Mỹ Nhân Đông Cung

Chương 2:




Thiên Lý tháng mười một, người vừa bước ra từ cung điện đốt Địa Long đã lập tức cảm giác được hơi lạnh truyền lên từ lòng bàn chân. Yểu Nhứ vừa được Hoàng hậu ban tên rùng mình, bước lên trước theo kiệu.
Hoàng hậu hiện tại là sanh mẫu của Thái tử, thời trước, khi Nam Triều được trị vì bởi Hòa Tĩnh, bà đã được bệ hạ sắc phong làm Hiền Phi. Sau đó, Nam Triều diệt vong, do đã sinh hạ trưởng nam cho bệ hạ nên bà lại được phong làm Hoàng hậu, nhi tử thì được lập làm Thái tử. Mặc dù sức khỏe không tốt, mắt cũng không thấy được, nhưng bệ hạ vẫn cực kỳ sủng ái bà.
Từ trong kiệu, ta để lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn Yểu Nhứ đang mỉm cười. Được Hoàng hậu ban tên cho là vinh dự nên tỳ nữ này gần như đã viết hẳn hai chữ "vui vẻ" lên mặt rồi. Tuy nhiên, Hoàng hậu ban tên cho là vui vẻ nhất thời hay còn có ý tứ sâu xa khác? Ta là chủ của Yểu Nhứ, không thể không nghĩ sâu hơn.
Khó khăn lắm mới vào nội điện, ta định dặn dò Yểu Nhứ nhưng chân lại mềm nhũn như muốn ngã nhào ra đất. Yểu Nhứ ở bên cạnh cũng bị dọa sợ: "Thái tử phi, người không sao chứ, có cần phải gọi thái y không?"
Nàng ấy đỡ ta lên giường quý phi. Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Chắc là mấy hôm nay mệt mỏi quá mới vậy, không cần gọi thái y."
Chuyện này... Yểu Nhứ cẩn thận nhìn sắc mặt ta, thấp giọng khuyên nhủ: "Trên dưới hoàng cung đều biết, tính cách của Hoàng hậu lãnh đạm, cũng không thích náo nhiệt, người hà tất phải ngày ngày sớm tối chăm lo, hầu hạ bà ấy."
Ta gật nhẹ đầu, môi nở nụ cười mỉa mai, hỏi ngược lại nàng ấy: "Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Yểu Nhứ nghẹn họng, ta khẽ than: "Đã không xinh đẹp tuyệt trần thì cũng phải hiền đức vô biên chứ." Luận về dung mạo, ta cũng chẳng phải loại xấu xí gì, nhưng trong hậu cung phi tần người đẹp khắp nơi này, ta vẫn chỉ là kiểu người bình thường. So với tam muội Kỳ Ngọc từng có một mối tình với Thái tử thì ta càng thêm kém sắc, lấy sắc đè người tuyệt đối không phải lối đi của ta.
Có lẽ hôm nay ta thực sự quá mệt, ta chưa từng bị mệt mỏi rã rời bao vây như vậy: "Yểu Nhứ, ta nhắm mắt ngủ một lát. Nửa giờ nữa ngươi vào gọi ta. Hôm nay Thái tử đi săn, đồ ăn ở ngoài hẳn sẽ rất dầu mỡ, ta phải đích thân xuống bếp."
Đợi Yểu Nhứ lui ra, ta chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tuy chưa vào cung được bao lâu, nhưng lại có rất nhiều chuyện cũng chẳng khó để tìm ra đầu mối. Bệ hạ tính cách nghiêm khắc, Hoàng hậu tính cách lạnh lùng, thái tử Tiêu Lễ lớn lên dưới sự chăm sóc của cha mẹ như vậy, bên ngoài đoan chính vững vàng, không phạm sai lầm nhưng bên trong lại đợi mồi lửa nhen nhóm, chỉ cần có gió thổi qua sẽ cháy lan khắp nơi.
