Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 48: Nhận thức Hứa lão




Khoa khảo liền khảo ba ngày, Hồ Linh Tiêu cũng bồi tiếp Tô Vận Hàm ngốc ở khảo trường cả ba ngày. Trong khoảng thời gian này, Tô Vận Hàm tán gẫu với Lý Hạo nhiều nhất, nhỏ thì chuyện sinh hoạt lớn thì chuyện bối cảnh gia thế. Nói tới, nàng thật hiếu kỳ mối quan hệ giữa Lý Hạo với quan chủ khảo Hứa lão, chỉ là mỗi khi nghĩ muốn hỏi tới lại bị Tô Vận Hàm nuốt xuống. Dù sao bọn họ chỉ có giao tình mấy ngày, hỏi chuyện như vậy thực đường đột.
Cuối cùng một hồi khảo thí cuối cùng kết thúc, tâm tình khẩn trương của Tô Vận Hàm vì quyển tử nộp lên mà giảm bớt. Nàng thu thập xong bút mặc mang tới, đang tính thỉnh Lý Hạo qua phủ tán gẫu, đột nhiên phía sau có Hứa lão đi tới vỗ vai nàng, cười nói: "Vận Hàm, khảo thế nào?"
"Bẩm đại nhân, Vận Hàm khảo khá tốt, còn có thể danh trên bảng hay không, chỉ có ngày mai mới có thể biết." Tô Vận Hàm cung kính chấp tay với Hứa lão, nàng cảm thấy rất mang nhiên (mờ mịt) với của vị lão nhân duệ trí trước mắt. Chẳng qua bọn họ gặp qua một lần ở Đề đốc phủ mà thôi, liền ngay cả danh tính thân phận của ông cũng đều không biết.
"Quyển bản của ngươi đều là cái bản quan xem đầu tiên, lão phu thật mãn ý với đáp quyển của ngươi. Khà, nếu ngươi không chê, thì có thể tôn xưng bản quan một tiếng lão sư, ngươi là nghĩa tử của Từ Đề đốc, ta cùng hắn làm quan cùng triều nhiều năm, hiện tại thấy ngươi xưng hô một tiếng học trò cũng tốt." Hứa lão cười sờ sờ dưới cằm, khảo quyển đều thu thập thoả đáng, nói: "Bản quan có chuẩn bị chút tửu thái trong phủ, chi bằng ngươi theo bản quan tiểu ẩm* một phen thế nào?"
[uống rượu, mà thường chỉ uống ít, uống kiểu văn sĩ nho nhã từ tốn]
Quan viên trong triều mời, tất nhiên Tô Vận Hàm không thể cự tuyệt. Nàng nghiêng đầu liếc mắt với Hồ Linh Tiêu ẩn trong không khí chỉ có nàng có thể thấy được, nói với trong lòng với nàng ấy: Linh Tiêu, Hứa lão là quan viên trong triều, ta không thể cự tuyệt. Nàng về phủ trước đi, chiều ta sẽ về. Tô Vận Hàm mím mím môi, thấy Hứa lão còn đang đợi nàng hồi đáp, nói: "Mời lão sư, học trò sao dám không theo?"
"Người ta chờ ngươi đó, đáng ghét!" Hồ Linh Tiêu không cảm kích lườm Hứa lão bên kia một cái, lắc người chợt hiện về Tô phủ. Sau đó lại dùng niệm lực theo Tô Vận Hàm, để tiện biết hướng đi của nàng.
"Tốt tốt tốt, ngươi ở đâu chờ phút chốc, ta đi chút sẽ lại liền." Hứa lão tựa hồ rất thích được người tôn xưng lão sư, đôi mắt duệ trí lộ ra tán thưởng cùng vui sướng. Ông xoay đầu thu thập xong khảo quyển dùng hoàng sắc bao kỹ từng cái cho tốt, rồi đưa chúng vào tay hai quan giám khảo, để họ mang về phê duyệt.
Theo Hứa lão đi vào Hứa phủ, Tô Vận Hàm mới biết thì ta ông chính là đại học sĩ của Điện các Hứa Đức Trung. Danh tự Hứa Đức Trung này nàng ít nhiều có quen thuộc, tiên sinh đã mất nhiều lần đề cập với nàng, nói ông là thanh quan minh quan hiếm có trong triều. Ông là quan trọng thần hai đời quân vương, người như kỳ danh, trọng đức thâm trung, là quân tử hiếm có. Chỉ là quân tử hiếm có như vậy lại thỉnh mời nàng người chỉ gặp qua mới mấy lần tới phủ ẩm tửu, thực sự quá kỳ quái.
