Mỹ Nhân Phổ

Chương 109:




Tống Dật vẽ thẳng cho đến khi trời tối, chỉ mới vẽ xong đến bức thứ tư, mà trong suốt thời gian đó nàng cơ hồ không có nghỉ ngơi. Nàng không nghỉ ngơi, người của Đình úy phủ liền không thể rời khỏi thi thể, không có ai có thể ăn cơm trước mặt thi thể như vậy, vì thế một đám người chịu đói với nàng cho đến giờ Dậu, tay chân đều mềm.
"Ngươi có thể nghỉ ngơi một chút." Thác Bạt Hồn phi thường chân thành mà nhắc nhở.
Tống Dật nói: "Sáu nữ tử xinh đẹp như hoa, khi vứt xác đều bị hủy dung, nghĩ chắc là vị hung thủ kia rất kiêng kị chuyện khuôn mặt các nàng bị nhận ra. Chuyện ta vẽ khắc cốt cho các nàng đã bị truyền đến ai cũng biết, nếu không lo vẽ cho xong, khó bảo đảm không bị người theo dõi rồi giết người diệt khẩu."
Thác Bạt Hồn giật giật chân mày, người này thật đúng là coi bản thân là cái đại sát khí, có giá trị bị giết người diệt khẩu sao?
Thôi được, vẽ đến bây giờ, bốn bức họa đã hình thành, thân phận bốn người đều được chứng minh là người mất tích, kỳ thật, hắn cũng đã bắt đầu tin.
Khi bức thứ năm ra tới, lại lần nữa được chứng minh là người mất tích xong, Thác Bạt Hồn khẳng định mà gật gật đầu, "Ngươi thật sự đáng giá bị giết người diệt khẩu."
Giở cổ thi thể thứ sáu ra, Tống Dật đột nhiên sửng sốt, đầy mặt không thể tưởng tượng mà nhìn Thác Bạt Hồn, cảm khái nói: "Dân phong Bắc địa thật bưu hãn a!"
Thác Bạt Hồn nhìn cổ thi thể thứ sáu kia, ánh mắt cũng có chút cổ quái, "Cầm thú thì bất luận thổ nhưỡng nào cũng có thể sinh trưởng, không phải là chỉ có Bắc địa mới có."
Cổ thứ sáu này, tuy mặc quần áo nữ nhân, nhưng thi cốt rõ ràng là nam tử, hơn nữa, không thể nghi ngờ, còn là một nam tử khuynh quốc khuynh thành.
Khi Tống Dật phát họa khuôn mặt hắn, thần kinh đều run lên. Vẻ đẹp này thật sự có thể làm người phấn chấn.
Thác Bạt Hồn nhìn không ra là nàng đang phấn chấn cái gì, lại nhịn không được nhìn nhìn bộ thi cốt kia.
"Thân phận người này, có khả năng sẽ có chút phiền phức, Đình úy phủ thật sự tính toán truy tra đến cùng?"
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Thác Bạt Hồn có một tia dự cảm bất hảo.
Tống Dật không ngẩng đầu, "Vừa rồi nghe thủ hạ của ngươi bẩm báo về năm nữ tử kia, đều là bình dân áo vải như nhau, rất nhiều người đều có thể động thủ với bình dân áo vải, nhưng ta thấy vị tiểu công tử này, chỉ sợ không phải người bình thường có thể đụng tới."
Thác Bạt Hồn đến gần một bước, nhìn đến khuôn mặt mới vừa được vẽ ra, ngực đột nhiên co rụt lại. Hút một ngụm khí lạnh xong, hắn mới liệt mặt nói: "Hiện tại ngay cả ta cũng muốn giết ngươi diệt khẩu!"
"Ngươi có thể coi như không nhìn thấy bức họa này."
"Đã chậm, Tam điện hạ còn ở đây."
Trên thượng vị Thác Bạt Phật Li ngồi đến ngay ngắn, hắn không đi, người khác đương nhiên cũng không dám lui, một đám người cứ như vậy bồi Tống Dật ngồi đến bây giờ.
