- - Biên cảnh Yến Tề --
Yến quân Mộ Dung Hằng cùng Thái tử là Mộ Dung Dục mang theo đại quân đóng quân tại quận Quảng Dương nằm phía sau tòa thành Tang Khâu, hắn muốn đoạt lại sáu tòa thành mà Tề quốc đã lấy đi trước đó.
Lúc này, vì thù giết nhi tử, Tề đế sớm đã điều động tất cả binh lính tinh nhuệ đến biên cảnh Sở quốc. Trong thành giáp với Yến quốc tuy có phòng ngự, nhưng so với đại quân Yến quốc đánh tới, thật sự như muối bỏ biển.
"Thượng lệnh,..." Một con ngựa chạy vào thành Tang Khâu, binh sĩ ngồi trên ngựa dơ một cuộn sách trúc lên, đồng thời hô to về phía các binh sĩ đang phòng ngự trong thành: "Tất cả mọi người, miễn là bảo vệ được thành đều sẽ có ban thưởng. Trụ được một ngày, mỗi người được thăng ba cấp, trụ được ba ngày, thưởng chín cấp, trụ được bảy ngày, thưởng mười hai cấp. Những tướng sĩ chết trận sẽ được hỗ trợ đưa về nhà, tước vị sẽ được truyền lại cho con cháu."
Có trọng thưởng nhất định sẽ có người dũng cảm, sau khi binh sĩ truyền đạt xong thông báo của triều đình, những binh sĩ vốn có suy nghĩ lùi bước liền dồn dập hừng hực nắm chặt trường mâu trên tay.
Viên chức chủ lệnh trấn giữ thành Tang Khâu mặc áo giáp đi tới giữa thành: "Vì Tề quốc, vì bá tánh chúng ta, nhất định phải liều chết đánh một trận."
"Vì Tề quốc!"
"Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"
Thành Bắc, Mộ Dung Hằng cưỡi ngựa đến trước địa trận của ba hàng đại quân: "Các tướng sĩ của Yến quốc."
"Trẫm đưa các ngươi từ Yến Đô xa xôi đến đây, thứ mà chúng ta bỏ mạng ra đánh đổi lại chính là lãnh thổ của Yến quốc. Tề quốc nhân lúc chúng ta đang chống đỡ Nhu Nhiên mà xâm chiếm ranh giới nước ta, bốc lột con dân của chúng ta, chúng ta có thể chấp nhận được hay không?!"
"Không thể! Không thể! Không thể!" Âm thanh của hàng ngàn binh sĩ làm rung chuyển cả núi rừng.
"Người Tề lấy đi đất đai của chúng ta, hôm nay chúng ta nhất định phải lấy trở về,..." Dứt lời, Mộ Dung Hằng rút bội kiếm bên hông ra, gào lên một tiếng: "Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Một trận cổ động dũng khí qua đi, đại quân Yến quốc cứ thế hừng hực máu chiến tiến đến tấn công thành Tang Khâu.
Từ trên thành trì nhìn xuống, lít nhít bóng người tiến đến khiến các binh sĩ thủ thành hoảng sợ không thôi: "Yến quân công thành rồi!"
Tề quốc kéo chuông cảnh báo, cùng lúc các mũi tên lần lượt bắn vào trong thành, khiến các binh sĩ Tề quốc không kịp phản ứng rơi từ trên thành xuống.
Quan thủ thành và Tướng quân trấn lĩnh tuy rằng lo ngại, nhưng vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh phân phó đội ngũ phòng vệ: "Đừng để mất bình tĩnh, chuẩn bị cũng tiễn thủ thành đi!"
Quan sát được tầm bắn của Yến quân, Tướng quân ra lệnh một tiếng: "Bắn!"
Mộ Dung Hằng đứng trên đài chỉ huy, thấy vô số mũi tên từ trong tường thành bay ra liền nhanh chóng ra lệnh quan cấp dưới lắc lưng lá cờ, các binh sĩ phía dưới nhìn thấy hướng cờ đông đưa, bọn họ lập tức thay đổi chiến thuật.
