Biên khu kinh thành vẫn luôn là chỗ cư trú của người nghèo, hễ là bách tính bình dân có chút tiền đều không nguyện bước vào nơi này. Ngoài hãn xú vị (mùi mồ hôi) ngập trời ra, nhai ở biên khu có thể tuỳ ý thấy được khuất cái cơ dân nằm đó kêu rên liên thiên.
Chỉ là tình huống hôm nay lại không giống, cơ hồ hết thảy người nghèo ở biên khu đều hưng cao thái liệt (~vô cùng phấn khởi) xếp hàng cùng đợi gì đó, mà ở đầu hàng, Tô Vận Hàm cùng Từ Phong tay cầm mộc muôi phân phát gạo thoả đáng cho người nghèo phía trước. Ánh nắng không chút keo kiệt vươn vãi trên mặt mỗi người, những đại nhân (chỉ người lớn, có tuổi) tay nắm hài tử chỉ mới mấy tuổi, một bên bạn xếp hàng một bên còn muốn chiếu cố chúng, vui đùa với chúng.
"Tô huynh đệ, người nghèo nơi này cũng thật nhiều a! Nếu không nhờ người dẫn ta lại đây, ta vẫn thật không biết nơi này lại có nhiều cơ dân không có cơm ăn như vậy." Từ Phong nhìn hàng xếp thành trường long (dài rồng rắn), không khỏi cảm khái. Nghĩ tới hắn đường đường là công tử của Đề đốc phủ, đến nay đều cẩm y ngọc thực, vốn tưởng mỗi người đều như vậy, đến nơi này mới hiểu được, thế gian này chuyện bất công thực quá nhiều quá là nhiều.
"Cơ dân khắp nơi đều có, há lại biết cảnh trong kinh thành chứ? Từ huynh đệ nhìn thấy hiện tại bất quá chỉ là băng sơn nhất giác*, ta thấy quan viên đều xưng lấy bách tính làm chủ, nhưng sự thực còn không phải hàng đêm sanh ca? Nào còn có tâm đi quản những cơ dân cùng hương này?" Vốn Tô Vận Hàm tâm mang kính uý với quan viên triều đình, từ khi gặp chuyện Lý phủ công tử, nàng liền lòng sinh xem thường với những quan viên cả ngày chỉ biết trang khang tác thế (~ra vẻ tốt đẹp) kia.
[đỉnh nhỏ của núi băng, cách ám chỉ người ta phần nổi chỉ nhỏ xíu mà phần chìm ở dưới mới thật là lớn]
"Đa tạ công tử phân phát gạo cho bọn ta, ta đại biểu cho cơ dân bọn ta cảm tạ nhị vị công tử. Ai, không biết nhị vị công tử ở quý phủ nào đây? Công tử phú gia trong kinh thành thực hiếm có người thích làm việc thiện như nhị vị công tử nha!" Một lão giả phía trước ngàn ân vạn tạ với họ, nếu không có gạo của họ, không biết lại có bao người chết đói nữa a! Người làm quan mặc kệ những người bách tính cùng khổ bọn họ, kẻ có tiền lại không nguyện ý cho bọn họ tiền, ngươi bảo bọn họ tay chân run rẩy (~già yếu) làm sao qua nổi!
"Đại gia (bác) không cần khách khí, đây chính là phận sự của chúng ta." Từ Phong sảng khoái tự vỗ vỗ vai mình, nói: "Ta là Từ Phong, nhi tử Cửu môn Đề đốc. Vị bên cạnh này chính là huynh đệ ta, cũng là nghĩa tử của phụ thân ta, Tô công tử Tô Vận Hàm."
"Nha, hoá ra là nhị vị công tử của Đề đốc phủ nha!" Lão giả gật gật đầu, giơ ngón cái ra tán dương họ không thôi. Mấy hài tử phía sau không biết vùng khỏi tay phụ mẫu lúc nào chạy tới. Duỗi tay nhỏ vô cùng dơ của chúng lôi y bãi (vạt áo) Từ Phong còn đang tươi cười, nói: "Đại ca, đại ca... Chơi với chúng ta đi!" Bọn họ thấy da dẻ Từ Phong cũng không bạch như Tô Vận Hàm, còn tưởng hắn thường chơi với bùn đất nên da mới thành như vậy, trong tiềm thức nhận định hắn là đại ca dễ chơi cùng, mới đi lôi kéo muốn hắn cùng chơi với chúng.
"Từ huynh đệ, xem ra những hài tử này rất yêu thích ngươi, ngươi hãy cùng chơi với chúng đi, nơi này giao cho ta là được rồi." Tô Vận Hàm cười nói, thuận tay múc một muôi gạo lớn đổ vào bao lớn cho người cầm tới.
