Mỹ Nhân Kiều

Chương 22: Buông tay




Da mặt nam nhân này quá dày, Tạ Lan Âm mắng một hồi mà hắn không thèm đáp lại, hắn cũng không để nàng xuống mà còn ôm chặt hơn, khi nàng nhìn trộm hắn, chỉ thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên giống như tâm tình đang rất tốt vậy, Tạ Lan Âm tức khắc không còn chút hứng trí nào, ngậm miệng lại.
Tiêu Nguyên còn chưa nghe đủ, nhưng hắn cũng chưa đến mức chủ động xin nghe mắng, liền chuyên tâm đi đường.
Đường núi khó đi, hắn đi chắc là mệt chết đi được, Tạ Lan Âm nằm trên lưng hắn cũng còn thấy mệt, đặc biệt là cổ, vẫn luôn phải cố ngẩng lên.
“Còn rất xa sao?” Nhìn thấy rừng cây xa lạ xung quanh, Tạ Lan Âm nhỏ giọng hỏi.
“Khi ta đuổi theo bọn họ còn mất hơn nửa canh giờ, hiện tại đi chậm, có lẽ cũng phải đi thêm ba canh giờ nữa”, hô hấp Tiêu Nguyên coi như vẫn bình ổn.
Ngọn núi này bóng cây sum suê, nhưng hắn vẫn nóng đến mức toát một tầng mồ hôi mỏng, Tạ Lan Âm thấy thế, chút oán khí trong lòng cũng tiêu tan.
Nếu một nam nhân khác tùy tiện yêu cầu nàng hát, thì nàng nhất định sẽ bảo mấy biểu ca đánh hắn một trận, nhưng người này không giống như vậy, hắn cứu nàng, không để người khác lăng nhục nàng, hơn nữa bình thường cử chỉ của hắn rất có phong phạm quân tử, bây giờ nhớ lại, lúc nãy hắn đưa ra yêu cầu xướng khúc dường như chỉ có chút ý tứ vui đùa, chứ không thật sự có ác ý.
Hắn quân tử thật cũng tốt, chính nàng tìm lý do giải vây cho hắn cũng tốt, dù sao bây giờ Tạ Lan Âm cũng không thể chán ghét nam nhân không biết mệt mỏi, nghiêm túc cõng nàng đi đường này. Ngoại trừ hồi nhỏ được phụ thân và mấy biểu ca cõng, Tạ Lan Âm chưa từng bị một nam nhân xa lại bên ngoài nào cõng qua, mà động tác của hắn săn sóc như vậy, đem nàng nâng cao lên, không cần nàng dùng sức vịn lên người hắn.
Ánh nắng xuyên qua khe hở giữa cành lá rơi xuống dưới, thỉnh thoảng lại có vài tia chiếu rọi lên một bên gương mặt tuấn lãng của hắn, cổ Tạ Lan Âm thật sự rất mỏi, nàng khoác tay trái lên bả vai hắn, để mặt mình lên mu bàn tay nằm xuống, nhưng rốt cuộc vẫn có chút ngượng ngùng. Phát hiện hắn quay đầu nhìn qua, trên mặt Tạ Lan Âm nóng lên, nhỏ giọng giải thích cho chính mình, “Cổ ta mỏi”.
Thanh âm ngọt ngào mềm mại, giống như chim hoàng oanh khi đói bụng sẽ hót nhắc hắn, cũng giống như vào ban đêm khi chim hoàng oanh trước khi rúc cái đầu nhỏ của nó vào cánh thì sẽ khe khẽ chiêm chiếp, nói với hắn rằng nó mệt mỏi, nó muốn đi ngủ.
Tiêu Nguyên thích chim hoàng oanh, cũng thích tiểu cô nương so với chim hoàng oanh thì càng ngọt ngào yêu kiều khiến người ta yêu thương hơn là nàng, trái tim mềm nhũn, thấp giọng “ừm” một tiếng.
Hắn tiếp tục đi, nàng dán lỗ tai vào mu bàn tay, mu bàn tay lại đặt trên bả vai hắn, nghe thấy tiếng bước chân của hắn dường như có chút thay đổi.
Không để ý ngước lên nhìn cành lá sum suê trên đỉnh đầu, Tạ Lan Âm bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, do dự một lát mới nói: “Ta còn chưa biết tên của huynh”.
