Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 93: Giao hoan




Dục vọng trong lòng bị Hồ Linh Tiêu nói ra như không có chuyện gì, gò má Tô Vận Hàm tựa như bị hoả thiêu bỏng lợi hại. Long bào đã bị Hồ Linh Tiêu cởi ra đạp dưới chân trần, nội sam hoàng sắc theo vai Tô Vận Hàm chần chậm tuột xuống, lộ ra khoả hung bố dày đặc bên trong: "Ngốc tử, vẫn không muốn sao? Mấy ngày rồi, ngươi vẫn không muốn người ta sao?" Không muốn thân thể người ta sao? Thanh âm tựa như trêu đùa tràn ra từ trong miệng Hồ Linh Tiêu, hai tay nàng tới sau lưng Tô Vận Hàm, kéo tựa như tơ kén cởi khoả hung bố của nàng xuống.
"Nhưng nàng đang có mang, không nên... không nên làm... chuyện khuê phòng." Hồ hấp của Tô Vận Hàm bất đầu hỗn loạn, nàng nhắm nửa con mắt ngửi hương vị lệnh người say mê tự truyền tới từ trên người Hồ Linh Tiêu, hai tay theo sau cổ nàng chậm rãi trượt xuống, cuối cùng phủ nắm cái mông cực co dãn của nàng.
"Ân..." Một tiếng nhẹ không vẻ gì giả bộ vang lên bên tai Tô Vận Hàm, Hồ Linh Tiêu dùng hai tay bò lên án tại hõm vai Tô Vận Hàm, thò ra đầu lưỡi lúc mạnh lúc nhẹ liếm cằm Tô Vận Hàm: "Ngốc tử, rõ ràng muốn vậy mà, còn nhẫn cái gì chứ? Vừa nãy lúc ở quần thần yến, không phải ngươi rất muốn... cùng, lúc, hành, nhạc sao a? Hay là nói thân thể này của người ta, hiện giờ đã không cách nào khiến ngươi thích nữa?"
"Linh Tiêu..." Tô Vận Hàm đôi mắt nửa khép hoàn toàn khép kín, nàng hơi ngựa đầu hưởng thu lấy sự âu yến của Hồ Linh Tiêu, nào còn tại ý thời khắc này các nàng đang không một vật đứng ở cửa lớn của tẩm cung. Bởi vì bị thân thể nhu nhuyễn của Hồ Linh Tiêu quấn, Tô Vận Hàm căn bản không cảm giác được lương ý khi lưng dựa lên cột cửa, sau gáy nàng tì chặt lên cửa lớn, ám thị đầu lưỡi Hồ Linh Tiêu dọc theo đường cong cổ nàng chầm chậm dời xuống.
"Ngốc tử... Ngươi có biết, người ta thật yêu thật yêu ngươi." Hồ Linh Tiêu bờ môi khẽ động, nàng nhón chân lên dán chặt lên trước thân Tô Vận Hàm, để nhu nhuyễn ma sát chống đỡ lẫn nhau. Ngẩng cằm bị Hồ Linh Tiêu niết đè thấp lên, nhìn thân Tô Vận Hàm trong bóng tối mông lung, Hồ Linh Tiêu che bờ môi no đủ lên môi nàng, hàm răng khi thì cắn bên môi nàng, khi thì múc lấy phương thức phát ra thanh âm lệnh người hưng phấn.
"Ta... cũng vậy..." Bởi vì uống tửu qua, trong thân thể Tô Vận Hàm hết thảy tế bào đều ở giai đoạn mê ly nửa say, nàng hàm hồ đáp lại Hồ Linh Tiêu, đến cùng vì không cách nào chống cự được sự vũ mị cùng dụ hoặc của đối phương mà chủ động ôm chặt lấy eo nhu nhược không xương của Hồ Linh Tiêu, cái lưỡi mang theo hương thuần tửu vị nhảy vào lãnh địa của nàng, không chút kiêng dè mà đòi lấy.
Tửu vị, mặc dù là hương vị thuần mỹ nhưng tửu đều là Hồ Linh Tiêu chán ghét. Mà thời khắc này, chính vì mang theo tửu vị là Tô Vận Hàm, là người nàng yêu thương sâu sắc, vì vậy Hồ Linh Tiêu chẳng những không chán ghét trái lại cảm thấy yêu không ngưng miệng, nửa khắc cũng không nguyện rời khỏi môi Tô Vận Hàm lãnh địa bị mình xâm chiếm.
Có chút dục vọng, một khi đã mở ngăn chặn ra liền không cách nào ức chế được.
Cột cửa đã bị dựa vào hơi có chút ôn độ, đầu ngón tay nhỏ dài của Tô Vận Hàm thuận theo tích lương cốt (cột sống) trượt xuống từng chút một, theo khe mông nàng đến nơi thần bí nhất giữa hai chân. "Ướt rồi..." Tô Vận Hàm câu ra dịch thể dính ướt, si ngốc ngậm lấy ngón tay mang niêm dịch ôn nhuận kia vào miệng, tinh tế thưởng thức lên.
"Cách ăn như vậy, sao có thể ăn sướng khoái được?" Hồ Linh Tiêu nắm chặt tay Tô Vận Hàm khiến ngón tay nàng hoàn toàn rời khỏi môi Tô Vận Hàm, nàng cường áp Tô Vận Hàm khiến nàng nửa quỳ trước mặt mình. Vòng eo khẽ mở, Hồ Linh Tiêu có ý hướng thẳng lưng, để cho hoa viên bí mật giữa hai chân mình hoàn toàn hiện ra trước mắt Tô Vận Hàm: "Ngốc tử, ăn như vậy, có phải sẽ tốt hơn không?" Hồ Linh Tiêu cười lên, trong lúc đó mị nhãn vũ mị tất cả đều thu lấy tâm thần người.
