- Anh tránh ra!
Đã gần một tuần kể từ khi khôi phục ký ức, Nương Tiên không nói không rằng với Thiệu Khải Đăng, mặc cho hắn tò tò theo sau, gần như là mọi nơi mọi lúc:
- Tiểu Tiên…
- Để cho tôi làm việc. Anh tránh ra đi!
- Được... Để nàng làm…
Thiệu Khải Đăng phất tay. Một người nào đó vào trong, nói gì với ông chủ:
- Tiểu Tiên à!
- Dạ?
Ông chủ có vẻ lo lắng, chỉ dám liếc về phía Thiệu Khải Đăng:
- Cháu ra đó tiếp cậu ta đi.
- Ông chủ… Nhưng mà…
- Cháu xem như giúp ta đi. Đó là xã hội đen đấy, không nên chọc họ nổi giận.
Nương Tiên mím chặt môi. Cơn uất ức bỗng dâng trào, khiến nàng vừa tức lại vừa tủi thân.
- Anh…
- Tiểu Tiên…
Thiệu Khải Đăng mỉm cười hài lòng khi cuối cùng Thạch Tiên cũng ra gặp mình. Hắn chống tay lên bàn, hắn âu yếm gọi:
- Anh còn dùng gì nữa không?
- Có…
- Món gì? Anh…
- À…
Bất ngờ, Nương Tiên bị kéo vào lòng hắn. Đang giận nàng chỉ biết vùng vẫy, chống trả bằng tất cả sức lực của mình:
- Anh buông ra… Buông…
- Không buông thì sao?
Đôi tay Thiệu Khải Đăng cứng như sắt, khóa chặt Thạch Nương Tiên. Một nụ hôn chờn vờn trên má nàng:
- Nhớ quá đi mất.
- Không được… Buông ra…
Càng vùng vẫy thì càng bị xiết chặt. Nhưng nhất định không được khóc, không được cho anh ta thấy sự yếu đuối của mình:
- Anh không buông… tôi sẽ không bao giờ nhìn mắt anh nữa. Buông!
- Không nhìn cũng chẳng sao. - Thiệu Khải Đăng bình thản - Ta nhìn nàng là đủ lắm rồi.
Hắn áp môi lên môi Nương Tiên. Hôn không cần biết xung quanh có bao ánh mắt tò mò. Đám thuộc hạ âm thầm xua họ đi. Thoáng chốc quán chỉ còn có hai
người:
- Buông ra…
- Không buông…
- Anh đừng quá đáng vậy. Tôi không muốn… anh gạt tôi. Anh gạt tôi… tránh ra đi!
Cuối cùng cũng khóc nấc lên, Thạch Nương Tiên khóc như chưa bao giờ được
khóc. Nghĩ tới thái độ đùa cợt của hắn, nhớ tới việc hắn năm lần bảy
lượt đóng kịch lừa gạt. Chuyện… chuyện giả vờ để chiếm được nàng có lẽ
cũng đã sắp xếp từ trước. Thạch Nương Tiên không phải là một thứ đồ dùng để giải khuây:
- Không tránh. Vì nàng quên ta rồi, ngoài những cách đó, ta còn phương pháp nào tiếp cận nàng sao?
- Anh…
Nương Tiên im lặng. Nàng cũng từng sợ hắn, còn bỏ hắn đi. Nhưng mà mọi
chuyện… không thể nào chỉ tồn tại bằng lừa dối được. Nàng hoang mang
lắm, không biết lúc nào hắn muốn làm gì?
- Tiểu Tiên bé nhỏ… Nàng là của ta… Trọn đời chỉ là của ta thôi.
Khi quắc mắc lên, Thiệu Khải Đăng rất dữ. Cộng thêm một chút đe dọa, nó làm nàng càng thấy bất an:
- Tiểu Tiên…
Thiệu Khải Đăng lại hôn nàng, không chỉ má mà còn cả vùng xương quai xanh hấp dẫn. Thạch Tiên nhắm mắt, nhưng rồi lại vùng ra:
- Tôi không… không còn tình cảm với anh nữa. Chúng ta đừng… đừng gặp nhau nữa. Tôi không biết lúc nào anh nói thật lúc nào là dối trá. Sợ lắm…
Thiệu Khải Đăng xót xa nhìn Nương Tiên khóc lóc. Hắn yêu nàng đến thế, làm
sao nhẫn tâm để nàng đau khổ? Song, không nhẫn tâm, không cố chấp thì
phải làm sao?
