*thiên chú ~ trời đày, chú = trù ẻo
Bên kia đám người Vô Thường Nữ vừa rời đi, bên này bá tánh còn vài người chân mềm đến đứng dậy không nổi.
Tư Lệ Đài Kinh Triệu Doãn mỗi bên xuống nước mười người, giờ phút này
những người này giống như thi thể nổi lên mặt nước, Triệu Trọng Dương
đang mang theo người đi vớt, vớt lên nhìn một cái, giật mình, "Điện hạ,
bọn họ đều còn sống!"
"Còn sống?" Nhưng lại hôn mê bất tỉnh toàn bộ, khó trách lại bị thất thủ hết cả đám.
Lưu Dục nhìn mặt hồ, cánh hoa trước đó hầu như tìm không ra một mảnh nào
còn tàn lưu, nhất định là những cánh hoa đó có vấn đề, những người này
đại khái là đã trúng phải mê dược.
"Nhất định là Lăng Ba Tiên khai ân! Mới tha chết cho bọn họ!" Một công tử thế gia run rẩy bước tới nhìn.
Triệu Trọng Dương nhìn không nổi đám người bộ dạng yếu đuối thích nhảy nhót
như bệnh kinh phong này, "Làm quái gì có Lăng Ba Tiên?"
Người nọ sắc mặt tái nhợt, lắc đầu, "Triệu đại nhân đừng không tin, nếu
không, ngươi nói xem vì sao bọn họ hôn mê mà còn có thể nổi trên mặt
nước không chìm xuống?"
"Đó...đó là vì......" Triệu Trọng Dương thật sự là bị hỏi đến nghẹn họng. Bởi vì không có đạo lý người không bị chìm xuống nước này.
"Đã sớm nghe đồn, nơi Lăng Ba Tiên đi qua, người lương thiện có thể xuống
nước mà không trầm, ác nhân gặp nước thì thân thể sẽ hóa bạch cốt, hôm
nay, những lời này đã ứng nghiệm. Chương thái y nhất định là đã làm
chuyện gì thương thiên hại lí, mới có thể hóa thành bạch cốt, mà những
người này, hiển nhiên đều là người lương thiện, Lăng Ba Tiên không giết
bọn họ, Vọng Nguyệt Hồ cũng sẽ không nuốt bọn họ."
Tống Dật trong lòng bỗng dưng vừa động, làm bộ muốn đi vào trong hồ, bị Tiết Đào nhanh tay lẹ mắt túm chặt lại, "Ngươi làm cái gì?"
"Thử xem ta là ác nhân hay thiện nhân." Giọng điệu của nàng rất nghiêm túc,
nghiêm túc đến nỗi Tiết Đào có chút không đỡ nổi, trong tích tắc cứng đờ sửng sốt.
"Nàng là muốn
thử một chút xem có phải người thật sự sẽ không chìm vào trong nước hay
không, nếu thật sự không chìm, vậy thần tích Lăng Ba Tiên cưỡi sóng mà
không chìm cũng có thể giải thích được."
Tống Dật híp mắt cười, "Vẫn là điện hạ hiểu ta."
Lưu Dục rất muốn quăng cho nàng một cái xem thường.
Tiết Đào làm Mao Toại tự đề cử mình, "Vậy để thuộc hạ đi thử xem sao."
Lưu Dục gật đầu, "Cẩn thận một chút, trong nước này hẳn là còn mê dược, nói không chừng còn thứ gì khác nữa."
Tiết Đào gật đầu, phi thân xuống, khinh công của hắn cực kỳ tốt. Rất nhiều
người lấy việc lướt trên mặt nước để hình dung khinh công thượng thừa,
kỳ thật khinh công có giỏi cỡ nào cũng làm không được chuyện này, nhưng
Tiết Đào lần này phóng xuống, lại làm người chân chính kiến thức được
cái gọi là lướt trên mặt nước.
Chỉ thấy hắn bước đi như bay trên nước, Tống Dật tuốt xuống một nắm lá
liễu, kêu lên với hắn: "Thử cái này xem!" Mấy tiểu đồ lệ rất nhanh đã
hiểu ý, cũng lần lượt tuốt vô số lá liễu rải xuống hồ, khi lá liễu được
rải kín mặt nước, lúc dẫm lên, mặc dù không cần chuyển động với tốc độ
nhanh như vậy, cũng có thể bước trên nước mà không chìm.
Tống Dật cùng Lưu Dục nhìn nhau cười, đây là bí mật của việc Lăng Ba Tiên đi trên nước không chìm. Khó trách phải dùng nhiều cánh hoa như vậy, ngoại trừ chuyện cố lộng huyền hư, còn có hiệu quả kì diệu này.
"Nói đến cái này, năm ngoái uống rượu đêm, Vu huynh ngươi không phải cũng
từng rơi vào trong nước sao, ngươi không biết bơi, cũng chẳng phải đã
bơi được lên bờ, nhặt về cái mạng nhỏ đó thôi!"
Đằng sau có người nghị luận sôi nổi, mọi người đem tầm mắt dừng trên người
họ Vu kia, thiếu niên kia xấu hổ, "Lúc ấy hoảng loạn, chỉ lo thoát thân, sao chú ý nhiều như vậy, bị sặc mấy ngụm nước, còn bị bệnh một trận."
Một người khác nói, "Ta biết bơi, mùa hè thường xuống nước, lại nói tiếp,
nước ở đây, đích xác không dễ bị chìm như những nơi khác......"