Yến quân vốn dĩ đang dồn dập tiến về phía trước, sau khi nghe được tiếng trống cùng sự thay đổi của cờ liền liên kết thành một khối phòng ngự, bọn họ dơ thuẫn trong tay lên, đồng thời tụ lại hợp thành một bức tường vững chắc.
Một số mũi tên rơi vào trên tường thuẫn, nhưng dù sao không phải trận địa nào cũng sẽ hoàn hảo, vì vậy cũng có một số binh sĩ trúng tên thông qua khe hở giữa các tấm thuẫn.
Dựa vào sự chống đỡ của tường thuẫn, Yến quân chầm chậm tiến lên: "Chuẩn bị đá!" Tướng quân Tề quốc lại nói.
Quan sát sự di chuyển của trận tường thuẫn, Tướng quân phất tay: "Thả!"
Các tảng đá rơi từ trên thành xuống, trọng lực tất nhiên sẽ lớn hơn bình thường rất nhiều lần. Cung tên tuy không thể xuyên thủng tường thuẫn, nhưng những tảng đá này có thể đè chết bọn họ.
Thế trận rất nhanh đã xuất hiện sơ hở: "Bắn!"
Vậy mà lúc này, thang treo của Yến quân đã tiến lên, xe công thành cũng đã được vẫn chuyển đến trước cửa thành.
Bỗng nhiên rất nhiều bình rượu rơi từ trên tòa thành xuống, binh sĩ phía trên cũng nhanh chóng ném lửa xuống cùng.
"A!" Trận lửa lớn nhanh chóng lan xuống toàn bộ cửa thành, các binh sĩ Yến quốc kêu gào thảm thiết bên trong trận lửa.
Sức nóng của lửa khiến bọn họ liều mạng chạy trốn, đồng thời cũng nhanh chóng dập lửa. Bên dưới thành lúc này đã trở thành biển lửa, các thi thể bị thêu cháy lần lượt toát lên mùi hôi nồng nặc.
Mùi hôi theo hướng gió bay thẳng lên tòa thành, khiến Tướng quân và binh sĩ Tề quốc lập tức nôn mửa.
Yến quân Mộ Dung Hằng đứng trên đài chỉ huy, trong mắt hắn lại không toát ra một chút thương hại nào: "Tiếp tục tiến công, hôm nay quả nhân nhất định phải vào thành Tang Khâu!"
"Vâng!"
Tiếng trống lần nữa thay đổi, lần này âm thanh như dồn dập tập hợp, lập tức có một nhóm binh sĩ Yến quốc lắp lại lỗ hỏng dưới thành.
Số lượng binh sĩ Yến quốc thật sự quá nhiều, mà thành Tang Khâu chỉ là một tòa thành nhỏ, binh sĩ thủ thành có hạn, quản thủ thành cũng hiểu rõ rằng bọn họ khó có thể trụ giữ được.
"Khi nào viện quân mới đến?" Hắn quay sang hỏi vị Tướng quân mà triều đình phái tới.
Nhưng điều hắn không biết chính là Tề quốc của hắn từ lâu đã không có ý định giữ lại thành Tang Khâu này, thay vào đó lại đem tất cả lực lượng phòng thủ chuyển về quận Quảng Dương. Thành Tang Khâu cố thủ cũng chỉ là có tác dụng kéo dài thời gian tấn công của Yến quốc mà thôi.
"Ba ngày sau, ba ngày sau...Yến quốc nhất định sẽ chịu lại tất cả của ngày hôm nay." Tướng quân trả lời."
"Ba ngày?" Quan thủ thành hoảng hốt: "Vốn số lượng binh mã mà Tướng quân dẫn vào thành Tang Khâu đã không nhiều, còn chưa đủ mười ngàn người. Vậy mà ngươi lại để ta dẫn theo một đám binh mã này đi đối đầu với Quân vương của Yến quốc ba ngày sao?"
"Đây là ý chỉ." Tướng quân than thở: "Trước mắt...Tề ta đang phạt Sở."
