*'quần phương' aka các mỹ nhân giống cái tụ tập lại một chỗ, ngược với 'quần
anh' là chỗ các mỹ nhân giống đực tụ lại. Chỗ này bản wiki để là 'hoa
thơm cỏ lạ đồ', vì chữ 'phương' mang nghĩa mùi hương từ các loài hoa cỏ, nhưng Lão để luôn Hán Việt vì ở đây còn có 'quần anh đồ' làm đối xứng.
Tác dụng của bà mối là xe chỉ luồn kim, luồn cây kim gì, xe mối chỉ nào, tự nhiên nàng rõ ràng nhất. Quý tộc không thể so với thứ dân, hai bên đều
nhìn nhau vừa mắt mới được, nếu không, chỉ cần một bên không hài lòng,
nàng cũng không đảm đương nổi vai trò băng nhân này nữa.
Lần này vào uyển, quý nữ mười người, vương tôn công tử mười lăm người, tuổi đều quá mười lăm, lại không có hôn phối. Trong những người này, đương
nhiên có người bị "oai phong tà khí" của Dự vương ảnh hưởng, nhưng luận
bản chất đều là hạng người "thà thiếu không ẩu", mà cố tình mắt sắc
miệng điêu, cực kỳ bắt bẻ.
Ngươi nhìn trúng ta, ta lại không nhìn trúng ngươi, ta nhìn trúng hắn, hắn
lại chưa chắc nhìn trúng ta. Cứ tuần hoàn ác tính như vậy, ngự tứ kim
bài băng nhân này cũng thật sự khó làm.
"Tống Dật hôm nay chứng kiến, An Dương quận chúa tựa hồ nhìn trúng Kinh phụ
Đô úy, mà Kinh phụ Đô úy toàn thân toàn tâm lại treo trên người Văn
Thành quận chúa. An Dương quận chúa cùng nữ nhi Triệu gia tựa hồ có chút hiềm khích, quan hệ giữa nữ nhi Ngu gia cùng nữ nhi Từ gia nhìn như
thân hậu, lại hình như có khác biệt cao thấp, còn những phương diện
khác, tạm thời chưa nhìn ra."
Phượng Vũ phu nhân gật gật đầu, "Tống tiên sinh hảo nhãn lực. Ta cũng không
gạt ngươi, nói không chừng về sau còn phải thỉnh ngươi ở trên tranh vẽ
cố ý tác hợp một chút. An Dương quận chúa này lúc nhỏ đã có chỉ hôn, đối tượng chỉ hôn là Triệu gia trưởng công tử Triệu Thành, lại bị Triệu
Thành xin miễn, vì thế hai nhà liền kết thù, gặp mặt khó tránh khỏi hục
hặc.
Chuyện An Dương quận chúa thích Kinh phụ Đô úy thì phải kể từ lúc nàng mười ba tuổi dạo chơi ngoại thành, lúc ấy nàng cùng mấy vị quý nữ ra khỏi thành, không ngờ
lại đụng phải mấy tên tiểu mao tặc, là Kinh phụ Đô úy kịp thời cứu nàng, từ đây liền sinh ra tâm tư phi quân không gả.
Nhưng Kinh phụ Đô úy này lại cố tình có chấp niệm với Văn Thành quận chúa.
Văn Thành quận chúa vốn là có hôn ước với Ngu Cẩn nhi tử của Nghĩa Quốc
Công Ngu Hạo thuộc dòng chính Ngu gia, năm đó Vương thị nhất tộc bị
diệt, nghe đồn là Ngu Cẩn bán đứng Vương Đại Tư Mã, Nghĩa Quốc Công vì
muốn chứng minh trong sạch, cả nhà tự vận ở hình đài, Văn Thành quận
chúa liền trở thành goá chồng trước khi cưới. Đến lúc này đã thủ tiết
mười năm. Kinh phụ Đô úy ái mộ nàng, cũng đợi nàng mười năm."
Nói đến đây, hai người thổn thức không thôi. Nhân tình ấm lạnh, người trọng tình nghĩa như vậy, thế gian hiếm có.
"Nếu có người nguyện ý chờ ta mười năm, ta nhất định lấy thân báo đáp."
Phượng Vũ phu nhân nhìn qua, vốn định khinh bỉ Tống Dật một phen, lại thấy ánh mắt nàng đặc biệt thành kính, nên không nói câu nào.