Thật sự là quá sai lầm, hắn đều đã cõng nàng, mà nàng cũng có chút thích hắn, vậy mà đến giờ vẫn không biết gì về hắn cả.
Giọng điệu của nàng hoàn toàn là trần thuật, muốn nói hay không là tùy hắn, Tiêu Nguyên nghe ra ám chỉ của tiểu cô nương, mi mắt buông xuống, “Họ Viên, tên chỉ một chữ Tiêu”.
Tạ Lan Âm im lặng lặp lại một lần, còn đang suy nghĩ xem cái tên này có ngụ ý gì không, tiếp tục hỏi: “Tự như nào? Tiêu trong tiêu dao sao?”
Tiêu Nguyên cười cười, nghiêng đầu nhìn nàng, “Tiêu trong vân tiêu*“.
*trời cao
Nàng thích chơi đùa, vô câu vô thúc*, hắn thì chí hướng tận cửu thiên, con đường vẫn dài đằng đẵng.
*không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.
Tạ Lan Âm nghe thấy thế, tò mò quay đầu lại, “Tiêu trong Nguyên tiêu?”. Vừa dứt lời lại nghĩ đến hắn họ Viên, không nhịn được nở nụ cười, đôi mắt hoa đào ánh nước đầy vẻ trêu tức nhìn hắn, “Đừng nói là huynh sinh ra trong ngày tết Nguyên Tiêu* nhé? Nếu không sao người nhà lại lấy cho huynh một cái tên nghe giống như bánh trôi** vậy?”
*Tết Nguyên Tiêu hay tết Thượng Nguyên là một tết, lễ hội cổ truyền của Trung Quốc vào ngày 15 (ngày rằm) tháng giêng Âm lịch. Tết này phần lớn tổ chức tại chùa, vì ngày rằm tháng giêng còn là ngày vía của Phật tổ. Theo sách Trung Hoa, lễ Thượng Nguyên không phải là một ngày lễ Phật. Trước đây chính là Tết Trạng Nguyên. Nhân dịp này, nhà vua hội họp các ông Trạng để thết tiệc và mời vào vườn Thượng Uyển thăm hoa, ngắm cảnh, làm thơ.
Tập tục và lễ hội ở Trung Hoa:
Ở Trung Quốc và Đài Loan hiện nay, Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng, đêm rằm đầu tiên của năm mới) được coi là ngày lễ thiêng liêng nhất đầu năm mới và còn được gọi là “Lễ hội đèn hoa” hoặc “Hội hoa đăng”, có thể bắt nguồn từ tục cúng tế thời Hán Vũ Đế, với tập tục trưng đèn trên cây nêu trước cửa nhà, đốt đèn, chơi lồng đèn ngũ sắc, có thể kéo từ 13 đến 17 tháng giêng. Được yêu chuộng là những lồng đèn có hình thù rồng, phượng, mười hai con giáp hoặc những nhân vật cổ trong truyền thuyết, cổ tích.
Ngoài ra còn những tập tục khác như: cúng tế cầu an cầu phước, ăn bánh trôi (gọi là “thang viên” – viên tròn trong nước), thi đoán hình thù trên lồng đèn, ngâm thơ. Người Đài Loan còn ghi những câu ước nguyện của mình vào đèn lồng và thả bay lên trời. Thơ Đường xưa đã viết: Nguyên tiêu chi dạ hoa lộng nguyệt, mùa trăng tròn lung linh sắc màu hoa đăng rực rỡ cũng là dịp Ngưu Lang Chức Nữ hiện đại gặp gỡ se duyên.
**nguyên văn là “thang viên”, đây là món ăn truyền thống trong tết Nguyên tiêu của Trung Quốc.
Nhìn nàng cười cực kì xấu xa, coi hắn như chuyện hài hước, Tiêu Nguyên cũng là qua lời nhắc nhở của nàng mới phát hiện ra cái tên giả này đã bị bại lộ, nhưng đã nói ra miệng rồi, không thể sửa đổi được nữa, hắn liền nhìn nàng cười, nhìn đến khi nàng đỏ mặt quay đầu đi, mới vừa đi vừa nói: “Tên của nàng cũng rất hay, ‘Thùy gia lan âm ám phi thanh, tán nhập xuân phong mãn Hàng thành*’, chính là xuất phát từ câu này sao?”
*Dịch ý:
Tiếng sóng nước (Lan Âm) nhà ai vang trong đêm tối,
Tan vào gió xuân, đầy cả thành Hàng Châu.
