Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 41:




Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh hít một hơi, máu trên người như đông lại. Nàng theo bản năng muốn nói “không thể nào” nhưng lời nói đến bên miệng lại cố kềm nén xuống.
Nàng hiện tại không phải là chi nữ của An Quốc Công, chỉ là một nữ tử bình dân, không có tư cách nói như vậy. Bùi Duyên cũng không có khả năng biết thân phận trước đây của nàng, do đó sinh ra hiềm khích với nàng. Nàng hoàn toàn không biết phụ thân đã từng lén hiệp nghị cái gì với Bùi Chương. Nếu không xuất phát từ cảm tình, mà đơn thuần dùng lý trí phán đoán, không phải không có khả năng phụ thân đã hãm hại Bùi gia.
Thẩm Oanh ổn định hô hấp, nắm tay Bùi Duyên, chậm rãi ngồi sát người hắn, mềm mại hỏi: “Hầu gia đã điều tra rõ ràng rồi sao? Xác định là do An Quốc Công làm?”
Bùi Duyên gật đầu, nắm lấy ngón tay xanh mướt của nàng đưa lên môi hôn. Tối nay hắn nhớ tới dĩ vãng không tốt, có chút thất thố. Hắn không muốn nàng liên lụy đến sự việc báo thù, những chuyện đó để mình hắn gánh là được rồi.
Bùi Duyên viết tiếp vào lòng bàn tay nàng: tối nay chơi vui không?
Thẩm Oanh gật đầu, lâu rồi nàng chưa đi chơi vui đến vậy, nếu không có nốt nhạc đệm cuối cùng này, tối nay sẽ là một đêm khó quên. Nàng biết Bùi Duyên không muốn đề cập đến chuyện đã qua, nhưng liên quan đến An Quốc Công phủ, nàng không thể hoàn toàn làm ngơ. Năm đó nếu lão Hầu gia và thế tử bị vu hãm, như vậy Bùi gia bị oan khuất trầm trọng, đến nay vẫn chưa sửa lại án xử sai, Bùi Duyên không có khả năng buông tha việc này dễ dàng.
Tuy phụ thân không còn nữa nhưng mẹ kế và đệ đệ cùng muội muội vẫn còn. Nếu Bùi Duyên muốn trả thù An Định Hầu phủ thì làm sao bây giờ?
“Hầu gia tính toán thế nào?” Nàng làm lơ ý tứ lãng sang chuyện khác của Bùi Duyên, cố chấp hỏi.
Bùi Duyên lắc đầu, không muốn tiếp tục nói chuyện này.
Thẩm Oanh giơ tay vuốt phẳng nếp gấp trên cổ áo Bùi Duyên, chậm rãi nói: “Thiếp thân biết kiến thức mình ít, nhưng chuyện lớn như vậy đè trong lòng ngài, ngài một mình gánh vác không khó chịu sao? Thiếp thân chưa kịp tham dự quá khứ của ngài, ngài một mình trải qua nhiều như vậy, thiếp thân thấy đau lòng. Từ nay về sau hy vọng ngài có thể tin tưởng thiếp thân, bất luận chuyện gì thì thiếp thân và ngài cùng gánh vác, có được không?”
Bùi Duyên nâng cằm nàng lên, bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt nàng nhu tình luân chuyển, lời nói mềm mại nhè nhẹ len vào tai hắn, trong lòng tựa như có đốm lửa lan tràn ấm áp khắp người. Mặt mày nàng chân thành, thật kỳ diệu vuốt thẳng những vết thương lồi lõm gồ ghề trong lòng hắn. Chưa từng có người nào nói muốn chia sẻ cùng hắn, tất cả đều cho rằng hắn đủ mạnh mẽ, có thể ứng phó mọi khó khăn.
Có ai được trời sinh mạnh mẽ? Sự mạnh mẽ đó chẳng qua là sự trưởng thành để tránh những đau xót mà thôi. Trước đây, thời điểm hắn một mình trốn đi để liếm láp miệng vết thương, đã từng hy vọng có người xuất hiện hỏi hắn có đau hay không, có cần hỗ trợ hay không. Đợi rất nhiều năm, hy vọng tan biến, hắn tạo thành thói quen chính mình tự gánh vác mọi việc. Nhưng rốt cuộc người hắn chờ dường như đã xuất hiện.