- Làm thế nào nàng mới không giận ta nữa?
- Tôi không có giận anh. Tôi chỉ sợ anh thôi. Anh…
- Vì ta nói dối? Mà nếu không nói dối, liệu với bộ dáng hiện tại, khi ta đến gặp, nàng có chấp nhận ta không?
Nương Tiên im lặng. Những ký ức quá khứ được trả lại. Nàng là tiên đá, trước
đây không buồn lo, không phiền não. Trở thành “nương tử” của hắn, ngây
thơ không biết bị hắn gạt. Song, không thể phủ nhận, cả hai từng có một
thời gian rất vui vẻ. Trong lúc mơ hồ cảm thấy Thiệu Khải Đăng có thể
gặp nguy hiểm, nàng đã vô cùng lo lắng, không ngồi yên một chỗ nổi rồi:
- Chung sống mà lúc nào cũng thấy như bị gạt, anh nói… tôi làm sao mà
chịu nổi đây? - Nương Tiên bật khóc - Anh giả vờ nhiều kiểu, lừa tôi hết lần này đến lần khác. Cha còn xóa ký ức của tôi nữa. Các người đều đáng ghét, các người không ai quan tâm tôi muốn gì, chỉ chăm chăm làm theo ý các người thôi.
Thiệu Khải Đăng nhìn vào đôi mắt đẹp đang đầm đìa nước mắt của nàng. Hắn đau lòng, thực sự đau lòng:
- Ngoan… Không khóc nữa. Nếu ngày đó, thiên đế không xóa ký ức, nàng thật sự muốn bỏ ta đi phải không? Nàng… nàng không nhớ gì ta cả… phải không?
Có nhiều lần “phải không” đến thế? Hắn cũng đang mất tự tin vào bản thân
mình. Nương Tiên không phải là một tảng đá. Nàng bây giờ đang trọn vẹn
là một con người. Mà có ai là người lại muốn bị người ta lường gạt mãi?
- Tôi…
Thạch Nương Tiên nhớ lại ngày hôm đó. Bị hắn nhốt trong phòng, nàng đã rất
uất ức. Thái độ của hắn nữa, vô cùng hung dữ. Hắn trước đó trong lòng
nàng tuy khá phiền phức khi đêm nào cũng quấy rối, bắt nàng làm cái
chuyện nàng không thích song Nương Tiên luôn cho hắn là người tốt. Khi
hắn ra tay giết người, nàng cũng rất sợ… Nhưng Nương Tiên cũng hiểu, có
lẽ hắn làm vậy là để bảo vệ mình. Thế mà giờ đây cái bảo vệ và che chở
đó đã giam nàng vào sự ngột ngạt khủng khiếp. Bốn bức tường, vẻ bá đạo
lạnh lùng ấy khiến tim Nương Tiên đau… đau lắm. Nàng không muốn nhìn
thấy hắn như thế nữa. Nương Tiên chỉ muốn tìm lại cho mình cảm giác bình yên, không phải suy nghĩ, không phải đắn đo. Cha đã xóa ký ức, mang
nàng tới một thời không mới. Tuy Nương Tiên học được nhiều thứ mới,
nhưng cảm giác trống rỗng, không biết mình là ai, hoang mang luôn đeo
đẳng, làm nàng khổ sở ngày đêm.
- Tiểu Tiên…
- Tôi… không muốn gặp anh bây giờ nữa. Anh đi đi! Tôi chỉ muốn an ổn một thời gian nữa. Có được không?
Hơi thở của Thiệu Khải Đăng trở nên nặng nề. Hắn bất thần nắm lấy vai nàng, giọng rắn lại:
- Không được…
- Anh…
- Ta có thể làm cho nàng bất cứ chuyện gì. Song thả nàng đi là không
được. Tiểu Tiên, ta thích nàng lắm, yêu nàng cũng rất nhiều. Ta không
thể không nhìn thấy nàng trong một ngày được.
Vòng tay hắn giống như vòng quấn của rắn, xiết chặt lấy Thạch Tiên:
- Tiểu Tiên bé bỏng, đừng để ta có nhiều thời gian rảnh rỗi quá, ta sẽ
làm nên những việc không khống chế được. Tốt nhất là bây giờ không được
rời xa ta nữa, trọn đời phải ở cạnh ta.