*Cửu biệt trường tương ức, thuyền cô độc đến nơi nào (5)
"Công chúa, cẩn thận." Nam nhân chiến đấu với Tiêu Hoài Ngọc, nhưng trong nháy mắt lại chuyển mục tiêu về phía Lý Cẩn.
Nam nhân giơ tay chém xuống, giáp trụ sau lưng Tiêu Hoài Ngọc, một vết thương vừa dài vừa sâu khắc vào lưng nàng.
Lý Cẩn nhìn người trước mắt đã vì mình mà đỡ đao hai lần, trong lòng nổi lên sự lo lắng, đến cả hai mắt cũng chẳng biết vì sao mà hồng lên.
Tiêu Hoài Ngọc nhìn thấy ánh mắt của nàng, cảm giác quen thuộc càng rõ ràng hơn, sau đó liền tức giận chuyển về hướng nam nhân.
Nàng nắm chặt đao trong tay, phẫn nộ khiến nàng quên đi đau đớn trên người, gần như chỉ trong chớp mắt, nàng đã xoay người tiến đến gần nam nhân kia.
Trong nháy mắt, lưỡi đao xẹt qua cổ nam nhân với tốc độ cực kì nhanh, sau đó Tiêu Hoài Ngọc cấm đao xuống mặt đất, chống đỡ thân thể mệt mỏi của mình.
Mà nam nhân lúc này trừng mắt đưa tay về phía Lý Cẩn, tiếp đó liền ngã vào vũng máu.
"Tiêu Hoài Ngọc." Lý Cẩn sốt ruột chạy đến bên cạnh Tiêu Hoài Ngọc.
"Nhanh, ở bên kia!" Trận âm thanh lần nữa vang lên từ trong rừng trúc.
Tiêu Hoài Ngọc liền nhấc thanh đao lên, kéo Lý Cẩn: "Đi."
Khi đám thích khách giết hết Thị vệ và Cấm quân để chạy tới rừng trúc thì chỉ còn thấy những thi thế chất đống nơi đó, sau đó lại phát hiện thi thể nam nhân ở cách đó không xa.
Đầu lĩnh ngã quỵ trên mặt đất, run rẩy đưa tay ôm thi thể của nam nhân: "A huynh!"
Cổ họng của nam nhân có một vết đao, nguyên nhân chết là vì mất máu quá nhiều, trên mặt đất cũng có rất nhiều vết máu khác nhau, trong mắt tên đầu lĩnh lúc này đều là cừu hận: "Đuổi theo!"
Thế là liền dẫn đám người truy theo vết máu mà tìm Tiêu Hoài Ngọc và Lý Cẩn.
Bởi vì Tiêu Hoài Ngọc bị thương ở chân, không cách nào chạy nhanh, thêm lại không quen địa hình nơi này, vì vậy rất nhanh đã bị đám thích khách phía sau dồn đến vách núi.
Bởi vì trời mưa mà nước sông dâng cao, bên dưới vách núi vừa vặn là dòng sông đang chảy xiết, trên mặt sông lại thêm sóng lớn nhấp nhô.
Máu trên người Tiêu Hoài Ngọc nhỏ giọt chảy xuống sông, trên tay, lưng, đùi, không có nơi nào còn nguyên vẹn.
Lý Cẩn phát hiện đám thích khách kia, lại nhìn vết thương trên người Tiêu Hoài Ngọc một chút. Từ trước đến nay nàng vô cùng chán ghét nam tử, nhưng đối với người bên cạnh lúc này, nàng lại luôn có cảm giác không thể nói thành lời. Xưa nay nàng cũng chưa bao giờ tin cái gọi là tình trên thế gian này, cũng không tin tưởng bất kỳ ai, nhưng cách chiến đấu quên mình của người này khiến nàng phải thay đổi thái độ: "Giao ta ra đi, người bọn họ muốn chỉ có ta mà thôi."
