Mỹ Nhân Mưu

Chương 14: Cục diện bị phá




"Bình Dương?" Sở hoàng nhíu mày, đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm.
"Phụ hoàng cho rằng là ai a?" Lý Cẩn trừng to hai mắt, trong không gian tối đen trong đại điện, chỉ có một ngọn lửa nhỏ nhoi phát sáng. Gió bên ngoài cửa đại điện thỏi vào sau lừng nàng, ánh lửa soi sáng nửa gương mặt của nàng: "Cho là nương sao?"
Nghe được lời nói cùng ngữ khí của nàng, lông mày hắn nhíu lại thật sâu: "Sao ngươi lại đến đây?" Từ trong giọng nói có thể biểu thị rằng hắn không thích.
"Giả Chu đâu? Giả Chu?!" Giả Chu là Hoạn quan của Trung Thị trung tỉnh, cũng là Hoạn quan thiếp thân mà Sở hoàng tín nhiệm nhất.
"Chẳng lẽ phụ hoàng không biết sao? Triều Lộ điện bị cháy, Giả trung thị đã đến điều động mọi người chữa cháy rồi a." Lý Cẩn trả lời.
"Vậy ngươi tới đây làm gì?" Nghe thấy Triều Lộ điện bị cháy, phản ứng đầu tiên của hắn cũng không phải hỏi về an nguy của nữ nhi mình.
"Triều Lộ điện bị cháy, Bình Dương từ này về sau đã không còn nơi để đi." Lý Cẩn nói: "Thành Sở Kinh to lớn như vậy, thế nhưng lại không còn chỗ dung thân cho Bình Dương a."
Sở hoàng xệ mặt xuống, bây giờ hắn mới hiểu ra vì sao nàng lại đến đây: "Kết thông gia với Tề quốc là do Tam công Cửu khanh trong triều định ra. Sở quốc cũng đã sơn cùng thủy tận, hơn nữa phụ hoàng cũng không còn cách nào khác nữa."
"Ha." Lý Cẩn cười lạnh một tiếng, nàng mở to đôi con ngươi, tại trong đêm lại như quỷ đến lấy hồn: "Vì vậy liền biến ta trở thành quân cờ thông gia với Tề quốc, gả cho một người đã góa thê?"
"Lần này ngươi sang Tề chính là vì ngàn vạn bách tính Đại Sở." Sở hoàng lại nói: "Là vì tông miếu xã tắc của Lý gia."
"Ta cũng là bách tính của Sở quốc a." Lý Cẩn tiến gần một bước, chỉ vào mình nói rằng: "Nhưng bệ hạ lại có từng vì ta mà cân nhắc qua sao?"
"Bởi vì ta là công chúa, nên phải chịu những chuyện này sao?"
"Hay bởi vì,...ta là nữ nhân đây?" Tâm tình Lý Cẩn càng lúc càng kích động: "Từ nhỏ đã phải vì triều chính mà hi sinh, các a tỷ cũng như vậy, để quyền thần, võ tướng hành hạ các nàng đau đến muốn chết đi sống lại, miễn cưỡng khóc còn vui hơn cười a."
"Các nàng là công chúa cao quý, nhưng còn không bằng những phụ nhân bình thường kia. Hoàng thất cái gì, quy củ cái gì, lễ nghi cái gì, toàn bộ đều là gồng xiềng mà thôi."
Sở hoàng ngẩng mặt lên: "Ngươi được hưởng cơm no áo đẹp, đều là do bách tính Sở quốc này cung dưỡng. Là phụ hoàng cho ngươi thiên hạ đầy đủ này."
"Lý gia có người nào mà không cơm no áo đẹp đây?" Lý Cẩn hỏi ngược lại, nàng cầm ngon nến đi từng bước đến trước mặt hắn: "Bệ hạ? Huynh trưởng? Hay là phụ hoàng, Tam lang a, vì sao bọn họ đều không cần phải chịu đựng gì cả mà vẫn có thể cùng người mình muốn ở cạnh nhau?"
Sở hoàng yêu thương Tam hoàng tử là Tương vương Lý Long, năm ngoái đích trưởng tử của Tương vương vừa sinh ra, hắn không chỉ đại xá thiên hạ, mà còn tự mình ban tên.
Thấy Lý Cẩn tiến gần, khiến Sở hoàng có chút sợ hãi: "Ngươi điên rồi sao?"
Nghe được lời nói của hắn, Lý Cẩn đột nhiên bật cười lớn: "Đúng vậy, bệ hạ, thần điên rồi."
