Mộ Khôi cảm thấy, chuyện Tống Dật là Vương Tĩnh Xu này quả thực chính là lừa gạt!
Lần đầu tiên vì sắc đẹp mà mê mẩn, hắn nhận, ai biểu đó thật sự là một mỹ
nhân khuynh quốc khuynh thành, đáng tiếc đó là hoa đã có chủ, may hồn là hắn lạc đường biết quay lại; rồi đến lần đầu tiên bị phong thái người
khác thuyết phục, hắn cũng nhận, ai biểu Tống Dật là đóa kỳ ba ngàn năm
khó gặp đâu?
Nhưng hai lần đều rớt cùng một cái hố, cái này vô luận như thế nào hắn cũng vô pháp nhận.
Trên đường về Thổ Cốc Hồn, nhìn gương mặt xinh đẹp đến quá mức kia, nụ cười
tủm tỉm kia, tâm huyết của hắn đều muốn khô cạn, quay phắt đi không bao
giờ thèm nhìn nàng nữa.
Tống Dật nói với Lưu Dục, là Mộ Khôi ghét bỏ nàng.
Lưu Dục sờ sờ dúm tóc con của nàng, nói hắn chỉ là con hồ ly không ăn được quả nho mà thôi.
Vì chiếu cố Tống Dật mang thai, đoàn người vui vẻ thoải mái mà dùng đến
hai tháng mới tiến vào trong cảnh nội Thổ Cốc Hồn. Lưu Dục phát hiện,
thê tử mình gần đây ăn uống cực tốt, cả một đường đi, sơn trân hải vị
đều ăn qua hết một lần, đem người dưỡng đến châu tròn ngọc sáng, xúc cảm tốt miễn bàn.
Thổ Cốc Hồn vương thành tên là Phục Sĩ thành, trong tiếng Tiên Bi có nghĩa là vương giả chi thành.
Tòa vương thành này không phong nhã bằng Giang Tả, không khổng lồ như Bắc
Nguỵ, nhưng độc hữu một khí thế rộng rãi mang phong tình dị vực. Bảo tồn lại đặc trưng dân tộc của các dân tộc Tiên Bi, Để, Khương, Yết.... Mộ
Khôi rất giỏi trong việc tôn trọng hàm dưỡng văn hóa riêng của từng bộ
tộc, đồng thời dùng văn hóa đại nhất thống của Hán tộc dẫn dắt thêm,
nhìn như đa sắc tộc ngũ thải ban lan, lại thập phần hòa hợp.
Chỉ sợ ngay cả Ngụy Đế nhìn đến quang cảnh như vậy cũng phải hâm mộ.
Mộ Khôi trở về, mang về lương thực cùng vải vóc, còn có các loại hạt
giống, bá tánh chen chúc đến hoan nghênh, tiếng hoan hô vang vọng.
Tống Dật nhịn không được tấm tắc, quả nhiên là dân tộc bưu hãn sống trên
lưng ngựa a, thanh âm này cũng hồn hậu hơn nhiều so với Giang Tả.
Ở đầu kia của đám người, một nữ tử áo đỏ được mấy dũng sĩ bưu hãn vây
quanh, anh tư táp sảng mà ngồi trên ngựa, khinh bỉ nhìn Tống Dật trong
xe ngựa. Đôi mắt Tống Dật chớp vài cái, mới kinh ngạc nói: "Chắc không
phải là Mộ Dung Cửu đi?"
Thị nữ đi theo cười khanh khách đáp: "Đúng là Cửu điện hạ."
Nghe nói năm đó Mộ Dung Cửu cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp mà giúp Mộ Khôi một lần, Mộ Khôi cũng là người phúc hậu, trực tiếp dùng thân phận vương tỷ
nghênh đón nàng vào Thổ Cốc Hồn, cho nàng hưởng vinh hoa phú quý cả đời
không hết.
Tống Dật lập
tức buồn bực, tên hỗn đản này, mặc dù diệt quốc, cũng vẫn luôn được
người phủng ở lòng bàn tay mà sủng, Khai Nguyên đế cũng vậy, Mộ Khôi này cũng vậy, thân là một công chúa mất nước, nhân sinh quá mức cố tình làm bậy như vậy, làm người vất vả dốc sức như nàng đây làm sao chịu nổi?
