Tang
Hoàng Hậu trúng của Mộ Dung Cửu một mũi tên, mà Mộ Dung Cửu cũng trúng
của nàng một mũi tên, không, Mộ Dung Cửu hẳn là trúng của nàng hai mũi
tên.
Mỗi người có hai mươi mũi tên, nàng đã thắng một ván hiểm hóc.
Không, có lẽ không có, Mộ Dung Cửu một mũi tên kia, đã cống hiến cho Khai
Nguyên đế, cho nên, khi quyết đấu với mình, nàng kỳ thật chỉ có mười
chín mũi tên, mà mũi tên giúp mình thắng hiểm hóc cuối cùng kia căn bản
không có gì để tính.
Vậy mình rốt cuộc là thua, hay là thắng?
Tang Hoàng Hậu không biết đã ngồi bao lâu bên cửa sổ, bên ngoài hỗn độn,
tiếng bước chân, tiếng gọi ầm ĩ, nhiễu loạn đêm tối yên lặng.
Người hầu tâm phúc không ngừng vào bẩm báo tiến triển. Trung úy Vệ úy, cả đội cận vệ của Thổ Cốc Hồn cũng xuống sườn núi tìm kiếm thi hài Dung Quý
Phi, nhưng thật đáng tiếc, ngoại trừ quần áo, châu thoa cháy chưa hết,
cũng không tìm được thi hài của nàng. Thật giống như nàng đã theo đó mà
hóa thành tro tàn, tiêu tán nơi trần thế.
Tâm phúc bẩm báo xong, lo lắng nhìn hoàng hậu, hoảng hốt vô cùng, một cung nữ thiếu chút nữa là khóc.
Tang Hoàng Hậu thì sắc mặt điềm tĩnh, trên mặt còn dính vết máu sau trận chiến kịch liệt, "Các ngươi đều đi xuống hết đi."
"Nương nương?"
Trước kia Tang Hoàng Hậu cùng Dung Quý Phi đánh đánh giết giết, dù gì cũng
không thật sự nháo ra mạng người, Hoàng Thượng thiên vị Dung Quý Phi,
trong lời nói đều đối với Tang Hoàng Hậu có ý trách cứ. Hiện giờ Dung
Quý Phi thật sự bị Tang Hoàng Hậu giết, nhìn bộ dạng thương tâm muốn
chết kia của Hoàng Thượng, Tang Hoàng Hậu lần này sợ là dữ nhiều lành
ít.
Quả nhiên, tin tức truyền đến không bao lâu, Chu Phú Quý mang theo thánh chỉ tới.
Tang Hoàng Hậu nhìn thoáng qua đằng sau hắn, nam nhân kia cuối cùng cũng
không xuất hiện, Chu Phú Quý gấp gáp nói: "Hoàng Thượng đang bận......"
Lời nói vừa ra khỏi miệng mới ý thức trong tình huống như lúc này, bất cứ
lý do thoái thác nào đối với vị ở ngôi cửu ngũ kia cũng đều có vẻ tê tái vô lực.
Tang Hoàng Hậu bật cười, "Nếu hắn tới, bổn cung sẽ nói cho hắn một bí mật. A, thôi đi, là ta si tâm vọng tưởng."
"Nương nương......" Chu Phú Quý không đành lòng nghe.
Tình nghĩa phu thê hai mươi năm, trải qua bao nhiêu mưa gió, cùng chung bao
nhiêu hoạn nạn mới đi đến hôm nay, cuối cùng bởi vì một nữ nhân quấy lên mặt hồ trong tim nam nhân kia, mà hủy đi trong một sớm, làm người không khỏi thổn thức.
"Không phải có thánh chỉ sao? Cứ như vậy mà đọc đi, trên người bổn cung có chút bất tiện, không thể quỳ tiếp chỉ."
Tang Hoàng Hậu ngồi ở chỗ kia động cũng không động, cũng không biết nàng là
tâm quá mệt mỏi, không còn tinh lực ứng phó mấy thứ này, hay là thân thể quá mệt mỏi.