"Ân oán gút mắt giữa hai vị quận chúa đại khái chính là như thế, còn về
phần những người khác, ta đây có tư liệu, ngươi cứ đọc, đến lúc đó cân
nhắc mà làm."
Phượng Vũ
phu nhân viết một tờ nhân vật danh sách, ai thích ai, ai với ai từng làm mai không thành công, đều được đánh dấu đến rành mạch.
Điều làm nàng ngạc nhiên chính là, số người thích Lưu Dục khá khiêm tốn,
không ngờ, chân chính lấy hắn làm mục tiêu chỉ có Ngu Thiếu Dung và
Triệu Xu.
Một người là
người nhà của mẹ vợ Lưu Dục, một người là nữ nhi của Thừa tướng, thân
muội muội của đối thủ tương ái tương sát Triệu Thành. Cũng khó trách,
ngoại trừ hai vị quận chúa, thân phận hai người này coi như cao nhất,
phụ thân một cái tam công, một cái cửu khanh, còn thêm hoàng thân quốc
thích, những người khác nào dám tranh giành.
"Phía dưới ngươi cũng nhìn đi a." Phượng Vũ phu nhân thấy Tống Dật nhìn chằm chằm Dự Vương không bỏ, chỉ chỉ mấy cái tên ở dưới.
Mục tiêu của Từ Nhược là Trấn Quốc tướng quân Lư Quân Mạch, như thế có chút ra ngoài dự đoán của Tống Dật, bởi vì vị quý nữ Từ gia này, không giống như là người có chấp nhất cùng dã tâm như vậy.
Nàng không có, nhưng Từ Kính Ngôn có thể có. Làm quân chính Trung úy quân,
nếu là trên kia đổi người cho Chấp Kim Ngô, có thể cùng Chấp Kim Ngô mới kết quan hệ thông gia, thì không còn chuyện gì mỹ diệu hơn.
Chỉ là đáng tiếc, người lấy Lư Quân Mạch làm mục tiêu lại có ba người, Từ
Nhược vô luận thân phận cùng bề ngoài đều không xuất chúng, muốn thắng,
sợ có chút khó khăn.
Quý
nữ mười người, công tử mười hai người, cho dù một chọi một, cũng sẽ có
hai vị công tử bị dư ra. Tống Dật không nghĩ tới thừa đến đẹp nhất lại
là Trường Lưu vương và Triệu Thành.
Mấy công tử khác cho dù không phải là tuyển chọn hàng đầu của các quý nữ,
xếp hàng hai hàng ba cũng có, nhưng cố tình hai người này không có ở
hàng nào.
Hay là hai người này có độc? Bọn họ chính là nhân vật phong vân chân chính trên《 Kinh Hoa Lục 》 a.
"Ngươi cũng cảm thấy kỳ quái đi?"
Tống Dật phi thường thành khẩn gật đầu, khiêm tốn thỉnh giáo.
"Triệu công tử là tự làm tự chịu, hắn cả hôn sự với An Dương quận chúa cũng
dám xin miễn, quý nữ nhà nào còn dám đi xúc cái rủi ro này? Còn về phần
Trường Lưu vương," Phượng Vũ phu nhân thở dài, "Trách chỉ trách là hắn
lớn lên quá đẹp. Không có nữ tử nào hy vọng trượng phu còn yêu mị hơn so với mình......"
Tống Dật sâu sắc đồng ý.
Phượng Vũ phu nhân liếc xéo nàng, "Cái này đều là nhờ vị Họa Cốt tiên sinh ở
Kỳ Lân Các kia ban tặng, lại dám dán một bức họa như vậy. Khi bức họa ra tới, cửa nhà ta thiếu chút nữa bị đạp vỡ, chỉ là người tới đều là nam
nhi lang, thậm chí có người vốn đã muốn hạ sính quý nữ nhà khác, thấy
bức họa kia, nghĩa vô phản cố mà rút về. Cuối cùng vừa nghe thấy hắn là
thân nam nhi, chỉ cảm thấy nhân sinh đều u ám, thiếu chút nữa hậm hực mà chết. Nam tử với nam tử, thử hỏi có quý nữ nào dám tiếp nhận?"
Tống Dật yên lặng uống một ngụm trà an ủi, đem quan hệ phủi đến cực kỳ sạch
sẽ, "Từ xưa lam nhan đa phần bạc mệnh, trách chỉ trách hắn có một bộ túi da quá tốt."
