Mỹ Nhân Phổ

Chương 129:




"Thái Tử, trẫm muốn nghe thử ngươi giải thích thế nào." Ngụy Đế toàn thân tắm máu, ngồi trên long ỷ, làm cho khí phách uy nghiêm của ông ta tăng thêm sát khí, ai cũng biết vị đế vương này hôm nay đã động nộ. Nhưng dù là vậy, ông ta cũng không tức đến muốn hộc máu, tóc rối long uy, mà vẫn duy trì khí độ một vị đế vương nên có.
Thái Tử Lệ tiến lên, cẳng chân có chút mềm, đại não có chút trống không, một khắc trước, đế vị đối với hắn vốn đã dễ như trở bàn tay, vì cái gì một khắc sau liền thay đổi bất ngờ?
Hắn nhìn máu trên bậc thềm, máu từ long ỷ chảy ồ ạt xuống chín bậc thang, uốn lượn chảy đến lớp thảm bên chân hắn, nhìn thấy ghê người như vậy, là dấu vết rành rành khi vị đế vương này ngã xuống. Mà giờ phút này, ông ta lại ngồi ngay ngắn cao cao trên long ỷ, bắt đầu trị tội hắn.
"Ngự Y mà Thái Tử kêu cho trẫm ở đâu?"
Thái Tử Lệ cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, "Hôm nay hoàng muội đại hôn, phụ hoàng ban cho Thái Y Viện rượu và đồ nhắm, mấy ngự y phụ hoàng tín nhiệm nhất say đến bất tỉnh nhân sự, nên đến hơi trễ."
Bên này đang nói, người tự mình đi thỉnh ngự y đã trở lại, đằng sau còn đi theo hai ngự y. Quần áo đầu tóc hai người đều là nước, giống như mới ngâm trong nước ra.
Hoạn quan nói, lúc bọn họ đến, hai vị ngự y đã say đến bất tỉnh nhân sự, là bọn họ dùng nước lăn lộn một hồi lâu mới lăn lộn tỉnh nên mới tới muộn một chút.
Kỳ thật từ lúc Ngụy Đế bị ám sát đến lúc Thái Tử quét sạch đối thủ, cũng không có bao nhiêu thời gian, cùng lắm chỉ có hơn một khắc, ngay cả theo tốc độ bình thường mà tính, từ Thái Y Viện đến đây đi về cũng một khắc không sai biệt lắm, nhưng một đoạn thời gian như vậy, nếu Ngụy Đế bị đâm trúng chính là trái tim hay cổ họng, cũng đủ cho ông ta đổ máu tới chết. Đương nhiên, nếu thật sự đâm trúng hai chỗ này, mặc dù là ngự y cao minh, cũng cứu không lại.
Điểm hiềm nghi thứ nhất đã bị Thái Tử Lệ loại bỏ hiệu quả, Ngụy Đế yên lặng nhìn hắn một lúc, lại nói: "Người ám sát trẫm kia, chính là ngươi thỉnh cầu trẫm cho hắn diện thánh. Đối với cái này, ngươi muốn giải thích như thế nào?"
Cái này thì càng dễ giải thích, "Nhi thần vẫn chưa giáp mặt gặp qua hắn, chỉ là hắn nhờ người đem thứ này tiến cung." Thái Tử Lệ trình lên một vật, đó đúng là linh lung ngọc mà ngay vào ngày Phật Li trở về, Ngụy Đế vui đến mức ban thưởng cho Phật Li.
"Nhi thần là niệm ở tình cảm huynh đệ mới cầu tình giúp hắn, ai biết sẽ có một Phật Li giả, còn ám sát phụ hoàng! Nhi thần có tội!" Thái Tử Lệ vén tà áo quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh.
Huân quý cả điện hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết rõ đây là âm mưu quỷ kế của Thái Tử Lệ, thế nhưng mỗi một điểm đều chọn không ra một tia sai sót.
"Đây là tín vật phụ hoàng ban thưởng cho Phật Li, tất nhiên phải cẩn thận trân quý, ngọc ở người ở, ngọc vong người vong, đây mới là đúng lý lẽ! Nguyên nhân chính là vì như thế, nhi thần mới có thể tin tưởng đó chính là Phật Li! Còn về phần kẻ giả dạng Phật Li ám sát phụ hoàng này, không chừng chính là Phật Li muốn mượn hắn để hãm hại ta, làm ta thất tín với cả triều văn võ công khanh!"
"Một khi đã như vậy, ngươi vì sao phải giết người diệt khẩu?" Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung bạo!
Hắn không ngờ Thái Tử Lệ khó chơi như thế. Dã tâm rõ như ban ngày, lại còn có thể tự bào chữa, cho rằng người trong thiên hạ đôi mắt đều bị mù sao?