Lý Cẩn ngừng cười, sau đó lại đi tới trước giường, cúi người xuống, ánh mắt trở nên sắc bén: "Bệ hạ không sợ...sau khi ta đến Tề quốc, sẽ nâng đỡ Hoàng tử Đại Tề lên ngôi, sau đó diệt Sở quốc sao?"
Sở hoàng trừng lớn hai mắt, tay mạnh mẽ quăng một cái tát: "Làm càn!"
Lý Cẩn ngã xuống, ngọn nến trong tay cũng thuận theo rớt xuống.
Dầu thắp tràn ra nền đất lập tức nhen lửa, hắn lập tức dơ chân giẫm xuống, Vương thị một bên đã sớm bị không khí làm cho căng thẳng không dám nhút nhích.
"Lửa cháy ở Triều Lộ điện,...là do ngươi làm?" Thấy Lý Cẩn như vậy, Sở hoàng suy đoán chất vấn.
Nàng vẫn lấy tay che mặt không trả lời, hắn cúi đầu nhìn nàng một cái, trong mắt lạnh lùng: "Ngươi là công chúa Tây Sở, đây là mệnh của ngươi, ngươi chỉ có thể tiếp nhận mà thôi."
"Mệnh?" Lý Cẩn đột nhiên run rẩy bật cười.
Nàng cười như vậy khiến hắn tức giận không thôi: "Ngươi quả thật không nói lý giống y như mẫu thân của ngươi!"
Nghe hắn nhắc đến mẫu thân, Lý Cẩn ngẩng đầu lên, hai mắt đã che đầy tơ máu: "Bệ hạ rốt cuộc cũng nói ra rồi a, chuyện liên quan đến nương của ta."
Sở hoàng cau mày: "Mẫu thân của ngươi là nữ nhân vừa xinh đẹp lại vừa đáng sợ nhất mà ta từng biết."
"Đừng đi theo vết đổ của nàng." Hắn lại nói: "Nữ nhân thì nên tuân thủ nghiêm ngặt bản phận, làm tốt những chuyện nên làm." Trong lúc nói, hắn cố ý quay đầu liếc nhìn Vương thị trên giường.
Vương thị sợ đến độ tự bộc chân nằm im ở góc giường, không dám cử động.
Dứt lời, Sở hoàng liền xoay người rời tẩm điện. Sau khi đã không còn âm thanh nào khác, Vương thị mới từ giường bò dậy. Bản thân nàng không mang giày vào, mà để chân trần đi đến bên cạnh Lý Cẩn: "Công chúa."
Vương thị vào cung chưa được một năm đã được phong làm Tiệp dư, tất cả chỉ vì tướng mạo của nàng xinh đẹp: "Dưới đất lạnh."
Đối với sự quan tâm của Vương thị, Lý Cẩn lạnh lùng đẩy ra: "Đừng đụng vào ta!" Có lẽ vì vẫn còn lửa giận trong lòng, trong lúc nhất thời không khống chế được lực đạo mà khiếng Vương thị bị đụng vào thành giường, xảy ra thương tích.
Lý Cẩn lúc này mới bình phục tinh thần lại, nương theo ánh sáng mà nhìn tới, nhìn thấy phía dưới y phục mỏng manh của Vương thị là vũng máu.
Vương thị vội vã co người ngồi ở một bên, ánh mắt hoang mang, sợ hãi.
"Ngươi...?" Lý Cẩn nhíu mày, Vương thị yếu đuối lại điềm đạm như vậy khiến nàng sinh lòng thương hại: "Xin lỗi."
Vương thị chỉ lắc đầu, Lý Cẩn đứng dậy đỡ nàng trở lại giường, cũng thắp sáng nến trong điện lên.
Dưới ánh sáng của ngọn nến, trên da thịt trắng hơn tuyết kia có hiện lên vết thương đỏ xanh rõ ràng. Vương thị không muốn bị người khác nhìn thấy thân thể lộ liễu của mình, vì vậy trong mắt luôn là vẻ hoang mang.
Nhìn thấy vết thương của Vương thị, sự tức giận trong lòng Lý Cẩn càng tăng thêm gấp bội. Trong triều đại bất công này, vận mệnh của nữ tử chi như hạt bụi mà thôi.
Có thể được chọn vào trong cung, vậy chính là con cháu thế gia. Vương thị cũng là như vậy, có được thánh sủng mà leo lên đến chức vị Tiệp dư, tất nhiên là vì mang danh nữ tử của thiên tử.
"Mệnh từ nhỏ thật sự một chút cũng không thoát khỏi người." Lý Cẩn nói: "Nam nhân trên thiên hạ này, quả nhiên không có một ai tốt cả."
Vương thị nghe xong hiển nhiên hiểu ý của Lý Cẩn, nhưng nàng không dám nói gì, cho dù vừa rồi té đau như vậy nhưng nàng cũng không nói gì cả.
