"Đồ nhi, ngươi đã đến rồi?"
Đồ...đồ nhi?
Tống Dật thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Dục mỹ nhân đột nhiên đứng dậy, đi về phía nàng, trong nháy mắt kia, Tống
Dật cảm giác được gió lạnh gầm thét —— không xong rồi, tên hỗn đản này
là tới tìm nàng để tính sổ!
Lưu Dục cười như xuân phong ấm áp, cách Tống Dật một trượng có hơn thì dừng lại, vươn tay ra, "Đồ nhi, thấy vi sư, còn không qua chào hỏi?"
Tất cả mọi người ở đây đều choáng váng, hai đại cung nữ bừng tỉnh đại ngộ,
khó trách tiểu công tử này có họa kỹ lợi hại như vậy, thì ra sư thừa là
Họa Cốt tiên sinh, mà vị Họa Cốt tiên sinh này thực sự hơi trẻ.
Tống Dật da đầu tê dại, trái tim co rụt, thấy nụ cười kia của Lưu Dục, mạng
nhỏ cảm giác đã chết một nửa, "Ta...đại khái là đi nhầm chỗ." Dứt lời
muốn chạy, ánh mắt Lưu Dục tối sầm lại, rõ ràng cách xa như vậy, nhưng
đảo mắt liền xách sau cổ Tống Dật.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tự Cừ Mục cũng tóm lấy cổ tay Lưu Dục.
Lưu Dục lãnh lệ đảo mắt qua, a, đây lại là dã nam nhân nàng thông đồng ở
đâu nữa, dám ra tay với chính cung? Cũng không nhìn xem thân phận mình!
Cổ tay Lưu Dục cong lại, Tống Dật bị xoay một vòng, ngã thẳng vào ngực
hắn, mà cổ tay của hắn cũng thuận lợi tuột ra khỏi móng vuốt của Tự Cừ
Mục.
Tự Cừ Mục ngẩn người, có chút không thể tin được biến chuyển này.
Võ Uy công chúa đi tới, tán thưởng nói: "Hai vị chẳng những họa kỹ kinh người, không nghĩ tới võ công cũng cao cường như thế!"
Lại nhìn con gà ốm trong lòng Lưu Dục kia, nàng ta tự động xem nhẹ không muốn gộp 'hắn' vào.
"Vị này chính là đồ nhi mà Họa Cốt tiên sinh nói kia sao? Bộ dáng cũng thật tuấn tiếu! Khó trách tiên sinh sẽ lo lắng hắn bị người khi dễ."
Lưu Dục một bàn tay ôm lấy eo Tống Dật, một tay khác nhìn như ôn nhu mà sờ
sờ đám tóc con loe ngoe bên mái của Tống Dật, cười nói: "Tiểu đồ không
tốt, để công chúa chê cười rồi!"
Tự Cừ Mục phi thường tinh chuẩn mà nhìn ra Lưu Dục một móng vuốt đi xuống, quá nửa cái eo của Tống Dật đã không thấy, phần dư lại không đến một
phần ba, loại xúc cảm như vậy quả thực làm người phát cuồng, hắn cảm
thấy máu của mình đều sôi trào hơn vài phần.
Cảm nhận được thân mật ở phía sau, toàn bộ lưng Tống Dật đều cứng đờ, nàng
dám cam đoan, nếu lúc này mà mình chạy, Lưu Dục tuyệt đối sẽ xé nàng ra.
"Nếu công chúa điện hạ cho phép, ta muốn cùng đồ nhi của ta đơn độc ôn chuyện!"
Tống Dật thậm chí chưa kịp nhìn kỹ vị công chúa điện hạ kia cái nào liền bị
Lưu Dục xách như xách con thỏ đi mất. Tống Dật rơi lệ đầy mặt, mắt trông mong nhìn chính mình bị kéo vào phòng tối, lại không một ai tới cứu
nàng.
Ra khỏi đám người, Lưu Dục khí thế quá dọa người rồi, đây rõ ràng là muốn nện nàng a.
"Cái kia...chúng ta quân tử động khẩu bất động thủ!"
Ánh mắt Lưu Dục ám ám, "Được!" cửa đóng lại cái 'rắc', miệng liền đè xuống, ngăn chặn toàn bộ hơi thở của Tống Dật. Tay của hắn đích xác cũng bất
động, mà là gắt gao ôm chặt eo nàng, làm nàng trở thành một con cá rời
khỏi nước, vùng vẫy như thế nào cũng không chiếm được tự do.
