Tư Lệ
Đài có một ngàn hai trăm đồ lệ, mười hai Tòng sự, mà Tống Dật chỉ có một mình, cùng một vài tiểu khất cái chuyên thám thính tin tức. Ván cược
này, nói thật, Tống Dật cũng không quá chắc chắn sẽ thắng.
Khất cái Tiết Sơn nói, là Lăng Ba Tiên cứu hắn, người cùng Ngô Thượng Thanh
chơi đêm trên Vọng Nguyệt Hồ nói, Ngô Thượng Thanh đêm đó được Lăng Ba
Tiên lựa chọn, người cuối cùng gặp Ngô Thượng Thanh, rất có thể chính là vị Lăng Ba Tiên này. Tỷ lệ Lăng Ba Tiên là hung thủ chiếm ít nhất tám
phần.
Nhìn kiểu gì thì Lăng Ba Tiên cũng rất khả nghi.
Nhưng càng khả nghi hơn là chẳng lẽ Ngô Thượng Thanh nổi hứng đi ra ngoài với ý định giả chết trốn Tôn Triều Hồng, lại cố tình gặp gỡ Lăng Ba Tiên,
còn trùng hợp mà bị Lăng Ba Tiên chọn trúng?
Tống Dật có nguyên vẹn lý do tin rằng Ngô Thượng Thanh đã sớm tính toán tốt
là sẽ kéo Lăng Ba Tiên dính vào trò giả chết này, như vậy Lăng Ba Tiên
dùng trong kế hoạch có tám chín phần mười không phải là Lăng Ba Tiên
thật sự, mà là nữ tử có kỹ năng đặc biệt được hắn mời đến mà thôi, thậm
chí có thể là Ngô phủ thị vệ giả trang thành.
Nhưng lại có cái vấn đề nữa, nếu người này là cùng hắn lên kế hoạch giả chết, sao lại ra tay với hắn?
Đến đây thì có thể suy luận theo 4 con đường: Một, Lăng Ba Tiên thật biết
được âm mưu của hắn, giết hắn để trừng phạt; hai, người giả trang Lăng
Ba Tiên lương tâm chưa mất thậm chí là một hiệp sĩ khoái ý ân cừu, khi
phát hiện hắn muốn dùng mệnh Tiết Sơn đổi mệnh cho mình, mới hành hiệp
trượng nghĩa một phen, giết luôn hắn; ba, người bức cho hắn không thể
không lấy giả chết để trốn phát hiện ra mưu kế của hắn, dứt khoát đã
không làm thì thôi, làm thì làm luôn, giết hắn diệt khẩu xong, tương kế
tựu kế vu oan cho Lăng Ba Tiên; bốn, người cùng hắn có thù oán, giả
trang thành "Lăng Ba Tiên" do hắn mời đến, mượn cơ hội giết hắn.
Hai giả thuyết đầu tiên thuộc về nổi hứng bất chợt, hai cái sau lại là bắn
tên có đích, nhìn từ bản chất của vụ án, hai cái sau có tỷ lệ cao hơn,
nhưng theo lời khai của Tiết Sơn, có vẻ giống với giả thuyết thứ hai
hơn, bởi vì Lăng Ba Tiên kia chẳng những cứu hắn, còn để hai người của
Ngô phủ lại cho hắn, bởi vì giả thuyết thứ ba là tuyệt đối sẽ không để
người sống, đừng nói là cứu Tiết Sơn; còn tình huống thứ tư, lại có khả
năng tương tự với lựa chọn trong giả thuyết thứ hai, bởi vì mục đích của người này là muốn trừng phạt Ngô Thượng Thanh, trừng phạt Ngô gia.
Như vậy, tổng hợp lại, đáp án nào đó đã rõ ràng. Tống Dật cũng không vội vã đi tìm kẻ hiềm nghi, mà trước tiên tìm đến Tiết Sơn. Dựa theo mô tả của hắn vẽ lại vị "Lăng Ba Tiên" kia ra, bởi vì là ban đêm, mặt mũi đương
nhiên không có khả năng nhìn rõ ràng, lại thêm người này mang khăn che
mặt, mà trên khăn che mặt cũng không có dấu vết gì, thân cao béo gầy
cũng là bình thường, có thể nói, đây là một nữ tử cực kỳ không nổi bật.
