Mộ
Dung Nguyệt biết Khai Nguyên đế tới, nàng ta tình nguyện bị đánh cũng
không nói ra nguồn gốc của khăn tay, nhất định sẽ làm cho nam nhân kia
cảm động đi?
Nàng ta đem lỗ tai cẩn thận mà dán lên cửa, nghe nô tỳ ngoài điện khua môi múa mép.
"Khăn tay kia vậy mà là Hoàng Thượng thưởng cho Mộ Dung cô nương, lúc này Quý Phi nương nương coi như là đá phải ván sắt."
"Ai nói không phải? Mười năm cầu mà không được, hiện giờ xuất hiện một cái
giống như đúc, còn càng thiên chân vô tà, đích xác rất khó không làm cho người động tâm nha......"
Mộ Dung Nguyệt khóe miệng không thể ức chế mà nhếch lên trên, phảng phất
như việc thay thế để bước lên địa vị Quý Phi thậm chí bước lên Hoàng Hậu bảo tọa đã tới gần.
Đáng tiếc, chờ thẳng cho đến lúc mặt trời lặn, cũng không chờ được Khai
Nguyên đế tới thăm nàng ta một cái, tự mãn trước đó, liền bị nôn nóng
thay thế.
Đi qua đi lại
trong phòng, nàng ta cảm thấy, lửa đốt lần này vẫn là quá yếu, chỉ bị
Dung Quý Phi đánh lòng bàn tay vài cái, căn bản vô pháp lay động vị trí
của nàng ở trong lòng Khai Nguyên đế, nghĩ tới nữ nhân kia, bưng một
khuông mặt giống nàng ta như đúc, lại một bộ dáng cao khiết cao ngạo,
khiến cho nàng ta cả người lông tơ đều xù lên. Nàng ta muốn lột lớp khăn che mặt cao ngạo của nữ nhân kia ra, làm nữ nhân kia hoàn toàn mất
khống chế, lộ ra trò hề trước mặt Khai Nguyên đế, cuối cùng bị Khai
Nguyên đế ghét bỏ.
Có điều, phải làm như thế nào đây?
Đang lúc nàng ta minh tư khổ tưởng không có đường ra, Nguyên Khang tới cửa.
Nguyên Khang nghe nói nàng ta bị thương, liền mang thuốc dán cùng đồ bổ đến.
Hai người từng có vài lần duyên phận, nhưng cũng không coi là quen
thuộc. Có điều đối với thân phận cùng ý đồ của nhau vẫn có chút hiểu
biết.
Mộ Dung Nguyệt
thỉnh Nguyên Khang ngồi xuống ở phòng trong, cửa được mở rộng ra, bên
cửa là cung nhân hầu hạ bên người, lại xa hơn một chút, dưới bậc thang
có hai gã thái giám chờ lệnh. Nếu muốn thảo luận chuyện bí mật gì, thì
khá bất tiện.
Mộ Dung
Nguyệt móc ra một thỏi bạc, đi đến cạnh cửa, nói với cung nhân: "Ta làm
mất một cái ngọc bội ở trong hoa viên bên kia, các ngươi giúp ta đi tìm
xem."
Cung nhân trong lòng rõ ràng, nhận bạc, liền dẫn hai gã thái giám rời đi.
Mộ Dung Nguyệt nhìn trái nhìn phải, trong tầm mắt không còn nửa cái người, lúc này mới trở vào ngồi xuống, "Nguyên Khang ca ca tới đúng lúc,
Nguyệt nhi có một số việc muốn thỉnh giáo ngươi."
"Chỉ cần có thể giúp được Nguyệt nhi muội muội, Nguyên Khang máu chảy đầu rơi cũng không chối từ!"
Gương mặt Mộ Dung Nguyệt đỏ hồng.
Nhớ tới tháng trước, Nguyên Khang lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, liền mang một bộ dáng mất hồn mất vía, nàng ta ở Thái Khang Thành mấy ngày này,
hắn hầu như mỗi ngày đều đến bái phỏng, thường xuyên mang đến một ít đồ
chơi nhỏ.