Lưu Dục lần này là thật sự bực, hôn đến nàng trước mắt biến thành màu đen,
thiếu chút nữa trực tiếp bất tỉnh cho hắn nhìn, qua một hồi lâu vị này
mới nhả nàng ra cho thở hổn hển một chút, nhưng giây tiếp theo lại lấp
kín.
Bàn tay to nóng bỏng không tự giác mà vuốt ve thân thể của nàng, xoa đến Tống Dật tâm ngứa
khó nhịn. Không khí tốt đẹp đến mức không lời gì để nói, từ lúc ban đầu
cuồng bạo lại chậm rãi trở nên ôn nhu, lại từ ôn nhu chậm rãi nảy sinh
ra tình d.ục, phảng phất như hết thảy đều là chuyện đương nhiên, thẳng
cho đến khi một bàn tay to nâng mông nàng lên, đặt lên bệ cửa sổ, móng
vuốt của nàng không tự giác mà câu lấy vòng eo của nam nhân, nàng mới
đột nhiên tỉnh lại —— lửa này hình như hơi lớn a!
Tống Dật tránh né Lưu Dục hôn, hai móng vuốt non mềm chống lên ngực hắn, tận lực kéo ra khoảng cách giữa hai người, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, không dám nhìn vào ánh mắt sáng quắc của nam nhân, cái chân gác trên eo nam nhân
yên lặng rụt trở về, "Kia...cái kia......"
"Hửm?" tiếng rên của nam nhân lộ ra vẻ bất mãn mãnh liệt.
Tống Dật quay đầu đi, "Chúng ta nên bình tĩnh một chút." Giờ này khắc này
nàng thật sự không dám nhìn Lưu Dục, phảng phất như chỉ cần liếc mắt một cái liền nghĩa vô phản cố vạn kiếp bất phục.
Lưu Dục nhìn nhìn bộ phận đã bắt đầu có phản ứng của mình, "Bình tĩnh như thế nào?"
Tống Dật theo bản năng mà rụt rụt ra sau, "Nếu không thì...uống ly trà lạnh, ta đây liền đi rót cho ngươi!"
Lưu Dục túm được mắt cá chân của nàng, kéo về, "Không cần! Lại để cho ta hôn một lát!"
Lại lần nữa không khỏi phân trần mà áp xuống, Tống Dật chẳng khác gì con
rùa đen bị lật ngửa, chổng vó lại không túm được chỗ dựa nào, tùy ý để
tên hỗn đản kia cường thủ hào đoạt.
Nàng lé mắt thấy hắn thò một tay xuống dưới vạt áo, bắt đầu làm động tác khả nghi, mà trên này lại hôn đến càng dùng sức, giữa trán gân xanh bạo
trướng, cánh tay dài ôm trọn phần eo sườn của nàng, thẳng tới ót, mặc dù chỉ có một cánh tay, cũng có thể đem nàng giam cầm đến gắt gao.
Tống Dật cảm giác mình như một con thuyền con dập dềnh trong mưa rền gió dữ, hoàn toàn mất phương hướng, chỉ có thể để nam nhân kia ta cần ta cứ
lấy.
"Được rồi!" Đột
nhiên, nam nhân bứt ra, sức nặng giam cầm thân mình nàng biến mất, hai
mắt Tống Dật mê ly, một lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần,
trong mắt còn ngậm nước mắt bị nghẹn ra, từ hai mắt đẫm lệ mông lung
nàng thấy nam nhân rút tay từ dưới ra, trên tay có chất lỏng phi thường
khả nghi. Toàn bộ ý thức tức khắc được thu hồi, nima, ngươi mới vừa rồi
dùng lão tử để làm gì?
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân trầm lãnh, không chút để ý mà rút khăn ra xoa
xoa, sau đó rửa tay, ngồi xuống bên cạnh, mở miệng nói: "Là ta đã quá
chiều chuộng ngươi rồi!"
Thanh âm ám ách, mùi xạ hương trong không khí không đậm không nhạt nhưng lại
không tán đi được, Tống Dật mặt già đỏ bừng, thẹn quá thành giận, quát
hắn: "Ngươi là cầm thú sao?"
Nam nhân nhẹ nhàng nhướng mày, như là đối với xưng hô này của nàng rất
không hài lòng. Hơi thở nguy hiểm lần thứ hai tỏa ra khắp nơi, Tống Dật
nháy mắt chịu thua, "Ý ta là...chúng ta rốt cuộc mười mấy năm không làm
phu thê, ngươi không thể như vậy, đúng không?"
