Để
điều hòa mâu thuẫn giữa Tang Hoàng Hậu và Dung Quý Phi, Khai Nguyên đế
tổ chức một bữa tiệc trong vườn. Đây là từ sau lần Diêu Huệ phi trúng
độc, hai nữ nhân lần đầu gặp lại, cũng là lần trọng thần hai bên hội tụ
lần nữa sau chuyện kia.
Điểm quan trong nhất của bữa tiệc chính là thưởng cảnh, uống rượu ăn thịt,
ngâm thơ làm phú. Thưởng cảnh là dành cho hai nữ tử thân phận cao quý,
uống rượu ăn thịt là dành cho sứ giả của Thổ Cốc Hồn, còn chuyện phong
nhã như ngâm thơ đối câu thì dành cho quần thần Nam triều nghe ngóng
tiêu khiển.
Bữa tiệc được tổ chức trong Thanh Hòa viên, Thanh Hòa viên có một dòng suối nước
nóng, chảy xuống từ ao nước nóng trên Thượng Dương cung, chảy xuyên qua
toàn bộ Thanh Hòa viên, cung nhân bày đầy các loại mỹ thực ở hai bên bờ
suối, để người dạo chơi trong vườn hưởng dụng.
Khai Nguyên đế tay trái dắt Dung Quý Phi, tay phải nắm Tang Hoàng Hậu, tươi
cười rạng rỡ. Hai nữ nhân bằng mặt không bằng lòng, nhưng ngoài mặt lại
không có trở ngại, nếu không hiểu biết nội tình, còn tưởng là một nhà ba người rất hài hòa.
Vì
hai nữ nhân này, Khai Nguyên đế cũng phí một phen công phu lớn, thậm chí còn cố ý mời lão Quốc trượng Thành Quốc công phụ thân của Tang Hoàng
Hậu, cùng với Trung Dũng Hầu Mộ Dung Chử huynh trưởng của Dung Quý Phi,
đến hành cung suối nước nóng.
Tang gia vì trợ giúp Lưu Càn đoạt thiên hạ, đã hy sinh rất nhiều, hai huynh
trưởng của Tang Hoàng Hậu một người chết trận sa trường, một người khác
khi đang lẻn vào quân địch nghĩ cách cứu Lưu Càn thì bị giết, lưu lại
một nhà cô nhi quả phụ, hiện giờ một cái gia tộc khổng lồ vẫn phải cần
vị lão phụ thân này lo liệu.
Mộ Dung thị từ khi Nam Yến diệt quốc, lại thu liễm mũi nhọn, tu thân dưỡng tính, mỗi năm vào kinh tham gia đại triều hội đều là vị Trung Dũng Hầu
Mộ Dung Chử này. Theo Mộ Dung Chử đến còn có một người, là Nguyên Khang
đệ đệ của Nguyên Chiêu.
Mộ Dung Cửu nhìn thấy Nguyên Khang thì rất kinh ngạc, thậm chí không thể
tin vào hai mắt mình, còn nhịn không được quay đầu lại nhìn Khai Nguyên
đế.
Khai Nguyên đế mỉm
cười vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói: "Đi, đi ôn chuyện với huynh trưởng đệ
đệ của ngươi đi, các ngươi cũng đã lâu không nói chuyện riêng rồi."
Mộ Dung Cửu tạ ơn rời đi, Khai Nguyên đế quay đầu lại tiếp đón lão nhạc
phụ uống rượu, Tang Hoàng Hậu đương nhiên cùng đi bên cạnh. Đôi cha vợ
con rể bọn họ cảm tình vẫn luôn rất tốt, Khai Nguyên đế tuy rằng đã làm
vua của một nước, lại rõ ràng là làm một đứa con trai hiếu kính vị nhạc
phụ này.
Ba người ở bên
nhau, nói đều là chuyện nhà, tẩu tử như thế nào, cháu trai ra sao, như
thế như vậy. Đột nhiên nghe được sẽ không ai nghĩ đây là vua của một
nước đang nói chuyện với một vị quốc công.
Tang Hoàng Hậu rót rượu gắp đồ ăn cho phụ thân, không chịu chút lễ nghi chế
ước nào, mặt cũng điềm tĩnh, nhìn không ra cảm xúc cực đoan của mấy ngày trước đó.