Nghe thấy bên này nghị luận, Thác Bạt Phật Li đứng dậy trước tiên, nhìn qua, người này hắn không nhận ra nhưng sẽ có người nhận ra.
"Đây là Thôi Giai tiểu công tử của Thanh Hà Thôi Thị, mất tích vào năm trước, đồn đãi là do lưu dân quân của Giang Tả giết chết."
Trong số người Hán ở phương bắc có tứ đại nhất đẳng môn phiệt, Thanh Hà Thôi Thị, Phạm Dương Lư thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Thái Nguyên Vương thị, mà Thanh Hà Thôi Thị là đứng đầu.
Đừng nói là người Tiên Bi ngoại lai, mặc dù là người Hán thống trị Trung Nguyên, cũng cần được những đại môn phiệt này ủng hộ. Những đại môn phiệt này ở Bắc địa hỗn loạn, trải qua chiến loạn thập lục quốc mà không suy tàn, ngược lại càng thêm cường đại hưng thịnh, đủ để thấy rõ thực lực.
Ngụy Đế một lòng muốn mời chào những môn phiệt đó, nếu tiểu công tử Thôi gia này chết trong tay lưu dân Nam triều thì thôi đi, nhưng nếu là chết ở Bình Thành này, còn bị chôn loạn cùng với năm nữ tử, vậy thì quý tộc môn phiệt Bình Thành không thể thoái thác tội của mình, nếu lại tra ra thêm cái gì nữa, ha hả, vậy thì thật sự không phải chỉ giết mấy tên đầu sỏ gây tội là xong việc.
Bởi vì biết rõ quan hệ lợi hại trong đó, Thác Bạt Hồn mới càng cảm thấy tâm lạnh.
"So với chuyện lo lắng những hậu quả vô pháp biết trước, không bằng đem mọi chuyện tra cho rõ ràng minh bạch, nghiêm trị hung thủ, cho Thanh Hà Thôi Thị một lời giải thích!" Thác Bạt Phật Li lên tiếng, "Ta nghĩ phụ hoàng làm ngươi phỏng theo chế độ người Hán, xây dựng lên Đình úy, vì nó có thể làm Hồ Hán càng dễ dung hợp bên nhau, giấy không thể gói được lửa, cho dù giờ phút này giấu giếm việc này xuống, ngày nào đó sự việc bại lộ ra, sẽ chỉ làm cho môn phiệt Hán tộc rời bỏ Bắc Nguỵ ta thêm mà thôi."
Thác Bạt Hồn lần đầu nhìn thẳng vào Thác Bạt Phật Li, chắp tay nói: "Điện hạ nói phải."
"Việc này còn thỉnh đường huynh đích thân giải thích rõ cho phụ hoàng một chút." Không nghĩ tới Thác Bạt Phật Li cũng chắp tay, còn gọi một tiếng đường huynh.
Tâm tình Thác Bạt Hồn nháy mắt sinh ra vài phần khác thường, "Điện hạ khách khí, đây là việc thuộc bổn phận của thần."
Tống Dật vẽ xong bức họa cuối cùng, thời gian đã chuyển qua cuối giờ Tuất, tất cả mọi người nín thở tĩnh khí, đều ý thức được hành động vô tâm này đã mang đến hậu quả nghiêm trọng ra sao.
Tống Dật đem bức họa của Thôi Giai giao vào tay Thác Bạt Hồn, cười tủm tỉm nhìn hắn nói: "Hối hận đã tới bới lông tìm vết chưa?"
Nếu thời gian quay ngược lại, Thác Bạt hồn cũng không biết mình có phải vẫn sẽ nâng thi thể tới Sấu Ngọc Trai hay không, có lẽ, hắn sẽ lựa chọn một cổ thi thể khác. Sau khi để tay lên ngực tự hỏi, hắn phát hiện, chính mình rất có khả năng trực tiếp nâng thi thể của Thôi Giai tới để chứng minh.