Nếu còn biết khinh công, chỉ cần lợi dụng thêm một chút, làm được đến cỡ
Lăng Ba Tiên, khó thì có khó, nhưng chưa chắc đã không có khả năng.
"Các ngươi còn tin tưởng có Lăng Ba Tiên gì nữa?" Triệu Trọng Dương tức giận mà nhìn về phía những người đó, mọi người sôi nổi tỏ vẻ, Lăng Ba Tiên
bất quá là đầu cơ mà trục lợi thôi, không đáng tin. Tầm mắt Triệu Trọng
Dương cuối cùng dừng trên người tên quý công tử nói chuyện giật gân kia, "Trương công tử, ngươi thì sao?"
Trương Bá Minh ngẩng cao đầu, "Bất kính với tiên nhân, các ngươi sớm hay muộn cũng gặp xui xẻo!"
Triệu Trọng Dương thật sự muốn trực tiếp ném hắn vào trong nước cho rồi. Tống Dật liếc mắt nhìn vị Trương công tử này một cái, nếu nhớ không lầm, hắn là một trong số những người lui tới khá thân với Thôi Tắc, sau khi Thôi Tắc chết, hắn lại lên một bậc trên 《 Kinh thế lục 》 Thanh Vân bảng,
nàng đã từng cẩn thận tra qua đám hồ bằng cẩu hữu của Thôi Tắc, vị này
yêu thích chính là luyện đan thành tiên, hơn nữa còn thập phần si mê, có thể nói Thiên Cơ Các Vô Thường Nữ, Vọng Nguyệt Hồ Lăng Ba Tiên gì đó,
đúng là gãi đúng chỗ ngứa của hắn, hắn tin tưởng thì một chút cũng không kỳ quái.
"Hạ trùng bất khả ngữ băng*, ngươi cần gì chấp nhặt với hắn?" Tống Dật trấn an Triệu Trọng Dương đang tức muốn hộc máu.
*đây là một câu cổ ngữ từ Trang Tử, một con sâu của mùa hạ có vòng đời ngắn, sinh ra và chết đi trong vài tháng mùa hạ, nếu nói với nó về mùa đông
băng tuyết, nó vĩnh viễn không biết đó là cái gì. Theo Lão thấy thì câu
này có nghĩa còn rộng hơn cả ý tứ là 'không so đo với kẻ tiểu nhân' nữa, vì con trùng này chưa chắc đến mức tiểu nhân nhưng chắc chắn là có đầu
óc và quan điểm vô cùng hạn hẹp và cố chấp.
Trương Bá Minh cười lạnh nhìn qua, "Tống tiên sinh, hôm nay đắc tội Lăng Ba
Tiên còn có một phần của ngươi, mạo phạm thần minh, trách tội mà giáng
xuống, ngươi cũng trốn không thoát đâu!"
Tống Dật híp mắt cười, "Tống Dật ta đi đến thẳng ngồi đến ngay, không sợ cái gì mà trời phạt!"
"Hừ! Lời này của ngươi đừng nói quá chắc chắn!" Trương Bá Minh nói xong, phất tay áo bỏ đi.
Bóc trần bí mật Lăng Ba Tiên lướt nước không chìm, Tống Dật rốt cuộc có thể an tâm về ngủ, nhưng nàng ngủ cũng không an ổn, hôm sau thậm chí còn bị ác mộng doạ tỉnh.
Lý Mật ở bên ngoài gõ cửa, Tống Dật đỡ cái đầu muốn nổ tung đi ra mở cửa, Lý
Mật túm lấy nàng, kéo tay áo nàng lên, lại véo cổ nàng, Tống Dật quăng
ra một cái tát, "Làm cái quái gì vậy?" Sáng sớm đã ăn đậu hủ của lão
nương?
Tống Dật trợn mắt
giận dữ, Lý Mật đầy mặt nôn nóng, quăng cho nàng một quyển Họa Bổn,
"Chính ngươi coi đi, lần này sợ là thật sự chọc phải tai họa lớn!"
Tống Dật hồ nghi mà nhìn cuốn Họa Bổn kia, 《 Thiên chú 》, nhìn cái tiêu đề
này đã biết ngay là thứ cố lộng huyền hư do Thiên Cơ Các phát hành, nhớ
đến chuyện tối qua, sẽ không phải là......
"Cái này, ta nghĩ ngươi cần phải xem thật kỹ." sắc mặt Lý Mật phi thường nghiêm túc.
Tống Dật mở ra, mới đầu chỉ là nhíu nhíu mi, nhưng rất nhanh đến cả môi cũng bắt đầu trắng bệch. Sắc mặt Lý Mật cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"Xem hiểu chưa?"
"Hiểu rồi!"
Tống Dật khép sách lại, trên bìa sách quả nhiên là tên Vô Thường Nữ, trước
đó Họa Bổn tiên đoán ba người sẽ chết, đã trở thành sự thật, ngay cả
cách chết cũng giống như đúc, hiện giờ lại ra cuốn Họa Bổn này, không
phải do bá tánh Thái Khang Thành không tin.
"Lần này chơi quá trớn rồi!" Nhìn nhìn cánh tay và cổ của mình, hiện tại còn bình thường, chứng tỏ còn chưa phát bệnh, nhưng nàng không hề nghi ngờ, trong vòng mười hai canh giờ, nàng sẽ biến thành bộ dáng như trong Họa
Bổn, cả người mọc đầy mụn mủ, bất luận là ai đã từng cùng nàng có tiếp
xúc trực tiếp đều sẽ bị nhiễm bệnh.