"Nhạc phụ không phải thích thịt bò Tây Tạng sao? Vừa lúc Thổ Cốc Hồn có tiến cống, ta đi lấy một ít lại đây cho ngài nếm thử."
Loại việc nhỏ này đương nhiên không cần vua của một nước khom người đi làm,
Lưu Càn rời đi, là muốn cho hai cha con chút thời gian đơn độc ở chung.
Khai Nguyên đế vừa đi khỏi, Thành quốc công thu lại nụ cười, nhìn nữ nhi,
khổ tâm khuyên nhủ: "Ngươi a tính tình không thể quá quật, hiện tại là
nhất quốc chi mẫu, mọi chuyện không thể sơ xuất. Dung Quý Phi phạm sai
lầm, có Hoàng Thượng chịu trách nhiệm, ngươi so đo với nàng làm cái gì?"
Lưu Càn đột nhiên mời đám hoàng thân quốc thích này đến hành cung suối nước nóng, những người này sao có thể không thám thính nguyên do.
Tang Hoàng Hậu không nói lời nào, yên lặng rót rượu cho phụ thân.
Thành Quốc công thở dài, "Vi phụ biết ngươi khinh thường làm nhất quốc chi
mẫu gì đó, chỉ muốn sống cuộc sống thanh thanh đạm đạm, giúp chồng dạy
con, an thủ nội thất như trước kia. Nhưng mà, Hoàng Thượng chưa bao giờ
là vật trong ao, ngươi đã sớm biết có một ngày hắn muốn một bước lên
trời, nếu đã lựa chọn hắn, phải canh giữ ở bên người hắn cho tốt. Hắn là người trọng tình nghĩa, mặc dù hậu cung giai lệ 3000, cũng sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi."
Năm đó Mộ Dung Cửu tiến cung, Tang gia có rất nhiều lo lắng, sợ Lưu Càn chỉ có thể cộng hoạn nạn không thể cùng phú quý, hơn nữa tình cảm hắn dành
cho Mộ Dung Cửu là gần như điên cuồng, rất nhiều người đều lo lắng hắn
sẽ làm ra chuyện gì đó hoa mắt ù tai không hợp quy củ, cũng may, trong
chuyện đại sự hắn rất có chừng mực, dù sủng ái Mộ Dung Cửu, cũng sẽ
không để cho nàng thay đổi bố cục triều đình.
Thành Quốc công khuyên nhủ một phen, Tang Hoàng Hậu vẫn nghe xong, cũng không biết nghe vào nhiều ít.
Một khắc sau, Lưu Càn bưng thịt bò Tây Tạng đến, trên mặt Thành Quốc công lại khôi phục nụ cười hòa ái.
Bên này trò chuyện vui vẻ, bên kia Mộ Dung Chử liền nhìn qua bên này vài
lần, "Hoàng Thượng đối với Tang Khanh Khanh thật sự là không rời không
bỏ."
Lời này có ý vị
không rõ, Mộ Dung Cửu ngẩng đầu nhìn huynh trưởng, khóe miệng chứa ý
cười, nhưng nụ cười kia rất lạnh, lời ra khỏi miệng lại có vài phần chế
giễu, nàng nói: "Nam nhân nếu cả điểm đạo đức mấu chốt căn bản cũng
không giữ được, thì cũng không xứng làm nam nhân!"
Sắc mặt Mộ Dung Chử thay đổi mấy lần, quay đầu nhìn Mộ Dung Cửu, Mộ Dung Cửu vẫn mang nụ cười như có như không kia.
Năm đó Phù Tần sụp đổ, Mộ Dung thị phân ra làm nhiều nhánh, chi này của bọn họ xem như tương đối bạc nhược, mượn thêm thế lực của Nguyên gia mới có thể thành lập được Nam Yến. Nguyên gia vốn ủng hộ Diêu gia, dựa vào cái gì mà ủng hộ Mộ Dung thị hắn, còn không phải là vì trưởng tử Nguyên
Chiêu coi trọng Mộ Dung Cửu hay sao?
Mộ Dung Chử cùng phụ thân cứ nghĩa vô phản cố mà đem muội muội bán đi như vậy.
Đã vậy thì thôi đi, Tấn Quốc phá Nam Yến, vì bảo mệnh, lại nghĩa vô phản
cố mà đem Mộ Dung Cửu bán cho Lưu Càn. Làm những chuyện như vậy, đừng
nói làm phụ huynh người khác, chỉ cần thân là nam nhân, cũng làm cho các nam nhân khác cảm thấy hổ thẹn.