Hắn duỗi tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nữ nhân, khiến nàng áp sát vào ngực mình, cúi xuống đặt một nụ hôn sâu lên môi nàng.
Thẩm Oanh có thể cảm nhận được, nụ hôn này khác với những nụ hôn trước kia, không mang theo chút dục vọng nào, tựa như lộ ra một góc nội tâm hắn để nàng có thể tới gần. Con người hắn đơn thuần, đơn thuần đến độ chỉ cần đôi ba câu của nàng có thể dỗ hắn mở cửa lòng, nguyện ý phô bày chút yếu ớt cho nàng xem. Hắn hôn môi để biểu đạt sự yêu thích, tựa như hài tử đang chia sẻ kẹo.
Thẩm Oanh có cảm giác tội lỗi. Cho tới bây giờ, lời nói và việc làm của nàng đều không phải xuất phát từ chân tâm, mà toàn có mục đích. Chính là từ từ dẫn đến sự trả giá thiệt tình của Bùi Duyên.
Nàng không cho hắn một mảnh tâm tình hoàn chỉnh, nhưng có thể cho hắn cả đời, chỉ cần hắn không bỏ rơi nàng. Nghĩ như vậy vẫn là công bằng, cảm giác tội lỗi chậm rãi biến mất.
Xe ngựa chạy trên đường xóc nảy, nụ hôn vẫn liên tục. Thẩm Oanh thở không nổi, tay nắm chặt vạt áo Bùi Duyên, thân thể từ từ cứng đờ. Bùi Duyên cảm nhận được, lập tức buông nàng. Nàng giống con cá được thả về nước, hít vào từng đợt không khí mới, cả gương mặt đỏ bừng. Miệng nhỏ bị hôn hồng nhuận lại rạng rỡ.
“Hầu gia lừa thiếp, không trả lời câu hỏi của thiếp thân, chỉ muốn lấp kín miệng thiếp.” Thẩm Oanh thấp giọng nói.
Bùi Duyên hơi nhếch khóe môi, nàng nói cũng không sai. Hắn thời thời khắc khắc đều muốn lấp kín miệng nàng, nhìn bộ dáng thở không nổi của nàng.
Thẩm Oanh lại quấn lấy Bùi Duyên tiếp tục đề tài kia. Nàng cũng muốn thông qua hắn, hiểu thêm phụ thân rốt cuộc là người thế nào. Ông ngoài thân phận là An Quốc Công, phụ thân, trượng phu, rốt cuộc đã làm chuyện gì mà nàng không biết.
Bùi Duyên không còn cách nào, chỉ có thể đem manh mối do Tống Viễn Hàng tra được, còn sự tình gặp Từ Khí tối nay, nói hết cho Thẩm Oanh. Hắn cảm thấy nếu không làm như vậy, tiểu nha đầu tích cực này không chừng sẽ giận hắn.
Thẩm Oanh trước đây chính là đại tiểu thư ngây thơ, nàng hoàn toàn không biết phụ thân quyền thế đến thế nào, cho nên thời điểm phụ thân và Từ Khí tới Lệ vương phủ nghênh đón Bùi Chương, nàng như người vừa tỉnh giấc mộng. Mỗi người bên cạnh nàng đều có tính toán riêng, chỉ có nàng ngây ngốc cho rằng bọn họ yêu cầu được bảo hộ. Cho dù như thế, nàng cũng không tin phụ thân sẽ vì quyền thế làm ra chuyện bôi nhọ trọng thần. Nếu ông thật sự có thể vi phạm lương tâm của chính mình, vì sao sau đó lại quyết liệt với Bùi Chương, dứt khoát cáo ốm không lên triều?
Nàng đã từng hoài nghi phụ thân chết bất đắc kỳ tử do mẹ kế hạ độc, nhưng theo điều tra, chân tướng ngày càng khó phân biệt. Nàng không dám lại tra tiếp, sợ hãi sẽ phát hiện ra hiện thực càng tàn khốc. Nàng tình nguyện che mắt, che tai, làm một Hoàng hậu cái gì cũng không biết.
