Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 8:




Thích Niên hoảng sợ.
Dường như chỉ trong nháy mắt, ánh mắt cô dán lên người anh.
Chìm trong hoàng hôn, đôi mắt xinh đẹp kia càng đen láy sáng ngời, mang thêm vài phần dò xét, vài phần tìm tòi, yên tĩnh nhìn cô. Tất cả đều làm Thích Niên không thể chống đỡ nổi cảm xúc, không có một chút thiện ý nào.
Kỷ Ngôn Tín và người ta khác nhau ở chỗ, trong bóng tối, đôi mắt của anh lại càng sáng tỏ. Đó là kiểu ánh sáng có thể thổi lên đám lửa trong rừng rậm, chỉ hơi ngước lên đã có thể thắp sáng ngọn đèn nhỏ trong đáy lòng bạn.
Thích Niên bối rối cúi đầu, hai tay vô thức nắm lấy chân váy ở đầu gối: "Em..."
Sự yêu thích của em đối với thầy...đúng thật là lớn hơn nhiều.
Nhưng trong tình huống này, nếu nói ra những lời như thế thì thật sự không ổn. Thích Niên lắc đầu, bỗng muốn khóc. Dù cúi đầu, cô vẫn cảm giác được tầm mắt của anh chưa từng dời khỏi.
Thời gian dài im lặng làm Kỷ Ngôn Tín mất dần kiên nhẫn: "Hửm?"
Thích Niên lại lắc đầu: "Em...em không biết ý, ý thầy là gì."
Dường như Kỷ Ngôn Tín cười khẽ một cái, lạnh nhạt nói: "Năng lực lí giải của nghiên cứu sinh ngành văn học cổ đại chỉ có thế thôi à?"
Gió lùa vào từ cửa sổ khiến cô cảm thấy lạnh cổ. Cô ngẩng đầu, nhìn anh rất lâu mới nổi lên dũng khí, hùng hồn nói: "Em từ chối trả lời."
Từ khi bắt đầu đề tài này đã có chút kì lạ rồi...
Cô trả lời như thế cũng không làm Kỷ Ngôn Tín cảm thấy quá bất ngờ. Anh nhìn vào mắt cô, tiện tay tắt máy tính. Màn hình bỗng sáng lên rồi lại chợt tắt. Tất cả nguồn sáng của căn phòng đều đến từ ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Trong sự yên tĩnh ngắn ngủi ấy, anh đứng dậy đi rót nước.
Có lẽ do không tìm được tách trà nên anh ngồi xổm xuống, lấy một cái ly giấy phía dưới máy lọc nước, chợt nhớ tới gì đó rồi quay lại nhìn cô: "Muốn uống nước không?"
Thích Niên lắc đầu. Uống không nổi, bị dọa n-o rồi.
Máy lọc nước vang lên tiếng "Ùng ục ùng ục", anh nói: "Tốt nhất là không."
Thích Niên ngừng xoắn ngón tay, ngẩng đầu nhìn anh. Kỷ Ngôn Tín cầm ly giấy hớp một ngụm rồi nhìn cô, uống nước thấm giọng nên âm thanh đã trong hơn nhiều: "Nếu không phải như tôi đã nghĩ, vậy tôi sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức, hiểu không?"
Thích Niên giả ngu.
Trong lòng lại chột dạ, rõ ràng yêu thích một người là chuyện tốt, nhưng vì sao đến lượt cô lại trở thành có tật giật mình...
Hình như cũng không thể trách cô được? Suy cho cùng, nơi nói chuyện chẳng phải ở đâu khác, mà là văn phòng của Kỷ Ngôn Tín...
Là người thì đều có áp lực chứ? Huống chi Thích Niên còn là kẻ có lòng gây rối. Nhất là khi...anh còn không khách khí nói rằng đây là một chuyện mang đến phiền phức.
Cầm ly giấy, Kỷ Ngôn Tín ngồi lại vào ghế.
Nhìn cô gái cúi đầu có vẻ như bị đả kích, cuối cùng chút lương tâm của anh cũng trỗi dậy... Lời anh nói hơi khó nghe quá ư? Trầm ngâm một lát, Kỷ Ngôn Tín thu hồi tầm mắt rồi ném ly giấy vào thùng rác. Anh nhìn sắc trời rồi kéo ngăn bàn ra tìm chìa khóa xe, chìa khóa vừa trượt trên đầu ngón tay đã bị nắm vào lòng bàn tay: "Tiện đường, tôi đưa em về."
Ài...
——
Lên xe, Thích Niên ngoan ngoãn cài dây an toàn. Rất biết điều, không hề phát ra một tiếng động nào.
Xe chạy thẳng ra cổng trường, nhanh chóng hòa vào làn đường lớn.
