Mới
vừa trải qua trận chiến Trường Lưu vương mưu nghịch, hãm sâu thi độc,
khó khăn nhặt về một cái mạng nhỏ, lại gấp gáp hối hả mà chỉnh đốn 《
Kinh Hoa Lục 》, nên ra truyện ký thì ra truyện ký, nên ra Họa Bổn thì ra Họa Bổn, nên đổi bảng đơn thì đổi bảng đơn, Tống Dật bận rộn chừng hơn
nửa tháng, đang định nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một chút, ai ngờ đám người
vào kinh tham dự đại triều hội lại lần lượt đưa bái thiếp đến.
Không nghi ngờ gì nữa, đây đều là con cháu đại tộc từ các nơi vào kinh, nghĩ
chắc là muốn kiếm một vị trí trên 《 Kinh Hoa Lục 》, trước kia là Họa Cốt tiên sinh nắm quyền, bọn họ không thể nào xuống tay, hiện giờ nghe nói
xuất hiện cái nữ đồ đệ, còn là một cái nữ đồ đệ rất thích chạy ra ngoài
xem náo nhiệt, vì thế người nào cũng muốn từ chỗ nàng tìm được lối tắt
bước lên Phong Vân bảng.
Tống Dật nhìn đống bái thiếp chất đầy án kỷ, trực tiếp hỏi Lý Mật: "Chỗ này có ai cực kỳ đẹp không?"
Lý Mật sờ sờ cằm, nói rất là khẳng định: "Đều rất khó coi."
Tống Dật bĩu môi, xốc xốc đống bái thiếp, "Vậy ngươi liền thay ta đuổi đi."
Lý Mật biết nghe lời phải, quay đầu lấy ra một tấm bái thiếp khác, "Đây là của Phượng Vũ phu nhân."
Tống Dật trợn mắt: "Ta đã nói, không tiếp nhận vẽ tranh cho bà mối nữa!"
Lý Mật chỉ thò tay vào trong tay áo, móc ra một chồng ngân phiếu, "Năm
trăm lượng bạc." Kỳ thật nhận vẽ tranh cho bà mối có thể an toàn đáng
tin cậy hơn nhiều so với mấy chuyện không thể hiểu nổi kia nàng hay làm
kia.
Tống Dật tức khắc hít một hơi khí lạnh, tiểu tâm can nhảy nhảy hai cái, "Cô nương nhà ai?"
"Định Viễn hầu, La gia."
"Cái gì? Chính là Việt Tây La gia ở Ích Châu kia?" Tống Dật đứng bật dậy,
đầu va mạnh vào kệ sách bên cạnh, Lý Mật duỗi tay xoa xoa cái trán của
nàng, bình tĩnh đáp: "Đúng vậy, chính là La gia đã từng giao hảo với
Vương Tư Mã tiền triều kia."
Ích Châu Việt Tây nằm ở đất Tây Nam, gần biên giới giao thoa giữa ba nước Thổ Cốc Hồn, Bắc Nguỵ, Nam Tống.
Năm đó Ngũ Hồ Loạn Hoa*, La thị nhất tộc di dân về hướng tây nam, nghe nói
là tìm được một cái xó xinh hầu như không có ai ở, không ngờ, nơi này
lại ẩn chứa quặng sắt số lượng lớn, La gia liền thành lập ổ bảo* tại nơi này, khai thác quặng sắt, chế tạo binh khí, phát triển đội quân riêng,
trở thành đại thế gia thống lĩnh một phương.
*hay còn gọi là Ngũ Hồ Thập Lục quốc, là thời kỳ 5 dân tộc người Hồ (Hung
Nô, Yết, Tiên Bi Mộ Dung, Đê/Để và Khương) làm loạn 16 nước nhỏ quanh
Trung Hoa – ai có hứng thú thì google há, thông tin khá nhiều, mấy thứ
trên wikipedia khó khảo chứng nhưng nó là nguồn (rất không) đáng tin cậy cho sinh viên viết luận đó =))
*ổ bảo = chữ này đã gặp ở chương nào đó phía trước rồi ha, nhưng Lão chưa
chú thích, đây là một dạng kiến trúc có tính phòng hộ cao giống như pháo đài, kiểu như một tòa thành trì thu nhỏ để 1 gia tộc sinh sống.
Thời tiền triều, Việt Tây La thị đã là thần binh gia, Tần, Lương, Yến, Tấn đều mua binh khí từ bọn họ để dùng trong chiến tranh.
Trăm năm sau đó, thiên hạ sụp đổ, chính quyền đã sớm chiều thay đổi, thế gia ổ bảo từ trước đến nay tự xưng vương, rất ít trung thành với bất kỳ
chính quyền nào. Việt Tây La thị này, bất quá bởi vì lãnh địa thuộc về
phía trong biên cảnh Ích Châu của Lưu Tống, mới tiếp nhận một cái tước
vị là Định Viễn Hầu, tuy cũng cùng các thế gia đại tộc có quan hệ thông
gia, nhưng sẽ bỏ số tiền lớn họa một bức họa để sử dụng cho băng nhân
mai mối, thì thực sự làm người khó hiểu a.