Trên thực tế, chân chính Lăng Ba Tiên cũng được nhiều người biết dựa vào bộ
dạng này, dù thật sự đổi thành một người có dáng người tương tự, bắt
chước hành vi cử chỉ của nàng ta sợ là cũng không có mấy người nhìn ra,
trừ phi là người đã có tiếp xúc gần với Lăng Ba Tiên. Nhưng thật đáng
tiếc, truyền thuyết Lăng Ba Tiên là bắt đầu từ hơn nửa năm trước, tuy
rằng mỗi đêm trời quang trăng sáng sẽ cưỡi sóng nhảy múa trên Vọng
Nguyệt Hồ, người may mắn nhìn thấy nàng ta lại không có mấy, mà cả những người này cũng không biết nàng ta rốt cuộc trông ra sao.
Tống Dật đột nhiên nhớ ra, "Ta nhớ rõ ngươi từng nói qua, là dựa vào mùi
trên người nàng để nhận ra thân phận nàng, mà không phải chỉ đơn thuần
dựa vào vẻ ngoài?" Nói như vậy, cứu Tiết Sơn có thể là Lăng Ba Tiên
thật, vậy thì khả năng của giả thuyết thứ nhất lại tăng lên.
Tiết Sơn do dự một chút, "Nói là nói vậy, nhưng tiểu nhân cũng chỉ ngửi qua
một lần mùi đó trên người nàng khi nàng lướt qua Vọng Nguyệt Hồ, nghĩ kỹ lại, kỳ thật cũng không thể xác định đó có phải là phát ra từ trên
người nàng hay không."
Cùng ở tại Vọng Nguyệt Hồ, đều đã từng cưỡi sóng nhảy múa, khó bảo đảm là không phải dính lên khí vị chung gì đó ở cùng một nơi.
Vì chứng thực giả thuyết này, Tống Dật đi theo Tiết Sơn đi thăm dò lần nữa nơi lúc ấy Tiết Sơn bị bắt cóc rồi thiếu chút nữa bị chôn thi, thậm chí còn ở ven hồ vòng một vòng, thuê thuyền nhỏ đi dọc theo lộ tuyến Lăng
Ba Tiên cưỡi sóng nhảy múa một chuyến.
Đột nhiên Tiết Sơn kêu một tiếng, "Chính là cái mùi này."
Tống Dật nhìn theo tầm mắt hắn, đó là một cành cây liễu nằm ngang trên mặt
hồ. Cây liễu có chút lâu năm, toàn bộ thân cây nghiêng về hướng mặt hồ,
có mấy cái cành nằm ngang mặt hồ, mặc dù là cành cũng có kích cỡ to bằng miệng chén. Trên mấy cành nằm gần mặt nước có mọc một lớp rêu phong và
nấm.
Mùi trong lời Tiết
Sơn đúng là bốc ra từ một loại nấm hình cầu, rất nhẹ, nhưng có nhiều
chất dịch, nhẹ nhàng bóp một cái, toàn bộ cái hình cầu liền giống như
một túi nước phun chất lỏng ra xung quanh. Tống Dật thử nghiệm một chút, có thể phun ra xa đến ba bốn thước. Nếu có người dẫm phải hoặc vô tình
đụng tới, bị mùi dính lên là rất bình thường, mà giống như chứng thực
phỏng đoán của nàng, trên cành cây này thật sự có dấu vết bị chà xát.
"Ngươi có thể xác định là cái mùi này sao?"
Tiết Sơn chắc chắn gật đầu.
Nói như vậy, bất luận người nào đi theo quỹ đạo nhảy múa của Lăng Ba Tiên,
đều có khả năng dính phải loại mùi này, như vậy khả năng của giả thuyết
thứ nhất bị giảm hơn phân nửa Tuy rằng mọi chuyện nhìn như quay lại điểm xuất phát, nhưng cũng giải quyết được điểm đáng ngờ trong lời chứng của Tiết Sơn. Bởi vì dựa theo lời khai trước đó của Tiết Sơn, Lăng Ba Tiên
cứu hắn tám chín phần mười là Lăng Ba Tiên thật, việc này là trở ngại
lớn đối với giả thuyết thứ hai và thứ tư, mà hiện tại, trở ngại này biến mất, Tống Dật có thể dựa vào suy đoán của mình tiếp tục điều tra.
Vào ban đêm, Tống Dật dạ thám Thấm Viên.
Sau khi phu thê Ngô Ung chết, Lý Tâm Lam cũng không trở lại Ngô gia, mà vẫn mang nhi tử ở tại Thấm Viên, tiếp tục làm người hầu.