Các cô nương Tạ gia đều có tự là “Lan”, Tạ Lan Âm chỉ có một chữ cuối cùng là được đặt riêng, nghe hắn thản nhiên niệm một câu thơ, Tạ Lan Âm cực kì ngạc nhiên, “Thơ đó là của ai vậy? Sao ta không… ?”
Còn chưa dứt lời, nhìn thấy mắt phượng ý vị thâm trường* của hắn, Tạ Lan Âm đột nhiên nghĩ ra, đó là câu thơ của Thanh Liên cư sĩ, Thi tiên Đường triều**, chẳng qua nguyên văn là “Thùy gia ngọc địch ám phi thanh, tán nhập xuân phong mãn Lạc thành***“, bị hắn sửa đổi hai chỗ, còn đem tên của nàng bỏ vào nữa!
*ý vị, sâu xa
**chỉ Lý Bạch, là một trong những nhà thơ danh tiếng nhất thời thịnh Đường nói riêng và Trung Hoa nói chung, được hậu bối tôn làm Thi Tiên
***nguyên văn là:
Thùy gia ngọc địch ám phi thanh
Tán nhập xuân phong mãn Lạc thành
Thử dạ khúc trung văn chiết liễu
Hà nhân bất khởi cố viên tình
– Lý Bạch –
Dịch Ý:
Bốn câu gói trọn tâm tình kẻ tha hương. Nói là “ai mà không nhớ nhà”, nhưng đặc biệt kẻ này, nhớ nhà mới thật là…
Tiếng sáo ngọc nhà ai bay trong đêm tối
Tan vào gió xuân, đầy cả thành Lạc Dương
Đêm nay, nghe trong khúc nhạc có lời “bẻ liễu” (chia tay)
Ai mà không đâm ra nhớ đến cố viên (hương)
Dịch thơ:
Nhà ai tiếng sáo thoảng bay
Gió xuân đem giãi khắp nơi Lạc thành
Nghe lời “Bẻ liễu” đêm thanh
Ai người không chạnh mối tình cố viên
– Trần Trọng San –
“Huynh, huynh là đồ vô lại!”
Lúc nổi giận đánh biểu ca nhà mình đã thành thói quen cho nên Tạ Lan Âm cũng hung hăng đánh hắn một cái, sao có thể lấy khuê danh của cô nương ra để đùa giỡn chứ?
“Đây là ta khen ngợi”, Tiêu Nguyên thật oan uổng, rõ ràng là hắn khen nàng mà.
Tạ Lan Âm liếc mắt trừng hắn một cái, lập tức nằm úp sấp xuống, lần này quên không đệm tay lên nên trực tiếp nằm lên bả vai hắn. Nổi giận là để cho hắn xem, chứ thực ra mắt nàng đã nhắm chặt, khuôn mặt đỏ hồng, trong đầu lại không nhịn được niệm lại câu thơ hắn sửa vì nàng.
Gò má nàng nóng lên, xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến vai hắn, Tiêu Nguyên nhẹ nhàng ôm chặt thêm cô gái nhỏ xinh trên lưng mình, đột nhiên có chút không muốn đi tiếp nữa.
Hắn chưa từng được ung dung tự tại như lúc này, không phải lo lắng cái gì, chỉ cần vui đùa với nàng là đủ.
Nhưng dù có dài đến mấy thì con đường nào cũng có điểm cuối.
“Phía trước là đến rồi”, Tiêu Nguyên nhẹ giọng nhắc nhở.
Tạ Lan Âm chậm chạp quay đầu lại, nàng biết biểu ca và Lục Trì chỉ là hút phải mê hương, bên người lại có hộ vệ của hắn bảo vệ, nàng cũng không quá lo lắng, giờ trong đầu chỉ nhớ tới hắn. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hơi phiếm hồng do mệt mỏi của hắn, nhớ lại một đường này hắn đều cẩn thận cõng nàng, lúc gặp một mạng nhện lớn còn cố ý đi vòng qua, nàng không muốn ngừng chút nào.
“Xảy ra chuyện như thế này, chỉ sợ mẫu thân sẽ không bao giờ cho ta xuất môn lần nữa”, nàng nhìn hắn, uyển chuyển nhắc nhở.
Không được xuất môn, vậy thì sẽ không thấy được hắn nữa, nếu hắn thật sự thích nàng, chắc sẽ thất vọng chứ, dù chỉ tỏ vẻ một chút thôi?
