Môi Thi Quỷ giật
giật. Sinh vật chẳng biết yêu thương đó, thực sự khi yêu lại rất sâu
nặng. Cựu thiên đế cho tay vào áo. Mảnh vải ấy là thứ duy nhất còn lưu
lại dòng máu của Thi Quỷ. Trò chơi ngày xưa khiến tay em thơ chảy máu,
không ngờ bây giờ lại hữu dụng.
- Cầm lấy cái này…
- …
- Mang cho bà ấy ngửi…
Nó là một thứ Mê lộ thang, giúp người ở trong trạng thái sẵn sàng rời đi
hồn phách. Cựu thiên đế dùng nó để giúp Thi Quỷ giải đi uẩn khúc trong
lòng, cũng gián tiếp hoàn thành trách nhiệm dở dang thời gian trước.
Ngày xưa không phải là không thể giết hai đứa nó, chẳng qua là sợi dây
thâm tình còn sót lại khiến người không thể ra tay. Bây giờ bọn nó mà
nổi loạn thì chỉ có thế gian tan nát. Thiên đế hiện tại còn non nớt kinh nghiệm, cựu thiên đế thì bỏ lún tay nghề, năng lực đã không tiến mà còn thụt lùi thê thảm. Người trên giường ú ớ. Cựu thiên đế chộp lấy tay Thi Quỷ:
- Đi!
Chợt nhìn thấy Thiệu Khải Đăng còn sớ rớ đứng đó, hắn cười cười:
- Đi không?
Trong không khí đã âm trầm một âm thanh nhỏ như muỗi kêu, đầy đe dọa:
- Thử không đi xem!
Thiệu Khải Đăng cũng hiểu một cách nhanh chóng. Không đi là không được. Tuy
là cũng chẳng sợ mấy, nhưng óc tò mò kích thích cũng muốn xem gã giở trò gì.
- Đi!
- Đi!
Nắm tay
hai người. Lần đầu trong mấy ngàn năm, cùng hai em gặp mặt. Tay lại cầm
tay. Giống như ngày xưa vậy. Cả ba cùng xuyên qua những tàng mây mịt mờ. Vụt qua họ là những bóng người mờ mờ ảo ảo. Thấy Thiệu Khải Đăng giương mắt nhìn, thiên đế nổi hứng thuyết minh:
- Đó là những linh hồn đi lạc. Chúng sẽ xuyên qua một số thời không khác làm kẻ kỳ cục.
- Tại sao lại có chuyện đó?
- Vũ trụ cha… không… Bàn cổ tạo ra vẫn còn chưa hoàn thiện, tùy thuộc vào những thời không khác nhau mà sẽ có những cơn bão không gian lẫn thời
gian. Nguyên tắc của chúng là tới khi cuốn được cái gì đó mới biến mất.
Người là vật bị cuốn thường nhất, vì con người có cân nặng vừa phải, lại có máu huyết, suy nghĩ, dễ điều khiển.
- À…
Nói thế chứ Thiệu Khải Đăng cũng không quan tâm lắm. Hắn chỉ mải nghĩ đến
nguyên nhân gã thiên đế nửa mùa này muốn mình theo. Có lẽ là sợ… Một khi Thi Quỷ nổi giận, hắn đánh không lại sẽ nhờ mình tiếp cứu. Mình không
thể không cứu gã bởi gã là kẻ duy nhất biết cách quay trở lại mà. Nghĩ
đến đây, Thiệu Khải Đăng giật mình. Chẳng phải là trong chuyến đi này…
mình lỗ nặng rồi sao? Không được bất cứ lợi ích gì, chỉ đi theo làm… trợ thủ cho thiên đế nửa mùa? Dừng lại trong một khoảng rừng tăm tối, cựu
thiên đế nhìn khuôn mặt hầm hầm của Thiệu Khải Đăng mà không khỏi nén
cười. Xem ra hắn đã phát hiện ra rồi. Nhưng chỉ có một câu hăm dọa mà
lôi được Huyết Ma cao cao tại thượng đi theo, chứng tỏ uy của kẻ làm đại ca không hề giảm sút, vẫn còn rất mạnh mẽ. Trong vô thức, em trai đã
nghe lời. Thi Quỷ nhận ra nơi này… Mười mấy năm trước… Chính chỗ này…
- Đi thôi!
Cánh cửa đã mở ra. Gã đàn ông kéo một đứa trẻ ra ngoài. Mặc cho nó kêu la, vùng vẫy:
- Đoàng!
Phát súng vang lên gọn ghẽ và phía xa kia, có tiếng người đang gào thét:
- Không… Vũ Tường ơi! Vũ Tường!