Hạ Lâu Gia tiến lên quỳ xuống, nói: "Là vi thần thất thủ! Chợt nghe thấy hung phạm ám sát Hoàng Thượng bị cướp đi, lại thấy hắn xuất hiện ở trước điện, còn có người xách đao xông vào, thần trong lòng quýnh lên, cũng chưa thấy rõ mặt người, đã trước tiên đem hắn bắn chết!"
Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung tức giận đến đầu bốc khói, vậy mà cũng cãi được? Nima......
"Phụ hoàng nếu còn muốn hỏi chuyện đem Thái Tể hạ ngục, là nhi thần cảm thấy, Phật Li mới tới Bình Thành, nơi duy nhất có thể dựa vào chỉ có một nhà Đỗ thị, hắn dám hành thích vua, tất nhiên không có khả năng là không có người tiếp ứng, lần này, trước tiên đem người khống chế, để ngừa hậu hoạn. Nhi thần xử trí Sấu Ngọc Trai cũng là lý do này!"
Lưu Dục âm thầm gật đầu, Thái Tử này mặt dày vô sỉ, ngay cả hắn cũng muốn buộc miệng mắng chửi. Cúi đầu nhìn người đang ngủ trong ngực, hắn nghĩ, may hồn là gia hỏa này ngủ, nếu không, lại móc mỉa Thái Tử Lệ ngay tại trận, đến lúc đó lời hứa hẹn Sấu Ngọc Trai không can dự triều chính sợ là muốn ngâm nước nóng.
Hiện tại rất nhiều người đều suy nghĩ, còn có cái gì là Thái Tử Lệ cãi không lại.
"Sấu Ngọc Trai nếu không phản kháng, cũng sẽ không dùng đến đao kiếm!" Thái Tử Lệ cố ý ám chỉ.
Tầm mắt mọi người đều rơi trên sáu bàn tay nằm trên mặt đất kia, máu chảy đầm đìa, có ngón tay còn bị dây thần kinh làm co giật, thoạt nhìn dị thường đáng sợ.
Mà giờ phút này, kiếm trên tay Tiết Đào, Kiều Tam còn chưa khô máu, hơn nữa không có ý tứ thu hồi. Mà Lưu Dục cũng không ra lệnh cho bọn họ thu hồi, Thái Tử Lệ nói: "Ngay cả Thái tể triều ta cũng thúc thủ chịu trói, mà Sấu Ngọc Trai lại mới vừa ở trong cung động đao kiếm, đem uy nghiêm hoàng thất ta đặt ở chỗ nào? Mong phụ hoàng không cần dung túng đám đạo chích này!"
Ngụy Đế lạnh lẽo nhìn qua, Sấu Ngọc Trai chính là một thanh kiếm hai lưỡi, dùng tốt, lợi quốc lợi dân, dùng không tốt, liền tự tổn thương gân mạch. Ngụy Đế vốn có ý lợi dụng nó để lung lạc người Hán. Nhưng nếu nó không thể thần phục ông ta, sao ông ta dùng được nữa?
Thái Tử Lệ đoán được tâm tư của Ngụy Đế, tuy rằng ông ta luôn miệng nói muốn nâng đỡ Sấu Ngọc Trai, cho người tài ba chí sĩ trong thiên hạ một cái hiểu rõ thiên nghe thông lộ, nhưng bất luận hoàng đế nào cũng đều không thể chịu đựng người khác làm lơ hoàng quyền của mình, cưỡi ở trên đầu mình, nhiều lần xúc nghịch lân mình, chưa chắc đã không có tâm tư diệt trừ, chỉ là thiếu một cái cơ hội danh chính ngôn thuận mà thôi.
Mà hiện tại, hắn liền chế tạo cơ hội này cho ông ta!
Hiện giờ tình thế như vậy thì đã sao, bắt không được nhược điểm của hắn, giáng tội Sấu Ngọc Trai, như vậy toàn bộ thế gia huân quý cùng Sấu Ngọc Trai giao hảo đều rơi vào thế nhược. Những người này quả quyết sẽ không ra mặt giúp Sấu Ngọc Trai, vì lợi ích gia tộc, bọn họ sẽ nỗ lực gấp bội để dựa vào hắn, đến lúc đó muốn kéo Phật Li xuống, cũng là thuận lý thành chương.
Lại nhìn hai tên thị vệ không biết sống chết kia, làm bị thương ngự tiền thị vệ không nói, thế nhưng đến lúc này còn không thu kiếm, đầu óc của Họa Cốt tiên sinh này là bã đậu sao?
