Ngô phủ.
Trong hoa viên Ngô phủ có một tòa nhà thuỷ tạ, được xây bên cạnh nguồn nước,
rất nhiều Thiên Điệp Cúc vờn quanh, nở rộn ràng nhốn nháo, vàng cam rực
một mảnh, rất là xinh đẹp. Bởi vì Ngô Thượng Thanh mất, trên dưới Ngô
phủ treo lụa trắng, nhà thuỷ tạ càng là một mảnh trắng thuần, phảng phất như linh đường. Ngô Ung đem bọc chăn gấm đặt trên án, cẩn thận mở ra,
bộ dáng trang trọng nghiêm túc kia, làm người của Tư Lệ Đài cũng nghiêm
nghị khởi kính.
Cho dù
không thấy được hài cốt, nhưng mọi người hầu như đã tin tưởng, bên trong thật sự là thị thiếp tên A Lam kia. Chăn gấm mở ra, còn có một tầng gấm lụa bọc ra đường cong hình người, nhưng trải qua mười năm, hình người
vốn no đủ đã khô quắt đến không ra bộ dáng. Ngô Ung dừng lại, tay hơi
run, như không còn sức lực mở tiếp, ngược lại quay đầu lại, nói: "Dự
Vương điện hạ còn muốn nhìn sao?"
Lưu Dục sắc mặt trầm lãnh, không tỏ ý kiến.
Nếu Dự Vương muốn nhìn, Ngô Ung đành phải kêu người hầu nấu nước ấm, ngâm
hơn ngàn cánh hoa Thiên Điệp Cúc vào, mùi hoa thoảng ra theo hơi nước,
Ngô Ung cầm lấy kéo, chậm rãi, cẩn thận mà cắt mở gấm lụa ra, xương cốt
trắng nhợt lộ ra từng chút một, ông ta nói: "A Lam sinh thời thích dùng
hoa cúc ngâm nước hoa tắm gội, cả người đều mang mùi hoa nhàn nhạt, rất
tươi mát thanh nhã."
Cắt
lớp gấm lụa ra, bên trong là quần áo mục nát bao lấy bạch cốt, mà bộ
bạch cốt này hầu như không có một chỗ nào là hoàn hảo, vỡ vụn gãy nát,
chứng tỏ khi nàng còn sống đã bị người ngược đãi tàn nhẫn cỡ nào. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, Ngô Ung vẫn bị chấn động đến thiếu chút nữa
ngưng thở. Ông ta cố ngăn thân thể rung rẩy, đầu óc choáng váng, cầm
từng đoạn xương cốt ra, ngâm vào trong nước hoa Thiên Điệp Cúc lau rửa,
rồi lần lượt thả vào trong quan tài bằng nam mộc để sẵn bên cạnh.
Ông ta thật cẩn thận mà cầm từng đoạn, rửa sạch, thả vào quan tài, từ phần
đầu, đến ngón chân, đâu vào đấy, như là đối đãi trân ái bảo bối. Trên
mặt ông ta trước sau bình tĩnh, thậm chí rất ôn nhu, đối đãi với người
sống cũng không đến mức ôn nhu quyến luyến như thế, cho dù người không
còn bao nhiêu tình cảm như Lưu Dục cũng có thể cảm giác được nội tâm ông ta dày đặc phẫn nộ cùng bi thương.
"Đã an trí xong." Ngô Ung lui ra sau hai bước nhìn qua.
Lưu Dục tiến lên, tinh tế rà quét mấy lần, xương cốt vỡ đến như vậy mặc kệ
là nghiệm cốt hay là họa khắc cốt, chỉ sợ cũng khó có thể phán đoán ra
thân phận người chết.
Lưu Dục lời gì cũng chưa nói, liền rời khỏi nhà thuỷ tạ, Triệu Trọng Dương
mang vẻ mặt chả hiểu gì đi theo, chỉ nghe thấy Lưu Dục nói: "Ngươi dẫn
người đi về trước đi."
Triệu Trọng Dương cứ cảm thấy hôm nay điện hạ nhà mình cảm xúc không thích hợp, không dám rề rà, ngoan ngoãn dẫn người rời đi.
Lưu Dục nhìn mảng Thiên Điệp Cúc trước mặt, có chút thất thần. Loại hoa này hắn đã rất nhiều năm không nhìn đến, tựa hồ từ khi Tĩnh Xu đi, hoa cúc
cả phủ khô héo, hắn đến cả hoa cúc cũng rất ít nhìn đến.