"La gia cô nương chẳng lẽ không phải là lỗ mũi hướng lên trời, đối với đám
thế gia công tử khinh thường nhìn tới sao? Hay là, Nữ Công tử này coi
trọng ai rồi?"
Lý Mật vừa thấy đôi mắt kia của nàng quay tròn chuyển động liền giận sôi máu, "Chỉ sợ lần này ngươi thật sự là đoán đúng rồi!"
Người đàn ông độc thân trân quý nhất của Đại Tống này, chính là Lưu Dục. Ông
nội nó, đây là lại chuẩn bị tới đoạt nam nhân với nàng a!
Cứ liên tục như vậy không thể được, nàng phải nghĩ ra cái biện pháp vĩnh tuyệt hậu hoạn!
Trong cung, Chiêu Dương điện.
"A Dục, ngươi nên có cái hài tử." Trên bàn cơm, Khai Nguyên đế thình lình thốt lên một câu.
Canh thịt dê do Tang Hoàng Hậu đích thân hầm vừa vào miệng, Lưu Dục liền
thiếu chút nữa phun ra, khuôn mặt tuấn tú nghẹn rồi lại nghẹn, trực tiếp nghẹn thành mặt than, ngụm canh kia rốt cuộc cũng thuận lợi nuốt xuống.
Tang Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Khai Nguyên đế một cái, "Nói chuyện cũng không chọn thời điểm." Quay đầu lại, quan tâm hỏi: "Không bị sặc đi?"
Lưu Dục lắc đầu, gác chén, "Hoàng huynh đây là lại muốn chọn Vương phi cho thần đệ sao?"
Ngộ tính rất tốt, Khai Nguyên đế vừa lòng gật gật đầu, "Lần này đại triều
hội, có mấy phiên vương thứ sử mang theo nữ quyến vào kinh báo cáo công
tác, hôm qua, trẫm sai Chu Phú Quý đi hỏi thăm, trong đó không thiếu
người phẩm mạo hoàn hảo."
"Tỷ như?"
"Tỷ như Tiêu Ngọc Trí nữ nhi của Quảng Bình vương Tiêu Viêm, La Đan Quỳnh nữ nhi của Định Viễn Hầu La Kính Huy."
Lưu Dục đạm mạc gật gật đầu.
Hình như, từ sau khi Khai Nguyên đế biết mình cùng Tang Hoàng Hậu đại khái
không thể sinh con được nữa, hắn liền đánh chủ ý lên người Lưu Dục.
Đương nhiên, chuyện bí mật như loại này chẳng những Thái Y Viện phải
hoàn toàn kín miệng, ngay cả Tang Hoàng Hậu cũng không biết ngọn nguồn,
càng miễn bàn đến đám triều thần kia.
Hai vị hoàng tử hiện tại thân thể cũng không tốt lắm, thời gian lâu dài
đương nhiên sẽ bị người nhìn ra, hoàng thất Lưu Tống vẫn yêu cầu một
người thừa kế cho ra hồn, hai huynh đệ liền vì chuyện này mà dốc toàn
lực.
"Có điều, thần đệ đã có người vừa ý." Lưu Dục cảm thấy, so với chuyện tối ngày cứ bị người
nhớ thương, không bằng làm hoa đã có chủ vĩnh tuyệt hậu hoạn cho xong.
"Ai?" Khẩu khí dò hỏi mang vẻ bình tĩnh bị thường.
"Tống Dật."
Cánh tay Khai Nguyên đế nâng lên hơi quơ quơ, trên mặt biểu tình bất biến,
Lưu Dục lại thấy rõ ràng chấn động trong lòng hắn. Nhưng loại chấn động
này không phải bởi vì bất ngờ với kết quả này, mà như là đã đoán trước
trong bụng, giờ phút này lại được xác nhận, đồng thời kinh ngạc là hắn
thế nhưng thật sự dám nói toạc ra.
"Tống Dật đứa nhỏ này không tồi." Tang Hoàng Hậu dẫn đầu nói.
Hoàng Hậu cũng đã nói như vậy, Khai Nguyên đế gắng gượng gật gật đầu, "Có điều hơi xấu."
Tang Hoàng Hậu liếc xéo hắn: Té ra ngươi đúng là một tên Hoàng Thượng chỉ nhìn mặt.
Khai Nguyên đế tự biết lỡ miệng, trên mặt cứng đờ, ho nhẹ một tiếng vội vàng bổ sung: "Nhưng nàng có họa kỹ tốt, văn thải tốt, còn là một cô nương
tốt nhìn xa hiểu rộng!"
Tang Hoàng Hậu rốt cuộc thôi không trừng hắn nữa, khi chuyển qua Lưu Dục lại ôn hòa hơn vài phần, "Vậy nàng có biết không?"
Khai Nguyên đế tỏ vẻ rất là khinh thường, "Tống Dật tên tiểu sắc quỷ kia,
vẫn luôn mơ ước A Dục nhà chúng ta, nếu biết việc này, còn không trực
tiếp nhào vào trong ngực sao?"
