Mỹ Nhân Phổ

Chương 100:




"Sao có thể? Chân của A Húc không thể động, ngươi nhất định là giả trang đi?"
Sở Lưu Vân không muốn tin tưởng vào sự thật này, ý đồ từ trên người Tiêu Húc tìm cho ra sơ hở.
Tiêu Húc túm được cái tay đang sờ loạn của hắn, nói: "Là ta."
Sở Lưu Vân giống như bị thứ gì đánh trúng, lui một bước ra sau, đem huynh đệ sớm chiều ở chung hơn 10 năm này nhìn lại cho rõ ràng, "Vì cái gì?" Ngươi hiện giờ đã là Quảng Bình vương thế tử, có cả một tương lại đằng trước, vì cái gì lại làm ra chuyện như vậy?
Tầm mắt dừng trên đùi hắn, đó là cái chân vì Sở Lưu Vân mà bị thương, những năm gần đây, hắn vẫn luôn tiếc nuối hối hận ảo não, bởi vì đôi chân này, hắn đồ cả một doanh trại của quân địch, cũng bởi vì đôi chân này, vừa trở trời hắn liền đứng ngồi không yên, sợ người kia chịu tội, tìm danh y khắp thiên hạ để chữa khỏi chân cho người kia, kết quả, đây...lại là một âm mưu!
"Thực xin lỗi, lừa ngươi rồi!" Quay đầu lại, Tiêu Húc nói với Lưu Dục: "Dự Vương, ta nhận tội."
Lưu Dục sai người dẫn Tiêu Húc đi, Sở Lưu Vân đứng tại chỗ, phảng phất như đã bị đông lại. Tống Dật cào cào da mặt, nàng thật sự không rành an ủi người khác a.
"Đó...chưa chắc chính là hắn, ngươi không cần quá khổ sở."
Sở Lưu Vân thật lâu sau mới đáp lại một câu, "Ta biết. Ngươi đi về trước đi, để ta yên tĩnh một chút."
Tống Dật đành phải vỗ vỗ cánh tay hắn, rời đi, đầu kia, Lưu Dục đứng ở trên nền tuyết chờ nàng, nhìn nam nhân trường thân ngọc lập, sắc mặt như ngọc, cùng tuyết trắng giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, đẹp không sao tả xiết, Tống Dật đột nhiên sửng sốt thất thần.
"Thất thần làm gì?"
Nam nhân có lẽ chờ đến mất kiên nhẫn, dù là ai cứ như đồ ngốc mà chờ lão bà mình thông đồng chơi nam nhân khác xong mới về nhà đều sẽ không kiên nhẫn.
Tống Dật nhanh chân chạy đến, Lưu Dục nhìn cổ nàng, cổ áo bị kéo mạnh thoạt nhìn cực kỳ trống trải, liền nhấc tay sửa cho nó đàng hoàng hơn một chút.
"Lúc thẩm vấn Tiêu Húc ta muốn đi nghe một chút."
Lưu Dục sửa sang tốt cổ áo cho nàng xong, xác định không hở gió, chắp tay phía sau lưng, đi về hướng Sấu Ngọc Trai.
"Ngươi hoài nghi cái gì?"
Nam nhân kia chân dài, Tống Dật phải chạy nhanh hai bước mới đuổi kịp, "Việc này đi...không thích hợp a. Chẳng lẽ Dự Vương điện hạ không cảm thấy sao?"
Lưu Dục liếc qua thấy đôi chân nho nhỏ đang bận rộn kia của nàng, theo bản năng mà thả chậm bước chân lại, để người có thể sóng vai với hắn, lại vì phía bên mà Tống Dật đi sát vào hắn lại để tay đằng sau lưng, khi Tống Dật nói chuyện với hắn không tự giác dán sát vào, cơ hồ là ở trong lòng hắn, chỉ cần cái tay kia vươn ra đặt lên lưng nàng là có thể hình thành tư thế ôm trọn vẹn, nhưng Lưu Dục nhịn xuống, mặt ngọc như sương, lạnh nhạt nói: "Hắn đã nhận tội rồi."
Tống Dật nóng nảy, "Nhận tội cũng không có nghĩa là thật sự phạm tội! Danh sách này là hắn đưa cho Sở Lưu Vân, nếu thật sự là hắn, vì cái gì lại muốn lộ ra mục tiêu của mình? Đây không phải là ngu sao?"
"Là hắn ngu!"
"Hả?"
Lưu Dục quay lại, nhìn thấy một bông tuyết rơi trên món tóc con vểnh lên bên mai của Tống Dật, lòng bàn tay lại bắt đầu phát ngứa, ngón tay cọ cọ vài cái vào lòng bàn tay mới kiềm lại được.
Giờ phút này Tống Dật đang ngẩng đầu nhìn hắn, dù sao chênh lệch thân cao cũng hơn nửa cái đầu, tư thế ngẩng lên này làm cằm và môi của nàng dùng bộ dạng thừa ân* lộ ra hoàn toàn dưới mắt hắn, chỉ cần cúi đầu một cái, duỗi tay ra là có thể làm nàng rơi thẳng vào lòng rồi tận tình đòi lấy.