"Được được được, ta chơi cùng các ngươi! Chúng ta chơi lão ưng bắt tiểu kê* thế nào?" Từ Phong ôm lấy một hài tử nhỏ tuổi trong đó, cũng không chán ghét trên người hắn có cổ hãn xú vị kia. Mang theo chúng hàng dài tới chỗ trống bên cạnh, Từ Phong thả hài tử xuống, hỏi: "Hiện tại, ta làm kê ba ba (gà cha), các ngươi ai muốn làm lão ưng giơ tay nào!"
[ chim ưng lớn bắt gà con ~ dạng như rống rắn lên mây]
"Ta!" Một nam hài cao gầy trong đó giơ tay lên, chủ động đứng cách chỗ Từ Phong một đoạn, giương nanh múa vuốt đợi bắt 'tiểu kê tử' của hắn.
"Được lắm! Ta đếm một hai ba, chúng ta liền bắt đầu!" Từ Phong quay đầu nháy mắt mấy cái với những hài tử phía sau, đếm: "Một, hai,ba! Bắt đầu nha! Lão ưng đến rồi!!" Nói xong, hắn mang theo những hài tử phía sau nắm y phục hắn nhanh chóng di động tới, ngăn 'lão ưng' nhào tới trước. Bước chân Từ Phong rộng hơn của đám hài tử, vì đề phòng những hài tử kia té nhào, hắn cố ý thu ngắn bước chân, một bên thét to một bên né tránh trái phải.
Ngay sau đó, lúc Hồ Linh Tiêu cùng Ngọc Ngưng Nhi xuất hiện tại vùng ven liền nhìn thấy một màn như vầy: Tô Vận Hàm trên mặt mang theo ý cười phân phát gạo cho cơ dân phía trước, vì bị ánh nắng chiếu rọi một lúc lâu nên trán nàng chảy không ít mồ hôi. Cũng chảy mồ hôi còn có Từ Phong, lúc này hắn như đại nam hài (nhóc to xác) hồn nhiên, cùng một chỗ chơi trò lão ưng bắt tiểu kê với đám hài tử. Bọn hài tử rất vui thích, khuôn mặt nhỏ lấm lem ngập tràn tươi cười xán lạn.
Đứng bên cạnh, ánh mắt Ngọc Ngưng Nhi hơi dừng lại trên người Tô Vận Hàm, tiếp đó an tĩnh nhìn Từ Phong đang chơi rất vui bên kia. Nhìn hắn chơi nhiệt tình cũng những hài tử cơ dân kia, trên mặt Ngọc Ngưng Nhi cũng theo lộ ra ý cười. Nên nói hắn gì mới được đây? Thời điểm cứu nàng thì như một con dã thú hùng mãnh, khí thể không ngăn được. Hiện giờ lại thu nhuệ khí trên người đi, như hài tử chưa bỏ được trĩ khí vị (tính trẻ con), phấn chấn bồng bột.
Đột nhiên có hai vị nữ tử dùng khăn che mặt đến, cơ dân đứng xếp hàng nghị luận sôi nổi về việc này. Có điều nghị luận cũng chỉ nghị luận, hiện tại chuyện lớn nhất với họ chính là xin gạo, còn những chuyện khác căn bản sẽ không phải chuyện của bọn họ.
"Tỷ tỷ, người ta qua chỗ ngốc tử kia đây!" Hồ Linh Tiêu lên tiếng chiêu hô với Ngọc Ngưng Nhi, bước chân uyển chuyển đi tới bên người Tô Vận Hàm. Thấy trán nàng có mồ hôi, thiếp tâm lấy ti quyên hồng sắc lau giúp nàng: "Ngốc tử, đều đã toát mồ hôi còn không biết nghỉ một lúc?"
"Sao nàng tới đây? Nơi xú khí ngập trời cỡ này cũng không thích hợp để ngươi tới, hay là về trước đi." Tô Vận Hàm tuỳ ý để nàng lau trán mình, động tác trên tay cũng không đình chỉ. Có thể tại thời điểm nàng chảy mồ hồi giúp nàng lau đi, thực sự khiến nàng thoả mãn.
"A, vị này hẳn là nương tử của công tử rồi? Công tử thật có phúc khí, có thể lấy được một vị nương tử thiếp tâm như vậy." Lão nhân xin gạo phía trước cười nói, nhìn vẻ ôn nhu của nàng với công tử trước mắt, không phải nương tử vậy là cái gì?!
"Đại gia, ta cùng nàng..."
"Đại gia nói không sai đâu, ta thật là nương tử của ngốc tử này vô cần nghi ngờ." Hồ Linh Tiêu câu lên khoé môi, đây thật là lời êm tai nhất nàng từng nghe. Chỉ là cái từ nương tử này, nghe vào lòng được kêu một tiếng thật thoải mái đó!