"Ta lại không cảm thấy nàng là người tùy tiện như thế. A Dục nếu thật tình
thích nàng, vẫn là phải nói rõ với người ta cho đàng hoàng. Các ngươi
tuổi cũng đều không nhỏ, hẳn là biết nên làm thế nào."
"Ừm." Lưu Dục cúi đầu tiếp tục ăn canh.
Tang Hoàng Hậu kinh ngạc phát hiện, lỗ tai hắn vậy mà đỏ lên, nội tâm tất nhiên là thập phần vui mừng.
Khai Nguyên đế lại cau mày, "Nhưng Quảng Bình vương cùng Định Viễn Hầu đều
đã nói qua với trẫm...Bọn họ chính là vương hầu công khanh, với thân
phận của Tống Dật phải cự tuyệt như thế nào?"
Những người này cũng sẽ không nhìn vào chuyện thích hay không thích, thân ở
địa vị cao, hôn nhân là để trao đổi quyền lợi, với xuất thân bần hàn kia của Tống Dật, không có bất luận thân thế bối cảnh gì để dựa vào, dùng
nàng làm lý do, thì sức thuyết phục có chút thấp.
"Chuyện này thần đệ tự có chủ trương."
Nếu Lưu Dục đã kiên trì, Khai Nguyên đế cũng không tiện nói gì thêm nữa.
Chỉ là chờ người vừa rời đi, hắn nhịn không được hỏi Hoàng Hậu nhà mình: "Ngươi nói A Dục rốt cuộc là thật sự thích tiểu sắc quỷ Tống Dật kia
hay là chỉ muốn kéo nàng làm tấm mộc?"
"A Dục không phải là một người coi cảm tình như trò đùa. Hắn nếu đã nói
ra, đó là chuyện cả đời, cũng như chuyện với A Xu năm đó!"
Nhắc tới Vương Tĩnh Xu, Khai Nguyên đế lại có chút hậm hực, đúng vậy, chỉ
cần Lưu Dục thích, quản người kia có thân phận gì bối cảnh gì chứ.
Ăn cơm trưa xong, Lưu Dục liền trở về Tư Lệ Đài, không an tâm đến chuyện
gì, gọi Tiết Đào tới hỏi tình hình bên Sấu Ngọc Trai. Vừa nghe ngóng một cái, sắc mặt nháy mắt tái đi.
Theo tin Tiết Đào mật báo, Sấu Ngọc Trai mấy ngày gần đây khách đến đầy nhà, phần lớn là con em quý tộc cầu kiến Tống Dật. Vốn dĩ đám người này ở
Thái Khang Thành mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Tống Dật đã đủ phiền phức,
lần này thì hay rồi, ngay cả đám quan viên vào kinh báo cáo công tác
cũng chưa quên một chuyến tới Sấu Ngọc Trai.
Tiết Đào làm việc cực kỳ cẩn thận, thậm chí đem cả chuyện thời gian mấy
khắc, ai đã đến, có mục đích gì, mang lễ vật gì, ở bên trong ngồi lỳ bao lâu đều ghi chú rõ ràng rành mạch.
Lưu Dục nhìn tờ tin dài ngoẵng kia, ngực cũng lạnh đi một nửa.
Điều duy nhất đáng an ủi chính là, Tống Dật thời gian này đều bận rộn cho 《
Kinh Hoa Lục 》, đóng cửa từ chối tiếp khách, một người cũng không gặp.
Nhưng hôm nay 《 Kinh Hoa Lục 》 có vẻ đã bổ sung chỉnh đốn xong, với tính cách xấu xa của tiểu sắc lang kia, khó bảo đảm không đi nhìn vài người
xinh đẹp.
"Trong số những người này, đẹp nhất là ai?"
Nghe vấn đề này, Tiết Đào một chút không bất ngờ, trực tiếp lấy bút khoanh
lại: "Sở Lưu Vân, nghĩa tử của Quảng Bình vương Tiêu Viêm. Tuổi vừa hai
mươi có năm, chưa đón dâu, hình như cũng chưa có ý trung nhân! Mấu chốt
là, bên trái mặt của hắn đeo một nửa cái mặt nạ bạc mỏng, cùng mặt nạ
của Tống tiên sinh thoạt nhìn thập phần xứng đôi!"
Lưu Dục: "......"
Đây đều là tư liệu cơ bản, Tiết Đào ngay cả sở sở thích của Sở Lưu Vân cũng điều tra đến rõ ràng, nghiễm nhiên đã coi hắn như đối thủ cạnh tranh
mạnh nhất.
Lưu Dục nghe nghe một hồi mới ngớ ra, "Ngươi điều tra mấy chuyện này để làm gì?"
Tiết Đào đơ mặt, trả lời cực kỳ nghiêm trang, "Tống tiên sinh nếu tâm đã
duyệt Dự Vương điện hạ, thì không thể để cho nàng hồng hạnh xuất tường!
Thuộc hạ chỉ là ngừa rủi ro!"