Gặp mấy cột đèn đỏ liên tiếp, anh dừng lại, mắt vẫn còn đang nhìn cột đèn cách đó không xa thì nghe thấy cô nhỏ nhẹ hỏi: "Thầy Kỷ, gần đây thầy...có kế hoạch quen bạn gái không?"
Hỏi xong, Thích Niên lại hối hận muốn cắn lưỡi.... Bây giờ mà hỏi vấn đề này, thích hợp không! Thích hợp không! Thích hợp không!
Kỷ Ngôn Tín cầm tay lái, liếc qua nhìn cô một cái rồi nhíu mày: "Tôi từ chối trả lời."
Thích Niên: "..." Vậy mà học cô nói chuyện cơ đấy! Cô phồng má nhăn mũi, rụt cả người ra sau ghế, biểu thị không vui.
Bất ngờ là Kỷ Ngôn Tín có hơi buồn cười. Anh nghiêng người, mở radio lên. Đài phát thanh đang phát truyện cười, anh không nhịn được, cũng nhếch nhếch khóe môi.
******
Sau hôm thứ sáu bị đả kích, thứ bảy của Thích Niên trôi qua một cách nhàm chán.
Mẹ Thích làm đồ ăn sáng, không muốn ăn. Bạn thân gọi điện thoại tới rủ cô đi dạo phố, Thích Niên cũng không muốn đi.
Với tư cách là quân sư và nội ứng, Lưu Hạ tỏ ra rất quan tâm, coi trọng việc này. Cô nàng cười nhạo hết nửa tiếng, sau đó mới nghiêm chỉnh lại: "Thích Niên à...phải giữ vững tinh thần nha, cũng đâu phải là bị từ chối trực tiếp, có gì mà buồn. Cậu buồn sớm quá rồi đó."
Thích Niên cầm con lạc đà bằng bông che lỗ tai, uể oải nói: "Đó cũng là cự tuyệt mà... Mình không sa sút tinh thần thì làm sao thể hiện được tình cảm sâu sắc của mình."
Lưu Hạ: "..." Lại không phản bác được.
Cà kê cả buổi, lúc này Lưu Hạ mới "Ài" một tiếng, quăng ra một tin tức đã tìm hiểu kĩ: "Xế chiều ngày mai, tại nhà trưng bày mỹ thuật Sâm Hạ ở trung tâm thành phố có một buổi triển lãm tranh, có muốn đi với mình không?"
Thích Niên lắc đầu: "Không đi, ở nhà chữa thương."
Lưu Hạ "À" một tiếng: "Mình còn chưa nói hết đâu...giáo sư Kỷ cũng đi, cậu có đi không?"
"Mình đi!"
Mẹ Thích đi ngang qua gõ gõ cửa phòng Thích Niên, phê bình: "Thích Niên, không được nói chuyện một cách thô lỗ."
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười hả hê, Thích Niên ngoan ngoãn nhận lỗi: "... Dạ, con biết rồi."
Cúp điện thoại, Lưu Hạ cầm lấy miếng táo Lý Việt đã gọt, nhìn kĩ năng gọt táo ngày càng xuất sắc của Lý Việt, cô nàng âm thầm thở dài một hơi. Lát nữa Lý Việt còn phải đi xem thí nghiệm, vừa rửa tay vừa quay đầu nhìn cô nàng: "Sao thế?"
Lưu Hạ cắn một miếng táo, thịt táo giòn ngọt, cô nàng nhai nhai nhưng chả cảm thấy ngon miệng: "Em lo cho Thích Niên, anh ăn táo đi."
Lý Việt nhìn Lưu Hạ với ánh mắt khó hiểu, cầm miếng táo của cô nàng rồi hỏi: "Chẳng phải có chúng ta làm nội ứng cho cậu ấy hay sao, Thích Niên vẫn là người đầu tiên vào được bên trong viện hóa sinh đấy, có gì mà lo lắng?"
"Có một chuyện làm em khá lo, anh nói xem, nếu Thích Niên bị thầy Kỷ đả kích như vậy mấy lần...Thế bà mai như em nửa đường đứt gánh à." Hơn nữa, với tình hình trước mắt, nhìn thế nào cũng đều là ngõ cụt.
Giáo sư Kỷ là một đóa hoa cao lãnh, làm sao dễ dàng thu phục được.
Lý Việt nở nụ cười, không hề lo lắng: "Em quên làm sao mà anh theo đuổi được em à?"
Lưu Hạ nghẹn lời...
So với gió mát ấm áp chỗ Lưu Hạ, gian phòng của Thích Niên cứ như là chiến trường. Cửa tủ quần áo bị mở banh, quần áo bị ném hết lên giường.
Thích Niên cau mày, ướm từng cái lên người rồi quay qua quay lại.