"Như thế nào? Cứ như là rất không cao hứng khi thấy ta vậy." Mộ Dung Cửu
giục ngựa chạy đến, giữa trán dán một viên hồng bảo thạch, làm tôn lên
gương mặt nõn nà của nàng ta như Ngọc Nữ trên tuyết sơn, từ cao nguyên
tuyết phủ đi xuống, nói một câu tiên nữ hạ phàm cũng không quá đáng.
Trên vòng eo mảnh khảnh là một đai lưng bện từ sợi gai ở bản địa, bên
trên cũng gắn đủ loại đá quý, tạo thành hoa văn cách tang, ngay cả roi
ngựa xách trên tay cũng có khảm đá mã não......
"Thân là một cái nô lệ vong quốc, ngươi không cảm thấy như vậy là quá xa xỉ
sao?" Mẹ nó, một thân này cũng đủ cho nàng xây một cái trường học miễn
phí.
Mộ Dung Cửu trực
tiếp quăng cho nàng một cái xem thường xinh đẹp, đây còn không phải là
muốn nhắc đến chuyện Mộ Dung thị bị giáng tội toàn tộc kia sao? Nàng đã
tận tình tận nghĩa, chuyện nên làm đã làm hết rồi, nhưng không muốn lại
bị phụ huynh coi như quân cờ mà đắn đo cả đời.
"Mộ Dung Cửu đã chết, hiện tại đứng ở trước mặt ngươi chính là Sài A Cửu, cùng Nam Yến không có bất luận quan hệ gì."
Dứt lời, tầm mắt Mộ Dung Cửu dừng trên người Lưu Dục, mặc dù Lưu Dục mang
mặt nạ, nàng liếc mắt một cái cũng nhìn ra thân phận của hắn, Dự Vương
Giang Tả, thân đệ đệ của Khai Nguyên đế, dù gì cũng ở chung hơn mười
năm, sao có thể giấu được đôi mắt nàng.
Giờ phút này Mộ Khôi đang giới thiệu thần dân của mình với Lưu Dục, Mộ Dung Cửu rất không khách khí mà bò lên xe ngựa, thần bí hề hề hỏi: "Nghe nói Họa Cốt tiên sinh đi cùng ngươi đến đây, ta ngó trái ngó phải, cũng
không thấy được ai giống Họa Cốt tiên sinh, chắc không phải là hắn đi?"
Tống Dật gật gật đầu.
Mộ Dung Cửu mếu máo, "Thật đúng là vô sỉ đó......"
"Đa tạ khích lệ."
Khích lệ? Mộ Dung Cửu trắng mặt.
Mộ Khôi vì đám người Tống Dật mà chuyên môn dành ra một tòa cung điện để
an trí, Lưu Dục ngây người ba ngày, đột nhiên nói với Tống Dật: "Ta phải về Thái Khang Thành một chuyến."
Tống Dật chớp mắt một cái, nàng thiếu chút nữa quên mất Lưu Dục còn có một thân phận khác.
"Được, ngươi trở về đi."
Sáng sớm hôm sau Lưu Dục lập tức rời đi. Mộ Dung Cửu gõ roi ngựa nhìn bóng
dáng hắn giục ngựa chạy như điên, nhàn nhạt nói: "Ngươi biết nam nhân dễ dàng xuất tường nhất là khi nào không?"
Tống Dật không đáp.
"Chính là khi nữ nhân mang thai cùng sinh hài tử." Mộ Dung Cửu nhìn cái bụng
phồng lên của Tống Dật, cái eo bé tí một tay có thể ôm hết kia, cứ như
vậy mà bị huỷ hoại, cũng không biết sinh hài tử xong có thể khôi phục
được mấy phần, chậc chậc, thực sự rất đáng tiếc.
Tống Dật đỡ eo, ngẩng đầu, khinh bỉ liếc nàng, "Ngươi cứ ganh ghét đi. Ngươi nếu thật sự tịch mịch, ta làm hài tử nhận ngươi là mẹ nuôi."
