Nhẹ
buông tay, cả Tống Dật lẫn dây thừng cùng nhau lăn xuống, nàng đã chuẩn
bị tốt để rớt đến mặt mũi bầm dập, kết quả lăn xuống đến nơi một chút
cũng không sao, bụi cỏ trên mặt đất ngoài ý muốn mà dày đến đáng yêu.
Nàng nhe hai cái răng trắng tinh với Lưu Dục đang đứng trên sườn dốc nhìn
xuống, rất có vài phần đắc ý. Một khắc kia, Lưu Dục thật sự muốn đem
nàng kéo lên rồi lại đá cho lăn xuống lần nữa.
Nhưng, rất nhanh tâm tư này của hai người đều biến mất. Bởi vì ngay bên cạnh
lộ tuyến mà Tống Dật lăn xuống, một vết máu mới toanh đập vào mắt.
Vết máu kia đúng là chảy một đường từ trên sườn dốc xuống chỗ nàng đang
đứng. Một làn khí lạnh ập vào sống lưng, Tống Dật càng cảm giác mặt cỏ
dưới thân cứng đến kỳ cục, mà giờ phút này thứ tay nàng bắt lấy, giống
như là gậy gỗ, cũng làm nàng sởn tóc gáy.
Lưu Dục vài bước lao xuống, thuận tay đem nàng nhấc lên, trường kiếm đâm
một cái, mặt cỏ cứng rắn bị xốc lên, lộ ra ba cổ thi thể, một kiếm mất
mạng, giờ phút này yết hầu vẫn còn có chút ít máu loãng tràn ra, trong
ánh mắt cả ba còn lưu lại vẻ không thể tưởng tượng được trước khi chết.
"Thi thể này cũng còn......tươi quá a!" Tống Dật ở dưới móng vuốt của Lưu Dục yên lặng nuốt nước miếng một cái an ủi.
Lưu Dục cảm giác được ánh mắt nàng nhìn chăm chú nóng rực, nhanh chóng quét mắt qua ba cổ thi thể một cái, đặc biệt có hai thi thể bị lột áo ngoài, đang quần áo bất chỉnh, lộ ra lồng ngực rắn chắc đẫm máu.
Hắn đem người vứt qua, thân mình nhỏ đến khó phát hiện mà nhích một chút,
ngăn trở tầm mắt của Tống Dật, nói: "Xuyên vân tiễn nằm trong túi tên."
*xuyên vân tiễn là pháo hiệu
Tống Dật nháy mắt hiểu ra, đối phương mặc quần áo của Trung úy quân, khó bảo đảm là không phải có mưu đồ khác, tỷ như, mượn thân phận Trung úy quân
để tiếp cận giết hại người nào đó, lần này người vào bãi săn đều là danh môn vọng tộc, không chấp nhận có sai sót.
Tống Dật mới vừa bò lên trên được vài bước, liền nghe thấy một tiếng xé gió
vang lên, nổ vang ở trên không. Lư Quân Mạch thu hồi mũi tên rồi nhìn
Tống Dật đang lổm ngổm bên dưới, chân thành kiến nghị: "Giờ này khắc
này, Tống cô nương hẳn là thét chói tai ngất xỉu mới đúng. Phải biết
rằng, nữ tử biểu hiện càng kiên cường, nam nhân càng cảm thấy không cần
thương tiếc, việc này thật sự rất không có lời!"
"Thái độ như nhu nhược, thông thường là người có kiên cố hậu thuẫn, mới có thể xa xỉ mà tỏ ra."
Đạo lý này là hắn nói cho nàng. Nàng còn nhớ rõ, năm đó thiếu niên khải
hoàn hồi triều, ba năm không gặp, hắn hỏi nàng, "Ngươi còn muốn gả cho
ta?"
Nàng gật đầu.
"Ta không thể giống như gia tộc của ngươi để cho ngươi dựa vào, ngươi phải
học cách tự mình kiên cường......" Năm đó thiếu niên kia bất quá mười
lăm tuổi, lại được hoàng đế tiền triều phong làm Phiêu Kị tướng quân,
đây là Phiêu Kị tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, cũng là Phiêu Kị tướng quân kiềm chế mẫu tộc của nàng. Hắn có thể trở thành chỗ dựa
cho bá tánh Cửu Châu, lại không thể trở thành chỗ dựa cho nàng.