Dứt lời, Lý Cẩn liền muốn tiến lên trước, nhưng cánh tay lại bị Tiêu Hoài Ngọc giữ chặt.
Lý Cẩn không hiểu, cũng đỏ mắt nhìn về phía nàng: "Ta và ngươi...vốn không quen biết."
Mưa gió tạt qua, Tiêu Hoài Ngọc nhìn khuôn mặt của Lý Cẩn, dường như giống y đúc với nữ tử đã xuất hiện trong giấc mộng của nàng.
"Ta trước nay chưa từng tin ông trời, cũng không tin thần linh, thế nhưng ta có cảm giác, bản thân được chỉ dẫn đến nơi này. Đây hẳn là trời cao an bài, muôn ta bảo vệ công chúa, lần này không phải là vì trách nhiệm..." Tiêu Hoài Ngọc đối diện với Lý Cẩn: "Mà là lòng của ta...chỉ dẫn ta phải đi về hướng này."
Lý Cẩn giật mình, nàng nghe lời Tiêu Hoài Ngọc nói, trong lòng ngũ vị tạp trần. Từ khi mẫu tộc bị hại, nàng đã tự khóa lòng mình lại, thay vào đó bằng sự lạnh lùng và kiên nghị.
Nhưng Tiêu Hoài Ngọc lại như một cây đuốt giữa trời đông, đang từ từ hóa tan sự đông cứng của nàng.
Dứt lời, Tiêu Hoài Ngọc liền kéo Lý Cẩn về phía sau: "Miễn là ta còn một hơi thở, thì chắc chắn sẽ không để bọn họ làm tổn thương ngươi."
Bởi vì huynh trưởng chết, tên đầu lĩnh cũng không còn khinh địch: "Giết bọn họ, một người cũng không được sống."
Đám thích khách từ từ tiến lên, Tiêu Hoài Ngọc lần nữa vừa che chở Lý Cẩn, vừa chiến đấu với bọn họ.
Bởi vì đã bôn ba suốt một ngày, trước đó cũng đã phải giao đấu với đám thích khách kia, lúc này không chỉ thân thể đã chịu nhiều vết thương, mà sức lực dường như cũng đã không còn.
Mười mấy tên thích khách vây quanh hai người, tên đầu lĩnh là đệ đệ của nam nhân kia vì trả thù mà cũng tự mình ra trận, đồng thời bức Tiêu Hoài Ngọc lui sang một bên, khiến nàng và Lý Cẩn phải tách ra.
Sau đó hắn lại phân phó cho đám thích khách còn lại giết Lý Cẩn, Tiêu Hoài Ngọc muốn qua cứu lại bị hắn cản về.
Ầm! --
"Chạy đi đâu!"
"Trên..."
Lý Cẩn nắm chặt thanh đao trên tay trong suốt lúc bị thích khách đuổi theo, lúc này nước sông đang chảy xiết vì gió lớn, trong nháy mắt nàng liền rơi xuống, trong đầu lập tức trở nên trống rỗng. Nước sông nhấn chìm nàng, miệng mũi đều bị nước ngăn lại đến không thể thở nổi, chỉ có thể theo bản năng mà liều mạng giãy dụa lên mặt nước, nhưng càng như vậy nước sông càng tràn vào miệng nàng càng nhiều.
Từ nhỏ Tiêu Hoài Ngọc đã được sinh ra tại vùng đất sông nước như Vân Mộng này, nàng biết rõ người không biết bơi nếu rơi xuống nước sẽ nguy hiểm như thế nào, cũng biết cảm giác chết chìm đáng sợ như thế nào. Khoảnh khắc này nàng phát rồ bỏ qua sự đau đớn của bản thân mà liều mạng chém giết, cũng bổ một vết đao xuống chân tên đầu lĩnh, hắn mất đi một chân mà đau đớn rên rỉ trên mặt đất.
Tiêu Hoài Ngọc liền muốn nhảy xuống sông cứu người, lúc này lại bị đám thích khách còn lại ngăn chặn.