Bước chân của Tiêu Nguyên vẫn không ngừng, cứ đi một bước hô hấp lại nặng hơn một chút, có chút không chú tâm dặn dò: “Trên chân nàng có thương tích, nên cố gắng tĩnh dưỡng, cho dù có khỏi, cũng đừng tùy tiện xuất môn, nhân tâm khó dò, đến tột cùng ai muốn hại nàng, chỉ sợ nàng phải nhìn tận mắt mới dám tin tưởng”.
Hắn không đủ tinh lực nuôi nàng, nhưng hắn cũng hy vọng cả đời nàng sẽ suôn sẻ êm đềm, không gặp phải trắc trở gì nữa.
Lời nói của hắn ngoại trừ quan tâm một cách khách sáo, thì không còn gì nữa, trái tim Tạ Lan Âm dần dần nguội lạnh, cho dù không cam lòng muốn dò xét thêm, nhưng sự rụt rè của một cô nương vẫn khiến nàng không mở miệng được.
“Công tử!”, nghe thấy tiếng bước chân, Lư Tuấn đi ra đón, nhìn thấy người trên lưng chủ tử tôn quý của mình thì cực kì khiếp sợ, quên luôn động tác tiếp theo.
Tiêu Nguyên ngẩng đầu hỏi hắn, “Tam công tử thế nào rồi?”
“Bọn họ hít phải khá nhiều mê hương, ta đã bóp nhân trung một lần nhưng không có tác dụng”, Lư Tuấn cực kì phối hợp nói dối. Hắn không có thói quen nói láo, nhưng chủ tử đã ra lệnh, hắn phối hợp quả thực không chê vào đâu được, hơn nữa lời này cũng không giả, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng quả thực không hữu hiệu, hắn cũng không phải dùng đến những thủ đoạn vô ích khác.
“Lại đó xem thử đã”, tránh đi cánh tay muốn đưa ra giúp đỡ của Lư Tuấn, Tiêu Nguyên thở gấp nói.
Lư Tuấn đã hiểu chủ tử muốn để cho hai người Tưởng Hoài Chu thanh tỉnh, lập tức đi qua bên đó hỗ trợ.
Tiêu Nguyên sải bước đến đoạn đường núi cuối cùng, Tạ Lan Âm ngẩng đầu lên, thấy biểu ca mê man trên mặt đất, nàng thu hồi tất cả những tâm tư không nên có, thấp giọng nói: “Thả ta xuống đi”.
Tiêu Nguyên gật đầu, đặt nàng xuống bên người Tưởng Hoài Chu.
Nhân trung của Tưởng Hoài Chu đều bị Lư Tuấn bóp đỏ, vì đau đớn mà tỉnh lại. Vừa thấy biểu ca mở mắt, sự ủy khuất tủi thân trong đáy lòng mà Tạ Lan Âm không muốn nói với Tiêu Nguyên đều ùa ra, bổ nhào vào lồng ngực biểu ca, khóc nức nở. Tưởng Hoài Chu theo bản năng ôm lấy biểu muội vỗ về, nhìn thấy mái tóc dài hỗn độn của nàng, trong mắt nhanh chóng khôi phục lại sự trấn tĩnh.
Tiêu Nguyên đúng lúc giải thích một hồi, cuối cùng nói: “Nếu hai vị muốn đuổi theo tra xét, ta nguyện ý dẫn đường cho các người đi tìm hai thi thể kia. Nhưng mà chân Ngũ tiểu thư đang bị thương, ta cảm thấy trước hết vẫn nên về thành trước, sắp xếp ổn thỏa cho Ngũ tiểu thư xong hãy quay lại đây, cũng có thể mang thêm người đến”.
“Ân cứu mạng của Viên huynh, tiểu đệ không biết lấy gì để báo đáp”, tiểu biểu muội tìm được đường sống trong chỗ chết, Tưởng Hoài Chu để nàng ngồi xuống, còn hắn đứng dậy, trịnh trọng làm một đại lễ với Tiêu Nguyên, “Kể từ ngày hôm nay, Viên huynh là ân nhân của nhà họ Tạ và nhà họ Tưởng, ngày sau nếu Viên huynh có điều gì cần sai phái, ta sẽ tận lực báo đáp”.