Người muốn nịnh bợ chàng quá nhiều, nhưng người chàng muốn là người có thể toàn tâm toàn ý ở bên, hi sinh, coi chàng là trời, là thần linh làm được tất cả. Vậy nên Tiêu Lễ thích Kỳ Ngọc chẳng phải là chuyện lạ. Kỳ Ngọc từ nhỏ đã được cha mẹ yêu chiều, lớn lên trong tiếng khen ngợi, tạo thành tính cách ngây ngô, yêu mãnh liệt và chân thành, không ai cưỡng lại được đôi mắt chan chứa tình yêu của nàng ta.
Xẩm tối, quả nhiên Tiêu Lễ đã về, trình lên nội thị thành quả của lần săn thú này, ta lật xem thử đống da thú đã được xử lý xong thì khen ngợi: "Điện hạ thu hoạch được nhiều quá."
Sau khi đợi chàng tắm rửa và thay đồ thì trong điện đã bày sẵn tiệc. Dường như Tiêu Lễ không mấy vui vẻ, sau khi gắp vài đũa đã dừng lại rồi nói: "Ta có chuyện này muốn bàn với nàng."
"Điện hạ cứ nói."
Dưới ánh đèn, ta và chàng nhìn nhau, trên gương mặt anh tuấn của chàng thoáng hiện vẻ chần chừ, có gì mà ta còn không hiểu. Ta cầm đũa lên, gỡ hết xương dăm trong thịt cá trước mặt, đặt vào trong đĩa của chàng.
Chàng không hề nhìn đến phần thịt trắng trong đĩa, hạ giọng nói: "Là Kỳ Ngọc..."
Ta đứng lên, trịnh trọng hành lễ với chàng, tranh nói trước: "Điện hạ thong thả dùng bữa, thiếp thấy khó chịu trong người, xin được cáo lui trước."
Yểu Nhứ hầu bên cạnh thấy chủ mình đi thẳng không quay lại, biết chuyện không ổn đã bạo dạn nói: "Điện hạ, mấy hôm nay Thái tử phi mệt mỏi quá độ, cơ thể thực sự không được thoải mái lắm."
Tiêu Lễ bị bỏ lại đó tối sầm mặt, lạnh lùng nói: "Nếu không thoải mái thì sao không gọi thái y?"
Yểu Nhứ quỳ sụp xuống đất: "Nô tỳ đã bảo phải gọi nhưng Thái tử phi không chịu, chỉ bảo nghỉ ngơi một lúc là khỏe ngay. Hôm nay vất vả lắm mới được nhàn rỗi, lại chỉ nằm nửa giờ đã dậy lo bữa tối cho người, Thái tử phi đã tự tay nấu bát cháo hạt sen kia..."
Màn đêm buông xuống, trên con đường rộng rãi trong cung chốc chốc lại có kiệu của quý nhân ngang qua. Ta đứng cách Thanh Viễn Môn không xa, để mặc gió đêm lạnh lẽo thổi bay lụa trắng vắt vai. Cách đây không lâu, ta đã phất lên từ chính cánh cửa này.
Ta đứng lặng người ở đây một lúc lâu, trong cơn gió lạnh, lòng càng thêm trấn tĩnh.
Đợi ta quay lại Đông Cung, Yểu Nhứ chờ đợi đã lâu vội chạy lên đón với nét mặt lo âu: "Thái tử phi!" Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Yểu Nhứ yên tâm, sau đó tiến vào bể nước nóng trong hậu điện.
Sự ấm ấp tràn vào trong xương cốt tứ chi, sau lưng vang lên tiếng bước chân của nam nhân. Ở Đông Cung, người có thể đi thẳng vào bể tắm của Thái tử phi, trừ phu quân Tiêu Lễ của ta ra thì còn có thể là ai nữa?
Trong tiếng cởi bỏ y phục của chàng, ta quay người lại, mái tóc dài buông xuống trước ngực, che đi cảnh đẹp mĩ miều.
Ta khẽ thở dài, vươn tay với lấy lụa trắng bên cạnh bể tắm, bước tới bên cạnh Tiêu Lễ. Lưng chàng to rộng, bàn tay ta đặt lên bả vai chàng qua lớp vải mềm ướt, nhẹ giọng nói: "Kỳ Ngọc không thể tiến cung."