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân bình thản, không nói lời nào.
Tống Dật yên lặng nuốt nước miếng một cái. Hai người cứ xấu hổ mà trầm mặc
như vậy. Thật lâu sau, nam nhân mới mở miệng, "Nếu lần sau lại bị ta tóm được, cũng sẽ không nhân từ nương tay như hôm nay, ngươi tốt nhất nên
có giác ngộ này!"
Lưu Dục đứng dậy, mở cửa, Tống Dật cho rằng hắn rốt cuộc xong rồi, mới vừa thở
phào nhẹ nhõm một hơi, ai biết Lưu Dục chỉ là ở cửa gọi người đưa nước
ấm đến, hắn muốn tắm gội.
Tống Dật lại nhấc tim lên cổ họng, mông cọ cọ trên bệ cửa sổ, "Ngươi muốn
tắm gội sao? Vậy...ta đây tránh đi một chút?" Nói rồi muốn lách qua khe
cửa chạy.
Lưu Dục rất kiên định nói với nàng, "Không cần lảng tránh! Ngươi ta đều là nam nhân, không cần ngượng ngùng!"
Ai con mẹ nó là nam nhân giống ngươi?
"Đồ nhi ngoan, lại đây, thay quần áo cho vi sư!"
Thay cái lông!
Tống Dật bạo nộ, Lưu Dục trừng qua, nàng đành phải rề rề rà rà mà đi qua,
chỉ cần tưởng tượng đến hành vi cầm thú trước đó của nam nhân này nàng
liền không được tự nhiên. Tới gần hắn, khí vị kia càng nồng nặc hơn, làm nàng càng không biết phải làm sao, buồn bực đứng một chỗ di di ngón
chân.
"Ngươi tốt nhất là đừng để cho ta phải tự mình động thủ dạy ngươi!"
Khi nam nhân kia nổi giận, ánh mắt liếc xéo qua vừa đáng sợ vừa mị hoặc,
nếu đổi cái thân phận đổi cái hoàn cảnh nàng nhất định sẽ nhịn không
được mà nhào qua gặm hai miếng, nhưng hiện tại hiển nhiên kẻ bạo lực
chính là đối phương, nàng không có gan làm tặc.
Cởi bỏ đai lưng, cởi áo ngoài, lộ ra trung y hơi mướt mồ hôi. Bên kia nước
ấm đã đưa vào, nam nhân cởi sạch quần áo ngay trước mặt nàng, bước vào
trong nước, Tống Dật liền nhìn đến tấm lưng, dáng người hình tam giác
ngược kia, cơ bắp rắn chắc bao trùm quanh tứ chi thon dài của hắn, mỗi
một chỗ đều phát triển đến hoàn mỹ, với ánh mắt họa cốt sư chuyên nghiệp của nàng mà tìm không ra một tì vết nào, ngoại trừ những vết thương cũ
trên lưng.
"Nhìn đủ chưa?"
"Đủ rồi!" Lời vừa ra khỏi miệng, Tống Dật hận không thể tát cho mình hai cái, ai con mẹ nó nhìn ngươi?
Lưu Dục ngồi trong nước, nhìn nàng quẫn bách tâm tình rốt cuộc mới tốt hơn một chút, "Lại đây, chà lưng cho ta!"
Tống Dật cầm khăn tắm lên, vuốt ve sau lưng Lưu Dục, "Ngươi...đang giận sao?"
Lưng nam nhân trở nên căng thẳng.
"Việc này không thể trách ta, ta vốn cũng nghĩ tới việc thương lượng với
ngươi, nhưng mà chuyện lần này liên quan đến người Bắc Nguỵ, nếu Tư Lệ
Đài tham dự vào, sẽ dễ dàng khơi mào chiến loạn giữa hai nước."
Hơi thở ấm áp phun bên tai, làm tâm khảm nhột nhạt, trái tim kết bằng băng
của Lưu Dục đã nứt toát ra rồi, máu tươi dâng lên trào ra, hắn vươn tay, thuận lợi xách một cái kéo người thẳng vào trong thùng tắm, kéo vào
ngực mình.
Bọt nước văng
khắp nơi, Tống Dật hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy cổ hắn, Lưu Dục nâng
nàng lên, bốn mắt nhìn nhau, không khí đình trệ, hô hấp phả lên mặt
nhau, dòng điện rung động trong không khí, trong nháy mắt kia, Tống Dật
liền minh bạch vì sao có câu tiểu biệt thắng tân hôn. Tuy nàng chưa từng cảm nhận được tân hôn ngọt ngào, nhưng giờ này khắc này lại cảm nhận
được loại ngọt nị muốn dính vào lẫn nhau đến không thể hòa tan được này.