“Hoài Chu khách khí rồi”, Tiêu Nguyên lập tức dìu hắn đứng lên, có chút hờn giận nói: “Hoài Chu chỉ dựa vào giao tình mấy lần gặp mặt đã tặng ta một bảo mã rồi, hôm nay Ngũ tiểu thư bị kẻ xấu bắt cóc, cho dù là người xa lạ ta cũng sẽ ra tay cứu giúp, huống chi là Hoài Chu luôn khẳng khái chân thành đối đãi với ta? Còn nhắc đến báo ân nữa, chính là coi ta như người lạ rồi”.
Mấy loại chuyện như báo ân này, khi có chuyện ra tay mới thực sự hữu hiệu, đang bình an vô sự thì nói thêm nữa cũng chỉ là lời nói suông, Tưởng Hoài Chu không dài dòng thêm nữa, lại hành lễ với Tiêu Nguyên. Cô nương nhà mình gặp chuyện được cứu, sựu cảm kích của Lục Trì với Tiêu Nguyên cũng không hề ít hơn Tưởng Hoài Chu, cũng đi đến hành lễ.
“Được rồi, đừng đa lễ nữa, trời không còn sớm nữa, chúng ta xuống núi thôi”. Tiêu Nguyên liếc nhìn tiểu cô nương đang cúi đầu ngồi dưới đất, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Tưởng Hoài Chu gật đầu, đi qua đỡ tiểu biểu muội lên lưng, hắn cõng nàng xuống núi.
Tạ Lan Âm ngoan ngoãn nằm úp sấp trên lưng biểu ca, khi nghiêng đầu tóc dài rơi xuống, bị làn gió xuyên qua thổi tán loạn, nhìn thoáng qua nam nhân tuấn mỹ cách đó không xa, nhớ đến lúc nãy hắn nói dù nàng là người xa lạ thì hắn cũng sẽ ra tay cứu giúp, một chút ý niệm cuối cùng cũng tan biến, cười khổ nhắm mắt lại.
Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, người ta đã không thích, vậy thì nàng cũng thôi đi.
Tưởng Hoài Chu đau lòng tiểu biểu muội, đi một đoạn phát hiện nàng yên lặng không nói gì, nghĩ rằng nàng vẫn còn sợ hãi, bèn cố ý nói giỡn cho nàng nghe. Tạ Lan Âm biết ý tốt của biểu ca, chẳng qua lúc này nàng thực sự không muốn nói chuyên, đúng lúc bụng lại khẽ kêu, nàng nhìn mặt trời đã ngả về phía tây, nhỏ giọng làm nũng: “Tam biểu ca, ta đói bụng”
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy, Lục Trì lập tức lấy bánh bơ trong túi ra đưa cho nàng, lại thuận thế đi bên cạnh để lúc nào cũng có thể đưa thêm đồ.
Có đồ ăn, lại có người ở bên cạnh quan tâm săn sóc, Tạ Lan Âm xốc lại tinh thần lần nữa, gạt tóc ra, nhận lấy bánh bơ xong thì bẻ nhỏ ra, đưa tới trước miệng Tưởng Hoài Chu, “Tam biểu ca cũng đói bụng đúng không, có muốn ăn một miếng không?”
Trong lòng Tưởng Hoài Chu nặng trĩu, không có chút thèm ăn nào, cười tự giễu, “Ta nằm ngủ trên mặt đất mấy canh giờ liền, không đói bụng chút nào, Lan Âm cứ ăn đi”.
Tạ Lan Âm liền tự mình ăn, khăn tay khóc ướt đã ném bỏ từ lâu, phát hiện có chút vụn bánh rơi trên đầu vai biểu ca, nàng cười hắc hắc, “Quần áo của Tam biểu ca bị bẩn mất rồi, về nhà ta sẽ giặt cho huynh”.
“Bớt miệng lưỡi trơn tru đi, chỉ cần muội nhanh chóng đem chân dưỡng tốt là ta đã cảm tạ trời phật rồi”, nghĩ đến chuyện tiểu biểu muội yếu đuối đáng yêu suýt nữa bị người ta bán, không chết thì cũng bị người ta nhục nhã, ánh mắt Tưởng Hoài Chu cay cay, trong lòng cực kì tự trách, hắn hận bản thân vô dụng, lại hạ quyết tâm về sau không bao giờ đưa tiểu biểu muội đến hoang vu vắng vẻ như thế này nữa.