Thiên Điệp Cúc, đây là thứ mà mẹ con Vương gia yêu nhất, nhưng nó cũng không phải là chủng loại hoa có thể dễ dàng gặp được.
Nghe nói năm đó khi Ngu Chỉ Lan còn nhỏ, cùng một đám quý nữ công tử dạo
chơi ngoại thành, gặp được một vị thế ngoại cao nhân, chuyên lấy việc
tạo ra giống hoa cúc mới làm vui, mà một loại trong số đó là Thiên Điệp
Cúc.
Ngu Chỉ Lan thích
đến muốn điên, rất nhiều quý công tử vì muốn mỹ nhân cười, đều tìm mọi
cách trồng Thiên Điệp Cúc ở Thái Khang Thành, cuối cùng chỉ có Ngô Ung
thành công. Ngu Chỉ Lan từ đó về sau đối đãi với ông ta hết sức bất
đồng, việc này năm đó được tán dương rộng rãi, còn được ghi lại trong
thơ họa. Chỉ tiếc hai người cuối cùng cũng không về cùng một chỗ, Tĩnh
Xu mỗi khi nhìn đến mấy thứ thơ họa đó, liền cảm thán, nếu bọn họ ở bên
nhau, thế gian này đã không có nàng.
Đại Tư Mã Vương Ôn cũng từng muốn vì ái thê mà trồng Thiên Điệp Cúc, thậm
chí còn hỏi qua Ngô Ung, không biết là vì trời sinh không có tài năng ở
phương diện này hay là Ngô Ung không thành tâm chỉ dẫn, trồng mấy năm mà không sống nổi một gốc nào, nhưng thật ra Vương phu nhân Ngu Chỉ Lan
lại trồng được một mảnh lớn ở Vương phủ.
Lưu Dục còn nhớ rõ vào lần đầu tiên nhìn thấy Tĩnh Xu, nàng mặc áo hoa,
kiều tiếu đáng yêu, đứng giữa bụi hoa Thiên Điệp Cúc nhìn hắn, nói:
"Tiểu ca ca đẹp như vậy, sau này lớn lên, cưới ta được không?"
Ngày đó bất quá một câu vui đùa, từ biệt mấy năm, hắn cũng ngạc nhiên mình
thế nhưng còn nhớ rõ, cuối cùng thật đúng là cưới nàng.
Lần cuối gặp mặt nhau, hắn khoác chiến giáp trở về, chạy liên tục nửa
tháng, không kịp tẩy đi vết máu bẩn dính đầy người, gấp không chờ nổi mà đi gặp nàng, lại chỉ thấy Thiên Điệp Cúc dần dần héo tàn giữa ngọn lửa
hừng hực, Tĩnh Xu đứng trong biển lửa, vẫn cười đến kiều tiếu đáng yêu,
mà một câu di ngôn cũng không hề lưu lại.
Ngô Ung dàn xếp xong thi cốt ra tới thấy Lưu Dục, một chút cũng không cảm
thấy ngoài ý muốn, ngược lại nói: "Hôm nay để Tư Lệ Đài cùng Kinh Triệu
Doãn đi một chuyến tay không, Ngô mỗ cảm thấy rất áy náy."
Rời khỏi linh đường, đứng trước mắt lại là con cáo già quen thuộc kia.
Lưu Dục nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, híp híp mắt, "Cụ hài cốt kia thật sự là Lý Tâm Lam?"
"Tư Lệ Đài biết nghiệm cốt nhận người, phải hay không phải, thử một lần liền biết."
"Bẫy rập ở Phật đường biệt viện là khi nào ngươi nhìn thấu?" Lưu Dục chắc
chắn, trước khi Ngô Ung bắt được Họa Bổn, hết thảy đều đúng như bọn họ
dự đoán, nhưng ngay gần kết thúc, tình thế lại đột nhiên nghịch chuyển,
cho dù hắn có thông minh đi nữa giờ phút này cũng có chút không hiểu.
Vì cái gì Ngô Ung lại đột nhiên đào ra hài cốt Lý Tâm Lam, điểm này hắn
nghĩ trăm lần cũng không ra. Trên bộ hài cốt hẳn là có chuyện lớn gì đó. Nhưng nếu thực sự có, Ngô Ung vì sao phải chủ động đào ra chọc cho
người khác sinh nghi, hoặc là ông ta vốn chính là vì dời đi phương hướng vụ án, cũng có lẽ, ông ta có lý do không thể không đào hài cốt ra?