"Ai nàng!" Tô Vận Hàm muốn giậm chân, này chỗ nào cùng chỗ nào a! Hai người ngay cả đường cũng chưa bái đó!
"Hải yêu, công tử không cần ngại, lão đầu biết, biết a!" Lão nhân bày ra biểu tình một dạng sáng tỏ, nhận gạo cười lùi khỏi hàng. Thầm nghĩ thời đại này phu thê trẻ đều ngại ngùng vậy sao? Cũng không dám thừa nhận quan hệ lẫn nhau trước mặt người ngoài.
"Ngốc tử ngươi xem, ngay cả người ngoài đều nói chúng ta là phu thê đó! Lần này ngươi không nhận cũng không được đâu... ha ha..." Hồ Linh Tiêu tuyệt đối là loại yêu ái muội không phân trường hợp kia, cũng không phải phía trước có nhiều người xếp hàng nhìn hay không, nghiêng người một cái trực tiếp ngã tiến vào lòng Tô Vận Hàm, vòng lấy eo nàng, hơi thở như lan: "Giờ làm sao đây? Ngươi ta đói bụng, Vận Hàm... Người ta còn nội thương trên người, thêm việc đi xa như vậy tới nhìn ngươi, người ta đói bụng cả người không còn sức... Người ta, muốn ăn cơ."
Người xếp hàng quá đông, lông mày Tô vận Hàm sắp nhăn thành tiểu sơn. Nàng liếm liếm bờ môi phát khô, ho khan vài tiếng nói: "Nơi này đông người như vậy, chúng ta... chúng ta vẫn nên đợi về Tuý Hoa lâu nói sau đi. Hơn nữa, hơn nữa..." 'Hơn nữa' cả nửa này cũng 'hơn nữa' không tìm ra được cái cớ, Tô Vận Hàm dứt khoát dời tầm mắt, chỉ Từ Phong bên kia, nói: "Mau nhìn mau nhìn, Ngọc Ngưng Nhi cô nương cùng Từ huynh đệ."
Theo hướng Tô Vận Hàm chỉ, Từ Phong đang đứng trước mặt Ngọc Ngưng Nhi cười ngu ngốc với nàng. Hẳn là vừa nãy hắn thấy cử động Hồ Linh Tiêu giúp Tô Vận Hàm lau mồ hôi, con mắt nhìn thẳng chằm chằm ti quyên Ngọc Ngưng Nhi nắm chặt trong tay. Thấy nàng cũng không có định lau mồ hôi cho hắn, Từ Phong dứt khoát nắm tay nàng lên, liền dùng ti quyên bị tay nàng nắm chặt kia lau đi mồ hôi trán, nói: "Hắc hắc, Ngưng Nhi... Ta thật không nghĩ nàng sẽ tới."
"Vết thương, khá hơn chút nào chưa?" Ngọc Ngưng Nhi bị cử động đường đột của hắn làm cho mặt tu hồng, nhưng cũng không có trách tội hắn, trái lại cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Từ Phong.
"Tốt lắm rồi tốt lắm rồi! Ngưng Nhi nàng có thể tới, vết thương của ta liền tốt hơn phân nửa rồi! Sau này, nàng tới tìm ta nhiều hơn, ta ngay cả sốt thụ hàn cũng sẽ không có đâu!"
Phì phì, Ngọc Ngưng Nhi bị lời ngốc của hắn chọc cười, nói: "Nào có người nói vậy? Tân khách của Tuý Hoa lâu đa dạng, khi nhàn hạ chung quy phải học tập từ khúc mới, mới không khiến tân khách chán chường."
"Vậy, nàng không đến tìm ta.... Để ta tìm nàng đi! Ngưng Nhi, kỳ thực ta.... kỳ thực ta..." Từ Phong không mở miệng được, Ngọc Ngưng Nhi liền hiểu rõ ý tứ của hắn. Khe khẽ lắc lắc đầu, nàng vươn ngón tay chặn lên môi Từ Phong, nói: "Nên đi qua kia phát gạo thôi! Từ Phong, chuyện như thế đều không vội được, chúng ta đi giúp đi..."
"Được được được! Ta nghe lời nàng tất cả đều sẽ nghe theo nàng mà. Tóm lại, sau này mỗi ngày ta đều sẽ đến tìm nàng, nhất định nhất định." Từ Phong gãi đầu, do dự dắt tay Ngọc Ngưng nhi, thấy nàng không có cự tuyệt, kéo nàng đi tới bên người Tô Vận Hàm tiếp tục phát gạo cho cơ dân. Dáng vẻ mười phần sinh lực kia, có khi một tay nhấc ba bao gạo lớn cũng được đó!
~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Editor: chúc mọi người mai có ngày lễ vui vẻ, (TTvTT) Hem biết có ai coi hông nữa~]