Nghe nói Nguyên Khang là được Mộ Dung Cửu ẵm bồng lớn lên, đối với dung mạo này của
nàng ta đương nhiên sẽ biểu hiện thân mật. Nhưng ánh mắt của thiếu niên
quá mức nóng bỏng, làm nàng ta vô pháp đem phần thân mật này coi thành
tình cảm đơn thuần dành cho huynh tẩu.
Đáng tiếc, Nguyên Khang chỉ là một tù nhân, một tù nhân còn không bằng Mộ
Dung thị, nàng ta trước nay không tính toán vì hắn mà trả giá chút cảm
tình nào, nhưng cũng không có nghĩa nàng ta sẽ bỏ qua cơ hội lợi dụng
thiếu niên này.
Mộ Dung Nguyệt châm chước một chút, tìm từ làm sao mới có thể không xúc phạm giới hạn của Nguyên Khang.
"Nguyệt nhi nếu muốn đứng vững chân ở trong cung nhất định phải được đến thánh
sủng, có điều, Cửu Nhi tỷ tựa hồ rất kiêng kị ta, mỗi ngày dùng cớ dạy
dỗ lễ nghi để trách phạt Nguyệt nhi thì không nói, hôm nay chỉ bởi vì
một chút việc nhỏ mà trừng phạt Nguyệt nhi trước mặt mọi người, Nguyệt
nhi sợ hãi, không biết như thế nào mới có thể lấy lòng nàng."
Mộ Dung Cửu lấy thân hầu địch, Nguyên Khang từng nhiều lần oán giận trước
mặt Mộ Dung Chử, đương nhiên, hắn không có khả năng thật tình giúp Mộ
Dung Cửu. Nếu có thể làm cho Mộ Dung Cửu thất sủng, có lẽ đối với hắn mà nói mới là chuyện đại khoái nhân tâm, cố kỵ duy nhất bất quá là quân cờ của Mộ Dung gia bị thiếu một con, mà mình đã tới, điền vào cái chỗ
trống này, làm mình thượng vị, đây là mục tiêu mà Mộ Dung thị nhất trí,
Nguyên Khang không có khả năng nhìn không ra đại thế này.
Nhưng ở trước mặt thiếu niên này nàng ta không thể nói trắng ra như thế, ai
biết thiếu niên còn bao nhiêu lưu luyến đối với Mộ Dung Cửu?
"So với lấy lòng nàng ấy, không bằng lấy lòng Hoàng Thượng, rồi thay thế."
Câu trả lời của Nguyên Khang quả nhiên không làm Mộ Dung Nguyệt thất
vọng.
"Nhưng...nhưng phải làm sao đây?" Mộ Dung Nguyệt giả bộ nhu nhược đáng thương.
Nguyên Khang nhìn nhìn nàng ta, thu liễm sát khí lại một chút, ôn thanh nói:
"Tuy ta cũng không muốn để ngươi vào cung, nhưng mà, nếu ngươi lựa chọn
con đường này, ta sẽ nghĩa vô phản cố mà giúp ngươi đi đến cùng. Còn về
phần Quý Phi nương nương......"
Nguyên Khang dừng một chút, "Nàng ấy đã sớm không phải là tẩu tử mà ta biết
kia nữa. Nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện nàng ta xuất cung, vì ca ca ta mà thủ cả đời quả phụ!"
Mộ Dung Nguyệt trộm giương mắt, nhìn kỹ thần sắc thất vọng quyết tuyệt
trong mắt thiếu niên, trong lòng cuối cùng yên ổn. Điều này ít nhất
chứng tỏ, trên con đường đoạt thánh sủng này, Nguyên Khang là đứng cùng
phía với nàng ta.
"Nếu...nếu thật sự có thể thực hiện được tâm nguyện của ngươi, Nguyệt nhi cũng coi như có thể báo đáp hậu ái của ngươi."
"Nguyệt nhi muội muội......"
Hai người tình chàng ý thiếp một phen xong, Nguyên Khang giống như đã hạ
quyết tâm, từ cái tráp phía dưới, lấy ra một cái linh vị, kia đúng là
linh vị của Nguyên Chiêu. Đôi mắt của Mộ Dung Nguyệt tức khắc sáng ngời. Quả nhiên là người hiểu biết nhất, vừa ra tay chính là đòn sát thủ, lần này để xem Mộ Dung Cửu trốn thoát như thế nào!