"Thật mỹ." Mặc dù không có chúc quang, nhưng Tô Vận Hàm có thể thấy rõ cảnh hoàn mỹ giữa hai chân Hồ Linh Tiêu, nàng giơ hai tay lên vuốt ve bên eo vựu vật trước mặt, hai chân hoàn toàn quỳ trên đất, sau khi dừng vài khắc cả khuôn mặt đều vùi vào giữa hai chân Hồ Linh Tiêu, hưởng dụng muốn ngừng cũng không được khiến nàng hưng phấn cực.
"Ân a... Ngốc tử... Người ta, người ta còn muốn nhiều hơn..." Hồ Linh Tiêu nắm tóc Tô Vận Hàm, theo bản năng nàng nghiêng người ra sau, nhưng thời khắc này lại bị vướng ngại ở cửa, phía sau cũng không có giường lớn để nằm, chỉ đành kiên cường duy trì tiếp thân thể nhuyễn miên đứng thẳng. Dịch thể chảy xuống đùi ngày càng nhiều, hai chân Hồ Linh Tiêu bắt đầu xuất hiện run rẩy, nàng thở gấp để đầu Tô Vận Hàm càng thêm dán chặt vào giữa hai chân mình, pha thêm ngâm khẽ chưa từng gián đoạn, nói: "Ngốc tử, ngốc tử... Chúng ta đi tới giường, đi tới giường được không?"
Không có hồi đáp, Tô Vận Hàm vẫn chuyên tâm vùi đầu 'công tác' thuộc về nàng. Mãi tới khi bụng dưới Hồ Linh Tiêu đột nhiên căng thẳng sau đó đến điên phong lần thứ nhất, Tô Vận Hàm rốt cuộc mới thoả mãn đứng dậy, đột nhiên ôm ngang Hồ Linh Tiêu lên, một bên đi về phía long sàng một bên thanh âm khàn khàn nói: "Đêm nay, ta muốn nàng cả đêm."
Long vào cùng nội y hoàng sắc sớm vị vứt bỏ ở cửa tẩm cung, ra giường trên long sàng từ bằng phẳng ban đầu trở nên nhăn nhúm bất kham. Tô Vận Hàm nằm nghiêng bên cạnh Hồ Linh Tiêu, lúc có lúc không tiến lên hôn bụng nàng có hoài hài tử. Ngón tay hoạt động xông vào cấm địa giữa hai chân Hồ Linh Tiêu, tay kia Tô Vận Hàm tha nhu nơi nhu nhuyễn của Hồ Linh Tiêu, vì sợ ép lên thai nhi trong bụng mà nỗ lực bảo trì giữ đủ không gian cho vòng eo.
"Ngốc tử, ngốc tử..." Theo luật động ngón tay Tô Vận Hàm, Hồ Linh Tiêu không kìm được vặn vẹo vòng eo. Hai tay nàng nắm thật chặt ra giường, bộ ngực phấp phồng kịch liệt, cả hai chân đều theo uốn lượn cũng mở thêm ra, để ngón tay Tô Vận Hàm càng tiến sâu hơn vào trong.
"Ân a!" Vừa bình phục lại tới điên phong lần thứ hai, Hồ Linh Tiêu ngồi dậy mãnh liệt ôm lấy Tô Vận Hàm, cả người đều nhuyễn trong ngực nàng: "Ngốc tử, người ta rất yêu ngươi rất yêu ngươi... Ngốc tử ngốc tử, hiện giờ ngươi là thiên tử cao quý... cũng không biết có bao nhiêu nữ tử ôm thương nhớ trong đầu với ngươi nữa!"
"Hồ ly tinh, ta... đã nói... Tô Vận Hàm ta chỉ nguyện cả đời cùng nàng không rời không bỏ, còn người khác, ta nghĩ cũng không thèm nghĩ tới. Ai nói thiên tử liền phải tam cung lục viện, Tô Vận Hàm ta chỉ cần mình hoàng hậu nàng liền đủ. Nói cái gì hậu cung ba ngàn, chỉ hồ ly tinh nàng đây, chính là hậu cung của ta." Hai tay Tô Vận Hàm không an phận phủ lên nơi nhu nhuyễn của Hồ Linh Tiêu, nghiêng đầu hôn lên cổ nàng: "Linh Tiêu, tuy nói hoàng đế cả ngày đều phải bận bịu triều chính, nhưng ta quyết sẽ không vì đó mà lãnh lạc nàng. Hiện giờ triều đình văn có Lý Hạo vũ có Từ Phong, hơn nữa Lương công công đã bị chớp đánh chết, ta cũng không cần lao lực quá mức. Từ mai, sau khi hạ triều liền đến Khôn Ninh cung bồi tiếp nàng được chứ?"
"Ngốc tử, có lời này của ngươi người ta liền thoả mãn đó! Người ta không muốn ngươi lao lực quá mức, nếu tương lai sinh hài tử ra, liền giao đế vị cho nó là được rồi, còn ngươi nha! Phải bồi ngươi ta nhàn du khắp nơi mới được đó!" Hài tử còn chưa sinh, Hồ Linh Tiêu đã thay nàng an bài xong chuyện về sau cho nói. Chủ động hôn lên môi Tô Vận Hàm, Hồ Linh Tiêu lại nằm xuống, mị thanh nói: "Không phải nói cả đêm sao? Đêm này, vừa mới bắt đầu thôi!"
"Hồ ly tinh!" Tô Vận Hàm câu lên khoé môi, ở thời điểm Hồ Linh Tiêu mở miệng phản bác mà ngăn môi nàng. Phải a, đêm vừa mới bắt đầu mà thôi, vậy liền để nàng ái muội đêm này, thật thật nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.