"Bệ hạ vì muốn phạt Sở mà chịu đánh đổi biên cảnh phía bắc của Tề quốc sao?" Quan thủ thành hỏi.
"Yến quốc...nhất định sẽ lấy không được sáu thành này." Tướng quân nói thêm: "Thành Tang Khâu chỉ là tường thành cố thủ trước mắt. Đợi sau khi chuyện này qua đi, ngươi sẽ là công thần của Tề quốc."
Nghe được hai chữ 'công thần', quan thủ thành liền thay đổi sắc mặt, nhưng nhìn sang các binh sĩ thủ thành trên tường thành: "Nhưng những người này...đều là con cháu của Tề quốc ta..."
"Vì đại nghiệp của Tề quốc, nhất định phải có người hy sinh." Tướng quân ngắt lời nói ngang: "Công tại thời, lợi tại thiên, ta hi vọng thành Tang Khâu có thể hiểu được điều này."
***
- - Nhu Nhiên - Vương đình của Khả Hãn --
Sau khi Khả Hãn của Nhu Nhiên là Úc Cửu Lu Xá Luân biết được tin Mộ Dung Hằng tự mình dẫn binh tiến công Tề quốc, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn: "Còn đang lo lắng mùa đông này con dân chúng ta nên trải qua như thế nào, đây thật sự là trời giúp Nhu Nhiên ta, trời giúp a..."
Mùa đông trên thảo nguyên luôn trong tình trạng thiếu thốn, Úc Cửu Lư Xá Luân vẫn đang do dự xem có nên xuôi nam cướp đoạt một phen hay không, mà nay hay tin Yến quốc đang phạt Tề, điều này hiển nhiên trở thành cơ hội của Nhu Nhiên.
"Đại Hãn, nhưng người Tề kia trước nay luôn là những kẻ giả dối, lỡ như Yến quốc ngu muội xuất binh tấn công để dụ dỗ ngài xuôi nam..." Tâm phúc là Đại tướng của hắn lên tiếng nhắc nhở: "Mùa đông năm nay lại cực kỳ lạnh lẽo, hài tử và nữ nhân trong tộc cũng đã không còn phụ thân và trượng phu...sợ là sẽ chết đói a."
"Vì vậy ta mới muốn dẫn họ xuôi nam." Úc Cửu Lư Xá Luân nói: "Những thứ tốt nhất trên thiện hạ này đều tề tựu ở Trung Nguyên, đại bàng trên trời không thể chỉ bay lượn ở phương bắc a."
Mùa đông Sở quốc, năm Thái Khang thứ ba Sở quốc. Khả Hãn của Nhu Nhiên là Úc Cửu Lư Xá Luân nhân lúc Yến công Tề mà tự mình chủ soái dẫn quân xuôi nam.
- - Biên cảnh phía bắc Yến quốc - Hạ Châu --
Biên cảnh Yến quốc bị tuyết trắng bao trùm, ban đêm mùa đông trôi qua chậm, xung quanh đều là băng tuyết, cái gì cũng không thể nhìn rõ.
Mật thám của Nhu Nhiên lẻn vào trong thành, sát hại binh sĩ trong chừng không một tiếng động, nhưng khi cửa thành sắp mở ra được thì lại bị binh lính tuần tra của Yến quốc phát hiện: "Có mật thám!!!"
Trong thành lập tức được thắp đầy bởi ánh sáng của lửa. Sau khi phát hiện có mật thám, tướng lĩnh thủ thành dường như đã hiểu ra chuyện gì đó, hắn vội vã chạy lên tường thành, tay cầm cây đuốc nhìn về phía xa xa ngoài thành.
Binh sĩ Nhu Nhiên đang lén lút leo lên ở một bên tường thành thì đột nhiên trước mắt sáng lên, binh sĩ Yến quốc lúc này cũng giật mình: "Có địch tấn công!"
"Có địch tấn công!!!"
