Trời thu, trong Sở Kinh bị một trận mây đen bao phủ. Cũng không bao lâu sau trời liền bắt đầu mưa, nước mưa theo ngối nhà chảy xuống.
- - Sở Kinh - Hoàng cung - Cung điện mới của Bình Dương công chúa --
Vì có Hoàng hậu khuyên bảo và cưng chiều, Sở hoàng cho dù có tức giận đến đâu cũng chỉ ra lệnh cấm túc Bình Dương công chúa không tới nửa tháng.
Khoảng thời gian này, tuy bị cấm túc trong điện, nhưng tin tức bên ngoài cung Lý Cẩn vẫn nắm trong lòng bàn tay.
"Tên hung thủ bị Đình úy đến truy bắt ở An Châu kia, chẳng qua chỉ là một tân binh mới tòng doanh chưa tới ba tháng mà thôi, tên là Tiêu Hoài Ngọc." Thị nữ đem thư mật báo đến đưa cho nàng.
"Hoài Ngọc?" Lần đầu nghe đến cái tên này, Lý Cẩn có chút giật mình.
"Ngươi nói, tên hung thủ kia tên là Tiêu Hoài Ngọc?" Nàng nhíu mày hỏi lại.
"Đúng vậy." Thị nữ trả lời.
Lông mày Lý Cẩn nhíu lại, sau đó nàng cầm lấy một miếng ngọc bội, mặt trên có khắc hai chữ <Hoài Ngọc>.
Rất nhanh nàng liền bình tĩnh trở lại: "Có lẽ là ta đa nghi rồi, cái tên này, cũng không phải hiếm thấy." Lý Cẩn kinh ngạc là bởi vì ngoại trừ hai chữ này trùng với hai chữ trên ngọc bội, mà nàng còn có một cảm giác quen thuộc khác, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ đã nghe qua ở đâu.
"Công chúa." Thị nữ cúi đầu xuống nhắc nhở: "Bành Thành vương tiến cung, hình như là vì tên Tiêu Hoài Ngọc này."
Nghe được lời này, Lý Cẩn tạm thời đem việc trùng tên kia bỏ qua, nàng lại tiếp tục nổi lên nghi ngờ đối với cách làm của Lý Khang: "Hắn là một Hoàng tử, sao lại vì một tân binh mà mặc kệ lệnh cấm túc, xong vào trong cung đây?"
Thị nữ lắc đầu, cũng nói ra cái nhìn của mình: "Có lẽ lúc Bành Thành vương trên chiến trường, tân binh này đã có giao tình với hắn, hơn nữa chắc là đã có ơn cứu mạng đi."
Lý Cẩn nheo mắt lại, chợt đứng dậy: "Thay y phục cho ta."
"Công chúa, người chỉ mới hết lệnh cấm túc..." Thị nữ lo lắng nói.
"Trong thiên hạ này không có chuyện gì là vô cớ cả, hắn biết nguy hiểm nhưng vẫn muốn đi cầu xin, nói vậy tên tân binh kia nhất định không đơn giản." Lý Cẩn suy đoán nói: "Chỉ cần là thứ mà Lý Khang muốn có, thì ta liền muốn phá hủy, cho dù có là vị trí kia cũng vậy."
***
- - Hoàng cung Sở quốc --
Khi Lý Khang biết Tề quốc yêu cầu giao hung thủ ra, cũng chính là tân binh đã cứu hắn trên chiến trường hôm đó, hắn liền từ trong phủ chạy vào Hoàng cung.
Giả Chu đi xuống bậc thang, nhìn Lý Khang đang quỳ dưới mưa: "Bành Thành vương, bệ hạ sẽ không gặp người đâu a. Nhân lúc bệ hạ còn chưa trách tội việc cấm túc thì nên trở về đi thôi."