Không phải cảm thấy màu sắc không hợp, thì cũng cảm thấy kiểu dáng quá lỗi thời. Chứ không thì sao lại nói tủ quần áo của phụ nữ luôn đầy nhưng luôn thiếu, lúc bình thường mặc thì không thấy gì, sao bây giờ nhìn lại, chả có cái nào hợp thế?
Đa phần quần áo của Thích Niên đều để ở phòng trọ gần trường, cho nên đồ ở nhà không nhiều lắm.
Vốn mỗi lần cuối tuần về nhà, Thích Niên đều trở về nhà trọ một chuyến. Dù là nghỉ dài hạn hay chỉ là cuối tuần, cô cũng mang một bịch nhỏ quần áo về nhà. Nhưng mà... Bởi vì Kỷ Ngôn Tín tiện đường đưa về, cô nào dám kêu anh đến chỗ nhà trọ trước. Cho nên chả mang gì về cả...
Í, không...
Hình như cô quên cái gì đó thì phải?!
Đầu óc Thích Niên mờ mịt, đứng đờ ra ở cạnh giường. Hôm thứ sáu đi học, ngoại trừ cuốn sổ, cô còn mang một cái túi. Trong túi có điện thoại, chìa khóa, ví tiền, vài thứ lặt vặt. Nhưng mà...túi đâu!
Thích Niên cố gắng nhớ lại.
Trên đường đến văn phòng của Kỷ Ngôn Tín, cô vẫn còn đeo trên người...
Sau đó...
...
10 phút sau.
Thích Niên di di mũi chân vẽ vòng tròn trên nền gạch, điện thoại bên tai vang lên tiếng "tút tút tút", chờ đợi để được nhận.
Gió trên sân thượng hơi mạnh, nhưng vừa hay có thể giúp Thích Niên giải nhiệt. Lúc vừa mới phát hiện túi của mình có lẽ để quên ở chỗ Kỷ Ngôn Tín, đầu óc Thích Niên lại choáng váng nóng bừng.
Trong khi sững sờ, tiếng vang có quy luật bên trong điện thoại bị cắt đứt, điện thoại đã được nhận. Tim Thích Niên đập chậm một nhịp, tập trung dựng thẳng tai lên, chờ đợi giọng nam trầm thấp bên kia.
"Alo, xin chào." Một giọng nữ trong trẻo, ngọt ngào: "Xin hỏi bạn tìm ai?"
Trái tim nóng hầm hập của Thích Niên lập tức nguội lạnh một nửa, sau đó bị gió thu man mát thổi qua rồi vỡ tan tành trên mặt đất. Giống như bị tạt một chậu nước lạnh, cả người lạnh lẽo khiến cô phát run.
"Alo?" Âm thanh bên kia nhỏ lại, hỏi lần nữa: "Xin hỏi bạn tìm ai ạ?"
Thích Niên cố gắng giữ vững tinh thần, cô trả lời, nhưng giọng nói yếu ớt vô lực: "Xin chào, tôi tìm...giáo sư Kỷ."
"À, bạn chờ một lát." Giọng nữ dịu dàng dừng lại, ngay sau đó có tiếng dép giẫm trên sàn gỗ.
Hơi thở của Thích Niên dần siết chặt theo tiếng bước chân.
Đến khi đầu bên kia vang lên giọng nam lười biếng như vừa bị đánh thức: "Ai?"
"Không biết."
Điện thoại có lẽ bị sang tay, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, âm thanh của Kỷ Ngôn Tín rõ ràng hơn: "Tôi là Kỷ Ngôn Tín."
"Ừm..." Tay Thích Niên nắm chặt di động: "Thầy Kỷ, em là Thích Niên..."
"Thất Bảo." Anh hơi trầm giọng quát, sau đó đứng thẳng người, đổi qua chỗ khác nghe điện thoại.
Thích Niên cầm di động, đột nhiên hơi bất ngờ. Vài giây sau khi cô do dự, không biết có nên cúp máy hay không, dường như anh đã xử lí xong tình huống bên kia: "Thích Niên?"
Đúng lúc này, Thích Niên cảm thấy may mắn vì anh đã nghe thấy, nếu không, để cô nói lại lần nữa, cô sợ mình sẽ cúp máy mất.
"Vâng, thầy Kỷ." Thích Niên rầu rĩ kêu anh: "Túi của em hình như để quên chỗ thầy rồi."
Kỷ Ngôn Tín nhìn Thất Bảo bị phạt đứng dựa vào tường, cùng với...cái túi của Thích Niên bị nó cắn mấy phát. Anh nhức đầu nhéo nhéo mi tâm.
"Ừ, ở chỗ của tôi."
Thích Niên "À" một tiếng, không nói gì.
"Thích Niên..." Anh nói, có chút bất đắc dĩ: "Lần này trong túi của em, lại có thức ăn cho chó à?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.