Tục
ngữ có câu kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, hôm sau, vị Khai Nguyên đế
kia vừa đến nơi liền tuyên bố trước mặt mọi người là có thể kết đội mỗi
hai người tiến hành tỷ thí một lần, ai đoạt được khôi thủ*, hoàng đế có
thể đáp ứng một thỉnh cầu của bọn họ.
*ở đây là săn được nhiều nhất, hay là xếp hạng nhất
Chuyện này chẳng khác gì đang biến tướng mà nói cho mọi người, coi trọng ai,
đến chỗ này của trẫm, chỉ cần giành được khôi thủ, trẫm liền đem
hắn/nàng hứa cho ngươi.
Nếu bàn về sức chiến đấu, ai có thể vượt quá Dự Vương cùng Trấn Quốc tướng
quân thậm chí Vệ tướng quân cùng Kinh phụ đô úy, nếu trong bốn người bọn họ tùy tiện bắt cặp với nhau, cũng đủ nháy mắt hạ gục toàn trường, loại chuyện này đương nhiên là không có khả năng dung túng, cho nên hoàng đế lại nói, hai người một đội, chỉ có thể một nam một nữ, rút thăm quyết
định.
Chuyện rút thăm này là có quy định, mỗi người viết tên của mình lên thăm của mình, đặt
trong ống thẻ băng nhân dựa theo tên mà chuẩn bị. Thích ai thì thả thăm
có tên mình vào ống thẻ người kia. Ai đưa thăm cho ai, toàn bộ quá trình chỉ có bản thân người đó cùng băng nhân biết, cũng miễn cho việc xấu hổ khi đến lúc đó không rút trúng.
Vòng thứ nhất, để các quý nữ lựa chọn trước, mười quý nữ, có người rút được
một lá, có người rút được hai lá, đương nhiên cũng có một lá cũng không
có, tỷ như Từ Nhược.
Tống Dật âm thầm đỡ trán, tốt xấu gì cũng là ái nữ của quân chính Trung úy
quân, ở đây cũng có hai tên tướng sĩ trong Trung úy quân, như thế nào
lại không có chút nhãn lực như vậy, không sợ sau đó bị Từ Kính Ngôn ở
ngự tiền tham tấu các ngươi một quyển hay sao?
Từ Nhược đáng thương lại nôn nóng mà nhìn Tống Dật, Tống Dật thập phần
buồn bực, để Từ Nhược trở thành người đứng đầu trong đám quý nữ không
khó, nhưng muốn kéo đám nam tử bưu hãn bên Thanh Vân viện vào, thì có
thể phiền toái.
Nàng lại
không tự tin mù quáng như vậy. Nhưng bắt người tay ngắn, nàng chỉ có thể trấn an Từ Nhược trước, rồi hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Văn Thành quận chúa bắt được ba lá thăm, từ ánh mắt của mấy gia hỏa đối
diện, Tống Dật có thể đoán ba lá thăm kia là thuộc về ai. Văn Thành quận chúa thờ ơ nhìn ba lá thăm, Khai Nguyên đế kịp thời mở miệng khuyên
nhủ: "Chỉ là săn thú bình thường mà thôi, hoàng muội không cần nghĩ
nhiều, vi huynh đã lâu chưa thấy qua phong tư của ngươi ở bãi săn."
Hoàng đế cũng đã khai kim khẩu, cự tuyệt nữa thì khó tránh khỏi không biết
điều, Văn Thành quận chúa đứng dậy giơ tay ra hiệu, Khai Nguyên đế vừa
lòng gật gật đầu. Đang định rút thăm, Ngu Hiếu Khanh dẫn đầu bước ra,
kiên định tỏ rõ lập trường, thỉnh cầu: "Ngu Hiếu Khanh nguyện vì quận
chúa làm khuyển mã chi lao!"
Bộ dáng gấp không chờ nổi này, là nhất định phải được, cơ hội chỉ có một phần ba, hắn trăm triệu lần không thể nhẫn nhịn!
"Ngu đô úy có phải quá gấp gáp hay không!" An Dương quận chúa Lưu Giác mở
miệng, nàng biết Văn Thành quận chúa sẽ không lựa chọn và bổ nhiệm người nào, không hề cố kỵ mà đem thăm của mình thả vào ống Ngu Hiếu Khanh,
kết quả, người nam nhân này lại toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm mỗi mình
Văn Thành quận chúa, khẩu khí này, nàng thật sự có chút nuốt không trôi.