Thấm Viên tọa lạc trong phạm vi Vọng Nguyệt Hồ, Lý Tâm Lam chẳng những có ưu thế địa lý, cũng có đủ động cơ —— Ngô Thượng Thanh chẳng những giết
'trượng phu' đã chiếu cố mẹ con nàng mười năm, giết Đỗ Thu Nương đã cứu
mẹ con nàng, còn một đường đuổi giết bọn họ, mặc kệ là vì báo thù cho
người chết, hay là vì an toàn của mình và nhi tử, nàng ta đều có khả
năng ra tay giết Ngô Thượng Thanh.
Nhưng, đây chỉ là phỏng đoán, nàng vẫn yêu cầu chứng cứ.
Ở trong mắt Tống Dật, chứng cứ hữu lực nhất chính là thứ có thể làm thân
thể Ngô Thượng Thanh một đêm hóa bạch cốt, thứ như vậy sao có thể là đồ
tầm thường, nó có khả năng là một loại dược vật nào đó có phương thức
phối chế đặc thù.
Nhưng
nàng lật tung phòng của Lý Tâm Lam, cũng không tìm được thứ nào khả nghi như vậy. Nàng nhịn không được lại nhìn về phía Lý Tâm Lam.
Lý Nguyên con của Lý Tâm Lam hình như đang phát sốt, Lý Tâm Lam ghé vào
mép giường ngủ say, trong tay nắm một cái khăn lụa, màu trắng, không
thêu bất cứ hoa văn gì.
Căn cứ vào tinh thần cẩn thận không buông tha bất luận manh mối gì, Tống
Dật cẩn thận rút cái khăn lụa từ trong tay Lý Tâm Lam ra, đưa lên mũi
ngửi ngửi, trên khăn lụa có mùi thảo dược, hẳn là đã dùng để lau nước
thuốc trên khóe miệng Lý Nguyên, nhưng mặc dù có thảo dược vị, cũng còn
có một khí vị mà nàng ngửi được vào ban ngày —— mùi nấm hình cầu.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Tống Dật không kịp nghĩ,
cầm lấy khăn lụa phóng qua cửa sổ ra ngoài. Cửa rất nhanh đã bị người
đẩy ra, ngọn nến được đốt lên, lọt vào mắt là các loại dấu vết đồ vật bị Tống Dật lục lọi ra chưa kịp sắp xếp lại chỗ cũ.
"Người mau tới a! Có tặc!"
Chiên trống vang lên khắp nơi, tức khắc, toàn bộ Thấm Viên loạn thành một
đoàn, vốn dĩ tình huống lộn xộn như lúc này là thích hợp chạy trốn nhất, Tống Dật lại rất nhanh phát hiện ra, những người nhìn như đổ lung tung
về bên này, lại như cố ý vô tình mà bịt kín đường ra của nàng. Rất nhiều lần, Tống Dật thiếu chút nữa đụng phải bọn họ.
Trên một cái ban công của Thấm Viên, Lưu Dục đang rất hứng thú mà nhìn cây
đuốc đèn lồng lưu động như hắn dự đoán phía bên dưới, nghe nói đêm nay
muốn bắt hái hoa tặc, Tào Mạt người đã từng bị hái hoa tặc khinh bỉ giờ
đang hứng thú bừng bừng mà tới quan chiến.
"Tư Lệ Đài nhiều người như vậy cũng bắt không được, chỉ dựa vào mấy hộ viện gia đinh này thật sự được không?"
"Đánh là dựa vào bố trí chiến lược, mà không phải số lượng binh tốt." Biết
hướng đi bí mật mà hái hoa tặc che giấu, đối phó sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ở nơi sáng như ban ngày, khó có chỗ tối ẩn thân, như vậy nàng chỉ có thể
trốn vào trong bóng tối, mặc dù chính diện không chạm được vào nàng,
cũng có thể xua nàng vào một cái hốc nào đó.
Sau nửa canh giờ, Tống Dật rốt cuộc trốn vào một căn phòng, nhìn vệ đội
tuần tra đi ngang qua cửa, nàng âm thầm xoa xoa ngực, mới vừa quay đầu,
liền thấy phía trước tối đen một mảnh, tấm màn chậm rãi vén lên, hai thị tỳ xinh đẹp xuất hiện ở dưới ánh đèn ái muội, để chân trần, cánh tay
trần, chỉ bọc một tấm tơ lụa màu đỏ ở bộ vị mấu chốt, mà tư thế bọn họ
vén mành, càng đem nét thiếu nữ thướt tha non mềm triển lộ không chút bỏ sót.