Lưu Dục cúi đầu, Tống Dật vội vàng né tránh, u oán nói: "Miệng đều bị ngươi gặm sưng lên rồi."
Ngón tay cái của Lưu Dục vuốt ve cánh môi nàng, làm đôi môi anh đào vốn đã
kiều diễm ướt át, sau khi sưng đỏ lên, càng thêm no đủ.
Tống Dật bị hắn vuốt ve đến hơi ngứa ngáy, ngậm lấy đầu ngón tay hắn cắn một cái, máu của Lưu Dục muốn sôi lên, "Ngươi đang câu dẫn ta!"
Tống Dật mang vẻ mặt mộng bức, vội vã nhổ móng vuốt của hắn ra, đang muốn biện giải một chút, cửa ngay lúc này lại mở ra.
Tự Cừ Mục đứng ở cửa, nhìn hai nam nhân trong thùng tắm, một trần trụi
thân mình, một quần áo ướt đẫm dựa trên người người kia, dáng vẻ này, so với xuân cung đồ được dùng để hướng dẫn chuyện phòng the khi hắn trưởng thành còn dụ hoặc hơn. Đặc biệt là nam tử nhỏ xinh kia, đôi mắt ngậm
nước nhìn qua, giống một con nai con chịu kinh hách, cực kỳ đáng thương
mà cũng đáng yêu đến cực điểm.
"Đi ra ngoài!"
Lưu Dục phát hỏa, nima hiếm khi có được cơ hội ôn tồn một chút lại có tên
dã nam nhân xông tới là sao? Hắn thậm chí theo bản năng ôm Tống Dật vào
lồng ngực trần trụi của mình mà che chắn bao bọc.
Tự Cừ Mục thấy một màn này vốn định quay ra, nhưng ngửi được hơi thở như
dã thú cuồng bạo của nam nhân kia, hắn thay đổi chủ ý, đóng cửa lại, kéo ghế ngồi bên cạnh, dùng Hán ngữ bập bẹ nói: "Hai vị tiếp tục, ta chỉ là nhìn xem!"
Tống Dật chôn đầu vào ngực Lưu Dục, lỗ tai đỏ thấu.
Nếu đổi cái hoàn cảnh, Lưu Dục kiểu gì cũng muốn rút kiếm đích thân phế đi
người này, nhưng giờ phút này, hắn chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tống Dật,
"Tiết Đào!"
Lời còn chưa dứt, kiếm quang lóe lên, Tiết Đào phá cửa xông vào, trường kiếm liền gác lên cổ Tự Cừ Mục.
Tự Cừ Mục đại khái không dự đoán được người Hán dã man như thế, một họa sư mà thôi, cũng dám ở trong hoàng cung động đao kiếm! Mặc dù kiếm đã gác
trên cổ, hắn cũng không ném mất khí độ bản thân, đứng dậy, nhìn về phía
Lưu Dục, không nhanh không chậm nói: "Võ uy công chúa muốn để ngươi và
ta tỷ thí một lần, ở trong tiệc tối hôm nay." Dứt lời xoay người bỏ đi.
Đây vốn dĩ mới là mục đích mà hắn tới đây.
Thẳng cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Tống Dật mới ngẩng mặt lên, giãy
giụa bò từ trong nước ra. Lưu Dục nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của
nàng cứng đờ, thập phần cổ quái.
"Làm sao vậy?"
Tống Dật liếc liếc ra bên ngoài, "Tiểu Đào Đào có phải vẫn luôn ở đây hay
không." Nima, mấy chuyện xấu xa vừa rồi chẳng phải là đã bị thấy hết?
Người ta còn là trẻ con!
"Đừng lo lắng, ta đã cho bọn họ tránh đi."
Nhìn Tống Dật toàn thân ướt đẫm, Lưu Dục lại phân phó Kiều Tam tới khách điếm Tống Dật ở trọ lấy hết hành lý của nàng đến đây.
Bên này thu thập gọn gàng, bên kia đại cung nữ đã đến thông tri, tiệc tối bị hủy bỏ.
Tiệc tối bị hủy bỏ, cái này vốn không phải cái gì to tát, nhưng Lưu Dục lại
để tâm, quay đầu nói với Kiều Tam: "Đi hỏi thăm một chút, xảy ra chuyện
gì rồi."
