Tục ngữ có câu: Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt.
Triệu Thành cùng Lưu Dục không coi nhau như kẻ thù, nhưng cũng không khác mấy.
Bọn họ đều là người từng đứng đầu Phong Vân bảng《 Kinh Hoa Lục 》. Mới đầu
là Triệu Thành, từ khi tên Lưu Dục này xuất hiện, Triệu Thành liền bị
chen rớt xuống thành vạn năm lão nhị. Trên Phong Vân bảng, Lưu Dục đè
đầu Triệu Thành, mà Tư Lệ Đài vô luận ở quân chính hay hình ngục cũng đè đầu Kinh Triệu Doãn. Việc này sao có thể không làm Triệu Thành tức
nghẹn? Lưu Dục quả thực chính là khắc tinh mệnh trung chú định của hắn!
Liền bởi vì chuyện làm vạn năm lão nhị này, mà Triệu Thành thích cùng Lưu
Dục tranh đua hăng hái, chuyện quân chính, Kinh Triệu Doãn không thể làm trái tư châu, nhưng chuyện hình ngục án kiện thì lại có thể tận tình
tranh đua.
Vừa thấy Lưu
Dục tới, Triệu Thành liền mang lên cái giá cao lãnh, nói: "Dự Vương hay
là lại nghe được gió thổi cỏ lay gì mới muốn tới Kinh Triệu Doãn của ta
đoạt người?"
Lưu Dục cũng không vô nghĩa với hắn, ném ra cuốn Họa Bổn kia. Triệu Thành liếc mắt
một cái, không thể không trêu chọc: "Dự Vương không phải vẫn luôn khinh
thường mấy thứ cố lộng huyền hư này sao?"
"Những thứ hữu dụng, bổn vương chưa bao giờ để sót. Triệu Đông Đình không phải cũng vậy sao?"
Triệu Thành là thừa kế Đông Đình hầu, đối với thế gia đại tộc mà nói, quan
chức có thể tùy tiện điều động, tước vị lại thừa kế theo đời, thích hợp
để xưng hô cho thân phận hơn, trừ phi là vị cực nhân thần*, quan chức
cao hơn nhiều so với tước vị, cho nên, đồng liêu đều quen gọi hắn một
tiếng Triệu Đông Đình.
*giữ chức quan/địa vị cực cao
Triệu Thành không muốn phản ứng hắn, Lưu Dục nói thẳng: "Ta là tới đòi người."
"Ai?"
"Tên khất cái kia."
Triệu Thành không nhận, "Trên Họa Bổn nói rõ, tên khất cái kia hiện giờ hẳn
là đang ở trong một cái miếu nát ở kinh giao. Kinh Triệu Doãn cũng đang
tìm người."
Lưu Dục tự
rót cho mình một chén trà nhỏ, thích ý nhấp một ngụm, "Mới vừa rồi ra
cửa, bổn vương nghe nói người của Kinh Triệu Doãn bao vây Sấu Ngọc Trai, ngăn cản Sấu Ngọc Trai bán Họa Bổn ra hôm nay."
"Sấu Ngọc Trai Họa Bổn yêu ngôn hoặc chúng, nhiễu loạn nghe nhìn, bổn phủ ngăn cản bán ra là điều nên làm!"
"Họa Cốt tiên sinh lấy Họa Bổn minh họa vụ án thật, không phải một lần hai
lần, đoạt phá án trước Kinh Triệu Doãn càng không phải lần đầu, sao lúc
này mới đóng cửa hả? Ngươi lời này đi xạo người khác còn được, bổn vương sẽ không tin."
"Vậy Dự Vương cảm thấy mục đích của bổn phủ là gì?"
"Đương nhiên là rút dây động rừng, dẫn xà xuất động, lại bắt ba ba trong rọ."
Triệu Thành sắc mặt thay đổi mấy lần, cái giá cao lãnh vừa rồi chống giữ có
chút gian nan, "Dự Vương có phải nghĩ nhiều rồi hay không?"
Lưu Dục bưng trà chậm rãi phẩm, liếc xéo qua, động tác tầm thường, bị hắn
làm ra, lại khơi khơi làm người cảm thấy trong lòng chột dạ, loại bình
tĩnh thản nhiên này còn mang theo vài phần khinh miệt, sinh sôi đem
người nghiền thành bụi bặm.
Lão đại Triệu Thành rất không cao hứng, lại không thể không nhẫn nại muốn nhìn một chút xem hắn rốt cuộc đoán trúng mấy phần.