*ahem, là bộ dạng chu mỏ lên đòi kiss a, dù A Xu lúc này bảo đảm là ko có chu mỏ, nhưng đầu óc tiểu Dục toàn phế liệu mà, nghĩ lung tung...
Vì phòng ngừa chuyện này xảy ra, Lưu Dục lạnh giọng nói: "Ngày mai đầu giờ Tỵ ngươi đến Tư Lệ Đài. Tiết Đào, đưa nàng trở về!"
Giọng điệu ghét bỏ quá đi ô ô, quả nhiên rời khỏi hắn là đúng.
Hôm sau, Tống Dật dậy thật sớm, lại đem vụ án chải vuốt lại một lần nữa, càng cảm thấy có quá nhiều điểm đáng ngờ trên người Tiêu Húc. Lý Mật vừa lúc muốn đi đến bên kia đường Chu Tước, có thể thuận đường mang nàng theo, hai người cùng ra cửa, liền thấy xe ngựa của Lưu Dục ngừng ở cửa, Tiết Đào ngồi ở phía trước, hôm nay hắn thay một bộ quần áo màu nhạt, khuôn mặt tuấn tú được ánh sáng của tuyết chiếu rọi ra đến rực rỡ lấp lánh.
Tống Dật nhìn thoáng qua gương mặt ném vào đám người nhìn không ra của Lý Mật, liền nhanh chóng quyết định, đi đến trước mặt Tiết Đào, hỏi: "Là tới đón ta?"
Tiết Đào "Ừm" một tiếng.
Vì thế Tống Dật quay đầu nói với Lý Mật: "Thật sự rất xin lỗi, ta lại không thể bỏ qua mặt mũi của Dự Vương điện hạ."
Lý Mật tức đến mặt càng xấu hơn, ngươi lật lọng nhìn thấy mỹ nhân liền nhích không nổi chân cũng không phải lần đầu tiên, ở trước mặt ta có cần phải dối trá đến như vậy không? Hắn rất muốn nhắc nhở nàng một câu, đó là Lưu Dục, là chồng trước của ngươi, loại sinh vật như chồng trước này chẳng lẽ không nên tránh còn sợ tránh không kịp hay sao?
Nhìn tiểu hỗn đản tung tăng lên xe ngựa, Lý Mật đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã xem nhẹ trình độ háo sắc của Tống Dật, chỉ cần đẹp, nàng đại khái là ai đến cũng không cự tuyệt.
Khi Tống Dật đến Tư Lệ Đài, thấy Sở Lưu Vân đang ngồi xổm trên hành lang, chà đạp đám hoa sơn trà. Một móng vuốt vung xuống, cánh hoa đỏ tươi rớt đầy đất.
Tống Dật nhìn nhìn vào bên trong, thân là phụ thân của Tiêu Húc, Quảng Bình vương đương nhiên sẽ đến chờ phán xét, Tiêu Ngọc Trí mặt mũi u sầu mà bồi phụ thân, ngồi đối diện bọn họ là La Kỳ có phụ thân bị Tuyết nữ giết chết. Kẻ thù giết cha đột nhiên biến thành huynh trưởng của nữ tử mình thương nhớ, sắc mặt của La Kỳ khó coi khỏi nói, chỉ có Triệu Thạch thứ cầm thú vô tâm vô phế kia là tâm tình rất tốt mà uống trà.
Tống Dật mài mài chân ở một chỗ, rồi vẫn quyết định đi trấn an Sở Lưu Vân một chút, một đôi tiểu đoạn tụ cứ như vậy bị chia cắt, để người mềm lòng như nàng thấy rất không đành lòng a!
Ngồi vào dưới hành lang, cúi đầu nhìn nhìn Sở Lưu Vân, hiếm khi thằng nhãi này không mang nửa tấm mặt nạ kia như hôm nay, khuôn mặt tuấn tú càng mê người, đặc biệt nhìn từ bên trái, đẹp đến làm người hận không thể nhào lên gặm một cái.
"Cái kia..." Tống Dật thanh thanh giọng, đánh vỡ sự yên lặng này, Sở Lưu Vân hình như lúc này mới chú ý tới bên cạnh mọc thêm một người, nhìn nàng một cái, cảm xúc lo lắng trong mắt nhất thời không kịp che lại, theo ánh mắt mà bò vào lòng Tống Dật.
"Ta cảm thấy vụ này chưa chắc là hắn làm. Điểm đáng ngờ còn rất nhiều."
"Hắn đã thừa nhận." Huống chi lúc ấy còn bắt tại trận, như vậy thì sao hắn có thể thoát tội?
Vốn dĩ giết một tên triều đình muốn giết như La Kính Huy cũng không phải đại sự gì, chỉ cần chu toàn thích đáng, Tiêu Húc có thể hoàn toàn thoát tội, nhưng hiện tại tình thế thay đổi, triều đình muốn mượn sức La Kỳ, cho La thị Việt Châu một lời giải thích, như vậy nhất định phải nghiêm trị hung thủ giết người, cái thế cục này, có chút nan giải.