"Bình Dương công chúa không biết bơi, mau ngăn hắn lại!" Tên đầu lĩnh nhìn Lý Cẩn đang cực khổ giãy dụa dưới nước, hắn vừa thống khổ vừa vui sướng kêu lớn.
"Đều cút hết cho ta!" Nàng bức tui từng tên thích khách, nhưng số lượng của bọn họ thật sự quá nhiều.
"Tuyệt đối không thể để cho hắn cứu Bình Dương công chúa." Tên đầu lĩnh ra lệnh, một đám thích khách liền tiến lên trước. Sau một lúc đọ sức, trên người Tiêu Hoài Ngọc lại có thêm vài vết thương mới.
Sau đó có một tên nhân lúc đang phòng ngự mà ôm lấy chân nàng, cũng dùng đao mạnh mẽ đâm vào.
Tiêu Hoài Ngọc dùng hết sức lực né sang một bên, cũng đỡ lấy một đao đó, sau đó giơ đao chém giết từng tên thích khách khác.
Lúc này Lý Cẩn đang giãy dụa trên mặt nước đột nhiên lắng lại, sau đó mất đi ý thức mà từ từ chìm xuống sông.
Tiêu Hoài Ngọc nhìn mặt sông, đau đớn trên người liền trở thành lửa giận trong lòng nàng. Nàng bỗng nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, lại bắt đầu lo lắng, máu trong người trở nên nóng hơn, nàng nổi giận gầm lên một tiếng: "Đều chết hết cho ta!"
Nàng nắm chặt đao, bổ về hướng tên thích khách đang tiến tới, lưỡi đao kia của hắn cắt trúng lòng bàn tay của nàng, nhưng nàng lại không né đi mà nắm chặt lưỡi đao, sau đó dùng sức đẩy một cái, chuôi đao rơi xuống đâm thẳng vào mắt của tên thích khách.
Nàng tựa hồ không cảm thấy đau đớn, trong lòng căng thẳng chỉ có một ý nghĩ, mà cái ý nghĩ này lại tiếp cho nàng thêm sức mạnh gấp trăm lần.
Loại cảm giác kinh người này khiến ba năm tên thích khách xung quanh trong nháy mắt đều mất mạng, tứ chi bị chém văng tứ tung.
"Điên rồi! Hắn điên rồi!"
Cảnh tượng này thành công dọa đám thích khách hoảng sợ, bọn họ run rẩy không dám lại tiến lên.
Sau khi mở ra còn đường máu, Tiêu Hoài Ngọc liền không chút do dự mà nhảy xuống sông.
"Đuổi theo a." Tên đầu lĩnh thấy nàng nhảy xuống, hắn liền giận dữ hét về hướng đám thích khách còn.
"Nước chảy xiết như vậy, làm sao bọn ta đuổi theo được đây." Bọn thích khách sợ sệt nói.
Đầu lĩnh nổi giận, hắn nằm trên mặt đất quát mắng: "Các ngươi muốn chết phải không?"
Đám thích khách nhìn hắn chỉ còn lại một chân nằm đó: "Lão đại cũng đã chết rồi."
Bọn họ cũng không muốn chết, vì vậy liền thảy đao đi về phía đầu lĩnh, lại nhìn mặt sông không còn động tĩnh: "Bị thương nặng như vậy, hẳn là không sống nổi đi." Sau đó từ bỏ việc truy đuổi.
Nhưng Tiêu Hoài Ngọc vốn dĩ lớn lên từ vùng sông nước, ngày ngày đều phải lặng nước bắt cá, lúc này vừa nhảy xuống sông liền nhanh chóng cởi bỏ áo giáp trên người.
Trong lúc đánh nhau, ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi mặt sông, nàng nươn theo dòng nước mà tìm đến nơi Lý Cẩn đã chìm xuống, sau đó hít sâu một hơi lặng xuống.
