Mấy ngày trước.
Khi biết Lâm Nghi công chúa là sứ giả đi sứ cho Tề quốc, Thái úy Sở quốc là Tào Dần và Ngự Sử đại phu Bùi Trường Chi đồng thời đến gặp Sở hoàng.
Lời khuyên can giải thích của Tào Dần gần như đồng nhất với Bành Thành vương, vì vậy đã khiến Sở hoàng cực kì bất mãn.
Nhưng Bùi Trường Chi lại là đại thần tâm phúc của Sở hoàng, vì vậy lời khuyên của hắn để Sở hoàng phải suy nghĩ lại lần nữa về mục đích của Tề quốc lần này.
"Lâm Nghi công chúa thân là nữ tử, cũng chính là ái nữ của Tề đế. Nàng đường đường là công chúa của một nước, lại vì một hung thủ mà bôn ba đến Sở quốc." Ngự Sử đài Bùi Trường Chi cực kì hiểu rõ Sở hoàng, vì vậy liền nói về mặt hắn lo sợ nhất: "Lâm Nghi công chúa này có danh xưng là *Thượng Thừa của Tề quốc. Có người nói, nàng vừa sinh ra đã được tinh mệnh tiên đoán, chính là thiên cơ chuyển thế. Tề đế rất yêu thương nàng, không những không gả nàng ra ngoài, mà còn chấp nhận cho nàng can chính. Nghe nói, những năm này Tề quốc ngày càng mạnh mẽ đều là do liên quan đến vị công chúa này."
*Thượng Thừa: là một chức quan chuyên cố vấn cho Hoàng đế.
Sở hoàng nhíu mày, Tề quốc hùng mạnh như vậy quả thật là trong mười năm trở lại đây.
"Nhưng trẫm đã đáp ứng sẽ giao người cho Tề quốc rồi." Sở hoàng khó khăn nói: "Nay Tề quốc lại phái công chúa đi sứ, trẫm nên làm sao từ chối đây?"
"Bệ hạ có thể mượn đại yến thiết đãi để bù lại tổn thất bị ám sát của công chúa." Bùi Trường Chi nói tiếp: "Đến lúc đó, nếu Lâm Nghi công chúa muốn đòi người, vậy thì chúng thần nguyện vì người mà tranh luận."
"Sở quốc trong Tam quốc, lấy giáo huấn ra làm thủ, trong triều nhân tài lại đông đúc, chẳng lẽ còn không tranh luận lại một phụ nhân sao?" Bùi Trường Chi lại nói.
Thái úy Tào Dần đang quỳ một bên, bàn tay vuốt hàm râu bạc trắng: "E sợ, đây mới chính là nguyên nhân thật sự mà Lâm Nghi công chúa đi sứ đi, chính là để tranh luận với đại thần Sở quốc ta."
Bùi Trường Chi cười lớn: "Cho dù có thông minh cỡ nào cũng vậy, nàng một người một ngựa, làm sao đấu lại ngàn vạn thần tử của Sở quốc ta đây."
Sở hoàng vẫn không quyết định được, trong lòng lại vô cùng sầu lo, hắn cau mày lại hỏi: "Nếu Tề quốc không lấy được người, nhất định sẽ giận dữ, đến lúc đó lại xuất binh phạt Sở, vậy nên làm thế nào đây?"
"Nếu Tề quốc lại lần nữa phạt Sở, vậy thần nguyện vì bệ hạ mà chiến, vì Đại Sở ta mà chiến." Tào Dần tỏ thái độ nói.
Nhưng quyết tâm của hắn cũng không khiến Sở hoàng trở nên an lòng, Bùi Trường Chi lại nhìn ra được sầu muộn đó của hắn, thế là nhắc nhở: "Bệ hạ, người đừng quên, phía bắc Tề quốc còn có Yến quốc a..."
