Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 5: Yêu vật




Ngữ khí thiếu nữ khiến người ta xót xa, Tô Vận Hàm không đành lòng để một mình nàng ở nơi hoang vu này chịu khổ, gật gật đầu coi như đáp ứng thỉnh cầu của thiếu nữ. Nàng nhấc nhấc bọc đồ trên vai lên, đi mấy bước tới gần thiếu nữ rồi duỗi tay mình ra, nói: "Cô nương có thể nắm lấy tay ta để lên, ta cũng tiện dìu cô nương về nhà."
"Vậy a, vậy thật sự đa tạ đại ân cứu giúp của công tử rồi." Thiếu nữ cười lên cảm kích với Tô Vận Hàm, chỉ là nhìn nụ cười này Tô Vận Hàm có chút cảm giác âm trầm trầm.
"Mau cầm tay ta đứng lên đi." Tô Vận Hàm cảm thấy sau lưng có chút phát lương, theo bản năng nàng nhìn trái nhìn phải, ngoài thiếu nữ bị thương mắt cá chân trước mặt thì không còn ai khác tồn tại.
Nghe thấy Tô Vận Hàm thúc giục, đáy mắt thiếu nữ hiện lên một tia hung ác. Nàng duỗi hai tay muốn nắm bàn tay ngọc nhỏ dài Tô Vận Hàm duỗi ra trước mặt, ngay khi đầu ngón tay sắp chạm được ngón tay của Tô Vận Hàm, một đạo hoàng quang (ánh sáng vàng) chói mắt xẹt qua bên tai Tô Vận Hàm, chỉ nghe thấy thiếu nữ kia bất ngờ không kịp phòng bị rít lên một tiếng, nháy mắt hoá thành một con thanh xà ước chừng dài nửa mét, dùng tốc độ cực nhanh chạy trốn về hướng ngược lại.
"Chuyện này... Chuyện này..." Tận mắt Tô Vận Hàm nhìn thấy thiếu nữ kia hoá thành thanh xà, chấn kinh ngón tay run rẩy chỉ theo hướng thanh xa di động, hai chân mềm nhũn té ngồi trên mặt đất. Vừa rồi, vừa rồi nàng đã trải qua chuyện gì? Kia, kia vốn là thiếu nữ ngây ngô hồn nhiên lại lắc người biến thành một con thanh xà ư?! Chuyện này quả thực là chuyện hoang đường nhất từ trước đến nay nàng từng thấy.
"Yêu vật to gan, muốn chạy!" Một giọng nam hùng hậu tới gần Tô Vận Hàm, nàng chỉ kịp thấy một bóng người thẳng theo hướng chạy của thanh xà, đợi tới khi chủ nhân thanh âm kia xuất hiện trước mặt Tô Vận Hàm, nàng rốt cuộc mới thấy rõ khuôn mặt người nọ ra sao. Hẳn là là một đạo sĩ không thể nghi ngờ! Tô Vận Hàm ngẩn người nhìn nam tử trước mặt mình, nam tử kia mặc đạo bào có miếng vá, trong tay cầm một cây kiếm có xuyên một đồng tiền, búi tóc trên đầu dùng đũa buộc tốt, râu quai hàm trên mặt cũng không được cạo rửa sạch sẽ, thoạt nhìn cả người càng giống như nam nhân bần hàn nơi sơn dã chán nản chậm chạp.
"Vị công từ này, nơi thâm sơn rừng hoang luôn có mấy yêu vật ác nhân, nhất là đêm tối. Nếu không nhờ ta ngẫu nhiên đi tới chỗ này, chỉ sợ hiện tại công tử đã trở thành thứ cho yêu vật no bụng rồi." Đạo sĩ nâng Tô Vận Hàm hai chân như nhũn ra dậy, ném thanh xà vừa mới bắt được xuống đất ngay trước mặt nàng, tay cầm kiếm đồng đâm về phía nó bảy tấc. Tựa như độc thoại, đạo sĩ kia lạnh lùng nói với thanh xà: "Tha cho ngươi? Các ngươi yêu nghiệt cỡ này tội đáng muôn chết, nếu hôm nay ta thả ngươi, chỉ sợ ngày khác ngươi sẽ càng hoạ hại nhiều người nữa:." Nói xong hắn niệm chú trong miệng, quả quyết đâm kiếm đồng vào cơ thể nó, thanh xà kia đột nhiên biến mất, hoá thành một tia khói lam biến mất không thấy bóng dáng.
"Đạo, đạo trưởng... Xà, xà sao không thấy nữa?" Tô Vận Hàm vừa sợ vừa nghi, hồi phục mới hiểu được rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Lúc này nàng quỳ trên mặt đất, cảm kích nói: "Đa tạ ân cứu mệnh của đạo trưởng, đa tạ ân cứu mệnh của đạo trưởng."