"Ta nghĩ, ta nên đến Tư Lệ Đài, ta đi rồi, các ngươi làm như trong sách nói dùng ngải thảo và dấm huân ba ngày ba đêm." Dứt lời về phòng thu thập
vài món quần áo đơn giản, liền đi đến Tư Lệ Đài.
Vừa ra khỏi Sấu Ngọc Trai, Tống Dật rõ ràng cảm giác được nhân tâm hoảng
sợ, gánh hàng rong nhỏ đã từng nhiệt tình chào hỏi nàng hôm nay thấy
nàng trực tiếp rụt đầu lại, một đám tiểu hài tử chơi đùa ở bên đường,
không cẩn thận đụng vào nàng, mẫu thân đứng trông ở một bên sợ tới mức
vội vàng lôi hắn đi, nói phải về nhà dùng dấm tắm rửa.
Hiện giờ còn chưa đến giờ Thìn, Thiên Cơ Các chẳng những dùng tốc độ Sấu
Ngọc Trai theo không kịp mà phát hành Họa Bổn, lời đồn 'thiên chú' lại
còn truyền đến mọi người đều biết, việc này đã chứng minh đầy đủ đối
phương là có chuẩn bị mà đến.
Cho dù lúc này chưa ai phát bệnh, nhưng sau khi Vô Thường Nữ tiên đoán
trong Họa Bổn đều ứng nghiệm đến ba lần, hầu như không ai còn hoài nghi
lời của nàng ta nữa. Tống Dật rốt cuộc minh bạch ý tứ đây chỉ là mở đầu
mà Vô Thường Nữ nói hôm qua.
Nếu thật sự chờ đến phát bệnh, nghênh đón nàng sợ không chỉ là những ánh
mắt khác thường này, mà là trứng thúi lá cải héo, thậm chí là dao mổ.
Họa Bổn ra sớm như vậy, có thể phòng bị những gì chưa xảy ra, đây là một chuyện tốt.
Bên này vừa
đến cửa Tư Lệ Đài, bên kia, Lưu Dục mang theo nhóm tiểu đồ lệ tối hôm
qua mới thu đội trở về. Bọn họ cả đêm đều tìm kiếm cơ quan dưới đáy Vọng Nguyệt Hồ, đáng tiếc nước vừa sâu vừa lạnh, nhất thời không có thu
hoạch.
Tống Dật bước tới đón, "Xem qua Họa Bổn của Thiên Cơ Các hôm nay rồi?"
"Ừm." Hắn còn được đích thân Vô Thường Nữ tự mình đưa sách vào tay.
"Chuyện này, thà tin là có còn hơn là không!" Tống Dật cường điệu.
Triều đình quan viên sợ làm bá tánh khủng hoảng, thông thường có thói quen
chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, mà mấy
cái trò này, bất quá là giấu giếm áp chế, căn bản không thể giải quyết
tận gốc vấn đề, ngược lại, nếu trong Họa Bổn nói là sự thật, người nào
hôm qua gặp qua Lăng Ba Tiên đều sẽ nhiễm bệnh hiểm nghèo, còn lây bệnh
cho người từng tiếp xúc, nếu không kiểm soát, sẽ nhanh chóng lan tràn
như ôn dịch, đến lúc đó toàn bộ Thái Khang Thành đều khó có thể may mắn
thoát khỏi.
"Nếu thật sự
thừa nhận việc này, vậy chẳng phải là thỏa mãn mong muốn của bọn chúng
sao?" Triệu Thành mang theo người của Kinh Triệu Doãn đến, sắc mặt cực
độ khó coi, "Các ngươi cũng đừng quên, Họa Bổn cuối cùng là yêu cầu tế
người sống mới có thể giải trừ kiếp nạn, mà một nam một nữ kia, một
người đầu đội bạch ngọc quan, một người mặt đeo mặt nạ bạc mỏng, trừ bỏ
hai người các ngươi, còn có thể là ai?"
Mục đích của đối phương rất rõ ràng, chính là muốn mượn chuyện này đưa Lưu Dục cùng Tống Dật vào chỗ chết!
Tống Dật không phải thánh mẫu, nhưng cũng là người có lương tri, đối phương
đã tỏ rõ mục đích đến như thế, bọn họ càng không thể ngồi yên không nhìn đến, nàng nhìn Lưu Dục, việc này, chỉ có thể để hắn làm chủ.
Đúng lúc này, Tào Mạt từ bên trong lao ra, thấy Lưu Dục, vui mừng quá đỗi, "Điện hạ, ngươi cuối cùng cũng đã trở lại."
"Xảy ra chuyện gì?"
Tào Mạt nhìn những người ở đây, giữ kín như bưng mà nói một câu: "Điện hạ đi vào nhìn xem liền biết."
Đoàn người cùng Tào Mạt tiến vào một gian thiên thính, người đêm qua xuống
nước bị thương đều được an trí ở đây, ngỗ tác Từ Vị đang dùng mấy lớp
khăn che mặt, thậm chí còn mang lên bao tay đặc chế, thấy bọn họ vào,
chắp tay vái chào, vén tay áo của một đồ lệ gần đó lên, vị này bị thương trên cánh tay, miệng vết thương tuy rằng đã qua xử lý, nhưng ở miệng
vết thương lại khơi khơi mọc ra vài mụn mủ, kéo cổ áo ra, trên cổ cũng
có mụn mủ, giống như trong Họa Bổn như đúc.
Mọi người hoảng hốt.
"Theo ta được biết, đây là thi sang. Thi độc bị thâm nhập vào cơ thể, theo
máu vận hành khắp người, chỗ nào kinh mạch càng dày đặc, loại thi sang
này phát triển càng mạnh."
