Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 55:




Ba Thích liếc nhìn Thích Niên một cách bí hiểm, thấy vẻ mặt chột dạ như sắp vỡ mật của cô thì ông lại cười hiền hòa: "Bạn trai à?"
Thích Niên vô thức lắc đầu.
Cô không muốn giới thiệu Kỷ Ngôn Tín sớm... Nhất là nếu để mẹ Thích bảo thủ biết được đây là tình yêu thầy trò, đoán chừng sẽ tụng kinh như hòa thượng, không mất vài ngày thì không dừng lại.
"Ồ." Ba Thích tỏ vẻ "ba hiểu mà" rồi gật gật đầu: "Vậy thì bắt cá hai tay bị ba phát hiện hả?"
Thích Niên thật sự muốn quỳ lạy trí tưởng tượng của ba Thích: "Không phải mà, là..."
Ba Thích cắt ngang: "Ba cho rằng con và bạn trai đi chung, cho nên mới giúp con nói vài lời trước mặt mẹ." Dừng một chút, ông quay lại, cố gắng xác nhận lần nữa: "Thật sự không phải hả?"
Thích Niên nắm chặt quai đeo đến xoắn lại, bị ba Thích tra hỏi như vậy thì cứ luôn có ảo giác như học sinh trung học yêu sớm bị phát hiện. Nghĩ nghĩ, dường như thừa nhận cũng không có gì xấu. Tim cô đập hơi nhanh, cũng hơi sợ, có cảm giác như giẫm lên lục bình, lúc nào cũng có thể chìm xuống. Thích Niên ấp úng, cuối cùng cũng chỉ phun được một chữ nhạt nhẽo: "Phải..."
Nói xong, cô lại lo rằng ba Thích sẽ nghĩ ngợi lung tung, cho nên đã nhanh chóng nghĩ sẵn trong đầu.
Khai báo hành trình? Ví dụ như có bốn người đi, nhưng phân phòng ngủ hai hai, thật sự rất trong sáng... Tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của ông với mình. Lại ví dụ như: bạn trai của con gái ba tuy rất đẹp trai nhưng chỉ số an toàn cũng rất cao chăng? Ba không cần quá quan tâm, dù sao cũng vừa mới bắt đầu, chưa ổn định gì đâu! Nhưng điều quan trọng nhất là...trước tiên đừng nói với mẹ Thích? Bằng không thì sẽ bị truy hỏi.
Bên này cô suy nghĩ tán loạn, sắp xếp trình tự cho đàng hoàng, còn chưa kịp nói...
Ba Thích nghiêm túc hạ thấp âm thanh, cố gắng nhớ lại: "Vừa rồi trong xe có ba người, trước sau đều có đàn ông, vậy nên ai mới là bạn trai con?"
Thích Niên, OK.
——
Trước khi đi, Kỷ Ngôn Tín gửi cho cô một tin nhắn, nói là tin nhắn, thật ra chỉ có hai chữ: "Đi đây."
Thích Niên trả lời "Dạ", rồi thêm một cái icon dễ thương. Sau khi tin nhắn đã gửi, cô cúi đầu nhìn Thất Bảo nằm bên chân mình rục rịch muốn cắn dép lê tai thỏ: "Thất Bảo, mày xa thầy Kỷ lâu như vậy mà không nhớ anh ấy à?"
Sao cô mới xa anh mấy tiếng mà...đã bắt đầu nhớ anh rồi?
Thất Bảo không hiểu, há miệng ngậm lấy tai thỏ, len lén nhìn cô. Thấy Thích Niên dường như không để ý, nó cắn một cái, lại cắn một cái... Đợi đến khi Thích Niên lấy lại tinh thần thì dép tai thỏ đã bị cắn trụi lủi, miệng Thất Bảo đầy lông, nằm rạp xuống sàn với ý định che dấu chứng cứ phạm tội.
AAAAAAA!
Tức muốn khóc!
Thích Niên đăng lên weibo tấm hình dép lê tai thỏ bị Thất Bảo cắn trụi, các fan nhao nhao lên tiếng —— "Thất Bảo làm tốt lắm, vậy Đại Đại có thể có lý do chính đáng để bắt chủ nhân của cưng lấy thân báo đáp rồi. Đúng là chó giỏi bán cả chủ nhân."
Lưu Hạ về rồi.
Thích Niên biết được tin này trong lúc lướt mạng, thấy trong tấm hình của Lưu Hạ có một hộp cổ vịt chưa mở. Không vì lí do gì khác, mà bởi vì, chỉ có một nhà bán cổ vịt trên đường này là ngon nhất.
