Mỹ Nhân Gặp Hổ

Chương 1:




Hai trăm năm trước
Chạng vạng, núi rừng khoác lớp áo xanh, ráng chiều êm ả bên khe núi.
Xá Nguyệt tiên tử cưỡi một con Bạch Lộc có thân đốm trắng như ngọc rời khỏi Hoa Sơn. (Bạch Lộc: hươu trắng)
Nàng là đệ tử của Toàn Cơ nương nương tại Linh Chi cung, phụng mệnh bảo vệ cỏ linh chi của tiên giới, hôm nay là ngày xuất giá cô con gái thứ tư của Hoa Sơn Nhạc Thần [1], Toàn Cơ nương nương có hẹn với Nam Cực Tiên Ông (Nam Cực Tiên Ông cũng là Thọ Tinh, ông Thọ trong Phúc Lộc Thọ), không thể đích thân đưa hạ lễ, liền sai đệ tử Xá Nguyệt đi trước đến Hoa Sơn dâng hạ lễ cho Nhạc Thần.
[1] Đạo giáo tin rằng mỗi núi đều có một vị thần:-
– Đông Nhạc Thái Sơn Nhạc Thần “Tề Thiên Vương “,
– Nam Nhạc Hành Sơn Nhạc Thần “Tư Thiên Vương “,
– Tây Nhạc Hoa Sơn Nhạc Thần “Kim Thiên Vương “,
– Bắc Nhạc Hằng Sơn Nhạc Thần “An Thiên Vương “,
– Trung Nhạc Tung Sơn Nhạc Thần “Trung Thiên Vương “
Xá Nguyệt có rất ít cơ hội ra ngoài Linh Chi cung, nên nàng có vô vàn tò mò với cảnh sắc thế gian, thế nên khi cưỡi Bạch Lộc rời khỏi Hoa Sơn, nàng đi một đoạn lại dừng một đoạn, muốn nhân cơ hội Toàn Cơ nương nương không ở Linh Chi cung mà thoải mái thăm ngắm thế gian một chuyến.
Hoa Sơn không hổ là một trong năm ngọn núi lớn nổi danh từ xưa, thế núi hiểm trở, dốc cao, đôi khi nghe thấy tiếng kêu của con vượn ở hang núi, ngẫu nhiên cũng có thể nghe được tiếng hạc kêu giữa tán cây thông, hồ ly ngồi thành đàn ở ven núi, con hươu chạy quanh kiếm ăn ở trong rừng, nhìn xuống dưới chân núi, có thể thấy một ngôi làng lớn, ruộng lúa, vườn rau được trồng xen kẽ ở giữa, rất nhiều trẻ nhỏ đứng trước cửa, chơi đùa đuổi nhau bên đồng ruộng, lúc này khói bếp lượn lờ quanh mỗi nhà, thấy một ông già chống gậy giơ tay la hét mấy đứa trẻ về nhà ăn cơm, Xá Nguyệt tiên tử bị cảnh tượng đầm ấm hạnh phúc ấy thu hút, tò mò nghỉ chân ngóng nhìn hồi lâu.
Bạch Lộc kêu nhẹ một tiếng, gọi nàng hoàn hồn, giống như đang nhắc nhở nàng nên trở về Linh Chi cung.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về sừng hươu, nâng ánh mắt thoáng nhìn sắc trời, cười nhạt nói: “Chúng ta nên trở về, kẻo nương nương lại trách phạt.”
Bạch Lộc gật gật đầu, bốn chân giơ lên đón gió, bay về phía tiên giới, nhưng vào lúc này, Xá Nguyệt lơ đãng thoáng nhìn phía đông nam có một đám mây đen kịt, bao phủ cả một tòa thành, nàng kinh hãi, vội vàng ôm lấy cổ hươu.
“Dừng lại! Không biết đó là chỗ nào? Vì sao có yêu khí tận trời?”
Bạch Lộc rất khó xử, không chịu dừng bước.