Nhưng trốn tránh là vô dụng. Bùi Duyên không muốn phụ thân và huynh trưởng mãi đeo tội danh thông đồng với địch phản quốc, muốn lật lại bản án cho họ. Nàng cũng muốn biết, phụ thân rốt cuộc có nhúng tay vào chuyện đó hay không. Nếu có làm, cha thiếu nợ thì con trả, nàng không có lời nào để nói. Nhưng nếu không có, không thể để đệ đệ và muội muội dẫm vào vết xe đổ của Bùi Duyên.
“Chuyện này muốn tra ra sao? Tống đại nhân có quan hệ riêng với ngài đúng không?” Thẩm Oanh hỏi. Nếu không, Bùi Duyên là một tướng lãnh trấn thủ biên cảnh, không có khả năng biết được nhiều chuyện quan phủ như vậy.
Một lời của nàng đã đánh trúng điểm yếu, nói toạc ra quan hệ được Bùi Duyên có tâm che giấu.
Thẩm Oanh vô cùng nhạy bén, Bùi Duyên từ trước đến nay độc lai độc vãng, đột nhiên làm mai cho Tống Viễn Hàng, nếu không phải vì quan hệ riêng, hắn tuyệt đối sẽ không xen vào việc người khác.
Bùi Duyên cũng không giấu giếm, viết lên: Tống Viễn Hàng là sư huynh của ta. Chúng ta quen biết từ thuở hàn vi, để tiện hành sự cho nên không nói rõ với người ngoài.
“Để ta giúp ngài điều tra” Thẩm Oanh nói. Nàng giúp Bùi Duyên, cũng là giúp An Định Hầu phủ. Chân tướng này đối với bọn họ đều quan trọng.
Nàng? Bùi Duyên nhíu mày.
“Hầu gia đừng quên, mẫu thân ta là người Tào Bang. Có một số việc, người quan phủ không có khả năng tra bên ngoài, người Tào Bang lại có thể. Ta sẽ không nói cho mẫu thân tình hình thực tế, chỉ thỉnh bà hỗ trợ vào thời điểm trọng yếu. Hiện tại ngài chỉ có thể chứng minh, An Quốc Công đã từng trợ giúp cậu em vợ đã từng điều tra Bùi gia của ngự sử kia thoát khỏi lao ngục, cũng không thể trực tiếp chứng minh ông hãm hại Bùi gia. Muốn lật lại bản án còn cần chứng cứ xác thực mới được. Ta hiểu tâm tình muốn báo thù của ngài, nhưng chuyện này không nhỏ, cần phải điều tra rõ ràng. Ngài cũng không muốn oan uổng người tốt phải không?”
Bùi Duyên gật đầu, nàng nói cũng không phải không có lý. Việc này đã trôi qua nhiều năm lại rắc rối phức tạp, đương sự dường như không còn nữa. Hắn nhận định là An Quốc Công làm nhưng thiếu chứng cứ trực tiếp. Tương lai trình lên thiên tử cũng không thể định tội ông. Nhưng để một nữ tử nội trạch tra một án tử lớn như vậy, nói ra chính hắn cũng không tin.
“Ta sẽ vô cùng cẩn thận.” Thẩm Oanh biết hắn băn khoăn điều gì, sợ hắn cự tuyệt, “Ngài và Tống đại nhân đều là người trên quan trường, có một số việc được cất giữ quá kỹ, nếu có người biết các ngài tra ra, ngược lại sẽ không lường được. Ngài để ta thử xem, nếu không được hoặc có nguy hiểm, ta lập tức dừng lại.”
Nàng để bụng chuyện của hắn đến thế chứng minh thật sự để ý hắn. Bùi Duyên rờ đầu nàng, đáp ứng để nàng tiếp tục điều tra.
Thẩm Oanh nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần hắn đồng ý, như vậy nếu tra được manh mối, nàng sẽ biết trước tiên. Chuyện này tốt hơn nhiều so với lúc trước nàng bị hoàn toàn ngăn cách bên ngoài, vô cùng bị động.
Lúc này, xe ngựa dừng lại, Côn Luân ở bên ngoài nói: “Hầu gia, tới rồi. Hình như có người đang đợi ngài.”
Bùi Duyên nghi hoặc, vén rèm cửa sổ xe lên hướng ra ngoài nhìn thoáng qua. Gã sai vặt thủ tiền viện bước nhanh đến bên cạnh xe ngựa nói với hắn: “Hầu gia, Tống đại nhân chờ ngài ở thư phòng.”