Hiển nhiên, mấy vấn đề này là không có khả năng moi ra từ miệng của con cáo già này.
"Thứ cho Ngô mỗ ngu dốt, không biết lời Dự Vương là ý gì. Ngô gia cả nhà trên dưới, đều chờ Tư Lệ Đài vì khuyển tử giải oan."
Lưu Dục sinh sôi nuốt xuống một hơi, "Tên khất cái kia hiện tại ở Kinh Triệu Doãn, còn có hai gia đinh Ngô phủ."
Ngô Ung lại híp mắt cười nói: "Ta không biết Dự Vương đang nói cái gì."
"Vậy bổn vương đổi cái vấn đề, Ngô Thị trung nhất định biết đáp án."
Ngô Ung lộ ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
"Lý thị qua đời mười năm, vì sao thẳng đến hôm nay Ngô Thị trung mới dời mồ cho nàng?"
"Ta nếu nói là quên mất, Dự Vương nhất định không tin. Người sống cả đời
này, luôn có một vài chuyện không phải quên mà là không dám nhớ tới, Dự
Vương điện hạ không phải cũng có một chuyện đó sao? Hoặc là, một người?"
Gương mặt tuấn mỹ của Lưu Dục nhanh chóng tái đi, Ngô Ung nhìn hoa cúc mãn
viên, ngắt xuống một đóa Thiên Điệp Cúc, đưa cho hắn, ý vị thâm trường
mà nhìn hắn một cái rồi xoay người trở vào nhà thuỷ tạ.
Nam viên tiểu trúc.
Lưu Dục đứng ở cửa hồi lâu, giống như đang tích tụ dũng khí, thật vất vả
mới đẩy ra cánh cửa này. Thanh âm trầm trầm kẽo kẹt vang lên trong đêm
khuya nghe thập phần thê lương.
Tòa viện mười năm chưa từng xử lý thoảng mùi cỏ dại hoang vắng.
Ánh trăng cũng không sáng sủa, xuyên qua sảnh ngoài đi thông vào hậu đường, hoa viên to lớn cỏ cây sinh trưởng tốt, trong đám cỏ cây sừng sững một
tấm bia đá, bên trên viết mấy chữ to: "Dự Vương phi Lưu Vương thị Tĩnh
Xu chi mộ".
Lưu Dục cầm
đóa Thiên Điệp Cúc kia đặt trên bia mộ, hắn thậm chí còn không nhìn bia
mộ kia thêm một cái nào, cũng không vặt đi cỏ dại trước mộ nàng, đã xoay người rời đi. Vội vàng mà đến, vội vàng mà đi, không lưu lại một dấu
vết gì, cũng không dám lưu lại một dấu vết gì, đây là một nhà giam phủ
đầy bụi, hắn một chút cũng không muốn phủi đi lớp tro bụi để nhìn rõ bên trong giam giữ cái gì.
Ngay lúc hắn sắp ra khỏi hoa viên, đột nhiên cảm giác được một hơi thở khác
thường, bỗng dưng quay đầu lại, liền thấy nơi xa bên bờ hồ nước tựa hồ
như đứng một bóng người, thần kinh hắn đột nhiên nhảy dựng, hô hấp như
đình chỉ, phản xạ có điều kiện mà chạy về hướng bờ hồ, đến gần, càng đến gần, thân ảnh kia liền ở ngay nơi mà giơ tay có thể với tới......
Hình như cảm giác được hắn tới gần, thân ảnh kia quay đầu lại, xuyên thấu
qua bóng đêm dày đặc nhìn hắn, lồng ngực yên lặng mười năm chấn động
mạnh, hắn vươn tay, bức thiết muốn bắt lấy nàng, mà khi đầu ngón tay hắn sắp đụng tới nàng, nàng lại ngửa ra sau, không quan tâm, mặc dù phía
sau là bóng tối vô tận, cũng muốn thoát đi.
Lưu Dục dưới chân dùng sức, nhào tới, cho dù đó là vực sâu vạn trượng, hắn
cũng muốn bồi nàng cùng nhau tan xương nát thịt...... Đôi tay gắt gao ôm lấy thân thể kia, cảm thấy mỹ mãn mà ở bên tai nàng thả ra một tiếng
than nhẹ: A Xu......
......
Tống Dật cảm thấy, đi đêm nhiều, thật sự sẽ gặp quỷ.
Con quỷ này muốn bắt nàng, nàng thật vất vả né tránh, ai ngờ quỷ phản ứng
nhanh hơn nàng, trực tiếp chơi chiêu mãnh hổ chụp mồi, vì thế, rất là bi kịch, bọn họ song song rơi xuống hồ nước.