"Công chúa." Vương thị giơ mắt lên nhìn vết đỏ trên mặt nàng, sau đó cẩn thận lấy khăn giấy ra lau: "Người thật đẹp, lần đầu tiên ta vào cung liền đã thấy như vậy."
Lý Cẩn ngẩng người, nàng nhíu mày nói: "Nữ tử có được khuôn mặt đẹp trên thế giới gian này sẽ chỉ gặp bất hạnh mà thôi."
Vương thị nghĩ đến chính mình, sau đó sắc mặt lại ảm đạm xuống: "Từ nhỏ nương ta đã nói, nữ tử chung quy phải dựa vào trượng phu hoặc làm nữ nhân của thiên tử mới có thể sống được."
"Ta không muốn ỷ lại vào bất kì người nào, cũng sẽ không chịu thua vận mệnh của mình." Lý Cẩn lại nói: "Nhẫn nhục chịu đựng chỉ có thể hứng chịu thêm nhiều thống khổ nữa mà thôi."
Vương thị nhìn nàng: "Nhưng không phải ai cũng sẽ cố gắng như công chúa người. Phụ thân gả ta vào cung là vì con đường làm quan của hắn, ta không muốn vào cung, nương lại khuyên ta, nói là vì huynh trưởng, những người trong gia tộc cũng khuyên nhủ ta, nói ta hãy vì bọn họ."
"Nếu ta có thể thay đổi số mệnh của mình thì liền có thể cứu ngươi ra ngoài, thậm chí, càng có thể cứu được nhiều nữ tử khác hơn nữa." Lý Cẩn đứng lên nói: "Không phải ai cũng nguyện ý khuất phục dưới sự ràng buộc này cả."
"Bởi vì chống lại không nổi nên mới không ai dám lên tiếng."
"Nếu không chống lại, vậy thì vĩnh viễn chỉ có thể sống trong bóng tối mà thôi."
Lý Cẩn nói xong liền xoay người rời khỏi Thừa Ân điện, Vương thị ngồi trên giường nhỏ, ngơ ngác nhìn bóng lưng của nàng.
Hình như Bình Dương công chúa như vậy so với những lời đồn đại kia không giống nhau, nàng tuy cao ngạo nhưng lại là nữ nhân cao ngạo không chịu khuất phục số mệnh của mình.
Tâm địa của nàng cũng không ác độc như lời đồn, chí ít Vương thị cũng nhìn ra được sự lương thiện nàng, chỉ là đã bị sự lạnh lùng của nàng che đi mà thôi.
- --
Sau khi Sở hoàng rời đi liền tự mình đến nhìn Triều Lộ điện, sau đó lại ra lệnh Hoạn quan của Trung Thị trung tỉnh giam lỏng Bình Dương công chúa.
Nhưng cũng chỉ là giam lỏng mà thôi, đối với nàng, cho dù hắn có vừa tức vừa hận cũng không nỡ nghiêm khắc trách phạt, huống chi lại sắp cùng Đông Tề kết thông gia.
Sau khi bị kinh sợ trong Thừa Ân điện xong, Sở hoàng liền lạnh nhạt với Vương thị, một khoảng thời gian dài sau cũng không quay lại nữa.
- --
Gần sáng.
"Bái kiến Vương tiệp dư." Một cung nhân bước vào Thừa Ân điện, cũng mang theo thuốc trị thương: "Lục công chúa phân phó cho bọn ta đem cái này đến cho người."
Vương thị cầm lọ thuốc, quan tâm hỏi: "Công chúa đâu?"
"Bệ hạ biết là do công chúa phóng hỏa Triều Lộ điện, vì vậy đã giam lỏng công chúa rồi, bây giờ còn đang ở Dưỡng Tâm điện." Cung nhân trả lời: "Chỉ là, có Hoàng hậu điện hạ ở đó, hẳn là công chúa sẽ không sao."
"Đa tạ công chúa giúp ta." Vương thị nói.
Sau khi Bình Dương công chúa bị giam lỏng, Sở quốc bắt đầu chuẩn bị hôn sự với Đông Tề, cũng mệnh Cửu khanh đứng đầu Thái Thường tự cử hành bối toán, chuẩn bị lễ nghi, cũng mệnh Ngự phủ bắt đầu làm lễ phục y quan cho nàng.
Nhưng ngay khi tất cả đang chuẩn bị sắp xếp thì An Châu lại truyền tin tức về khiến Sở hoàng nổi trận lôi đình.
"Bệ hạ, biên cảnh cấp báo!"
"Cửu hoàng tử Việt vương của Đông Tề tiến vào doanh trại An Châu, đã bị...bị...binh sĩ của chúng ta giết rồi." Thái úy bỏ kiếm xuống, hoang mang hoảng loạn trong điện nói.