"Tam quốc cân bằng cục diện, chỉ cần một nước nào nổi lên dã tâm thì đều sẽ thúc đẩy hai nước còn lại phải liên minh với nhau." Bùi Trường Chi thẳng eo, chấp tay nói: "Nếu bệ hạ không an tâm về liên minh Sở Yến, vậy có thể kết thông gia với Yến quốc a."
"Thông gia?" Sở hoàng vuốt chòm râu.
"Lúc trước Thái Thường đi sứ ở Yến quốc, khi đó Yến quốc đã có ý muốn gả công chúa vào Sở quốc ta, để củng cố liên minh." Bùi Trường Chi nói tiếp.
"Trẫm đang nhớ lại,..." Sở hoàng chợt suy nghĩ tới, nhưng rất nhanh đã giận tái mặt: "Nhưng nữ tế của Yến quân kia..."
"Bệ hạ, trước mắt là thời khắc nguy cấp." Bùi Trường Chi liền tiếp lời.
Sở hoàng chỉ có thể thở dài: "Vậy thì thử xem."
***
- - Nội cung - Điện mới của Bình Dương công chúa --
Tin tức Lâm Nghi công chúa và đoàn ngũ Đình úy đến Sở Kinh cùng lúc được truyền đến tai Lý Cẩn.
"Khởi bẩm công chúa, đội nhân mã đi đón tiếp Lâm Nghi công chúa về kinh cùng lúc với đội ngũ của Đình úy đến quân doanh ở biên cảnh bắt người." Thị nữ vào điện bẩm báo.
"Nghe nói, Lâm Nghi công chúa này là cố vấn như Thục Hán Gia Cát ở Đông Tề." Lý Cẩn ngồi trước bàn trang điểm, bút lông thỏ điểm lên một chút son đỏ, sau đó nhẹ nhàng điểm lên môi.
"Bệ hạ đã phái Thái Thường khanh xuất cung nghênh đón, cũng đã bố trí đại yến trong cung." Thị nữ lại nói.
Lý Cẩn nghe xong, nhấc làn váy ngồi dậy: "So với nàng, bây giờ ta càng cảm thấy hứng thú với tên hung thủ được huynh trưởng coi trọng kia hơn."
Thị nữ không hiểu: "Là tên hung phạm mà Đình úy bắt về sao? Nhưng hắn chỉ là một thứ dân bình thường..."
"Cũng chính vì là thứ dân bình thường, nên ta mới càng cảm thấy hiếu kỳ. Đến tột cùng là hắn có bản lĩnh gì, lại có thể khiến huynh trưởng ta quyết tâm bảo vệ đến như vậy đây?" Lý Cẩn nói.
"Bảo vệ..." Thị nữ ngây người, giữa triều thần với nhau, nàng nghĩ rằng, thứ mà Bành Thành vương đang bảo vệ chính là Sở quốc, chứ không phải người kia.
Có lẽ Lý Cẩn cũng hiểu, nhưng trong lòng lại không chịu thừa nhận: "Đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa bình thường, xuất cung đi mua đi, không cần nói cho Hoàng hậu biết."
"Vâng."
- - Đại lao Đình úy --
Lý Cẩn rất nhanh đã thay đổi một bộ y phục đơn giản khác, sau đó lên xe ngựa đến nơi giam giữ phạm nhân trong đại lao ở Đình úy.
Trong các quan lại trong Đình úy, có bốn người thuộc ngoại thích Trịnh gia của Hoàng hậu, vừa vặn cũng đảm nhiệm chức Tả bình Đình úy chuyên chưởng quản giám ngục.
Nhìn thấy Lý Cẩn, Tả bình vô cùng ân cần, cũng tự mình tiến lên dẫn đường cho nàng.
Trong đây gần như không có ai dọn dẹp, đến cả đường đi cũng vô cùng dơ bẩn. Lý Cẩn xưa nay chưa từng đến nơi này, chỉ là do trong lòng hiếu kỳ, lại bởi vì tên của người kia vô cùng quen tai, cho nên khiến nàng muốn đi nhìn xem.