"Ngươi bao vây Sấu Ngọc Trai có 3 mục đích: Thứ nhất, phủi sạch quan hệ cá
nhân giữa Kinh Triệu Doãn và Sấu Ngọc Trai, làm người hiểu lầm Kinh
Triệu Doãn là không biết chỗ được Họa Bổn ám chỉ mà chỉ đang mù quáng
tìm kiếm; thứ hai, quan viên thượng vị triều đình phần lớn là giống như
ta, sẽ không quá để ý một cái Họa Bổn của Họa Cốt tiên sinh, mặc dù chú ý đến Sấu Ngọc Trai cũng sẽ không kịp thời đến thế, Kinh Triệu Doãn gióng trống khua chiêng bao vây Sấu Ngọc Trai, liền dời điểm chú ý của mọi
người đến Họa Bổn của Sấu Ngọc Trai, khó tránh khỏi sinh ra tò mò, Họa
Bổn này rốt cuộc vẽ cái gì, đáng giá Kinh Triệu Doãn lao sư động chúng,
ngươi chỉ cần lúc thích hợp thả chút tiếng gió nói Họa Bổn liên quan đến vụ án Ngô Thượng Thanh, như vậy, con rắn kia dù không sợ cũng sẽ có
chút kiêng kị nội dung của Họa Bổn, liền không thể không bò ra khỏi
hang; thứ ba, vây quanh Sấu Ngọc Trai, người không liên quan liền ra vào không được, những ai muốn thám thính tình hình cụ thể và tỉ mỉ của Họa
Bổn đương nhiên cũng vào không được, chỉ có thể từ bên ngoài tìm chỗ đột phá, ví dụ như cố gắng cướp được Họa Bổn trước khi Kinh Triệu Doãn kịp
đem toàn bộ Họa Bổn mua lại rồi hủy đi, như vậy, chuyện này sẽ trực tiếp dẫn đến một cái kết quả, là lãng phí thời gian đi đối phó với ngươi.
Tin rằng với thủ đoạn của ngươi, tất nhiên có thể làm con rắn lớn này
kiệt sức, không rảnh lo chuyện khác.
Đương nhiên, trăm cay ngàn đắng cướp được Họa Bổn, sao có thể không lợi dụng
cho tốt, chỉ là bị Kinh Triệu Doãn vờn đến mệt nên đại khái không thể
nghĩ được là ở chỗ Họa Bổn kia chỉ điểm tới, chờ đợi hắn cũng không phải là tên khất cái kia mà là thiên la địa võng đã sớm thiết lập.
Đương nhiên, lấy trí tuệ của Ngô Ung, hắn nhất định sẽ nhanh chóng biết tỏng
mục đích của ngươi, cho nên một chiêu này nhất định phải tinh chuẩn mà
khống chế tiết tấu cùng bước đi, không thể cho hắn quá nhiều cơ hội thở
dốc tự hỏi, rồi nhìn ra sơ hở, ta nghĩ, chuyện tranh giành Họa Bổn này
nhất định là sóng ngầm mãnh liệt, Ngô Ung sẽ nhiều lần thất thủ sát nút, mà cuốn Họa Bổn cuối cùng hắn thật vất vả giành được kia nhất định là
cuốn đem hắn đưa lên tuyệt lộ. Một khi đã như vậy, mồi câu chân chính
sao có thể ngồi một chỗ chờ người tới diệt khẩu, ta có nguyên vẹn lý do
để tin tưởng, mồi kia đã được Kinh Triệu Doãn nghiêm mật bảo vệ."
Con mẹ nó, ngươi có nội gian ở Kinh Triệu Doãn hay gì? Biết không khỏi quá rõ ràng rồi đó.
"Dự Vương điện hạ đích xác rất thông minh. Nhưng mà, nếu Kinh Triệu Doãn
chúng ta nói trước địa phương thì sao có thể để Ngô Ung tìm được người
trước chúng ta một bước? Ngô Ung khẳng định sẽ hoài nghi!"
Còn muốn giãy giụa vô ích, ha hả.
Lưu Dục khí định thần nhàn mà tiếp lời, "Cho nên, trong Họa Bổn đánh dấu
nơi này, người khác không quen thuộc, nhưng Ngô Ung lại quen thuộc, chỉ
cần tìm là chuẩn, mà các ngươi lại làm màu mà âm thầm dẫn dắt Ngô phủ
thị vệ lục soát toàn bộ miếu cũ ở kinh giao."
Một bên vội vàng đoạt Họa Bổn, một bên đi theo Kinh Triệu Doãn tìm người,
Ngô Ung đích xác rất bận, vội vàng đua thời gian với Kinh Triệu Doãn, sợ là không rảnh đi hoài nghi cái bẫy này.