Sắc mặt Mộ Dung Cửu thay đổi, ai con mẹ nó tịch mịch, nàng ở chỗ này không biết tự tại phong lưu cỡ nào đâu!
Mộ Dung Cửu trực tiếp không để ý Tống Dật qua hai cái mặt trời lặn, Tống
Dật biết cái kim này đâm có chút sâu. Cũng không phải nói Mộ Dung Cửu
hẹp hòi, mà là nàng ấy đại khái lừa mình dối người lâu rồi, rốt cuộc đã
bắt đầu tự hỏi nhân sinh.
Tống Dật thấy bức họa kia ở trong cung của nàng ấy, đó là bức họa toàn cảnh
Hàn Yên hồ mà nàng vẽ cho Mộ Dung Cửu. Trên bức tranh, Khai Nguyên đế
chỉ lớn vài tấc, đều bị ngón tay của nàng ấy sờ đến mờ đi, có thể thấy
được thời điểm không có chuyện gì nàng ấy liền dùng ngón tay sờ lên bức
vẽ Khai Nguyên đế.
Nữ
nhân này nhìn như vô tâm vô phế, nhưng một khi thật sự động tình, có lẽ
chính là cả đời. Muốn đem một nữ nhân có tính tình như vậy nhốt nơi hậu
cung, cùng nữ nhân khác chia sẻ một nam nhân, chưa nói là nam nhân kia
có một dạ đến già với nàng hay không, nhưng những phi tần đó, chỉ cần
tồn tại, nàng liền không có khả năng thống khoái, huống chi, Khai Nguyên đế còn có một Tang Hoàng Hậu vô pháp dứt bỏ.
Tràng tỷ thí lần đó, nàng thua, nàng cam tâm tình nguyện rời đi, nhưng dây
dưa nhiều năm như vậy, những tình cảm đó sao nói thu là có thể thu?
Tống Dật đang nghĩ ngợi xem nên khuyên nàng ấy như thế nào, Mộ Khôi đã tự
mình tới nói cho nàng, ít ngày nữa phải tuyển phò mã cho Mộ Dung Cửu,
Tống Dật cả người đều cảm thấy không tốt.
Mộ Khôi trấn an nàng: "Đừng lo lắng, nam nhi Phục Sĩ thành cũng không kém
hơn Giang Tả, người tới ứng tuyển phò mã cũng không phải tùy tiện, đều
là người có công huân quyền quý, công tích hiển hách, trong lòng nàng ấy cũng đã chọn ra người thích hợp, chỉ là vẫn luôn không hạ được quyết
tâm mà thôi."
Mộ Dung Cửu giống như là một con ong chúa, một ổ ong thợ bay chung quanh nàng, nhìn như phong cảnh, làm người cực kỳ hâm mộ, nhưng thời gian lâu, cái này
liền trở thành tai họa cho Phục Sĩ thành —— có bao nhiêu nam nhi ưu tú
đều muốn cưới nàng làm vợ, mà Mộ Dung Cửu chỉ có một, không duyên cớ
chậm trễ niên hoa tốt nhất của người ta. Vì thế, các đại thần không
thiếu người dâng tấu làm Mộ Khôi tứ hôn cho Mộ Dung Cửu.
Tống Dật quan sát mấy ngày, cảm thấy đàn ong thợ này, bộ dạng đẹp nhất, biểu hiện kiệt xuất nhất đang thuộc về Đệ nhất dũng sĩ Mạc Đan, rất nhiều
người cho rằng phò mã được chọn lần này không hắn thì là ai, kết quả, Mộ Dung Cửu lại đem mũi tên vàng của nàng ấy đích thân đưa đến trước mặt
Đại tướng quân Hô Hãn Thiền.
Tống Dật thấy một màn này, thiếu chút nữa ngã khỏi ghế. Hô Hãn Thiền nhìn
mũi tên vàng trước mặt, cũng sửng sốt, mặt trở nên xanh tím, phỏng chừng ngay cả thở cũng quên mất.
