Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 97: Hài tử đầu




"Hài tử đâu nha?" Nghe lão thụ tinh vừa nói vậy, Hồ Linh Tiêu văn vẹo thân thể uể oải vô lực, nàng lôi cánh tay Tô Vận Hàm muốn ngồi dậy nhìn xem đến cùng hài tử phiên lượng thế nào, kết quả vì mới vừa sinh hài tử, nàng căn bản cũng không có dư khí lực ngồi dậy. "Ngốc tử, người ta muốn nhìn hài tử của người ta!" Hồ Linh Tiêu vô lực nói, buộc Tô Vận Hàm đỡ nàng ngồi tựa vào đầu giường, cũng tiện nhìn thẳng thấy hài tử lão thụ tinh ôm trong lòng ngực.
Không như hài tử phàm nhân sinh, hài tử của Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu da dẻ từ lúc vừa mới sinh đã đặc biệt mọng nước no đủ. Mắt anh hài nhi thật lớn, thời khắc này đang tràn ngập hiếu kỳ nhìn hết thảy xa lạ xung quanh. Tựa hồ là đói rồi, anh hài ni chân nhỏ phấn nộn đá loạn trong lòng lão thụ tinh, tay nhỏ cũng theo nắm thành quyền vung loạn, cũng theo oa oa thét lên.
"Oa oa* thật trắng." Hồ Linh Tiêu cười nói, anh hài nhi khả ái như vậy, nàng không nhịn được duỗi hai tay muốn ôm nó vào ngực mình. Dù sao cũng là con mình, cho dù lão thụ tinh đã đỡ không biết bao nhiên hài tử yêu tinh, Hồ Linh Tiêu vẫn sợ bà sẽ ôm hoại hài tử mình. Tiếp nhận hài tử từ trong lòng ngực lão thụ tinh, Hồ Linh Tiêu dùng ngón tay trêu chọc bờ môi anh hài nhi, bờ môi này kiều diễm ướt át giống Tô Vận Hàm vậy, ân hồng tựa huyết mà no đủ dụ người. Nhìn nó, Hồ Linh Tiêu không tự chủ nhớ lại cảnh tượng trong miếu nát gặp được Tô Vận Hàm, đáy mắt nàng loé qua một tia nhu ý mẫu tính, ngón tay từ bờ môi anh hài nhi trược nhẹ xuống cần cổ mang theo vị huyết tinh của nó: "Ngốc tử, bà bà, các người nói hài tử này giống ai đây?"
[Một cách gọi trẻ con, đặc biệt là sơ sinh]
"Cái này... ta nhìn không ra." Tô Vận Hàm gãi gãi đầu, hài tử còn nhỏ như vậy, sao nàng biết lớn lên giống ai được?!
"Để bà bà xem, hài tử này trái lại giống ngươi thật nhiều. Đợi đợi chút, đợi hài tử này hiện ra nguyên hình, liền biết đến cùng giống ai nhiều hơn thôi." Lão thụ tinh nhìn Tô Vận Hàm nói, bà đứng dậy vỗ vỗ huyết tích bị thấm trên người anh hài nhi, sau đó lại ngồi ở mép giường, cùng Tô Vận Hàm các nàng đợi anh hài hiện bản thể nguyên hình.
Lại qua một lúc, thân hình anh hài nhi được Hồ Linh Tiêu ôm trong ngực bắt đầu xuất hiện ẩn hiện, sau một hồi lúc ẩn lúc hiện, anh hài từ hình người ban đầu dần dần co lại thành một đoàn long tuyết bạch tuyết bạch, nó cứ vậy co rút trong lòng ngực Hồ Linh Tiêu, hút lấy linh khí độc hữu của nàng. Mãi tới khi, Tô Vận Hàm các nàng đều cho rằng bản thể của anh hài này hẳn là con bạch hồ, nó làm ra bóc trần cuối cùng dần dần mở rộng ra, khiếp khiếp thò đầu ra dùng cặp mắt tròn vo của nó nhìn mẫu thân nó, thời khắc này đang ôm nó – Hồ Linh Tiêu.