Lưu Dục cảm thán một trận, thủ hạ này thật sự là dùng quá tốt, như hoàn toàn là may đo đặt làm chỉ cho riêng hắn.
Khoanh tay mà đứng, chính khí lẫm nhiên, Lưu Dục phân phó: "Có những thời điểm khẩu vị của nàng sẽ có chút quỷ dị, ngươi không thể chỉ nhìn chằm chằm
một người, mà phải đem toàn bộ mọi khả năng bóp chết từ trong nôi, hiểu
không?"
"Hiểu rồi! Vậy
thì thủ hạ liền đi tra năm người này, bọn họ nhân phẩm tài nghệ nhìn bề
ngoài có vẻ cũng rất phù hợp khẩu vị của Tống tiên sinh."
Năm...năm người?
Lưu Dục thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Chờ Tiết Đào rời đi, Lưu Dục ngồi yên không nổi nữa. Tào Mạt đưa công văn
đến, Lưu Dục hỏi hắn: "Ngươi xem thoại bản nhiều, có biện pháp gì để đẩy nhanh chuyện nam nữ không?" bày tỏ cõi lòng gì gì đó, hiển nhiên không
thích hợp cho trường hợp của hắn và Tống Dật.
Chuyện nam nữ? Đẩy nhanh?
Tào Mạt hơi rối rắm, điện...điện hạ nhà hắn quả nhiên là phát xuân sao?
"Chuyện...chuyện này......" Tào Mạt ậm ừ nửa ngày, trong đầu loạn thành một nồi cháo, hoàn toàn không yên ổn.
"Hửm?" Lưu Dục nhíu mày, Tào Mạt sợ tới mức run lên, "Điện hạ nếu hỏi là ở
trong thoại bản, thường thấy nhất đương nhiên là rượu sau loạn tính, sau một đêm mây mưa, mặc kệ có tình hay không tình, nam nhân không phải đều nên chịu trách nhiệm sao?"
Lưu Dục ngộ đạo, quả nhiên, đây là một lối tắt lên trời.
Hắn nhìn Tào Mạt, "Trước kia bổn vương trách oan ngươi, xưa nay xem thoại bản nhiều một chút vẫn là hữu dụng."
Không đâu, điện hạ, ngươi muốn rượu sau loạn tính gạo nấu thành cơm với ai?
Ngươi không cảm thấy phương pháp này rất là vô sỉ sao?
Hiển nhiên, với Lưu Dục, chỉ có dùng được hay không dùng được, căn bản không nói đến có vô sỉ hay không vô sỉ.
"Giúp bổn vương bao hết Túy Hương Lâu!"
Vậy mà còn chọn Túy Hương Lâu để hành sự, điện hạ, ngươi quá xa xỉ, có biết mấy ngày nay Túy Hương Lâu đã đắc đỏ thành cái bộ dáng gì không? Đám
thổ hào ở các địa phương vừa đến, sao có thể buông tha cơ hội đi đến tửu lâu tốt nhất ở Thái Khang Thành để làm ra vẻ, cái này trực tiếp làm cho giá cả ở Túy Hương Lâu không chỉ tăng gấp ba.
Ngay lúc này ngươi muốn bao hết Túy Hương Lâu? Chậc chậc, rốt cuộc là ai có thể diện lớn như vậy a?
Tào Mạt cũng không cần vì chuyện này mà nghi hoặc quá lâu, bởi vì khi hắn
lên xe ngựa, Triệu Trọng Dương đã cầm tín vật của Dự Vương điện hạ đi
Sấu Ngọc Trai.
Hắn vẫn cố níu kéo chút hi vọng, "Ngươi đi Sấu Ngọc Trai làm gì?"
Triệu Trọng Dương không hiểu gì hết, "Cái kia...điện hạ nói chuyện thi độc
lần trước, Tống tiên sinh vất vả, còn chưa gặp mặt cảm tạ nàng, vì thế
mời nàng đến Túy Hương Lâu uống rượu." Dứt lời lại liếc mắt nhìn Tào Mạt một cái, "Ngươi là đi Túy Hương Lâu đi? Bên kia hiện giờ đang hút hàng, chạy nhanh đi, đừng để cho người khác nhanh chân đến trước, hỏng chuyện tốt của điện hạ!"
Tào Mạt vịn cửa xe, để tránh cho mình lộn cổ từ trên xe ngựa xuống.
Tới Túy Hương Lâu, nhìn thấy đầu người chen chúc, Tào Mạt liền cảm thấy da
đầu tê dại. Dự Vương điện hạ chọn nơi này, sẽ không vì không có lý do
gì, nếu thật sự chỉ là vì rượu sau loạn tính, hoàn toàn có thể tìm chỗ
kín đáo hơn. Làm hắn gióng trống khua chiêng mà bao hết Túy Hương Lâu
như vậy, thì chẳng khác nào nói cho mọi người Dự Vương điện hạ muốn mở
tiệc chiêu đãi khách ở đây, nếu có ai hơi tò mò một chút, canh một lúc,
nhìn thấy Tống Dật đến đây, vậy chẳng phải là đi chiêu cáo thiên hạ bọn
họ ở chỗ này thụ thụ bất thanh?
