Mỹ Nhân Mưu

Chương 31: Mưu đồ Của yến quốc




Mấy ngày sau, Bành Thành vương Lý Khang dẫn đầu đội ngũ thân nghênh trở về Sở Kinh, cũng dưới sự chiến kiến của sứ giả Yến quốc và thần dân Sở quốc hoàn thành đại hôn.
Cứ như vậy, Vĩnh Ninh công chúa của Yến quốc dưới sự chúc mừng của thần dân Yến Sở mà trở thành thê tử của Bành Thành vương Lý Khang, Bành Thành vương phi.
Ngày đó, tân khách tề tựu trong phủ Bành Thành vương, ngoại trừ tôn thất, ngoại thích, văn thần võ tướng ở bên ngoài, còn có rất nhiều phụ tá của hắn đến chúc mừng.
Sau khi hoàn thành nghi lễ, Bành Thành vương phi Mộ Dung Uyển yên lặng ngồi trong phòng ngủ, cứ như vậy chờ đến khi màn đêm gần qua đi, hoàn thành nghi lễ cuối cùng.
Đêm đó, vì sự thúc giục và chúc mừng của sứ giả Yến quốc, Lý Khang cuối cùng cũng mở cánh cửa kia ra.
Mọi người đều thức thời mà lui ra, nhưng khi Lý Khang vừa bước vào, bỗng nhiên có một vệt sáng lao về phía hắn.
Bởi vì ở trong Vương phủ, lại còn là phòng tân hôn, Lý Khang bất ngờ đưa tay chặn lại, nhưng vẫn bị mũi dao đâm trúng vai. Cũng may hắn phản ứng nhanh, né thân thể sang một bên, vì vậy mới không đâm trúng yết hầu.
"Ta muốn ngươi đền mạng!"
[Một canh giờ trước
Sau khi hoàn thành hết thảy các nghi thức, Lý Khang liền ra ngoài chiêu đãi tân khách, trong phòng cũng chỉ có vài cung nhân ở lại sắp xếp.
Sau khi cung nhân dồn dập lui ra, chỉ còn một người chậm rãi cố ý từ từ rời đi.
"Công chúa, sau khi ngài rời khỏi Yến quốc, vì để cho Bành Thành vương của Sở quốc yên tâm, Quân thượng đã sai người giết Chu lang tướng rồi."]
Lý Khang cầm lấy cổ tay của Mộ Dung Uyển đẩy nàng ra, máu từ bả vai chảy xuống, thấm đầy hôn phục trên người hắn: "Ngươi điên rồi sao?"
Động tĩnh trong phòng đã làm kinh động đến Hoạn quan canh gác bên ngoài phòng: "Vương gia."
Mấy tên Hoạn quan liền nhanh chóng đè Mộ Dung Uyển lại: "Còn dám ám sát Vương gia, to gan!"
"Nhanh đến Thiếu phủ gọi Thái y đến mau!" Hoạn quan lo lắng phân phó nói.
"Vâng."
"Đứng lại!" Lý Khang vất vả gọi Hoạn quan lại: "Đừng kinh động đến Thiếu phủ, đi gọi Thượng Công tới là được."
"Vâng."
Đôi mắt Mộ Dung Uyển đỏ tươi: "Ngươi giết ta đi! Mau giết ta đi!"
"Vương gia, việc này có nên bẩm tấu lên..."
"Không cần..." Lý Khang thở hổn hển, tay ôm lấy bả vai đang không ngừng chảy máu: "Không thể."
"Việc này có liên can đến hai nước, không thể để xảy ra sai sót nào." Lý Khang lại nói.
"Tại sao?" Lý Khang nhìn Mộ Dung Uyển: "Ngươi là công chúa của Yến quốc, mọi việc làm của ngươi đều sẽ ảnh hưởng đến quốc của mình."
"Đó là quốc của hắn, là nhà của hắn." Nàng lạnh lùng nói: "Có liên quan gì tới ta chứ."
Mộ Dung Uyển giờ khắc này đã hận thấu xương việc làm của phụ thân mình là Mộ Dung Hằng. Sau khi vào Sở, phần oán hận này liền chuyển tiếp lên người Lý Khang.
"Ta ở trong cung mười mấy năm hắn chẳng quan tâm, bây giờ ta đã trưởng thành, hắn lại vì quyền lực, vì giang sơn xã tắc của hắn, xem ta như lễ vật mà tặng cho ngươi."