Ngu Thiếu Dung liếc xéo qua, ca ca này thật đúng là không có tiền đồ, đợi
người mười năm, cũng không nhận được chút đáp lại nào, hiện tại thế
nhưng còn ở trước mắt bao người, biểu hiện đến hèn mọn như vậy, thật là
ném mặt mũi Ngu gia. Khó trách đứng chót trên Phong Vân bảng《 Kinh Hoa
Lục 》.
Đối mặt với nghi
ngờ của An Dương quận chúa, Ngu Hiếu Khanh ứng đối không chút e dè. Hắn
nói: "Hiếu Khanh năng lực hữu hạn, nhưng làm việc thích dùng toàn lực
ứng phó! Ta tin tưởng đạo lý chân thành đến sắt đá cũng mòn." Nửa câu
sau đương nhiên là nhìn Văn Thành quận chúa mà nói.
Có thể được một nam tử khổ tâm chờ mười năm, thiếu nữ nào không dao động?
Văn Thành quận chúa cũng không phải làm bằng đá, thần sắc đã có chuyển
biến, ngay lúc nàng muốn mở miệng, Vệ tướng quân Tạ Tĩnh bước ra khỏi
hàng, nói: "Tạ Tĩnh cũng hy vọng có thể có vinh hạnh này, được lọt vào
mắt xanh của Văn Thành quận chúa."
Vệ tướng quân, đốc Vệ úy, cùng Ngu gia khống chế toàn bộ Trung úy quân,
một cái thủ bên trong tường cung một cái canh giữ bên ngoài tường cung,
hỗ trợ lẫn nhau, quyền lợi cao như nhau. Mà Vệ tướng quân cùng Chấp Kim
Ngô Ngu Thái phụ thân Ngu Hiếu Khanh đều nằm trên danh sách cửu khanh,
ngoại trừ chuyện Tạ Tĩnh không đẹp bằng Ngu Hiếu Khanh, có vẻ những mặt
khác đều thắng một bậc.
"Hai vị chấp nhất kiên định như thế, thật ra làm Trường Thanh có chút xấu
hổ." Là người thứ ba thả thăm vào, Trường Lưu vương Tư Mã Trường Thanh
không thể không bước ra biểu đạt một chút lập trường.
Tuy là dư nghiệt tiền triều, quốc tân lễ tiết lại không thể coi khinh, cũng chính vì nguyên nhân là dư nghiệt tiền triều, hoàng thất Lưu Tống khi
xử lý chuyện liên quan đến Trường Lưu vương lại càng phải cẩn thận hơn.
Văn Thành quận chúa cung kính thi lễ, nói: "Lưu Thiền được Trường Lưu vương ưu ái, vô cùng cảm kích, nhưng lần săn thú này, Lưu Thiền muốn cùng Ngu đô úy đồng hành? Còn thỉnh Trường Lưu vương, Tạ Tướng quân thứ lỗi."
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Ngu Hiếu Khanh quả thực không thể tin vào lỗ
tai mình. Biểu tình trên mặt hắn biến ảo cũng không biết là cao hứng hay là bi thương.
So ra, Tạ
Tĩnh lại khá trấn định, biểu tình trước sau không đổi, chỉ nói: "Mặc dù
Văn Thành quận chúa không lựa chọn Tạ Tĩnh, Tạ Tĩnh cũng nguyện ý săn
thú cho quận chúa, nếu may mắn đoạt được khôi thủ, chắc chắn sẽ chắp tay nhường lại."
Văn Thành
quận chúa không phải là người thích ra vẻ, thoải mái hào phóng trí tạ,
nhưng Khai Nguyên đế cảm giác thật là đáng tiếc, Tạ Tĩnh hôm nay thái độ phi khanh không cưới, về sau lại muốn cho hắn chỉ hôn thì sợ trong lòng cô nương nhà người ta có khúc mắc.
"Ngu đô úy cùng Tạ Tướng quân đều đã quyết định, vậy Trường Lưu vương còn
muốn cùng đồng hành với người nào không?" Ý tứ này là để cho Trường Lưu
vương có quyền chọn trước.
"Nữ tử ở đây đều có thể chứ?"
Khai Nguyên đế cười: "Hoàng Hậu của trẫm không thể."