Trong nháy mắt, ánh mắt nhìn vào mặt nước của Tiêu Lễ đã đầy những nghĩ suy. Ta vẫn tiếp tục: "Ta từng nghe người khác nói, hai cha con bình thường sống chung rất dễ, nhưng hai cha con anh minh sống chung lại khó. Nếu nhi tử không bộc lộ hết bản lĩnh của mình, sẽ dễ làm người cha chán ghét mà vứt bỏ. Nhưng nếu như quá tài ba lại dễ vướng phải sự ngờ vực của cha mình. Chàng và bệ hạ vẫn luôn là hai cha con anh minh nhất thiên hạ."
Ta lại vắt chiếc khăn, dịu dàng nói: "Dĩ nhiên ta hiểu được tâm ý của điện hạ. Cách đó mấy hôm, ta đã nói với mẫu thuân, tỷ muội có trước có sau, ta vừa được gả vào Đông Cung, hôn sự của muội muội cũng nên trình lên trên, đừng để lỡ ngày đẹp. Chúng ta một đôi phu thê, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, có mấy lời này ta phải nói thẳng. Dù chàng có muốn nạp quý nữ nhà nào làm Lương Tần của Thái tử thì thiếp cũng sẽ ngoan ngoãn vâng theo, nhưng Kỳ Ngọc thì không được. Nếu như trước đó bệ hạ chịu cho Kỳ Ngọc tiến cung thì hôm nay người đứng ở đây sẽ là Kỳ Ngọc chứ chẳng phải ta."
"Vị trí Lương Tần của Thái tử này, muội ấy không ngồi được đâu. Sự buông thả nhất thời ắt sẽ giành được vui vẻ, nhưng cả điện hạ và muội ấy đều khó mà chịu nổi những đau khổ về sau. Cho dù chàng có cố chấp muốn cho Kỳ Ngọc tiến cung thì ta cũng tuyệt đối không thay điện hạ đến cầu xin thánh chỉ này. Ta không thể trơ mắt nhìn chàng và bệ hạ trở mặt cách lòng được."
Nam nhân trước mặt im lặng nhìn ta, mãi lâu sau mới lên tiếng. Giọng chàng trầm thấp: "Tuy rằng nàng và Kỳ Ngọc là tỷ muội, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Nàng che giấu tâm tư, suy nghĩ thấu đáo, đúng thật là lựa chọn hoàn hảo cho vị trí Thái tử phi."
Ta nhẹ nhàng ôm lấy chàng, áp mặt vào lưng chàng, biểu cảm không đổi, nhưng trong giọng nói lại chứa đầy tình ý: "Từ ngày nhận lấy sắc lệnh và con dấu, ta đã biết, vinh nhục cả đời ta đều trói chặt trên thân điện hạ rồi."
Tiếng nước chảy vang vọng, Tiêu Lễ quay lại ôm ta vào lòng. Ta rúc vào ngực chàng, tự biết mình đã qua được ải này.
Chương 3
Vào năm mới, tin tức ta mang thai ba tháng lan truyền khắp cung điện. Vì vậy mẫu thân đặc biệt quyên tặng một bức tượng Bồ Tát bằng vàng cho miếu. Yểu Nhứ báo cho ta biết việc này, ta cau mày: “Tiêu xài có hơi quá rồi.”
Yểu Nhứ nói: “Phu nhân cho rằng cái thai này của người là nhờ Phật ban cho, muốn có qua có lại mà.”
Haha, vậy sao?
Thấy đã đến giờ, ta vội vàng đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an. Mặc dù ta có thai, nhưng ngày ngày đều kiên trì đến chỗ Hoàng hậu điểm mão. Tình cờ một ngày gặp được bệ hạ ở trong cung của Hoàng hậu, vì vậy còn nhận được một lời bình là [Hiếu thuận đoan trang].
Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, một câu nói này của người cực kỳ quan trọng đối với ta.
Hôm nay vừa đến điện Chiêu Dương, tỳ nữ Lục Chá của Hoàng hậu bước ra hành lễ: “Mong Thái tử phi chờ một chút, Hoàng hậu nương nương đang thay y phục.”
Ta biết bà ta là người đắc lực bên cạnh Hoàng hậu, nhẹ nhàng nói: “Là do ta đến sớm mới phải.”
Qua một lúc, Hoàng hậu bước ra, hôm nay hai mắt Hoàng hậu vẫn chưa lấy vải bọc thuốc che lại, tóc búi cao trang điểm đơn giản, khi cử động phần váy hơi nâng lên. Cho dù tuổi trẻ không còn quay trở lại, khuôn mặt đó vẫn xinh đẹp động lòng người. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân bà được sủng ái không nguôi nhiều năm.
Hoàng hậu ngồi vững, Lục Chá ôm vào một vài loại trái cây theo mùa đến, nói: “Thái tử phi hiện giờ có thai, mùi hương trong điện không còn phù hợp nữa. Hôm qua nương nương còn đặc biệt căn dặn ta, sau này Thái tử phi đến thì phải dùng trái cây xông.”
Ta vội vàng đứng dậy hành lễ: “Đa tạ mẫu hậu.”
Hoàng hậu giơ tay: “Không cần giữ lễ, bây giờ con có thai, phải chú ý nhiều hơn.”
Ta nhìn khuôn mặt bình tĩnh của bà, nhẹ nhàng cười một cái, đưa tay vuốt ve cái bụng nhỏ: “Đứa trẻ ba tháng, bây giờ vẫn chưa cảm nhận được gì. Không biết năm đó lúc Thái tử trong bụng mẫu hậu có làm khó người hay không?”
Hoàng hậu, người đứng đầu có hơi xuất thần, cứ như đang nhớ lại, một lúc lâu sau nói: “Thái tử, nó… Rất ngoan.”
Lục Chá ở bên cạnh cười nói: “Nương nương, ở trước mặt Thái tử phi, người không được che giấu thay điện hạ.” Bà ta giải thích với ta: “Nương nương lúc đó mang thai Thái tử, ăn cái gì nôn cái đó, hai chân thì sưng tấy lên, có lúc ngay cả giày cũng mang không được nữa!”
Buổi tối trong Đông cung, ta nói chuyện này với Tiêu Lễ, lại xem xét tình hình bèn nói thêm vài câu, cuối cùng thở dài: “Cũng không biết đứa con này của chúng ta có học theo dáng vẻ của chàng không, cũng giày vò mẫu thân sinh thằng bé ra một chút.”
Ngón tay thon dài của Tiêu Lễ đặt trên cái bụng nhỏ của ta, đầu ngón tay hơi khựng lại một chút, rồi nói: “Ngày mai ta cùng nàng đi thăm mẫu hậu.”
Ta dựa vào vai chàng: “Vậy thì tốt quá rồi, Lục Chá bên cạnh mẫu hậu có tài nghệ nấu nướng rất giỏi, ngày mai chàng giúp ta cùng cầu xin mẫu hậu, để ta học trộm tay nghề của Lục Chá.”
Tiêu Lễ véo đầu mũi ta, trong mắt vụt qua ý cưng chiều: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.” Ta lại không chịu, nắm lấy ngón tay chàng, tiếp tục hỏi: “Điện hạ muốn con trai, hay là con gái?”
Tiêu Lễ nói: “Bất luận là trai hay gái, ta đều sẽ đem những thứ tốt nhất của thiên hạ đến trước mặt con.”
Ta khẽ mỉm cười, nhắm hai mắt lại. Những gì Tiêu Lễ nói chính là thứ mà ta muốn nghe thấy. Bây giờ ta khiến Đế hậu vui lòng, tình cảm với Tiêu Lễ ngày một tăng thêm, trong bụng lại có con nối dõi, địa vị Thái tử phi có thể nói là vững như Thái Sơn. Con đường phía trước còn bằng phẳng hơn so với mong đợi ngày trước của ta.