Nguyên Khang dặn dò như thế như vậy một phen, Mộ Dung Nguyệt trong lòng thầm
giật mình, chiêu số của Nguyên Khang so với tưởng tượng của nàng ta còn
ác độc hơn, cả nàng ta cũng cảm giác trước mắt sáng rỡ.
Ngay lúc Mộ Dung Nguyệt đang suy tính nếu thực hiện cái kế sách này, Mộ Dung Cửu còn có thể giữ mạng hay không, thì lại nghe Nguyên Khang nói, "Cho
dù là vậy, với độ quyến luyến mà Hoàng Thượng dành cho nàng ấy thì cũng
vặn đổ nàng ấy không nổi, chúng ta còn cần......"
Mộ Dung Nguyệt giật mình, chiêu số như vậy còn không làm đổ được Mộ Dung
Cửu, Khai Nguyên đế này rốt cuộc đối với nàng ấy có bao nhiêu si tâm?
Hai người lại tiếp tục thầm thì một phen.
Tống Dật ngồi ở cửa mài răng, thuận tiện vẽ bức họa về Quảng Hàm cung, nàng
vốn là muốn bế quan vẽ lại bức họa toàn thân của Dung Quý Phi lần nữa,
Dung Quý Phi tới nhìn thoáng qua bức họa bị làm bẩn kia, ngược lại nói,
như vậy khá tốt. Khi nói lời này, ánh mắt nàng liền nhìn chằm chằm vào
vết máu vô pháp tẩy đi kia.
Cái này làm cho Tống Dật có dự cảm bất hảo.
Lóa mắt liền thấy thân ảnh một nam tử quẹo ra từ thiên điện bên kia.
"Người nọ là ai?"
Tiểu Đào Đào không mặn không nhạt mà nhìn thoáng qua, "Nguyên Khang, đệ đệ
của Nguyên Chiêu." Thấy Tống Dật nhất thời không có phản ứng, lại bổ
sung một câu, "Nguyên Chiêu là Dung Quý Phi đã từng......"
"Ta biết rồi."
Tống Dật nhìn cho đến khi thân ảnh Nguyên Khang hoàn toàn biến mất không
thấy mới thu hồi tầm mắt. Nguyên Khang này không đi bái kiến Dung Quý
Phi, lại tới thăm Mộ Dung Nguyệt?
Nếu là Nguyên Khang, tính tình ngạo kiều lại nhớ tình cũ của Dung Quý Phi kia, sợ là sẽ nương tay.
Trải qua chuyện Mộ Dung Nguyệt kia, Khai Nguyên đế cùng Dung Quý Phi tiến
vào một cái tuần trăng mật phi thường quỷ dị. Hai người tuy rằng vẫn tôn trọng nhau như khách, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, Dung Quý
Phi là thật sự động tình. Thậm chí sẽ ngẫu nhiên nhìn trộm Khai Nguyên
đế, như là trước giờ nhìn không đủ.
Khai Nguyên đế đại khái cũng ý thức được điểm này, trước đây sau khi ăn xong hai khắc mới đi, hiện giờ có thể trực tiếp cọ xát thành một hai cái
canh giờ, mặc dù chỉ là đọc sách, cũng chưa hề có giao lưu gì hơn, nhưng lại làm người muốn ngừng mà không được.
Cả Thúy Hà cũng cảm thấy, lần này, nương nương nhà nàng đại khái là muốn thất thân.
Mắt thấy lại sắp tới giờ Hợi, cung nữ ở cửa đều bắt đầu ngáp, Khai Nguyên
đế vẫn tinh thần sáng láng như cũ, chỉ là từ chuyên chú đọc sách thành
thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Dung Quý Phi, hiển nhiên là khối xuân
tâm nhộn nhạo kia của hắn đã không chỗ sắp đặt.
Mộ Dung Cửu nghe thấy tiếng trống canh, lúc này mới ý thức được canh giờ
đã quá muộn, đứng dậy, chuẩn bị cung tiễn Lưu Càn khởi giá, Lưu Càn lại
giành trước một bước nói: "Nghe nói Cửu Nhi vì trẫm mà chuẩn bị thọ lễ,
trẫm muốn nhìn một chút."