Phượng Vũ
phu nhân liếc nàng một hồi lâu sau, xoay câu chuyện, "Sau cơm trưa sẽ
phải bắt đầu vẽ Quần phương đồ, ngươi chuẩn bị chút đi. Bức họa này,
ngươi mà xem nhẹ, có chút vô ý, là sẽ rơi đầu nha."
Tống Dật hoảng hồn, nháy mắt hiểu ra.
Vẽ đơn độc từng người, chỉ cần vẽ không khó coi, liền có thể kê cao gối mà ngủ, nhưng vẽ tập thể thì không như vậy, không có đối lập thì không có
thương tổn. Những quý nữ này, ai cũng sẽ không cam tâm làm lá xanh cho
người khác, nhưng mà bản thân mỗi người đều có khác biệt, nếu dựa theo
điều kiện đã có mà vẽ, khó tránh khỏi đắc tội bọn họ, muốn làm sao mà
đem từng người đều vẽ ra nét độc đáo lại loá mắt, đây thật sự là cái nan đề.
Tống Dật hao tổn tâm trí, các quý nữ đồng dạng cũng hao tổn tâm trí. Dùng cơm xong, vốn có
thời gian nghỉ ngơi nửa canh giờ, nhưng các quý nữ mỗi người đều bắt đầu lục tung hành lý, quần áo trang sức tất cả đều bày ra, cần phải chọn
lựa cái bắt mắt nhất.
Vẽ
cá nhân so với vẽ quần thể khác biệt chính là ai bắt mắt, cá nhân có đẹp nữa, nếu bị ảm đạm thất sắc bên trong quần thể thì tuyệt đối là tối kỵ, mấy quý nữ tâm cao khí ngạo ai cũng không muốn làm nền cho người khác.
Cho nên, khi những người này lần thứ hai xuất hiện ở trong hoa viên, Tống Dật cảm thấy đôi mắt mình bị chói lóe đến muốn mù.
Không phải nói các nàng trang điểm không đẹp, mà là tranh nhau khoe sắc khó
tránh khỏi ảnh hưởng thẩm mỹ. Đúng lúc này, Văn Thành quận chúa một thân tố y, tóc mây hơi rời rạc, giống như cả rửa mặt chải đầu cũng không
làm, chỉ là lười nhác mà ngồi xuống đó, nháy mắt biến thành phong cảnh
độc đáo nhất.
Khí chất sạch sẽ, tươi mát thoát tục, dung mạo thanh lệ, cả Tống Dật cũng phải kinh ngạc cảm thán: "Quả thật là thiên nhân!"
An Dương quận chúa đen mặt, nói thẳng: "Nghe nói Tống tiên sinh đối với
quần áo phẩm mạo rất là bắt bẻ, nghĩ chắc tiên sinh nhất định rõ ràng
hơn bổn quận chúa là ăn diện như thế nào để thích hợp hơn với bức Quần
phương đồ này."
Lời này
vừa nói ra, những người khác đều nhìn qua, trong lòng có vài phần tính
kế, không hề ngoài ý muốn, Tống Dật phải tự tay làm lấy, chọn lựa trang
phục cho các nàng.
Phượng Vũ phu nhân nhìn hết vào trong mắt, những quý nữ này tâm tư cũng thật
nặng. Vẽ tranh chính là Tống Dật, nếu để nàng chọn lựa quần áo vật phẩm
trang sức, mà còn bị những người khác hơn kém, các nàng liền có nguyên
vẹn lý do vấn tội Tống Dật.
Nhưng chờ lăn lộn ra tới lần nữa, đừng nói là Phượng Vũ phu nhân, cả Quế ma
ma cũng sáng mắt. Quần áo vật phẩm trang sức đều phù hợp thì không nói
đến, hình dáng đầu khác nhau xứng với kiểu tóc khác nhau, người khác
nhau xứng với biểu tình cùng khí chất khác nhau, nếu không có bọn họ đều nhận biết mấy quý nữ này, thiếu chút nữa là không dám nhận người.
"Ngươi làm cách nào mà đem các nàng cải tạo thành như vậy?" Cả Lưu Giác bạo
ngược cũng biến thành thiếu nữ dịu dàng, chậc chậc, đây thực sự làm cho
người ta có chút sợ hãi đó.