"Có cách giải quyết không?"
Từ Vị không trực tiếp trả lời, mà là nhìn điện hạ nhà hắn và đám người Tống Dật, "Nếu có, tổ phụ ta đã không chết vì thi độc."
Một tia hàn khí vô thanh vô tức mà bao kín lấy mọi người.
"Truyền lệnh xuống, làm tất cả những người đêm qua gặp Lăng Ba Tiên ở Vọng Nguyệt Hồ, lập tức đến Tư Lệ Đài trình diện!"
Triệu Thành nhìn Lưu Dục, nếu hắn nhớ không lầm, hôm qua ở đó còn có vài vị
con cháu đại tộc, nếu thật sự là bệnh không chữa được, nếu bọn họ lây
bệnh này cho tộc nhân cùng con cháu các đại tộc khác, tính mạng của Lưu
Dục cùng Tống Dật e là sẽ khó có thể được bảo toàn, hắn đây là lần đầu
tiên bị mưu kế ác độc như vậy làm cho kinh sợ.
"Ngươi có thể phủ nhận chuyện này!" Triệu Thành nói, "Mục đích của bọn họ là
muốn tính mạnh của ngươi cùng Tống Dật, nếu ngay cả Tư Lệ giáo úy thống
lĩnh tư châu quân chính, chưởng quản bách quan hình ngục, kiêm Dự Vương
điện hạ thân đệ đệ mà Hoàng Thượng tín nhiệm nhất, cũng chết bởi âm mưu
này, ngươi biết việc này có nghĩa là gì?"
Chính biến cung đình, không thể nghi ngờ!
Đại tộc vì tánh mạnh con cháu mình, nếu liên hợp lại bức tử Dự Vương, để
bảo toàn bản thân, cũng sẽ tạo ra cừu hận lớn nhất với Khai Nguyên đế,
hoàng đế như vậy, bọn họ đương nhiên là kiêng kị, khó bảo đảm không tính tiếp đường ra khác. Đây mới là tính toán lớn nhất của kẻ đứng đằng sau
âm mưu này!
Triệu Thành
tuy rằng có vài thời điểm không đáng tin cậy, nhưng có thể ngồi lên vị
trí Kinh Triệu Doãn, cũng không phải chỉ nhờ quan hệ của phụ thân hắn.
Hắn rất biết nhìn đại cục. Những lúc như thế này, mặc dù là đem hết toàn bộ người ở đây hôm qua đi chém chết, kể cả hắn, chỉ để ngăn chặn thi
độc lan tràn, cũng không thể thừa nhận chuyện trong Họa Bổn!
Trên tay hắn tuy chưa từng dính máu người vô tội, nhưng sự tàn nhẫn quả quyết mà kẻ thượng vị nên có thì hắn không hề thiếu.
Từ Vị đột nhiên nói: "Thi độc này cũng không phải là cứ tiếp xúc thì sẽ
nhiễm, nếu trong vòng mười hai canh giờ không phát tác, thì rất có thể
là may mắn thoát nạn!"
Ở
điểm này, ông ta rất tán đồng quan điểm của Triệu Thành. Dự Vương không
cần vội vã đi mạo hiểm như vậy, bọn họ còn có thời gian một ngày để suy
nghĩ đối sách. Thật sự không được lại tìm đường khác cũng không muộn.
"Vậy những người đã phát tác thì sao?" Lưu Dục nhìn Từ Vị, "Mười hai canh
giờ chỉ là kỳ hạn dài nhất, muốn phát khẳng định có ngắn hơn, như vậy
người bọn họ tiếp xúc sẽ gia tăng lên rất nhiều, rủi phát tác, đó chính
là một lây mười, mười lây trăm. Cái hiểm này, chúng ta mạo không nổi!"
Lưu Dục lại nhìn về phía Tống Dật, đúng vậy, hắn cũng luyến tiếc, luyến
tiếc nàng chết. Tống Dật cũng nhìn hắn, sắc mặt rất bình tĩnh, thậm chí
còn nhẹ nhàng cong khóe miệng, cho hắn một nụ cười mỉm.
Trong nháy mắt đó, tim Lưu Dục lập tức ổn định lại, thần kinh căng chặt, đủ
loại cân nhắc lợi hại do dự bồi hồi, đều trong tích tắc đó mà bị bay
sạch sẽ.
"Cho nên, lần
này, chúng ta cần phải chiếm quyền chủ động tuyệt đối, không thể để bọn
họ nắm mũi dắt đi! Liều chết đánh trả một cú, nói không chừng có thể
chuyển bại thành thắng."
Tống Dật cũng nói: "Lời đồn đãi đã khuếch tán, là ngăn không được. Cho nên
mặc dù bây giờ toàn bộ những người có khả năng nhiễm thi độc chết sạch,
cục diện cũng rất khó khống chế! Ngươi hiểu..." Đối phương có thể tạo ra cục diện như vậy, đương nhiên đã có chuẩn bị nhiều mặt, bên này chỉ sợ
mới vừa giết người, bên kia liền giở trò gì đó, muốn trời phạt thiên
chú, chỉ biết không dứt, còn người, bất quá đều là vô tội bị uổng mạng.
"Huống chi, ta tin rằng, bọn họ có thể giải thi độc."
"Cái gì?"
"Dám dùng Họa Bổn để dẫn dắt thế trận lời đồn cường đại như vậy, việc này
chứng tỏ bọn họ có thể giải, nếu không, Dự Vương và ta chết rồi, bọn họ
lại không thể giải thi độc, vậy thì kế hoạch gì của bọn họ đều sẽ thành
thất bại trong gang tấc!"