Về tư tâm, hắn vô pháp chịu đựng việc con cháu đại môn phiệt bị chết không minh bạch như vậy, Hồ Hán dung hợp nếu có tồn tại vấn đề, liền phải đem những cái rễ sâu mọt đó chỉnh đốn lại ngay, nếu chỉnh không xong thì phải nhổ!
Thác Bạt Hồn trịnh trọng tiếp nhận bức họa, nói: "Thực may mắn là Sấu Ngọc Trai có thể tới Bắc Nguỵ, chuyện hôm nay, Tống tiên sinh vất vả rồi!"
Tống Dật moi moi gò má, "Vậy...ta không phải làm không công, 1200 lượng kia......"
Thác Bạt Hồn lại bị nghẹn một cái, có điều nghẹn riết cũng thành thói quen, "Ngày mai, ta đích thân đưa đến Sấu Ngọc Trai!"
Tống Dật vừa lòng mà tiễn bọn họ rời đi, Thác Bạt Phật Li nhìn thoáng qua tửu lầu bên kia rồi cũng rời đi, Lưu Dục nhìn Tự Cừ Mục, vị này tựa hồ hoàn toàn không có ý tứ muốn đi.
Bị Lưu Dục nhìn chằm chằm, Tự Cừ Mục mặt không đỏ khí không suyễn, "Tá túc một đêm."
Lý Mật đang muốn dẫn người vào, liền nghe được Lưu Dục nói: "Hắn là hoàng tử Bắc Lương, ngươi là vua mất nước của Tây Lương, như vậy được chứ?"
Nghe những lời này, lỗ chân lông toàn thân Lý Mật đều trở nên căng chặt.
Tự Cừ Mục nói: "Tây Lương không phải do ta diệt."
Lý Mật đỡ trán, loại chuyện rách nát này, có thể không đề cập tới được không?
"Sấu Ngọc Trai đoan chính trung lập, không bất công bang quốc nào, vượt ra khỏi trần thế, mới có thể thể hiện công đạo chính nghĩa."
Lưu Dục ghé mắt, ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy mà thôi.
Lý Mật mặc kệ đồ vô sỉ này, còn muốn lôi hắn ra để chèn ép tình địch? Cửa cũng không có!
Lý Mật lập tức làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh, dẫn Tự Cừ Mục vào trong.
Cổng lớn trở nên quạnh quẽ, Tống Dật nói: "Bắc Nguỵ này khó đối phó a!"
Lưu Dục gật gật đầu.
Chỉ riêng chuyện này thôi đã có thể thấy được, Tiên Bi là hạ quyết tâm lớn muốn dung hợp dân tộc, một phương diện thúc đẩy dân tộc mình Hán hóa, toàn bộ Bình Thành, rõ ràng người Hồ rất nhiều, nói lại đều là Hán ngữ, bởi vậy có thể thấy được một chút; về phương diện khác thì mạnh mẽ mời chào tài ba chí sĩ của Hán tộc, thế gia ổ bảo ở Bắc địa, còn những thế lực từ chính quyền khác đến cậy nhờ, thì ai đến cũng không cự tuyệt.
Trái lại Nam triều, từ thời Ngũ Hồ Loạn Hoa, Bắc địa luân hãm, đối với Hồ tộc đều mang thái độ bài xích, còn thường thường gây chút nội chiến, cứ như thế mãi, Bắc địa chỉ biết càng ngày càng cường đại, mà Nam địa lại có khả năng sẽ bị suy yếu dần dần như tằm ăn rỗi.
Thời đại này, đánh giặc là dựa vào nhân lực, bang quốc cường đại cũng dựa vào nhân lực, Nam triều nếu không thể giữ được ưu thế nhân lực, bị thâu tóm là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng hiểu thấu đáo thiên hạ đại thế thì đã làm sao, vương triều có phồn thịnh hơn nữa đều sẽ có một ngày bị huỷ diệt, dòng chảy của lịch sử không phải một hai người là có thể ngăn trụ, có những chuyện bất quá là tẫn nhân sự nghe thiên mệnh mà thôi, không thẹn với lương tâm là được.