"Ta sẽ không trở về." Lý Khang nói, sau đó hắn lại nhìn tảng đá xanh trước cung điện một cái: "Nếu bệ hạ muốn trị tội, thần sẽ không oán. Nhưng chuyện về Hoàng tử Tề quốc, vì đại nghiệp của Sở quốc, xin bệ hạ hãy triệu kiến."
Giả Chu thở dài một hơi, chỉ còn cách vào điện thông báo. Mưa dầm liên miên ở Sở Kinh, đến cả sàn nhà trong đại điện cũng bốc lên hơi ẩm.
Mới đến mùa thu, trong điện đã sớm đốt than sưởi ấm. Giả Chu nhìn đến Lục hoàng tử đang cùng Sở hoàng đánh cờ: "Bệ hạ, Bành Thành vương..."
Trong mắt Sở hoàng lúc này chỉ có ván cờ, Lục hoàng tử Cánh Lăng vương Lý Tuyên năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, bởi vì dung mạo tuấn mỹ, lại thông tuệ hơn người, cho nên khá được Sở hoàng yêu thích.
Lý Tuyên nghiêng đầu nhìn *nước lậu trong điện: "Phụ hoàng, huynh trưởng đã quỳ ngoài điện một canh giờ rồi. Mùa thu lạnh lẽo, huynh trưởng lại đang mang thương thế trong người, tiếp tục như vậy thật không tốt."
*Nước lậu: là loại tính thời gian bằng nước thời cổ đại. Nếu các bạn thường xem phim kiếm hiệp thì sẽ thấy cái này.
Sở hoàng giương mắt: "Thủ thành thất bại, ta không trị tội mà chỉ cấm túc trong phủ là đã nhân từ với hắn. Nay lại càng không để ý đến lệnh cấm túc mà còn mạnh mẽ xông vào cung."
"Huynh trưởng cũng là vì Sở quốc mà thôi." Lý Tuyên nói: "Những năm này, huynh trưởng vì phụ hoàng, vì Sở quốc mà bôn ba khắp nơi. Thậm chí còn bất chấp nguy hiểm, đích thân xung phong đi đến chiến trường biên cảnh."
Được Lý Tuyên khuyên nhủ, Sở hoàng thở dài một hơi. Trong số các nhi tử đã thành niên của hắn, chỉ có Lý Khang là tài cán, xuất sắc nhất.
"Thôi..." Nghe lời Lý Tuyên khuyên, Sở hoàng đã ổn định lại, cũng quyết định sẽ triệu kiến Lý Khang.
"Bệ hạ." Hoạn quan bước vào trong điện: "Bình Dương công chúa cầu kiến."
- --
Lý Cẩn cầm một cây dù đi tới bên người Lý Khang: "Này không phải Bành Thành vương sao? Làm sao? Phụ hoàng đã giải trừ lệnh cấm túc của ngươi rồi sao?"
Lý Khang quỳ trên mặt đất, toàn thân đều đã ướt đẫm: "Người cũng đang bị cấm túc, cũng có Bình Dương ngươi đi..."
"Vì vậy Bành Thành vương cũng là đến thỉnh an cùng tạ ân sao?" Lý Cẩn lại nói.
Lý Khang ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nàng: "Bình Dương..."
"Được rồi." Lý Cẩn đánh gãy lời hắn: "Ta không muốn nghe những đạo lý kia nữa, bởi vì như vậy sẽ càng khiến ta cảm thấy ngươi càng thêm dối trá."
"Bây giờ ta đã không còn giống như trước." Nàng lại nói: "Đồ của ta, ngươi cũng không cướp được nữa."
Lý Khang nghe xong hoàn toàn biến sắc, từ lời nói của nàng, hắn nghe được dụng ý khác: "Ta tới đây cầu kiến phụ hoàng là vì Sở quốc, ngươi không thể vì ân oán cá nhân với ta mà không để ý đến đại sự của Đại Sở."
"Lại nữa." Lý Cẩn nhíu mày lại: "Huynh trưởng cũng thật là, mở miệng ra đều là vì đại nghiệp của Sở quốc."