Thái độ của Mộ Dung Cửu rõ ràng không có biến hóa, Mộ Dung Chử lại cảm thấy
vạn phần xấu hổ, nhịn không được quay đầu nhìn Nguyên Khang, hy vọng hắn thể giải vây, kết quả Nguyên Khang căn bản không nhìn bọn họ, mà tầm
mắt gắt gao khóa trụ Lưu Càn, sát khí lóe lên trong mắt.
Mộ Dung Chử hoảng sợ, vội vã kéo hắn một cái, "Ngươi muốn làm cái gì?"
Nguyên Khang quay đầu lại, nhàn nhạt trả lời: "Không có gì."
Mộ Dung Chử dứt khoát kéo hắn đến một cái đình có vườn hoa bao quanh, nơi
này nhìn không đến Lưu Càn, cũng không có những người khác, tiện nói
chuyện. Mộ Dung Chử là sau một phen tự quyết định, mới đem vấn đề chuyển tới trọng điểm của việc hắn tới lần này.
Hắn nói: "Tuổi của Quý Phi nương nương cũng không nhỏ, là lúc nên đứng đắn
có hài tử. Tang Hoàng Hậu khi còn trẻ bị tổn thương, chỉ có một nữ nhi,
nếu Quý Phi nương nương sinh được nhi tử, với sủng ái mà Hoàng Thượng
dành cho ngươi, lập làm trữ quân, cũng không phải là việc gì khó. Phụ
thân còn cố tình thỉnh lang trung phối thuốc cho nương nương, để điều
dưỡng thân mình."
Những lời này, trong mười năm qua nàng không biết đã nghe bao nhiêu lần.
Mộ Dung Cửu cảm thấy, nếu đổi vào thời nhà Hán, những lời này tuyệt đối
không nên xuất ra từ miệng một nam nhân, kiểu gì cũng nên để nữ nhân tới truyền đạt, vị huynh trưởng này của nàng sao có thể công khai đi nói
những lời này với nàng như vậy?
Bên này vừa dứt lời, Nguyên Khang cũng không chịu thua, nói: "So với chuyện dùng con nối dõi để làm cớ, tương lai còn không được rõ ràng, không
bằng ám sát huynh đệ Lưu thị, trực tiếp cướp giang sơn của hắn, như vậy
thì không cần ăn nhờ ở đậu, phụ thuộc mà sống qua ngày!"
Mộ Dung Chử hết hồn nhìn xung quanh, xác định người gần nhất cũng đứng
cách đó mười trượng có hơn, lúc này mới thấp giọng trách cứ: "Ngươi
không cần đầu sao? Loại lời nói đại nghịch bất đạo này sao có thể nói
tùy tiện như vậy?"
"A, ta bất quá là dám nói ra mà thôi, trong lòng Trung Dũng Hầu chưa chắc không nghĩ như vậy đi?"
"Ngươi......"
"Các ngươi còn nhớ rõ bổn cung là cái người sống sao?"
Mộ Dung Cửu cười như không cười mà nhìn hai huynh đệ này, đối với loại
tranh chấp như vậy, nàng đã sớm chết lặng, trước khi vào cung, ngày nào
cũng có thể nghe thấy các loại âm mưu quỷ kế như vậy như kia, một đám
nam nhân trốn ở sau lưng nữ nhân đem nữ nhân làm quân cờ, tự cho là đang bày mưu lập kế, có thể quyết thắng ngàn dặm, kết quả còn không phải là
một đám bất lực hay sao!
"Bổn cung có quyết định của bổn cung, còn không tới phiên kẻ nào khoa tay
múa chân!" Cho dù nàng muốn giết Lưu Càn, thì cũng là vì chính nàng, mà
không phải vì đám người ngu xuẩn này.
Nguyên Khang dù gì cũng là thiếu niên khí phách, lời này của Mộ Dung Cửu hắn
lại không thích nghe, "Tẩu tử hẳn còn nhớ rõ huynh trưởng ta là chết như thế nào đi? Thân là vợ góa của hắn, ngươi ép dạ cầu toàn đi hầu hạ kẻ
thù giết chồng, không muốn trả thù, ngược lại an ổn hưởng lạc, ngươi
không làm thất vọng huynh trưởng đã chết của ta sao?"