Cái thánh
chỉ này chỉ là một đạo khẩu dụ, Chu Phú Quý đem lời Khai Nguyên đế đảo
qua một lần trong đầu, nhìn Tang Hoàng Hậu trước mặt, thập phần không
đành lòng.
Nhưng thánh
chỉ chính là thánh chỉ, mặc dù tôn quý như Hoàng Hậu như Dự Vương, đều
cần phải tuân theo, huống chi hắn chỉ là một cái thái giám.
Khẩu dụ rất đơn giản: Làm Hoàng Hậu đi Ngọc Thanh cung diện bích tư quá.
Không có thời hạn, không có nguyên do, giống như hết thảy đều tự hiểu trong lòng.
Ngọc Thanh cung là nơi nào, đó nguyên bản là một tòa Phật đường của tiền
triều, hiện giờ xem ra, bất quá là lãnh cung thiết kế đặc biệt cho Hoàng Hậu nương nương mà thôi.
Tang Hoàng Hậu bật cười, sao hả, còn muốn nàng chép kinh niệm Phật cho Mộ Dung Cửu hay gì?
Tang Hoàng Hậu không nói gì, Chu Phú Quý đứng trong chốc lát, liền xoay
người rời đi. Cung nữ bên người đưa hắn ra ngoài, "Công công có phải lại thay Hoàng Hậu nương nương cầu tình hay không?"
"Cả lời Dự Vương nói cũng không ăn thua, ta nói Hoàng Thượng sao nghe vào.
Bất quá, Hoàng Thượng nếu không tước phong hào của nương nương, việc này vẫn có chuyển cơ. Chờ trận này qua đi, có lẽ sẽ không có việc gì."
Nhưng cái có lẽ này, ai biết phải đợi bao lâu mới đến? Hoàng Thượng chấp nhất với Dung Quý Phi mười năm có hơn, chuyện này sao có thể nói qua là qua?
Cung nữ nhìn vào trong điện, Tang Hoàng Hậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giống
như đang chờ đợi nam nhân chú định sẽ không tới kia. Nhưng đám thái giám đã tiến vào, tức khắc phải hộ tống Tang Hoàng Hậu đi Ngọc Thanh cung.
Tang Hoàng Hậu nhìn tia nắng ban mai lộ ra ngoài cửa sổ, đứng lên, đi ra khỏi cung điện, kết quả, vẫn là nàng thua sao?
Tang Hoàng Hậu bị trục xuất hồi cung, người thứ nhất biết tin tức khẳng định là Mộ Dung Chử. Bởi vì hắn muốn từ thái độ Khai Nguyên đế đối với Tang
Hoàng Hậu phỏng đoán thái độ của hắn trong việc Mộ Dung Cửu bỏ mình lần
này.
Hiển nhiên, là Mộ Dung gia thắng.
Chuyện đêm qua, cũng không công khai làm sáng tỏ, mọi người nhìn đến chính là
Khai Nguyên đế bị bắn bị thương còn bị trúng độc, Tang Hoàng Hậu vì lấy
giải dược, bắn chết Dung Quý Phi, mà cuối cùng Khai Nguyên đế cũng không có trúng độc.
Tang Hoàng Hậu bị trách phạt là đương nhiên, việc này cũng cho thấy Mộ Dung gia có thể mượn cơ hội danh chính ngôn thuận nâng quân cờ mới thượng vị. Mặc
kệ nguyên do Khai Nguyên đế trúng tên là gì, nhìn từ kết quả, chỉ cần
lấy cớ một cái là Tang Hoàng Hậu vu oan giá họa, muốn cố ý diệt trừ Dung Quý Phi mà làm ra việc này.
Đây là thời cơ rất tốt để Mộ Dung thị mượn cơ hội thượng vị.
"Vốn còn cho là phải làm sao để diệt trừ cái chướng ngại vật Mộ Dung Cửu
này, không ngờ nàng rất biết săn sóc, tự mình hủy đi mạng mình, còn trải một con đường rộng rãi bằng phẳng như vậy!"