"Các ngươi cũng như hắn, đều không phải thứ tốt lành gì!" Mộ Dung Uyển hung ác nói.
Nghe lời nói của nàng, Lý Khang cũng không phản bác lại, nàng vào Sở không phải vì sự mong muốn của bản thân, có lẽ vì vậy mà trong mắt của hắn, nàng thật sự rất đáng thương.
Rất nhanh, đã có một người ôm hòm thuốc chạy vào phủ Bành Thành vương.
"Vương gia, Thượng Công đã đến." Hoạn quan tiến vào nhắc nhở.
"Các ngươi cứ chờ bên ngoài trước đi." Lý Khang phân phó nói.
"Vương gia, như vậy..." Hoạn quan có chút lo lắng.
"Không sao, hiện giờ nàng không thể làm gì ta." Hắn lại nói.
"Vâng."
Bọn họ vừa lui ra, Mộ Dung Uyển liền muốn động thủ, nhưng lại bị Lý Khang dùng một chiêu kiềm chế lại.
"Lúc trước ta đã được vào quân doanh huấn luyện, công chúa không cần tiếp tục làm khó mình nữa." Hắn nhắc nhở.
Nàng nghe xong liền co quắp người ngồi dưới đất cười điên loạn, có lẽ là nàng đang cười Lý Khang, cũng có thể là đang cười chính bản thân mình.
"Ta đã nói, hôn sự của ta và ngươi là sự cần thiết của cả hai nước." Sắc mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc: "Ta sẽ làm đúng ước hẹn quân tử với ngươi, sẽ không chạm vào ngươi, càng sẽ không làm khó ngươi. Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ đưa ngươi trở về Yến quốc, ước hẹn này có trời đất làm chứng, Lý Khang ta quyết không nuốt lời."
Đối với lời nói của hắn, Mộ Dung Uyển sững sờ ngồi đó. Nàng không ngờ, hắn lại có thể vì Sở quốc mà ẩn nhẫn đến vậy, việc chung thân đại sự cũng có thể đem ra lợi dụng.
Đây là chuyện mà nàng vốn không thể nào hiểu được, từ nhỏ nàng đã ít giao lưu với bên ngoài, bằng hữu cũng không có, chỉ có cung nhân và Hoạn quan trong cung, còn có vị Chu lang tướng mà Mộ Dung Hằng phái đến để bảo vệ nàng.
Nàng không tiếp xúc đến chính sự, cũng chưa từng biết đến tầng lớp dưới cùng của bách tính trong thiên hạ, nàng không có lòng yêu nước như Lý Khang, đối với phụ thân cũng chỉ có căm hận.
"Được." Mộ Dung Uyển đáp lại: "Đừng quên, ước định của ngươi."
Lý Khang gật đầu, sau đó vất vả đi ra khỏi phòng: "Vương gia." Hoạn quan lo lắng tiến lên đỡ hắn.
Trên trán Lý Khang không ngừng có mồ hôi lạnh toát ra: "Việc tối hôm nay, không được tiết lộ ra bên ngoài."
"Vâng."
***
- - Yến quốc --
Sau khi Sở quốc phát hiện Tề quốc đang huy động binh mã, lúc này liền phái sứ giả tới Yến quốc cầu viện. Phía đông nam của Yến quốc giáp với Tề quốc, lại có thêm núi cao che chắn, vì vậy Sở quốc liền hi vọng Yến quốc sẽ cử binh mã vào Sở viện trợ, cùng nhau chống Tề.
Sau khi Yến quân Mộ Dung Hằng thương nghị cùng đại thần xong, quyết định vẫn tiếp tục đóng quân ở phía đông nam, muốn nhân lúc Tề xuất binh đánh Sở thì sẽ tấn công vào Tề quốc.
"A gia, lần này tiến công đánh Tề, người để ta cùng đi đi." Hoàng trưởng nữ là Cao Đô công chúa Mộ Dung Lam thỉnh cầu Mộ Dung Hằng.
Nhưng hắn lại chỉ muốn để Thái tử Mộ Dung Dục nhân lúc này mà đến biên cảnh rèn luyện: "Đánh trận là chuyện của nam nhân."
Nàng nhíu mày: "Vậy cuộc chiến với Nhu Nhiên lúc trước kia, tại sao A gia lại dẫn ta theo? Sao lại còn muốn ta tập võ đây?"
"Dạy ngươi tập võ chỉ là muốn để ngươi có cái để phòng thân, người Nhu Nhiên hung tàn, mỗi một con dân Yến quốc đều không thể quên được..." Mộ Dung Hằng trả lời: "Chiến trường không phải là chỗ mà nữ nhân có thể đến được."