"Bây giờ lại đang rất tò mò a." Nàng nhẹ nhàng cúi người xuống, nhỏ giọng nói: "Đến cùng là người như thế nào, lại có thể khiến huynh trưởng không tiếc giá nào mà đến đây a."
Bên tai truyền đến lời khiêu khích, Lý Khang trừng lớn hai mắt: "Bình Dương, ngươi!"
Lý Cẩn thẳng người lại, quyến rũ cười nói: "Xem ra, huynh trưởng cũng thật để ý a. Đợi Đình úy giao người vào cung rồi, ta thật muốn đến xem thử."
"Khụ khụ." Lý Tuyên từ trong điện đi ra, nhìn Lý Khang cùng Lý Cẩn đấu võ mồm trước mắt, liền nhẹ nhàng ho khang một tiếng.
"A tỷ, a huynh."
"Đây không phải Lục lang sao?" Lý Cẩn xoay nhìn thấy người đệ đệ vừa phong độ lại tri thức là Lý Tuyên.
"A tỷ, phụ hoàng gọi ngươi vào." Lý Tuyên nhắc nhở.
Lý Cẩn nghe xong liền cẩn thận đi vào đại điện, hành lễ nói: "Bình Dương bái kiến phụ hoàng."
Sở hoàng bước ra khỏi bàn cờ kia, cầm sách tre lên: "Thế nào, hôm nay chịu nhớ tới phụ hoàng rồi sao?"
Lý Cẩn đứng dậy đi tới ngự tiền: "Không phải là do hôm nay mới hết cấm túc sao, người ta là nhớ phụ hoàng cho nên mới đến thỉnh an a."
"Nhớ? Thỉnh an?" Nàng giả thần giả quỷ như vậy khiến hắn nhớ đến sự việc đêm Triều Lộ điện cháy kia. Đến bây giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi đây: "Điện của phụ hoàng nhỏ, không thể chịu nổi lửa của ngươi a."
"Phụ hoàng." Lý Cẩn nhõng nhẽo tiến đến gần hắn.
"Chuyện Đông Tề từ hôn, có phải đã đúng ý ngươi rồi?" Sở hoàng bỏ sách tre xuống, hỏi.
Lý Cẩn đè sự không vui trong lòng xuống: "Chuyện Đông Tề từ hôn cũng không phải là ý của nữ nhi, ai bảo tên Hoàng tử Tề quốc kia lại chạy vào quân doanh Đại Sở ta a, binh sĩ bình thường nào ai có biết tướng mạo của hắn."
"Nhi tử mà mình yêu thương nhất chết ở địch quốc, sao lại còn tâm tình cưới nữ nhi của nước địch cho nhi tử khác của mình đây." Nàng lại nói.
Sở hoàng nghe lời nàng nói, liền cũng cho rằng, nguyên nhân Tề quốc hủy bỏ hôn sự đều là bởi vì cái chết của Hoàng tử Tề quốc. Thế là hắn liền đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu hung thủ đã giết Hoàng tử Tề quốc kia, vì vậy nghĩ tới lời thỉnh cầu của Bành Thành vương, hắn cũng không muốn nghe nữa.
"Cung may, Tề quốc chỉ muốn người." Sở hoàng nói, sau đó nhìn nàng: "Chỉ có điều, ngươi có biết, lần này sứ giả mà Tề quốc phái tới, là một vị công chúa hay không?"
Trong mắt Lý Cẩn nhanh chóng nổi lên tia kinh ngạc: "Công chúa?"
"Nghe nói, nàng đã qua tuổi cập kê từ lâu, thông tuệ dịu dàng,..." Nói đến đây, Sở hoàng liếc nhìn nàng một cái: "Nhưng đến nay cũng chưa có hôn phối. Tề đế yêu thương nàng, thậm chí còn hơn cả nhi tử." Hắn vuốt chòm râu, nói tiếp: "Nàng có thể lấy thân phận sứ giả Tề quốc đi sứ, hẳn cũng không phải là người đơn giản."