Trái tim nho nhỏ của Triệu Thành nhảy lên, mặt mọi người lộ ra tia hy vọng.
"Cho nên, chúng ta còn có một cơ hội cuối cùng!" Đây là một ván cờ lớn, mấu chốt nằm ở bố cục.
"Việc này nên làm sớm không nên chậm trễ, lập tức hành động!"
......
Thiên Cơ Các.
"Lúc này, hẳn là đã có người phát bệnh đi? Bọn họ đại khái đã biết đó là thứ gì." Thanh Nữ hỏi Vô Thường Nữ, "Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ làm như thế
nào?"
"Nếu là người bình
thường, thu gom hết Họa Bổn, khiển trách Thiên Cơ Các bày trò yêu ngôn
hoặc chúng. Cũng sẽ tìm cơ hội giết người diệt khẩu, nhưng nếu là Lưu
Dục hoặc là Tống Dật......" Vô Thường Nữ dừng một chút, ngón tay rơi
trên trang cuối cùng của Họa Bổn, trên trang kia vẽ một nam một nữ bị
huyết tế, Lăng Ba Tiên xuất hiện, chữa khỏi bệnh tình cho người bị nhiễm bệnh hiểm nghèo.
"Nếu là bọn họ sẽ như thế nào?"
Không cần Vô Thường Nữ nói, Mạc Cốc Quân đã ôm một đầu mồ hôi lạnh tiến vào
nói: "Tư Lệ Đài liên hợp Kinh Triệu Doãn ra bố cáo, làm toàn bộ người đã gặp qua Lăng Ba Tiên đến Tư Lệ Đài trình diện, không được bỏ sót, người vi phạm sẽ bị khép tội mưu sát mà luận xử! Hiện tại ngoại trừ đám con
cháu thế gia, bá tánh bình thường đều đã làm theo chỉ thị đi đến Tư Lệ
Đài."
"Tư Lệ Đài sao?" Vô Thường Nữ lẩm bẩm, kết quả này không nằm ngoài sở liệu của nàng ta, Lưu Dục có thể hành sự quyết đoán như thế, thật sự không thể không làm
người khâm phục.
Thấy hai người thờ ơ, Mạc Cốc Quân lại lau mồ hôi một trận, nhắc nhở: "Các ngươi cũng phải đi." Giờ phút này nói chuyện với các nàng, hắn cố tình bảo
trì khoảng cách một trượng, vì không muốn dính cái họa này.
Người của Thiên Cơ Các muốn tới, Tống Dật sao có thể không thịnh tình khoản
đãi, vì thế khi đoàn người của Thanh Nữ tiến vào viện cách ly dành riêng cho nữ quyến, liền nhìn thấy nàng đang cười tủm tỉm mà chào hỏi bọn họ.
Thanh Nữ chân trước cũng đã tiến vào cửa viện, bị nụ cười này của nàng, sinh
sôi dọa cho rụt lại. Vô Thường Nữ hừ lạnh một tiếng, đi trước vào viện.
Tống Dật bước lại nghênh đón, làm lơ Vô Thường Nữ có dung mạo xấu xí kia, đi thẳng đến Thanh Nữ xinh đẹp, nhiệt tình mà nắm lấy đôi tay nàng ta,
"Thanh Nữ muội muội tới rồi?"
Thanh Nữ rùng mình một cái, rõ ràng lần trước ngươi mới vừa đem ta cột vào
cây cột để thiêu, lần này như thế nào đảo mắt liền thành tỷ muội tốt?
Nàng ta thậm chí hoài nghi là có phải mình đã quên đi thay đổi quan
trọng gì đó hay không, cho đến khi nhìn thấy trên cổ Tống Dật nơi cổ áo
không che đậy đã lộ ra mụn mủ nàng ta mới bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra vẻ
kinh hãi, dùng sức muốn rút tay ra, nhưng khổ nỗi móng vuốt của nàng ta
vốn dĩ đã yếu ớt hơn cả người bình thường, xương cốt cũng đều sinh đau,
nhưng lại không rút được một chút nào.
Thanh Nữ vô tội mà nhìn về phía Vô Thường Nữ, Vô Thường Nữ phảng phất như
không thấy, vẫn đi vào trong, tính cả tám tỳ nữ kia cũng như thế, hiển
nhiên, tám vị này so với ai khác đều rõ ràng, hai người này, ai giống
lão đại hơn!
Thanh Nữ phẫn nộ, "Buông ta ra, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Tống Dật không buông tay, cười tủm tỉm mà đánh giá nàng ta, còn động tay
động chân, kéo kéo tay áo, kéo kéo cổ áo, kinh ngạc nói: "Ngươi như thế
nào còn chưa phát bệnh? Rõ ràng thoạt nhìn ngươi còn nhu nhược hơn cả
ta!"
Thanh Nữ cũng không
dự đoán được Tống Dật phát bệnh phát đến nhanh như vậy, không phải đã
nói nếu không có tiếp xúc trực tiếp, không có vết thương hở, phải đến
mười hai canh giờ sao, hiện giờ thời gian còn chưa đến một nửa đâu. Quả
nhiên là làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, bị trời phạt đi?
Nghĩ đến đây, cơn giận kia của Thanh Nữ bình ổn xuống, sinh ra một chút cảm
giác ưu việt, "Rất đơn giản, ta kính sợ thần minh, cung phụng Lăng Ba
Tiên, Lăng Ba Tiên còn báo mộng cho Vô Thường đại sư, thiên chú kia sao
có thể giáng trúng nàng. Chúng ta là có thần linh phù hộ!"