Lý Cẩn đã mất đi y thức đang từ từ chìm xuống, hai tay theo bản năng của cơ thân mà nâng lên, tựa như đang cầu cứu. Tiêu Hoài Ngọc bởi tới bên người nàng, nhờ vào sức nổi của nước sông mà nâng người lên, trong lúc đó liền áp môi lên môi nàng, nhân cơ hội mà truyền khí vào miệng Lý Cẩn.
Máu từ vết thương chảy ra hòa vào dòng nước, khiến nước xung quanh gần như đục đến không thể nhìn thấy.
Trong nháy mắt khi đôi môi tiếp xúc với nhau, sự gấp gáp trong lòng nàng trở nên tản đi, tiếp theo là ký ức về giấc mộng kia lại tràn về. Chỉ là lần này không giống, bởi vì nàng đã nhìn rõ mặt hết tất cả mọi người xuất hiện, bao gồm cả người trước mặt này, chính là vị thê tử mà nàng đã yêu đến không thể khống chế.
[ "Phụ Quốc tướng quân Tiêu Bảo Sơn cũng có công, thăng làm Phiêu Kỵ tướng quân, tước vị huyện hầu Lâm Vũ, ban cho một tòa phủ Tướng Quân."
"Lần này Tiêu khanh đoạt được mười tòa thành của Đông Tề, vì vậy chuyện diệt Tề chỉ là chuyện sớm muộn, công lao lớn như vậy, nên được ban thưởng. Chỉ cần là đồ vật có trong thiên hạ này, miễn là trẫm có thể đưa ra, khanh muốn thứ gì, trẫm đều sẽ không từ chối." Sở hoàng mặt mũi sáng sủa nói lời hào phóng.
"Thần Tiêu Bảo Sơn mặt dày, không mong huân công tước lộc, chỉ nguyện cầu một người từ bệ hạ." Tiêu Hoài Ngọc chắp tay trả lời.
"Ồ?" Sở hoàng liếc mắt nhìn nữ nhi của chính mình, lại làm ra bộ dáng không biết gì: "Người khanh muốn là ai?"
Tiêu Hoài Ngọc đứng dậy đi ra giữa điện, chợt quỳ xuống nói: "Thần Phiêu Kỵ tướng quân Tiêu Bảo Sơn, thỉnh cầu bệ hạ cho cưới Bình Dương công chúa làm thê tử."
"Ha ha ha." Sở hoàng bắt đầu cười lớn, bởi vì chuyện xảy ra trước mắt này đúng lúc rất vừa ý hắn, cho dù Tiêu Hoài Ngọc không đề cập tới, hắn cũng sẽ chủ động tứ hôn cho nàng, gả Bình Dương công chúa cho nàng: "Khanh là tướng tài, chính là cánh tay đắc lực của Sở quốc ta, nay khanh lại có ý với công chúa, trẫm cho phép, trẫm sẽ đích thân tứ hôn cho khanh."
"Bệ hạ, công chúa..." Tiêu Hoài Ngọc do dự nhìn hắn, dường như còn muốn hỏi ý của Lý Cẩn.
"Bình Dương." Sở hoàng nhìn về phía Lý Cẩn: "Ý của người thế nào?"
Lý Cẩn chợt đứng dậy: "Phiêu Kỵ tướng quân từng có ơn cứu mạng với Bình Dương, Bình Dương nguyện gả cho Tiêu tướng quân làm thê tử."
Ngày đại hôn.
-- Phủ Tướng Quân - Phòng tân hôn --
"Cái tên Tiêu Bảo Sơn này hẳn là tên của đệ đệ ngươi đi, chẳng trách lại khó nghe như vậy." Lý Cẩn mặc y phục nương tử trên người, ngôi trên giường lên tiếng.
"Thế nhưng cái tên này giúp ta tiến vào quân doanh." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.
