Hóa ra những người đó không phải là quân truy đuổi, mà là thị vệ của Cửu Vương gia, núp trong bóng tối bảo vệ hắn.
"Ngài không nói, làm sao ta biết được." Ta nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Bản vương là không nói hay không có cơ hội nói?"
Hắn đang nói đến chuyện ta đánh hắn bất tỉnh.
Cửu Vương gia rất tức giận, ta phải mất rất nhiều công sức mới dỗ dành được hắn.
Ta ra ngoài tìm lá cây để đan quần áo cho Vương gia, khi quay lại, Vương gia đã mặc áo bông của cha nuôi, ta rất ngạc nhiên, Cửu Vương gia nói là cha nuôi nhất quyết cởi áo cho hắn mặc.
"Cha, cha thật tốt bụng." Ta cảm động nhìn cha.
Cha nuôi cười hiền từ với ta: "Đúng, đúng vậy, cha vẫn luôn rất tốt bụng."
Chúng ta trốn trong hang động nửa ngày thì thị vệ của Cửu Vương gia tìm đến, mang theo quần áo cho hắn, ta rất vui mừng, vội vàng lấy quần áo cho hắn mặc.
"Vương gia." ta đứng ở cửa hang canh gác cho Cửu Vương gia, nịnh nọt nói: "Ngài có cần ta giúp không?"
Cửu Vương gia nói: "Vương Đại Chùy, ngươi có từng nghĩ rằng, người bản vương phòng chính là ngươi không?"
Ta vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.
Ta có gì đáng để phòng chứ, ta cũng không thể làm hại hắn được.
Cha nuôi hắt hơi, xoa xoa tay hỏi chúng ta khi nào về, ba đồng tiền của ông rơi xuống đất mà không nhặt, còn lúc đi thì không đóng cửa, ông thấy như vậy không an toàn.
Vương gia từ chối cha nuôi, vì không thể về thôn Từ gia được nữa.
Ta và cha nuôi nhìn nhau.
Cha nuôi hỏi Cửu Vương gia: "Nghe đồn trong kinh rằng long thể Thánh thượng bất an, Vương gia thực sự không muốn về thăm sao? Luôn trốn tránh như thế này, đến bao giờ mới là hồi kết?"
Cửu Vương gia liếc nhìn cha nuôi: "Từ đại nhân, ngài đã nghĩ kỹ chưa, bây giờ về không những không được thăng chức, mà còn có thể mất đầu."
Cha nuôi nhếch mép, xoa xoa tay ngồi xổm ở cửa.
Ta thở dài, cảm thấy Cửu Vương gia thực ra có chút đáng thương, có nhà không về được, còn bị chính cha mình oan uổng.
Đương kim Thánh thượng hình như có khá nhiều con trai nhưng đều đấu đá lẫn nhau, đã c h ế t khá nhiều, hiện chỉ còn lại Cửu Vương gia và Bát Vương gia.
Bát Vương gia là con của Thục phi, còn mẹ của Cửu Vương gia là tiên hoàng hậu họ Thái.
Cha nuôi nói Thánh thượng và Thái hoàng hậu là thanh mai trúc mã.
Khi tiên đế còn sống, bốn hoàng tử vì ngôi vị cũng đánh nhau loạn xạ, nhà ngoại của tiên hoàng hậu là phủ An quốc công đã chọn giúp Thánh thượng trong số ba hoàng tử.
Nghe nói những năm đó, ca ca và đệ đệ của Thái hoàng hậu đều c h ế t. Tóm lại, họ đã trả giá rất nhiều, cuối cùng mới giúp Thánh thượng lên ngôi.
Khi Thánh thượng đăng cơ đã chủ động nói với Thái hoàng hậu, trong vòng mười năm sẽ không nạp người khác vào hậu cung, đợi đến khi con của Thái hoàng hậu lớn lên, ông ta sẽ mở rộng hậu cung.
Nhưng rất tiếc, Thái hoàng hậu liên tiếp sinh hai đứa con đều c h ế t.
Vì vậy, Thánh thượng không đợi được nữa, đến năm thứ ba ông ta tuyên bố không nạp thiếp thì lập tức nạp mười một phi tần, còn sinh con liên tục nhưng đáng tiếc là những đứa trẻ đó cũng không sống được bao lâu.
Chưa đầy hai năm sau, Văn quốc công tố cáo cha của Thái hoàng hậu là An quốc công thông đồng với giặc phản quốc, Thánh thượng thực sự g i ế t c h ế t nhạc phụ của mình, còn g i ế t cả đứa cháu trai duy nhất của nhạc phụ, cắt đứt hương hỏa của ông ấy.
Thái hoàng hậu tức giận vô cùng, cãi nhau một trận lớn với hoàng đế, nghe nói hôm đó bà đã treo cổ nhưng được người cứu, chính là ngày hôm đó thái y phát hiện bà lại có thai.
Thái hoàng hậu chín tháng không ra khỏi cửa, cuối cùng sinh ra Cửu Vương gia, khi Cửu Vương gia lên mười tuổi, Thái hoàng hậu đột nhiên qua đời.
Sau khi Thái hoàng hậu qua đời, Cửu Vương gia yêu cầu ra cung tự lập, sau khi ra ngoài, hắn không vào cung cũng không gặp Thánh thượng nữa, cha nuôi nghi ngờ, Thái hoàng hậu ngày nào cũng nói với Cửu Vương gia, chắc chắn phải báo thù cho ông ngoại.
Văn quốc công hãm hại An quốc công nhưng Thánh thượng tin kẻ gian thần g i ế t trung thần, Cửu Vương gia ước chừng không chỉ hận Văn quốc công, mà còn hận Thánh thượng.