Mộ Dung Chử đang uống rượu, tâm tình tốt đến không còn lời gì để nói.
Cửa 'rầm' một tiếng bị đá văng ra, Nguyên Khang xách kiếm giết vào trong,
Mộ Dung Chử sợ tới mức chén rượu rơi trên mặt đất, trốn tránh không kịp
nên cánh tay bị cắt ra một miệng to, máu tươi chảy ròng ròng.
Lập tức có tâm phúc của Mộ Dung Chử tiến lên chế trụ hắn, hai mắt Nguyên
Khang đỏ đậm, sát khí đầy người, mặc dù không thể động thủ, ánh mắt hung hăng trừng đến có thể nháy mắt muốn mạng người, Mộ Dung Chử lưng phát
lạnh, thật sự bị hù sợ.
"Ngươi...ngươi phát điên cái gì vậy?"
Nguyên Khang không nói lời nào, Mộ Dung Chử sai gia nhân đem hắn nhốt lại.
Hiện giờ hắn phải hảo hảo trù tính thế cục trước mắt một chút, không
rảnh đi phản ứng tên điên này.
Bên kia, Tống Dật ngồi ở nơi Mộ Dung Cửu rơi xuống, từ chỗ Mộ Dung Cửu bị
trúng tên đến chỗ này, không có một giọt máu, nhưng tốc độ lan tràn của
sức lửa kia thực sự hơi nhanh, phảng phất như nháy mắt liền thiêu biến
toàn thân.
Ánh mặt trời
nhô lên từ đỉnh núi, chiếu sáng nơi nơi, Trường Lưu vương bò lên đến nơi liền thấy cái bóng bị kéo thật dài của nàng.
"Ngươi đang làm cái gì?" Hắn hỏi.
Tống Dật ngửa đầu, "Ngắm mặt trời mọc."
Trường Lưu vương ngồi xuống đất bên cạnh nàng, khoảng cách giữa hai người vừa
đúng một thước, hai thân ảnh một lớn một nhỏ, cùng nhau ngẩng đầu nhìn
về phương đông, trên núi sương mù mơ màng, từ nơi này nhìn về phía vực
sâu, có thể nhìn thấy một biển mây, đẹp không sao tả xiết.
"Dung Quý Phi thật sự đã chết?"
"Đại khái."
"Ngươi thật sự không giúp nàng làm trò gì sao?"
Tống Dật quay đầu lại, Trường Lưu vương vẫn như cũ mang một gương thịnh thế
mỹ nhan lật đổ chúng sinh, giờ phút này đang ý vị thâm trường mà nhìn
nàng, "Trường Lưu vương có phải quá đề cao ta hay không?"
"Bổn vương đối với ngươi rất có tin tưởng!"
Tống Dật: "......" Tuy rằng ta rất thông minh, nhưng ngươi cũng không thể tin ta đến mù quáng như vậy.
Tiết Đào từ nóc nhà nhảy xuống, nhìn thấy nhiều thêm một cái Trường Lưu
vương, liền nhìn thoáng qua, nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái, rồi coi như hắn không tồn tại.
"Có phát hiện cái gì hay không?"
Thấy nàng không kiêng dè Trường Lưu vương, Tiết Đào từ đai lưng móc ra một
cái móc sắt, còn có một ít dây nhỏ màu đen, sợi dây tuy rất mảnh, nhưng
lại vô cùng rắn chắc, sức Tống Dật cũng kéo không đứt.
"Chỉ tìm được mấy thứ này."
Tống Dật đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất, nhanh chân chạy về hướng cung điện
của Tang Hoàng Hậu, nhưng lúc nàng chạy tới, Tang Hoàng Hậu đã không còn ở đó, trong cung một mảnh hiu quạnh, cung nữ khóc lóc nói, Hoàng Hậu
nương nương đã bị hộ tống về hoàng cung, Hoàng Thượng phạt nàng nhập
Ngọc Thanh cung diện bích tư quá. Đã rời đi gần nửa canh giờ rồi.
Tống Dật lập tức muốn mắng một câu hôn quân, quay đầu liền chạy xuống chân núi.