Lưu Dục giá lâm, tà tà liếc xéo hai người trên hành lang một cái, rồi lập tức bước lên đại đường. Triệu Trọng Dương tự mình áp giải Tiêu Húc đến, Sở Lưu Vân như lại lần nữa chịu đả kích lớn, đứng phắt lên, thiếu chút nữa chen Tống Dật đang đứng bên cạnh rớt khỏi hành lang.
Tiêu Húc lộ ra một nụ cười mỉm, như muốn trấn an hắn, Sở Lưu Vân lại lửa giận bạo trướng, nắm tay siết đến kêu răng rắc. Tiêu Húc hình như có chút mất mát, thở dài, đi theo Triệu Trọng Dương vào trong.
"Ngươi như vậy sẽ làm hắn thấy khổ sở."
Sở Lưu Vân bỗng dưng cứng đờ, quay đầu nhìn qua, Tống Dật thành tâm mà nhìn hắn, "Tin ta, mặc kệ hắn làm cái gì đều có lý do của hắn, ngay cả hắn thật sự giết người, ít nhất hắn cũng sẽ không thương tổn đến ngươi!"
Sở Lưu Vân đương nhiên là biết, nhưng hắn đau lòng a.
Sở Lưu Vân đột nhiên bắt lấy móng vuốt của Tống Dật, ánh mắt kiên định, "Ngươi từng vào chiếu ngục của Tư Lệ Đài, chắc là biết địa hình bên trong đi?"
Tống Dật sợ tới mức rụt cổ lại, "Ngươi...muốn làm gì?"
"Giúp ta cướp ngục!"
Tống Dật bị vỗ đến thiếu chút nữa không phục hồi lại tinh thần, liền nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm sâu kín, "Tống tiên sinh, Dự Vương sắp bắt đầu thẩm án."
Giờ phút này, Tiểu Đào Đào cách bọn họ không đến ba thước.
Tống Dật cười gượng, "Mới vừa rồi Sở công tử là nói giỡn, ngươi đừng coi là thật!"
Tiểu Đào Đào mặt vô biểu tình, làm Tống Dật đặc biệt chột dạ. Hắn nhìn thoáng qua chỗ Sở Lưu Vân vẫn đang nắm chặt móng vuốt của Tống Dật, băm hay là không băm mới là cái vấn đề!
Tống Dật tinh tường ngửi ra sát khí của hắn, liền che trước mặt Sở Lưu Vân, "Dĩ hòa vi quý! Tiểu Đào Đào, ngươi còn chưa trưởng thành, đừng thị huyết như vậy, không tốt!"
Chân mày Tiết Đào giật giật, tay ấn ở trên thân kiếm buông ra, lại nhắc một câu, "Đường thẩm bắt đầu rồi."
Tống Dật vội vàng thúc giục Sở Lưu Vân đi nghe đường thẩm, Sở Lưu Vân phi thường bất mãn, chẳng lẽ hắn còn cần một nữ nhân bảo hộ hay sao?
Lưu Dục ngồi ngay ngắn trên đại đường, nhìn hai người kia cầm tay bước vào, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc đến tiêu chuẩn cao xưa nay chưa từng có, Tào Mạt đứng một bên cảm giác như có vụn băng đang bắn mạnh ra xung quanh, đâm vào da thịt phát đau, liền dịch qua bên cạnh một chút.
Tiêu Húc cung cung kính kính vái chào dưới công đường, không cần thẩm vấn liền đem nhân quả trước sau nhất nhất khai báo ra, ăn nói rõ ràng, trật tự đầy đủ, còn văn thải nổi bật xuất khẩu thành thơ, Tào Mạt đích thân phụ trách ghi chép cũng không cần tổ chức lại ngôn ngữ lần nữa, lưu loát viết một hơi từ đầu đến cuối.
Năm đó Tiêu Viêm cùng đám người La Kính Huy Triệu Thạch gặp phải tuyết lở bị nhốt trong núi tuyết, được một nữ tử cứu, Tiêu Viêm bị thương nặng, nàng kia tỉ mỉ chăm sóc, mới có thể bảo toàn tánh mạng.
Nàng kia cực kỳ xinh đẹp, tâm địa thiện lương, Tiêu Viêm bất tri bất giác đã thích nàng ta, ai ngờ hai tên súc sinh Triệu Thạch cùng Dương Lệnh Tiên mơ ước sắc đẹp người ta, cưỡng bức nàng. La Kính Huy vì một sự nhịn chín sự lành, giết người diệt khẩu. Đem người còn hơi thở thoi thóp, ném vào động băng, sống sờ sờ bị đông chết. Sau đó bị Tiêu Viêm phát hiện, mới có chuyện cắt bào đoạn nghĩa sau đó.
Lưu Dục nhíu mày, "Vậy việc này liên quan gì đến ngươi?"
"Nàng này, chính là Tuyết Nữ, ta đã từng gặp nạn hai lần ở chỗ núi tuyết kia, đều là nàng cứu ta, sao có thể nói là không liên quan?" Tiêu Húc ngạo nghễ đứng, dù thân là tù nhân, cột sống cũng không cong một chút nào.