Hô Hãn Thiền tuy công huân cái thế, dáng người cũng to lớn cường tráng,
làm nhiều người cực kỳ hâm mộ, nhưng trên mặt hắn có một vết sẹo, từ
trán kéo thẳng đến tai trái, nhìn phi thường đáng sợ, hơn nữa tính cách
hắn lạnh lùng, ít nói ít cười, hàng năm luyện binh luyện ra một thân uy
nghiêm sát khí, chỉ thiếu nước ở trên trán viết mấy chữ: Người rảnh rỗi
chớ gần.
Một người như
vậy, nếu nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy, kiểu gì cũng bị dọa ra nước tiểu.
Rất nhiều người nói, đây là lý do đã lớn tuổi mà còn cưới không đến thê
tử. Mộ Khôi cùng các đại thần cũng làm mai cho hắn không ít, không nói
đến ánh mắt hắn cao, chướng mắt người ta, có một lần, thật vất vả coi
trọng một người, kết quả hắn còn chưa mở miệng, tiểu cô nương nhà người
ta đã ngạnh sinh sinh bị hắn dọa khóc.
Từ đó về sau, Hô Hãn Thiền không tiếp thu người khác làm mai nữa.
Với tính cách bắt bẻ ngoại hình của Mộ Dung Cửu kia, tuyệt đối sẽ không mắt què đến độ đi thích một tên mặt thẹo, trong chuyện này nhất định có bí
mật.
Tống Dật dứt khoát
lưu loát mà đem vấn đề này vứt cho Mộ Khôi, Mộ Khôi sờ sờ cằm, ý vị thâm trường mà nói: "Vết sẹo trên mặt của Hô Hãn Thiền chính là vì nàng ấy
mà chịu."
Tống Dật nhìn
lại, quả nhiên phát hiện sắc mặt Hô Hãn Thiền cổ quái mà đổi đổi, trong
mắt cơ hồ muốn phun ra ngọn lửa cực nóng, như muốn làm nóng chảy nữ nhân trước mặt.
"Ngươi xác định sao?" Hắn hỏi.
Mộ Dung Cửu gật gật đầu.
Hô Hãn Thiền vẫn do dự, "Ngươi không cần áy náy đối với việc này."
Mộ Dung Cửu nói: "Ngươi thật sự không muốn sao? Không muốn thì ta cho người khác!"
Lời còn chưa dứt, mũi tên vàng kia đã bị Hô Hãn Thiền đoạt lại nắm trong
tay, hắn kiên định mà nói: "Mũi tên vàng đã cho ta, ngươi liền không có
đường hối hận!"
Mộ Dung Cửu cười đẹp như một đóa hoa.
Tống Dật đã không nỡ nhìn thẳng, "Cái kia...ta cũng chưa nhìn thấy Hô Hãn
Thiền từng theo đuổi quá nàng." Nàng cảm thấy có lẽ là mắt mình mới què.
"Hô Hãn Thiền không cưới vợ, cũng không phải bởi vì vết sẹo trên mặt hắn,
mà là hắn vẫn luôn không bỏ xuống được. Khi A Cửu vào cung, hắn đã trộm
đến Giang Tả, lúc trở về còn bệnh nặng một hồi, từ đó về sau, người vốn
dĩ đã ít nói ít cười, nhìn càng dọa người."
Bồn máu gà này đổ thẳng xuống đầu, làm Tống Dật trực tiếp giật mình.
Người thật đúng là không thể so a, nhìn tên yêu nghiệt Mộ Dung Cửu này xem,
vô tâm vô phế, một đám nam nhân vì nàng ấy đòi chết đòi sống, cuối cùng
còn có người khổ chờ hơn mười năm, chỉ vì có thể có cơ hội cùng nàng tái tục tiền duyên. Trái lại chính mình, một cây đào, ngay cả hoa cũng
không chịu hé ra một đóa. Từ đầu đến cuối liền treo trên cái đóa nửa
khai nửa nụ Lưu Dục kia.
Thảm nhất chính là, mình đang có mang, tên hỗn đản kia còn không thấy bóng dáng, biểu nàng như thế nào không u oán?