Không được!
Tuyệt đối không thể để điện hạ một đời anh minh một sớm hủy hoại!
Tào Mạt trang điểm một phen, không để cho chính mình thoạt nhìn quá mức lộ
liễu, lập tức đi tìm chưởng quầy, vào trong nói chuyện.
Chưởng quầy mới đầu chỉ nhìn thấy một người mang áo choàng, không để tâm lắm,
chờ đến khi nhìn thấy mặt Tào Mạt, sao còn dám chậm trễ, Tào Mạt nói cái gì thì là cái đấy, cũng không có lộ chút nào ra ngoài là ai muốn đặt
bao hết.
Tới nơi này đều
là người có thân phận, không thể mạnh mẽ xua đuổi, đành phải hảo ngôn
hảo ngữ khuyên bảo, may mắn giờ này không phải giờ cơm, chỉ là những
người ăn xong uống trà, mặc dù không muốn đi, chờ một chút ăn xong rời
đi cũng được.
Nhìn khách
nhân lục tục ra cửa, đại đường đảo mắt liền trống không, Tào Mạt yên
lặng lau mồ hôi một trận, hướng chưởng quầy nói một tiếng: "Vất vả!"
Chưởng quầy mới vừa đáp lại "Đâu có!", liền nghe thấy lại có người vào cửa.
Đi đầu chính là một thiếu nữ, trong tay xách roi ngựa màu đỏ, bộ dáng nhìn như người Hán, nhưng phụ tùng trên quần áo lại mang dấu tích như nàng
ta có thân phận dị tộc. Sau lưng nàng ta còn đi theo một nữ hai nam,
thoạt nhìn là tùy tùng. Nam có dáng người thập phần cường tráng, ngày
mùa đông, thế nhưng cánh tay để trần, trên cánh tay kia cơ bắp cuồn
cuộn, rất là làm người sợ hãi, tỳ nữ kia trên đầu búi bím tóc nhỏ, sắc
mặt ngăm ngăm hồng hào, bộ dạng cũng dễ nhìn, nhưng tổng thể vẫn cho
người ta cảm giác cực kỳ bưu hãn.
Tiểu nhị tiến lên ngăn trở, bị tráng hán đẩy ra một cái, té lăn ra xa nửa
trượng, nện mông dưới đất, đau đến nhe răng nhếch miệng, chưởng quầy vội vã chạy ra nghênh đón.
Thiếu nữ kia liếc mắt nhìn tiểu nhị kia như nhìn con kiến, ngồi xuống bên
cạnh cái bàn ở giữa, tỳ nữ bên cạnh nói với chưởng quầy: "Nghe nói Túy
Hương Lâu là tửu lâu tốt nhất của Thái Khang Thành, có rượu ngon đồ ăn
ngon gì, đều mang cái tốt nhất ra cho cô nương nhà ta!"
"Các vị, thật xin lỗi, hôm nay tiểu điếm đã có quý nhân đặt bao hết!"
"Đặt bao hết?"
"Đúng vậy!"
Thiếu nữ ra hiệu với đằng sau, tỳ nữ lập tức ném ra một bao bạc, "Chúng ta cũng đặt bao hết!"
Chưởng quầy đứng bất động, hoàn toàn không có ý tứ muốn nhận bạc.
"Sao hả? Chê ít?" Tỳ nữ lại ném ra một chồng ngân phiếu.
Từ đầu đến cuối, thiếu nữ này cũng chưa nói một câu, chưởng quầy cũng phải hoài nghi có phải nàng ta là người câm hay không.
Mà tỳ nữ vừa hầu hạ bưng trà rót nước cho nàng ta, vừa tiếp tục nói:
"Chưởng quầy, đánh bóng mắt chó của ngươi mà nhìn xem, cô nương nhà
chúng ta là ai? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đem chúng ta đuổi ra khỏi cửa
hay sao?"
Tốt xấu đã ở
Thái Khang Thành lăn lộn nhiều năm như vậy, Túy Hương Lâu này tuy rằng
là cái tửu lầu, nhưng cũng gặp qua không ít người có thân phận có địa
vị, gặp qua người ngang ngược, nhưng chưa thấy qua người ngang ngược như vậy.
Chưởng quầy cười nói: "Nhưng mọi việc có thứ tự đến trước và sau, vị kia chúng ta cũng đắc tội không nổi."
"Hắn ngươi đắc tội không nổi, cô nương nhà chúng ta ngươi đắc tội nổi sao?
Nói thật cho ngươi biết, cô nương nhà chúng ta là hòn ngọc quý trên tay
Định Viễn Hầu, chính là Dự Vương phi tương lai, nói không chừng, sau này còn là Hoàng Hậu, ngươi cẩn thận suy xét cho rõ ràng!"
Tào Mạt đang ở hậu đường uống trà nghe thấy những lời này, thiếu chút nữa làm rơi chén sứ.