"Trừ ma vệ đạo vốn là thiên chức của người học đạo, không cần thi lễ quá mức." Đạo sĩ lại đỡ nàng dậy, tay cầm kiếm thu vào bao kiếm gỗ ở sau lưng, nói: "Bần đạo Huyền Cơ, không biết đêm khuya công tử đi đường vì chuyện gì?"
"Đêm khuya đi đường thực tình vì bất đắc dĩ, ta muốn đi giao bán hàng ở Tây trấn. Vốn định xuống núi trước khi trời tối, ai ngờ đường núi này thực quá dài, lại gặp trời tối, tầm mắt hoàn toàn mờ mịt, mới vừa nghe tiếng kêu cứu vừa nãy của thiếu nữ nên mới... Nếu không có đạo trưởng Huyền Cơ cứu giúp, chỉ sợ tối nay ta liền phải chết ở đây rồi!" Trong lòng Tô Vân Hàm vẫn còn sợ hãi, nhớ tới nụ cười vừa nãy của thiếu nữ liền tim sợ mật run. Đó không phải là người a, đó là yêu vật ăn thịt người nha!
"Thì ra ngươi muốn đi Tây trấn, bần đạo vừa mới từ bên đó đi qua đây, đang định tới Tô Châu du ngoạn, cũng sẵn nhìn nhìn qua thị tập náo nhiệt." Huyền Cơ lấy đạo phù gấp hình tam giác từ trong ngực ra đưa cho Tô Vận Hàm, nói: "Đường núi khó đi, đề phòng công tử lại gặp phải yêu vật, thỉnh xin ngươi mang nó trên người. Bùa này chỉ có hiệu dụng trong bảy ngày, cũng gần đủ để công tử đi bán trở về rồi."
"Có cái này, những yêu ma quỷ quái kia không thể tới gần người sao?" Tô Vận Hàm lật qua lật lại đạo phù trong tay nhìn nhìn, nàng không phải là người học đạo, sao hiểu được đạo phù nho nhỏ này lại có sức mạnh tới vậy chứ?
"Điều đó là đương nhiên, có đạo phù này, chuyến này công tử nhất định có thể an toàn trở về. Nếu không phải ta với ngươi hữu duyên, bần đạo cũng không phù tránh yêu này tặng công tử đâu. Có điều, đạo phù chung quy chỉ là vật ngoài thân, nếu trong lòng công tử mang chính khí... nhất định có thể vạn độc bất xâm."
"Đa tạ đạo trưởng đã chỉ dạy, ta chắc chắc sẽ ghi tạc của đạo trưởng trong lòng." Tô Vận Hàm cúi chào Huyền Cơ thật sâu để cảm tạ ân cứu mệnh hôm nay của hắn. Nàng cất đạo phù nho nhỏ vào ngực, có lẽ là tác dụng tâm lý, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy cảm giác kinh sợ vừa nãy dần rời khỏi cơ thể, như chưa từng có chút khó chịu nào.
"Đã vậy thì chúng ta chia đường mà đi thôi. Nếu có duyên, chúng ta sẽ còn tái kiến."
"Vậy thì tại hạ đi tiếp đây." Tô Vận Hàm gật đầu với hắn, lưng mang bao phục chưa thật nhiều thủ sức tiếp tục chạy về phía Tây trấn.
Có thể đúng là liên quan tới đạo phù, sau khi cáo biệt Huyền Cơ Tô Vận Hàm liền chẳng gặp qua chuyện ly kỳ nào, càng chẳng nghe thấy tiếng kêu cứu tương tự như của thiếu nữ kia. Đường đi Tây trấn tuy gian nan, Tô Vận Hàm vẫn qua vài ngày sau Tô Vận Hàm đã tới phô tử Tây trấn. Phô chưởng quỹ là lão nhân vô cùng nhiệt tình, cố tình giữ Tô Vận Hàm ở lại quý phủ hai ngày, mãi tới khi Tô Vận Hàm khăng khăng đòi về, lúc này phô chưởng quỹ mới không muốn mà cho nàng đi, cũng trả nàng năm mươi lượng bạc coi như tiểu phí đi bán.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nơi thành Tô Châu trời u tối một vùng, trên đại nhai ngoài vài tiểu thương kiên trì bày than kiếm chút tiền cũng chẳng còn ai bán buôn. Tô thị từ điếm phô trở về đi thẳng tới gian phòng Tô Trí Viễn, nàng gõ cửa rất vang, âm thanh mang theo đôi chút cấp thiết: "Trí Viễn a, Trí Viễn! Mau ra đây đi ui, có chuyện lớn rồi! Có chuyện lớn rồi! Không biết sao phô thủ sức chúng ta lại bị sét đánh trúng, bây giờ một lượng lớn thủ sức còn chưa làm ra, qua mấy ngày nữa là tới hạng giao hàng rồi! Con mau mở cửa nghĩ biện pháp đi thôi!"