Tống Dật cười cười, kỳ thật nàng đã thật lâu không nhớ tới quá khứ. Cảm giác được bàn tay bị cỏ dại cắt phải đau đớn, nàng năm đó, đại khái là vô
pháp tưởng tượng nàng sẽ có bộ dáng như hôm nay đi.
Trong lúc nhất thời không khí yên lặng đến đáng sợ, Lư Quân Mạch trên sườn
dốc nhìn Lưu Dục dưới sườn dốc, mà Lưu Dục thì nhìn Tống Dật còn đang
dùng cả tay lẫn chân bò lên, không tự giác mà lên theo, đang muốn đem
nàng nâng lên trên, Lư Quân Mạch vào lúc này lại hướng Tống Dật vươn
tay, mà Tống Dật cũng không chút do dự bắt được bàn tay rắn chắc của
hắn, được kéo một hơi lên khỏi sườn dốc.
Tống Dật bên này mới vừa đứng vững, đã thấy Lưu Dục lên tới nơi, yên lặng
lau mồ hôi, cười nói với Lư Quân Mạch: "Ta nếu ngất xỉu, ngươi có thể
bảo đảm Dự Vương sẽ không thừa cơ đem ta nướng sống hay không?"
Lư Quân Mạch sờ sờ cằm, nghiền ngẫm mà liếc nhìn Lưu Dục một cái, nói: "Cái này, ta thật đúng là không thể bảo đảm."
"Các ngươi nếu tiếp tục dây dưa, lửa nướng rất có thể sẽ đến." Lưu Dục chỉ
chỉ vết máu bên cạnh, vết máu một đường chảy đến nơi xa, "Đây chỉ là một chỗ vứt xác. Thông thường, mục đích vứt xác chỉ có hai cái, một, che
dấu hiện trường vụ án thật sự, hai, che dấu thi thể. Thi thể bị một kiếm cắt yết hầu, huyết chảy như chú, mà vết máu này nếu không tính sai, hẳn là từ nơi án phát sinh vẫn luôn chảy đến nơi vứt xác này. Vậy hai mục
đích kia của hắn đều không thể đạt tới. Bãi săn cỏ cây um tùm, nói vậy
mấy vết máu này đều lây dính trên bụi cỏ, muốn loại bỏ những dấu vết
này, các ngươi cảm thấy phương pháp ngắn gọn nhất là cái gì?"
"Lửa!" Tống Dật hoảng sợ. Nếu châm lửa ở bãi săn, bọn họ cũng thật có thể bị lửa nướng chết.
"Các ngươi có phải suy nghĩ nhiều quá hay không, nếu phải dùng lửa, sao phải mất công dời xác?"
Đây...đúng là một vấn đề.
"Như thế nào, trả lời không được?" Lư Quân Mạch khó được đắc ý một lần, Lưu
Dục lại không để ý đến hắn. Lúc này, Tống Dật nói tiếp: "Rủi hắn ngu thì sao? Trong lúc hoảng loạn, không dự đoán được sẽ để lại nhiều vết máu
cho người tìm ra như vậy. Thà rằng tin là có còn hơn là không, nếu bãi
săn cháy, cuối thu mát mẻ, chính là rất khó dập tắt."
"Tống cô nương nói như vậy, thật ra có thể tin một chút." Dứt lời, lên ngựa,
thuận tay nâng luôn nàng lên lưng ngựa, Lưu Dục vươn tay tới lại chụp
hụt, liếc Lư Quân Mạch một cái, vung roi đi trước, men theo vết máu mà
tìm.
Khi Tống Dật ngồi ổn trên lưng ngựa của Lư Quân Mạch, nhìn thấy chính là bóng dáng nam nhân kia lạnh nhạt rời đi, thở dài.
Chỗ phát sinh án mạng cách nơi vứt xác xa vượt khỏi tính toán của bọn họ.
Ngựa đi mất một chén trà nhỏ mới đuổi kịp Lưu Dục đằng trước, Lưu Dục mới vừa dập tắt một đống lửa nhỏ.
"Người này thật sự ngu như vậy! Xem ra là lần đầu tiên giết người đi!" Lư Quân Mạch kết luận, có thể kinh hoảng thất thố đến bỏ sức đi dời xác như
vậy, cũng thực sự là làm khó hắn.