Ai tới nói cho hắn, Dự Vương phi ở đâu ra? Còn có cái gì mà sau này còn là Hoàng Hậu nghĩa là gì?
Những lời này là có thể tùy tiện nói sao?
Định Viễn Hầu này quả nhiên tự xưng vương quá lâu, giáo dưỡng nữ nhi hạ nhân vô pháp vô thiên như vậy.
Buông chung trà, Tào Mạt bước ra, "Cô nương, cơm có thể ăn bậy, lời nói lại
không thể nói bậy. Các ngươi khinh cuồng làm bậy như vậy, sẽ dễ dàng
chọc phải phiền phức!"
Thị tỳ đánh giá người có bộ dáng thư sinh gầy yếu này một phen, khịt mũi coi thường.
Lúc này thiếu nữ kia mới rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nàng ta tốt
xấu gì cũng là nữ tử do đại tộc giáo dưỡng ra, mặc dù ngang ngược kiêu
ngạo, nhãn lực cũng phải có, thư sinh này tuy ăn mặc bình thường, lại
khí vũ hiên ngang, đại khái là thân phận cũng không tầm thường.
Nhưng đúng là bởi vì người này có thân phận, cho nên mới đáng giá để nàng ta
ra tay, nàng ta thong thả ung dung buông chung trà xuống, "Vị công tử
này, thị tỳ của ta còn không tới phiên người ngoài tới dạy dỗ." Nói cái
gì mà không thể nói bậy? Thiên hạ còn không có lời nào mà La Đan Quỳnh
nàng ta không nói! Cây roi màu đỏ vung lên, chuẩn bị cuốn lấy cổ Tào
Mạt. Nàng ta muốn khiến cho thư sinh văn nhược đất phương nam này kiến
thức một chút, cái gì mới gọi là khinh cuồng làm bậy!
Tào Mạt lần đầu tiên đụng phải chuyện như vậy, hoàn toàn không thể phản
ứng, mắt thấy cổ sắp bị quấn lấy, ngay lúc này, một thanh trường kiếm
chém ra, kiếm quang lóe lên, roi ngựa bị chém làm hai đoạn.
Tào Mạt kinh hồn chưa định, quay đầu nhìn, không biết khi nào, trong đại
đường nhiều thêm một người. Mà người này, thân mặc quần áo màu ngọc
bạch, bên mặt trái còn mang nửa tấm mặt nạ bạc mỏng, cả người thoạt nhìn phong lưu phóng khoáng, tuấn dật vô song, lịch sự tao nhã hồn nhiên
thiên thành, hoàn toàn không cảm giác được sát khí mới vừa rồi khi hắn
xuất kiếm.
La Đan Quỳnh híp híp mắt, kiếm này, thật nhanh!
Thị tỳ nổi trận lôi đình, "Ngươi ——"
Ai ngờ người nọ đã như vậy vẫn không mất lễ nghĩa, chắp tay vái chào, "Tại hạ Sở Lưu Vân của Quảng Bình vương phủ, cô nương nếu có khó chịu, thì
tới cửa chỉ giáo." Dứt lời, cũng không thèm liếc nhìn thêm cái nào nữa,
liền nghênh ngang mà đi.
Quảng Bình vương phủ? Tào Mạt đương nhiên nghĩ một chút liền biết thân phận
người này. Vị nho tướng* áo bào trắng kia, nghĩa tử của Quảng Bình
vương, quả nhiên khí vũ bất phàm.
*nho tướng là chỉ quan võ có vẻ ngoài, cử chỉ nho nhã, thậm chí trí tuệ văn
tài cũng không thua kém quan văn - hàng xịn chính hiệu a!
"Hắn lôi Quảng Bình vương phủ ra thì cho rằng chúng ta sợ hắn sao? Cô nương, để nô tỳ bắt hắn trở về, cho ngươi xử trí?"
La Đan Quỳnh giơ tay, "Không cần, chúng ta đi."
Tào Mạt không nghĩ tới La Đan Quỳnh thế nhưng chịu đi, lại dặn dò chưởng
quầy vài câu, lúc này mới trở về Tư Lệ Đài phục mệnh. Câu "Hoàng Hậu
tương lai" kia thật sự là quá chói tai, hắn phải nhanh nhanh mách lẻo
cho Dự Vương mới được.
Lư Quân Mạch mấy ngày gần đây cực kỳ ức chế, sắc mặt rất không đẹp, cả
ngày mất hồn mất vía. Lần này đã không biết là lần thứ mấy hắn lòng vòng đến Sấu Ngọc Trai, nhìn đến cánh cửa kia, trong lòng hắn càng tức giận
khó bình.
Nếu Tống Dật là A Xu, vì cái gì nàng còn muốn dây dưa với Lưu Dục, chẳng lẽ nàng không
bỏ được người kia đến như vậy, cứ phải tiếp tục dây dưa mãi với hắn?
Hắn là thật sự nổi giận!
Cố tình cục nghẹn này còn chưa tìm được chỗ phát tác. Hắn đang định rời
đi, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc lách ra từ cửa hông, bất
giác liền đi theo, theo thẳng tới Túy Hương Lâu, mới bị tiểu nhị ngăn
lại.