"Hắn là trọng phạm của Tề quốc, vì đại lao có phân cấp phạm nhân, nên hắn bị giam ở nhà lao sâu nhất." Đi hồi lâu vẫn chưa đến, Tả bình liền lên tiếng giải thích.
Một con chuột nghe thấy âm thanh đi lại liền bỏ trốn, tuy không dọa đến nàng, nhưng cũng khiến cho nàng chán ghét cực kì.
"Công chúa, đã đến."
Sau khi bị áp giải vào đại lao, khôi giáp trên người Tiêu Hoài Ngọc đã bị cởi ra. Nàng lúc này đang tựa trên đất, sau khi nghe được tiếng bước chân cách đó không xa, liền liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ là ngay khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên, lại đối diện với cặp mắt phượng của Lý Cẩn, đôi mắt to kia, lại còn có bờ môi đỏ hồng đó.
Tiêu Hoài Ngọc trừng lớn hai mắt, tựa trên đất ngồi yên nửa ngày. Tuy người trước mặt có diện mạo đẹp không thua gì công chúa Đông Tề, nhưng nàng lại có cảm giác không giống nhau.
"Công chúa."
Sau khi Lý Cẩn nhìn thấy dung mạo của Tiêu Hoài Ngọc, liền nhẹ nhàng nhíu mày lại: "Sao lại xấu như vậy? Bành Thành vương cũng thật là, ai đến mê hoặc hắn cũng từ chối, thì ra là do khẩu vị đặc biệt a."
Tả bình đứng bên cạnh nghe như vậy cũng chỉ cười trừ. Là người trong Trịnh gia, hắn sớm đã xem nàng như biểu muội của mình, vì vậy cũng quen tác phong này của nàng.
Tiêu Hoài Ngọc nghe xưng hô của quan sai dành cho nàng liền giật mình, nói: "Công chúa? Bình Dương công chúa..." Nàng theo bản năng lùi lại mấy bước.
"Bình Dương công chúa của Đại Sở là loại nữ nhân nham hiểm, tốt nhất đừng đến gần." Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng.
Thấy một tội nhân lại có đề phòng với mình, thậm chí còn là địch ý giống Lý Khang, trong lòng Lý Cẩn cực kì không thích: "Ngươi trốn cái gì?"
Đột nhiên bị nàng hỏi như vậy, khiến Tiêu Hoài Ngọc không biết nên trả lời thế nào. Tả bình đứng ở một bên, thấy nàng im lặng, liền nói: "Công chúa đang hỏi ngươi đấy."
Tiêu Hoài Ngọc giương mắt, sau đó xoay người đi đến đống cỏ khô bên cạnh ngồi xuống: "Người sắp chết, không muốn nói chuyện."
Trên chiếc bàn thấp bên đống cỏ có một bình rượu, là lúc vào đây Hữu giám đã tặng cho nàng.
"Làm gì có lý như vậy!" Tả bình chỉ vào nàng nói.
Tiêu Hoài Ngọc cầm bình tượu lên tự mình uống: "Bây giờ ta là trọng phạm của Đông Tề,..." Nàng quay đầu, dùng loại ánh mắt khác nhìn chằm chằm Lý Cẩn: "Lẽ nào công chúa dám động đến ta sao?"
"Ngươi..." Tả bình trừng mắt.
Lý Cẩn giơ tay, nàng đi tới trước cửa nhà lao của Tiêu Hoài Ngọc: "Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, ngươi đang sợ, ngươi không muốn đến Tề quốc, ngươi là đang muốn dùng chiêu khích tướng chọc tức ta."
Nghe được lời Lý Cẩn nói, Tiêu Hoài Ngọc bắt đầu cười lớn: "Công chúa cũng quá thần thông quản đại rồi, tiểu nhân còn chưa nói cái gì đây."
Lý Cẩn hạ thấp lông mày xuống, chăm chú nhìn nàng: "Từ trước tới nay còn chưa có ai dám nói chuyện với ta như vậy đâu."