"Ồ, thật vậy chăng?"
"Ta lừa ngươi làm chi?"
"Vậy thật là tốt quá!"
Thanh Nữ cảm giác rùng mình, trong lòng dấy lên một dự cảm bất hảo.
"Đêm qua nữ tử chỉ có mấy người chúng ta, nhưng nam tử lại khá nhiều, hiện
giờ phần lớn bọn họ cũng đã phát bệnh, nhưng vì người đến không đầy đủ,
đang muốn tìm người vẽ tranh để bắt người, công việc này không phải
ngươi làm thì ai làm! Thanh Nữ muội muội, vất vả rồi!"
"Cái...cái gì?"
"Tin tưởng lỗ tai mình đi, ngươi không có nghe lầm! Tiểu Đào Đào!" Tống Dật
đã kêu người, Tiết Đào không biết từ cái nào góc toát ra, nghe Tống Dật
dặn dò xong, lập tức túm cổ áo Thanh Nữ lên xách ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy lại bị hắn kéo đến nghiêng
ngả lảo đảo, chật vật bất kham.
Tiễn Thanh Nữ đi, Tống Dật phủi phủi tay, đi vào nội đường, chỉ thấy Vô
Thường Nữ đang để thị tỳ hầu hạ uống trà, mặt nạ đen hoàn toàn nhìn
không ra cảm xúc, hành vi cũng không chỗ nào không ổn.
Tống Dật ngồi xuống đối diện nàng ta, chống cằm, "Ngươi không lo lắng cho nàng?"
Vô Thường Nữ chậm rì rì mà nhấp trà, "Nàng cái gì cũng không biết, ngươi cho rằng ngươi có thể moi được cái gì?"
Tống Dật cười: "Không hổ là ảnh vệ được huấn luyện xuất sắc! Ngươi rất trầm
ổn, cũng rất bình tĩnh! Ta đang tính toán cái gì, có vẻ cũng không thể
gạt được ngươi, khó trách vị kia sẽ tìm ngươi tới làm xung phong!"
Vô Thường Nữ buông chung trà, "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì. Tống
tiên sinh có thời gian nhàn hạ thoải mái như vậy, không bằng nghĩ kỹ
lại, vào thời khắc cuối cùng, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa xong.
Nhiều nhất là không đến mười ngày nữa, mạng của ngươi cũng kết thúc!"
Thi độc ăn mòn toàn thân, nhiều nhất chỉ cần mười ngày, đây là kỳ hạn cuối cùng của bọn họ.
"Nếu thật muốn nói có cái tâm nguyện gì đó, đại khái chính là muốn đích thân giết ngươi đi, ngươi có thể thỏa mãn ta sao?"
Thân thể Vô Thường Nữ hơi hơi cứng lại, đã chết đến nơi, còn dám cùng nàng ta vui đùa như vậy, quả nhiên là chán sống.
"Ta nghĩ, các ngươi đại khái thực sự có thần minh phù hộ, cho nên đến lúc này còn chưa một ai phát bệnh."
"Ngươi nếu nguyện ý thần phục ta, ta cũng có thể bảo toàn mạng cho ngươi!" Vô Thường Nữ khiêu khích.
Tống Dật tròn mắt, "Ý, ngươi thế nhưng nguyện ý cứu ta? Chậc chậc, quả nhiên là người biến xấu, tâm hồn ngược lại biến đẹp. Ta đây phải như thế nào
cầu ngươi thì ngươi mới bằng lòng vươn tay cứu giúp đây?"
Vô Thường Nữ cho rằng nữ nhân này ở trước mặt địch nhân ít nhất cũng nên
có cốt khí một chút, hoàn toàn không dự đoán được nàng lại vô sỉ như
vậy, kia rõ ràng là lời khiêu khích, nàng nghe không hiểu sao?
Vô Thường Nữ nhất thời nghẹn lời, Tống Dật lại cười đến càng mê người,
"Ngươi cho rằng, các ngươi uống giải dược rồi, là có thể bình an không
có việc gì sao?"
Biết
nàng lại muốn giở âm mưu quỷ kế, Vô Thường Nữ nhìn nàng, không nói lời
nào. Nàng ta mới sẽ không giống như Thanh Nữ, ngu đến độ bị Tống Dật tùy tiện lừa một cái liền tin là thật.
"Ngươi cảm thấy đem nàng ra cắt vài nhát lên người, lại bôi độc từ mụn mủ người đã phát bệnh lên thì sẽ như thế nào?"
Vô Thường Nữ vẫn không nói lời nào, tám tỳ nữ chỉ nghe thôi đã thấy ghê tởm đến nhíu mày.
"Như vậy đại khái còn chưa đủ, kỳ thật có một phương pháp phi thường triệt để. Đó chính là thay máu!"
Vô Thường Nữ rốt cuộc nhìn qua, tám tỳ nữ nghe thấy run lên. Các nàng biết Tống Dật lắm ý xấu, không nghĩ tới lại tàn nhẫn như thế.
"Chuyện như thay máu này, tuy là khó, cần máu hai người thích hợp nhau mới có
thể đổi, nhưng các ngươi có đến 10 người, trúng độc có hơn trăm người,
kiểu gì vẫn sẽ có thể tìm được mấy người có máu thích hợp để đổi với các ngươi. Đem máu giải dược đổi cho những người bị trúng độc, lại đem máu
độc đổi qua người các ngươi, các ngươi cảm thấy cái biện pháp này tốt
không?"