Lưu Dục mới từ huyền nhai bên kia vòng qua, thấy nàng, hỏi một câu "Đi
đâu?", Tống Dật không đếm xỉa tới hắn, chỉ nói: "Đuổi theo Hoàng Hậu."
Tiết Đào chạy theo đằng sau còn nhàn nhã mà chắp tay chào Lưu Dục.
"Kêu nàng ở chỗ đại môn chờ ta!" Dứt lời người đã không thấy.
Tống Dật mới vừa chạy đến đại môn, liền thấy một con tuấn mã màu trắng phi
như bay về phía nàng, Lưu Dục vươn tay, ra lệnh: "Đi lên!"
Tống Dật không chút do dự cầm lấy, bị túm một cái, nhẹ nhàng nâng lên ngựa.
Cảm giác được sau lưng ấm áp, nàng mới ý thức được là cái gì, yên lặng
quay đầu lại liếc mắt nhìn Lưu Dục một cái, gia hỏa này thế nhưng lại
cưỡi ngựa mang nàng đi, chắc không phải là thật sự động tâm với nàng đi?
"Nếu là không chịu nổi gió, bổn vương cho phép ngươi quay mặt qua." Dùng tốc độ phi nhanh như vậy, gió vù vù mà rót thẳng vào mắt miệng mũi, Tống
Dật ngoan ngoãn quay đầu, còn thuận tay vịn lên ngực Lưu Dục.
"Dự Vương cứ để Hoàng Thượng phạt Hoàng Hậu đi lãnh cung như vậy thực sự làm người bất ngờ."
"Hoàng huynh hiện tại đang đau xót, phiến long lân này không nghịch được, cầu
tình cho dù hắn buông tha hoàng tẩu, khẩu khí kia lại có khả năng sẽ nhớ cả đời, không bằng để hắn phát tiết. Hắn trong lòng hiểu rõ, tuyệt đối
không đến mức thật sự làm gì hoàng tẩu."
Chậc chậc, ngươi đây không khỏi đã quá tin tưởng hắn đi?
"Huống chi, bổn vương cũng cảm thấy Dung Quý Phi không chết." Khi nói lời này
tầm mắt hắn liếc xuống dưới một cái, vừa lúc liếc đến cái trán của Tống
Dật, tấm mặt nạ bạc mỏng kia thực sự có chút chướng mắt.
Tống Dật nhìn không tới mặt hắn, nhưng lại nghe được rõ ràng, cũng phải, cho thấy hắn cũng suy đoán ra được cái gì rồi.
Đám người Tang Hoàng Hậu ngồi xe ngựa đi cũng không nhanh, không đến nửa canh giờ, Tống Dật đã đuổi kịp.
Nghe thấy Dự Vương cùng Tống Dật tới, xe ngựa dừng lại, Tang Hoàng hậu vốn
dĩ tinh thần vô dụng tự mình vén rèm lên, nói: "A Dục?"
Lưu Dục ra hiệu cho Tống Dật tiến lên, Tống Dật nói rõ ý đồ đến, "Nương
nương thật sự xác định ngài bắn trúng chính là Dung Quý Phi sao?"
Tang Hoàng Hậu cười nói: "Nếu không phải, làm sao có thể giấu diếm được mắt mọi người?"
Tống Dật vừa định nói gì đó nữa, phát hiện trong móng của bàn tay Tang Hoàng Hậu vén mành còn dính vết máu, mà ngón tay nàng tuy rằng đã lau qua,
nhưng vẫn còn có vết máu chảy xuống lau chưa sạch bị khô đi.
"Nương nương bị thương? Là bị trúng tên?"
Tang Hoàng Hậu không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là ánh mắt nhìn Tống Dật có vẻ thâm hơn vài phần, đứa nhỏ này, rất thông minh đây.
Tống Dật cũng nháy mắt minh bạch là Tang Hoàng Hậu đã biết cái gì, nhưng nam nhân kia đang một lòng chỉ nhớ nhung Dung Quý Phi vừa mất đi lại khơi
khơi bỏ lỡ mất cơ hội tốt này.