Bên ngoài điện cảnh đêm càng đen kịt, thủ vệ trực ban không biết mệt mỏi đi lại trong đêm. Trong đêm tối, ta yên lòng rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày tháng trôi qua, ta dần dần hiện rõ dấu hiệu mang thai, lại qua một khoảng thời gian, cuối cùng cũng đến ngày sinh dự tính. Con của ta vừa là con trai, lại là con trưởng, Đế hậu đặc biệt cho phép mẫu thân ta có thể vào cung bầu bạn, đảm bảo ta thuận lợi sinh đẻ.
Nước ối vỡ trong một buổi chiều hoàng hôn.
Người trong Đông cung sớm đã có chuẩn bị, động tác nhanh nhẹn vội vàng đi bẩm báo Đế hậu và Thái tử, thái y sớm đã chuẩn bị sẵn cùng với bà mụ vội vàng ra trận, mẫu thân cũng vào theo bà mụ, sau khi rửa tay liền cầm lát nhân sâm đã cắt sẵn cho ta ngậm.
Mồ hôi lạnh trên người ta, đã ướt đẫm cái áo trắng tinh! Vào lúc này ta cuối cùng cũng biết, hóa ra nỗi đau đớn khi sinh đẻ vượt xa mọi thứ. Nước mắt không chịu khống chế cứ rơi xuống, làm mơ hồ mọi thứ trước mắt ta, bên tai là từng tiếng “Thái tử phi, dùng sức đi!” của bà mụ.
Khoảnh khắc này, làm gì còn có Thái tử phi gì chứ, chỉ có một nữ tử bình thường yếu đuối nhưng bình phàm. Ta cuối cùng không chịu đựng nổi: “Mẫu thân, cứu con, con đau…”
Mẫu thân xông đến nhắm chặt lấy cánh tay ta: “Y Lan, dùng sức đi!”
Mồ hôi lạnh của ta ào ạt toát ra, trước mắt ta vì Tiêu Lễ vào sinh ra tử, ta muốn chàng biết được nỗi đau đớn của ta, muốn chàng biết được ta không dễ dàng gì, ta dùng hết sức hét lớn: “Điện hạ? Điện hạ ở đâu?” Trong lúc mơ màng, ta nhìn thấy mẫu thân lúng túng thu tay về, chẳng lẽ…
Ta há miệng, lại phát hiện bản thân không thể phát ra âm thanh gì cả, mí mắt càng lúc càng nặng nề, Yểu Nhứ ở bên cạnh hét lớn: “Điện hạ đang trên đường đến, nô tỳ đi nghênh đón liền đây, nương nương người dùng sức! Đứa bé không thể không có mẫu thân được!”
Bà mụ đó nôn nóng đến mồ hôi nhễ nhại, trong lúc cấp bách, giơ tay ấn vào bụng ta.
Cơn đau nhói bao vây lấy ta, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong điện!
Ta sắp chết rồi sao? Không, ta tuyệt đối không thể chết, ta cắn chặt môi, trong miệng có mùi máu tanh. Đầu mũi lại ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, thuốc canh giục sanh đó đang được cung nữ đưa đến tay mẫu thân ta, mẫu thân bưng chén thuốc, nước mắt như viên ngọc đứt dây chảy vào trong chén: “Con gái, uống thuốc đi.”
Bà mụ đỡ ta lên, lúc mẫu thân sắp đi đến bên giường ta, phía xa có người chạy đến, lay cánh tay ta một cái thật mạnh.
Là Yểu Nhứ.
Nàng ấy nước mắt đầm đìa, quỳ xuống nói vào bên tai ta: “Tam tiểu thư ở Đông cung, người ấy ở cùng với Thái tử, tiểu thư, người nhất định phải vượt qua đó!”