Một tỳ nữ trực tiếp bị dọa mềm chân, may mắn được hai bên kịp thời đỡ lấy mới không té đến quá khó coi.
Tống Dật chỉ đạm mạc mà liếc nàng ta một cái, giờ phút này khóe miệng trong
mắt vẫn hàm chứa ý cười, lại lạnh lẽo vô cùng. Ngay cả Vô Thường Nữ cũng cảm thấy, biện pháp này chưa chắc là không thể. Cho nên, bọn họ mang
Thanh Nữ đi......
"Ai
nha, kỳ thật ta cũng không biết là được hay không, cho nên trước hết tìm một người thử xem. Dù sao cũng còn thời gian mười ngày mà, từ từ tới.
Ngươi nhất định nghe qua tên ngỗ tác Từ Vị của Tư Lệ Đài đi? Ngỗ tác tuy rằng là tiện tịch, nhưng Từ gia có thể làm cái tiện tịch này thành danh để cho thiên hạ kính ngưỡng, là có đạo lý nhất định."
Dứt lời đứng dậy, lẩm nhẩm một bài hát không đàng hoàng, ra cửa đi xem náo nhiệt.
Vô Thường Nữ co chặt nắm tay lại, tên Tống Dật này, mình nhất định phải thân thủ giết nàng!
Tám tỳ nữ muốn đi khắp nơi thám thính tin tức, lại bị tiểu đồ lệ ngăn cản trở về.
"Đại sư, hiện tại làm sao bây giờ?"
Vô Thường Nữ buông nắm tay nắm chặt ra, lại bưng chén trà lên lại, chậm
rãi uống, "Đừng vội, nàng ta chẳng qua là đang hư trương thanh thế
thôi!"
Chết chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng chờ đợi tử vong, lại là chuyện dày vò ý chí nhất.
Mười ngày, đây là thời gian cho đám thế gia đại tộc kia lựa chọn làm ra
quyết định cuối cùng, bởi vì nội tâm sợ hãi, sẽ làm bọn họ từng ngày
dưới sự dày vò, mà mất đi lý trí cùng sức phán đoán cơ bản. Không nghĩ
tới, mới vừa vào Tư Lệ Đài, Tống Dật liền đem cái báo ứng này đẩy cho
nàng ta. Giờ phút này nàng ta có thể rõ ràng nỗi sợ hãi từ trong mắt của tám tỳ nữ. Nếu trước hết bị dày vò đến chết chính là các nàng, cái cục
này nói không chừng đúng là có thể bị tiện nhân Tống Dật kia phá tan.
"Bọn họ không dám làm gì đâu, yên tâm đi!" Vô Thường Nữ không thể không trấn an một câu, "Đêm qua bận rộn cả một đêm, vừa ra Họa Bổn vừa khắc ấn,
các ngươi cũng mệt mỏi, đi ngủ một giấc cho ngon đi."
Tám tỳ nữ ngoan ngoãn lui ra.
Vô Thường Nữ trấn an rất có hiệu quả. Có những người ở thời điểm bất lực,
quen đem hy vọng ký thác lên người có uy quyền, hiển nhiên, giờ phút này Vô Thường Nữ trong mắt các nàng là người như vậy.
Tám người là bị mùi đồ ăn dụ cho tỉnh, đơn giản rửa mặt một phen liền đi
đến chính đường. Nơi này quả nhiên đã bày biện ra một bàn đồ ăn ngon,
chay mặn phối hợp, món ăn trân quý mỹ vị, dù là ở Thiên Cơ Các cũng chưa chắc được ăn đến.
"Không nghĩ tới Tư Lệ Đài đối với chúng ta tốt như vậy!" Có một tỳ nữ cảm khái nói.
Đưa đồ ăn chính là ba tiểu đồ lệ, hướng nàng ta cười âm âm trắc trắc nói, "Đó là đương nhiên!"
Cái đương nhiên này nghe thấy làm thần kinh bọn họ theo đó mà nhảy dựng,
tất cả đều ngẩng đầu nhìn qua, nụ cười của tiểu đồ lệ càng rạng rỡ hơn
vài phần, "Tống tiên sinh nói, máu của các ngươi rất hữu dụng, cho nên,
làm bọn ta nhất định phải mang nhiều đồ ăn bổ huyết tới. Chư vị cô nương nhìn thấy có hợp khẩu vị không?"
Người mới vừa rồi còn hứng thú bừng bừng giờ phút này tất cả đều sắc mặt
trắng bệch, cơn thèm ăn nháy mắt bay sạch, thậm chí, nhìn mấy đồ ăn này
còn có chút buồn nôn.
Vô Thường Nữ thong thả đi vào, "Sao không ăn?"
Tiểu đồ lệ bưng xong đồ ăn lên, xách theo hộp đồ ăn rời đi. Đám tỳ nữ nhìn
về phía Vô Thường Nữ, không tiện nói rõ, đành phải nói: "Không có khẩu
vị."
Vô Thường Nữ nhíu nhíu mày, nhìn theo bóng dáng ba đồ lệ.
Tục ngữ có câu: Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Vô Thường Nữ khó đối phó, người bên cạnh nàng ta lại quá dễ xoay. Tống Dật lại không ngốc, khẳng định là bóp mấy quả hồng mềm trước.
Tống Dật cũng không có đi nhìn thay máu gì đó, mà là đi tìm Trường Lưu vương người giờ phút này nhàn nhã nhất để chơi cờ.