Tống Dật khom người vái chào, nói: "Tống Dật đã biết, quấy rầy nương nương."
Tang Hoàng Hậu gật gật đầu, lại nhìn về phía Lưu Dục, nói: "Thay ta chiếu cố hắn."
Lời này nói ra có chút làm người bực bội, nam nhân kia dựa vào cái gì mà
đòi người chiếu cố? Hiển nhiên tức giận không chỉ có mình Tống Dật, cả
Lưu Dục cũng không muốn hé răng.
Tang Hoàng Hậu nói: "Mộ Dung Cửu đối với hắn mà nói còn quan trọng hơn cả
tánh mạng, đừng làm cho hắn bởi vậy mà thương tổn căn cốt thân thể.
Giang sơn Đại Tống còn có rất nhiều chuyện yêu cầu vua một nước như hắn
tới xử lý."
Lưu Dục rốt cuộc cũng khom người lĩnh mệnh, "Thần đệ đã biết."
Xe ngựa từ từ đi xa, Tống Dật nhìn theo hồi lâu, nữ nhân sống đến cỡ như
Tang Hoàng Hậu, rốt cuộc là thành tựu hay là tiếc nuối đây? Dùng sự nhu
thuận, bảo hộ Lưu gia, bảo hộ hoàng thất nhà Tống, bất kể đại giới,
không có ai có tư cách đảm đương nhất quốc chi mẫu hơn so với nàng.
Trên đường về, hai người cùng cưỡi trên lưng ngựa đều không nói chuyện, đi
tới nửa đường, thấy một bóng người chạy như bay trên đường, tốc độ kia
nhanh đến độ đem thân ảnh kéo thành một cái đường dài. Đường này nối
thẳng đến hành cung suối nước nóng, sẽ không có người không liên quan
lui tới mới đúng, Lưu Dục theo bản năng thít chặt dây cương, hai người
cùng nhìn về phía người tới, đợi đến gần, Tống Dật phụt cười thành
tiếng.
Thế nhưng là Tiểu Đào Đào. Vị này quá thành thật, không kịp chuẩn bị ngựa, lại chạy bộ theo ngựa cả một đường.
Lưu Dục nhìn thoáng qua Tống Dật, lại nhìn về phía Tiết Đào đang khó khăn
giảm tốc độ dừng lại trước mặt họ, nói: "Ngươi chạy thật đúng là nhanh."
Chạy kịch liệt làm mặt Tiết Đào ửng đỏ, trán đổ mồ hôi, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm đến gương mặt than soái khí kia của hắn.
"Nhưng thuộc hạ vẫn không thể đuổi theo."
"Ngươi nếu có thể đuổi theo con thiên lý mã này, nếu lại đánh giặc Dự Vương
cũng không cần cưỡi ngựa, trực tiếp mang ngươi ra trận!" Tống Dật cười
nói.
Lưu Dục nhìn người
không có chút tự giác trong ngực, lại nhìn Tiết Đào đang thở dốc, cố ý
thả chậm tốc độ, để cho Tiết Đào đi theo bên cạnh. Hành vi tự nhiên này, Tống Dật cùng Tiết Đào lại hoàn toàn không ý thức được loại tình huống
phu thê dắt ngựa đi rong này có điểm vượt ra ngoài phạm vi quan hệ của
bọn họ.
Lưu Dục càng nghiêm túc phân tán lực chú ý của Tống Dật, "Ngươi đã nhìn ra cái gì?"
Tống Dật hỏi lại hắn: "Ngươi không cảm thấy vết thương trên người Hoàng Hậu nương nương rất kỳ quặc sao?"
"Kỳ quặc? Kỳ quặc như thế nào?"
Tống Dật đương nhiên không có khả năng hoài nghi vết thương kia là giả.
"Ta nghe được đồ lệ ở đây nói, khi các ngươi ở dưới lầu, rõ ràng nhìn thấy
các nàng mỗi người trúng một mũi tên, đồng dạng đều là hỏa tiễn, vì sao
hai mũi tên trước đó không làm quần áo bắt lửa, cố tình mũi cuối cùng
kia lại phát cháy?"
