Tống
Dật sâu sắc cảm thấy, loại dã thú như nam nhân này là không thể tùy tiện trêu chọc, còn không phải là đoạt có vài con mồi của Lưu Dục thôi sao,
đến mức phải đuổi theo nàng đến không bỏ sao? Thân là Dự Vương mà tính
cách rộng lượng đi đâu mất vậy?
Còn nữa, Lư Quân Mạch kia là chuyện như thế nào? Các ngươi không phải tử
địch sao? Ngươi cùng Lưu Dục truy đuổi chặn đường đối với lão nương như
kẻ thù chung như vậy là sao? Còn nữa, ngươi có biết vó ngựa của ngươi
vừa rồi thiếu chút nữa dẫm đến móng vuốt của lão nương hay không? Con
ngựa khùng kia nói gì cũng cũng có bảy tám trăm cân, cộng thêm ngươi một tên hỗn đản thành ngàn cân có thừa, một chân này nếu thật sự dẫm trúng, tay lão nương có còn là tay hay không a?
Tống Dật quỳ rạp trên mặt đất, quanh thân đều là cỏ dại che phủ, vừa chửi
thầm vừa tìm cơ hội chạy trốn. Vó ngựa của Lư Quân Mạch liên tiếp lởn
vởn ngay trước mặt nàng, làm nàng không thể động đậy.
Vẫn là Lưu Dục rụt rè ổn trọng chút, ngồi trên ngựa không nhúc nhích.
Lư Quân Mạch nói: "Chúng ta tới đánh cuộc đi, con chuột này ai bắt được thì thuộc về người đó, như thế nào?"
Lưu Dục nói: "Được!"
Lư Quân Mạch lộ ra một nụ cười thâm ý, tay liền đánh úp xuống, đúng là
hướng Tống Dật trốn tránh, cùng lúc đó, một mũi tên phá không mà đến,
bay sượt qua đầu ngón tay hắn, đầu mũi tên cắm nghiêng vào lớp đất bên
cạnh Tống Dật. Đám cỏ dại kia run lên loạt xoạt.
Một kích bị chặn lại, Lư Quân Mạch liền đánh luôn ba kích, hắn nhanh, Lưu
Dục còn nhanh hơn hắn, Tống Dật như nằm trong rọ, bị mấy mũi tên liên
tục cắm xuống sát bên người, thiếu chút nữa muốn cắm thành cái hình chữ
'nhân' trên mặt đất.
Dư
quang từ khóe mắt của Lư Quân Mạch ngó tới, sinh sôi toát mồ hôi, lại
nhìn Lưu Dục mặt vô biểu tình, vẫn đang giương cung cài tên, phảng phất
như nơi đó thật sự là một đống cỏ khô. Cho dù tài bắn cung của hắn lợi
hại, nhưng dưới bụi cỏ, ai có thể thật sự nhìn rõ vị trí chuẩn xác mà
con chuột nhỏ kia đang trốn tránh? Nhưng mũi tên của Lưu Dục lại bắn ra
không chút do dự.
"Ngươi
thật đúng là đủ máu lạnh đó!" Ở trong mắt Lư Quân Mạch, Tống Dật giống
như Vương Tĩnh Xu năm đó, như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự diệt vong.
Rút kiếm ra khỏi vỏ, chém xuống mũi tên do Lưu Dục bắn tới, Lư Quân Mạch nói: "Đi!"
Không hề nghi ngờ, chữ này là dành cho Tống Dật. Tống Dật một trận buồn bực, hai tên
gia hỏa này đều là chó thành tinh đi, nàng trốn đến kín như thế, vậy mà
vẫn có thể ngửi được vị trí chuẩn xác.
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc theo chân bọn họ so đo, nàng cũng không có tâm đảm đương chiến trường cho hai hỗn đản này đánh nhau, bật người
lên, nhấc chân liền chạy.
A, rốt cuộc chịu ngoi đầu!
Bị người đoạt con mồi suốt một canh giờ, khẩu ác khí trong lòng Lưu Dục
làm hắn khó thở cần phát tiết, roi ngựa kia vung đến tình cảm mãnh liệt
phi dương. Lư Quân Mạch muốn cản lại chậm một bước, Lưu Dục phóng sượt
qua ngựa của hắn, còn tri kỷ mà tặng một roi cho ngựa của hắn, ngựa của
Lư Quân Mạch chấn kinh, vọt nhanh về hướng khác, khó mà lập tức quay đầu lại.
Tống Dật trong lòng biết không ổn, vừa chạy trốn vừa hét lớn: "Dự Vương điện hạ, ngươi
không thể ở giữa ban ngày ban mặt, khi dễ phụ nữ nhà lành!"
"Bang!"
Lại một roi, vó ngựa vung đến sung sướng.
Tống Dật chạy đến mồ hôi ướt đẫm, chật vật bất kham, miệng lại không ngừng
nghỉ, "Người đang làm, trời đang nhìn! Ngươi sẽ không sợ một đời anh
danh của ngươi bị hủy trong một sớm sao?"
"Một đời anh danh của bổn vương đã sớm bị chính tay ngươi huỷ hoại!"
"Bịch!"
Tống Dật vấp phải cục đá, không ngờ dưới thân là một sườn dốc, ục ục lăn
xuống, đột nhiên một cái dây thừng cuốn lấy bên hông, ngăn lại thế rơi,
Tống Dật vội vàng bắt lấy, hoảng sợ mà nhìn lên trên.
Lưu Dục nắm một đầu dây thừng, sắc mặt như ngọc, một chút cũng không thấy
chật vật, hắn ngồi cao cao trên ngựa, khinh bỉ liếc con kiến nhỏ trước
mắt, nói: "Biết sai rồi sao?"
Tống Dật đột nhiên tỉnh thần, vội nói: "Đã biết đã biết! Tạ ơn Dự Vương điện hạ không giết!"
"Sai ở đâu?"
"Sai lầm lớn nhất của Tống Dật chính là khi săn thú lại trốn trong bụi cỏ
làm biếng, liên lụy Trường Lưu vương lấy không được khôi thủ!"
"A!"
Mắt vô tội tròn xoe, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, Tống Dật rất thành khẩn hỏi: "Vậy ngài nói tiểu nhân sai ở đâu, tiểu nhân đều nhận!"
"Ý của ngươi là, đây là bổn vương đối với ngươi đánh cho nhận tội?"
"Làm tặc dính bẩn, mặc kệ Dự Vương muốn trị ta tội gì, luôn phải có chứng
cứ? Đương nhiên, hiện tại ngươi cường ta nhược, kẻ thức thời là trang
tuấn kiệt, không chứng cứ ta cũng nhận." Tống Dật uyển chuyển hàm súc mà bày tỏ.
Lưu Dục lúc ấy
chỉ có một suy nghĩ: quá là muốn trực tiếp nắm lấy cái cổ non mềm kia,
rắc một cái bẻ gãy, thanh âm kia nhất định sẽ rất mỹ diệu!
Búng búng dây thừng trong tay, khóe miệng Lưu Dục đột nhiên nhếch lên, Tống Dật kinh hãi, "Chờ một chút, ta nhận!"
"Đã chậm......"
Tác giả có lời muốn nói: Tân văn cầu dự thu
Lời editor: rất nhiều lần thấy tiểu Dục bị lạnh lẽo 10 nămlà đáng mà! Tính cách gì
mà như cục đá trong hầm cầu, vừa cứng vừa xú, nếu A Xu không chạy theo
đòi cưới thì có đẹp cũng ở giá nha? Mặt đẹp là để mai mốt bị vảcó phải
hay không? A Xu thực sự quá khổ rồi...