Rất nhanh, đã có kị binh Trung úy quân phòng thủ bãi săn dọc theo vết máu đuổi tới.
Lưu Dục chỉ ra nơi ba người ngộ hại, nhìn từ dấu vết hiện trường, cũng
không có đánh nhau, mà miệng vết thương rõ ràng là bị tập kích chính
diện.
Việc này chứng tỏ
bọn họ đối với hung thủ không hề phòng bị, rất có thể là người quen gây
án. Người có thể quen thuộc làm Trung úy quân không phòng bị mà võ công
lại cao cường như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nơi ba người ngộ hại không xa, có một đống con mồi. Đây giống như là có
người cố ý dỡ con mồi từ trên lưng ngựa xuống để chở thi thể.
Ngựa dùng trong lần săn thú này đều là đời sau được đào tạo ra từ ngựa Ðại
Uyên cùng ngựa Mông Cổ, trọng tải cùng tốc độ đều cao hơn so với ngựa
Mông Cổ bình thường, chở ba nam nhân trưởng thành, cũng không coi là
việc khó.
Một đầu khác,
trên một thân cây khô có vài vết máu, vỏ cây loang lổ còn vươn vài sợi
tóc dài, như là có người đâm đầu vào cây để lại. Chung quanh cây này có
dấu vết cỏ xanh bị dẫm đạp, bước chân hỗn độn, như là có người xô xát
vật lộn ở đây.
Lưu Dục cầm tóc lên ngửi ngửi, nhíu mày. Đây là tóc nữ nhân không thể nghi ngờ.
Tống Dật nhận lấy, để ở chóp mũi, liền nói: "Văn Thành quận chúa thích dùng
tinh dầu hoa nhài để chải tóc, hôm nay ta đứng bên cạnh nàng rất lâu,
nhận ra mùi của nàng."
Đồng tử Lưu Dục chợt tối lại, Lư Quân Mạch vốn đang dựa vào lưng ngựa xem
diễn nghe thấy là Văn Thành quận chúa, lập tức lên ngựa, "Ta đi khắp nơi tìm xem!"
Toàn bộ dấu hiệu cho thấy, Văn Thành quận chúa rất có thể đã xảy ra chuyện.
Tống Dật ra bên ngoài đảo một vòng, bị một nhánh cây móc vào tóc, nàng theo
bản năng mà cúi đầu xuống, liền thấy một cây châu thoa nằm trên thảm cỏ, nơi châu thoa rơi xuống vừa vặn ở ngay đằng sau một cây đại thụ.
Nàng thử đứng vào cái vị trí kia, có thể nhìn xuyên thấu qua tàng cây rậm rạp, nhìn đến hiện trường vụ án bên kia.
"Phát hiện ra cái gì?" Lưu Dục thấy nàng thò thụt lén lút bên kia, cao giọng hỏi.
Tống Dật quơ quơ châu thoa trong tay, "Nhân chứng."
Từ thời khắc xuyên vân tiễn nổ vang, mọi người đã rút khỏi bãi săn, bọn
công tử hộ tống nhóm quý nữ quay về doanh địa, khi Lưu Dục cùng Tống Dật trở về, hầu như tất cả mọi người đã đến đông đủ.
"Tống tiên sinh như thế nào lại đi cùng Dự Vương?" Lập tức có người chú ý tới cặp đôi đặc biệt không hài hòa này.
Ngay sau đó ba cổ thi thể được khiêng đến, làm mấy quý nữ ở đó kinh hô một trận.
"Rốt cuộc là sao lại thế này?" sắc mặt Khai Nguyên đế ngưng trọng, bãi săn
trước đó đã được giải tán, hơn nữa còn có một ngàn Trung úy quân chia ra trông coi, nếu có việc, xuyên vân tiễn vừa nổ vang, không cần quá lâu,
Trung úy quân ở gần đó đã có thể chạy đến.
"Văn Thành quận chúa cùng Ngu đô úy còn chưa trở về sao?" Lưu Dục trước tiên tìm kiếm đội này trong đám người, quả nhiên, không thấy ai.
Lưu Dục bẩm báo mọi chuyện với Khai Nguyên đế, trực tiếp bắt đầu thẩm tra
xử lí. Bọn công tử hai mặt nhìn nhau, dư nghiệt tiền triều Trường Lưu
vương đầu tiên bày tỏ: "Ta vẫn luôn ở bên cạnh Dự Vương và Ngu cô
nương."