"Đương nhiên, nó không nên là bất cứ tòa miếu rách nào, mà là một tòa Phật
đường bỏ hoang của Ngô gia ở trang viên Tây giao, nơi đó từng là nơi Ngô lão phu nhân ăn chay niệm phật, bởi vì phong thuỷ không tốt, từng nháo
ra mạng người, đã bị bỏ hoang rất nhiều năm...... Khất cái còn tồn tại,
như vậy hắn có khả năng là người biết rõ nhất nguyên nhân Ngô Thượng
Thanh chết. Mà Họa Cốt tiên sinh họa ra Họa Bổn, đương nhiên cũng có thể là người biết chuyện, cho nên, mặc dù nơi đó không có khất cái, Ngô Ung cũng nhất định sẽ đi."
Kỳ thật, những điều này đều là Lưu Dục phỏng đoán, cũng không xác định,
nhưng giờ phút này nhìn biểu tình của Triệu Thành, hắn biết, mình lại sờ soạng đúng chỗ rồi.
Triệu Thành tự rót cho mình ngụm trà lạnh an ủi, kế hoạch dẫn xà xuất động
này nhìn như đơn giản, nhưng phân đoạn mấu chốt rất nhiều, không cái nào được bại lộ, nếu không sẽ làm con cáo già kia cảnh giác.
"Tiết Sơn, ngươi có thể gặp." Triệu Thành rốt cuộc thỏa hiệp.
Lưu Dục cũng không cho đưa Tiết Sơn ra, mà là mặc y phục quan coi ngục đi
vào địa lao. Một lát sau, Lưu Dục gặp được tên khất cái này. Tiết Sơn
thừa nhận hắn thật sự là bị Ngô Thượng Thanh bắt cóc, sau khi được Lăng
Ba Tiên cứu, hắn liền trốn đi, sợ bị người của Ngô phủ bắt lại.
Ngô Thượng Thanh muốn tìm kẻ chết thay, mấy khất cái vô danh vô hộ tịch là
thích hợp nhất, điểm này thật ra không ngoài dự đoán của Lưu Dục, có
điều, như thế nào lại dính tới Lăng Ba Tiên?
"Nói như vậy ngươi gặp qua Lăng Ba Tiên?"
Tiết Sơn vậy mà có chút chần chờ, Lưu Dục tinh chuẩn cảm giác được cảm xúc hiện lên trong mắt hắn.
"Tiểu nhân sao có thể tốt số mà nhìn thấy mặt nàng như vậy, nàng che mặt, mặc quần áo Lăng Ba Tiên. Nàng cũng không nói mình là Lăng Ba Tiên, bất quá tiểu nhân vận khí tốt, đã từng ở Vọng Nguyệt Hồ nhìn thấy nàng từ xa."
"Ồ, phải không? Cũng là Ngô Thượng Thanh tự mình động thủ giết ngươi?"
Tiết Sơn không cần suy nghĩ nhanh chóng gật đầu, Lưu Dục nhìn về phía Triệu
Thành, lại hỏi: "Theo bổn vương biết, Ngô Thượng Thanh trước khi gặp
được Lăng Ba Tiên, vẫn luôn ở cùng hai vị đồng học, hắn làm sao có cơ
hội tự mình động thủ?"
Tiết Sơn sợ tới mức run lên, thình thịch quỳ xuống.
"Tiết Sơn, ngươi có biết nói dối trước mặt bổn vương là cản trở Tư Lệ Đài phá án, trách nhiệm này cũng không phải một cái đầu của ngươi là có thể
gánh nổi!"
Tên khất cái quả nhiên bị dọa sợ.
Triệu Thành đỡ trán, thân là Tư Lệ giáo úy, có cần phải đe dọa một tên khất
cái đến như vậy sao? Hắn nói: "Thôi được, coi như ngươi thắng. Muốn gặp
đồng lõa thì đi với ta."
Hai kẻ đồng lõa bị nhốt tận cùng địa lao, nơi này thông thường là dùng để
nhốt tội phạm quan trọng, thủ vệ phi thường nghiêm ngặt, thậm chí vì
phòng ngừa bọn họ tự sát, không chỉ trói tay chân, còn nhét miệng.
"Nhìn tư thế này, các ngươi hẳn là cái gì cũng chưa hỏi ra."
Triệu Thành gật đầu, "Bọn họ thừa nhận là người của Ngô phủ, thừa nhận ý đồ
giết chết Tiết Sơn, nhưng không thừa nhận chịu người sai sử, toàn bộ tội đều ôm ở trên người mình. Bọn họ là gia nô của Ngô phủ, cha mẹ đều làm
nô cho Ngô phủ, tánh mạng đều bị khống chế trong tay chủ tử. Dù sao cũng chết, đương nhiên giữ được cha mẹ quan trọng hơn." Đây là phương pháp
rất nhiều huân quý thế gia dùng để thoát tội, thậm chí ước định mà thành một loại phương pháp thế tội, trước kia Kinh Triệu Doãn mở một con mắt
nhắm một con mắt bỏ qua. Dù gì mấy môn phiệt thế gia đó, nếu trên kia
không tính toán động, phía dưới có làm ầm ĩ như thế nào cũng vô dụng.