Lý Mật cảm thấy, để Tống Dật xử sự, gia hỏa này sẽ có thủ đoạn uyển chuyển hàm súc, vừa có thể đạt tới mục đích vừa không tai họa đến Sấu Ngọc Trai. Hiển nhiên người như Lưu Dục sẽ không hiểu uyển chuyển hàm súc là cái gì. Bản thân hắn đã mang khí phách vương giả, hành động theo bản năng là sẽ đem chính mình áp đảo người khác, tuy rằng thoạt nhìn rất sảng khoái, nhưng mà thật sự làm tiểu tâm can của Lý Mật không chịu nổi a.
Ngụy Đế cũng nhìn ra thanh kiếm trong tay Tiết Đào, Kiều Tam hoàn toàn không có tính toán thu hồi, ánh mắt kia mang dụng ý rõ ràng.
"Sấu Ngọc Trai truy hiền mộ năng*, không can thiệp triều chính của bất kỳ bang quốc nào! Người kính ta một thước, ta trả hắn một trượng, phạm đến ta một tấc, ta tất nhiên trả hắn mười trượng! Đây là lập trường của chúng ta! Ép dạ cầu toàn, mấy chữ này, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở Sấu Ngọc Trai!" Lưu Dục ngoài cười nhưng trong không cười mà liếc vài cái lên đám tay đứt trên mặt đất, đây, chính là lập trường của bọn họ!
*theo đuổi người hiền tài có năng lực
Lý Mật thừa nhận, ngay giờ phút này, bầu nhiệt huyết tĩnh lặng đã lâu trong hắn bị khí thế này của Lưu Dục bậc lửa, đương nhiên, chỉ có một tí xíu mà thôi! Cả triều huân quý thế gia hoặc nhiều hoặc ít đều đã giao tiếp với Sấu Ngọc Trai, thậm chí rất nhiều người còn tỷ thí qua, chỉ riêng Họa Cốt tiên sinh, vô luận thành tựu về văn hoá giáo dục hay võ công, đều không thua kém bất kỳ đại nho thế gia hay bất kỳ tướng quân thân kinh bách chiến nào, nếu hắn là một quân vương, tất nhiên là một vị minh quân có thể khai sáng thịnh thế chi cảnh!
Đồng thời, bọn họ cũng kiến thức qua bản lĩnh của hai thị vệ này, cho dù hôm nay bọn họ công kích tập thể, cho dù hôm nay có thể tóm hết toàn bộ Sấu Ngọc Trai, cũng sẽ bị thiệt hại hơn Sấu Ngọc Trai gấp nhiều lần, đây là điều không thể nghi ngờ.
Bọn họ rõ ràng, Ngụy Đế như thế nào không rõ ràng? Ngụy Đế không nói lời nào, những người khác càng không hé răng. Vì thế thanh âm Lưu Dục lại lần nữa vang lên.
"Thái Tử điện hạ cảm thấy chúng ta bụng dạ khó lường, chính là vì tên của ngươi không thuộc danh sách truy mộ của Sấu Ngọc Trai sao? Đến nỗi đã từng vì nó mà cùng Sấu Ngọc Trai phát sinh những chuyện không thoải mái, tin rằng chư vị ở trên đại điện cũng rất rõ ràng. Ta đây có phải có thể cho rằng, lần này đưa thiệp mời cho Sấu Ngọc Trai, vốn chính là có ý muốn đem Sấu Ngọc Trai đưa vào âm mưu này, thuận tiện đem chúng ta một lưới bắt hết hay không? Để giải hận trong lòng ngươi? Sấu Ngọc Trai tuyệt đối không có đạo lý để mặc cho người xâu xé."
"Ngươi còn muốn yêu ngôn hoặc chúng sao?" Thái Tử Lệ phản bác.
Lưu Dục cười lạnh, "Thái Tử điện hạ một hai phải cho Sấu Ngọc Trai đội một cái mũ yêu ngôn hoặc chúng, vậy thì chắc không ngại ta yêu ngôn hoặc chúng một chút!"
"Trò hay rốt cuộc muốn mở màn?" Thác Bạt Hồn không quá thành ý mà cảm khái.
"Thái Tử rõ ràng đã tự tạo chuyển cơ cho mình, sao kiểu gì cũng phải tìm Sấu Ngọc Trai đào mộ cho mình chứ?" Trịnh Ngọc cảm thán.
"Kỳ thật ấy mà, bệnh này của hắn, là Hoàng Thượng chiều chuộng quá mà ra." Lư Hách đánh giá đúng trọng tâm.
Lưu Dục giao Tống Dật vào tay Lý Mật, bước ra khỏi vòng hộ vệ của Tiết Đào cùng Kiều Tam, không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay nói: "Xin hỏi Hoàng Thượng, chiêu nạp thần tử có năng lực người Hán, đốc xúc người Hồ Hán hóa mục đích là cái gì?"