Bên này Thác Bạt Hồn vừa đi, người trên tửu lầu ở phố đối diện cũng rời đi. Thác Bạt Lệ rõ ràng là đã hoảng hốt, khi những bức họa kia từng bức một được hoàn thành, tên người từng bước từng bước được công bố, hắn liền biết chuyện phiền phức cuối cùng khẳng định giấu không được nữa.
Hắn phải trước tiên đi thăm dò khẩu khí của Thác Bạt Hồn, xem Thác Bạt Hồn muốn xử trí như thế nào.
Vương Ngọc Long còn theo ở phía sau, vô thanh vô tức, Thác Bạt Lệ đã đi khá xa mới nhớ đến sự tồn tại của hắn. Quay đầu nói với hắn: "Nghe nói nguyên bản các ngươi mới là dòng chính của Thái Nguyên Vương thị, năm đó Hồ tộc nam hạ, dòng chính có thế lực khổng lồ mới có thể thuận lợi chạy trốn tới Nam địa, nhưng bởi vì đến trễ, không thể chiếm được đồng ruộng cùng dân cư giống như môn phiệt phương bắc là Lang Gia Vương thị, mới xuống dốc thành thứ đẳng môn phiệt, sau này thay đổi triều đại, còn bị tịch thu tài sản và giết cả nhà, bất đắc dĩ phải trốn về lại Giang Bắc. Hiện giờ ngược lại là để cho dòng bên thành châu báu, có người nhắc tới Thái Nguyên Vương thị, cũng chỉ nghĩ đến Vương thị kia, lại không có quan hệ cùng các ngươi."
Họ của tứ đại môn phiệt Hán tộc, đều là quan hệ thông gia, cùng gốc liền cành, hai nhà Thôi Vương này có quan hệ thân hậu nhất, nếu Thôi gia xảy ra chuyện, Vương gia tất nhiên sẽ giúp đỡ.
Vương Ngọc Long tuy không rõ mục đích vì sao Thác Bạt Lệ đột nhiên nói đến việc này, nhưng lời này lại thật sự đâm thẳng vào tâm khảm hắn, tuy hiện tại hắn thân là Trấn Viễn tướng quân, nhưng còn xa mới đánh đồng được với thế lực Vương gia, tước vị công danh của hắn đều phải dùng mệnh tới đổi, mà con cháu của Thái Nguyên Vương thị, triều đình phải dùng quan to lộc hậu mời vào triều mà còn phải phái đặc sứ tới cầu cạnh. Năm đó bởi vì dòng chính khi xuôi nam còn mang đi số tiền tài cực lớn, chỉ để lại cái vỏ rỗng cho Bắc địa bổn gia, hiện giờ nghèo túng, chẳng phải đang chịu người chế nhạo sao?
"Đây cũng là chuyện không biết làm sao a."
"Vậy thì chưa chắc. Nếu ngươi có thể trở thành quan hệ thông gia với Thác Bạt hoàng thất ta, sẽ luôn có cơ hội Đông Sơn tái khởi, đoạt lại chính thống đúng không?"
Vương Ngọc Long hoảng sợ, vị này chắc không phải nói đến Võ Uy công chúa đi?
"Ngươi cứ trở về ngẫm lại cho kỹ," dừng một chút, lại nói: "Thương thảo một chút với lệnh tôn, ông ấy kiến thức rộng rãi."
Vương Ngọc Long sửng sốt một chút, như thế nào lại đột nhiên nhắc tới phụ thân hắn. Người này không biết hắn cũng không muốn nhìn thấy vị phụ thân bỏ vợ bỏ con một mình đào vong này hay sao?
Vương Ngọc Long cung cung kính kính mà ấp ấp, rồi trở về phủ đệ của mình.
Thác Bạt Lệ cũng nhanh chóng rời đi.