Hôn lễ của Mộ Dung Cửu định ở ngày tám tháng Tám, đây thật sự là cái ngày
lành, toàn bộ Phục Sĩ thành đều bận bịu đến khí thế ngất trời. Tống Dật
nghĩ thầm, Mộ Dung Cửu đại hôn, tên hỗn đản Lưu Dục kia có về hay không. Kết quả, nàng không chờ tới Lưu Dục, nhưng thật ra chờ tới vị khách
không mời mà đến là Khai Nguyên đế Lưu Càn.
Lưu Càn giả làm kiệu phu đưa dâu, đích thân đem Mộ Dung Cửu nâng vào phủ đệ Đại tướng quân.
Tống Dật không biết Mộ Dung Cửu có phát hiện tình lang cũ đã dịch dung kia
hay không, chỉ thấy khi nàng ấy đang xuống khỏi kiệu liễn, chân đột
nhiên vướng ở bậc thang một cái, Lưu Càn kịp thời vươn tay ra đỡ nàng
ấy, không để cho nàng ấy ngã.
Tống Dật bảo đảm, một khắc kia, hai người đã bốn mắt nhìn nhau. Nhưng ngay
vào lúc này, Hô Hãn Thiền sải bước đi tới, bất chấp cái gì mà lễ nghi,
trực tiếp đem người bế ngang lên, đoạt đi khỏi tay Lưu Càn.
Long trảo của Lưu Càn còn khựng lại trong không trung một hồi lâu, thẳng cho đến khi người nâng kiệu kêu rời đi, hắn mới thu lại.
Mộ Dung Cửu quay đầu lại nhìn thoáng qua người đứng như đầu gỗ bên ngoài, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Giữa người với người phải nói duyên phận. Giữa bọn họ đã chú định có duyên
không phận, về sau, từng người trân trọng, không quấy rầy lẫn nhau nữa.
Khi Tống Dật lại muốn tìm kiếm Lưu Càn trong đám người kia, thì đã không
thấy bóng dáng, đại khái vị kia đưa người đã đưa toàn vẹn liền trở về
Giang Tả rồi đi.
Trong
cung điện Tống Dật cư trú, trong một góc hoa viên có một lồng nuôi bồ
câu. Tống Dật mỗi ngày sẽ đến đó mò trứng bồ câu ăn. Mà Kiều Tam sẽ đem
tất cả những gì Tống Dật làm mỗi ngày thân thể như thế nào đều viết hết
lên giấy, quấn chặt lại, nhét vào ống trúc nhỏ, cột vào chân bồ câu, làm chúng nó giương cánh bay cao. Nơi đến của chúng nó đương nhiên là Thái
Khang Thành Giang Tả.
Một ngày nọ, Kiều Tam đem giấy đã viết xong trong hôm nay, đang muốn đi
truyền tin, đi đến hoa viên nhìn một cái, chỉ có lông bồ câu rơi đầy
đất, nơi nào còn có nửa con bồ câu?
Bắt thị vệ lại hỏi, vị kia sợ hãi nói: "Tống tiên sinh đột nhiên muốn ăn bồ câu nướng, ngươi biết nữ nhân mang thai khẩu vị luôn có chút xảo quyệt, nàng muốn ăn, các huynh đệ cũng ngăn không được."
Khuôn mặt tuấn tú của Kiều Tam đen thui, "30 con?"
Thị vệ càng thêm sợ hãi, gật đầu, "Đúng vậy, vừa vặn 30 con, Tống tiên sinh ra lệnh nướng hết!"
Ngón tay nắm giấy viết thư của Kiều Tam có chút vô lực. Đi vào chỗ Tống Dật, chỉ thấy nàng đang mang cái bụng đã to đùng, kêu gọi toàn bộ cung nhân
nội thị ở nơi đó ăn bồ câu.
Kiều Tam nhìn bồ câu đưa tin bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng đã bị nướng đến trong
mềm ngoài thơm, hương khí phác mũi, mọi người đang tận tình hưởng dụng,
ăn đến vui vẻ, mà tồn tại chói mắt nhất trong đó đúng là huynh đệ tốt
của hắn, Tiết Đào.