Ngụy Đế đáp: "Thứ nhất, Tiên Bi ta xuất thân là bộ tộc du mục, muốn thống nhất Trung Nguyên, Tiên Bi nguyên bản sách lược đương nhiên không thích hợp. Trẫm chẳng những cảm thấy văn hóa người Hán là văn hóa nhất thống thiên hạ, cũng là thứ lòng trẫm hướng tới; thứ hai, có thống nhất văn hóa, mới có thể dung hợp dân tộc tốt hơn. Thiên hạ Trẫm muốn lập ra, là không phân biệt Hồ Hán, hài hòa cộng vinh, cộng hưởng thịnh thế huy hoàng!"
Lưu Dục cung cung kính kính mà làm ba cái ấp, đây là đại lễ cùng tôn kính hắn dành cho Ngụy Đế.
"Mỗi một dân tộc đều có tín ngưỡng cùng văn hóa của mình, cùng dân tộc khác có xung đột là tất nhiên, muốn thực hiện đại nhất thống, Hồ Hán cộng vinh của Hoàng thượng, điều cơ bản nhất, ta nghĩ đó chính là bao dung cùng tôn trọng."
Ngụy Đế gật gật đầu.
Lưu Dục lại hỏi những người khác, "Thế gia công huân đang ngồi ở đây cũng cho rằng như vậy sao?"
Thế gia công huân nơi này, để có thể làm gia tộc phát triển lớn mạnh hơn, đích xác suy xét đầu tiên chính là vấn đề này. Con đường hòa hợp, đó là cố tìm lấy cái chung, gác lại cái bất đồng, hai bên đều có khiêm nhượng cùng bao dung mới có thể chân chính hài hòa cộng vinh.
Lời lẽ mạnh như thác đổ của Lưu Dục tất nhiên được mọi người tán thành.
"Nếu là vua của một nước, ngay cả ưu thế khuyết điểm của chính mình cũng không nhận ra, lẫn lộn đầu đuôi, lại không thể nghe trung ngôn khó nghe, quốc quân như vậy là vô pháp thực hiện đại nhất thống thịnh cảnh của hoàng thượng. Chỉ sợ sẽ dẫn đến xuất hiện kết bè kết cánh, bè cánh đấu đá, mạnh mẽ thi hành bá quyền, khiến thế gia phản kháng, chiến hỏa nổi lên, cuối cùng dân chúng lầm than!"
Mặt mọi người đều đổi sắc. Bất kỳ ai cũng không dám trước mặt mọi người nói ra đánh giá như thế đối với Thái tử của một quốc gia. Ngay cả sắc mặt Ngụy Đế cũng bắt đầu khó coi.
Lưu Dục lại mặt trầm như nước, ngược lại nói với Thát Bạt Lệ: "Đây là tà thuyết yêu ngôn hoặc chúng của ta, Thái Tử điện hạ vừa lòng chưa?"
Gân xanh trên trán Thái Tử Lệ nổi lên toàn bộ, Lưu Dục lại không thèm để ý tới, tiếp tục nói: "Sấu Ngọc Trai xử sự công bằng công chính mọi người đều biết, tuyệt đối sẽ không oan uổng bất kỳ ai, lời vừa rồi kia, chư vị có thể coi như hồ ngôn loạn ngữ, tại hạ bất quá là thỏa mãn nguyện vọng của Thái Tử một chút mà thôi. Thái Tử điện hạ trách Sấu Ngọc Trai không đem ngươi nâng lên vị trí cao, cũng đem việc này đổ lỗi cho việc Sấu Ngọc Trai cùng Phật Li hoàng tử có giao hữu, thậm chí còn có mối e ngại là cố ý nâng đỡ hắn cùng ngươi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Nhưng có ai nhìn thấy Sấu Ngọc Trai viết lời nào tạo thế cho Phật Li hoàng tử hay chưa?"
"Cái này...thật đúng là không có!" Lập tức có người đáp.
"Đồng thời, nếu không phải Thái Tử điện hạ ngươi ỷ thế hiếp người, muốn cường bá Phong Vân bảng, Sấu Ngọc Trai vốn cũng không đối với ngươi đưa ra bất luận đánh giá gì. Không thể bởi vì ngươi đã làm ra việc này, Sấu Ngọc Trai chỉ nói ra sự thật, tổn hại đến thanh danh ngươi, ngươi liền phải vu oan giá họa Sấu Ngọc Trai một cái tội danh yêu ngôn hoặc chúng, nhiễu loạn triều cương."
Thái Tử Lệ tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, rốt cuộc vô pháp tiếp tục bình tĩnh, "Nhưng Sấu Ngọc Trai không phải cũng không nhìn đến chiến công chiến tích trước đây?"