Chuông cảnh báo trong thành vang lên, những binh sĩ đang ngủ gà ngủ gật dồn dập bị đánh thức.
Nhưng đồng thời những tên lính của Nhu Nhiên cũng nhanh nhẹn leo tiếp lên tường thành, một bên thì chém giết binh sĩ Yến quốc, một bên thì dùng tiếng Nhu Nhiên nói chuyện: "Nhanh đi mở cửa thành!"
Sau khi cửa thành bị phá tan, Khả Hãn của Nhu Nhiên là Úc Cửu Lư Xá Luân dẫn theo một đám kỵ binh tiến vào trong thành, bắt đầu tàn sát các bá thánh trong thành.
Sau khi vào thành, người Nhu Nhiên liền trở nên dã man, bọn họ dường như không buông tha cho bất kỳ ai, cướp đoạt toàn bộ châu báu và lương thực. Nhưng Úc Cửu Lư Xá Luân nhìn thấy của cải, lương thực và nữ nhân thì lại như không vừa ý.
Hắn chuyển tầm mắt về phía đô thành của Yến quốc - Yến Kinh nói: "Mộ Dung gia đuổi chúng ta ra tới mặc bắc xa xôi, sự sỉ nhục này ta không thể chịu được. Hiện giờ phòng thủ của Yến quốc yếu ớt, đúng lúc lại là cơ hội cho chúng ta."
Khói lửa từ biên cảnh phía bắc Yến quốc một đường nối dài đến Yến Kinh, lúc này người ở lại thủ thành Yến Kinh để chủ trì đại cục là Thái tể Điền Chương. Sau khi biết được tin tức từ biên cảnh truyền về, Điền Chương cực kỳ sợ hãi, nhưng hắn cũng chỉ có thể phái nhóm nhân mã trước đó được bổ nhiệm ở lại trong thành Yến Kinh trấn thủ đến phía bắc chống đỡ Nhu Nhiên mà thôi.
Nhưng hiện tại người Nhu Nhiên đã nếm được quả ngon từ đất Yến, vì vậy lòng tham trong người cũng ngày càng trở nên hung ác. Khi biết Yến quân Mộ Dung Hằng không ở Yến Kinh, tinh thần của đám người Nhu Nhiên càng lên cao, giống như bọn họ chưa từng sợ hãi vậy, vì vậy mà trong một đêm bọn họ liền phá mấy thành liền.
Cao Đô công chúa Mộ Dung Lam đứng trên thành lầu nhìn về phía khói lửa chưa từng tắt đi ở phương bắc kia đã sắp lan đến Yến Kinh, nàng nhanh chóng trở về cung tìm Thái tể.
Bên trong cung điện lúc này, một đám quan văn thay nhau thương lượng tìm đối sách. Mộ Dung gia trước nay dùng vũ trị quốc, mà chữ vũ này chính là chỉ bản thân tộc Mộ Dung.
Các chức quan quan trọng trong triều hầu như đều do những người trong Hoàng thất nắm giữ, mãi đến khi Mộ Dung Hằng đăng cơ mới chậm rãi thu hồi quyền lực trở về tay mình.
"Cao Đô công chúa." Mọi người giật mình nói.
"Bái kiến công chúa." Đám quan văn đang ngồi dồn dập đứng lên hành lễ.
"Đưa binh mã cho ta." Mộ Dung Lam nói vào trọng điểm.
Đám quan văn nghe xong sắc mặt liền thay đổi, tuy nàng mang họ Mộ Dung, nhưng bởi vì mang thân phận là nữ tử, bọn họ cũng không thể tin nàng.
"Tộc Nhu Nhiên đã tồn tại hơn mấy chục năm, sớm đã không còn là một nước nhỏ. Bây giờ binh mã Yến quốc đều đã bị Quân thượng dẫn đi phạt Tề, binh mã bên trong thành cũng không còn nhiều, còn không đủ ba mươi ngàn, cho dù có giao toàn bộ cho công chúa người, vậy làm sao chống đỡ được chứ?" Thái tể Điền Chương nói.