Đi vào tiền sảnh, hạ nhân đã sớm đoán đúng thời gian Hứa Đức Trung về phủ đồng loạt mang tửu thái đã chuẩn bị sẵn lên. Không có những phồn văn nhục tiết (lễ nghi phiền phức) kia, Hứa Đức Trung trực tiếp để Tô Vận Hàm lại ngồi, sau đó để hạ nhân châm đầy thanh tửu vào tửu bôi của từng người, chiêu hô nói: "Vận Hàm a, ngươi nhất định đang kỳ quái, tại sao ta muốn thỉnh ngươi qua phủ, ngươi và ta rõ ràng chỉ là có duyên mấy lần mà thôi."
"Lão sư thỉnh học trò qua phủ tất nhiên là có nguyên do." Tô Vận Hàm đặt hai tay trên đùi khép lại, đợi Hứa Đức Trung nói.
"Người và người mà nói chính là một chữ duyên, bản thân ta là xuất thân tú tài, thưởng thức nhất chính là những thư ngốc tử (~ mọt sách) mê dùng võ miệng. Ngày ấy nhìn thấy ngươi ở Đề đốc phủ, khá là mãn ý với dung mạo tuấn tú nho nhã của ngươi vậy, hơn nữa ngươi là nghĩa tử của Từ Đề đốc, ta liền chú ý hơn mấy phần khi ở khảo trường. Đáp quyển của ngươi, thực ra mà nới, mặc dù không thích hợp với quy tắc quan trường, ngược lại khá đủ văn thái (tài hoa), nói là chữ chữ châu cơ, cũng không quá đáng. Chỉ là tính khí này của ngươi, còn phải rèn luyện rèn luyện nhiều, ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ... Ngày khác nếu vào quan trường, đó là một cái loan lộ khúc chiết (đường vòng ngoằn ngoèo), thành bại ở chỗ chính ngươi lựa chọn."
"Lão sư nói phải, Vận Hàm ngày thường chỉ ở trong phủ chỉ đọc đạo lý cứng nhắc trong thư, như ngài nói những quy tắc quan trường kia, Vận Hàm thực sự hiểu biết rất ít. Cũng may học trò gặp được lão sư, có thể lắng nghe giáo huấn lần này, thực là vinh hạn của Vận Hàm." Tô Vận Hàm lắc lắc hai tay, sau cùng bưng lên bôi tử được châm đầy thanh tửu, nói: "Học trò kính lão sư một bôi." Nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn tửu trong ẩm, chỉ vì Hứa Đức Trung thẳng thắn với nàng.
"Ha ha được!" Hứa Đức Trung cười uống cạn tửu trong bôi, lại lệnh người châm đầy bôi tử của họ, cười nói: "Nói hay không nói không trọng yếu, trọng yếu là ngươi có thể nghe vào lời của lão phu. Ta lão, triều đình còn phải dựa vào những thiếu niên các ngươi a! Vận Hàm này, ngoài nghĩa phụ ra, thì trong nhà ngươi còn ai khác a?"
"Song thân học trò bên học trò không được bao lâu đã rời nhân thế, ngoài nghĩa phụ ra, học trò không còn người nhà nữa." Nhớ tới song thân đã mất, đôi mắt Tô Vận Hàm ảm đạm một mảng, đại nương cùng đại ca chết đi nàng cũng không bi thương, chỉ có phụ mẫu thân sinh của nàng, mỗi khi đề cập tới vẫn sẽ sinh ra chút cảm thương nhàn nhạt.
"Ai, cố nhân đã xa, thà luôn nhớ về những thương cảm kia chi bằng chú trọng nhiều vào trước mắt." Hứa Đức Trung rất mãn ý với hồi đáp của Tô Vận Hàm, nếu hắn nói chỉ có mình nghĩa phụ là người nhà, thì thuyết minh rằng chưa từng thú thân, vậy thì... thật tốt.
"Học trò tự nhiên hiểu được, chỉ là hoài niệm song thân là chuyện thường tình của người. Nếu ngay cả niệm hoài tối thiểu cũng không có, chẳng phải học trò tỏ ra quá mức lãnh tình sao?"
"Ha ha, nói thật hay! Có tình có nghĩa mới là người đại nghĩa. Ngươi học trò này, ta thật thích! Chỉ mong ngươi có thể vào vị trí tam giáp, như vậy, vị trí học sĩ của ta đây cũng có nhân tuyển (ứng cử viên) có thể thay thế." Lời nói của Hứa Đức Trung tựa như nửa thật nửa đùa, thấy trong mắt Tô Vận Hàm có một mảnh mạc danh, cũng chỉ cười bồi tiếp tục tán gẫu uống tửu với y, còn những cao lương mỹ vị trên bàn kia lại không hề động tới chút nào.