Tống Dật nhìn nhìn Sở Lưu Vân, nhỏ giọng nói: "Hắn là người trọng tình trọng nghĩa." Dứt lời, đem tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Tiêu Viêm và Triệu Thạch. Theo lý, hai người này là đương sự, nên ra mặt nói vài câu, kết quả, Tiêu Viêm nghẹn khuôn mặt già tuấn tú không nói một lời, mà Triệu Thạch lại như một con cáo già chiếm được tiện nghi nhìn Tiêu Viêm, trong mắt toàn là vẻ trêu chọc, phảng phất như vở kịch trước mắt này diễn thật quá là sứt sẹo, ngay cả loại ngu xuẩn như hắn nhìn thấy cũng muốn cười.
"Nói như vậy mục tiêu kế tiếp của ngươi là Triệu Thạch?"
"Nếu không phải hắn ở trong phòng cộng thêm cả trăm thị vệ, ta vô pháp lọt vào, thì giờ phút này hắn làm gì còn mệnh đứng ở chỗ này."
Triệu Thạch buông chung trà không nói lời nào, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.
"Vậy Trần Thâm thì sao? Hắn là tướng đắc lực của phụ thân ngươi, ngươi vì sao phải ra tay với hắn?"
"Bởi vì hắn thấy chết mà không cứu! Ngày đó tuyết lở, không chỉ có mình phụ thân bị thương, Trần Thâm, La Kính Huy, Triệu Thạch cũng chịu trọng thương. Là Tuyết Nữ cứu bọn họ, mà cuối cùng, đám súc sinh này đã làm cái gì?" mặt Tiêu Húc lộ vẻ tàn nhẫn, đôi tay run lên vì giận, Tống Dật cảm giác được lửa giận của hắn là chân thật, hơn nữa còn là đang nỗ lực áp chế mới không bùng nổ trước mặt mọi người.
Giờ khắc này nàng thấy mê mang, chẳng lẽ thật sự là Tiêu Húc sao?
Nếu đây là sự thật, nàng tin rằng Tiêu Húc thật sự sẽ giết những tên súc sinh đó! Nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, vì cái gì muốn sau mười mấy năm mới làm?
Câu trả lời của Tiêu Húc đối với vấn đề này là: Trước kia là bởi vì chân bị thương, hắn báo không được thù, sau này thương ở chân chuyển biến tốt, muốn đến Ích Châu báo thù, đừng nói là La gia bảo, phủ Thứ sử hắn còn không thể nào vào được. Năm vừa rồi đại triều hội Triệu Thạch hoặc La Kính Huy chỉ tới một người, hiếm khi tề tựu đầy đủ như năm nay, lần này là cơ hội tuyệt hảo.
Hắn sở dĩ làm bộ chân chưa lành, vì cho rằng ngày nào đó báo thù, sẽ không tra đến trên người mình.
Tiêu Húc khai hết toàn bộ nói có sách mách có chứng, ngay cả Tống Dật nhất thời cũng tìm không ra sơ hở.
Nghe xong, lửa giận trước đó của Sở Lưu Vân tiêu tán, có lẽ hắn cảm thấy thân là nam tử hán, nên làm như thế. Tiêu Húc quay đầu nhìn hắn, Sở Lưu vân lộ ra một ánh mắt trấn an, hắn tiến lên, bẩm với Lưu Dục: "Dự Vương, ta cho rằng Tiêu thế tử vô tội. La Kính Huy cùng Dương Lệnh Tiên tội ác tày trời, ai cũng có thể giết chết!"
Giờ phút này La Kỳ mang nỗi đau tang phụ tức giận đến phát run, hắn cũng đi lên trước, nói: "Phụ thân qua đời, chết vô đối chứng, ai biết đám người các ngươi có phải vô căn cứ, bịa ra để thoát tội cho mình hay không?"
Sở Lưu Vân bực bội, con gà ốm này còn không thuận theo không buông tha, "Chuyện năm đó, ngươi nếu không tin, thì hỏi Triệu Thạch, hắn không phải cá mè một lứa với phụ thân của ngươi sao?"
La Kỳ giận đến tái mặt, "Triệu Thạch bắt muội muội của ta, đến nay chưa thả ra, La gia ta và hắn đã sớm đường ai nấy đi, lời của hắn sao có thể tin?"
Cho nên, vị này là đánh chết cũng sẽ không thừa nhận mấy chuyện ác La Kính Huy đã làm năm đó.
"Huống hồ, Hoàng Thượng thành lập Tư Lệ Đài, là muốn nghiêm chỉnh không khí sĩ tộc, dùng pháp lệnh chỉnh đốn hành vi thường ngày của sĩ tộc. Lui một vạn bước mà nói, cho dù gia phụ có tội, tốt xấu gì cũng là Định Viễn Hầu do Hoàng Thượng khâm phong, trăm triệu lần không tới phiên ngươi tới vận dụng tư hình! Ngươi đem thiên tử vương pháp đặt chỗ nào?" La Kỳ véo áo quỳ xuống đất, "Mong Dự Vương điện hạ minh pháp kỷ, trương công chính!"