Mộ Dung Cửu vốn dĩ đứng dậy định đi, nghe thấy những lời này, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống, nụ cười trên mặt ngược lại càng đậm hơn, "Nguyên
Khang, bổn cung nể tình ngươi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, những lời này
hôm nay bổn cung coi như không nghe thấy." Dứt lời phất tay áo bỏ đi.
Còn nhớ năm đó, đứa nhỏ này chính là nàng ẵm bồng lớn lên, không nghĩ tới......ha hả.
Nguyên Khang tức giận đến sắc mặt xanh mét, Mộ Dung Chử chỉ nhíu mày, nói: "Quý Phi quân cờ này, sợ là không thể dùng."
Mộ Dung Cửu mới ra ngoài, cơn giận trên mặt còn sót lại chưa tiêu, Mộ Khôi đã tìm được nàng, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, "Quý Phi nương
nương hôm nay hỏa khí có chút lớn."
Mộ Dung Cửu liếc mắt nhìn hắn, hơi thở nhanh chóng thu liễm, nói: "Mộ Khôi mấy ngày gần đây tựa hồ cuộc sống cũng ngày ngày khó an."
Mộ Khôi không thích vòng vo, nói thẳng, "Hôm qua Hàn Duyên Bình là đi tìm nương nương?"
Lưu Dục biết theo dõi hắn rồi theo dõi Hàn Duyên Bình, hắn đương nhiên cũng biết sắp xếp cái đuôi đi theo Hàn Duyên Bình. Chẳng qua người của hắn
không lẻn vào được tẩm cung của Dung Quý Phi.
Mộ Dung Cửu nghĩ nghĩ, "Cái này a, hôm qua Dự Vương cũng tới hỏi qua bổn cung."
Mộ Khôi sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, hắn đây là bị Lưu Dục lừa. Nói cái gì mà đáp ứng cùng hắn trao đổi, kỳ thật là muốn dụ hắn lộ ra át chủ bài,
quá con mẹ nó gian trá!
"Ý, đây là Lũng Tây vương?" Bên kia Mộ Dung Chử ra chậm hai bước, đằng sau đương nhiên còn có Nguyên Khang.
Mộ Dung Cửu dùng khóe mắt dư quang quét hắn một cái, rồi giới thiệu với Mộ Khôi: "Trung Dũng Hầu Mộ Dung Chử."
Mộ Dung Chử liếc nhìn Mộ Dung Cửu một cái, bất luận yếu tố cần để phong
tước là gì cũng không bằng việc ngươi là huynh trưởng ruột thịt của Quý
Phi nương nương, nhưng cố tình vị muội muội này lại xem nhẹ thân phận
này.
Mộ Khôi thông minh cỡ nào, rất nhanh đã ngửi ra trong đó có kỳ quặc, nụ cười càng đậm, ánh mắt lại rút đi độ ấm.
Mộ Dung Chử đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ chạy ra lúc này, đều là
Tiên Bi Mộ Dung thị, Mộ Dung Chử tuyệt đối không có khả năng là không có ý định mượn sức Thổ Cốc Hồn. Nhưng Mộ Khôi sẽ không vì một cái Mộ Dung
thị đã không còn là người một nhà từ hơn trăm năm trước mà đi thay đổi
bố trí chiến lược của Thổ Cốc Hồn, ngoài mặt cũng liền ra vẻ có lệ.
Mộ Dung Cửu ứng phó xong hai câu, rồi lấy cớ thân mình mệt mỏi, muốn nghỉ
ngơi một chút, liền rời đi. Nàng không có mặt, Mộ Khôi liền khách khí,
khách khí đến độ Mộ Dung Chử hoàn toàn không thể có bất luận tiếp xúc
thân thiện nào hơn với hắn.
Từ lúc này, Mộ Dung Chử liền minh bạch, Quý Phi muội muội này của hắn là hoàn toàn không thể để cho hắn sử dụng nữa!
Những người này đi đi tới tới, đương nhiên không thể chạy thoát khỏi nhãn
tuyến của đám tiểu đồ lệ Tư Lệ Đài, Lưu Dục uống rượu cùng với Triệu
Thành, Trường Lưu vương ở bên kia, mượn cớ đi nhà xí, tiểu đồ lệ đem
tình huống của Mộ Dung thị bên kia bẩm báo chi tiết hết một lần. Tuy
không thể nghe thấy đối thoại của Mộ Dung Chử cùng Mộ Dung Cửu, nhưng
mặt ngoài thoạt nhìn, Mộ Dung Cửu cùng hai huynh đệ kia tựa hồ là tan rã trong không vui.