"Vậy......" tầm mắt Trường Lưu vương đảo một vòng, cuối cùng dừng ở hướng Tống Dật, chỗ Tống Dật đứng là bên cạnh Quế ma ma, Phượng Vũ phu nhân, vừa lúc ở
ngay dưới đài, mà Trường Lưu vương lại đứng ở đầu tiên, khoảng cách khá
gần, như vậy nhìn qua, muốn nhận sai cũng không được, Tống Dật trong
lòng bồn chồn, nàng háo sắc là không sai, nhưng cũng không thể vì háo
sắc mà chậm trễ chính sự a?
Tên yêu nghiệt Trường Lưu vương ngươi, ngàn vạn lần đừng có kéo lão tử xuống nước!
"Từ khi thấy Quần phương đồ của Tống cô nương, Trường Thanh vẫn luôn nhớ
mãi không quên, không biết hôm nay có may mắn mời cô nương kết đôi săn
thú hay không?"
Lời này
vừa nói ra, vậy mà có không ít tiếng thở dài tiếc nuối vang lên, vị trí
vương tôn công tử ngồi thế nhưng còn có một hai tầm mắt có chút không
cam lòng mà nhìn qua, đặc biệt là ánh mắt của Lư Quân Mạch quá mức rõ
ràng.
Phượng Vũ phu nhân che miệng, thú vị đây, nói không chừng có thể thừa cơ hội đem cái tai họa này gả phức ra ngoài.
Tống Dật thập phần buồn bực, "Tống Dật học nghệ không tinh, cưỡi ngựa bắn cung thực sự thượng không được mặt bàn."
"Không sao, bổn vương cũng vậy!"
Hừ! Khẩu khí không cho rằng sỉ mà cho rằng vinh của ngươi kia là sao?
Tống Dật bất quá là một họa sư dân gian, ở trước mặt đám quyền quý này làm
chỉ có quyền cự tuyệt, nếu còn làm ra vẻ, Trường Lưu vương không ngại,
vị trên long ỷ kia có thể sẽ tức giận, ai biểu thằng nhãi Trường Lưu
vương này có đặc quyền đâu.
"Một khi đã như vậy, Tống Dật từ chối thì bất kính." Khi đứng dậy, nàng
không tự chủ được mà trộm liếc nhìn Lưu Dục một cái, đối diện ngay ánh
mắt hào phóng nhìn qua của Lưu Dục, ngẩng đầu, ưỡn ưỡn ngực, Tống Dật
cũng hào phóng mà nhìn lại. Lưu Dục cười, Tống Dật ngốc, thầm nghĩ: Gia
hỏa này không phải là vì thấy mình bị Trường Lưu vương quấn lên mà đang
vui sướng khi người gặp họa đi?
Đảo mắt, Tống Dật liền nhiệt tình hơn vài phần với Trường Lưu vương. Trường Lưu vương lại càng nhiệt tình, còn rủ nàng ngồi chung.
Tống Dật tuy không đàng hoàng, nhưng còn không đến mức không hiểu lễ nghĩa,
nàng là nữ tử trưởng thành, đương nhiên là không thể cùng nam tử ngồi
chung, huống chi nơi này đều là quý tộc, cũng không có chỗ cho một thứ
dân như nàng dung thân, cho nên nàng bước qua, chỉ chắp tay, rồi đứng ở
phía sau bên cạnh Trường Lưu vương, mà Lưu Dục vừa lúc lại ngồi ngay bên cạnh.
Trường Lưu vương
cười cười, không cưỡng cầu. Khai Nguyên đế thấy vậy, Tống Dật tuy thân
phận thấp kém, nhưng dù sao cũng là người Trường Lưu vương lựa chọn,
không thể lơ là, liền sai người xếp một cái ghế đằng sau Trường Lưu
vương. Trước khi cái ghế nhỏ được thả xuống, Tống Dật rất thuận tay đón
lấy, mang qua bên trái, nghiễm nhiên là vị trí mà nàng đã lựa chọn trước đó.
Vị trí này khá quỷ
dị, có thể nhìn rõ động tác của hai người đằng trước, nói cách khác, đây là vị trí tuyệt hảo để rình coi Lưu Dục.
Lưu Dục chỉ cảm thấy toàn bộ khu vực sườn tai phải của mình đều bị tầm mắt
của con sắc lang nào đó nướng đến nóng lên, mới nương theo tư thế nâng
chén uống rượu liếc xéo qua, lại thấy nụ cười khiêu khích mờ ám của
người đằng sau.