Thác Bạt Phật Li chậm rãi sâu kín mà bước ra từ trong bóng đêm, có vẻ rất hưởng thụ gió xuân vùng Bắc địa này.
"Thái Tử điện hạ của các ngươi tựa hồ rất có hứng thú, bên kia là Đình úy phủ đi, đã hơn nửa đêm, còn vội vã đi thương lượng chính sự a!"
Mấy tên thị vệ lau mồ hôi, "Điện hạ, đó là hoàng huynh của ngài." Cũng không phải cái gì mà Thái Tử điện hạ của chúng ta.
"Thiếu chút nữa quên mất a. Hổ thẹn! Hổ thẹn!"
Bọn thị vệ: "......"
Thác Bạt Hồn không dự đoán được Thái Tử sẽ giá lâm ngay đêm khuya, mông còn chưa ngồi ấm lại phải ra tiếp giá.
Thác Bạt Lệ thong thả ung dung ngồi xuống thượng vị, chỉ nói: "Nghe nói ngươi hôm nay đến Sấu Ngọc Trai, còn làm vị đồ đệ của Họa Cốt tiên sinh kia vẽ khắc cốt, có kết quả gì không?"
Việc này nháo rất lớn, Thác Bạt Lệ nghe nói cũng không kỳ quái.
Thác Bạt Lệ là trữ quân, Thác Bạt Hồn lại rất được Ngụy Đế trọng dụng, hai người lại là đường huynh đệ, quan hệ bí mật vốn không tồi. Thác Bạt Hồn cũng không nghĩ nhiều, một năm một mười mà đem mọi chuyện nói ra, bao gồm cả vấn đề mẫn cảm là Thôi Giai.
"Nếu đề cập đến Thanh Hà Thôi gia, vậy thì đúng là phiền toái lớn. Ngươi thật sự tin Tống Dật kia có thể vẽ khắc cốt? Rủi đây là âm mưu của Nam triều thì sao?"
Hoài nghi như vậy cũng là nói có sách mách có chứng, Thác Bạt Hồn nói: "Ta đã tìm ngỗ tác kiểm tra thực hư, từ tuổi đến chiều cao, cổ thi hài kia, chỉ sợ thật đúng là vị tiểu công tử kia của Thôi gia."
Thác Bạt Lệ lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, trầm ngâm một lúc lâu mới nói, "Vậy ngươi tính toán như thế nào?"
"Sáng sớm ngày mai báo cáo cho Hoàng Thượng."
Nhưng Thác Bạt Hồn không nghĩ tới chính là ngay khi cửa cung vừa mở ra, hắn đi báo cáo việc này trước, Ngụy Đế vậy mà đã biết, hơn nữa còn ra lệnh cho Thái Tử làm chủ giải quyết việc này, còn hắn làm phụ tá điều tra.
Vị Thái Tử điện hạ này khi nào lại có hứng thú với những chuyện như vậy? Hắn không phải vẫn luôn khinh thường kết cấu pháp lệnh của người Hán sao?
Ra cung, Thác Bạt Hồn tự mình mang theo ngàn lượng hoàng kim tới Sấu Ngọc Trai, Tống Dật một đôi mắt hồ ly cười đến mất hút, "Đình úy đại nhân cũng thật hào phóng!"
Thác Bạt Hồn nói: "Đây là Hoàng Thượng ban thưởng, ta chỉ thay mặt chuyển giao thôi."
"Ý......" Tống Dật lật lật, ngoại trừ ngàn lượng hoàng kim thật sự không có 1200 lượng bạc kia, "Cho nên, Đình úy đại nhân đây là công khai mà quỵt nợ ta?"
Thác Bạt Hồn quăng một cái xem thường, ai con mẹ nó muốn quỵt nợ của ngươi, ngàn lượng hoàng kim còn chưa đủ?
"Ngươi làm việc cho triều đình, triều đình ban thưởng hoàng kim cho ngươi, đây mới là đúng! Ta mà giao bạc cho ngươi thì gọi là lén lút đút lót!"
