta ra hay không. Ngươi như vậy... Thực, thực dễ khiến người ngoài hiểu lầm."
Quả nhiên, người đi đường tới lui chẳng biết dừng bước lúc nào, cùng nhau vây lấy họ như xem trò khỉ, hướng hai người chỉ chỉ chỏ chỏ. Nếu không nhờ Tô Vận Hàm nhắc nhở, e là Từ Phòng đến giờ vẫn chưa phát hiện mình thành 'nhân vật tiêu điểm'. Mặt hồng lên, Từ Phong biết còn ngốc ở chỗ này tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, lập tức lôi Tô Vận Hàm, đẩy đám người che trước mặt ra đi thẳng tới phủ Đề đốc.
Nhiều lần chạy băng, cuối cùng bọn họ cũng coi như tới được cửa phủ Đề đốc. Hai ngươi thở hồng hộc làm bình ổn lại việc hít thở, Từ Phòng ném về phía Tô Vận Hàm một nụ cười cảm kích, giống như cảm tạ hắn đáp ứng chuyện hỗ trợ tác hợp mình và Ngọc Ngưng Nhi. Gõ cửa, Tô Vận Hàm theo sự dẫn dắt của Từ Phong đi dọc theo con đường lát đá đi thẳng vào tiền sảnh. Nơi đó có nam nhân trung niên râu quai nón đang ngồi chỗ trên, da ông tiểu mạch sắc kiện tráng giống với Từ Phong, chỉ là ngồi như thế, lại khiến người ta cảm giác có một cổ áp lực vô hình.
"Phụ thân, đậy chính là Tô huynh đệ Tô Vận Hàm mà con đã nói tới." Từ Phong nhìn thấy nam nhân kia thì tràn ngập sợ hãi như chuột thấy mèo, hắn cúi đầu không dám nhìn thẳng nam nhân, giới thiệu: "Tô huynh đệ, đây chính là phụ thân ta... Cửu môn Đề đốc – Từ Trị Đồ."
"Tô Vận Hàm gặp qua Đề đốc đại nhân." Nghe Từ Phong giới thiệu xong, lúc này Tô Vận Hàm chắp tay đứng trước mặt Từ Trị Đồ bái ông một cái thật sâu, nhưng cũng không thấp không kém không hề có nửa điểm sợ sệt.
"Ngươi chính là bằng hữu mới của Phong nhi?" Từ Trị Đồ nheo mắt lại đánh giá Tô Vận Hàm, âm thanh trầm thấp có lực: "Phong nhi làm việc lỗ mãng, liên luỵ ngươi vào ngục thực là không nên. Ta đây là phụ thân lại không quản hắn cho tốt, là lỗi của ta."
"Không, Đề đốc đại nhân nói quá lời rồi. Chuyện này cũng không phải Từ huynh đệ làm sai, hắn trượng nghĩa giúp người, tính tình chân thực như vậy dĩ nhiên hiếm thấy. Nếu không có Từ huynh đệ hỗ trợ, sao ta có thể ra khỏi lao ngục được? Tuy ta giao hữu với Từ huynh đệ thời gian ngắn ngủi, cũng biết bản tính hắn lương thiện, là bằng hữu đáng để thâm giao."
"Ha ha, xem ngươi nói những câu này, ngươi hẳn là người từng đọc thư, cũng là người biết rõ đạo lý hiểu đại nghĩa."
"Đề đốc đại nhân nói không sai, Vận Hàm xác thực từ nhỏ bắt đầu đọc sách, chính vì hướng tới một ngày có thể theo hướng làm quan, vì bách tính, vì giang sơn xã tắc dốc hết mình trách*." Tô Vận Hàm không phải người sưu mị, lời nói ra cũng xuất từ nội tâm, không có nửa lời khoa trương.
[Phận sự phải làm mà cầu cho tất phải làm cho trọn gọi là trách]
"Nga? Vì bách tính? Vì giang sơn xã tắc? Lời này nói không khỏi có chút nặng, biết rõ xưa nay quan viên đều dựng cờ hiệu vì tạo phúc cho bách tính, nhưng chân chính cũng chỉ vì chính bọn hắn. Ngươi chưa làm quan liền nói đến ngôn từ như vậy. nếu về sau không làm được, chẳng phải bị người nhạo báng? Nói ngươi... dối trá?"