Mộ Dung Cửu chân cũng đã nửa khụy, tư thế tiễn giá mới làm được một nửa, nghe thấy lời này lại sinh sôi thu trở về.
"Sinh nhật Hoàng Thượng còn ba ngày mới tới, hiện tại nhìn, đến lúc đó chẳng phải là không còn hứng thú?"
Khai Nguyên đế chính là muốn tìm lấy cái cớ để cọ xát thêm chút nữa, đương
nhiên cũng muốn mượn cơ hội ấp ủ một chút không khí giữa phu thê, nói
không chừng đêm nay là có thể bù đắp được tâm nguyện mười năm.
"Sinh nhật ngày ấy tất nhiên có quần thần triều hạ, sao có thể nhàn rỗi
thưởng thức kỹ càng lễ vật của ngươi, vậy chẳng phải là lãng phí khổ tâm một phen của Cửu Nhi ngươi sao."
Mộ Dung Cửu bất đắc dĩ, chỉ phải tự mình đi lấy hộp đựng thọ lễ, đưa tới tay Khai Nguyên đế.
Hộp gỗ tử đàn, phi thường xinh đẹp, mùi hương độc đáo, mặc dù chưa mở ra, trái tim Khai Nguyên đế cũng đã bị huân đến say.
"Bên trong là cái gì?"
Khai Nguyên đế mỉm cười nhìn Mộ Dung Cửu, Mộ Dung Cửu rất muốn trợn trắng
mắt, tư thái đùa giỡn này là cái lão nam nhân như hắn nên làm sao?
"Hoàng Thượng nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Khai Nguyên đế biết nghe lời phải, đem nắp hộp thong thả một chút một chút
mà mở ra, phảng phất như bên trong là trân bảo hắn chờ mong cỡ nào, sợ
tùy tiện mở ra, kinh hỉ ập đến quá đột nhiên không kịp phòng ngừa, sẽ
làm long nội tạng của hắn không chịu nổi.
Mộ Dung Cửu thấy bộ dáng cẩn thận của hắn như vậy thì cười, nam nhân này,
chỉ sợ có già nữa cũng không đổi được cái tính tình kia.
Nắp hộp rốt cuộc giở lên hoàn toàn, thọ lễ nằm ở bên trong, "kinh hỉ" quá lớn làm Khai Nguyên đế trực tiếp thay đổi sắc mặt.
Cơn giận cực lớn cuồn cuộn lên trong ngực, trên mặt lại ép lại giống như hàn băng vạn năm.
"Đây...chính là thọ lễ Cửu Nhi ngươi vì trẫm tỉ mỉ chuẩn bị?" Hắn phát hiện thanh âm của mình đang run rẩy, run đến hắn hoảng hốt chưa từng có. Rõ ràng hắn
đối với nàng tốt như vậy, cho nàng ân sủng vô thượng, cũng không so đo
nàng đã từng tranh phong cùng với âm mưu quỷ kế, nhưng vì cái gì, mười
năm, nàng đối với hắn vẫn tàn nhẫn như thế?
Mộ Dung Cửu cũng ý thức được không thích hợp, nhìn thử qua, một tòa linh
vị an tĩnh nằm bên trong, chữ trên linh vị đập vào mắt "Phu Nguyên Chiêu chi linh vị"...
"Ái phi, ngươi không muốn nói cái gì sao?" con ngươi của Khai Nguyên đế lạnh
xuống, cơn giận đang cố nén trong lòng, rốt cuộc từng chút một phun trào ra.
Mộ Dung Cửu đã minh bạch hết thảy, sau một chút khiếp sợ ngắn ngủi, sắc mặt lại dị thường bình tĩnh.
Nàng nhìn hắn, không hề sợ hãi, "Hoàng Thượng muốn thần thiếp nói cái gì?"
Khai Nguyên đế rốt cuộc vì câu khiêu khích này mà hoàn toàn bạo phát.
Cái bàn bị ném đi, ghế dựa bị đá bay, cửa sổ bị đập vỡ, chung quanh Mộ Dung Cửu, không còn một món đồ nguyên vẹn nào, nàng nhắm hai mắt lại, cảm
thụ bão tố nam nhân kia gây ra.
"Mộ Dung Cửu, ngươi được! Ngươi được lắm!"