Ngay khi Sở hoàng vừa dứt lời, Giả Chu lại mang theo tin tức mới truyền đến chạy vào đại điện: "Bệ hạ, bệ hạ."
"Công chúa Đông Tề đi đến đường gần biên cảnh ở Kim Châu Sở quốc ta bị,...ám sát." Giả Chu chắp tay nói.
"Cái gì?" Sở hoàng trừng hai mắt: "Hôm qua trẫm vừa nhận được tin công chúa Tề quốc sẽ đi sứ, làm sao lại nhanh như vậy?"
"Hình như là khởi hành sớm, nhân mã tiếp ứng còn chưa chạy tới." Giả Chu trả lời: "Mà ở biên cảnh bây giờ thật sự đang rất loạn."
"Vậy công chúa Đông Tề thì sao?" So với Sở hoàng đang hoang mang, Lý Cẩn còn trấn định hơn nhiều: "Miễn là người không sao, vậy thì mọi chuyện đều có cách giải quyết."
"Trên đường chạy trốn, công chúa Đông Tề gặp được đội ngũ Đình úy đang áp giải hung phạm vào kinh, tin này cũng là do Đình úy truyền về." Giả Chu trả lời.
Sở hoàng nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, hắn nhấc chân lên đá Giả Chu một cước: "Lão già ngươi, lần sau nói cho rõ."
Giả Chu vội vã quỳ xuống: "Tiểu nhân đáng chết."
"Phụ hoàng, huynh trưởng còn đang ở ngoài điện dầm mưa đây." Lý Cẩn nhắc nhở.
Sở hoàng suy nghĩ một lát, chợt chắp tay đi ra ngoài điện. Lý Khang thấy hắn đi ra, liền vội vã bò lên phía trước: "Bệ hạ, không thể giao người cho Tề quốc."
"Không giao người cho Tề quốc, vậy bọn họ liền sẽ phá phòng tuyến ở Đông cảnh ta, sau đó lại ép tới Sở Kinh. Đại quân Tề quốc dũng mãnh như thế nào, ngươi có thể đối phó được sao?" Sở hoàng không vui nói.
"Giao người ra, Tề quốc cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Nhưng đến lúc đó, Sở quốc ta thật sự sẽ không còn sức đánh trả nữa." Lý Khang trả lời: "Hành động này của Tề quốc, chính là cố ý phá hoại..."
"Được rồi!" Sở hoàng đang vì tin tức vừa nghe được khi nãy đã vô cùng buồn bực, cũng không muốn nghe Lý Khang giải thích thêm: "Trẫm còn chưa giải trừ cấm túc của ngươi, Tứ lang, nếu ngươi không phải là nhi tử của trẫm, chỉ bằng tội danh bại trận kia thôi, ngươi đã sớm bị xử chết, đừng có được voi đòi tiên."
"Phụ hoàng, phụ hoàng..." Lý Khang bò lên phía trước, cố gắng kéo Sở hoàng lại: "Người chết là Hoàng tử Tề quốc, là nhi tử được sủng ái nhất của Tề đế. Vậy tại sao bọn họ lại chỉ đòi giao hung thủ a? Trong mắt kẻ đứng phía trên, thứ dân không thể như người quyền thế..."
"Tứ lang." Sở hoàng quay đầu lại, bình tĩnh biểu hiện vẻ mặt không thích: "Nghe Trần Văn Thái nói, tên tân binh kia đã cứu mạng ngươi trên chiến trường, ngươi mang lòng cảm kích, trẫm biết, nhưng ngươi phải lấy đại cục làm trọng."
"Bệ hạ!" Lý Khang hô to: "Trần trướng quân truyền mật tin về kinh, việc này trong quân như thế nào người chẳng lẽ không rõ sao? Nhưng Đình úy đến bắt người, chuyện này đã kinh động đến toàn bộ quân doanh, chuyện này rõ ràng đã khiến lòng người kích động. Nếu lúc này còn giao người ra, vậy quân tâm của Đại Sở ta đều sẽ dao động."