“Có yêu quái đang làm hại nhân gian, sao chúng ta có thể làm như không thấy?” Xá Nguyệt hơi cay mày, không buông tay nói: “Ta đi tìm hiểu rốt cuộc ở đó có yêu quái gì, sau khi về cung sẽ bẩm báo với nương nương, để nương nương thu phục yêu quái!”
Bạch Lộc do dự một lúc lâu, miễn cưỡng gật đầu, xoay người nhắm hướng đông phía nam mà bay.
Càng tới gần tòa thành đó, Xá Nguyệt càng thấy rõ tình huống bi thảm của tòa thành bấy giờ — trên tường thành treo đầy thi hài, con sông chảy quanh thành nhuốm màu đỏ máu, mùi hôi tanh làm nàng thấy buồn nôn, sắc mặt càng tái nhợt.
“Đây thật sự là……” Nàng vừa tức vừa giận, không nhịn được rơi lệ.
Bạch Lộc dưới thân bỗng run rẩy cả người, run sợ hoảng hốt xoay người trốn chạy, Xá Nguyệt thiếu chút nữa đã bị nó làm ngã, cuống quít ôm lấy cổ nó, nàng chưa bao giờ thấy Bạch Lộc sợ hãi như thế, nhưng cũng không thể giúp đỡ.
“Rốt cuộc là yêu quái gì mà làm ngươi sợ như vậy?” Nàng vỗ nhè nhẹ lên sừng hươu, bất an quay đầu nhìn đám mây đen che kín tòa thành.
Đột nhiên, một đám yêu khí xuyên phá mây đen, nhằm thẳng về phía họ, Xá Nguyệt kinh hãi, rút Tru Yêu kiếm ra nghênh địch, Tru Yêu kiếm sáng chói, cắt qua đám mây đen mang yêu khí, nhưng yêu khí rất nhanh đã gắn kết lại, hình thành một đám gió xoáy mạnh mẽ, thổi về hướng Xá Nguyệt.
“A –” Xá Nguyệt ngã xuống từ trên lưng Bạch Lộc, Tru Yêu kiếm trong tay đã bị trận gió lốc kia văng ra.
Cuồng phong chấm dứt, một nam tử thân hình cao lớn hiện lên giữa đám mây đen, trong tay nắm Tru Yêu kiếm, lạnh lùng nhếch miệng cười với Xá Nguyệt.
Xá Nguyệt ôm Bạch Lộc ổn định thân mình, không thể tin mà mở to hai mắt, kinh hãi nhìn vóc dáng yêu quái to gần gấp đôi nàng, tóc hắn bay lên trong đám mây đen, màu tóc đen như mực hòa lẫn với màu đen của đám mây, mà đôi mắt sáng có màu xanh biếc kia, đang nhìn nàng chằm chằm, lạnh thấu xương.
“Tru Yêu kiếm? Dùng để diệt Linh Lệ ta?” Tiếng cười cuồng vọng đó làm người ta kinh sợ.
Bỗng nhiên, có tiếng thanh thúy vỡ vụn truyền đến, Xá Nguyệt chính mắt thấy Tru Yêu kiếm mà Toàn Cơ nương nương truyền cho nàng bị yêu quái bóp nát vỡ vụn, rơi xuống mặt đất như hoa tuyết.
Bạch Lộc run run quỳ xuống, Xá Nguyệt thấy Bạch Lộc sợ hãi như thế, trong lòng cũng thầm kêu không ổn, lần này sợ là đã gặp phải yêu ma có pháp lực lớn mạnh! Nàng không biết yêu quái tự xưng Linh Lệ kia có lai lịch thế nào, ngay cả Tru Yêu kiếm sáng rực cũng không sợ, còn có thể đoạt lấy từ trong tay nàng, dễ dàng bóp nát nó thành bột phấn, pháp lực của nàng kém hắn quá xa, căn bản không thể đánh lại.