Sáng sớm hôm sau, Thích Niên bèn dắt theo chó, chó ngậm bánh bao đi đến nhà Lưu Hạ.
Bây giờ Lưu Hạ ở một mình, mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa. Còn chưa kịp tỉnh táo, cô nàng đã bị một con chó to ngậm bánh bao nhân thịt bổ nhào vào người. Dường như Thất Bảo cũng tự biết rằng mình đã làm sai, cho nên không dám tỏ ra hăng hái mà cụp đuôi ngồi xổm xuống góc phòng, ngậm bánh bao và quan sát Lưu Hạ.
Lưu Hạ còn chưa nói gì thì đã bị nó chọc cười.
"Bây giờ cậu thành bảo mẫu của nó rồi hả?" Lưu Hạ cắn bánh quẩy, híp mắt xem xét Thất Bảo ngậm bánh báo không dám nhúc nhích: "Không thì làm mẹ? Làm mẹ thì ít nhất cũng có một danh phận." Dứt lời, Lưu Hạ cười rộ lên, nhấc chân đá đá bắp chân Thích Niên: "Có phải vội vàng tới tìm mình là để thám thính tin tức giùm Lý Việt đúng không?"
"Làm gì có?" Thích Niên ngay thẳng phản bác: "Mình ở phe cậu mà, cả kì nghỉ đông không thấy, giờ đến nhà gặp cậu cũng không được à?"
Lưu Hạ cắn bánh quẩy không nói lời nào.
Sau một lúc, Thích Niên cũng không thể làm căng, bèn gọi Thất Bảo: "Lại đây lại đây, pha trò cho bà Lưu Hạ xem đi."
Lưu Hạ xém phun ngụm sữa đậu nàng, cô nàng nhìn Thích Niên và nở nụ cười: "Được rồi, suy nghĩ của cậu đã ghi hết lên mặt rồi đấy. Không phải muốn biết mình và Lý Việt làm sao à, nói thẳng ra sợ mình ăn cậu chắc?"
Thích Niên nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu: "Ừ, sợ..."
Lưu Hạ trợn mắt liếc cô một cái, sau khi nói tiếp thì giọng điệu có hơi suy sụp: "Lý Việt cầu hôn mình, nhưng vì chuyện mình muốn nghỉ học một thời gian mà cãi nhau."
"Cậu cũng biết đấy, trong đám con cháu, bà ngoại thương mình nhất. Bây giờ bà mình đã như thế, mẹ mình cũng gác công việc qua một bên, không ai biết bà sẽ ra đi lúc nào, mình muốn ở lại để bầu bạn cùng bà trong quãng đường cuối cùng này..." Hốc mắt Lưu Hạ hồng hồng, nghẹn ngào nói: "Nhưng có lẽ do tâm trạng của mình bị đè nén quá nhiều, cứ như ăn phải đạn pháo, cho nên mới cãi nhau với Lý Việt và nói ra những lời làm tổn thương anh ấy."
Thích Niên im lặng.
Cô cũng đoán được tình hình, nhưng nhìn dáng vẻ yếu đuối của Lưu Hạ, cô cảm thấy trong lòng hơi khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, số lần vành mắt cô nàng ửng đỏ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trước mặt tất cả mọi người, Lưu Hạ đều luôn luôn xinh đẹp, bị ấm ức cũng sẽ không khóc, chỉ biết cắn răng ức hiếp lại đối phương dữ dội hơn. Nếu như có ai có thể làm cô nàng khóc, ngoại trừ người thân nhất thì có lẽ cũng chỉ còn Lý Việt.
"Trong thời gian ngắn không thể nói rõ ràng được, dù thế nào thì mình cũng hồ đồ, khốn nạn quá..." Lưu Hạ đỡ trán, thở dài: "Nhưng tạm thời mình cũng không muốn quan tâm đến anh ấy, đợi sau khi khai giảng có lẽ sẽ tốt thôi."
Thích Niên vỗ vỗ vai cô nàng, yên lặng an ủi.
Tuy nhiên...
Thích Niên không nén được, bèn hỏi: "Không phải cậu định nghỉ học một thời gian à?"
Lưu Hạ đã bình tĩnh lại, liếc cô rồi tự giễu: "Bị bà ngoại mình đuổi về rồi."
Thích Niên vô cùng tự giác bổ sung thêm nửa câu sau: "Còn Lý Việt cũng không vui kìa...."
Lưu Hạ liếc mắt, không phản bác được.