Kiều Tam mất sạch bình tĩnh, đi qua, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi biết mình đang ăn cái gì sao?"
Khuôn mặt tuấn tú của Tiết Đào cứng đờ đến cực đẹp, "Nàng biết rồi!"
Kiều Tam bỗng dưng ngẩn ra.
Chuyện bồ câu đưa thư này, là điện hạ nhà hắn lén lút làm. Nhìn bề ngoài thì
giữa Lưu Dục cùng Tống Dật là có thư từ qua lại, chỉ là thư tín lui tới, núi cao sông dài, một tháng cũng chỉ có thể được một hồi. Nhưng bồ câu
đưa thư không giống nhau, là mỗi ngày đều có thể truyền qua, 30 con thay phiên nhau truyền đi, khá là dư dả.
Mà lúc này, 30 con đã thành đồ ăn trên mâm, Kiều Tam cảm thấy, Tống Dật nhất định là cố ý.
"Phanh!" Một cái mâm nặng nề nện tới trước mặt hắn, Tống Dật âm âm trắc trắc mà
nói: "Ngươi cũng tới ăn chút đi! Hương vị nhất định không tồi!"
Kiều Tam lông tơ dựng ngược, quả nhiên là không thể đắc tội thai phụ.
Hôm Tống Dật sinh, đã gần tháng Hai, tuyết lại bay phất phơ trên không
trung. Cả mặt đất một màu bàng bạc tinh khiết, trong cung lại bận đến
khí thế ngất trời, cung nữ ma ma loạn thành một đoàn, nước ấm cứ từng
bồn lớn mà bưng vào trong.
Mộ Khôi, Lý Mật, Tiết Đào, Kiều Tam cùng với Mộ Dung Cửu và phò mã Hô Hãn
Thiền của nàng nôn nóng đứng chờ trên nền tuyết ở bên ngoài. Nghe thấy
tiếng kêu đau bên trong, tay chân Hô Hãn Thiền lạnh băng, theo bản năng
mà cầm lấy tay Mộ Dung Cửu, nhìn cái bụng hơi hơi nhô lên của nàng,
trong mắt tràn ngập sát khí.
Mộ Dung Cửu lại cười vỗ vỗ tay hắn, nói: "Ta rất muốn có một hài tử."
Hô Hãn Thiền không nói gì, chỉ cầm tay thê tử chặt hơn một chút.
Phòng sinh, bà đỡ mồ hôi đầy đầu, một canh giờ, chưa thấy một chút động tĩnh nào, bọn họ thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện.
Tống Dật nằm trên giường, thở dốc từng ngụm từng ngụm, sức lực trên người
đều đã dùng cạn, cơn đau làm người vô pháp thừa nhận đánh mạnh vào thần
kinh nàng, "Lưu Dục, tên hỗn đản nhà ngươi! Ta muốn bỏ ngươi!"
"Chỉ cần ngươi bình bình an an, như thế nào đều được!"
Tống Dật nhướng mắt lên, cảm thấy mình gặp ảo giác, một đôi tay to, ngay lúc này cầm lấy bàn tay đang liều mạng túm lấy khăn trải giường của nàng,
mười ngón tay đan vào nhau, gắt gao, như là muốn thông qua lòng bàn tay
truyền cho nàng sức lực vô hạn.
"Chờ ta sinh xong, lại tính sổ với ngươi!" Tống Dật hung hăng mà túm lấy cái tay kia, hầu như muốn moi chảy máu mu bàn tay của hắn.
Lưu Dục dở khóc dở cười.
Lại nửa canh giờ nữa, tân sinh mệnh rốt cuộc ra đời, tiếng khóc vang dội
vang vọng khắp cung điện, người bên ngoài thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bà
đỡ ôm hài tử đến, cho đôi cha mẹ này nhìn, Tống Dật nhìn đống thịt đỏ
rực nhăn dúm dó kia, khuôn mặt nhỏ vô lực nhăn lại, "Thật là xấu!"
"Oa ——"
Hài tử như nghe hiểu mẫu thân ghét bỏ, một tiếng khóc này khóc đến đặc biệt vang dội.