Khai Nguyên đế đá cửa rời đi, Mộ Dung Cửu mới mở mắt ra, cả phòng hỗn độn,
nhưng góc áo của nàng lại không bị sức mẻ gì. Nhìn bóng lưng nam nhân
kia biến mất ở trong bóng đêm, nàng cả người mệt mỏi, tay vô thức mà che ngực.
Thúy Hà mang theo người tới, nhìn mỹ nhân giữa đống hỗn độn, lo lắng gọi một tiếng: "Nương nương?"
Mộ Dung Cửu rút tay che ngực về, lại lần nữa duyên dáng yêu kiều, giống
như tuyết trên núi cao, đạm mạc nói: "Dọn dẹp một chút đi." Thanh âm tứ
bình bát ổn, phảng phất như mới vừa rồi bất quá là một trận gió nhẹ
nhàng không đáng kể thổi qua mà thôi.
Mộ Dung Nguyệt đương nhiên là nhận được tin tức trước tiên, so với đả kích sâu sắc khi mở loại thọ lễ này trước mặt toàn bộ quần thần trong ngày
sinh nhật, ảnh hưởng giờ phút này đích xác đã bị suy yếu rất nhiều,
nhưng mà, có thể làm cho Khai Nguyên đế cùng Mộ Dung Cửu trở mặt, đủ để
cho nàng ta cao hứng đến quay cuồng ở trên giường.
Mộ Dung Cửu, ngươi rốt cuộc sắp xong rồi!
Bởi vì lớn lên giống mà bị cha mẹ coi trọng, bởi vì lớn lên giống mà không
thể không chịu đựng thống khổ cực kỳ bi thảm, sinh sôi đem xương cốt da
thịt mài dũa cho thành bộ dáng kia, bởi vì lớn lên giống, mà bị vô số
người lấy làm đối thủ, một lần lại một lần bị vô tình hạ nhục, mà hiện
tại, nàng ta rốt cuộc có thể nhìn nữ nhân vốn dĩ cùng nàng ta không hề
có quan hệ lại ảnh hưởng cả đời sướng khổ vinh nhục của nàng ta bị chính tay nàng ta mai táng, loại cảm giác này, thật mẹ nó sảng khoái!
Tống Dật sáng sớm hôm sau mới biết việc này, toàn bộ cung đình yên lặng đến
đáng sợ, Mộ Dung Cửu bị hạ chỉ cấm túc ba ngày. Mà ba ngày sau, vừa lúc
là sinh nhật của Khai Nguyên đế, ý tứ này là cả lễ mừng trọng đại như
sinh nhật cũng không cho nàng tham gia sao?
Tống Dật đứng ngồi không yên, thường hay nhìn về phía chủ điện.
"Ngươi, không giúp được nàng." Tiểu Đào Đào mắt vẫn nhìn phía trước, Tống Dật
thực hoài nghi những lời này có phải là hắn vừa nói hay không, vì thế
đứng ở ngay trước mặt Tiểu Đào Đào, nhón chân lên ngạnh sinh sinh đối
mắt nhìn hắn, thành khẩn mà nói: "Nàng kêu ta giúp nàng vẽ tranh, bức
tranh này của ta còn chưa xong, nàng đã tự thân khó bảo toàn, ngươi nói, bạc của ta phải đòi ai đây?"
Tiết Đào: "......"
"Ngươi cảm thấy Dự Vương điện hạ sẽ bù cái này sao?"
"Sẽ không!" Lúc này hắn lại trả lời rất khẳng định.
Tang Hoàng Hậu là một đêm trước đã được đến tin tức, sáng sớm hôm nay lại
hỏi về tình hình bên kia, thế nhưng nghe đến chính là Mộ Dung Cửu cam
nguyện bị cấm túc, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
"Không nên a." Tang Hoàng Hậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lần này, cả nàng cũng cho rằng Hoàng Thượng muốn cùng Mộ Dung Cửu nối lại
tình xưa, không ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy.
Mộ Dung Cửu cho dù có bừa bãi nữa, cũng tuyệt đối không đến mức dùng linh
vị của Nguyên Chiêu làm thọ lễ đưa cho Hoàng Thượng. Nàng người này sẽ
có vài ý xấu, nhưng cho dù có ý xấu cũng là có đến quang minh lỗi lạc,
lần này rốt cuộc là chuyện như thế nào?