Thậm chí ở tiền triều, hoàng quyền cũng chịu thế gia khống chế, hình
ngục đối bọn họ mà nói, trước giờ chỉ là bài trí để bảo hộ ích lợi của
giai cấp mình thôi.
Lưu
Dục khoanh tay đứng, nói với hai người kia: "Các ngươi có biết Tư Lệ Đài là làm gì không? Chưởng quản bách quan hình ngục, từ hoàng tử công
khanh, cho tới lê dân bá tánh, không bỏ qua chỗ nào. Càng quan trọng là
Tư Lệ Đài đại biểu cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn áp chế ai, người
đó cũng trốn không thoát, một cái Ngô gia thì tính là gì? Ngô gia có thể khống chế tánh mạnh người thân của các ngươi, bổn vương cũng có thể.
Ngược lại, nếu các ngươi không thành thật khai ra, bổn vương thậm chí có thể tùy tiện bịa đặt ra một cái chứng cứ phạm tội tru chín tộc của các
ngươi......"
Nghe xong
những lời này, Triệu Thành rốt cuộc minh bạch mình vì cái gì mình sẽ bại bởi Lưu Dục, đơn giản là mình không vô sỉ như hắn không bỏ qua mặt mũi
như hắn —— ít nhất, trước giờ Triệu Thành khinh thường chuyện trơ trẽn
đi uy hiếp mấy tên gia nô khất cái, nhưng Lưu Dục lại có thể lấy uy danh của Tư Lệ giáo úy, lấy uy tín của Dự Vương, đi làm mấy chuyện không lên được mặt bàn như thế.
Nếu để vị biên soạn Phong Vân bảng《 Kinh Hoa Lục 》 kia biết, xếp hạng đầu
bảng chính là một tên hỗn đản như vậy, không biết sẽ có cảm tưởng thế
nào.
Nhưng, Lưu Dục cũng
không bởi vì chính mình "không ngại học hỏi kẻ dưới" mà được như ước
nguyện, hai gã tù phạm tỏ vẻ, bọn họ nguyện ý phối hợp, nhưng lúc gỡ
xuống vải bố trong miệng bọn họ, bọn họ đồng thời quỳ xuống đất cầu Lưu
Dục giữ tánh mạng cho người nhà bọn họ, dập đầu ba cái xong, đầu liền
không nâng lên nữa. Chờ khi hai người ý thức được không đúng vọt vào
trong phòng giam, bọn họ đã cắn nát độc dược giấu trong miệng đổ máu mà
chết.
Ở dưới uy hiếp của cường quyền, những người này chưa từng có lựa chọn tự do, ngoại trừ chết.
Nhìn hai cổ thi thể, Lưu Dục lạnh mặt, "Được, nếu các ngươi dùng tánh mạng
cầu bổn vương, bổn vương tất nhiên sẽ giữ được tánh mạng cho họ, cũng sẽ trả lại tự do cho họ." Dứt lời, phất tay áo bỏ đi.
Triệu Thành thở dài, gọi người an táng bọn họ.
Chuyện bên này vừa xong, bên kia liền có nha dịch truyền đến mật báo: Ngô Ung đã bắt được Họa Bổn.
Canh giờ này cùng dự tính của hắn cũng không sai biệt lắm, Triệu Thành thở
ra một hơi, tuy không còn hai nhân chứng, có thể bắt tại trận những
người khác của Ngô gia, còn có thể vãn hồi cục diện.
Giờ Thân sơ khắc, Ngô phủ.
Ngô Ung gấp không chờ nổi mà mở Họa Bổn ra, nhanh chóng xem qua một lần,
đối với chuyện Họa Cốt tiên sinh nắm giữ hết thảy âm thầm kinh hãi.
Phảng phất như những chuyện này ông ta đều tham dự qua, mấu chốt là
không sai một chỗ nào.
Ngô Ung lật bức họa cuối cùng ra, đó chính là địa điểm khất cái kia lẩn
trốn, không sai, chính là Phật đường trong Ngô gia biệt viện, Ngô Thượng Thanh bắt người đưa đến đó cũng không ngoài ý muốn, bởi vì nơi đó tuy
cách Vọng Nguyệt Hồ hơi xa, lại có đường thủy tương thông, có thể tiện
cho hắn hành sự.
Đang
định chuẩn bị sai người đến đó, ánh mắt ôngta đột nhiên dừng trên một
linh vị ở trong Phật đường, trên linh vị không có tên, lại có một hình
khắc mờ mờ, hình khắc này thập phần đặc biệt, người khác có lẽ sẽ không
nhận ra, nhưng ông ta, nhất định nhận ra, đó là một đóa Thiên Điệp
Cúc......