"Cái gì?" Sở hoàng giận dữ đập bàn, sau đó lại co người ngồi xuống.
"Sao lại như vậy a..."
***
- - Biên giới Tề Sở - Tề doanh --
"Tề quân rõ ràng đã giành được thắng lợi, sao lại không thừa thắng xông lên, một lần nữa tóm gọn An Châu!" Trong quân doanh, Việt vương Tống Lân nổi giận đùng đùng chạy tới soái trướng chất vấn: "Rõ ràng đã có cơ hội tốt như vậy, thức phụ sao lại trì trệ không tiến nữa đây?"
"Hành quân đánh trận không phải chuyện đùa." Tống Thành Viễn trả lời: "Thắng mà không tiến, tất nhiên là có nguyên nhân. Cửu lang, ngươi không hiểu chuyện quân chính, có một số việc..."
"Ta không hiểu cái gì!" Tống Lân vung tay áo: "Phụ hoàng cảm thấy ta vô dụng thì thôi, nay đến cả thúc phụ cũng nghĩ như vậy."
Càng bị người khác phủ định, hắn càng nóng lòng chứng minh bản thân mình. Tống Thành Viễn thấy hắn như vậy cũng cực kì bất đắc dĩ: "Không có ai phủ định Cửu đại vương người."
"Các ngươi không phải đều là sợ Bắc Yến sẽ tiến quân tấn công Tề quốc sao?" Tống Lân lại nói: "Chờ tóm được An Châu rồi lại lên phía bắc, có gì khó đâu!"
"Ta biết đây là ý chỉ của triều đình, nhưng thúc phụ, hiện giờ chúng ta ở bên ngoài, có thể không cần nghe theo quân mệnh a." Tống Lân nỗ lực thuyết phục Tống Thành Viễn: "Ngày giao chiến đó thúc phụ cũng nhìn thấy a, tướng quân và binh sĩ của Sở quốc còn không đỡ nổi một đòn của chúng ta, hơn nữa tên thủ lĩnh kia cũng vậy."
Tống Thành Viễn nhíu mày: "Khinh địch là chuyện kiêng kỵ nhất trong quân, trăm năm thành tựu của Tề quốc ta không thể bị hủy vì phút chốc nóng lòng được."
Tống Lân nghe xong liền không thích: "Bọn họ đều nói người là Đại tướng quân hùng mạnh nhất của Đông Tề, là Hổ tướng. Chất nhi từ nhỏ đã sùng bái người, cho nên mới thỉnh cầu phụ hoàng cho đi theo người. Nhưng bây giờ người và phụ hoàng ta đều như nhau, sợ trước sợ sau, còn lại nghe theo lời của một phụ nhân."
Tống Thành Viễn cũng không vì chính mình mà cãi lại, hắn chỉ xem Tống Lân là hài tử: "Cửu lang..."
"Thôi." Tống Lẫn mất kiên nhẫn rời khỏi soái trướng.
Không cách nào thuyết phụ Tống Thành Viễn được, Tống Lân liền mượn danh nghĩa hồi kinh mà lợi dụng nhánh quân tùy tùng theo hắn, đợi đêm đến đánh lén Sở doanh.
Nhưng hắn chưa quen thuộc địa hình, đi nhầm vào Sở doanh liền va chạm với binh sĩ đi tuần của Sở doanh. Hai quân chém giết nhau, toàn binh Tề quân bị diệt, Tống Lân được hộ vệ yểm trợ trốn thoát. Nhưng vào đến núi rừng Sở quốc liền bị lạc đường.
Đêm đen trong núi, trên người lại mang vết thương. Tống Lân dựa theo ánh trăng, cuối cùng cũng thoát ra khỏi núi, nhưng lại đụng đến một cái hồ, thấy thế hắn liền chạy đến bên hồ uống từng ngụm nước.
Nhưng điều hắn không nghĩ đến chính là, chạy trốn cả một đường, không ngờ ra khỏi núi lại gặp phải binh sĩ của Sở quân.
Nhìn thấy bộ giáp của Sở quốc trên người binh sĩ kia, hắn sợ đến co rút người lại. Chỉ là chờ hắn nhỉn rõ được người kia thì mới kinh ngạc trừng to hai mắt: "Nữ tử sao?"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tề quốc không lập Thái tử, vì vậy âm mưu tranh quyền còn kịch liệt hơn cả Sở quốc.
Mỗi thời đại đều sẽ có tư tưởng khác nhau, thời hiện đại tất nhiên sẽ không ôm loại tư tưởng cổ hũ như vậy.
*** HẾT ***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.