Lưu Dục gật đầu, "Thái Tử điện hạ quả nhiên để ý việc Sấu Ngọc Trai không viết truyện ký về ngươi. Sở dĩ không viết, là bởi vì có một chuyện còn chưa làm được sáng tỏ, đây là vụ án về cái chết của Thanh Hà Thôi Thị Thôi Giai do ngươi chủ trì xử lý."
"Việc này là Diêu Quỳnh làm! Chẳng lẽ ngươi còn muốn đem nước bẩn tạt lên người bổn Thái Tử?"
Lưu Dục giơ tay, "Sấu Ngọc Trai không can thiệp thế sự, chỉ là công bằng công chính mà đối đãi mỗi một người, mỗi một sự kiện. Chúng ta bất quá cho rằng trong việc này còn có điểm đáng ngờ, tất nhiên sẽ không bình phán chủ quan. Còn về phần có muốn tiếp tục truy tra, hay là không muốn đem chân tướng chiêu cáo khắp thiên hạ, thì đó đều là chuyện riêng của Bắc Nguỵ, Sấu Ngọc Trai chúng ta chỉ là người đứng xem thôi."
Lưu Dục một câu đem Sấu Ngọc Trai trích sạch sẽ khỏi chuyện này.
Tất cả mọi người đã từng hoài nghi, nhưng không ai nói ra, bất quá là bởi vì suy xét đến một vài vấn đề ích lợi.
Khổ chủ của vụ án này, Thôi Duy, bước ra, bẩm với Ngụy Đế: "Tiểu đệ Thôi Giai tuy rằng thân mình suy nhược, nhưng tính cách kiên nghị, Thanh Hà Thôi Thị ta, nhất quyết không thể tiếp thu lý do theo lời Diêu Quỳnh nói là hắn không chịu nổi nhục nhã mà tự sát! Ta nghĩ, trong chuyện này nhất định là có người vì sợ Thanh Hà Thôi Thị ta nghiêm tra việc này, mới giết hắn diệt khẩu! Còn thỉnh Hoàng Thượng cho Thanh Hà Thôi Thị ta một công đạo!"
Thái Tử Lệ không sợ, "Cho dù là muốn giết người diệt khẩu, chẳng lẽ không phải Diêu Quỳnh giết người diệt khẩu sao? Hắn đương nhiên không muốn thừa nhận việc này, mới sửa lại lý do mà thôi."
Hiện giờ Diêu Quỳnh đã chết, chết vô đối chứng, Thanh Hà Thôi Thị ngươi còn có thể làm khó dễ được ta sao?
Thôi Duy nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói gì.
Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung tiến lên, quỳ rạp xuống đất dập đầu, nói: "Trong triều toàn truyền là Phật Li điện hạ vì đoạt người với ta, mới muốn giết ta. Nhưng sự thật là, ngày ấy ta trúng tên độc, Phật Li điện hạ vì ta bài độc chữa thương, mới giữ được tánh mạng. Mà chuyện ngày ấy, cũng nhất định là có người muốn mượn cơ hội hãm hại Phật Li điện hạ, giết ta diệt khẩu!"
"Nhĩ Dung, ngươi cùng Vương Tán tai họa thiếu nữ đàng hoàng, hại người tự sát, đây là sự thật. Có ai sẽ giết ngươi, cần gì diệt cái gì khẩu?"
Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung bản thân có sai, hơn nữa Khâu Mục Lâm có quan hệ với Đỗ gia, hắn làm chứng cho Phật Li cũng không có sức thuyết phục bao nhiêu.
Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung giận đến phát run, cố tình chính hắn cũng nói không rõ những người đó đã đi đâu, bởi vì hết thảy những chuyện này đều là Vương Tán một tay xử lý.
Mà những người khác từng tham dự vào việc này, đương nhiên cũng không muốn đem trò gièm pha này nói ra. Cục diện đột nhiên lại thành giằng co.
Ngụy Đế lúc này mới giống như nhớ ra còn có một cái nhi tử muốn giải oan, nhìn về phía Phật Li. Phật Li từ nãy đến giờ vẫn luôn quỳ gối tại chỗ, lưng không cong một đoạn, khí thế không bại một phần, sắc mặt cũng không biến hóa một chút, thậm chí ngay cả mắt cũng nhìn chằm chằm trên mặt đất, không vì bất kỳ biến hóa nào trong điện mà dời đi.
Hắn cứ như một pho tượng chạm bằng ngọc mà quỳ gối trong cái góc Ngụy Đế nhìn không tới, để ý chí tuần hoàn chờ đợi một cơ hội, mà hiện tại, Ngụy Đế rốt cuộc đem cơ hội này cho hắn.