Thẩm Oanh lúc này mới phát hiện nãy giờ nàng và Bùi Duyên nói chuyện, cả người nàng còn dính trên người hắn, vội vàng muốn lui ra. Bùi Duyên ôm eo nàng, viết lên tay: tối nay chờ ta.
Thẩm Oanh lập tức nhớ tới lúc sắp ra cửa, vì phòng ngừa hắn làm bậy, nàng mời hắn đến Duyên Xuân Các buổi tối. Giờ phút này nghe hắn nói ra thêm vài phần ý tứ kiều diễm, hoàn toàn thay đổi hương vị. Nàng mau chóng thoát ra, tự mình nhảy xuống xe ngựa, dẫn theo Hồng Lăng và Lục La mau chân rời đi.
Bùi Duyên nhìn bóng dáng hốt hoảng của nàng thì bật cười, giữa bọn họ chỉ còn thiếu bước cuối cùng kia, cũng không biết da mặt nàng mỏng thế, có chút không nói được. Hắn đi theo gã sai vặt tới thư phòng, Tống Viễn Hàng đã đi vài vòng trong phòng. Hắn sẽ không tùy tiện tới cửa, trừ phi có chuyện quan trọng.
Bùi Duyên bước vào ngồi xuống, Tống Viễn Hàng nhìn hắn đầy sâu kín, nói: “Chuyện Vương cô nương, ngươi thật sự nghiêm túc?”
Nhìn ta giống nói giỡn sao? Bùi Duyên dùng ngôn ngữ của người câm điếc hỏi.
“Không được!” Tống Viễn Hàng đặt mông ngồi xuống, “Ta, ta lớn tuổi hơn nàng nhiều, chẳng phải làm chậm trễ cô nương người ta sao? Không được, không được.”
Bùi Duyên rờ eo cười to, sau đó nói: ngươi không muốn, ta lại tìm mối khác cho nàng.
“Đừng, đừng a!” Tống Viễn Hàng lập tức nóng nảy, đứng lên đi qua đi lại vài bước trong phòng, giống như đang đấu tranh tư tưởng, sau đó đỏ mặt nói: “Vương cô nương khá tốt, chúng ta đi dạo chợ đèn hoa rất vui vẻ. Ta, ta sợ người nhà nàng không đồng ý.”
Bùi Duyên nghĩ đến Vương phu nhân, gật đầu nói: người nhà nàng có chút khó giải quyết. Hay là sư huynh thấy khó mà lui cho rồi?
Tống Viễn Hàng lập tức giống như cà tím bị dập, ngồi lệch trên ghế, nói lẩm bẩm: “Ta ngoại trừ lớn tuổi, người vẫn còn khá tốt mà. Bên cạnh cũng không có người khác, nếu không ngươi giúp ta nói một tiếng? Có được hay không, phải thử một chút chứ?”
Bùi Duyên nhịn không được muốn cười. Hắn hiếm khi thấy bộ dạng Tống Viễn Hàng lo được lo mất, xem ra biểu muội để lại ấn tượng tương đối tốt với hắn. Hắn cố ý tác thành việc này, đương nhiên không có đạo lý bỏ dỡ nửa chừng. Đỡ phải lo mẫu thân và người Mợ kia lại nghĩ ra chiêu gì khác, muốn đem người đưa cho hắn.
Ta sẽ nói cho trưởng tẩu để nàng nghĩ biện pháp. Ngươi phải chuẩn bị, việc hôn nhân này ước chừng có điểm khúc chiết.
Tống Viễn Hàng vừa đọc ý tứ hắn, vừa lộ ra tươi cười: “Vẫn có hy vọng?”
Bùi Duyên gật đầu.
Tống Viễn Hàng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói chuyện đứng đắn: “Chúng ta nói chuyện chính sự thôi.”
Bùi Duyên nhướng mày: nếu vừa rồi ta không đáp ứng ngươi, ngươi không định nói chuyện chính sự sao?
Tống Viễn Hàng chột dạ cười hai tiếng, sau đó nói: “Đừng keo kiệt, tối nay ngươi đi gặp Từ Khí à? Hắn nói gì về chuyện An Quốc Công?”