"Thành tựu bây giờ của ngươi là dựa vào chính bản thân ngươi đoạt được, nhưng tên này là của người khác..." Lý Cẩn nói: "Ngươi nên có tên của riêng mình, bởi vì đó là duy nhất."
"Mạt tướng là một kẻ thô lỗ, không hiểu những chuyện này." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.
"Nếu đã như vậy, ta đặt một cái tên khác cho ngươi, được không?" Lý Cẩn hỏi.
Tiêu Hoài Ngọc nghe xong liền vuốt thẳng vạt áo, một chân quỳ xuống: "Xin công chúa ban tên cho."
Sau đó Lý Cẩn liền đứng dậy, cởi khối ngọc trên người xuống giao cho nàng: "Một trận chiến với Tề quốc đã chết mấy trăm ngàn người, người trên thế gian lại oán hận ngươi, sát nghiệt trên người ngươi cũng quá nặng. Hai chữ Hoài Ngọc này có ý nghĩa là nhân đức đầm đầy, Lão Tử đã từng nói, người hiểu ta thì ta chính là thứ quý giá, là Hoài Ngọc của Thánh nhân. Từ nay về sau, tên của ngươi là Hoài Ngọc đi, Tiêu Hoài Ngọc, hi vọng cái tên này có thể che chở cho ngươi một đời."
Tiêu Hoài Ngọc cẩn thận từng li từng tí nhận lấy khối ngọc: "Tiêu Hoài Ngọc...đa tạ công chúa."
Mấy năm sau, Sở quốc công phá thành Kiến Khang, Tề quốc diệt vong.
Thánh chỉ: "Phiêu Kỵ tướng quân có công diệt Tề, đặc phong làm Đại tướng quân, tấn tước làm Quế Dương quận vương."
"Từ Tề quốc trở về, Đại tướng quân không dẫn Lâm Nghi công chúa cùng trở về sao?" Bên trong phủ Tướng Quân, Lý Cẩn hỏi người đã chiến thắng trở về.
"Lâm Nghi công chúa đã tẫn quốc." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.
"Vậy tại sao trên mặt Đại tướng quân lại có thêm một vết sẹo đây?" Lý Cẩn hỏi.
Tiêu Hoài Ngọc trầm mặc một hồi, cũng nói sang chuyện khác: "Tề quốc đã diệt, mấy ngày nữa mạt tướng phải dẫn quân đến biên cảnh phía Bắc trân giữ."
---
"Công chúa."
"Công chúa."
Tiếng la tràn ngập trong đêm tối.
"Hoài Ngọc nguyện vì công chúa, kính dâng tất cả, thậm chí cả tính mạng của mình."
-- Lao Ngục --
Năm Thái Khang thứ mười chín, Quế Dương vương âm mưu tạo phản, truy tội nhốt vào lao ngục.
Là thê tử, Lý Cẩn tiến vào ngục thăm hỏi.
"Tội thần Tiêu Hoài Ngọc tại đây sớm chúc mừng, Hoàng đế bệ hạ của Đại Sở."
"Được, ta sẽ như ngươi nói."
Chân trước Lý Cẩn vừa rời đi, Sở hoàng liền phái Hoạn quan tiến vào ngục.
Hai tay Tiêu Hoài Ngọc run rẩy nhận lấy rượu độc, nhưng cũng không uống liền: "Ta muốn biết, đây rốt cuộc là ý của ai?"
"Tất nhiên là của bệ hạ và Bình Dương công chúa." Hoạn quan trả lời: "Là Bình Dương công chúa vạch trần tội của ngươi với bệ hạ."
Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu lên, bỗng nhiên run rẩy nở nụ cười: "Được..." ]
Lý Cẩn hít được một hơi, đại não bắt đầu lấy lại ý thức, cảm giác có thứ mềm mại chạm vào lưỡi khiến nàng mở hai mắt ra, cuối cùng nhìn thấy là Tiêu Hoài Ngọc đang thân mật với mình, liền theo bản năng đẩy ra.