“Ta đạo hạnh thấp, không tiêu diệt được ngươi, nhưng tiên giới sẽ có thần tiên thu phục được ngươi.” Nàng chậm rãi đứng thẳng thân mình, ngửa đầu chăm chú nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt, đừng tàn bạo làm điều ác, thương tổn sinh linh, nếu không ngươi sẽ không thể chết già –”
Yêu quái tên Linh Lệ kia trong phút chốc đã bay về phía nàng, ôm lấy thắt lưng nàng, nắm chặt nàng trong lòng bàn tay, cả người nàng cũng dựa sát vào thân mình rắn chắc của hắn.
“Cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu thế này tốt nhất đừng nói những lời làm người ta ghê tởm!” Bàn tay rất to lớn nắm chiếc cằm khéo léo của nàng, ngón cái vuốt vuốt làn môi dưới hồng mọng của nàng như đang khiển trách.
Xá Nguyệt chết lặng, từ khi nàng có ý thức, nàng đã tu hành trong Linh Chi cung, năm trăm năm đi theo Toàn Cơ nương nương tu tập tiên thuật và phương pháp thu phục yêu quái, tâm tình trong sáng thanh cao, chưa bao giờ thấy cử chỉ cuồng bạo như của Linh Lệ, lại càng chưa bao giờ thân cận gần gũi với ai như thế này.
“Ngươi, ngươi……” Thân thể cao lớn của hắn làm nàng khủng hoảng sợ hãi, nàng sợ tới mức muốn lui về phía sau, lại bị vây chặt trong cánh tay và vòm ngực của hắn, không có một chút đường lui.
“Ta sẽ không thể chết già? Vậy ngươi đã nghĩ tới kết cục của mình chưa?” Bàn tay to lớn mạnh mẽ nâng gương mặt nàng lên, cúi đầu mãnh liệt áp xuống đôi môi nàng, môi lưỡi xâm chiếm miệng nàng không hề kiêng nể.
Xá Nguyệt bị hành vi thô bạo của hắn dọa đến choáng váng, nàng không thể hiểu hắn đang làm loại chuyện gì với mình, chỉ biết lưỡi mình bị hắn điên cuồng chà đạp, khi thì hắn cắn nhẹ, khi thì tham lam mút, làm thân thể ngây ngô của nàng run sợ, giữa lúc đau đớn, nàng ngửi thấy mùi máu tươi.
“Máu của tiên tử thiên giới, hương vị quả nhiên cực kỳ ngọt. Ta còn chưa từng ăn tiên tử thiên giới, ngươi sẽ là đồ ăn đẹp nhất ta từng ăn.” Hắn liếm cánh môi nàng bị răng hắn cắn phải, nhấm nháp vị ngọt của máu tươi.
Hành vi của hắn làm lòng nàng hoảng hốt, nàng nghĩ mình đã mất đi đường sống, tuyệt vọng thấp giọng nói: “Không ngờ rằng ta sẽ chết trong miệng một tên yêu quái……”
Linh Lệ hơi dịch người ra, con ngươi sáng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phiếm hồng của nàng, nhìn kỹ, mới phát hiện nàng là một tiên tử vô cùng xinh đẹp, tuy rằng không mị hoặc như đám yêu nữ hắn gặp thường ngày, nhưng hương vị của tiên tử thiên giới lại ngon ngọt hơn rất nhiều, nhìn vết thương trên cánh môi nàng vì bị hắn hôn, đỏ thẫm ướt át, dục vọng của hắn lập tức được khơi mào.
Trước khi ăn no nê, thân thể mềm mại nhỏ bé này còn có thể cho hắn rất nhiều vui thích.
“Tiểu tiên tử, trước khi ta ăn ngươi, hãy cố gắng lấy lòng ta đi!” Hắn lại cắn nuốt hơi thở của nàng một lần nữa, tham lam giống như muốn nuốt nàng vào bụng.
Xá Nguyệt không hiểu lời hắn nói, chỉ cảm thấy mức nhiệt độ xa lạ bao phủ thân thể nàng, nàng không biết mình bị hắn đem đến nơi nào, nhưng có thể cảm giác rõ ràng được, năm trăm năm tu luyện của nàng đã dần dần theo nước chảy về biển đông……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.