Tiểu đồ lệ cũng vô pháp xác định đây là chân thật hay là giả vờ để qua mắt người khác.
Lưu Dục không tỏ ý kiến, Mộ Dung Cửu người này thập phần kiêu ngạo, trong
mắt không chấp nhận được hạt cát, những tộc nhân đó của nàng ta là cái
tính tình gì thì Lưu Dục cũng biết một chút, với tính cách của Mộ Dung
Cửu, không thích bọn họ là bình thường. Còn về chuyện Mộ Dung Chử tiếp
xúc Mộ Khôi, thì càng không cần lo lắng, Mộ Khôi nhìn có vẻ bình dị gần
gũi, nhưng vị này tuyệt đối là một minh quân rất có mưu lược, về công về tư hắn đều tuyệt đối sẽ không làm bạn với lũ hề kia.
Bữa tiệc bên này đã tiến hành đến một nửa, bên kia Hàn Duyên Bình thân mặc
áo bào trắng, đầu tóc rũ rượi, hình dung tiều tụy đi vào Thanh Hòa viên. Dọc theo đường đi làm cho mấy Trung úy quân ghé mắt, thái giám cung nữ
càng tròn mắt mà nhìn. Hắn nặng nề quỳ mọp xuống trước mặt Khai Nguyên
đế, tinh thần vô dụng đến độ Tang Hoàng Hậu cũng bị hoảng sợ.
Lập tức tất cả mọi người đều tụ tập lại, Dung Quý Phi cũng phát sinh hứng
thú, thong thả ung dung ngồi xuống bên cạnh Khai Nguyên đế, xem thử tên
hèn nhát này có thể làm ra sự tình gì.
Hàn Duyên Bình nặng nề dập đầu trên mặt đất, nói: "Thần có tội, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt!"
Khai Nguyên đế nhìn chung quanh, thấy Lưu Dục đã theo đám người mà đến, liền hỏi: "Ô, Hàn ái khanh thân là họa sư cung đình ngự dụng, cho tới nay
vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, họa kỹ siêu quần, có tội gì?"
Hàn Duyên Bình dập đầu, bẩm báo: "Tội thần tự cho là nhân phẩm phong lưu
tài cao bát đẩu, trêu chọc Tống Dật, hại nàng vì ta mà phạm phải tội lớn ngập trời, thần...thần tội đáng chết vạn lần!"
Ta đi! Hắn chỗ nào nhân phẩm phong lưu tài cao bát đẩu? Nima ngươi đây là
đang thỉnh tội hay là đang khoe khoang? Còn nữa, chút kỹ xảo quèn này
của ngươi mà có thể hấp dẫn được Tống Dật? Ngươi là đang mộng tưởng hão
huyền hay gì?
Cố tình Hàn Duyên Bình nói rất nghiêm trang, sắc mặt nghiêm túc, khí thế kia như
quyết tâm chịu chết lại đây thỉnh tội, có điều những lời này......
Dung Quý Phi lập tức cười ra tiếng, Lưu Dục thay đổi sắc mặt, Mộ Khôi thì
trực tiếp mặt vô biểu tình mà nói: "Ta có thể đập hắn một trận không?"
Bên cạnh đột nhiên đưa qua một cây gậy, Mộ Khôi quay đầu nhìn, đây đúng là
thị vệ của Lưu Dục mà hắn đụng phải trong lần đầu đưa cơm vào ngục. Mộ
Khôi uyển chuyển tỏ vẻ: "Bổn vương tay không dùng quyền càng có lực sát
thương."
Tiểu Đào Đào đánh giá hắn vài cái, xác định đây là sự thật, liền không cưỡng cầu nữa.
Mộ Khôi: "......"
Khai Nguyên đế buồn cười nghe Hàn Duyên Bình nói xong, vì phải che dấu ý
cười trong mắt, cố ý quay đầu hỏi: "Hoàng Hậu ngươi thấy thế nào?"
Tang Hoàng Hậu nhìn về phía Dung Quý Phi, trả lời: "Dù gì thì Tống Dật là do Dung Quý Phi thỉnh vào cung, nên hỏi ý tứ của nàng mới đúng."