Lưu
Dục suy nghĩ một lát, "Những mũi tên đó, bổn vương có xem xét qua, trên
mũi nhọn có bôi bột phấn luyện ra bằng lưu huỳnh, còn trộn thêm lân
phấn, khi bay nhanh vào không khí đích xác sẽ phát cháy, nhưng bởi vì
bột phấn cũng không nhiều, bay một đoạn thì sẽ bị thiêu đốt đến không
còn bao nhiêu, mà thế lửa này chỉ cần gặp chút trở ngại, sẽ tắt ngay,
nếu thật sự là bắn trúng người, dính chút máu thì có lẽ sẽ không có khả
năng bốc cháy. Nhưng đây chỉ là một loại tỷ lệ, cũng không thể bảo đảm
toàn bộ hỏa tiễn đều như vậy. Ngươi nói như vậy, chính là hoài nghi mũi
tên cuối cùng Hoàng Hậu bắn ra kia cũng không có bắn trúng người? Nhưng
mà, lúc ấy ở đó mọi người đều thấy, mũi hỏa tiễn kia xuyên thấu qua tim
Dung Quý Phi, lửa đột nhiên bùng lên, trong lúc nàng kinh hoảng, lui một bước, mới có thể ngã xuống vực."
"Các ngươi thật sự thấy rõ ràng sao? Thấy rõ ràng người nọ là Dung Quý Phi?"
"Cái này là đương nhiên. Tuy rằng cách hơn mười trượng, ánh sáng không rõ,
nhưng khi hỏa tiễn bắn xuyên qua, lại có ánh lửa bùng lên, mặc dù chỉ
trong nháy mắt, chúng ta cũng sẽ không nhận sai người."
Nàng hoài nghi đương nhiên không phải là nhận sai người, mà là......
"Ta muốn trở về vẽ tranh."
Lưu Dục: "......"
Lại thêm một ngày một đêm tìm kiếm, Khai Nguyên đế rốt cuộc không thể không tiếp thu sự thật là Dung Quý Phi đã biến mất. Nữ nhân hắn dành tình cảm chân thành hơn mười năm, cả khối xương cốt cũng chưa lưu lại, phảng
phất như nàng thật sự theo trận lửa kia biến thành tro tàn.
Hắn suy sụp ngồi trên đại điện, bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn xuống bên cạnh,
loáng thoáng như nhìn thấy nàng đứng đó như trước kia, biểu tình có chút lạnh nhạt, khóe miệng hàm chứa nụ cười bất cần đời.
Khai Nguyên đế như thấy ma, vẫn cứ nhìn chằm chằm, đôi mắt cũng không dám chớp, phảng phất như nháy mắt nàng sẽ biến mất.
Ngay lúc này, tiếng đập cửa vang lên, thanh âm đột nhiên xuất hiện làm thần
kinh hắn run lên, ảo ảnh kia liền như một làn khói nhẹ tiêu tán trong
không khí, nháy mắt tan đi.
"Hoàng Thượng, Dự Vương điện hạ cầu kiến." thanh âm Chu Phú Quý vang lên.
"Không gặp!" Khai Nguyên đế đang nổi nóng.
"Hoàng huynh, là chuyện về Dung Quý Phi, thần đệ có phát hiện mới."
Phát hiện mới?
Từ này đối với Khai Nguyên đế mà nói không thể nghi ngờ là có lực hấp dẫn rất lớn.
"Tiến vào!"
Khai Nguyên đế đầy cõi lòng chờ mong mà nhìn Lưu Dục, Lưu Dục thì lại hai
tay trống trơn tiến lên khom người, "Thần đệ có thể thỉnh Hoàng Thượng
lần nữa di giá Lưu Li các được không?"