Lưu Dục sờ sờ mớ tóc con mướt mồ hôi của Tống Dật, "Lớn chút nữa liền đẹp."
Tống Dật nhắm hai mắt, có vẻ mệt không chịu nổi, Lưu Dục để bà đỡ ôm hài tử
xuống trước, cúi đầu nói bên tai nàng: "Về sau, ta không đi nữa. Hoàng
huynh cũng không cần ta, cho nên, ngươi không thể bỏ ta!"
Khóe miệng Tống Dật giật giật, nhưng cuối cùng cũng không còn sức mà cười.
Lúc ấy nàng cho rằng Lưu Dục là đang dỗ dành nàng. Ba tháng sau, xuân về
hoa nở, Lưu Dục mang theo thê nhi đi thuyền xuôi về phía nam, dừng lại ở nơi ba dòng sông giao nhau, chỉ về một tòa ổ bảo nguy nga đối diện bến
tàu nói, "Về sau, đây là nhà của chúng ta!"
Tòa ổ bao khổng lồ này hiển nhiên đã bị cải biến, đem thành lũy chiến tranh lãnh ngạnh biến thành thành trì có thể công có thể thủ, mà bên trong nó chính là Sấu Ngọc Trai, Kỳ Lân đài, cùng với Tàng Thư Lâu lớn nhất
thiên hạ.
Tam môn lục
viện, phân loại là: cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, kinh sử điển tịch,
nông dược công thương, kỳ công kỹ xảo, quả thực chính là một tòa đại bảo khố.
Tống Dật nhìn đến đôi mắt đều thẳng.
Lưu Dục giải thích: "Thiên hạ chiến sự thường xuyên, ta muốn tận hết khả
năng bảo lưu lại những văn hóa quý giá đó, truyền lại cho con cháu đời
sau. Lý Mật cũng có suy nghĩ như ta, cho nên mấy tháng trước, chúng ta
nhìn trúng địa thế bên này, ba dòng sông giao nhau, cùng Thổ Cốc Hồn,
Tống, Ngụy giáp giới, mới dùng chút thủ đoạn, giành được nơi này, xây
thành Kỳ Lân đài như hiện tại, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Một chữ 'lợi hại' là không đủ!
Quả nhiên người nam nhân này chính là làm đại sự, dù có phải làm họa sư của một tiệm sách, cũng có thể làm đến kinh thiên động địa, nhân vật nổi
tiếng thiên cổ.
"Ngươi thật sự không quay về?"
"Ừm. Chức quan trong triều, luôn có người tài ba có thể đảm nhiệm, mà tên
tuổi Họa Cốt tiên sinh này, chỉ có thể để ta tới thế thân." Tống Dật nếu muốn làm đôi tay quấy đảo phong vân, như vậy, thì cũng phải có người vì nàng mà dựng lên hàng rào, che mưa chắn gió. Mà người này, không phải
hắn thì là ai!
Lên đỉnh
Kỳ Lân đài, cùng nhau ôm thiên hạ phong vân, Tống Dật nháy mắt thấy lòng tràn trề hào hùng. Dừng chân nhìn về phía xa, chỉ thấy bờ sông bên kia, mơ hồ cũng có một tòa đài cao, thoạt nhìn khí thế rộng rãi.
Tống Dật chớp chớp mắt, cho rằng mình bị hoa mắt, lại nhìn kỹ lại, nơi đó nhất định là có một tòa lầu các.
"Ặc, đó là cái gì?"
Chân mày Lưu Dục rất không bình tĩnh mà giật hai cái, nói: "Họa Cổ lâu......"
Đôi mắt Tống Dật lặng lẽ sáng lên, làm cho Lưu Dục càng thêm mất bình tĩnh.
Bờ bên kia, Tôn Triều Hồng nhìn qua bên này, rõ ràng cái gì cũng thấy
không rõ lắm nhưng nàng lại nói: "Ta sao cứ cảm thấy Tống Dật đang nhìn
ta?"
Tư Mã Trường Thanh rất có hứng thú mà nhấp trà, tâm tình tốt nói: "Không chỉ có nàng, ta đã cảm giác được oán niệm của Lưu Dục."