"Nếu, Nhĩ Dung chứng thực ngươi không ám sát hắn, trong chuyện đó, ngươi là trong sạch. Nhưng người giả trang ngươi kia, còn cầm ngọc bội của ngươi, ngươi cũng nên cho trẫm một lời giải thích viên mãn."
Phật Li đứng dậy, cầm lấy một bầu rượu gần đó hắt lên mặt của Phật Li giả đã khí tuyệt kia, rửa trôi máu dính trên mặt hắn, kéo thi thể vào đại điện, tùy tay quăng lên mặt đất, hỏi mọi người: "Người này, thật sự có thể lấy giả đánh tráo sao?"
Mọi người nhìn về phía gương mặt kia, trước đó rõ ràng nhìn rất giống, hiện tại nhìn tuy rằng không thể nói là không giống, nhưng tuyệt đối không tới mức có thể lừa gạt đôi mắt của bọn họ.
"Hắn mang gương mặt này, có thể lừa gạt được toàn bộ mắt những người đã gặp qua ta, là có nguyên nhân. Chư vị, chẳng lẽ không hiếu kỳ đó là vì cái gì?"
Thái Tử Lệ biến sắc. Những người khác hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ là trúng độc? Bọn họ mỗi người cảm thụ một chút, thật sự không có dấu hiệu trúng độc a.
Phật Li chỉ vào đồ ăn trên bàn của Thái Tử Lệ nói: "Hôm nay Thái Tử không có khẩu vị, món ăn cơ hồ không động qua."
Tầm mắt mọi người dồn lại đây. Trong cung ngự trù nấu cơm, món ăn đều là có kiểu bày biện cố định, đồ ăn chưa động đến, vừa nhìn là có thể phán đoán được, nhìn món ăn trên mâm của Thái Tử Lệ giờ phút này, thật sự là hắn một chút cũng không nhúc nhích qua. Việc này sao có thể không chọc người hoài nghi?
"Ngươi nói có độc, vậy nghiệm chứng tại chỗ!" Thái Tử Lệ cố gắng tự trấn định.
Ngụy Đế cũng không lên tiếng, liền nhìn Phật Li, Phật Li gật đầu, "Vậy thỉnh phụ hoàng cùng với chư vị làm chứng!"
Thái Tử Lệ ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ chốc lát sau, hoạn quan hầu đồ ăn tiến lên, đem toàn bộ món ăn trên mấy cái mâm bao gồm cả của Thái Tử Lệ thử qua độc bằng ngân châm, đích xác không có bất luận cái gì dị thường.
"Thế nào?" Thái Tử Lệ có chút đắc ý.
"Vậy Thái Tử có dám ăn không?"
Mặt Thái Tử hơi cương, thoái thác nói: "Gần đây ta tì vị không ổn, thái y dặn không thể dính thức ăn mặn."
Thái Tử Lệ là trữ quân, Phật Li thân là một hoàng tử vô quyền vô thế mới vừa trở về, tất nhiên không có khả năng yêu cầu Thái Tử Lệ lấy trữ quân tôn sư đi làm chuyện bất lợi với thân thể mình. Giờ phút này, Phật Li chỉ ngẩng đầu nhìn Ngụy Đế.
Thiên hạ không có tấm lòng cha mẹ nào là thật sự công bằng, Thái Tử Lệ là trữ quân Ngụy Đế bồi dưỡng từ nhỏ, tâm huyết trút vào so với con cái bình thường càng nhiều, cũng ký thác càng nhiều kỳ vọng, có càng nhiều nghiêm khắc quản giáo, lại cũng có kiêu ngạo cùng tự hào của một phụ thân nhìn hài tử dưới sự dạy dỗ của chính mình mà chậm rãi thành tài.
Mà lúc này, lại phảng phất như muốn ông ta tự tay phá hủy đi kiêu ngạo mình đã chính tay bồi dưỡng, công nhận bao nhiêu năm vất vả cần cù tài bồi này của ông ta chỉ là công dã tràng!
Nhưng ngoài việc là một phụ thân, ông ta cũng là một thế hệ minh quân, là vị đế vương đầu tiên thắng được sự ủng hộ của thế gia Hán tộc, làm người Hán có thể ở dưới sự thống trị của ông ta an cư lạc nghiệp, cho nên, ông ta cũng cần thiết lấy đại cục làm trọng.
Công huân thế gia không có một ai lên tiếng, việc này liền giống như tất cả mọi người đều đang nhìn thái độ của ông ta, xem ông ta là muốn bảo toàn đứa con trai này, hay là muốn mọi người tín nhiệm.
Một khắc kia, Ngụy Đế lần đầu tiên cảm thấy lòng mình đã bắt đầu già cả, càng ngày càng nhớ tình thân, càng ngày càng muốn tùy hứng làm bậy, nhưng lễ chế thuộc về đế vương đã kéo ông ta lại.