"Vận Hàm nói cũng không có hư ngôn sao có chuyện dối trá được? Đề đốc đại nhân cũng nói Vận Hàm chưa làm quan, vậy sao đại nhân biết liệu sau này ta không làm được lời nói hôm nay chứ?" Tô Vận Hàm giương mắt lướt qua Từ Phong đứng cạnh không lên tiếng, nói tiếp: "Đến nay Vận Hàm nói thực lời thực, làm quan vì bách tính là ta tự nhủ, người khác nghe được có tin hay không là chuyện của người khác, Vận Hàm chỉ quản làm mình cần làm, nói cần nói là tốt rồi."
"Ha ha ha, ngươi tiểu tử này ta thích! Phong nhi kết giao bằng hữu lâu như vậy, lần đầu không có giao sai người a!"Từ Trị Đồ chợt cười to lên, hài lòng vỗ vỗ tay gọi hạ nhân tới để bọn họ mang đồ ăn lên, lại chỉ ghế tròn hai bên mình, để Từ Phòng cùng Tô Vận Hàm ngồi xuống, nói: "Ta Từ Trị Đồ thưởng thức nhất người nói thực lời thực, Phong nhi đã gọi ngươi làm huynh đệ, vậy ngươi liền không cần lại gọi ta là Đề đốc đại nhân, gọi ta nghĩa phụ là được. Chỉ là hai chữ nghĩa phụ chỉ là tư giao tình nghị giữa ta và ngươi, nếu dùng nó làm chút trò gây rối, cùng đừng trách ta trở mặt không nhận người."
"Vận Hàm hiểu được, Vận Hàm không bao lâu liền mất đi song thân, hiện giờ có thể gọi đại nhân một tiếng nghĩa phụ thực là phúc khí của Vận Hàm. Nghĩa phụ xin yên tâm, con sẽ chỉ đặc biệt quý trọng phần tư giao này, tuyệt sẽ không làm chuyện khiến nghĩa phụ mất mặt." Tô Vận Hàm cười lên, bầu không khí nghiêm túc vừa nãy cũng theo giảm đi rất nhiều.
"Được được được, nào nào nào, chúng ta uống... Vận Hàm a, Từ gia chúng ta đều là vũ hán tử*, ngoài múa đao vung kiếm thì chính là uống tửu! Hôm nay con gọi ta một tiếng nghĩa phụ, vậy thì phải uống! Uống thật nhiều! Chúng ta nhà ba người, không say không về!" Từ Trị Đồ cầm tửu hồ lên giúp Từ Phong cùng Tô Vận Hàm đổ đầy bôi tửu trước mặt, cũng không quản bọn họ uống được hay không, trực tiếp đến uống trước rồi nói. Phát hiện Tô Vận Hàm chỉ là khó xử nhìn bôi tử trước mặt chầm chậm không động, lớn tiếng nói: "Nào! Đừng rề rà như vậy! Cho con uống thì uống đi! Nhân sinh chuyện vui lớn nhất chính là có cơ hội uống say hết cỡ! Uống!"
[người biết võ, thường là ít đọc sách, chỉ người tính tình thường nóng nảy bộc trực, quen dùng vũ lực giải quyết việc hơn]
"Được rồi, này... này Vận Hàm kính nghĩa phụ một bôi." Đến nay Tô Vận Hàm giọt tửu cũng chưa dính, giờ đây bị bức uống tửu, nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt một hơi rót hết tửu trong bôi tử vào bụng. Một cổ khí chua cay từ trong bao tử dâng cao lên, Tô Vận Hàm bị tửu nồng độ thật cao này làm sặc ho khan không ngừng, đang muốn nâng đũa ăn thêm mấy miếng cải xanh, Từ Trị Đồ bên kia lập tức vì nàng nâng tửu bôi đổ đầy, nói: "Chỉ uống một bôi liền sặc thành bộ dạng như vậy, tệ quá! Thật là tệ quá! Đến, nữa đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.