"Gần đây ra vào cung điện của nàng có những ai?"
"Trừ bỏ tâm phúc, chỉ có một Mộ Dung Nguyệt, người còn lại chính là Tống
Dật. Nhưng Tống Dật vẫn luôn đều bị người Tư Lệ Đài nhìn, không quá có
khả năng tới gần cung điện của nàng."
"Mộ Dung Nguyệt......"
Xem ra, Mộ Dung gia là thật sự tính toán phế bỏ quân cờ Dung Quý Phi này.
Mà nữ nhân kiêu ngạo ương ngạnh lại thông minh kia, sẽ ứng đối như thế nào đây? Là cam nguyện vì gia tộc tuẫn táng trở thành đá kê chân cho một nữ nhân khác, hay là thẳng tay phản kích? Với tính tình của nàng ta, chắc
nàng ta sẽ lựa chọn cái sau, nàng ta cũng có năng lực này, nhưng mà,
nàng ta thật sự có thể hạ thủ được với Mộ Dung gia sao?
Mộ Dung thị không an phận, Hoàng Thượng không có khả năng không phát hiện
ra, lúc này đây để Trung Dũng Hầu Mộ Dung Chử tiến cung trước, hay là đã có ý đồ để cho mâu thuẫn giữa Mộ Dung Cửu cùng Mộ Dung thế gia trở nên
gay gắt hơn, từ đó tạo điều kiện cho Mộ Dung Cửu hoàn toàn thoát khỏi Mộ Dung gia?
Mộ Dung Cửu, nàng có biết hay không?
Tang Hoàng Hậu đứng trước cung điện, nhìn về nơi Mộ Dung Cửu cư trú, đột nhiên cảm giác có chút cô đơn.
Mặc kệ Dung Quý Phi bên này âm phong thảm đạm như thế nào, sinh nhật Khai Nguyên đế vẫn được cử hành vô cùng náo nhiệt.
Lưu Dục đại phát từ bi, cho phép Tống Dật đi xem náo nhiệt dưới sự hộ tống của Tiết Đào.
Sáng sớm, Tống Dật thay quần áo mới tinh, mang lên mặt nạ mới tinh, còn cố
tình búi một cái búi tóc lưu vân, cài lên châu hoa, đối lập với cái búi
tóc tùy tiền chỉ có một cây bích ngọc trâm như trước, thật sự đoan chính lịch sự tao nhã hơn nhiều.
Tiết Đào đa tâm nhìn thoáng qua, kinh ngạc phát hiện tiểu lưu manh hình như
còn tô son môi, dù màu sắc chỉ là hồng nhạt, nhưng đẹp đến bất ngờ,
trước kia mặt y phục rộng thùng thình, cái eo thon nhỏ kia đã rất đáng
chú ý, hôm nay lên một thân đồ chính thức này, trực tiếp phác họa ra một dáng người đủ mê hoặc thế nhân. Không cao không lùn, không mập không
gầy, dáng người tinh tế, lại phập phồng quyến rũ, nhìn một cái liền làm
đầu tim người ta phát ngứa, trán toát mồ hôi.
Cố tình nàng còn không biết chết sống, cứ dạo qua dạo lại ở trước mặt hắn, "Tiểu Đào Đào, ngươi nói xem, một thân này của ta có thể vào được mắt
Dự Vương hay không?"
Hắn lỗ tai đỏ hồng, mắt tiếp tục nhìn thẳng phía trước, đáp: "Đại khái là không thể."
Dù gì cảnh giới của Dự Vương cao hơn hắn đến mấy bậc, hắn hiện tại còn vô
pháp đuổi kịp bước chân Dự Vương. Đừng nói là hắn, cho dù là Kiều Tam
theo Dự Vương điện hạ mười năm có hơn, cũng không thể phỏng đoán tâm tư
của vị kia.
Quả nhiên,
Tống Dật xuất hiện ở nơi tổ chức lễ mừng, lập tức rước lấy toàn bộ ánh
mắt của mọi người, nếu không có tấm mặt nạ trên mặt nàng, phỏng chừng
không ai có thể nhận ra nàng.