Tạ Lan Âm tiếp tục ăn bánh, dáng vẻ cực kì trong sáng, ăn xong lại quay đầu muốn Lục Trì đưa nước, nghiễm nhiên lại trở thành thiên kim tiểu thư sống an nhàn sung sướng.
Ở phía sau Tiêu Nguyên nhìn thấy tất cả, tâm tình cực kì phức tạp.
Sau khi xuống núi, Tạ Lan Âm ở gia đình nông gia chải lại đầu tóc, vẫn mặc y phục nam nhân nhưng nàng không thể cưỡi ngựa, Tưởng Hoài Chu đem tiểu biểu muội ôm vào trong lòng, hai huynh muội cùng cưỡi một con ngựa, khẽ thúc ngựa chạy. Nằm trong lồng ngực rộng lớn của biểu ca, Tạ Lan Âm thoải mái nhắm mắt dựa vào người hắn, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc suốt một đường.
Một bên Tiêu Nguyên thỉnh thoảng lại liếc nhìn cánh tay ôm chặt lấy eo nàng của Tưởng Hoài Chu, càng nhìn trong ngực càng khó chịu.
Nhưng người ta là biểu huynh biểu muội, hắn cũng không có lập trường để phản đối.
Vào đến thành, Tưởng Hoài Chu mới chủ tớ Tiêu Nguyên cùng đến Tưởng gia, Tiêu Nguyên cười cười từ chối, chỉ nói khi nào rảnh thì mới hắn dùng cơm là được, còn cái khác thì không cần. Tưởng Hoài Chu còn đang ôm tiểu biểu muội trong lòng, cũng không có cách nào kéo hắn lại, đành nhìn theo bóng dáng chủ tớ Tiêu Nguyên phóng ngựa rời đi, hắn sờ đầu tiểu biểu muội, lập tức cưỡi ngựa trửo về nhà mình, nửa đường Lục Trì rẽ đi mời lang trung.
Vào phủ, bọn hạ nhân đều khiếp sợ, Tưởng Hoài Chu chỉ nói đi đường núi nên tiểu biểu muội vô ý bị ngã, tránh để người khác đưa chuyện không hay.
Lần đầu tiên nữ nhi xa bà như vậy, từ lúc con gái rời đi Tưởng thị đã bắt đầu lo lắng, vừa nghe thấy con gái bị thương, bà lập tức chạy tới Yêu Nguyệt Các. Tạ Lan Âm phải cời giày xem chân, Tưởng Hoài Chu vì tị hiềm nên chở ở nhà chính, nhìn thấy cô đến, đáng muốn trấn an mấy câu thì Tưởng thị khoát tay, ý bảo có gì nói sau, rồi vội vã vào phòng.
Anh Ca cúi đầu đứng trước tháp, đã cởi giày cho Tạ Lan Âm, đang nhẹ nhàng tháo lớp khăn trắng xuống, bởi vì miệng vết thương chảy máu, tất dính vào thịt, Tạ Lan Âm đau đến mức rơi nước mắt, liền luôn miệng giục nàng chậm một chút. Tưởng thị thấy thế thì cực kì đau lòng, sợ tay chân Anh Ca vụng về, bà cho nha hoàn lui xuống, tự mình cúi người giúp con gái. Trượng phu Tạ Huy thỉnh thoảng cũng bị thương, thay băng thay thuốc cũng toàn một tay bà làm.
“Ngã như thế nào?” Rốt cục cũng cởi được tất ra, Tưởng thị nâng bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn của nữ nhi lên, nhìn chằm chằm mắt cá chân sưng đỏ, khẽ chau mày. Thực ra ngoại thương nhìn cũng không đến nỗi nào, chỉ xước da chảy máu một chút.
Tạ Lan Âm đã được biểu ca nhắc nhở, không thể nói thật trước mặt bọn nha hoàn, cho nên chỉ nói không cẩn thận mới bị ngã.
Ngã thì cũng đã ngã rồi, Tưởng thị ngoài việc đau lòng thì cũng không biết làm thế nào, nghe thấy lang trung đã đến, bà khẽ trừng mắt nữ nhi, nhận lấy đôi vớ Anh Ca đưa tới, cực kì nhẹ nhàng mang cho nữ nhi, lại buông ống quần xuống, chỉ lộ ra chỗ bị thương.
Sau khi chuẩn bị xong mới phân phó nha hoàn đi mời người.