Sở Lưu Vân giận đến phát run, thiếu chút nữa liền xách La Kỳ lên nện một trận. May mắn Tiết Đào nhanh tay, trực tiếp đặt kiếm đè lên cái tay muốn đánh người của hắn.
La Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, không chịu cam lòng yếu thế.
Tiêu Ngọc Trí sợ tới mức nước mắt từng giọt mà rơi xuống, vội vã lau đi, lại ngăn không được hốc mắt sưng đỏ lên.
"Chớ có hồ nháo!" Lưu Dục khẽ quát một tiếng.
Tiết Đào ngoan ngoãn thu hồi kiếm, thối lui đến đằng sau Tống Dật. Tống Dật cười tủm tỉm mà nhìn hắn, "Xem đi, chủ tử nhà ngươi cũng cảm thấy ngươi quá thị huyết."
Tiết Đào mắt nhìn phía trước, không nói lời nào.
Vụ án này đến đây đã không thể thẩm tiếp nữa, Lưu Dục khoanh tay đứng: "Tiêu Húc là Quảng Bình vương thế tử do Hoàng thượng sắc lập, thân mang trách nhiệm của nhị đẳng công hầu, việc này bổn vương còn cần báo lại để Hoàng Thượng định đoạt, ba ngày sau, tất nhiên sẽ có kết quả."
Một khi đã như vậy, La Kỳ cũng không dám nói thêm cái gì.
Tiêu Húc lại bị áp vào chiếu ngục, bên này bãi đường, mọi người lục tục rời đi Tư Lệ Đài. Tống Dật nhìn thấy bên kia Triệu Thạch đi đến gần Tiêu Viêm, bất động thanh sắc mà theo phía sau, liền nghe được Triệu Thạch nói: "Quảng Bình vương thật đúng là người trọng tình trọng nghĩa! Ha ha ha!"
Dứt lời liền bỏ đi, lưu lại Quảng Bình vương đứng trên mặt tuyết thất thần một hồi.
Tống Dật nhìn theo tầm mắt của ông ta, thấy thân ảnh Sở Lưu Vân đi cùng Tiêu Húc vào chiếu ngục.
Thẳng đến khi người đã biến mất, Quảng Bình vương mới thu hồi tầm mắt. Lưu Dục đi tới, nâng tay với ông ta, "Hoàng huynh bên kia, ta sẽ tận lực thế hắn giảm tội."
Quảng Bình vương lắc đầu, "Hiện giờ đúng là thời kỳ mấu chốt để thu phục La gia bảo, lão thần hiểu."
Lưu Dục cũng có chút bất đắc dĩ, nếu La gia bảo kiên trì muốn giết Tiêu Húc báo thù cho La Kính Huy, về tình về lý, Tư Lệ Đài đều rất khó hộ Tiêu Húc chu toàn.
Quả nhiên, hôm sau, thánh chỉ còn chưa hạ, La Kỳ mang đến tin La gia bảo truyền tới, muốn cùng triều đình hợp tác, điều kiện chỉ có một, đem hung thủ giết người giao cho La gia bảo đích thân xử lý.
Cái này truyền đạt rất nhiều tin tức, thứ nhất, La gia bảo đã nhả ra. Bọn họ đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nhả ra, cho nên, chỉ có thể chứng tỏ kế sách trước đó có hiệu quả. Nghĩ chắc là chẳng những Lư Quân Mạch đã khống chế biên cảnh, đoạn tuyệt La gia bảo cùng bất kỳ thế lực nào có thể tằng tịu với nhau, khoáng sản cùng binh khí phường dưới danh nghĩa La gia bảo hẳn cũng bị mạnh mẽ trấn áp không ít, hiện giờ lá chắn mạnh nhất của bọn họ không gì hơn là tòa ổ bảo với cơ quan nghiêm mật cùng đoàn quân thề sống chết nguyện trung thành. Triều đình nếu cường công tất nhiên lưỡng bại câu thương, bọn họ cũng không muốn ngay cả căn cơ cuối cùng cũng bị nhổ.
Cho nên, hy sinh một Tiêu Húc, liền có thể phá giải tình thế nguy hiểm của Ích Châu.
Bọn họ muốn chỉ là một Tiêu Húc, mà không phải cả Quảng Bình vương phủ, đây cũng cho thấy là hạn độ thấp nhất, nếu triều đình ngay cả hạn độ như vậy cũng không thể dung túng, vậy La gia bảo quy thuận sẽ có vẻ không có giá trị, thậm chí là tự đào mồ chôn mình.
Tin tức vừa truyền ra, Tiêu Ngọc Trí liền tìm tới cửa.
"Ngươi nói cái gì?" Nghe xong kế hoạch của Tiêu Ngọc Trí, Tống Dật trực tiếp nhảy dựng lên. Tiêu Ngọc Trí cắn chặt môi nhìn nàng, trong mắt tràn đầy xấu hổ và giận dữ.
Tống Dật ho nhẹ một tiếng, cảm thấy mình phản ứng có chút kịch liệt, sửa sang lại quần áo, lại ngồi xuống, dùng lời nói thấm thía mà khuyên nhủ: "Cái kia...Tiêu cô nương, suy nghĩ kỹ rồi mới làm a!"