Hỏi rõ chuyện của Lưu Hạ rồi, hòn đá trước ngực Thích Niên coi như cũng đã gạt đi. Lúc trước làm mọi cách cũng không cạy miệng cô nàng được, Thích Niên đoán chuyện còn nghiêm trọng hơn... May mà cô nàng còn hiểu được mình đã sai.
Sắp đến ngày đi học, Kỷ Ngôn Tín vẫn chưa trở lại.
Thích Niên sợ làm phiền anh, cho nên ngay cả tin nhắn cũng không dám gửi. Mỗi ngày xé lịch, chưa bao giờ chờ mong khai giảng như vậy. Ngày cuối cùng trước khi vào học, Thích Niên chuyển về nhà trọ kế bên trường, ngoại trừ hành lý còn mang theo...Thất Bảo. Lại trở về chỗ này, Thất Bảo hưng phấn nhìn quanh, ngửi đông ngửi tây để quen với lãnh địa.
Cô lao công vừa tới quét dọn hai ngày trước cho nên không sợ nó hít phải bụi, đợi nó hết hưng phấn, Thích Niên cho Thất Bảo ăn thức ăn và nửa hộp sữa chua để giải quyết bữa tối của nó.
Xé một tờ lịch, Thích Niên vừa ngồi xuống chuẩn bị lấp hố thì Chu Hân Hân "chọc" cô một cái: "Onl?"
Thích Niên nhìn trạng thái online của QQ, hơi không hiểu nhưng vẫn trả lời: "Onl nè."
Chu Hân Hân: "Nói cho em biết chuyện này, em phải đứng vững, phải bình tĩnh nha."
Thích Niên hỏi lại: "Ngoại trừ việc bị nam thần năm lần bảy lượt từ chối lời tỏ tình, còn chuyện gì mà em không thể bình tĩnh nữa?"
...
Chu Hân Hân hứ một cái: "Không khí nghiêm túc thần bí đã bị em phá hỏng hết rồi!"
"Là vậy nè." Chu Hân Hân ổn định lại, nhanh chóng gõ chữ: "Chị có một người bạn là biên tập, một tổ tổ chức chương trình của họ đột nhiên bị đổi đi nơi khác, sách của tổ phụ trách trước đó được chuyển đến tay họ. Sách đã in xong, cũng không cần bọn họ làm gì cả, chỉ cần bắt kịp đợt tuyên truyền là được, nhưng bây giờ cô ấy muốn khóc luôn."
Thích Niên bị gợi lòng hiếu kì, hỏi: "Vì sao?"
"Bắt trúng một củ khoai lang nóng chứ sao." Chu Hân Hân cười ha ha, sung sướng tiếp lời: "Trước đó, không phải Lộ Thanh Vũ mở sự kiện kí tên sách sao? Chị nhớ là đi thành phố Z, em cũng biết chứ nhỉ?"
Thích Niên lặng lẽ: "Em biết..."
Nhưng cô không quan tâm, ngay cả kết thúc khi nào cũng không biết. Hình như, bữa nào đó, bảng quảng cáo ở tàu điện ngầm đã đổi thành hotline bán vé xem nhạc kịch thì phải.
"Hôm nay cô ấy lấy sách đã biên tập xong, lúc mở ra thì phát hiện...Lộ Thanh Vũ có chuyện rồi. Nói có chuyện là vì bây giờ còn chưa đối chứng, nếu thật sự tìm ra chứng cứ...." Chu Hân Hân không nói gì thêm, chỉ dùng sự im lặng làm câu kết.
Tuy không nói, Thích Niên cũng biết nội dung câu sau, nhưng cô không quá để ý: "Cô ta copy đã thành tinh rồi, rất khó để tra ra được. Hơn nữa, fans của cô ta tuổi còn khá nhỏ, không có chứng cứ rõ ràng thì sẽ không thừa nhận đâu."
Chu Hân Hân thở dài, nhìn đoạn chat Thích Niên gửi rồi tưởng tượng ra dáng vẻ bình tĩnh của cô ngồi trước máy tính, không hiểu sao cô ta có hơi khó chịu: "Em không để tâm à?"
Thích Niên không trả lời.
Những chuyện này phải nói thế nào đây, đã qua lâu, sở trường giỏi nhất của thời gian chính là xóa sạch dấu vết. Không phải cô không để tâm, mà là...lòng đã chán nản.
Đột nhiên bị gợi lại chuyện xưa, tâm trạng của Thích Niên buồn bã một lúc. Cô cầm điện thoại nhìn ngẩn ngơ, sau đó quyết tâm gửi tin nhắn cho anh: "Anh về chưa?"
Một giây sau, điện thoại rung lên.
Anh trả lời vẫn kiệm chữ như trước: "Xuống đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.