"Đặt bao hết rồi? Ai bao?"
Tiểu nhị sợ lại bị đánh, không dám nói, chưởng quầy đi tới, cũng không giấu
giếm, "Vị bên Tư Lệ Đài kia." Đây không coi là tiết lộ đi, người của Tư
Lệ Đài nhiều, hắn lại chưa nói là Dự Vương.
Ánh mắt Lư Quân Mạch lập loè, tên hỗn đản Lưu Dục kia bao hết Túy Hương Lâu mời Tống Dật uống rượu? Việc này khẳng định có âm mưu.
Trong lúc trái lo phải nghĩ, hắn trộm trèo lên lầu từ phía sau, tìm được cái
nhã gian Lưu Dục yêu cầu kia, tránh ở chỗ góc tường, nghe lén động tĩnh
bên trong, hắn cũng không hề biết, khi hắn đang âm thầm rình coi người
khác, cũng có người đang âm thầm rình coi hắn.
Về chuyện Lưu Dục thỉnh nàng ăn cơm, Tống Dật có rất nhiều suy đoán. Tỷ
như thằng nhãi này bị rút cọng gân nào đó nên lại muốn làm nàng hao bạc, lại tỷ như, mình mới vừa khởi tà niệm, đã bị hắn phát hiện, vì thế tìm
nàng tới để hảo hảo nói chuyện nhân sinh.
Nàng đều đã chuẩn bị tốt việc tâm tình với Lưu Dục một phen, kết quả Lưu Dục hoàn toàn không có ý định nói chuyện với nàng, mà chỉ tự tay rót rượu
cho nàng.
Không ai lại
lãng phí rượu, Tống Dật rất sảng khoái mà nốc một ngụm! Lưu Dục gắp hai
đũa đồ ăn cho nàng, lại rót đầy ly thứ hai, cứ như thế.
Đối với Lưu Dục mà nói, muốn đem Tống Dật chuốc say, quả thực là chuyện dễ
như trở bàn tay, bởi vì tên hỗn đản này tửu lượng không tốt, cố tình
uống rượu còn uống rất hào sảng.
Trước kia hắn đã trải qua vô số lần như vậy, bởi vì uống rượu say, người này
đặc biệt nghe lời, tư thế gì cũng chịu làm. Hơn nữa, đối mặt với một con ma men nho nhỏ, hắn cũng buông thả đến cùng, luôn có thể tìm được trạng thái tốt nhất để cùng nàng phiên vân phúc vũ.
Đương nhiên, mấy thứ này cũng chỉ tồn tại trong trí nhớ của một mình hắn, tên hỗn đản này một khi say rượu, phỏng chừng ngay cả mộng xuân cũng không
có, hoàn toàn chỉ coi như do say rượu mà thân thể đau nhức.
Hắn chưa bao giờ dám lưu lại dấu vết ở trên người nàng, đặc biệt là sau khi phát hiện nàng căn bản nhớ không được chuyện xảy ra lúc say, đại khái
là sợ hủy diệt hình tượng tốt đẹp của bản thân trong cảm nhận của nàng,
sợ nàng phỉ nhổ rồi dẫn đến ghét bỏ. Sau khi kết hôn, hắn mới biết được, giữa nam nhân và nữ nhân, trong chuyện thích một người, là mang bản
chất khác nhau, nữ nhân thích thì giới hạn ở trong lòng, chỉ cần gặp
nhau đã rất thỏa mãn, nghĩ đến thôi đã rất cao hứng, mà nam nhân thì
không, nam nhân thích là muốn chiếm hữu, không ngừng muốn đòi lấy thậm
chí đoạt lấy, giống như một con thú đực phát Q*. Khi còn niên thiếu, hắn thập phần khinh bỉ bản thân mình như vậy, nhưng cố tình lại ép xuống
không được, cứ hay làm những chuyện ngu xuẩn.
*phát Q = 'f*ck you' nha pà kon, nguyên văn mụ tác giả viết như vại đó, Lão đây chỉ chuyển lời kiêm chú giải xí thôi
Nhớ lại những chuyện hoang đường mà mình từng làm, Lưu Dục lập tức đỏ mặt tía tai, thật sự quá mất mặt a!
Chỉ bởi vì khi thanh tình, bản thân sẽ cảm thấy ngượng ngùng, tay chân khó
tránh khỏi hấp tấp, sẽ dẫn đến hành sự qua loa làm nàng không thoải mái, mới lựa chọn cái phương pháp như vậy. Mà cuối cùng dẫn đến kết quả là
bọn họ thành thân đã một năm, nhưng ở trong trí nhớ của nàng, hắn chỉ
chạm qua nàng có ba lần......
Quỷ mới biết nàng đã uống say bao nhiêu lần a!