"Tống tiên sinh kiến thức rộng rãi, nhạy bén thông minh, ngươi chỉ cần nói cho ta, biện pháp này có được hay không?"
Tống Dật cười gượng, "Chuyện đó...với tư sắc của Tiêu cô nương, mỹ nhân kế đương nhiên là làm được thuận lợi, huống chi La Kỳ kia, đối với ngươi, có vẻ rất có hảo cảm......" La Đan Quỳnh đều đem ngươi coi thành người La gia mà đối đãi, ngươi đi dùng mỹ nhân kế đương nhiên là thành công, có điều, nàng sao cứ có cảm giác như đang xúi giục nữ nhi đàng hoàng đi thực hiện hành động dơ bẩn chứ. Tội lỗi quá a!
Tiêu Ngọc Trí cắn chặt răng, "Một khi đã như vậy, thì thỉnh Tống tiên sinh giúp ta một chuyện." Móc ra một thỏi vàng, nháy mắt chiếu sáng mắt chó của Tống Dật.
Tống Dật có chảy nước miếng hơn nữa cũng không dám nhận loại tiền này a, nàng kiên định chối từ: "Tiêu cô nương cứ nói đã, Tống Dật có thể giúp liền giúp."
Tiêu Ngọc Trí thì nhân tình của ai đều có thể thiếu, riêng không thể thiếu người mà Sở Lưu Vân ái mộ, nàng ta có chút giận dỗi đẩy thỏi vàng qua, nói: "Ta tới cửa ba lần, La Kỳ đều không gặp ta, ta nghĩ nếu là Tống tiên sinh ngươi, nhất định có biện pháp!"
Nima, không chỉ muốn ta ra ý kiến, còn muốn ta đích thân đưa ngươi vào ổ sói sao?
Tống Dật rơi lệ đầy mặt, "Tiêu cô nương, ngươi thật sự là quá đề cao ta, Tống Dật nào có bản lĩnh này?"
Tiêu Ngọc Trí cũng không để ý nàng thoái thác, "Ngày mai, thánh thượng liền muốn hạ chỉ. Đêm nay ta sẽ ở Túy Hương Lâu Nguyệt Nhã Các chờ hắn." Dứt lời đứng dậy, liền muốn đi ra ngoài.
Tống Dật đuổi theo, muốn ngăn nàng lại, Tiêu Ngọc Trí lại đột nhiên quay lại, mắt lộ vẻ u buồn, "Ta không thể nhìn huynh trưởng rơi vào tay La gia, cũng không thể nhìn Vân ca ca lấy thân phạm hiểm đi cướp ngục." Dứt lời, giơ tay trịnh trọng vái chào, "Làm ơn!"
Một khắc kia toàn bộ những lời muốn thoái thác của Tống Dật đều nói không ra, nàng chỉ hỏi, "Chuyện đó thành rồi, ngươi thì sao?"
Tiêu Ngọc Trí cười khổ, "Chết tử tế không bằng sống tiếp, ta hiểu được. Ngươi một người không có nam nhân không có gia tộc không phải cũng sống được hô mưa gọi gió phàm nhân không dám nhìn lên đó sao? Ta cũng có thể!"
Tống Dật biết Tiêu Ngọc Trí muốn làm gì, nàng ta muốn đem tự thân trong sạch cho La Kỳ, rồi tự sát trước mặt hắn, làm hắn vĩnh viễn thiếu nàng ta phụ nàng ta, với tính tình mềm yếu lương thiện của La Kỳ, gặp phải tình huống như vậy, huynh trưởng của nàng ta cũng có thể được bảo vệ.
Tống Dật nhìn theo người đi xa, mới phun ra một hơi buồn bực tích tụ trong ngực, thở dài một tiếng, trở vào liền viết một phong thơ, tự mình đưa đến Định Viễn Hầu phủ.
La Kỳ đương nhiên sẽ không gặp nàng, Tống Dật liền truyền lời vào nói: "Hôm nay giờ Dậu, Tống Dật ở Thiên Hương Lâu Nguyệt Nhã Các chuẩn bị tiệc rượu, La công tử nếu không lo lắng việc Định Viễn Hầu để lại tiếng xấu muôn đời bị đời sau phỉ nhổ, thì đừng tới!" Dứt lời, tiêu tiêu sái sái bỏ đi.
La Kỳ là lần đầu bị người uy hiếp đến cỡ này, quăng chung trà xuống, nhưng vẫn xuất hiện ở địa điểm và thời gian quy định, hắn không gặp được Tống Dật, mà là nhìn thấy Tiêu Ngọc Trí một thân hồng trang quyến rũ.
Tiêu Ngọc Trí vốn dĩ có bộ dáng trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, nhã gian được sưởi đến ấm áp, quần áo nàng ta mặc lại thập phần đơn bạc, từ cổ áo thấp thoáng hai mảnh xương quai xanh, là nam nhân đều phải thấy nhộn nhạo.
La Kỳ miệng khô lưỡi khô, muốn rời khỏi, Tiêu Ngọc Trí lười nhác nhìn qua, "Nếu ngươi đi, Tống tiên sinh sẽ nói được làm được!"