Mấy chuyện trong cung này, muốn hỏi thăm chẳng phải rất dễ dàng, Kiều Tam dùng không đến nửa canh giờ liền trở lại, cũng mang đến một tin tức đáng bùng nổ: Thác Bạt Phật Li quay về Ngụy, Ngụy Đế đại hỉ, tổ chức hoàng gia ngự yến ở
Trường Thưởng điện, hoàng thất tông thân tề tụ đầy đủ.
Đây tuyệt đối là chuyện lớn số một, năm đó Ngụy Đế đăng cơ, Đỗ thị mẫu thân của Thác Bạt Phật Li thăng làm Quý tần, Ngụy Đế muốn lập Phật Li làm
Thái Tử, dựa theo tổ chế tử quý mẫu tử*, trước lễ mừng sắc lập Thái Tử,
Ngụy Đế vì Đỗ thị mà cử hành một chuyến săn thú cuối cùng, lần săn thú
này đã xảy ra chuyện, mẫu tử Đỗ thị cùng Phật Li đột nhiên mất tích,
biệt vô tung tích, trước đây một ngày, Thác Bạc Phật Li đã biến mất hơn
mười năm đột nhiên xuất hiện, còn bị Thái Y Viện làm đủ loại kiểm tra
thực hư, xác nhận thân phận không sai, Ngụy Đế liền gấp không chờ nổi mà tuyên bố là hắn đã trở về.
*con quý giá mẹ phải chết – đây là một quy định của Bắc Ngụy trong lịch sử,
từ thời lập quốc, để tránh việc nhà ngoại can thiệp triều chính, nếu một hậu phi sinh hạ con trai, mà đứa con đó được lập làm Thái tử thì người
mẹ phải chết, dù không phải ko có lý nhưng cái quy định kinh dị này lại
dẫn đến nhiều hệ lụy kinh khủng hơn như mẹ giết con, sợ sinh con
trai...thiệt là bó tay!
Nếu Phật Li là con nối dõi bình thường thì thôi đi, cố tình hắn đã từng là
người được ưu tiên chọn làm Thái Tử, hiện giờ Thái Tử đã được sắc lập là Thác Bạt Lệ, mà cữu cữu của Phật Li lại là Thái tể Đỗ Ban quyền khuynh
triều dã, hiện giờ cháu ngoại trai trở về, sao có thể để rơi mất đế vị?
Phật Li trở về lần này đã chú định sẽ nhấc lên một trận chiến quyền lực.
Lưu Dục chỉ nếm sơ qua đồ ăn một phen, liền đem lực chú ý lần nữa phóng lên người Tống Dật, chỉ vì hôm nay bữa tối này là mấy vị họa sư bọn họ dùng với nhau, Tự Cừ Mục vừa xuất hiện, thần kinh Lưu Dục lập tức bị treo
lên.
Ánh mắt Tự Cừ Mục
nhìn bọn họ thập phần cổ quái, không chỉ biểu hiện ra là có hứng thú đối với Tống Dật, còn có một kiểu tìm tòi nghiên cứu đầy thâm ý. Lưu Dục
không tự giác mà kéo Tống Dật về sát bên cạnh mình, một cái bàn tròn
không quá lớn, bữa ăn ba người, vốn nên ngồi thành hình tam giác, sinh
sôi bị hắn kéo thành nhị giác.
Tự Cừ Mục bất động thanh sắc mà nhìn, "Các hạ thật sự là Họa Cốt tiên sinh?"
Bắc Lương lưu truyền Họa Cốt tiên sinh là một vị lão ông đầu bạc, vải đen
trùm kín người, chưa ai gặp qua khuôn mặt thật của ông ta, Họa Cốt tiên
sinh trước mặt đây không có cái kiểu tiên phong đạo cốt như hắn ảo
tưởng, ngược lại có thêm vài phần khí phách của hậu duệ quý tộc pha trộn với hơi thở mãnh liệt của một con hùng sư luôn canh giữ địa bàn của
mình, đây không giống như khí chất của một thế ngoại cao nhân siêu thoát thế tục nhàn nhã nhìn phong vân nên có.
"Ngươi nếu không tin, ta có thể để cho đồ nhi của ta vẽ khắc cốt cho ngươi xem."
Thần kinh Tống Dật nhảy dựng, hay là, đây mới là nguyên nhân chính mà tên
hỗn đản này vừa gặp mặt liền nói bọn họ là thầy trò? Phàm là có ai nghi
ngờ thân phận của hắn, đều có tấm mộc mình đây làm hàng thật giá thật
chống đỡ, quá con mẹ nó giảo hoạt!