"Không có ai sao?" Tiêu Hoài Ngọc giương mắt: "Công chúa là dựa vào sự bảo vệ của bọn ta, nên mới có cơm ngon áo đẹp của hôm nay a..."
"Nói khoác không biết ngượng!" Lý Cẩn phản bác: "Ngươi chỉ là một tân binh mới vào quân doanh, sao có thể mạnh miệng như vậy?"
"Triều đình chính là muốn dùng thi thể của tân binh chúng ta làm thành lũy cho tường thành, để ngăn cản sự tấn công của Đông Tề." Rượu của Sở quốc cũng không tính là mạnh, nhưng mặt của Tiêu Hoài Ngọc đã có chút hồng: "Nếu không, thì sao lại kéo dài đợi đến khi Yến quốc cứu nguy chứ."
Lý Cẩn nheo mắt lại, lần nữa đánh giá Tiêu Hoài Ngọc. Thấy nàng dùng từ ngữ gây gắt, phía sau lại có thêm Bành Thành vương, Lý Cẩn càng lúc càng không thích nàng.
"Vậy thì sao? Bành Thành vương không tiếc làm trái quân mệnh vì ngươi mà cầu xin, nhưng trong mắt Hoàng đế, lính thì chính là lính." Lý Cẩn nói tiếp: "Trên chiến trường có thể giết ngươi, thì triều đình cũng vậy."
"Hiện tại, chỉ có ta mới có thể cứu ngươi." Lý Cẩn tỏ ra bộ dáng cao cao tại thượng, nàng nói như vậy chính là muốn Tiêu Hoài Ngọc sẽ khẩn cầu mình: "Nói đến đây, hôn sự của ta cùng Tề quốc bị hủy bỏ, cũng là nhờ có ngươi a."
Nhưng cũng chính bởi câu nói này, đã khiến Tiêu Hoài Ngọc đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh lập tức dại ra.
Đã từng có lúc, cảnh tượng như vậy cứ thay phiên nhau xuất hiện trong đầu nàng. Cũng chính là câu nói như thế này, cũng chính là tư thái cao ngạo như vậy, cũng là đối với chính bản thân nàng trong đại lao.
Rượu nóng quấy phá trong bụng Tiêu Hoài Ngọc, nàng bắt đầu tự lẩm bẩm, đối mặt với người bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng nàng trước mặt, nàng lại càng không sợ hãi.
Đối với sự cứu giúp đến từ Lý Cẩn, Tiêu Hoài Ngọc đột nhiên xoay lưng lại: "Ta buồn ngủ."
Tả bình cùng thị nữ đứng bên cạnh đều giật mình mở to hai mắt, hắn sợ Lý Cẩn không kiềm được mà ra tay với Tiêu Hoài Ngọc, thế là vội vàng mở miệng nhắc nhở: "Công chúa, người này đang bị giam giữ, bệ hạ có chỉ, nếu hắn xảy ra vấn đề gì thì..."
"Nếu như ngươi có thể sống sót ra khỏi Sở quốc, ta liền không tên là Bình Dương nữa." Lý Cẩn không để ý đến Tả bình, mà quay lại dọa Tiêu Hoài Ngọc.
"Sự sống chết của ta đã định là nằm trong tay Tề quốc, không phải do công chúa người định đoạt."
Nghe được lời này, Lý Cẩn triệt để nổi giận: "Mở ra!"
"Công chúa, không thể." Tả bình hoảng sợ, không để ý dưới đất có dơ cỡ nào, hắn lập tức quỳ xuống: "Nếu người này xảy ra chuyện gì trong đại lao, vậy thì toàn bộ Đình úy đều sẽ bị trách phạt."
Thị nữ cũng mở miệng khuyên bảo: "Công chúa, người này đã giết Hoàng tử Đông Tề, đã khó thoát khỏi cái chết, đừng để bẩn tay của người."