La Kỳ gắt gao co nắm tay, cứng đờ lưng đi vào.
"Đóng cửa lại." Tiêu Ngọc Trí nói, tay ngọc nhấc bầu rượu, rót cho La Kỳ một ly, La Kỳ do dự một chút, vẫn ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Tống Dật đu ở ngoài cửa sổ, cảm thấy La Kỳ người này, nếu là hôn phối bình thường, nhất định sẽ bị Tiêu Ngọc Trí ăn sạch sẽ, Tiêu Ngọc Trí gả cho hắn, thật ra cũng coi như viên mãn. Có điều, nàng ta tư tâm tựa hồ là thích Sở Lưu Vân, một màn kia nhìn liền thấy đặc biệt ngược tâm.
"Ngươi định nhìn bọn họ lăn vào nhau mới bằng lòng bỏ qua sao?" Lưu Dục tức giận đến lông mày co rút, vì cái gì A Xu của hắn sẽ có ham mê quỷ dị như vậy? Nếu không nhờ Tiết Đào đáng tin cậy, sớm tới bẩm báo cho hắn, hắn cũng không biết tiểu hỗn đản này sẽ thật sự tới rình coi.
Đương nhiên, hắn cũng không phủ nhận sức phán đoán của Tống Dật, hành động này của Tiêu Ngọc Trí có lẽ thật sự có thể cởi bỏ nút thắt này cho Tiêu gia. Nhưng, ám muội rình coi thì không cần thiết đi.
Tống Dật ngẩng đầu, "Rủi xảy ra bất ngờ thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi nguyện ý nhìn Tiêu Ngọc Trí đi tìm chết?" Nha đầu này hôm nay là ôm quyết tâm không thành công liền xả thân mà tới. Cho nên vô luận kiểu gì thì nàng ta cũng sẽ làm được, nhưng mặc dù làm được, nàng ta cũng tính toán tự sát, như vậy, nàng sao có thể rời đi?
Lưu Dục liếc nàng, rất không cho mặt mũi mà nhấc cổ áo nàng lên đưa tới nhã gian cách vách, "Không cần lo lắng, có Tiết Đào canh giữ."
Tống Dật trừng lớn mắt, đầy mặt không thể tưởng tượng, "Hắn vẫn còn là hài tử!"
Tay Lưu Dục đang định chỉnh đốn lại cổ áo cho nàng cứng đờ, Tống Dật nhìn tay hắn nắm lại, có tư thế muốn đánh người, vội vàng rót rượu cho hắn, còn ân cần mà gắp đồ ăn cho hắn. Lưu Dục nhịn rồi lại nhịn, nắm tay rốt cuộc buông lỏng ra.
Lưu Dục trước nay không dự đoán được sẽ có lúc chính mình và thê tử cùng nhau tới nghe lén người khác lăn giường.
Một khắc trước, Tiết Đào mang gương mặt trắng trẻo cứng đờ, lỗ tai đỏ ửng tiến vào, bẩm báo: "Bọn họ đang làm chuyện rất kỳ quái." Ngay sau đó, Tống Dật liền ném cho Lưu Dục một cái ánh mắt kiểu "nhìn đi, đầu độc hài tử nhà người ta, về sau làm sao người ta kiếm lão bà", đảo mắt liền lủi ra ngoài.
Lưu Dục hận, lật đật theo sau, giống như là sợ tên hỗn đản này vọt vào vẽ xuân cung đồ.
Đây còn chưa phải là thảm nhất, thảm nhất là ở chỗ, nghe thấy bên trong có tiếng ngâm nga uyển chuyển cùng tiếng thở dốc thô nặng, mà ái nhân của mình thì đang ở ngay bên người, Lưu Dục cảm thấy, thân là nam nhân nếu có thể nhịn xuống loại dụ hoặc này thì tuyệt đối là thân thể có vấn đề, nhưng tên hỗn đản kia cố tình không có chút tự giác, còn muốn bám sát vào song cửa sổ bên này, bởi vì hắn dùng thân thể chặn ngay nơi có thể nhìn thấy người, nhuyễn hương ôn ngọc dựa đến gần, Lưu Dục cảm thấy thân thể của mình cơ hồ muốn bốc cháy!
Tống Dật còn dựa đến đương nhiên, giây tiếp theo, cổ liền bị Lưu Dục giữ lại.
Nam nhân hung tợn mà cảnh cáo: "Cách xa ta ra một chút!"
Móng vuốt như kìm sắt cong ra một độ cung lớn, cứ như mọc ra từ cái chạc cây này, Tống Dật chỉ cần tới gần, đã bị hắn cào trở về, tức giận đến trợn trắng mắt, "Ngươi đừng vô cớ gây rối, mạng người quan......"
Chữ "thiên" nghẹn ở cổ họng, nàng nói không nên lời, bởi vì tầm mắt nàng thấy được thứ không nên thấy, chậc chậc, tên hỗn đản này có phản ứng.
Lưu Dục thẹn quá thành giận, phẫn hận mà trừng mắt với nàng.
Tống Dật ngoan ngoãn thối lui đến ba thước có hơn, cào cào mặt, "Kỳ thật...cái này chứng tỏ ngươi rất khỏe mạnh, đừng thẹn thùng như vậy."