Ánh mắt Sở hoàng bỗng nhiên trở nên thâm thúy: "Thế nhưng, ngươi bị giam lỏng trong Sở Kinh, làm sao lại biết được những chuyện này?"
Lý Khang sửng sốt, hắn không ngờ, lời khuyên ngăn của chính mình lại trở thành sự nghi kỵ của Thiên tử: "Phụ hoàng."
"Được rồi!" Sở hoàng rút ống tay áo về, nhẫn tâm đá Lý Khang sang một bên: "Đem Bành Thành vương về phủ đi."
"Vâng."
"Bình Dương." Lý Khang đem lửa giận đổ lên người Lý Cẩn đang từ trong đại điện đi ra: "Ngươi biết ngươi đang làm gì không?"
"Lại nói ta muốn hại Sở quốc sao?" Lý Cẩn lạnh lùng nói, nàng nhìn hắn: "Ngươi cho rằng, chỉ dựa vào một người liền có thể thay đổi Sở quốc sao?"
"Lòng người có thể bị dao động, nguyên nhân tuyệt không phải một người." Lý Cẩn lại nói.
***
- - Kim Châu --
Tiêu Hoài Ngọc nói mấy câu liền khiến Tống Thanh Dao sinh ra lòng hiếu kỳ đối với nàng, nhìn dung mạo bình thường, như một bách tính làm nông bình thường, nhưng lời nói ra lại đặc biệt sâu sắc.
Nhưng Tống Thanh Dao cũng rõ ràng mục đích chuyến đi này của nàng, ở trước mặt của toàn bộ triều đình và quân doanh Sở quốc áp giải nàng trở về Tề quốc.
Sở hoàng tuy không thông minh, nhưng Sở quốc lại có đông đảo nhân tài, nhất định sẽ có người đứng ra ngăn cản. Đây cũng là lý do vì sao nàng lại chủ động muốn đi sứ trong chuyến đi lần này.
Trên đường đi tới Sở Kinh, đội ngũ của Đình úy gặp được nhân mã tiếp sức cho Tề sứ. Tống Thanh Dao trả ngựa cho Hữu giám, cũng nói lời cảm tạ với Tiêu Hoài Ngọc.
Hai đội ngũ đều trên đường trở về Sở Kinh, vốn dĩ mỗi người mỗi ngã, nhưng vô tình gặp gỡ cùng ơn cứu mạng kia, liền để Lâm Nghi công chúa của Tề quốc và Tiêu Hoài Ngọc đi cùng nhau.
"Tuy không thể thay đổi được chuyện gì, nhưng vẫn là muốn đa tạ ngươi." Trong lúc di chuyển, Tống Thanh Dao nhìn Tiêu Hoài Ngọc đang đeo đầy gồng xiềng, nói.
"Công chúa không cần đa tạ ta, chuyện này ta cũng không phải vì ngươi, mà là vì chính bản thân ta." Tiêu Hoài Ngọc thẳng thắn nói.
"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Tống Thanh Dao nói: "Cho dù ngươi đã có ơn cứu mạng đối với ta."
Tiêu Hoài Ngọc cúi đầu cười cười: "Sống chết có số, phú quý nhờ trời."
Sau khi tiến vào kinh, Sở hoàng biết được tin Lâm Nghi công chúa bị ám sát ở gần khu vực biên cảnh. Thế là hắn tổ chức đại yến cho Tề sứ, chuẩn bị bồi tội với công chúa Đông Tề.
Mà sau khi Tiêu Hoài Ngọc vào kinh, nàng liền bị nhốt vào sâu trong đại lao ở Đình úy, chờ đợi phán quyết.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra, Tiêu Hoài Ngọc đang cứu mình a, bởi vì Tống Thanh Dao đã có cái nhìn khác về nàng, nên cho dù có đưa về Tề quốc, hẳn là cũng sẽ không giết nàng đi.
*** HẾT ***