Cư nhiên là con tuyết lang! Hồ Linh Tiêu đang cùng tiểu gia hoả của mình nhìn nhau, ngoài da lông càng thêm tuyết bạch hơn bạch hồ, con mắt tiểu gia hoả là hồ lam sắc đặc biệt nhất trong tuyết lang tộc, đó là màu mắt chỉ có người kế thừa vương tộc mới xuất hiện. Nhìn nó, Hồ Linh Tiêu từ ái đưa tay vuốt ve da lông mao nhung nhung của nó, tán than cảm giác này cực tốt.
"Ngao~" Tiểu gia hoả quả nhiên là đói rồi, nó duỗi thẳng vuốt động vạt trước, sau đó mở ra miệng ngay cả răng sữa cũng chưa mọc, thò ra đầu lưỡi phấn hồng sắc trong đó, dùng sức liếm lên mũi hắc hắc của mình, trong đôi mắt ngược lại là tràn ngập cầu xin với Hồ Linh Tiêu. Tiểu bộ dạng ngốc ngốc cực giống Tô Vận Hàm nhận hết uỷ khuất, tựa như nói: "Mụ mụ, con rất đói."
Phì, nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của tiểu gia hoả kia, Hồ Linh Tiêu vô lực khẽ cười thành tiếng. Nàng ngay trước mặt Tô Vận Hàm cùng lão thụ tinh mở khấu tử nội y mình ra, kéo cái yếm thêu phượng xuống để tiểu gia hoả đói bụng kia có thể hấp mẫu nhũ thuộc về nó. Cái miệng nho nhỏ ngậm gần hết nụ hoa của Hồ Linh Tiêu, hai tay tiểu gia hoả dán chặt lên bộ ngực trướng lên của Hồ Linh Tiêu, đặc biệt dụng tâm hăng say.
"Ngốc tử, ngươi có muốn cùng tới hấp mấy ngụm không nha? Ân?" Thấy Tô Vận Hàm nhìn nàng, Hồ Linh Tiêu tự nhiên sinh ra ý nghĩ trêu chọc Tô Vận Hàm. Mục đích bất quá là nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của ngốc tử của nàng. Quả nhiên, Tô Vận Hàm không chịu được nhất chính là Hồ Linh Tiêu trêu đùa to gan không biết e dè như vậy, mặt nàng bá cái hồng thấu triệt, ngược lại ngượng ngùng nhìn lão thụ tinh ngồi bên giường, lắp bắp nói: "Không, không ăn đâu... ta, ta.... Bà bà còn đang ở đây nhìn đó!"
"Hừ, không hấp thì thôi... Ngươi muốn hấp ta cũng không cho ngươi hút đâu! Miễn cho ngươi đoạt hết mẫu nhũ của hài tử mất đi." Hồ Linh Tiêu mang theo đỗ khí vỗ vỗ tiểu gia hoả đang mút mẫu nhũ, coi như trừng phạt Tô Vận Hàm không hiểu phong tình. Kết quả tính khí tiểu gia hoả càng hoả bạo hơn Tô Vận Hàm, tay Hồ Linh Tiêu vừa mới vỗ đầu nó, tiểu tử lập tức mở lớn miệng cả răng sữa cũng chưa có ngao ngô đi cắn ngón tay Hồ linh Tiêu, mãi tới khi bị nàng nâng lên không còn sức cắn, tiểu gia hoả mới oạch rơi vào lòng ngực Hồ Linh Tiêu, tiếp tục tìm hương vị mẫu nhũ hấp lấy đồ ăn của nó.
"Ha ha, hài tử này cũng thật là... Ngốc tử, ngươi nói nàng nên gọi là gì nha? Người ta nhớ ngươi từng nói, sinh hài tử phải gọi Tô Linh Tô Tiêu, chỉ là không biết hài tử này gọi là Tô Linh hay là Tô Tiêu đây?" Hồ Linh Tiêu nhắm nửa con mắt, hiện tại nàng là hình người, bị một đoàn lông mút lấy ngực mình thực có chút cảm giác không khoẻ.