Nghe thấy hắn nói chuyện bất công như vậy, nàng cực kỳ tức tối: "Chỉ vì là nữ tử mà liền bị người phủ định. Yến quốc được thành lập trên chữ 'võ', nhưng nếu không có hàng ngàn nữ tử ở phía sau chống đỡ, vậy thì Yến quốc còn là một quốc hay sao?"
"Cao Đô, không được tùy hứng." Hắn trách cứ: "Chiến tranh không phải trò đùa, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Thái tử a, hắn là Trữ quân của Yến quốc, là người nắm giữ sĩ khí của tướng sĩ Yến quốc ta."
"Đệ đệ ngươi, cũng cần phải ra chiến trường mài giũa." Hắn lại nói: "Hắn là hi vọng trong tương lai của Yến quốc, ngươi cũng nên trợ giúp hắn."
"Phải, hắn là Trữ quân của Yến quốc, là hi vọng tương lai của cả Yến quốc. Mặc dù từ nhỏ tới lớn không có chuyện gì hắn vượt qua Cao Đô, nhưng quân thượng người chưa từng bỏ rơi hắn." Mộ Dung Lam lòng mang oán niệm mà nói: "Trong mắt quân thượng người, xưa nay chỉ bỏ qua nữ nhân, kể cả Vĩnh Ninh cũng vậy!"
"Làm càn!" Mộ Dung Hằng ngẩng đầu.
"Quân thượng bớt giận." Hoạn quan đứng bên cạnh liền khuyên nhủ.
"Ngươi gả cho Điền Hoàn đã nhiều năm, những lời mà ngoài cung kia đồn đãi, quả nhân không hi vọng đó là thật." Hắn lạnh lùng nhìn nàng nói.
Phò mã Điền Hoàn của Cao Đô công chúa là Thái tể, là nhi tử của Lục thượng thư Điền Chương. Lúc trước vì cảm thương công lao khổ cực của nhà bọn họ, liền gả Trưởng công chúa vào Điền gia.
"Bệ hạ, Điền thượng thư cầu kiến." Hoạn quan đi vào bẩm báo.
Lần nói chuyện này của Mộ Dung Lam và Mộ Dung Hằng cứ như vậy mà trôi qua, lại bởi vì Thượng thư Điền Chương tới mà không phát sinh ra trận cãi vã nào.
- - Đô Úy trạch của Phò mã --
Mộ Dung Lam tức giận rời khỏi Yến Vương cung, về đến cửa trạch lại nhìn thấy người càng đáng ghét hơn.
Phò mã đô úy Điền Hoàn vừa thấy nàng trở về, hắn lạnh mặt dâng lễ vật đã chuẩn bị lên, không cam lòng nói: "Điền Hoàn bái kiến công chúa."
Điền Hoàn là nhi tử nhỏ nhất của Điền Chương, là vị nam tử tài hoa xuất chúng nhất trong mắt người khác, nhưng hắn lại không quan tâm đến con đường làm quan của chính mình. Đã nhiều năm trôi qua, hắn cũng chỉ có một chức vị là Phò mã của Cao Đô công chúa trên người, đã nhiều lần Mộ Dung Hằng muốn hắn nắm giữ trọng trách khác, nhưng đều bị hắn từ chối.
Mộ Dung Lam lại có tính cách giống hệt Mộ Dung Hằng, giỏi võ lại thích tranh đấu, nhưng từ xưa đến nay, người duy nhất không lọt vào mắt nàng nổi là vị tài tử trước mặt này.
Mà Điền Hoàn đối với nàng cũng là như vậy. Là một người đọc sách, hắn cực kỳ không thích việc dùng đao đả thương người khác, đặc biệt hơn là vị thê tử chung gối với hắn đây.
Hai người dùng thái độ chán ghét nhìn nhau, Mộ Dung Lam ở Đô Úy trạch mới xây dựng dành cho Phò mã, còn Điền Hoàn lại ở trong trạch cũ của Điền gia, hai người ở riêng, cực kỳ ít khi lui tới.
Nàng liếc hắn một cái, nhưng vẫn không để trong lòng, cũng không trả lời hắn.
Điền Hoàn nhìn bóng lưng của nàng, cũng bất mãn phất tay áo ưỡng thẳng lưng: "Hôm nay là sinh thần của công chúa, phụ thân bảo ta qua đây."