Lý thị cùng vị lang trung tóc hoa râm cùng đi đến, Tưởng Tế Chu cùng vợ là Lâm Huyên theo ở phía sau, bọn họ đến không khiến người ta ngạc nhiên nhưng Tạ Lan Âm nhìn thấy Phương Lăng được Lưu ma ma đưa đến thì cực kì kinh ngạc.
“Ngũ biểu tỷ, nghe nói tỷ bị ngã, ta đến thăm tỷ”, Phương Lăng đứng một bên, nhỏ giọng nói, thân thiết nhìn chân của biểu tỷ. Có lẽ đã ở Tưởng gia mấy ngày nên bé gái bảy tuổi này không còn gò bó như trước nữa, thoải mái hơn rất nhiều.
Tạ Lan Âm khách sáo cười cười, “Không có chuyện gì đâu, biểu tỷ đi đường không cẩn thận nên bị ngã, A Lăng không phải lo lắng”.
Phương Lăng gật đầu, đi đến bên cạnh Tưởng thị.
Lão lang trung cẩn thận kiểm tra thương thế của Tạ Lan Âm, sau khi hỏi han một phen, vuốt râu nói: “Thương thế của biểu cô nương không có vấn đề gì đâu, nằm tĩnh dưỡng trên giường năm ngày là sẽ hết sưng, có thể đi lại bình thường, mấy chỗ rách da cũng sẽ không để lại sẹo”.
Tưởng thị nhẹ nhàng thở ra, cùng Lý thị đưa ông ta ra ngoài, sau đó Tưởng Hoài Chu dẫn lang trung đi kê đơn.
Trong phòng Phương Lăng thấy biểu tỷ không còn trở ngại, nàng nhu thuận dặn dò biểu tỷ cố gắng dưỡng thương rồi dẫn Lưu ma ma rời đi. Trở lại biệt việt của hai mẹ con, Lưu ma ma đưa nàng trở về phòng mình rồi đến thượng phòng thưa lại với Tạ Dao, “Tiểu thư, ngũ cô nương chỉ bị ngã, vết thương khá nhỏ, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi”.
Tạ Dao thất vọng bĩu môi. Nàng ta hòa ly bị đuổi ra khỏi phủ, trước mặt mẹ con Tưởng thị đã mất hết mặt mũi, nghe thấy cháu gái bị ngã trên núi, nàng ta tự nhiên hy vọng cháu gái bị thương nặng một chút, để cho mình có cơ hội xem náo nhiệt, còn có thể giả bộ thân thiết an ủi một phen…
Biết được chỉ là vết thương nhỏ, Tạ Dao không còn hứng trí gì nữa, tiếp tục an tâm tĩnh dưỡng thân mình.
Bên kia Tưởng Hoài Chu thấy cha và anh cũng đã trở lại, thừa dịp tất cả mọi người đến đây thăm bệnh, Tưởng Hoài Chu cho bọn nha hoàn lui ra ngoài, nói ra sự thật.
Tạ Lan Âm tựa vào đầu giường, nhìn thấy mẫu thân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lại nhớ đến sự nguy hiểm lúc đó, trong mắt lại đẫm nước, chui vào trong ngực mẫu thân, trấn an bà cũng là trấn an chính mình. “Nương đừng sợ, không có việc gì đâu”.
Tưởng thị sao có thể không sợ, nữ nhi như hoa như ngọc, nếu thật sự bị người ta bắt cóc, thì sẽ rơi vào kết cục nào chứ?
Tạ Lan Kiều cũng cực kì hối hận, nắm lấy tay muội muội nói: “Về sau Lan Âm muốn đi đâu, tỷ tỷ sẽ đều đi cùng muội”.
Tạ Lan Âm nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn nói: “Chỗ nào ta cũng không đi nữa, chỉ ở trong nhà thôi”.
Hiện tại cái gì Tưởng thị cũng không muốn nói, chỉ ôm chặt lấy con gái bảo bối, sợ nữ nhi đột nhiên biến mất.
Lý thị cũng đi đến dỗ dành cháu gái, một bên Tưởng Hoài Chu hạ giọng nói với cha và anh, “Con vốn muốn phái người đi mang thi thể của hai kẻ bắt cóc kia về nhưng trên đường cẩn thận ngẫm lại, chỉ sợ mang về sẽ gây động tĩnh lớn, người liên lụy đến cũng nhiều, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của Lan Âm”.