Lý Cẩn cũng không có ý định này, chỉ là trong lòng không hiểu sao lại có một loại cảm xúc khó chịu không tên, khiến cho nàng muốn ra tay giáo huấn người này.
Cuối cùng, được Tả bình cùng thị nữ khuyên bảo, Lý Cẩn cũng rời khỏi đại lao.
Khi tiếng bước đi đã rời xa, đến khi trong đại lao triệt để yên lặng trở lại, Tiêu Hoài Ngọc mới từ từ mở mắt ra.
Nàng nhìn lại phương hướng Lý Cẩn mới rời đi, hai tay nàng không ngừng run rẩy. Đến bản thân nàng cũng không hiểu, tại sao bản thân lại không muốn cùng nàng nói chuyện, lại muốn cự tuyệt như vậy.
Biết rõ Bình Dương công chúa đáng sợ, nhưng sâu trong lòng lại có một loại cảm giác mạnh mẽ nhắc nhở nàng.
Thật giống như đang nói, rời xa Bình Dương công chúa, tuyệt đối không thể tin tưởng, tuyệt đối không thể nói chuyện.
***
Sau khi từ Đình úy trở ra, Lý Cẩn càng nghĩ càng giận. Bản thân là công chúa cao quý, còn chưa có ai dám nói chuyện như vậy với nàng: "Một thứ dân thấp kém lại dám vô lễ như vậy. Đợi hắn rời khỏi Sở Kinh, ta nhất định phải giết hắn."
Ngay khi Lý Cẩn lên xe ngựa trở về Hoàng cung, đến một con đường chuyên bán bánh ngọt, thị nữ xuống xe ngựa mua bánh, chợt nghe được rất nhiều người đang bàn luận về dung mạo của công chúa Đông Tề.
"Dung mạo của vị công chúa Đông Tề kia quả thật như thiên tiên a, còn rất thân thiết và nhân hậu nữa."
"Còn phải nói sao, công chúa Đông Tề dịu dàng hiền thục, không giống công chúa Sở quốc chúng ta."
"Xuỵt! Không muốn sống nữa sao!"
"Theo ta thấy a, công chúa Sở quốc chúng ta tuy không bằng vị công chúa Đông Tề kia, nhưng nếu so về Hoàng tử a, lấy tài năng của Bành Thành vương ra phối với vị công chúa này, có thể coi là tuyệt diệu a."
"Nói vậy cũng thật là, Bành Thành vương kia là đệ nhất mỹ nam trong Sở Kinh này, tuổi tác lại còn tương đương với nhau a."
Mọi người không biết chính là vị công chúa Sở quốc mà bọn họ nói đến hiện đang ngồi trong xe ngựa lắng nghe. Thị nữ dâng bánh ngọt lên: "Công chúa."
Sắc mặt Lý Cẩn trở nên âm trầm, vốn là muốn ăn đồ ngọt để hả giận, nhưng hiện tại lại càng nhạt nhẽo, vô vị hơn: "Hồi cung."
"Công chúa không phải muốn đi Chương Hoa đài xem..."
"Ta đổi ý." Lý Cẩn ngắt lời, lại xốc màn xe ngựa lên, phủi phủi người một chút: "Ta sẽ đi xem cái người bọn họ đang nói tới, vị công chúa Đông Tề kia."
"Nhưng công chúa Đông Tề kia chỉ vì tên phạm nhân khi nãy mới tới đây a." Thị nữ nói.
"Ngươi đến Thái Thường tự một chuyến, tìm sứ giả của Yến quốc." Lý Cẩn phân phó nói: "Chuyển lại lời nói của ta."
"Vâng."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Hoài Ngọc: "Lão bà nói ta xấu..."
Thật ra, tướng mạo nàng cũng không tính là xấu, chỉ là khuôn mặt bình thường, màu da hơi ngâm đen, bởi vì quanh năm đều phải đi làm ruộng mà thôi.
***
Người edit: Lần gặp gỡ đầu tiên, Ngọc Ngọc ngược lại thật đang yêu <3
*** HẾT ***