Tống Dật quăng trở về một cái xem thường, "Nhưng mà triều đình không có tới Sấu Ngọc Trai bới lông tìm vết, cũng không hoài nghi nhân phẩm của chúng ta!"
Thác Bạt Hồn: "......" Hắn rốt cuộc gặp phải loại hỗn đản quái quỷ gì đây? Kiểu gì cũng phải không thuận theo không buông tha hắn như vậy sao?
"Được! Vậy thì đem một ngàn lượng hoàng kim này lấy về, ta đưa cho ngươi 1200 lượng bạc!"
Tống Dật ôm chặt cái rương, "Hoàng Thượng ban ân sao có thể lấy về? Ngươi đây là phỉ báng hoàng quyền!"
Thác Bạt Hồn bị nàng chỉnh đến hoàn toàn không biết giận kiểu gì, đứng ở đó dở khóc dở cười.
Lưu Dục đi tới, sờ sờ đống tóc con chổng lên trời của Tống Dật, cười nói: "Tiểu đồ nghịch ngợm, làm ngươi chê cười rồi."
Tự Cừ Mục đi ra sảnh ngoài dùng cơm sáng, đi ngang qua bên này, nhìn thấy động tác vuốt lông của Lưu Dục, khựng lại, tầm mắt liền tỏa định trên mấy cọng tóc con không an phận kia của Tống Dật, lòng bàn tay có chút ngứa, như là bị thứ gì khều khều.
Tống Dật không hỏi Thác Bạt Hồn tính toán tra như thế nào, cũng không hỏi quyết định của Ngụy Đế, đương nhiên, Sấu Ngọc Trai bọn họ biết thì một chữ cũng sẽ không tiết lộ.
Tiễn Thác Bạt Hồn đi, Lưu Dục mới mang Tống Dật đi dùng đồ ăn sáng, bọn họ vừa xuất hiện, tầm mắt của Tự Cừ Mục liền dính qua. Phải mà là người khác thì sẽ làm mịt mờ một chút, hắn lại công khai, quan sát đến thập phần trắng trợn, toàn bộ lông tơ trên người Tống Dật đều dựng lên một tầng.
"Tự Cừ huynh đang nhìn cái gì?"
"Đầu tóc của ngươi hình như rất mềm?"
Tống Dật, Lưu Dục: "......"
Lý Mật có chút ngốc, người Hung Nô đều trắng trợn như thế sao? Mơ ước một người mơ ước đến đơn giản thô bạo như vậy, chưa nghe câu danh hoa có chủ sao?
"Rất ít tóc nam tử có thể mềm thành như vậy." Tự Cừ Mục như hoàn toàn không ý thức được ánh mắt khác thường của người khác, tiếp tục nói, lời nói không có bất luận ý tứ đáng khinh nào, phảng phất như chỉ đơn thuần tò mò, tò mò Tống Dật nam sinh nữ tướng, tò mò Lưu Dục cùng Tống Dật hai cái nam nhân ở bên nhau nhẹ nhàng tự nhiên ái muội như thế, hắn như là đã phát hiện một mảnh đại lục mới, cũng có ý đồ từ mảnh đại lục này tìm tòi đường ra cho nhân sinh của bản thân. Ánh mắt kia vô cùng nghiêm túc thuần lương.
"Nàng là nữ nhân!" Lưu Dục đem chân tướng nện vào mặt hắn, mặc kệ có nện vỡ hy vọng cuối cùng của hắn hay không.
Đối với một người đã từng bị nữ nhân lưu lại bóng ma tâm lý mà nói, nữ nhân không thể nghi ngờ là tồn tại nguy hiểm nhất, đủ cho hắn né xa ba thước. Tự Cừ Mục ngây người một chút, tầm mắt dừng trước ngực Tống Dật, phần bằng phẳng kia có vẻ cực kỳ khuyết thiếu sức thuyết phục.