Đã đến mức này rồi, Dung Quý Phi cũng không né tránh, đứng ra, thong thả
ung dung thi lễ với Đế Hậu, nói: "Thần thiếp tất nhiên là tin tưởng con
người Tống Dật, nàng hiểu đại thể coi trọng đại cục, nên sẽ không vì tư
dục bản thân mà đi tổn hại Diêu Huệ phi. Việc này bên trong chắc là có
hiểu lầm."
Tuy rằng
chuyện của Diêu Huệ phi cũng không có công khai, nhưng có vài người
thông minh có thể suy ra một chút. Tống Dật hủy đi âm mưu của Diêu Huệ
phi, bị Diêu Huệ phi tính kế, là hợp tình hợp lý, chỉ là thân phận địa
vị của nàng thấp kém, mà Diêu Huệ phi đúng là bị thương, cho nên dù sao
thì cũng cần để lại mặt mũi cho sĩ tộc.
Đương nhiên, bọn họ cũng không biết Lưu Dục đang đánh cái ván cờ gì.
Lấy thân phận của Dung Quý Phi, muốn đảm bảo cho Tống Dật, việc này liền
được giải quyết dễ dàng. Chỉ là không nghĩ tới Lưu Dục sẽ đứng ra phản
đối, "Diêu Huệ phi thương thế chưa lành, thả Tống Dật ra tù, chung quy
có chút không thỏa đáng, không bằng đưa nàng vào Tư Lệ Đài, để Tư Lệ Đài coi chừng, được không?"
Dung Quý Phi cười đến mắt híp lại, "Tư Lệ Đài dù sao cũng là nơi nam nhi tụ
tập, Tống Dật một nữ tử trong sạch đơn độc qua đó, thực sự không thỏa
đáng. Không bằng đưa Tống Dật vào trong cung của bổn cung, để Tư Lệ Đài
phái người coi chừng, như vậy có thể thỏa mãn mọi bề."
"Quý Phi nói có lý, A Dục, liền làm như vậy đi."
Cuối cùng, Hàn Duyên Bình phát hiện hắn tựa hồ căn bản không thể xen vào một câu nào. Nhưng Tống Dật có thể được thả ra, hắn đã vui mừng khôn xiết,
lập tức liền về phòng rửa mặt một phen, mặc vào quan phục mới tinh, cao
hứng phấn chấn mà đích thân đi thiên lao đón người.
Tống Dật mắt còn buồn ngủ nhập nhèm, nhìn về phía Hàn Duyên Bình đã rực rỡ
hẳn lên, một lúc lâu sau còn chưa phục hồi lại tinh thần.
"Ta làm được rồi!" Hàn Duyên Bình nói.
"Cái gì?" Tống Dật không rõ nguyên do hỏi lại một tiếng.
Vì thế Hàn Duyên Bình đem chuyện mình minh tư khổ tưởng như thế nào, hạ
quyết tâm chịu chết đi ngự tiền thỉnh tội ra sao, cuối cùng cảm động Đế
Hậu, võng khai một mặt thao thao bất tuyệt thêm mắm thêm muối mà nói cho Tống Dật nghe.
Đại khái
hắn hưng phấn kích động quá mức, thậm chí còn tìm từ lung tung rối loạn, kể chuyện quá lộn xộn, Tống Dật phải phí rất nhiều tâm tư mới nghe
hiểu.
Nghe xong, Tống Dật cuối cùng chỉ nghi hoặc vì cái gì mà Lưu Dục muốn kiên trì đưa nào vào
dưới mí mắt Tư Lệ Đài? Lại nhìn đám người trông cửa lao đều là người của Tư Lệ Đài, hay là hắn đang đề phòng nàng làm cái gì?
"Vậy...hiện giờ ngươi ta hai người đã bình an ra tù......" Nói xong 'công tích vĩ
đại' duy nhất trong hơn hai mươi năm này của hắn, Hàn Duyên Bình túm góc áo co quắp, "Có phải có thể chuẩn bị hôn sự hay không?"
"Hả?"
Biến chuyển này có chút lớn, Tống Dật hoàn toàn chưa bẻ lái kịp.
Hàn Duyên Bình bị một tiếng 'hả' này của nàng làm cho mặt đỏ tai hồng, "Ta không chê diện mạo của ngươi."