Lưu Dục thiếu chút nữa phun ra một búng máu, Tống Dật lại vội vã lui về phía sau hai bước, đang tính toán xem có cần nhanh chân bỏ chạy hay không, liền nghe thấy bên trong cửa sổ một tiếng gầm lên: "Ngươi đang làm gì?"
Hai người không hẹn mà cùng bò lên song cửa sổ, chỉ thấy Tiêu Ngọc Trí bọc chăn trên người, lộ ra bả vai như chạm ngọc, phần ngực nõn nà như ẩn như hiện, da thịt lộ ra bên ngoài trải rộng dấu hôn, có thể thấy được chuyện kia kịch liệt cỡ nào. Giờ phút này trong tay nàng ta nắm một thanh chủy thủ, cứa rách bên cổ, một tia máu tươi uốn lượn chảy xuống, nhắm thẳng khe ngực mà chảy.
Chậc chậc, nàng ta đây rốt cuộc là đang tự sát, hay là đang câu dẫn người khác?
La Kỳ rõ ràng là luống cuống.
Khóe miệng Tiêu Ngọc Trí hơi giương lên, "Hôm nay liền dùng mạng của ta tới đổi lại mạng phụ thân ngươi đi!" Cổ tay động một cái, đầu chủy thủ liền đâm vào da thịt......
"Đừng!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lưu Dục bắn ra một viên đậu tằm mà Tống Dật dùng để nhai đánh vào cổ tay Tiêu Ngọc Trí, chủy thủ rơi khỏi tay, La Kỳ cũng nhanh nhẹn, vội vàng đá văng chủy thủ ra xa, làm Tiêu Ngọc Trí với không tới.
Tay Tiêu Ngọc Trí chạm sát đất để đoạt chủy thủ liền rơi vào khoảng không, La Kỳ đứng trước mặt nàng ta, khuôn mặt tuấn tú trầm lãnh, "Ta chỉ hỏi ngươi, hôm nay ngươi hạ cho ta bao nhiêu dược?"
Tiêu Ngọc Trí cắn chặt môi không nói lời nào.
La kỳ che mắt cười điên khùng, nước mắt đều chảy ra, thật lâu sau hắn mới dừng cười, "Tiêu Ngọc Trí, ta ghê tởm ngươi!"
Tống Dật ở bên ngoài phun tào: Ghê tởm cái lông, ngươi đã chơi người ta, giờ mới nói cái này, có đáng mặt hay không a!
Trong phòng có chút trầm mặc, Tiêu Ngọc Trí không nói lời nào, chủy thủ tuy không cắt trúng chỗ huyết mạch trí mạng kia, nhưng vết thương của nàng ta lại khá sâu, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng vết thương, chảy xuôi trên mặt đất, thoạt nhìn thấy rất ghê người.
Có lẽ là mất máu quá nhiều, thanh âm của Tiêu Ngọc Trí nghe có chút suy yếu, nàng ta nói: "Ta tin tưởng huynh trưởng nhà ta sẽ không lạm sát kẻ vô tội, ngươi cũng nên biết phụ thân ngươi là loại người gì. Lần này, cho dù huynh trưởng ta không giết ông ta, ông ta cũng sống không được!"
La Kỳ như bị dẫm phải đuôi, lông tơ đều xù lên.
Tiêu Ngọc Trí ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt cực lạnh, nàng ta vịn bàn ghế đứng dậy, máu kia thấy liền thêm đáng sợ.
"Dùng mệnh của ta để đổi mệnh cho một ác ma chẳng lẽ không đủ sao?"
Tống Dật ẩn ẩn ý thức được có chút không đúng, lại nhìn màu môi của nàng ta, trong hồng có sắc tím, sao có thể là màu sắc người bình thường nên có.
"Không xong! Nàng uống thuốc độc!"
Tống Dật cạy không ra cửa sổ, Lưu Dục chân dài đá một đá, cánh cửa sổ bị tan thành mảnh nhỏ, một móng vuốt liền đem Tống Dật ném vào.
Tống Dật cũng không để ý gì nữa, vội chạy qua, nhưng móng vuốt của nàng còn chưa đụng tới Tiêu Ngọc Trí, thân hình Tiêu Ngọc Trí đã bị nam nhân bên cạnh cướp đi.
La Kỳ trừng Tống Dật: "Nàng bây giờ là người của ta, không ai được chạm vào nàng!"
Móng vuốt của Tống Dật xấu hổ mà đơ ra giữa không trung, ai cũng nói La Kỳ là con gà ốm ôn nhuận, sao nàng lại đột nhiên cảm thấy Tiêu Ngọc Trí hình như đã đánh thức một con dã thú ngủ say chứ?
La Kỳ chỉ mặc một cái quần, nửa người trên trần trụi, kéo vải màn xuống, bọc kín Tiêu Ngọc Trí lại, sải bước ra cửa.
Ván cửa bị đá bay, gió lạnh rót vào, Tống Dật hung hăng rùng mình một cái, "Hắn...không lạnh sao?"
Lưu Dục: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.