Hố cha nhất chính là, rơi xuống hồ nước thì thôi đi, con quỷ này còn gắt
gao quấn lấy nàng không bỏ, nàng thiếu chút nữa chết ngộp trong nước,
trong tình thế bị buộc bất đắc dĩ, nàng ra tay......
Khi Lưu Dục ý thức được mình ôm cái thứ gì thì đã không còn kịp rồi, cái ót đau nhói, trước khi hắn kịp phản ứng lại, liền ngất đi.
Động tĩnh bên này rất nhanh đã đem toàn bộ tiểu khất cái ở trong nam viên
tiểu trúc đưa tới. Chờ bọn họ cùng nhau chạy tới, nhìn đến là một cảnh
tượng khác: Tống Dật trong tay ôm một mỹ nam, đang gian nan mà bò lên
bờ, mặc dù là một thân lầy lội, cũng giấu không được hình dáng anh tuấn
lộng lẫy kia.
Cả đám nhìn đến cằm đều sắp rơi xuống, tiểu Lục thủ lĩnh của đám khất cái trợn mắt, nói: "Tống tiên sinh rốt cuộc nhịn không được khuê phòng tịch mịch, bắt cóc mỹ nam tới ấm giường?"
"Đúng vậy, mùa đông sắp tới rồi, ấm giường là phải chuẩn bị." Một tiểu khất cái khác phụ họa như chuyện đương nhiên.
Tống Dật liếc xéo bọn họ một cái, "Còn không mau tới hỗ trợ?"
Một đám tiểu khất cái, vội vàng đem người kéo lên, đừng nhìn Lưu Dục không
mập, nhưng chiều cao sáu thước, cơ bắp rắn chắc, Tống Dật thiếu chút nữa bị hắn đè quẹo cột sống.
Người lên bờ, nương theo ánh đèn lồng, bọn họ mới nhìn thấy vết máu trên gáy
Lưu Dục, đương nhiên cũng đem mặt Lưu Dục nhìn một cái rõ ràng minh
bạch.
Tiểu Lục run lên, "Tiên sinh, lần này ngươi chọc phải phiền phức lớn rồi."
Khuôn mặt nhỏ của Tống Dật có chút tái, "Nếu không thì chôn ngay tại chỗ luôn đi?" Sắc đẹp cùng tánh mạng, hình như tánh mạng quan trọng hơn chút.
Nhưng nhìn đến vạt áo vì giãy giụa mà rộng mở, lộ ra xương quai xanh và
một phần ngực kia, Tống Dật nhìn một trận đỏ mắt, móng vuốt nhỏ cầm lòng không đậu mà duỗi ra, rất có ý định nhân lúc còn nóng mà sờ hai cái.
Tiểu Lục khụ hai tiếng thật mạnh, kịp thời ngăn cản vị này ở trước mắt bao
người làm ra chuyện thiếu nhi không nên nhìn, uyển chuyển tỏ vẻ: "Có lẽ, còn có thể cứu giúp một chút......"
Tác giả có lời muốn nói: Nói một chút đo lường vấn đề.
Bởi vì không tra được thời Lưu Tống một thước chiều dài là gì (khả năng rất lớn là sẽ tiếp tục sử dụng Ngụy Tấn, nhưng không tìm được giải thích cụ thể), liền dùng đo lường của Bắc Nguỵ cùng thời kỳ, một thước ước chừng vì 30.9 centimet (bởi vì bộ này cũng đề cập đến Bắc Nguỵ, dứt khoát
thống nhất một chút). Tác giả đây chỉ là giải thích một chút tiêu chuẩn tham chiếu, để tránh cho người đọc ngộ nhận nam chủ của chúng ta chỉ có 1 mét 5 thậm chí một mét 3, đương nhiên, nếu có tư liệu chuẩn xác về đo lường thời Lưu Tống, tác giả cũng rất nguyện ý phối hợp sửa chữa toàn
văn, cảm ơn!
Lời editor: ai ya, tiểu Dục chỉ có chút muộn tao thôi, đặcbiệt là gặp phải cô vợ
quá mức thô bỉ như Vương Tĩnh Xu, bi thương/cool ngầu gì đó không tới 3
giây, thật sự là hết cách, nhưng tiểu Dục đúng là ôm một trái tim pha lê nhớ vợ muốn chết, vừa đáng yêu vừa đáng thương mà.