Linh hồn người phụ nữ đã nhìn thấy cảnh đó. Bà gào lên… tiếng thét không ai
nghe được. Nó thuộc về không gian của riêng bà. Nỗi đau của một người mẹ bất lực nhìn con mình bị người ta giết chết. Đôi tay cố nhoài ra ngăn
cản, thân hình gầy guộc cố làm lá chắn đỡ đạn cho con trẻ. Song, vẫn là
vô ích. Viên đạn xé gió, xuyên thẳng vào tấm thân nhỏ bé. Miệng trào máu đỏ, đôi mắt thơ ngây trợn ngược, toàn thân co giật thêm vài cái trước
khi xụi lơ. Tên cướp không mảy may xao động. Thêm một viên đạn vào đỉnh
đầu đứa trẻ, đảm bảo nó không có một cơ hội sống nhỏ nhoi nào. Sau đó
hắn co giò đạp một phát mạnh. Thân thể Diệp Vũ Tường rơi xuống vách núi
sâu thăm thẳm. Linh hồn cũng lao theo. Hết thật rồi. Đứa con nhỏ chạm
vào vách núi. Đầu vỡ nát, toàn thân đầy vết trầy trụa. Mùi máu tanh bốc
lên! Ban đầu là kiến. Chúng bâu đầu trên cái đầu không còn nguyên vẹn
hình hài, những vết thương cũng nhung nhúc lũ côn trùng đục khoét. Vài
con sói lấm lét sau đó xuất hiện với miếng mồi ngon. Lũ quạ cũng tìm
đến. Linh hồn người mẹ đã không còn có thể chịu đựng. Bà lả đi, nước mắt không khống chế, biến thành những hạt sương trên lá long lanh. Cựu
thiên đế lại phất tay. Xa xa có tiếng gọi… “Vũ Tường ơi! Con ở đâu?”
Tiếng gọi từ người mẹ ấy trong quá khứ. Bà đang tất tả tìm con. Nơi căn nhà
nhỏ đó cũng toàn máu. Thi Quỷ, trong hình dáng một bộ xương khô đang
nhai rôm rốm những mẩu xương. Máu dính trên nơi từng là miệng, bắn tung
tóe trên những khớp xương trắng xóa. Sau đó bộ xương khô đó từ từ hiện
lên những mảnh thịt hồng hồng. Bộ xương co lại, nhỏ dần. Hình dáng con
người bắt đầu xuất hiện. Đôi mắt trong veo tĩnh lặng ngay cả khi có hai
người vừa chạy đến. Vòng tay người mẹ dang ra ôm chặt lấy nó, nghẹn
ngào:
- Vũ Tường… Mẹ tìm được con rồi. Vũ Tường ơi!
Cảnh tượng đó lại biến mất. Trước mắt linh hồn chứng kiến cảnh trong căn
phòng kín, đứa bé lăn lộn trên chiếc giường lớn. Cơn thèm khát thịt
người đang hành hạ nó. Thân thể ép sát xuống giường, miệng ngậm chặt rồi xé toang những chiếc gối trắng. Đôi tay cũng bấu chặt cạnh giường.
Tiếng rên rỉ trong cổ họng cố nén. Nó đang rất đau, rất khổ sở. Cơn đói, đói máu, đói thịt người, đói giết chóc. Mọi cái đau đó đều không sánh
nổi với một cái vuốt ve và nụ cười dịu dàng của người phụ nữ: “Vũ Tường
ơi!”. Thi Quỷ đã mỉm cười ngây ngốc. Đã tiếp tục vật lộn với cái ham
muốn được thỏa mãn cơn đói càng lúc càng nhiều. Nó không cần biết gì cả, chỉ cần được bà ôm vào lòng, thế là đủ lắm rồi. Thật là cảm động. Thiệu Khải Đăng tự nhiên cảm thông hơn cùng Thi Quỷ. Đằng sau vẻ hung ác là
một hoàn cảnh thật đáng thương. Từ nay ta sẽ không “vu oan” cho hắn nữa. Cựu thiên đế thì lại nghĩ khác.. Thi Quỷ có thể vì một cái ôm, một cử
chỉ dịu dàng mà động lòng, tất cả cũng vì ngày xưa cha thường ôm nó vào
lòng. Vòng tay ôm ấp đã là một ký ức đẹp tồn tại trong lòng Thi Quỷ. Dù
nó có khi chẳng nhớ tới, điều đó xuất phát từ đâu. Thêm một cái phất
tay. Cả 4 quay lại căn phòng của Long gia. Linh hồn cũng trở về thể xác
người mẹ. Bên đôi gò má xanh xao vẫn còn đẫm ướt hai hàng nước mắt. Đôi
tay gầy yếu vô thức nắm chặt. Thi Quỷ đến bên bà, chiếc chăn rơi xuống
đất. Trời lại lạnh. Khi chăn phủ lên người, đôi mắt đó bỗng mở ra. Bà đã thấy hắn, đôi môi nhợt nhạt thều thào:
- Vũ Tường… Con đừng đi… Đừng bỏ mẹ mà con…
Thi Quỷ đã khựng lại. Giọng hắn nhẹ như hơi thở nhưng rõ ràng không giấu nỗi sự đớn đau:
- Tôi là Thi Quỷ. Tôi không phải là Diệp Vũ Tường.