"Tô Tiêu đi, theo tính cách hài tử này, Tô Linh hẳn không thích hợp với nó đâu. Sau này, để nó lớn thêm chút nữa... ta liền dạy nó xử lý chính sự, tương lai liền có thể truyền hoàng vị cho nó." Tô Vận Hàm vê vê chóp đuôi dưới mông tiểu gia hoả, trong lòng có hưng phấn cùng vui vẻ vì mới làm phụ mẫu.
"Ngươi nói gì người ta đều nghe theo! Đã vậy, vậy hài tử sau của chúng ta có phải gọi là Tô Linh không đây?" Đều nói đóng vết sẹo đã quên đau, Hồ Linh Tiêu thật là như thế. Nàng thấy Tô Tiêu khả ái thú vị vậy, đặc biệt giống nhau ngốc tử của nàng tới cực điểm, liến muốn lại sinh một hài tử danh gọi Tô Linh, cũng tiện cùng làm bạn với Tô Tiêu.
"Nhưng mà..." Tô Vận Hàm mím môi nhìn lão thụ tinh bên kia mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ hỏi ra: "Vừa rồi lúc nàng sinh Tiêu nhi, không phải nói... Sẽ không sinh nữa sao?! Chuyện này, sao mới thời gian ngắn liền thay đổi rồi?!"
"Ai nói không sinh? Người ta nói hồi nào? Lại nói, ban đầu chúng ta liền nói sinh hai cái hài tử rồi mà! Một tên Tô Linh, một tên Tô Tiêu. Hiện giờ có Tiêu nhi, cũng không thể để nó lẻ loi một mình chứ? Tốt xấu gì cũng phải lại sinh cái làm bạn bồi nó mới phải!" Hồ Linh Tiêu hừ hừ nói, nàng ôm tiểu gia hoả đang bú sữa hơi dịch tới bên người Tô Vận Hàm, sau đó dựa vào trong ngực nàng nói với lão thụ tinh: "Hôm nay may có bà bà giúp ta tiếp sinh, nếu lần sau Linh nhi xuất thế, cảm phiền bà bà lại tới một chuyến."
"Tự nhiên tự nhiên, bà bà tự nhiên sẽ lại tới giúp ngươi tiếp sinh. Thôi, ta còn chút chuyện bên kia cần đi trước đây, các ngươi chiếu cố hài tử thật tốt." Lão thụ tinh âm thầm hết chỗ nói trong lòng, lại tiếp sinh thì lại tiếp sinh đi, chỉ cần Hồ Linh tiêu đừng lại gào một câu ' ta phải về Hồ tộc, ta không muốn sinh' là được!
"Vậy, Vận Hàm tiễn bà bà ra ngoài." Tô Vận Hàm theo lão thụ tinh cùng đứng dậy, định đưa bà xuất cung.
"Không cần không cần, ngươi chiếu cố nương tử ngươi là được." Lão thụ tinh nói xong, lắc người biến mất ở trong tẩm cung. Bà đi rồi, tiểu gia hoả trong lòng ngực Hồ Linh Tiêu cũng ăn gần no rồi. Anh hài nhi mới sinh ngoài ăn ra chính là ngủ, vì lẽ đó sau khi tiểu gia hoả tự giác ăn no liền lại hiện ra tư thái anh hào oa tiến vào lòng Hồ Linh Tiêu ngủ. Nó ngủ rất mau, một bên phát ra tiếng ô ô khe khẽ một bên ngậm lấy ngón tay cái nho nhỏ của mình. Ngẫu nhiên nghe thấy một thanh âm ngao ngao, đó là tiểu gia hoả đáng thương trong mộng ôn lại nổi thống khổ của nó trong nháy mắt lúc Hồ Linh Tiêu sinh kẹp nó ở giữa không muốn sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.