Hàn Duyên Bình sắc mặt vô duyên vô cớ mà đỏ lên, đang muốn tiến đến, lại
thấy đã có người trước hắn một bước ra đón. Tên dám cùng hắn đoạt đồ ăn
kia không phải ai khác, chính là Lũng Tây vương Mộ Khôi.
"Ta nhớ ngươi muốn chết!" Mấy ngày không thấy, Mộ Khôi có vẻ thập phần kích động cùng nhiệt tình, tiến lên liền giang cánh tay ra, muốn làm chuyện
phi lễ, Tiết Đào một thanh kiếm kịp thời ngăn lại thân hình hắn.
Lưu Dục vừa tiến vào từ xa nhìn thấy, phi thường vừa lòng gật gật đầu, tầm
mắt chuyển một cái, dừng trên người Tống Dật, dính trong chốc lát, lại
dính trong chốc lát, lại dính trong chốc lát...... (=]]])
"Điện hạ, có phải có thể bắt đầu rồi hay không?" Thái giám tổng quản Chu Phú
Quý nhắc nhở. Lưu Dục rốt cuộc đem tầm mắt cứng rắn xé ra khỏi người
Tống Dật, hắn thậm chí có thể cảm giác được loại xé rách đến mạnh đến độ xé đứt luôn cả dây thần kinh này, đến khi quay đầu đi, thấy trước mắt
trong nháy mắt chỉ có trống không.
"Giờ lành đã đến, bắt đầu đi."
Khai Nguyên đế cầm tay Tang Hoàng Hậu xuất hiện ở trên đại điện, sắc mặt
nghiêm túc, đáy mắt có quầng thâm vô pháp che dấu. Nhưng dù sao cũng là
vua một nước, chuyện hậu cung, sẽ không làm cho hắn thất thố trước mặt
quần thần cùng sứ thần.
Nghi thức lễ mừng tiến hành phi thường thuận lợi, sau khi các loại nghi thức chấm dứt, là đến quần thần cùng sứ thần dâng tặng lễ vật.
Tống Dật một người thuần túy đến cọ ăn cọ uống, vì để cho bản thân có vẻ
không dư thừa, cũng để không làm bại hoại thanh danh Họa Cốt tiên sinh,
nên mới dâng lên một phần hạ lễ.
Đó là một bức Vạn dặm giang sơn đồ, đây là một bức họa thủy mặc sơn thủy,
bức hoạ cuộn tròn dài chừng chín thước, bất đồng với sự tinh diệu khi vẽ người, bức họa này chủ ý chính là thoải mái phong lưu, cũng là phong
cách thịnh hành nhất của sĩ tộc đất phương nam.
Thân là họa sư trong nghề Hàn Duyên Bình xem xong, vô cùng kiêu ngạo, phảng
phất như đây là do tức phụ của hắn vẽ. Phụ thân hắn cũng vuốt râu tán
thưởng, nói: "Con a, ngươi phải càng thêm nỗ lực mới được."
Khai Nguyên đế vui vẻ nhận lấy, hỏi: "Ngươi muốn cho trẫm ban thưởng cái gì đây?"
Tống Dật nghiêm mặt nói: "Bức họa này của dân nữ chỉ để cho Hoàng Thượng
vui, Hoàng Thượng nếu thật sự muốn ban thưởng, vậy thưởng cho dân nữ 108 lẻ hai lượng bạc đi."
Nghe thấy con số nào đó quen quen, Lưu Dục trong lòng nhảy nhảy.
Khai Nguyên đế rốt cuộc lộ ra một nụ cười hiểu ý, "Bức Vạn dặm giang sơn đồ này, đâu chỉ có 108 lẻ hai?"
"Dân nữ chỉ cần 108 lẻ hai."
"Vì sao?"
"Bởi vì, có người thiếu nợ dân nữ 108 lẻ hai, dân nữ vẫn luôn muốn đòi lại,
lại không có cửa khẩn cầu, Hoàng Thượng nếu trả thay cho hắn, dân nữ vô
cùng cảm kích!"
Tầm mắt rất nhiều người không tự chủ được mà rơi xuống người Lưu Dục, Lưu Dục vẫn bình chân như vại, coi như không nghe thấy.