Lại lần nữa ôm cái ôn hương nhuyễn ngọc này, dục niệm của Lưu Dục trỗi dậy, nhưng mà, hiện tại hắn không thể làm như vậy. Mục đích đêm nay là tạo
ra hiện trường giả uống rượu rồi loạn tính, để cho người khác biết nàng
đã ở bên hắn cả đêm, để dư luận đem bọn họ cột vào nhau, như vậy, mặc kệ là người mơ ước nàng, hay là mơ ước mình, đều không còn đường chen chân nữa, sau đó lại tìm Phượng Vũ phu nhân làm mai hạ sính, gánh vác cái
trách nhiệm nam nhân nên gánh vác, cho dù nàng tạm thời không thể tiếp
thu, thì cứ chậm rãi bồi dưỡng cảm tình trước, rồi sẽ có một ngày nước
chảy thành sông.
Lưu Dục
cảm thấy cách này thật là mỹ diệu, mỹ diệu đến nỗi hắn cũng đã bắt đầu
tâm viên ý mã, bắt đầu ý loạn tình mê, nhưng nhìn lại người trong ngực,
ngủ như chết a, còn ngáy nho nhỏ rất thơm ngọt, thỉnh thoảng còn chép
miệng vài cái. Cũng không biết là mơ thấy cái gì, Lưu Dục mắt trông mong mà nhìn một tia chất lỏng khả nghi dính ở khóe miệng nàng, thân thể run lên, vội vã đem người thả lên giường bên cạnh, tiện tay lau đi nước
miếng bên khóe miệng nàng, cố tình ngay vào lúc này, ngón tay lau nước
miếng kia của Lưu Dục bị một cái đầu lưỡi linh hoạt vươn ra cuốn vào
trong miệng, hai cái răng cửa nhẹ nhàng cắn lên đầu ngón tay hắn, chậm
chạp mà day day, dục vọng bị đè ép xuống đáy lòng kia lập tức bùng lên,
cháy rào rạt, nháy mắt thiêu đến không thể vãn hồi.
Tim Lưu Dục như nổi trống, mạch máu nhảy thình thịch, máu toàn thân tăng tốc mà vận hành.
Vốn dĩ cho rằng trong chuyện nam nữ đã sớm tâm như nước lặng, giờ phút này
lại đồng loạt bị đánh thức, còn có sức mạnh như núi lửa ngủ say vừa thức tỉnh phun trào.
Hắn cúi xuống gần người nàng, hai mắt bị ý niệm kia thiêu đốt đến đỏ đậm, cổ họng khô khốc khó nhịn.
Hắn nghĩ, một cái thôi, để cho hắn chạm nhẹ vào nàng một cái là được.
Đầu càng lúc càng thấp, rốt cuộc nếm được tư vị của hai cánh môi kia. Nắm
lấy cằm nàng, muốn cho nàng gần hắn hơn một chút, có thể hôn đến sâu hơn một chút, nhưng ngay vào lúc này......
"Cầm thú!"
Lư Quân Mạch không chút lưu tình mà một chưởng bổ thẳng vào huyệt ngọc
chẩm của Lưu Dục, Lưu Dục cuối cùng cũng không thể hoàn thành nụ hôn sâu mà hắn tha thiết ước mơ bấy lâu, cứ như vậy mà ở dưới dao mổ của Lư
Quân Mạch - hôn mê.
Lư
Quân Mạch vốn muốn đem Tống Dật đi, nhưng khi thân thể ôn hương nhuyễn
ngọc kia chạm vào tay, tâm can cường tráng của hắn liền rung lên, móng
vuốt theo đó mà run rẩy, ngược lại đi khiêng Lưu Dục lên chạy lấy người.
Cho nên khi Tống Dật tỉnh rượu lúc nửa đêm, mở mắt lại không thấy được Lưu
Dục, mà nhìn thấy một mỹ nhân khác. Mang nửa tấm mặt nạ bạc mỏng, đang
nhìn nàng cười đến cực độ mất hồn.
Lời editor: trời đất quỷ thần thiên địa tổ tông ơi, chúng ta hãy cùng thành lập một tôn giáo để quỳ lạy con lừa bự tên A Mạch này đi =))) cảm thấy mạch não lẫn IQ của tên này mà lên làm Chấp Kim Ngô, Lưu lớn có thấy ớn lạnh ko? có ngày Lưu bé phải đi vô cung lấy muỗng múc xác cho ông đó...
Cũng may cháu mấy đời của Sở Lưu Hương còn có tiết tháo...anh cu này dễ thương chỉ sau Khôi Khôi thoi
À mà lần đầu của A Xu không mấy tốt đẹp cho nênhồi đó tiểu Dục muốn fix
cũng khó, ngu chưa? Dù sao thì các độc giả muốn ăn thịtcứ yên tâm thoải
mái mà tự mua thịt ăn đi hen, như Lão nè, vừa edit vừa đọcyaoi, chứ bộ
này thì cũng có scene khá là dữ dội nhưng kéo cmn rèm dày vài ba lớp,còn đóng cmn cửa nữa, chỉ có bé bi Tiểu Đào Đào mới bị bức ép húp nước
canhthôi, ai tâm tịnh thì đọc bộ này mùng một mười lăm được nha, hê hê