Tống Dật buồn bực mà nhìn nhìn ngực mình, huynh đài, ngươi không hiểu phi lễ chớ nhìn sao? Trắng trợn mà nhìn chằm chằm ngực nữ hài tử như vậy, mặc dù ngực không rõ ràng, nhưng cũng là thiên đại mạo phạm!
Lưu Dục bị ánh mắt này của hắn kích thích, kéo Tống Dật ra che ở phía sau, nguy hiểm mà nhìn chằm chằm hắn. Tự Cừ Mục vẫn thản nhiên như cũ, "Ngươi xác định sao?"
Lưu Dục phi thường bất mãn mà nhướng mày, "Đương nhiên xác định!"
Tống Dật da mặt có dày nữa cũng có chút phiếm hồng, nhưng suy xét thấy Tự Cừ Mục đã từng gặp tra tấn vô nhân tính, nàng quyết định tha thứ cho sự tuỳ tiện của hắn, xấu hổ mà cười cười, "Nữ giả nam trang chỉ là vì tiện hành sự ở Bắc địa."
Tự Cừ Mục không nói gì nữa, không biểu hiện ra vẻ kinh ngạc như thường nhân hay có, cũng không có vẻ bài xích mâu thuẫn như Lưu Dục dự tính, hắn cứ như vậy mà tiếp tục hưởng dụng cơm sáng của hắn, ngẫu nhiên vẫn sẽ giương mắt nhìn bọn họ.
Tống Dật rơi lệ đầy mặt, ai tới nói cho nàng, làm cách nào để giao lưu với một nam tử thành niên nội tâm tự bế có tâm lý đã chịu nghiêm trọng tổn thương đây?
Hôm qua chuyện vẽ khắc cốt vừa ra, có hoàng tử công chúa đến trợ trận, còn có Ngụy Đế ban thưởng, sáng sớm ngạch cửa Sấu Ngọc Trai liền bị đạp vỡ. Các loại bái thiếp thiệp mời ùn ùn kéo đến, Lưu Dục cao ngạo ngồi ở Kỳ Lân đài, Tống Dật liền nhìn thấy một đám danh sĩ tài ba làm lơ sự có mặt của nàng, lập tức lên đài.
Giang Tả đã từng thịnh hành phong cách huyền đàm, nghĩa là hai người ngồi cùng nhau, nói từ vũ trụ triết lý, tán tụng đến thiên hạ đại thế, so ngộ tính, so học thức. Kiểu bái kiến này cũng không khác gì huyền đàm, nhưng không ai chịu đựng được miệng của Lưu Dục quá một khắc. Tống Dật cũng phải nể phục, quả nhiên, thế đạo này...làm rất tốt, không bằng nói rất hay.
Nói hay đương nhiên có thể làm sư phụ, chỉ có vùi đầu làm khổ cực mới làm đồ đệ.
Lưu Dục từ cuối giờ Thìn vẫn luôn nói tới đầu giờ Ngọ, Tống Dật cắn hết hai dĩa hạt dưa lớn, uống hết hai bình trà lớn, vì Lưu Dục mà đếm hết xiên tre, được cắm trong hai cái vại bự.
Tự Cừ Mục ngồi ở một đầu khác, cầm bút vẽ vẽ cả một buổi sáng. Tống Dật cắn hạt dưa cắn đến mệt mỏi, rốt cuộc không nhịn xuống nữa, vẫn là quyết định đi câu thông với thanh niên có vấn đề này, nàng còn cách hắn ba trượng, Tự Cừ Mục như có cảm giác, ngước mắt nhìn thấy nàng, trong mắt thần sắc mênh mang, làm một người bình thường có thần kinh khỏe mạnh, Tống Dật vô cùng săn sóc mà đánh vỡ yên lặng, "Ngươi đang vẽ gì đó?" Làm bộ còn muốn cùng hắn tham khảo một chút.
Tự Cừ Mục rất không cho mặt mũi mà đặt bút xuống, đem bức họa còn chưa ráo mực gập lại, cất vào trong ngực, đáp: "Không có gì."