Những người khác cũng rất phối hợp, đều chủ động khai báo ra thời gian cùng nhân chứng.
Người duy nhất không có thời gian chứng nhân cố định chỉ có một, Vệ tướng
quân Tạ Tĩnh, bởi vì hôm nay hắn là đơn độc hành động, trong lúc đó có
đụng phải hai đội, một đội cách nơi vụ án phát sinh về phía tây, một đội khác ở phía đông.
Tạ
Tĩnh chỉ chỉ đám mồi mình mang về, "Đó là nhân chứng của ta." Đám mồi
của Tạ Tĩnh cơ hồ chất thành một ngọn núi nhỏ, so với người đứng đầu Lư
Quân Mạch cao hơn không phải một chút. Người có thể thu hoạch nhiều con
mồi như vậy, sao có thời gian đi xuyên qua bãi săn giết người. Huống
chi, những con mồi này đích xác chỉ có ở phía đông chỗ hắn đi mới có.
Tống Dật nhìn kỹ mấy con mồi này, một đám ướt sũng, giống như thợ săn của chúng nó.
"Tạ Tướng quân đây là rớt xuống nước?"
"Không cẩn thận trượt chân mà thôi."
"Ồ." Tống Dật gật gật đầu.
"Người tiến vào bãi săn, đơn độc hành động không chỉ có mình Tạ tướng quân
đi?" Ngu Thiếu Dung đã sớm nghẹn một hơi, ánh mắt ác độc mà nhìn Tống
Dật, "Trường Lưu vương ở cùng chúng ta, vậy Tống tiên sinh ngươi thì
sao? Ngươi đi cùng ai?"
"Kỳ thật, ta......"
"Không phải nàng!" Lưu Dục dứt khoát nói, chẳng lẽ kêu hắn ở ngay trước mặt
mọi người thừa nhận con mồi của mình vẫn luôn bị tên hỗn đản này trộm
đi?
"Hung thủ hẳn là
người mà Trung úy quân không hề phòng bị, hơn nữa, hung khí là vũ khí
sắc bén rất nhỏ rất mỏng. Từ đường biên miệng vết thương tới xem, là
trực tiếp cắt ngang, nói cách khác, hung thủ có chiều cao không khác mấy so với người chết. Ba người này đều có chiều cao khoảng sáu thước, với
thân cao của các cô nương ở đây, miệng vết thương cắt ra sẽ nghiêng ra
phía trước."
"Nếu là một kích, vì sao không thể bật lên giết người?" Ngu Thiếu Dung có chút không phục.
Lưu Dục gọi người đem ba cổ thi thể xếp thành một hàng dùng chân làm đường
cơ sở, lại nhìn miệng vết thương, nói: "Miệng vết thương sâu đến yết
hầu, kẻ có thể nháy mắt lấy tính mạnh ba người, không phải là cao thủ
thì không thể. Bởi vậy cũng có thể thấy, hung khí hẳn là loại vũ khí như trường kiếm, đoản kiếm chủy thủ hoàn toàn không làm được chuyện này.
Cho nên, thỉnh chư vị đem vũ khí mình tùy thân mang theo lấy hết ra."
Khai Nguyên đế nghe xong lên tiếng: "Người hiềm nghi ở bên trong chúng ta?"
"Trước mắt còn không thể bài trừ khả năng này."
Khai Nguyên đế đi đầu lấy kiếm của mình ra, Hoàng Thượng cũng đã làm thế,
những người khác sao còn dám có câu oán hận. Tuy rằng bị hoài nghi đối
với bọn họ là một loại vũ nhục, nhưng rửa không sạch hiềm nghi, thì sẽ
phiền toái hơn nữa!
Lưu Dục đem toàn bộ binh khí tiến hành đối chiếu với miệng vết thương, không một cái thích hợp.
Tống Dật thì cẩn thận quan sát phản ứng của mấy vị quý nữ, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên người Lục Thanh Chi.
"Trong lúc săn thú, có ai gặp qua Văn Thành quận chúa cùng Ngu đô úy không?"