Tuy là uống tửu, Hứa Đức Trung cũng không cường ngạnh ép người như phụ tử Từ Phong kia. Mắt thấy gò má hai người thông hồng, Tô Vận Hàm thức thời đứng dậy bái biệt Hứa Đức Trung, lắc lắc lư lư bước rời khỏi Hứa phủ. Tô phủ cách Hứa phủ cũng không xa, tầm mắt Tô Vận Hàm có chút mơ hồ, nàng cũng không biết mình đi tới nơi nào, chỉ cảm thấy mặt đất bắt đầu dao động. Đang muốn ngã xuống, một thân ảnh hồng sắc xuất hiện trước mặt nàng, dìu nàng về Tô phủ.
"Ngốc tử, đã không biết uống tửu còn ham thể hiện!" Trong phòng, Hồ Linh Tiêu một bên cởi y phục Tô Vận Hàm một bên giúp nàng lau thân thể phát nóng lên vì ẩm tửu. Nếu nàng không rót một tia niệm lực trong thân thể Tô Vận Hàm,chỉ sợ hiện tại nàng ấy đã say ngất trên đường cái không ai dìu rồi?!
Da thịt bạch nôn tế nị bại lộ trong không khí, Hồ Linh Tiêu chậm rãi lau thân thể nàng, thỉnh thoảng dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve. Hung bộ (ngực) của Tô Vận Hàm không bằng Hồ Linh Tiêu sóng lớn nổi lên hùng dũng, nhưng cũng vì hai đoá phấn hồng này mà có vẻ tiểu xảo khả ái. Quỷ sử thần sai (quỷ thần xui khiến), lòng bàn tay Hồ Linh Tiêu cẩn thận từng chút điểm lên nơi phấn hồng nọ. Ân, nhuyễn nhuyễn... Nếu như ngậm trong miệng, hẳn rất mỹ vị đi! Hồ Linh Tiêu cười mị, quả thực cúi người ngậm lấy nó, đầu lưỡi vòng vòng quanh qua lại nó.
"Ân..." Một tiếng ngâm khẽ, Hồ Linh Tiêu ngậm nhu nhuyễn trong miệng vì đầu lưỡi đụng vào mà trở trên cứng rắn thẳng tắp. Cảm thấy thú vị, trái lại nàng lại ngậm nơi phấn hồng khác, khiến nó trở nên cứng rắn như cái vừa nãy vậy. "Vận Hàm, nàng thật đẹp." Hồ Linh Tiêu nâng mắt nhìn đôi gò má phi hồng của Tô Vận Hàm, nàng chỉ cản thấy thời khắc này Tô Vận Hàm thật là mỹ lệ, bàn tay không chút kiêng kỵ dạo chơi trên người nàng, da thịt quang hoạt như vậy, chỉ là chạm vào cũng đủ khiến nàng trầm luân sụp đổ. Trong bụng có ôn lưu xẹt qua, Hồ Linh Tiêu cởi bỏ y phục trên người, ôm thân thể Tô Vận Hàm không ngừng ma sát. Chỉ mới là cọ xát mà thôi, nàng cũng đã không nhịn được tràn ra ngâm khẽ, ôn nhuận giữa hai chân chầm chậm mà xuống, những niêm trù* kia Hàm vì không ngừng ma sát mà ở giữa hai chân Tô Vận Hàm.
[chất lỏng sền sệt, dinh dính...]
Tựa hồ chưa từng khoan khoái, vừa tựa hồ không quá thoả mãn.
Hồ Linh Tiêu không biết thân thể mình làm sao nữa, nàng chôn đầu vào hõm vai Tô Vận Hàm không ngừng cọ cọ, nhu nhuyễn chống đỡ lẫn nhau, chỉ là hơi hơi động đậy vậy thôi, cũng đủ để khiến thân thể nàng sát thương tẩu hoả, xuất hiện khoái cảm trước đây chưa từng có. Người say tửu còn đang ngủ, gò má Hồ Linh Tiêu theo ái muội lan tràn mà hoá hồng. Nàng là hồ, sao lại không biết hiện tại chính là phát tình? Chỉ là, ngốc tử chết tiệt ngủ rồi, hơn nữa còn ngủ say như vậy, chỗ nào còn quản nàng muốn như nào?!
"Ngốc tử, ân..." Hồ Linh Tiêu nhìn dung nhan ngủ say của Tô Vận Hàm, trong đầu không ngừng hiện lên hoạ diện giả tưởng, trường cảnh nàng cùng Tô Vận Hàm giao triền. Chỉ là tưởng tượng như vậy, Hồ Linh Tiêu ôm thân thể Tô Vận Hàm ma sát không ngừng, mãi tới khi khoái ý thoả mãn hay không ập tới, nàng mới thổ tức* nằm nhoài trên người đối phương, nói: "Ngốc tử, ta thật ái nàng."
[nhả ra hơi thở ~ kiểu nhịn thở một hồi rồi mới thở mạnh ra]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[ thiếu thịt quá rồi, thật tội =]]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.