Khóe
miệng Tống Dật chỉ kéo lên rất nhỏ, nụ cười này đích xác đủ mờ ám, nhưng cũng đủ kích thích hùng tâm nam nhi của người đằng trước. Lưu Dục lập
tức không cẩn thận bóp nát chén rượu trong tay, Tống Dật không hiểu sao
lại rùng mình hai cái, khi đám người Khai Nguyên đế nhìn qua, nàng tuyệt đối đã là khuê tú điển phạm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
"A Dục, không có việc gì đi?" Khai Nguyên đế đối với đệ đệ này là phi thường quan tâm.
Lưu Dục thong thả ung dung đứng dậy, "Thần đệ không ngại, phiền hoàng huynh quan tâm. Chỉ là vừa rồi nhìn thấy một con muỗi đáng ghét, muốn bóp
chết nó, kết quả lại nát mất cái ly sứ đẹp như vậy, thực sự đáng tiếc."
Tống Dật lại rùng mình. Giờ cũng sắp đến mùa đông, ở đâu có con muỗi cần mẫn như vậy? Không đúng, ngươi mới là muỗi, cả nhà ngươi đều là muỗi!
Tống Dật ở đằng sau đen mặt.
Khai Nguyên đế cũng không truy cứu nữa, đệ đệ này của hắn, có vài thời điểm hắn cũng không hiểu.
Văn Thành quận chúa cùng Trường Lưu vương đều đã được giải quyết, như vậy liền đến phiên Lưu Dục.
Trước mặt Lưu Dục có ba lá thăm, khi hắn nhìn ống thăm, Tống Dật lại nhìn
lướt qua nhóm quý nữ đối diện, chuẩn xác không thể nghi ngờ mà chọn lựa
ra ba vị thả thăm từ trong số đó, trong đó đương nhiên có Ngu Thiếu
Dung. Tay Lưu Dục chính là tiện như vậy, một phần ba cơ hội cứ chuẩn xác mà rút ra Ngu Thiếu Dung.
*chữ tiện đây là nghĩa xấu nha, ý là đáng ghét, không phải 'tiện tay' hay 'thuận tiện'
Cứ như thế, Ngu Hiếu Khanh cùng Văn Thành quận chúa một đội, Ngu Thiếu
Dung cùng Dự Vương một đội, đây liền giống như lời đồn đãi, thân càng
thêm thân, Ngu gia thật đúng là cái gia tộc may mắn.
Sau Lưu Dục là An Dương quận chúa Lưu giác, dựa theo sắp xếp thân phận, sau nàng là Trấn Quốc tướng quân Lư Quân Mạch, Tống Dật nhìn nhìn Từ Nhược
không có lá thăm nào ở đối diện, lấy cớ đi ngoài, đem một mảnh giấy lâm
thời viết ra ném vào lòng Từ Nhược. Từ Nhược mở ra thấy: Học theo Ngu
Hiếu Khanh.
Từ Nhược nháy mắt hiểu ý Tống Dật. Sau khi An Dương quận chúa rút ra một võ tướng, Lư Quân Mạch vừa muốn rút thăm, Từ Nhược liền dũng cảm đứng ra, chủ động
mời Lư Quân Mạch cùng đội.
Tuy nàng rất không tự tin, thanh âm lại có điểm run rẩy, nhưng thái độ thẹn thùng này càng có thể thể hiện rõ thiếu nữ xuân tâm đại động. Nếu nam
nhân nào cự tuyệt, thì quá không thương hương tiếc ngọc, tuy rằng đây là một khối ngọc khổng lồ, nhưng cũng không ép được vẻ kiều khí của nàng
a.
Tay Lư Quân Mạch cũng
đã vươn lên trên ống thăm, lại sinh sôi rút trở về, hắn dù sao cũng là
chính nhân quân tử, sẽ không ở ngay trước mặt mọi người làm một cô nương xuống đài không được, đứng dậy, rất cung kính có lễ mà đáp: "Tạ cô
nương coi trọng, Quân Mạch từ chối thì bất kính."
Tống Dật đối với việc này phi thường vừa lòng, đầu nhỏ hơi gật gù, nhưng mới vừa gật đến một nửa, liền cảm giác được hai tầm mắt đồng loạt phóng về
phía nàng, một cái đương nhiên là Lư Quân Mạch còn đang chắp tay, mà một cái khác chính là Lưu Dục ngay bên cạnh nàng. Ánh mắt của hai nam nhân
không khác gì nhau, phảng phất như đã sớm nhìn thấu là nàng đang phá
rối.
Tống Dật hơi quay đầu đi, tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tinh tế thưởng thức mấy món điểm tâm trên dĩa.
Lưu Dục, Lư Quân Mạch: Thật biết giả vờ!