Khai Nguyên đế cũng nhìn thoáng qua đệ đệ mình, có chút bất đắc dĩ, nói: "Đó là ân oán giữa ngươi và hắn, không có đạo lý muốn trẫm trả giúp hắn.
Ngươi nếu thật sự muốn bạc, vậy trẫm liền thưởng cho ngươi một trăm kim
đi."
Tống Dật cười tủm
tỉm mà tiếp nhận vàng Chu Phú Quý đưa xuống, lại nói: "Hoàng Thượng
khẳng khái như vậy, vậy thì dân nữ lại nói cho ngài một bí mật, bức họa
này không chỉ có vạn dặm giang sơn, nếu xem vào ban đêm, còn có kinh hỉ
lớn hơn nữa."
Nghe được những lời này, chân mày Lưu Dục giật giật, không khỏi nhìn Tống Dật thêm vài cái.
Cả ngày ăn mừng, đợi đến khi dạ yến kết thúc, tất cả mọi người đã cảm thấy mỏi mệt, ai ngâm suối nước nóng thì ngâm suối nước nóng, ai ngủ thì
ngủ, Khai Nguyên đế lại mang thần sắc cô đơn, cứ cảm thấy nhân sinh
không ra cái giống gì, lang thang không có mục tiêu ở trong bóng đêm,
cuối cùng vẫn đi tới cung điện của Dung Quý Phi.
Hắn đứng ở cửa điện, khoanh tay mà đứng, trong lòng mờ mịt.
Nữ nhân này, trước kia vô luận làm ra chuyện làm tim hắn băng giá cỡ nào,
hắn đều có thể tha thứ, mặc dù là nàng ám sát hắn, hắn cũng có thể khoan dung. Trước kia hắn không phải chưa thấy qua nàng cúng tế Nguyên Chiêu, đều có thể nhắm mắt bỏ qua, nhưng lần này......
Là kiên nhẫn của mình rốt cuộc sắp cạn rồi sao?
Giờ này khắc này, hắn thật sự cảm thấy rất mỏi mệt, mỏi mệt của mười năm
thủ vững bây giờ dồn lại, lại không ai có thể nghe hắn, nhưng mặc dù mệt hơn nữa, hắn vẫn vô pháp buông tay, chỉ cần còn một tia sức lực, hắn
liền vô pháp thuyết phục chính mình buông tay.
Cửa đại điện kẽo kẹt một tiếng, trong bóng đêm chỉ có yên tĩnh, hắn nghe
không được một chút tiếng vang, thậm chí không nghe được tiếng hít thở.
Khai Nguyên đế bỗng dưng cả kinh, thắp lửa giá cắm nến, chiếu khắp nơi,
làm gì còn có nửa cái bóng dáng của Dung Quý Phi, hắn tức khắc hoảng sợ, sợ nữ nhân này cứ như vậy mà biến mất khỏi hắn.
Đang lúc hắn chuẩn bị gọi người, nhìn thấy đầu giường có một ống sáo trúc,
ống sáo trúc kia thoạt nhìn có chút lâu năm, thậm chí có chút hư hại,
còn có một vài vết xước. Nhưng dù vậy, nó vẫn còn.
Đầu sáo trúc treo tua, Khai Nguyên đế liếc mắt một cái liền nhận ra đây là
mười mấy năm trước, hắn đưa cho nàng, khi đó nàng thích nghe hắn thổi
sáo, ngắn ngủi tương ngộ, kết thành gắn bó keo sơn, thẳng cho đến giờ
này khắc này, hắn mới phát hiện, nguyên lai, mình ở trong lòng nàng, đã
sớm chôn xuống một hạt giống, đã nảy mầm, gốc rễ đã ràng buộc, vô pháp
chặt bỏ..
Cầm lấy sáo
trúc, tâm tình Khai Nguyên đế kích động đến tột đỉnh, dưới ống sáo trúc
là một tờ giấy, trên đó viết: Trường Sinh Điện, chờ ngươi.
Tác giả có lời muốn nói: Canh hai 10 giờ, moah moah
Lời editor: haizz, Lão yêu chết hai chị đại quàng hậu vớiquí phi này...đủ thâm tình mà cũng đủ tỉnh táo thông minh quyết tuyệt...yêu thì yêunhưng khi cần
thì phập phập, hem có nhiều lời =))