Ta khó tin trừng lớn hai mắt, chốc lát sau, cơn đau lần nữa ập đến như thùy triều, nét mặt méo mó. Trong cơn đau đớn tuyệt vọng, ta cuối cùng cũng biết rõ, trong cung này, ngoài bản thân ta ra, không có ai để nương tựa cả. Ta siết chặt tay áo của Yểu Nhứ, gân xanh trên tay nổi lên, cắn răng nói: “Canh giục sanh lấy ra đi, ta, ta muốn tự mình sanh!!”
Bà mụ đó ở bên cạnh run rẩy, ta nhìn chằm chằm bà ta: “Giúp ta! Nếu ta và con có chuyện thì cơn giận lôi đình của Hoàng gia, liệu bà và cửu tộc của bà gánh chịu nổi không!”
Đấu tranh một lúc lâu, giờ ngọ nửa đêm, ta cuối cùng cũng sinh con ra, là một bé trai. Đứa bé nhỏ nhỏ mặt đỏ ửng, ở trong cái tã bọc màu vàng tươi khóc thật to. Sau niềm vui mừng, nỗi sợ hãi len lỏi vào trong lòng ta.
Mẫu thân ôm lấy đứa bé, cẩn thận nói: “Ta bế đi cho Thái tử xem xem.”
Ta khẽ gật đầu, cảm giác vô lực truyền khắp toàn thân. Cho đến lúc này, Yểu Nhứ mệt mỏi ngồi phịch xuống đất. Trước quỷ môn quan, người đồng lòng cùng ta không phải phu quân, mẫu thân của ta, mà là Yếu Nhứ - người hầu hạ ta nhiều năm.
Ta nói bản thân muốn nghỉ ngơi, cho mọi người lui xuống, chỉ để một mình Yểu Nhứ ở lại: “Yểu Nhứ, nói hết đầu đuôi ngọn nguồn ngươi thấy cho ta nghe.”
Yểu Nhứ nói: “Người sinh con là chuyện nguy hiểm như vậy mà lại không thấy hình bóng Thái tử đâu, ta tìm khắp nơi trong Đông Cung cũng không thấy, cuối cùng ta men theo hành lang tìm thấy thư phòng của Thái tử. Giữ cửa là người bên cạnh Thái tử - Văn Lan, người từng ban ân cho hắn ta, cho nên hắn ta thấy ta đến liền ra hiệu với ta. Trong thư phòng là…”
Gió lạnh thấu xương dâng lên trong lòng ta, Yểu Nhứ lo lắng nhìn ta một cái: “Ngươi tiếp tục nói, quỷ môn quan ta còn xông ra được, còn có gì mà không chịu đựng được chứ.”
“Tam tiểu thư ở trong thư phòng làm chuyện quan hệ bất chính với Thái tử.”
Ta đột nhiên bật cười. Cười bọn họ, cũng cười chính mình. Sầm Y Lan ơi Sầm Y Lan, ngươi tự cho mình thông minh, lại thiếu cảnh giác, bị người ta chơi đùa trong lòng bàn tay. Ta gần như đánh mất tính mạng vì Tiêu lễ, còn chàng, lại ở bên nhau làm loạn với muội muội ruột trong lúc ta đối mặt với cái chết. Hay cho một phu quân, hay cho một muội muội!
Yểu Nhứ khuyên giải, an ủi nói: “Thái tử phi, bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc tốt cho cơ thể. Có Hoàng tử bên cạnh, may mắn của người đều đang đợi ở phía sau kìa.”
Trong phòng yên tĩnh, im lặng như tờ.
Một lúc sau, ta thu mạch suy nghĩ về, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Yểu Nhứ, dưới ánh sáng chiếu rọi của minh châu, trịnh trọng hứa hẹn: “Yểu Nhứ, vì lòng trung thành của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không phụ người. Bên cạnh Hoàng hậu có hai đại cung nữ, một là Lục Chá, thể diện của bà ta ở trong cung ngươi cũng nhìn thấy đó; người còn lại là Bích Phỉ, bây giờ cũng đã xuất cung gả cho người ta rồi. Ta sẽ khiến quãng đời còn lại của ngươi tốt hơn hai người bọn họ nhiều lần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.