Ông ta hít sâu một hơi, nói: "Thái Tử, ngươi nếu muốn chứng minh mình trong sạch, thì ăn hết đồ ăn trên mâm của ngươi đi."
Sắc mặt Thái Tử Lệ tái nhợt.
Trí huyễn dược kia có dược hiệu không đến nửa canh giờ, hắn...có lẽ hắn có thể kéo được.
Bất quá chỉ là phản ứng giống như say rượu mà thôi, không có gì ghê gớm, chỉ cần có ý thức chống lại, hắn hẳn là có thể bằng ý chí kiên cường của mình mà chống chọi qua.
Thái Tử Lệ hít sâu một hơi, hướng Ngụy Đế chắp tay, nói: "Nhi thần tuân mệnh."
Lưu Dục chính là cứ như vậy mà chống chọi đến bây giờ, đương nhiên rõ ràng tính toán này của hắn. Nếu Thái Tử Lệ ăn xong, lại không có xuất hiện dị thường gì, như vậy, một ván này, Phật Li hoàn toàn thua.
Lưu Dục nhìn Phật Li, người này vẫn không có biểu tình gì, với tâm tính của vị này, nếu không có nắm chắc tất thắng, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện hành sự.
Cẩn thận nghĩ lại một chút, Lưu Dục tìm kiếm toàn bộ chỗ dị thường của việc vừa rồi, đột nhiên hiểu ra cái gì đó, khóe miệng ẩn ẩn nhếch lên, quả nhiên, không thể khinh thường tên hỗn đản này.
Người trong ngực chép chép miệng, Lưu Dục sờ sờ mớ tóc con của nàng, còn may, tiểu gia hỏa không có cơ hội nhìn thấy tên hỗn đản kia thông minh.
Thái Tử Lệ ăn hết phân lượng thức ăn một người bình thường nên ăn, hắn vốn rất tự tin là mình không có vấn đề gì, ăn xong, còn cung cung kính kính mà hành lễ với Ngụy Đế, nói: "Phụ hoàng đã vừa lòng?"
Ngụy Đế thập phần vui mừng gật gật đầu, Thái Tử Lệ lộ ra một nụ cười phi thường đắc ý. Nhưng ngay vào lúc này, một thiếu niên tuấn mỹ bước vào Tuyên Hoà điện.
Tầm mắt mọi người dời qua, Thái Tử Lệ cũng nhìn qua, ngay khi thấy rõ ràng gương mặt kia, sắc mặt của hắn thay đổi, "Ngươi...ngươi sao có thể còn sống? Ha hả, Phật Li, ngươi là muốn dùng một người bộ dạng tương tự đến giả mạo Thôi Giai, bức ta rơi vào đường cùng sao? Ngươi quá ngây thơ rồi!"
Phật Li không để ý đến hắn, thậm chí cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn. Thái Tử Lệ còn đang lén lút tự ổn định tâm thần, hung hăng nhìn chằm chằm thiếu niên kia, chỉ thấy người kia vén tà áo quỳ xuống đất, nói: "Hoàng Thượng, Thôi Giai không phải là tự sát! Thỉnh Hoàng Thượng vì Thôi Giai làm chủ!"
Thái Tử Lệ cảm thấy lý trí của mình bắt đầu mất khống chế, đột nhiên nhào qua, muốn bịt kín miệng Thôi Giai, cũng giống như ngày đó khi thiếu niên kia mang khuôn mặt quật cường nói câu kia với hắn, hắn xé nát quần áo của thiếu niên, dùng dây thừng trói gô người lại, dùng roi cùng que sắt nóng, làm cho thiếu niên khuất phục, cuối cùng nhìn thiếu niên nuốt xuống một hơi cuối cùng......
"Đủ rồi!"
Một chậu nước lạnh tưới xuống đầu hắn, Thái Tử Lệ tỉnh táo lại, nhìn thấy người thiếu chút nữa có thể bị hắn bóp chết, hơi giống Thôi Giai, nhưng lại khác rất nhiều, chỉ là khí chất dáng vẻ hơi giống mà thôi.
Ngẩng đầu, mặt Phật Li lạnh như băng sương, trong tay hắn đang cầm chậu, một giọt nước cuối cùng treo nơi miệng chậu rơi trên mặt Thái Tử Lệ, lạnh đến dị thường.
Kỳ thật, khi hắn đang ăn cơm, rất nhiều người đã bắt đầu hoài nghi phỏng đoán của Phật Li, nhưng khi hắn bước qua chỗ Ngụy Đế, hắn tự cho là không có gì dị thường, thật ra khi đó bước chân hắn đã bắt đầu dập dềnh, chỉ là chính hắn chưa ý thức đến mà thôi.