Đệ đệ này muốn cố lộng huyền hư gì nữa? Khai Nguyên đế vẫn luôn sợ hắn tới cầu tình thay cho Tang Hoàng Hậu, vì nếu cầu tình, chính hắn cũng không biết mình là nên nén giận, ép dạ cầu toàn, hay là dưới cơn thịnh nộ,
làm ra quyết định gì không thể vãn hồi, cho nên, mặc dù giờ phút này
chấp nhận gặp Lưu Dục, cũng luôn đề phòng chiêu này.
"Cho trẫm một cái lý do."
"Chẳng lẽ hoàng huynh không muốn biết chân tướng của việc Dung Quý Phi rơi xuống vực?"
Chân tướng? Chẳng lẽ hắn tận mắt nhìn thấy cũng không phải là chân tướng?
Khai Nguyên đế đột nhiên đối với phát hiện mới này sinh ra chờ mong.
"Hy vọng ngươi không làm trẫm thất vọng!"
Hai người không có kêu bất kỳ tùy tùng nào, thậm chí còn cố ý tránh tai mắt người khác, từ cửa sổ sau ra ngoài, vòng đường nhỏ trong hoa viên đến
Lưu Li các.
Khai Nguyên đế không rõ nguyên do, "Ngươi đây là đang tránh ai?" Trẫm ra cái cửa thôi mà cần phải lén lút sao?
Lưu Dục đáp: "Việc này không nên để người ngoài biết."
Nếu là đổi thành người khác, Khai Nguyên đế cũng muốn hoài nghi có phải
người này muốn thừa cơ giết hắn đoạt vị mà cố ý giấu tai mắt người khác
hay không, nhưng đây là Lưu Dục, hắn không chút do dự đi theo, cuối cùng đến Lưu Li các, hắn cũng theo bản năng mà nhìn một cái xem có bị ai
theo dõi hay không.
Không thấy có ai đằng sau, lại nhìn thấy phía trước có người, hơn nữa không chỉ là một người.
Dưới ánh trăng mông lung, hình như hắn lại nhìn thấy Mộ Dung Cửu, biết chỉ
là ảo giác, lần này hắn vội lắc lắc đầu, muốn đem cái ảo giác này lắc
văng ra, nhưng đến khi mở mắt, ảo giác chẳng những không biến mất, đôi
mắt đã thích ứng với hắc ám ngược lại còn nhìn thấy rõ ràng hơn.
"Cửu Nhi?"
Khai Nguyên đế vừa mới có phản ứng, người đứng đối diện "Mộ Dung Cửu" bắn
một mũi tên xuyên qua, đầu mũi tên vừa rời cung liền bắt lửa, vù vù vọt
thẳng đến trái tim của Mộ Dung Cửu.
Mộ Dung Cửu trúng mũi tên, cảnh đêm hôm đó lại tái diễn, thân mình nàng ta lui về phía sau, bị một cái cửa sổ ngăn trở, nhưng ánh lửa có thể xuyên thấu qua cửa sổ, đem thân ảnh của nàng chiếu sáng thật rõ ràng, tiếp
theo chính là thân ảnh nàng rơi xuống dưới.
Biết rõ đây có thể là giả, Khai Nguyên đế vẫn vọt qua, vẫn như cũ chỉ nhìn
thấy đốm lửa rơi xuống, xa đến độ hắn làm sao cũng với không tới.
Khai Nguyên đế thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, bừng tỉnh nói: "Đây là chuyện gì?"
"Kỳ thật, lửa này đốt không phải Dung Quý Phi, mà là một bức họa." Trong bóng đêm có người nói chuyện.
Khai Nguyên đế nhìn xung quanh, căn bản không thấy được người.
Tống Dật nhe hàm răng trắng lóa, ấm áp nhắc nhở: "Ta ở chỗ này."