Tống Dật dùng điệu thấp mà bình tĩnh ngữ khí nói: "Ta chỉ nói cho bọn họ,
nếu không làm như vậy, là sẽ thật sự bị kém đi." Còn kém hơn ai, là do
các nàng tự nghĩ.
Hiếm có chính là cả nan đề lớn nhất là Từ Nhược, Tống Dật cũng giải quyết luôn, tuy rằng đứng trong đám quý nữ cũng không coi là xuất chúng, nhưng vẻ
hàm hậu đáng yêu của nàng ta thật sự thảo hỉ ngoài ý muốn.
Cùng lúc đó, Quần anh đồ bên Thanh Vân viện cũng tiến triển khá thuận lợi,
cả Dự vương điện hạ mà Hàn Duyên Bình lo lắng sẽ không phối hợp cũng
chưa nháo ra chuyện gì xấu.
Bức họa quần thể quy định trong ba ngày là phải hoàn thành, tuy Thanh Vân
viện bên này nhiều ra hai người, nhưng Hàn Duyên Bình chưa bao giờ cam
chịu tụt hậu, thật ra đã hoàn thành xong bức họa. Còn về Phương Hoa viên bên kia, hắn cũng có tai mắt.
Tống Dật bị làm khó dễ ra sao, khi vẽ tranh, những quý nữ đó không phối hợp
như thế nào, đứng một lát liền kêu mệt vân vân, Tống Dật dù sao cũng là
nữ tử, có chút kiều khí, còn được mấy băng nhân nịnh ra danh hào thủ
tịch họa sư của Sấu Ngọc Trai, khó tránh khỏi cũng có chút ngạo khí.
Cùng ngày vẽ tranh vẽ đến giờ Tuất, chọc bực đám quý nữ, mà đám quý nữ ngạo
mạn vô lễ cũng chọc giận nàng, ai ngờ nàng liền ném xuống một câu "Vẽ
lần này thôi, về sau sẽ không làm phiền chư vị nữa." Thật đúng là dám
công khai mà phất tay áo bỏ đi.
Ba nữ nhân một đài diễn, huống chi là mười nữ nhân, cái này có thể đuổi kịp tuồng cung đấu trong hậu cung.
Hai ngày này, Phương Hoa viên bên kia làm ầm ĩ đến túi bụi, An Dương quận
chúa thiếu chút nữa rút kiếm đi tông cửa phòng Tống Dật, nếu không phải
Quế ma ma làm người điều giải, nói quy định là ba ngày, ba ngày nếu Tống Dật họa không xong, lại trị tội nàng cũng không muộn.
Hàn Duyên Bình nhìn bức họa đã hoàn thành, rất muốn lại kích thích bên kia. Châm chọc hắn học đòi văn vẻ, ha hả, vậy cũng phải nhìn xem ngươi có đủ tư cách này hay không!
Ban đêm, còn chưa đến giờ Dậu, Quần anh đồ đã được treo lên hành lang trước Ngọc Hồ, mấy thiếu niên lang nhón chân mong chờ Quần phương đồ xuất
thế, mấy quý nữ nghe được tin tức, cơ hồ không hẹn đều cùng tụ tập đến
viện Tống Dật ở.
Phượng
Vũ phu nhân ở cùng tiểu viện với Tống Dật, nhìn thấy mọi người đằng đằng sát khí mà đến, liền vội vàng sai người đi kêu Quế ma ma.
Quế ma ma bên kia đã sớm nghe được động tĩnh, bên này tiểu nha đầu báo tin vừa mới đi, bên kia Quế ma ma đã bước vào cửa viện.
Lưu Giác ngạo nghễ ưỡn ngực, "Hiện giờ Quần anh đồ đã hoàn thành, thân là
họa sư bên Phương Hoa viên, đương nhiên không thể kém hơn Thanh Vân
viện, huống chi Thanh Vân viện có đến mười hai người. Hồng lâu yến là
thịnh yến do Hoàng Thượng khâm mệnh, Hoàng Hậu nương nương đốc thúc,
trăm triệu lần không thể chậm trễ, Tống Dật nếu họa không ra, nên thoái
vị nhường hiền, cũng phải lãnh tội không làm tròn trách nhiệm!"
Một phen đại nghĩa, cả Quế ma ma cũng không biết nên điều hòa như thế nào.