Ánh mắt nghi ngờ của Tự Cừ Mục đảo qua, Tống Dật đành phải cười tủm tỉm mà
đáp lại hắn. Vì thế, Tự Cừ Mục không nói gì, chầu cơm này ăn đến thập
phần an tĩnh.
Cuối cùng,
quản sự muốn an bài phòng cho Tống Dật, Lưu Dục một bàn tay vung lên, cự tuyệt, "Ta cùng với đồ nhi cửu biệt gặp lại, đang có ý thắp nến tâm sự
suốt đêm, dư thừa phòng liền không cần thiết."
Quản sự này sóng gió nào chưa thấy qua, tất nhiên sẽ không đối nghịch ý định của quý khách mà công chúa điện hạ đặc biệt mời đến, ngoan ngoãn lui
xuống.
Tự Cừ Mục nhìn rồi lại nhìn Tống Dật, rốt cuộc không nhịn được trái tim hào hùng thương
hương tiếc ngọc kia, "Ta ngưỡng mộ Họa Cốt tiên sinh đã lâu, vô cùng
nguyện ý bồi Họa Cốt tiên sinh trắng đêm trường đàm."
Ai ngờ Lưu Dục rất không biết xấu hổ mà thở dài, "Tuổi lớn, trắng đêm
trường đàm gì đó liền miễn đi. Ta chỉ cùng đồ nhi ôn chuyện hai người."
Tự Cừ Mục còn muốn nói gì nữa, Lưu Dục lại nói: "Đồ nhi này của ta vô cùng nhát gan, đổi chỗ ở liền ngủ không yên, không có ta bồi là không được,
hảo ý của vị tiên sinh này chúng ta chỉ đành tâm lĩnh."
Tống Dật ngay cả cơ hội chen miệng cũng không có, lập tức lại bị Lưu Dục xách trở về phòng.
"Mấy ngày không gặp, công lực vô sỉ của Dự Vương điện hạ đây tăng trưởng a!"
"Như nhau như nhau, mấy ngày không gặp, ái phi không phải ngay cả người Hung Nô cũng dan díu sao?"
Nghe thấy xưng hô nào đó, khuôn mặt nhỏ của Tống Dật cứng đờ, Lưu Dục một
khuôn mặt tuấn tú thì ngay cả biểu tình cũng chưa bày một cái, tất nhiên cũng nhìn không ra bất luận cảm xúc dao động nào.
Nhìn nhìn cái giường, nàng cho rằng sẽ giống như lần trước, nam nhân ngoan
ngoãn mà nhường giường cho nàng, kết quả, nam nhân trực tiếp kéo nàng
vào ngực, đắp chăn lên, ra lệnh bên tai nàng: "Không được nhúc nhích!"
Tống Dật thật đúng là không dám nhúc nhích.
Lưu Dục từ phía sau ôm chặt lấy nàng, lại ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:
"Ngủ đi." Lần này không phải mệnh lệnh, ngữ khí thậm chí được coi là ôn
nhu. Nhưng Tống Dật sao ngủ được.
Nàng hỏi: "Ngươi là như thế nào mà tiến cung?" Không có khả năng tùy tiện
báo một cái danh hào Họa Cốt tiên sinh là có thể lừa dối đến một Võ Uy
công chúa đem ngươi coi như thượng khách đi, huống chi ngươi còn mang
theo hai cao thủ vào cung, cái này sao có thể là đãi ngộ bình thường?
"Ngày mai, mang ngươi đi gặp một người, thấy hắn rồi, ngươi sẽ hiểu." Sửa
chăn lại cho kín, không để cho nàng bị gió xuân se lạnh của Bắc địa làm
đông lạnh, hắn nói: "Lần này, để cho ta bồi ngươi đi."
Con đường báo thù nàng đi mười năm ròng rã như vậy, hắn chưa bao giờ trợ
giúp qua, hiện tại, hắn chỉ hy vọng có thể bảo hộ nàng thật tốt một đoạn đường này.
Tống Dật
không nói gì, ngực có điểm mềm, bàn tay to rộng ôm eo nàng vừa ôn nhu
lại hữu lực, thoạt nhìn có vẻ rất đáng tin cậy. Nàng có nên thật sự
không kiêng nể gì mà dựa vào hắn một lần hay không? Thật sự có thể chứ?