Lục Thanh Chi mím môi, cẩn thận nhìn thoáng qua Ngu Thiếu Dung, tay co quắp vặn khăn, Tống Dật đem toàn bộ phản ứng của nàng ta thu hết vào mắt, từ trong lòng ngực móc cây châu thoa kia ra, nói: "Đây là Dự Vương điện hạ phát hiện tại hiện trường vụ án, không biết, người này cùng hung thủ có phải có quan hệ gì hay không? Văn Thành quận chúa cùng Ngu đô úy đồng
thời mất tích, nói không chừng người này chính là đồng lõa!"
Cây châu thoa kia, bọn công tử có thể không nhận ra, nhưng nhóm quý nữ nhất định nhận ra. Bởi vì các nàng đã sớm đánh giá tường tận quần áo cùng
trang sức của các đối thủ cạnh tranh. Tức khắc, tầm mắt của tất cả mọi
người đều dừng trên người Lục Thanh Chi.
Khuôn mặt của Lục Thanh Chi trắng bệch, nhưng tốt xấu gì cũng là cao môn đại
tộc bồi dưỡng ra, lúc này cũng không hoàn toàn rối loạn. Nàng làm lơ Ngu Thiếu Dung, lập tức đi đến ngự tiền, quỳ xuống bẩm báo: "Cây châu thoa
này là đồ của thần nữ. Thần nữ đích xác nhìn thấy Ngu đô úy cùng Văn
Thành quận chúa, chỉ là lúc ấy khoảng cách có chút xa, chỉ mơ hồ nhìn
thấy Ngu đô úy tựa hồ......" Lục Thanh Chi dừng một chút, sợ hãi mà
ngẩng đầu nhìn về phía Khai Nguyên đế.
Khai Nguyên đế phất tay nói: "Trẫm thứ ngươi vô tội, ngươi chỉ cần đúng sự thật bẩm báo là được."
Ánh mắt Ngu Thiếu Dung trở nên khá khó coi, Lục Thanh Chi bỏ lơ nàng, tiếp
tục bẩm báo: "Thần nữ thấy Ngu đô úy muốn khinh bạc Văn Thành quận chúa, bị Văn Thành quận chúa đánh một bạt tai, sau đó, thần nữ không dám nhìn lén nữa, lúc ấy chỉ có một mình, lại không dám tùy tiện xông ra, liền
nghĩ đến tìm vài người hỗ trợ."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, thần nữ đụng phải ba tướng sĩ tuần tra của Trung úy quân......"
"Chính là ba người kia?"
Lục Thanh Chi run run rẩy rẩy tiến lên, sợ hãi mà nhìn thoáng qua, vội vã thu hồi tầm mắt.
"Thỉnh Lục cô nương nhìn cẩn thận." Lưu Dục không thích nữ tử quá mức nhu
nhược, đặc biệt nhu nhược nhút nhát đến làm hỏng chuyện vào thời khắc
mấu chốt. Lục Thanh Chi cơ hồ muốn khóc, thân thể nhỏ bé run rẩy, những
người khác nhìn cũng có chút không đành lòng, nhưng gặp qua kia ba người có thể chỉ có mình nàng ta, chuyện này chỉ có nàng ta mới có thể hoàn
thành.
Mắt thấy quý nữ
Lục gia muốn trợn trắng mắt ngất xỉu, Tống Dật tiến lên nói: "Không bằng ta đem hình dạng ba người này vẽ xuống, chỉ vẽ bộ dáng lúc sinh thời
của bọn họ, như vậy, nhìn sẽ không đáng sợ."
Lục Thanh Chi như được đại xá, vội vã gật đầu, gật đến một nửa mới ý thức
được, chuyện này không phải do nàng định đoạt, vì thế vô cùng đáng
thương mà đem tầm mắt dạo một vòng qua mặt Dự Vương cùng Khai Nguyên đế.
Không biết vì sao, Lưu Dục giờ phút này cảm giác phi thường khó chịu. Lục
Thanh Chi sợ hãi nhút nhát, làm chậm trễ đại sự, hắn bất mãn, nhưng bộ
dáng Tống Dật không biết sợ xung phong nhận việc như vậy càng làm cho
hắn bực bội. Hắn không biết cơn giận này từ đâu mà tới, nên cũng không
biết phải trút ra chỗ nào.
Vì thế, khi Tống Dật bày bút mực ra để vẽ chân dung người chết, liền cảm
thấy hàn khí từ người nào đó không ngừng tụ tập vào huyệt Bách Hội trên
đỉnh đầu mình.