Tống Dật ngốc, để biểu hiện càng có thành ý hơn một chút, Hàn Duyên Bình bổ
sung: "Túi da bất quá vật ngoài thân, cuối cùng sẽ theo năm tháng mà xói mòn, chỉ cần nhân phẩm tài tình tốt là được."
Tống Dật nghiêm túc nghĩ nghĩ, sâu sắc chấp nhận, có điều... "Có điều là ta ghét bỏ diện mạo của ngươi."
Hàn Duyên Bình bị nghẹn đến thiếu chút nữa mắt trợn trắng, nhìn Tống Dật
lần nữa, nàng vậy mà nghiêm túc, không khỏi dạy bảo: "Ngươi không thể
đua đòi, Dự Vương điện hạ kia mới là không có khả năng cùng ngươi ở bên
nhau."
"Nhưng mà ta chính là thích hắn thì làm sao bây giờ?" Tống Dật cũng rất bất đắc dĩ a.
Hàn Duyên Bình trừng thẳng mắt, "Ngươi...ngươi sẽ không phải là muốn bội tình bạc nghĩa đi?"
Ai bội tình ngươi? Hình như vẫn luôn là một mình ngươi tình nguyện mà tự biên tự diễn đi?
Tống Dật vỗ vỗ vai của hắn, lời nói thấm thía: "Hàn tiên sinh, ngươi cứu ta
ra tù, ta rất là cảm kích, ân oán giữa chúng ta huề nhau từ đây, ai cũng không nợ ai, ngươi cũng không cần lại vì báo ân mà cố cưới ta, chuyện
này không phải rất tốt sao?"
Tốt chỗ nào?
Nếu lời này là trước kia nói ra, Hàn Duyên Bình có lẽ sẽ thở phào một hơi,
hắn đã cố mà đáp ứng phụ thân ở chung với Tống Dật cho tốt thật sự là vì khi ở Thượng Lâm Uyển Tống Dật đã cứu hắn, sau khi biết được diện mạo
kinh thiên địa khiếp quỷ thần kia của Tống Dật, chút kết nối miễn cưỡng
bởi vì báo ân gắn bó ở bên nhau đã bị hắn đơn phương chặt đứt.
Nhưng hiện tại, hắn không muốn chặt đứt.
Tống Dật nói rất có đạo lý, thậm chí nói đến suy nghĩ hắn đã từng tâm tâm
niệm niệm, theo lý thì không cần cưới nữ tử xấu xí như vậy, không cần lo lắng đời sau không có mặt mũi gặp người, hắn nên thấy may mắn mới đúng, nhưng là vì cái gì mà hắn không tình nguyện như vậy chứ, phẫn nộ, oán
trách, thật nhiều cảm xúc tuôn ra, làm hắn không thể nào mở miệng.
"Ngươi nhất định có thể tìm được cô nương tốt hơn!" Tống Dật nói rất là kiên
định, dứt lời, xoay người, không hề lưu luyến mà theo tiểu Đào Đào giúp
nàng dọn đồ rời đi.
Hàn
Duyên Bình muốn nói gì đó lại không thể mở miệng, muốn bắt trụ cái gì
đó, vươn tay ra lại cả ngọn tóc của Tống Dật cũng chưa đụng tới, hắn cứ
mờ mịt mà sững sờ ở tại chỗ như vậy, không biết làm sao, đáng thương cực kỳ.
Chúng ngục tốt tiếp tục ghé mắt, ở trong lòng yên lặng tặng cho hai người bọn họ một từ: Xứng đáng!
"Hắn không xứng với ngươi."
"Hả?"
Tống Dật theo ở phía sau, không nghe rõ lời Tiết Đào nói đằng trước, Tiết
Đào liếc xéo nàng một cái, lỗ tai có chút hồng, đáp: "Không có gì."
Tống Dật vẫn ở thiên điện mà nàng ở trước kia, nàng còn chưa vào cửa, liền
nhìn thấy một tòa thiên điện ở bên kia đang ra ra vào vào thật nhiều
người. Tống Dật đứng ở bậc thang nhìn nhìn, hỏi Tiết Đào: "Có người vào
ở?"
Tiểu Đào Đào đáp: "Một đường muội của Dung Quý Phi."
"Ý..."
Tác giả có lời muốn nói: 10 giờ đại khái còn cóthể có canh một, tưởng hướng cái bảng đơn, muốn năm ngày liên tục viết, quá khổbức... Cũng muốn vì
chính mình điểm cùng sáp