Lưu Dục cùng Triệu Thành còn đang nghĩ đối sách cho việc mấy tên con cháu
thế gia không chịu vào Tư Lệ Đài, giờ phút này cũng chỉ có tên dư nghiệt tiền triều Trường Lưu vương này là nhàn hạ thoải mái.
"Ai nha nha, ta lại sắp thua, Trường Lưu vương, làm người không nên làm
vậy. Thân là nam nhân lại càng không nên khi dễ một nữ tử yếu nhược như
ta."
Tống Dật ngăn Trường Lưu vương không cho hắn thả quân cờ kia xuống.
Trường Lưu vương cười, "Một ngày không gặp, Tống tiên sinh hôm nay cường độ vô sỉ lại thăng hoa." Vừa nói, vừa không chút lưu tình đem quân cờ thả lên bàn cờ. Tống Dật suy sụp, "Thôi, ta nhận thua, ba ván cũng chưa hạ được ngươi, bại cục xem ra là chú định."
"Vậy thì chưa chắc, không đến thời khắc cuối cùng, ngươi như thế nào biết cục diện sẽ không nghịch chuyển chứ?"
"Nghịch chuyển, ngươi cho là có khả năng sao?"
"Có khả năng hay không thì không biết, các ngươi chẳng phải là đang làm như vậy sao?"
Tống Dật híp mắt cười, "Bị ngươi nhìn ra rồi? Ngươi cũng thật giảo hoạt!"
Trường Lưu vương nói: "Thân là tù nhân vong quốc, nếu chút đỉnh như vậy cũng
không có nhãn lực nhìn ra, đã sớm đi Diêm Vương điện báo danh. Tuy rằng
ngươi ta quen biết, kỳ thật, ta vẫn là không muốn chết chung với các
ngươi."
"Cho nên, nếu đến thời khắc mấu chốt, Trường Lưu vương cũng sẽ đem chúng ta đẩy ra tế sống?"
Trường Lưu vương nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Cái này thật đúng là khó mà nói."
Tống Dật ghé mắt, thật là một hồi giao phong.
Thẳng cho đến chạng vạng, tổng cộng tám tên con cháu thế gia, mới tóm được
sáu tên, tính cả đám người từng có tiếp xúc thân mật với bọn họ, Thái
Khang Thành toàn thành giới nghiêm, trên đường phố tùy tiện đều có thể
ngửi ra mùi ngải thảo và dấm. Ngay cả bán hàng rong khất cái đều dọn dẹp lui về ổ, tận lực tránh tiếp xúc với người khác, đây cũng là một trong
những mệnh lệnh Tư Lệ Đài cùng Kinh Triệu Doãn liên hợp đưa ra bố cáo.
"Còn thiếu hai người, không biết trốn đi đâu." Triệu Trọng Dương lau mồ hôi.
Nhưng ngay vào lúc này, cửa viện đột nhiên bị đạp mở, Tôn Triều Hồng khiêng
một người vào, tiện tay ném xuống, "Nhạ, Trương gia công tử mà các ngươi muốn tìm, là hắn đi?"
Triệu Thành nào còn tâm tình lo lắng đi nhìn người trên mặt đất, mà sốt ruột
nhìn Tôn Triều Hồng, "Ngươi tới làm cái gì? Không, ngươi chạm vào hắn
làm cái gì? Không biết những người này mang bệnh sao?"
Tôn Triều Hồng không cho là đúng, "Không phải còn chưa phát sao?"
Tống Dật chạy tới nhìn thoáng qua người đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất,
gật gật với Lưu Dục, "Đúng vậy, chính là hắn. Trương Bá Minh, chạy thoát thật là nhanh!"
Tôn Triều Hồng nhìn thấy mụn mủ trên cổ Tống Dật, vội vã nhảy xa ra hai bước, "Ngươi...cách ta xa một chút!"
Tống Dật vạch trần ngụy trang trên cổ cho nàng ta nhìn, "Giả, ta còn chưa có phát bệnh đâu! Nghe Từ Vị nói, mặc dù có tiếp xúc với thi độc, nếu
trong mười hai canh giờ không phát bệnh, liền rất có khả năng là thoát
nạn! Chúng ta hiện tại đều......tốt mà!"
Thanh âm Tống Dật quỷ dị mà khựng lại một chút, tay nàng vốn đang đắc ý giơ lên lại không dấu vết mà rụt vào trong tay áo.
"Tống Dật nói không sai! Chờ chịu qua mười hai canh giờ, ta nếu không có việc gì, sẽ quay về Kinh Triệu Doãn, ngươi cũng nhanh về đi! Đừng quên hong
ngải thảo!"
Tôn Triều
Hồng rất là ghét bỏ mà liếc Tống Dật một cái, "Ngươi đừng có chết ở chỗ
này, ta không muốn thay ngươi nhặt xác." Nàng ta vươn tay đến, Tống Dật
theo bản năng mà lui lại một bước, cười hì hì nhìn nàng ta, "Yên tâm, ta sẽ sống lâu trăm tuổi!"
Tôn Triều Hồng vừa rời đi, Lưu Dục liền đến bên cạnh Tống Dật, kéo cái tay
nàng giấu ra, vén tay áo lên, một cái mụn mủ béo múp mọc trên cổ
tay......
Tác giả có
lời muốn nói: Quá đánh giá cao chính mình, cho rằng một chương này có
thể đem toàn bộ tình tiết này viết xong, kết quả chỉ viết đến một nửa... ORZ, ra trước một chương, một chương thật sự quá dài, hôm nay có xong
chương nữa hay không cũng không dám nói, mấy sao sao tiểu thiên sứ,
không cần chờ.
Ngày mai lại đến bắt trùng.