Tưởng Khâm vuốt cằm, cẩn thận suy xét lại cuộc nói chuyện của tặc nhân mà cháu gái nghe được, trầm giọng nói: “Quả thật không cần mang về, xung quanh thành Tây An này đều biết rõ tiền tài quyền thế của nhà chúng ta mà còn dám động thủ, đơn giản chính là mấy bang phái chuyên làm mấy chuyện mờ ám thôi, con phái người âm thầm hỏi thăm xem bang phái nào thiếu người, đồng thời thăm dò xem hôm nay có người nào hay vật nào xuất hiện ở Đồng Sơn không, chúng ta từ từ tra xét, nhưng ngàn vạn lần không được để người ta liên tưởng đến Lan Âm”.
Vừa dứt lời thì cực kì nghiêm túc nói với Tưởng thị: “Muội muội yên tâm, Lan Âm sẽ không phải chịu thêm sự sợ hãi nào nữa, sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt được người mua sau lưng chúng”.
Việc truy tìm hung phạm chỉ có thể dựa vào huynh trưởng, Tưởng thị cũng không có chủ ý gì, nhưng thật ra lại nghĩ tới ân nhân cứu mạng của nữ nhi, nhìn Tưởng Hoài Chu nói: “Hoài Chu, cháu tháy ta nói với Viên công tử, vì để giấu người ngoài nên chúng ta không tiện đăng môn nói lời cảm tạ, đợi khi nào phong thanh về chuyện Lan Âm bị thương phai nhạt, ta sẽ đến bái phỏng”.
Tưởng Hoài Chu cũng biết Viên công tử không thích lui tới với nhiều người, nhưng hắn đã cứu tiểu biểu muội, cô chắc chắn muốn đến nói lời cảm tạ, liền gật đầu: “Lát nữa cháu sẽ qua đó một chuyến”.
Tưởng thị vội đứng dậy khuyên mọi người, “Được rồi, Lan Âm chỉ là bị chút thương nhỏ, mọi người cũng không phải lo lắng cho nàng, có việc thì cứ đi đi”.
Tưởng Khâm dỗ dành cháu gái mấy câu rồi dẫn nhóm con trai rời đi.
Lý thị nhanh tay giữ chặt trưởng tử, ngay trước mặt Tưởng thị dặn hắn: “Việc này cũng đừng nói với vợ của con, ta biết nàng kín miệng, nhưng càng ít người biết ta càng yên tâm hơn”.
Tưởng Tế Chu hiểu được, nghiêm túc cam đoan với Tưởng thị: “Xin cô yên tâm, trong lòng Tế Chu đã biết”.
Tưởng thị từ ái mỉm cười, sau khi cháu trai xoay người, bà có chút oán trách liếc nhìn Lý thị, đều là người một nhà, chẳng lẽ bà còn không tin các cháu sao?
Mọi người đi rồi, chỉ còn mẫu thân và tỷ tỷ ở lại, sau khi ăn xong một bát thịt bò trứng gà, Tạ Lan Âm liền muốn đi ngủ.
Tưởng thị nhìn nữ nhi ngủ rồi mới dẫn thứ nữ rời đi.
Tạ Lan Âm không hề buồn ngủ, quay mặt vào bên trong giường, mở mắt ra.
Cho dù không muốn nhớ đến hắn nhưng rốt cuộc nàng vẫn không nhịn được, mỗi lần tình cờ gặp gỡ kia, đặc biệt là lúc hai người ở cùng một chỗ trong núi hôm nay, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.
Lần đầu tiên nàng động tâm với một nam tử, đáng tiếc….
Chạng vạng, Tưởng Hoài Chu trở về từ chỗ Tiêu Nguyên, liền qua đây xem tiểu biểu muội, từ trong ngực lấy ra một bình sứ men xanh, cười nói: “Viên huynh biết chân muội có thương tích, liền tặng một lọ Ngọc Liên Sương cho muội, ta cũng nhân cơ hội hỏi thăm, thì ra đây là bí phương tổ truyền của người bên cạnh huynh ấy, bên ngoài cũng không có bán”.
Tạ Lan Âm nhìn thấy bình sứ men xanh trong tay hắn, cắn cắn môi, nhưng vẫn nhận lấy, trong lòng lại xoay chuyển trăm điều.
Hắn tặng thuốc cho nàng, là quan tâm đến nàng, hay cũng chỉ xuất phát từ sự khách khí đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.