Không có người hồi đáp, giờ khắc này Tô Trí Viễn đã sớm nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, sắc mặt hắn tái nhợt mà khô gầy. Mà bên giường, Hồ Linh Tiêu nghe tiếng Tô thị kêu to bên ngoài không tự chủ câu lên khoé môi, đợi nàng hút dương khí của Tô Trí Viễn vào người, lại lắc người một cái, hoá thành bạch quang biến mất trong phòng Tô Trí Viễn.
Gõ lâu vậy cũng không thấy ai hồi đáp, trong lòng Tô thị mơ hồ phát giác không ổn. Nàng nghe tổng quản Tô phủ có nói, mấy ngày qua Tô Trí Viễn thuỷ chung đều ở trong phòng không có ra ngoài. Giờ gõ cửa nó lại không nghe, Tô thị lo sợ nhi tử gặp chuyện, vội vàng kêu một gia đinh tới phá cửa ra. Đợi cửa bị phá xong, Tô thị bị Tô Trí Viễn nằm trên giường làm cho sợ giật nảy một cái, thấy hắn vẫn hô hấp bình ổn cho rằng bị chứng gì mới hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng phân phó gia đinh thỉnh đại phu tới xem xem.
"Ai." Sau khi đại phu được thỉnh tới bắt mạch cho Tô Trí viễn vừa lắc đầu lại thở dài, đành chịu nói: "Mạch tượng của lệnh công tử bình ổn thật không giống kiểu sinh bệnh, nhưng nhìn bộ dạng hắn hẳn là nơi âm thịnh dương suy. Chỉ sợ, chỉ sợ đã trêu chọc phải gì đó không nên rồi?"
"Ý của đại phu là? Sở dĩ Trí Viễn của chúng ta hôn mê bất tỉnh là do trêu chọc quỷ quái đến ám người?" Tô thị không khỏi khiếp sợ, lập tức nắm lấy y tụ của đại phụ, nói: "Đại phu, Trí Viễn là nam đinh duy nhất của Tô gia, thỉnh xin đại phu nghĩ biện phấp cứu lấy Trí Viễn!"
"Này, chuyện quỷ quái này sao tới lượt thảo y (thầy thuốc) đầu húi cua như ta có thể quản được? Chi bằng vầy đi, phu nhân nên biết ngoài thành có toà đạo quán (miếu đạo sĩ), nghe nói nơi đó có đạo trưởng đạo pháp cao thâm lắm, chỉ cần phu nhân xuất ngân lượng ra, hắn nhất định có thể giúp lệnh công tử diệt trừ ma quỷ ám người."
"Ngân lượng tuyệt đối không thành vấn đề, mau mau mau, mau đi thỉnh đạo trưởng lại đây!" Tô thị phân phó gia đinh xong, lấy một đĩnh ngân tử trong y tụ đưa cho đại phu, nói: "Đây là phí chuẩn của ngươi, nếu không nhờ đại phu, hiện tại ta cũng thật không có chủ ý này."
"Khách khí khách khí rồi, vậy tại hạ đây xin cáo từ." Đại phu bỏ ngân tử vào túi tiền, quay đầu nhìn Tô Trí Viễn nằm trên giường, vác dược tương (hòm, hộp) rời khỏi Tô phủ.
Lúc xế chiều, gia đinh Tô phủ cuối cùng cũng thỉnh được đạo trưởng mời từ đạo quán ở ngoại thành về phủ. Người đạo trưởng kia khoác bao bố, còn làm bộ cầm phất trần trong tay. Vừa mới vào phòng Tô Trí Viễn, đạo trưởng lập tức lùi ra ngoài cửa hơi ngửa đầu ngửi gì đó, âm dương quái khí* nói với Tô thị: "Có yêu khí! Phu nhân, ta thấy trong phòng lệnh công tử có yêu quá, còn là đại đại yêu kia! Nếu như không diệt trừ yêu vật này, chỉ sợ tính mệnh lệnh công tử... đáng lo a!"
[hành động gàn dở]
"A! Vậy, vậy phải làm sao đây? Đạo trưởng, đạo trưởng ngài đạo pháp cao thâm... Thỉnh xin cứu lấy nhi tử ta! Hắn là nam đinh duy nhất của Tô gia, ta còn trông mong hắn có thể giúp Tô gia khai chi tán diệp a!"
[chia cành tẻ lá – ám chỉ việc sinh con nối dõi]
"Phu nhân chớ vội, ngươi cũng biết mặc dù chúng ta tuy là người tu đạo... Nhưng cũng phải ăn cơm chứ đúng không? Ngươi xem chuyện này..." Đạo trưởng vươn mấy ngón tay không ngừng ma sát lẫn nhau, ý kia rõ ràng quá mức: ngươi muốn ta diệt trừ yêu cứu nhi tử ngươi cũng có thể thôi, tuy nhiên phải lấy ngân tử thanh toán trước đã, bằng không ta sẽ không có lòng tốt giúp ngươi cứu nhi tử đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.