Tống Dật: "......"
Vậy nàng rốt cuộc là nên bước tới hay nên lui lại đây?
Tự Cừ Mục vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn nàng, mắt nàng to như hạt châu đảo hai vòng trong hốc mắt, môi đỏ khẽ mở, hỏi hắn: "Vậy...ngươi không tính toán hồi cung sao?"
"Ta vốn không thuộc Đại Ngụy hoàng cung, sao phải nói chữ 'hồi'?"
Ặc, nima trình độ Hán ngữ của ngươi hoàn toàn không cần thiết ngay tại thời điểm này lại đột ngột tiến bộ a.
"Nhưng ngươi là họa sư do Võ Uy công chúa tự mình chiêu vào cung."
"Ngươi không phải cũng vậy sao, không phải cũng ở Sấu Ngọc Trai sao?"
"......"
Tống Dật cảm thấy, nhất định là hôm qua Võ Uy công chúa nghe xong những chuyện quá khứ kia của Tự Cừ Mục có phản ứng làm tổn thương tự tôn của hắn, cho nên lần này vị này mới giận dỗi không chịu trở về. Nhưng rất nhanh nàng phát hiện mình thật sự là quá thiên chân thuần lương.
Sau cơm trưa, người trong cung tới, là đại cung nữ bên người Võ Uy công chúa, trên danh nghĩa là biểu đạt quan tâm đối với chuyện Thác Bạt Hồn hôm qua đến gây sự, thuận tiện hỏi một chút bọn họ khi nào có rảnh tiến cung, kỳ thật là tới xem xem mỹ nhân Hung Nô căn bản không có quan hệ gì với Sấu Ngọc Trai này vì sao vẫn còn ở trong Sấu Ngọc Trai.
Tự Cừ Mục trả lời là hắn ngưỡng mộ tuyệt kỹ kinh người của Họa Cốt tiên sinh, muốn luận bàn một chút. Một câu làm đại cung nữ kia nghẹn đến trợn trắng mắt, nàng ta còn chưa bao giờ thấy người nào không biết điều đến như vậy.
Đưa đại cung nữ rời đi, Tống Dật hỏi hắn: "Mục đích của ngươi chẳng lẽ không phải cưới Võ Uy công chúa về, rồi ngồi ổn trên vương vị của Bắc Lương sao?"
"Nàng ta nếu đã khinh ta, ta còn hô một cái tới phủi một cái đi, chẳng phải là càng bị nàng ta xem nhẹ. Nhân tính vốn là tiện, nắm giữ chủ đạo mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng."
Cằm Tống Dật nửa ngày chưa khép lại được, nàng rất muốn hỏi một câu, ngươi sẽ không dùng bộ pháp tắc này đi chinh phục toàn bộ các bộ lạc khác đi?
"Ta như thế nào không sớm quen biết ngươi chứ?" xem đi, trước kia khi nàng vẫn luôn dính lấy Lưu Dục khi, bị người ghét bỏ đủ kiểu, nàng vừa tuyên bố từ bỏ, liền đến phiên Lưu Dục lì lợm la liếm dính lấy nàng. Chậc chậc, quả nhiên nhân tính là tiện a!
Vì thế, Lưu Dục khẩu chiến xong với cái gọi là danh sĩ cuối cùng, từ Kỳ Lân đài đi ra, liền thấy Vương phi nhà hắn đột nhiên trở nên cao quý lãnh diễm, mình vừa cười với nàng một cái, trước kia nàng đều có thể bị mê đến năm mê ba đạo, hôm nay vậy mà làm như không thấy.
Lưu Dục đi qua, duỗi tay định xoa xoa dúm tóc con kia của Tống Dật, lúc này, Lý Mật đến, dâng lên một phần bái thiếp, bên trên viết rõ ràng tên Vương Tán.
Dúm tóc con kia của Tống Dật lập tức dựng lên cao, ha hả, cáo già, lại tự tay đưa tới cửa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.