Nhưng Tiêu Hoài Ngọc nhớ lại những chuyện trong giấc mộng kia xong càng thêm tiến tới, nụ hôn vì vậy mà trở nên sâu hơn, liên tiếp ép dính vào Lý Cẩn.
Loại cảm giác lấn tới này như đang phát tiết, đắng cay và oán hận trong lòng nàng đều trổi dậy trong thời khắc này.
Nàng nhìn vị thê tử trước mắt mình, dưới nước sông vẩn đục, cặp mắt của nàng đã ẩm ướt từ lâu, cách biệt gặp lại, đến khi nàng nhớ lại tất cả thì yêu và hận lại cùng đan vào nhau.
Đôi lưỡi mềm mại dây dưa dưới sông, Tiêu Hoài Ngọc chăm chú ôm chiếc eo mềm mại của Lý Cẩn, để nàng không cách nào trốn thoát.
Những hồi ức trước khi đi đến cái chết kia, đau khổ cùng không cam lòng của nàng lúc này đều đã trở thành oán hận. Bây giờ nàng mới hiểu được, vì sao lần đầu tiên gặp lại Lý Cẩn, trong lòng lại có cảm giác chống cự đến như vậy.
Người trước mắt bỗng nhiên trở nên mạnh bạo, giống như thú hoang phát điên, lại lần nữa khiến trong lòng Lý Cẩn sinh ra phản cảm, thậm chí còn căm ghét.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ tiếp xúc thân mật đến như thế này với bất kỳ ai, cho dù thái độ của nàng đối với Tiêu Hoài Ngọc đã thay đổi, nhưng trong lúc nhất thời cũng khó có thể tiếp thu toàn bộ được, vì vậy lại lần nữa dùng sức đẩy người trước mắt ra.
Đến khi nàng chạm đến ngực của Tiêu Hoài Ngọc, thân thể đột nhiên giống như bị chạm điện.
Nàng trừng đôi mắt to, khiếp sợ không thôi, nhưng hỗn hợp máu hòa vào nước sông khiến tầm nhìn trở nên không rõ ràng.
Theo nước sông đưa đẩy, vốn dĩ Lý Cẩn đang hoang mang xô đẩy lại đổi thành chủ động ôm lấy Tiêu Hoài Ngọc, lần này dường như đã không còn chống cự, phản cảm trong lòng cũng tiêu tan.
Tiêu Hoài Ngọc mở mắt ra, cũng từ từ thoát khỏi sự si mê trước mắt. Máu tươi liên tục chảy ra đã khiến sức lực của nàng càng lúc càng trở nên yếu đi.
Nhưng sau khi Tiêu Hoài Ngọc vừa rời khỏi, Lý Cẩn vốn đang chìm đắm nhận khí từ nàng liền lần nữa bị nước sông nhấn chìm.
Nàng nhìn Lý Cẩn giãy dụa trong dòng nước, trong lòng bỗng nhiên hiện ra chút ý nghĩ đáng sợ.
Nàng nghĩ, nếu có thể, nàng liền cứ như vậy mà ôm Lý Cẩn cùng nhau chết đi. Nhưng nhìn đến dáng vẻ Lý Cẩn giãy dụa khó chịu, ý nghĩ trong lòng lại bị sự đau lòng lắp đi.
Cả đời trước của nàng đều vì tình yêu mà ăn đắng chịu khổ, sau đó lại bị oán hận của tình cảm quấn quanh cả người, đến chết cũng không thể thoát khỏi.
Nhưng dù là như vậy, nàng vẫn không cách nào bỏ qua người trước mắt này. Cuối cùng, Tiêu Hoài Ngọc vẫn ôm lấy Lý Cẩn, dùng hết chút sức lực còn lại mà nươn theo dòng nước tiến lên bờ.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tiêu nhớ lại rồi liền bắt đầu oán hận Cẩn nhi a ~~~
***HẾT***