Khai Nguyên đế rốt cuộc thấy một cái bóng đen thui thò ra từ sau cây cột bên cạnh. Đột nhiên có chút không biết phải nói cái gì mới tốt. Tiết Đào
thu hồi mũi tên bước tới hành lễ, Khai Nguyên đế xua xua tay, nói với
Lưu Dục: "Nói cho trẫm một chút, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Lưu Dục liền đem chuyện Dung Quý Phi thỉnh Tống Dật vẽ tranh cùng với những thứ kỳ quặc phát hiện được báo cáo toàn bộ, "Dùng dây thừng cùng móc để treo bức họa kia lên, sau đó người thật ở sau bức họa làm ra động tác,
tại cây cột này, người thật có thể trốn vào, bức họa đang cháy bị dây
câu ra ngoài lan can, hoặc là dây bị đốt đứt, hoặc là sợ thế lửa đốt
không đến nên bị cắt đứt. Bởi vì lúc ấy có rất nhiều người xông tới, cho nên người treo bức họa lên không dám hành động thiếu suy nghĩ, mới để
lại chứng cứ. Đại khái, nàng cho rằng không ai có thể nghĩ đến thủ pháp
này, nên cũng không mạo hiểm quay lại để hủy diệt chứng cứ."
"Ý của ngươi là......" Khai Nguyên đế thật sự kích động, sau khi bị dày vò hai ngày một đêm, sống như trong địa ngục, hắn vậy mà lại nhận được cái tin này.
Hắn nắm vai Lưu Dục, vừa kích động vừa phẫn nộ, "Ngươi...ngươi sao đến bây giờ mới nói cho trẫm?"
Lưu Dục bất đắc dĩ nói: "Hoàng huynh có vẻ cũng không định gặp ta, nếu
không thăm dò cách Dung Quý Phi giả chết, dù có nói cho ngươi, ngươi
cũng chưa chắc sẽ tin đi?" Nói không chừng còn cho rằng là ta vì muốn
thoát tội cho Tang Hoàng Hậu, cố ý làm xiếc, "Huống chi, có thể chân
chính lấy giả để đánh tráo, bức họa mà nhìn từ bất luận góc độ nào cũng
đều là bản thân Dung Quý Phi, không phải nhất thời nửa khắc có thể họa
ra, việc này ít nhiều nhờ có Tống Dật."
Nói đến cái này Khai Nguyên đế càng tức giận, "Nếu không phải nàng vẽ ra
thứ đồ quỷ này, ái phi của trẫm cũng sẽ không giả chết."
"Hoàng Thượng, ngươi đây là không phúc hậu." Tống Dật bất mãn mà mở miệng,
"Nếu không có nó, Dung Quý Phi rất có thể là chết thật!"
Khai Nguyên đế đột nhiên chấn động, nháy mắt đã hiểu ra gì đó, nhưng hắn
cũng không nguyện ý tiếp thu sự thật này, cho nên dứt khoát lựa chọn bỏ
qua, ngược lại tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cái kỹ xảo này vậy mà không có
ai phát hiện, thực sự làm người bất ngờ."
"Không phải không ai phát hiện." Tống Dật nói, "Dung Quý Phi sở dĩ sẽ lựa chọn nơi này, đó là vì có hai hàng cửa sổ lớn hướng xuống dưới, đủ để che
dấu hai sợi dây. Mà chính diện, bất kỳ là ai chính mắt nhìn thấy bức họa bốc cháy thì chắc chắn có thể nhìn ra sự khác biệt rất lớn giữa bức họa và người thật."
Trái tim Khai Nguyên đế đột nhiên co rút đến đau đớn, "Ngươi là nói......"
Tống Dật không chút lưu tình mà nói tiếp, "Đúng vậy, Hoàng Hậu nương nương
biết, ngay khi nàng bắn ra mũi tên kia, nàng đại khái cũng đã nhìn ra."
Khai Nguyên đế thiếu chút nữa bị tin tức này đánh bại.
"Ngày ấy, thần đệ nhớ rõ, Lũng Tây vương là theosát hoàng huynh đi lên, nơi
hắn đứng chính là ngay bên cạnh cái trụ này. Thần đệđã tra qua, mười mấy năm trước, khi Mộ Khôi đi Bắc địa, đã từng được Dung QuýPhi cứu giúp.
Hoàng huynh muốn giữ hay muốn thả, thần đệ đều sẽ tôn trọng quyếtđịnh
của ngươi."