"Các vị Thừa tướng không hiểu quân sự, ta giải thích thêm cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi." Mộ Dung Lam nói.
"Chuyện này..." Sắc mặt bọn họ phút chốc cứng ngắt: "Công chúa không phải có chút tự đại rồi đi..."
"Từ nhỏ ta đã từng cùng bệ hạ đến phía bắc tiểu diệt Nhu Nhiên, ngoại trừ các tướng lĩnh năm đó cùng bệ hạ chinh phạt ra, thì ta chính là người hiểu rõ Nhu Nhiên nhất." Nàng nói tiếp: "Nếu không tin, các vị có thể cùng ta đi ngăn địch."
Nghe thấy lời nàng nói, bọn họ đều cúi đầu không nói gì.
"Công chúa, ba mươi ngàn binh này là lá chắn cuối cùng của Yến Kinh ta." Điền Chương lo lắng nói: "Nếu mất đi, vậy thì Yến Kinh sẽ nguy rồi."
"Yến Kinh vốn không phải là thành chiến, nếu thà thủ thành đến chết, một ngày cũng không chịu ra, vậy thì mất thành chỉ là chuyện sớm muộn." Nàng nhắc nhở.
Điền Chương là *quân cữu của nàng, tất nhiên biết bản lãnh của nàng, huống hồ trượng phu của nàng cũng chính là nhi tử mà hắn yêu thương nhất: "Công chúa định làm như thế nào?"
"Ta muốn xuất thành, sau đó dựa vào địa hình của núi Kiến Quan mà trấn thủ." Mộ Dung Lam nói.
Các quan văn nghe nàng muốn dẫn binh mã trong thành rời đi, liền dồn dập ngăn cản.
"Điền thái tể, Yến Kinh là Vương thành. Nếu điều tất cả binh mã rời đi, vậy thì sẽ không còn ai ở lại thủ thành, như vậy Yến quốc ta..."
"Đúng vậy Thái tể, chiến tranh không phải trò chơi, vì vậy không thể để sai một điểm nào cả."
Nghe thấy các câu nghi ngờ của quần thần, Mộ Dung Lam đè nén lửa giận trong lòng: "Điền thái tể, ta mang họ Mộ Dung, nhất định sẽ không mang vận mệnh cả Yến quốc ra đùa giỡn. Hiện tại quân thượng lại đang phạt Tề, cho dù bây giờ có nhận được tin tức mà phái binh chạy về cũng phải mất hai ngày. Đến lúc đó Yến Kinh sớm đã bị người Nhu Nhiên chiếm đoạt, người Nhu Nhiên từ trước đến nay luôn dã man, ngài chẳng lẽ còn không hiểu sao?"
Điền Chương trừng mắt hoảng sợ, nàng lại nói tiếp: "Nếu bây giờ còn do dự thêm bao lâu thì Yến Kinh sẽ càng nguy hiểm hơn, nay đã không còn nhiều thời gian rồi."
"Công chúa." Điền Chương nói.
"Đưa ta mười ngàn binh mã..." Mộ Dung Lam cắn răng lùi về sau một bước: "Ta có thể thủ thành được, chờ đến khi a gia trở về."
"Được." Cuối cùng Điền Chương cũng gật đầu đồng ý, phân phối mười ngàn quân Cấm Vệ giao cho Cao Đô công chúa Mộ Dung Lam thống lĩnh.
Đối với đội quân thiết kỵ mạnh mẽ của Nhu Nhiên, Mộ Dung Lam không chút do dự hay sợ hãi. Nàng cầm trường thương lên, mặc áo giáp bên ngoài, dưới ánh nhìn của bách tính cả thành mà dẫn mười ngàn quân Cấm Vệ ra thành.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra Cao Đô công chúa cũng có thể làm một nữ đế anh minh trong truyền thuyết a, nàng và phụ thân nàng thật giống nhau.
Phần trước của truyện có chút bao hàm, về sau sẽ chỉ xoay quanh Tiêu Tiêu mà thôi.
***HẾT***