Đây mới là dược tính chân chính của trí huyễn dược từ Họa Cổ lâu kia. Lưu Dục càng chắc chắn suy đoán của chính mình, ánh mắt nhìn Phật Li liền thêm vài phần thưởng thức, nhưng cũng thêm vài phần đề phòng.
Phật Li ném chậu nước xuống, đứng một bên, một câu cũng không nói.
Hắn đã dùng sự thật thuyết minh hết thảy, dược trong đồ ăn, cùng với sự thật là Thái Tử Lệ giết hại đám người Thôi Giai. Toàn bộ Tuyên Hoà điện bắt đầu ồn ào, Ngụy Đế tức giận đến cơ hồ bóp nát long ỷ. Ông ta một đời anh danh, cuối cùng lại bị nhi tử mà ông ta dốc lòng tài bồi này chôn vùi! Uổng cho ông ta cảm thấy, dù là hắn xử sự có chút đáng lo, dù hắn có phạm sai lầm, nhưng tuyệt đối không đến nỗi phạm phải sai lầm lớn như thế! Mà vì che giấu một cái sai lầm, tùy ý làm bậy, lại gây ra tội nghiệt lớn hơn nữa, đây cũng là kết quả mà chính phụ thân hắn là ông ta dung túng ra.
"Phụ hoàng! Không phải như vậy! Là Phật Li thiết kế hãm hại nhi thần! Mong phụ hoàng minh giám!"
"Minh giám?" Ngụy Đế hừ một tiếng, "Vậy ngươi nói xem, ngươi thả nhiều ít nhãn tuyến trong cung của trẫm, cũng như thủ lĩnh thị vệ cùng với thống lĩnh cấm vệ quân, ngươi lại là như thế nào mượn sức thu mua?" Đúng vậy, nhi tử ông ta tỉ mỉ bồi dưỡng, tính kế tính luôn cả ông ta vào trong!
Mặt Thái Tử Lệ hoàn toàn biến thành màu tro tàn, thân mình nằm liệt trên mặt đất, ngay cả cột sống cũng không thẳng, giống như một bãi bùn lầy không trét được lên tường, kết quả cuối cùng, hắn là nhi tử theo tiêu chuẩn của đế vương, ngay cả khí độ làm một tên gian hùng cũng không có.
Ngụy Đế nhìn, càng thêm cảm thấy ghê tởm, dời tầm mắt đi, nói với Thác Bạt Hồn: "Đem tất cả những người chưa động qua đồ ăn hôm nay bắt hết lại, sau khi khảo vấn, tiếp tục xử lý! Còn về phần Thái Tử, hôm nay, trẫm chính thức tuyên cáo, huỷ bỏ vị trí Thái tử của Thác Bạt Lệ, chọn ngày để Thác Bạt Phật Li cử hành đại điển sắc phong Thái Tử!"
Ngụy Đế phất tay áo bỏ đi, đem triều đình hoàn toàn giao cho Phật Li cùng Thác Bạt Hồn. Thác Bạt Hồn sai người tra một chút, ngoại trừ Hạ Lâu Gia không động qua đồ ăn, còn có hai người trẻ tuổi thuộc Hạ Lâu gia.
Phật Li lại không để ý tới đám râu ria đó, mà là đi đến trước mặt Lưu Dục, nhìn người trong ngực hắn. Tống Dật như là bị ánh mắt hắn quấy nhiễu, cọ cọ rồi rúc sâu vào ngực Lưu Dục.
"Mấy cánh hoa anh đào đó, ngươi là khi nào động tay động chân?" Lưu Dục hỏi. Hắn chắc chắn, Phật Li đã làm cho dược tính của trí huyễn dược kéo dài, hơn nữa phát tác trước thời hạn.
Phật Li giống như không nghe được lời hắn nói, đôi mắt cũng không dời khỏi mặt Tống Dật, "Tống tiên sinh còn chưa tỉnh, đại khái là dược tính chưa tán, để thái y nhìn xem đi."
"Không cần làm phiền Phật Li điện hạ, nàng chỉ là say rượu, cũng không đáng ngại, trở về ngủ một giấc là tốt."
"Nàng nếu không tỉnh, phụ hoàng cũng sẽ không yên tâm, cho nên, còn thỉnh Họa Cốt tiên sinh phối hợp một chút."
Dứt lời đã có người tiến lên, muốn thỉnh bọn họ đi đến thiên điện đã được an trí.
Lưu Dục bế Tống Dật lên, liếc mắt nhìn Phật Li một cái, theo người hầu rời đi, Lý Mật tâm can hơi run rẩy, hắn phát hiện, Sở Lưu Vân lần này trở về, không còn giống như trước kia. Có lẽ, từ khi thân phận Tuyết nữ bị vạch trần, hắn cũng đã không còn là hắn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.