Bùi Duyên liền kể toàn bộ quá trình gặp mặt Từ Khí cho hắn nghe.
“Theo ta thấy, Từ Khí gian xảo, năm đó cho dù hắn không tham dự cũng tuyệt đối biết phần lớn nội tình. Sở dĩ hắn không nói chính là muốn đẩy toàn bộ tội danh lên người An Quốc Công. Ngươi đừng tin hắn tuyệt đối. Người này xuất thân từ binh nghiệp cấp thấp, hiện giờ làm được đại đô đốc quyền cao chức trọng, tuyệt không phải là kẻ đầu đường xó chợ.”
Bùi Duyên biết Từ Khí làm việc khẳng định là có mục đích. Hắn không tính toán đặt hết hy vọng lên người này. Chẳng qua Từ Khí cũng coi như là một chiêu số, lại từng làm ở Cẩm Y Vệ, nhân mạch của hắn không cần rõ ràng.
“À, ngươi biết tại sao ta trở về sớm không? Ta có biết một tiểu lại ở Ứng Thiên Phủ chuyên môn phân loại công văn từ các nơi tấu lên, ta cố ý kêu hắn lưu ý tin tức Tây Bắc, vừa rồi hắn phái người truyền tin cho ta, Đại Hãn của Thát Đát không trụ được lâu nữa. Nghe nói hiện giờ vương đình Thát Đát làm loạn cả đám, thế lực khắp nơi đều muốn tranh đoạt hãn vị, còn có người viết thư xin đại quốc giúp đỡ. Ta cảm thấy Hoàng thượng sẽ sớm triệu kiến ngươi, rốt cuộc còn có ai hiểu rõ đám mọi rợ kia hơn ngươi?”
Việc này có thật à? Bùi Duyên cảnh giác hỏi lại. Một khi Thát Đát nổi loạn, Ngõa Lạt phía tây có khả năng sẽ lợi dụng mà xâm nhập. Bọn họ hiện giờ chế ngự lẫn nhau mới có thể đảm bảo thái bình ở biên cảnh đại nghiệp. Một khi đánh vỡ cân bằng này, tháng ngày thái bình cũng hết. Cho nên Thát Đát tuyệt đối không thể loạn, tân Đại Hãn phải được chọn cho nhanh.
“Vô cùng chính xác. Cho dù có sơ xuất, cũng tám chín phần mười. Tấu thư cụ thể đã chuyển tới nội các, nếu ngươi có ám cọc ở đằng kia, chỉ cần hỏi là có được tin tức xác thực.” Tống Viễn Hàng đứng dậy, “Ta không thể ở lâu, nếu náo nhiệt trên đường tan bớt, hành tung của ta liền bại lộ. Chuyện Vương cô nương, ngươi nhớ thu xếp giúp ta!”
Bùi Duyên gật đầu, Tống Viễn Hàng liền rời đi.
Hắn đứng dậy, khoanh tay nhìn bản đồ treo trong thư phòng, trầm mặc một lát. Bởi vì Bùi gia bị mang tiếng thông đồng với địch phản quốc, mấy năm nay bất luận người Thát Đát năm lần bảy lượt coi trọng, hắn đều không động tới, tránh lưu lại nhược điểm cho người khác. Nhưng hiện tại hắn ở kinh thành xa xôi, chẳng biết gì chuyện Thát Đát, không nắm giữ được toàn bộ thế cục.
Chỉ có mau chóng phản hồi mới có thể nắm quyền chủ động.
Hắn trở lại ngồi sau án thư, luôn mãi do dự, cuối cùng vẫn quyết định viết phong thư cho người Thát Đát kia.

Thẩm Oanh đi một hơi về Duyên Xuân Các, Dịch cô cô đã trở lại. Bà cười với Thẩm Oanh: “Ta nghĩ chuyện Vương cô nương có thể thành. Cô nương không cần lo lắng lão phu nhân sẽ đưa nàng ấy cho Hầu gia.”
Thẩm Oanh ngồi trước bàn trang điểm, vừa tháo trang sức, vừa hỏi: “Nàng có ấn tượng tốt với Tống đại nhân không?”