Mặc dù mắt Tống Dật đã kiến thức qua nhân gian tuyệt sắc cũng bị lung lay một chút, mà hai
vị mỹ tì nhìn thấy một thứ đen thùi lùi đột nhiên toát ra, hoa nhan thất sắc, đồng thời xụi lơ trên mặt đất, cả chữ quỷ cũng bị nghẹn trong cổ
họng kêu không ra, đôi mắt một khắc trước còn nhu mị như nước, giờ phút
này lật ngược như mắt cá chết, hận không thể lập tức chết ngất đi.
Tống Dật: "......"
"Hái hoa tặc?" Thanh âm này như một dòng suối chảy thẳng vào tim, Tống Dật
theo tiếng nhìn qua, liền thấy một nam tử dựa vào bể tắm trong suối
nước, ngón tay mảnh dài nắm chén lưu ly, rất có hứng thú mà nhìn nàng,
hoàn toàn không vì nàng toàn thân đen nhánh mà lộ ra thần sắc gì đó
không khoẻ.
Có thể có gan cỡ này, tuyệt thế dung nhan cỡ này, ngoại trừ Trường Lưu vương thì còn có thể là ai?
Trường Lưu vương Tư Mã Trường Thanh chính là hoàng thất tiền triều, đứng đầu Nhị vương Tam khác.
Các triều đại lịch sử, để biểu hiện truyền thừa chính thống của ngôi vị
hoàng đế, đều sẽ phong vương cấp đất cho hoàng thất tiền triều, coi như
là tế tổ tiên.
Trường Lưu vương là đại biểu của hoàng thất tiền triều, theo lý mà nói thì lúc đầu khi Đại Tống vừa kiến quốc, thân phận của hắn hẳn là phi thường mẫn cảm chướng mắt mới đúng, nhưng là tên dư nghiệt tiền triều này chưa từng có một chút tự giác thân là dư nghiệt tiền triều, bởi vì đang ở tuổi phong hoa chính mậu, lại là một chủ nhân tài hoa hơn người tuấn dật vô song,
tuy không đến mức rêu rao khắp nơi, nhưng tuyệt đối không có ý tứ giấu
diếm che đậy, cố ý thu liễm hào quang của bản thân, ngược lại còn phong
lưu hơn so với đám nhân sĩ của Thái Khang Thành, quan hệ với con cháu
thế gia huân quý khắp nơi cũng không tệ lắm, cả 《 Kinh Hoa Lục 》 cũng
không quên để một ghế cho hắn.
Chỉ tiếc hắn trong một năm chỉ có ba tháng ở lại Thái Khang Thành, tỷ lệ có thể trực tiếp thấy mặt hắn tuyệt đối không cao hơn so với thấy mặt Lưu
Dục. Đột nhiên nhìn được cảnh đẹp như vậy, Tống Dật chinh lăng một chút, ngay sau đó chắp tay nói: "Thiên hạ lại có nam tử tuấn dật như thế, là
ta kiến thức hạn hẹp." phong độ nhẹ nhàng này, lại thật sự làm Trường
Lưu vương ở trong bồn tắm kính nể.
"Bổn vương vừa hồi kinh liền nghe nói Thái Khang Thành xuất hiện một tên hái hoa tặc hành sự quỷ dị, không thể ngờ, vậy mà lại là một nữ tử. Kiến
thức hạn hẹp chính là bổn vương mới đúng."
Có thể đối với bộ dạng kỳ dị của mình khiêm cung có lễ như thế, Tống Dật không khỏi nhìn hắn với con mắt khác.
"Tại hạ Tống Dật, cũng không phải là hái hoa tặc gì, mà là họa sư của Sấu
Ngọc Trai. Tùy tiện quấy rầy, làm Trường Lưu vương bị sợ hãi."
"Thì ra là họa sư của Sấu Ngọc Trai......"
"A! Quỷ! Quỷ!"
Hình ảnh vốn dĩ hài hòa tốt đẹp lập tức chỉ vì tiếng hét sợ hãi tới muộn mà
vỡ thành tro bụi, thân thể nhỏ bé của Tống Dật run lên, chân nhỏ trợt
một cái, không nghiêng không lệch rớt thẳng vào bể tắm.
Khi Lưu Dục đá môn tiến vào, nhìn đến đúng là gia hỏa buổi sáng còn đối với mình cường thủ hào đoạt muốn lấy thân báo đáp, giờ phút này lại cùng
tên dư nghiệt tiền triều kia cộng tắm uyên ương......