"Đa tạ ý tốt của Thái tể, chỉ là việc sinh thần này cũng không phải chuyện gì tốt để ăn mừng..." Mộ Dung Lam nói: "Xưa nay chỉ có..."
Hắn cũng không để ý tới lời nói của nàng: "Không phải là Điền mỗ nghĩ tới, mà là phụ mẫu cùng nhau thúc giục, nói đây là lễ tiết."
Hai người lạnh nhạt nói chuyện, sau khi Mộ Dung Lam vào trạch xong liền ngưng, Điền Hoàn cũng không tiến vào, mà giao lễ vật cho thị nữ bên cạnh rồi lên nghe ngựa rời đi.
"Công chúa, đồ đã chuẩn bị xong." Thị nữ trong trạch đem đồ ăn bỏ vào trong hộp: "Đều là món mà Chiêu nghi thích ăn."
Từ sau khi trưởng thành, Mộ Dung Lam đã không còn ăn mừng sinh thần của chính mình, mà đổi thành việc vào điện tế vị mẫu thân đã qua đời của nàng.
***
- - Sở quốc --
Sau khi nhận được phản hồi của Yến quân, Sở hoàng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Hắn nhìn Tam công ngồi xếp bằng trong đại điện: "Yến quốc không chịu phái binh vào Sở để giúp ta đảy lùi địch, mà lại còn đưa ra biện pháp 'Vây Ngụy Cứu Triệu' kia."
"Bây giờ nơi mà Tề quốc tấn công là Sở, không phải Yến." Sở hoàng lại nói: "Vào lúc này Yến quốc lại không ra binh cứu Sở, ngược lại còn công Tề, đây chính là thành ý của Yến quốc sao?"
"Hắn đưa nữ nhi tới Sở quốc, lẽ nào chỉ là để an ủi trẫm? Vì muốn làm cuộc đàm luận của Tề Sở tan rã sao?"
Hắn vô cùng bất mãn về lần phản hồi này của Yến quốc: "Vì để liên minh chống chọi, trẫm đã triệt để đắc tội với cả Hoàng thất Tề quốc a."
Thái úy Tào Dần, Thừa tướng Phạm Ly, Ngự Sử đại phu Bùi Tùng Chi ngồi đó trầm mặc không nói lời nào.
"Bệ hạ, mối thù của Tề Yến, Sở quốc ta chính là ranh giới giữa mối thù đó. Sau khi Tề quốc mạnh lên đã nhân lúc Yến quốc đang gặp hoạn nạn mà chiếm đi sáu thành phía đông nam của Yến. Yến quân ghi hận trong lòng, nhất là khi đời quân chủ vẫn nằm trong tay Mộ Dung Hằng, vì vậy lòng liên minh của Yến quốc cũng chỉ vì lợi ích bên trong của bọn họ mà thôi." Thừa tướng Phạm Ly nói.
"Cách làm của Yến quốc như vậy, nay Sở quốc ta nên làm thế nào cho phải đây?" Sở hoàng lo lắng nói.
"Bệ hạ, bây giờ Yến và Sở đã kết thông gia, biên cảnh Yến Tề lại căng thẳng. Chi bằng trong lúc này, ta điều động binh mã ở phía bắc về An Châu hợp lực chống đỡ Tề, như vậy được không?" Thái úy Tào Dần nói.
"Vì vậy, liên minh cũng không phải không có chỗ tốt." Ngự Sử đại phu Bùi Tùng Chi nói: "Chí ít trong khoảng thời gian ngắn, Yến cũng sẽ không công Sở, đã như vậy, Sở quốc ta chỉ cần tập trung chiến tranh ở phía đông là được."
"Dù sao các Châu ở phía bắc đều là binh phong của Sở quốc ta, để phòng trừ Yến quốc giở trò lừa bịp, cùng với đám Tây Hồ kia, không thể điều động hết tất cả binh mã đi được..." Phạm Ly nhắc nhở: "Phải giữ lại một ít để phòng ngự."
Lời kiến nghị của hắn được quần thần tán thành, Sở hoàng lại không thể ra quyết định chắc chắn được, lại không dám kéo dài kế hoạch chiến sự, vì vậy hắn nghe xong liền nói: "Cứ như Thừa tướng nói, điều binh ở phía bắc về lại biên cảnh phía đông, cũng giữ lại một ít để trấn thủ phương bắc."
"Bệ hạ thánh minh!"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay đi nhổ răng khôn, vì vậy mới đăng sớm một chút a.
***HẾT***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.