“Vương cô nương không nói rõ, chỉ nhìn bộ dáng có vẻ rất vừa lòng. Tống đại nhân kia thật là chính nhân quân tử, hai người cùng đi xem đèn, Vương cô nương bị người ta đụng, Tống đại nhân giơ tay đỡ nàng, chỉ kéo ống tay áo của nàng, cũng không dám chạm chút xíu nào vào nàng.”
Người đọc sách đứng đắn thường như thế, Tống Viễn Hàng giữ mình trong sạch nhiều năm, dĩ nhiên không thể so sánh với đám đăng đồ tử.
Mới vừa rồi ở trên phố Thẩm Oanh bị người chen tới chen lui nên ra đầy mồ hôi, nàng phân phó Hồng Lăng và Lục La chuẩn bị nước tắm.
Từ trước nàng đã dưỡng thành thói quen, bất kể trời lạnh thế nào, mỗi ngày đều phải tắm gội mới có thể ngủ được. Nhưng sống trong gia đình bình dân cũng không phải là chuyện dễ dàng, nấu nước tốn công không nói, hương liệu tốt nhất và bồ kết không dễ kiếm. Lúc trước thời điểm ở Thẩm gia, nàng cảm thấy rất không tiện, có khi vì phòng ngừa đại phòng và lão phu nhân bên kia bất mãn, liền đem việc tắm gội giản lược bớt.
Về sau vào hầu phủ liền đơn giản nhiều, hầu phủ không chỉ có chuyên gia pha chế các loại hương liệu cùng bồ kết, còn có thể tự mình điều chế. Thẩm Oanh dựa vào ký ức pha ra một loại bồ kết hương hoa nhài, còn có phèn chua đàn hương, đều là mùi nàng từng ở trong cung dùng qua.
Thượng Dược Cục trong cung còn có rất nhiều bí phương pha bồ kết, phi tần các cung thích mùi hương gì, bọn họ đều nhớ kỹ trong lòng, mỗi tuần điều chế hương thơm đưa qua. Chẳng qua Thẩm Oanh chưa bao giờ để bụng, chỉ nhớ kỹ hai mùi như vậy. Cao Nam Cẩm thật ra là một cao thủ điều chế hương, chỉ cần vừa nghe, liền có thể biết được thành phần các loại hương.
Hồng Lăng và Lục La đều cảm thấy Thẩm Oanh phối ra mùi bồ kết dễ ngửi, sôi nổi thảo luận muốn thử chút. Các nàng làm hạ nhân đương nhiên không có cách nào ngày ngày tắm gội, thay bộ đồ mới, ngày lễ ngày tết có thể được ân điển tắm rửa thoải mái, liền vô cùng vui vẻ.
Thẩm Oanh tắm gội xong, trong phòng đã đốt địa long vô cùng nóng, trên người nàng lại ra mồ hôi, liền lấy khăn tay cẩn thận chà lau. Nàng không biết Tống Viễn Hàng cùng Bùi Duyên nói chuyện xong chưa, có phải đang nói chuyện Vương Thiến Như hay không. Nàng biết Vương Thiến Như muốn việc hôn nhân này thành, còn phải vượt qua cửa ải của Vương phu nhân kia.
Chờ một đỗi, cơn buồn ngủ ập đến, nàng liền trở về phòng nằm trên giường ngủ. Nàng không thích đám đông, đã từng chờ đến lâu lắm, không bao giờ muốn nếm tư vị đợi không được này. Tuy rằng Bùi Duyên khác với Bùi Chương, hắn chắc là đang nói chính sự.
Vốn dĩ là một đêm mệt mỏi, nàng cũng không vực nổi tinh thần hầu hạ Bùi Duyên, vừa lúc hắn không tới, nàng lại có thể tránh được một kiếp.
Ngủ thẳng một giấc tới buổi sáng hôm sau.
Hồng Lăng tới kêu Thẩm Oanh, nói Bùi Duyên đêm qua chưa từng tới, tiền viện đến truyền tin tức, hắn ngủ ở thư phòng đêm qua, sáng sớm liền tiến cung.
“Cô nương.” Hồng Lăng nói bên tai Thẩm Oanh, “Sáng sớm lão phu nhân nhờ người tới truyền tin, nói Từ phu nhân mở gia yến, mời toàn bộ người Thẩm gia đến. Ngài cũng ở trong danh sách được mời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.