"Tỉnh rồi?"
Chờ nhìn thấy rõ ràng người trước mắt, Tống Dật giật bắn mình vội vàng bò dậy, nhấc chân liền chạy.
Nhưng hai cái chân ngắn nhỏ kia của nàng sao có thể là đối thủ của người ta,
Sở Lưu Vân chỉ vươn một móng vuốt liền đem nàng xách trở về.
Tống Dật kinh hồn chưa định, giả vờ vô tội: "Ngươi...ngươi là ai? Bắt ta làm cái gì?"
"Nhanh như vậy đã đem lão tình nhân quên mất, làm người thật quá không phúc hậu!"
Tống Dật lấy sức la thật to: "Tiểu Đào Đào!"
Sở Lưu Vân nhíu mày, "Bên ngoài không có ai, ngươi hư trương thanh thế cũng không lừa được ta!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cửa sổ bị đạp mở, một thanh kiếm sắt bén
chém thẳng vào cổ tay đang túm Tống Dật của Sở Lưu Vân.
Sở Lưu Vân phản ứng càng nhanh, đẩy Tống Dật ra, nhanh chóng trở tay lại
rút kiếm, hai kiếm giao nhau, hắn híp híp mắt, "Kiếm của ngươi, rất
nhanh."
Tiết Đào không nói lời nào, nhìn chằm chằm không bỏ cái cổ tay Sở Lưu Vân đã túm Tống Dật kia rồi vung kiếm lên chém tiếp.
Tiếng chém giết trong phòng thu hút chưởng quầy và tiểu nhị trong tiệm, mọi
người túm gậy gộc phi lên lầu, chưởng quầy theo bản năng đem Tống Dật hộ ở sau lưng, không thấy Lưu Dục đâu, đành phải hỏi: "Đã xảy ra chuyện
gì?"
Tống Dật ưỡn ưỡn thân thể nho nhỏ, xấu xa mà chỉ vào Sở Lưu Vân nói: "Hái hoa tặc!"
Chưởng quầy càng sợ hãi, đây chính là khách quý của Dự Vương điện hạ, tên hái
hoa tặc này sớm không tới trễ không tới, cố tình ngay hôm nay tới.
"Báo nguy cho Tư Lệ Đài!" Chưởng quầy phát lệnh.
Sở Lưu Vân lạnh nhạt mà liếc Tống Dật một cái, ánh mắt thập phần sắc bén,
biết tình thế bất lợi, đón đỡ đẩy kiếm của Tiết Đào ra, xoay người nhảy
ra ngoài cửa sổ, bỏ trốn mất dạng.
Vì thế ngày hôm sau, sáng sớm, Thái Khang Thành phố lớn ngõ nhỏ liền lưu
truyền tin Tống tiên sinh của Sấu Ngọc Trai đêm qua đụng phải hái hoa
tặc, nghe nói tên hái hoa tặc kia mang nửa tấm mặt nạ bạc mỏng, theo lời người chứng kiến ở hiện trường —— Túy Hương Lâu chưởng quầy, kiểu dáng
của mặt nạ kia, cùng Tống tiên sinh thập phần xứng đôi, người nọ có kiếm thuật cao siêu, khí vũ hiên ngang, quần áo bất phàm, chắc chắn là con
cháu đại tộc, có ai từng gặp qua hái hoa tặc phong lưu phóng khoáng như
vậy chưa? Chưởng quầy dùng trí tuệ ít ỏi của hắn rút ra kết luận, người
nọ chắc là ái mộ tài năng của Tống tiên sinh, nhất thời không kiềm chế
được, mới làm ra hành động dạ thám.
Tào Mạt phải nói là chuyên nghiệp a, đem tất tần tật các loại tin đồn vớ
vẩn không thể tin nổi thu thập hết rồi bày lên bàn cơm sau đó hướng Lưu
Dục bẩm báo kỹ càng chi tiết.
Lưu Dục nhìn Tống Dật ngồi đối diện, tiểu sắc lang nhìn có vẻ như không có
việc gì mà lùa cơm, kỳ thật đã sớm hồn du thiên ngoại, hắn chắc chắn là
nàng đang che giấu chuyện quan trọng gì đó, nhưng hiển nhiên, Tống Dật
không có ý định thành thành thật thật mà nói cho hắn.
Gương mặt tuấn mỹ của Lưu Dục trực tiếp bao phủ bởi một tầng sương. Hắn hôm
qua khi tỉnh lại rồi quay lại nơi đó, hái hoa tặc đã rời đi, mặc kệ
chưởng quầy nói đến kinh tâm động phách cỡ nào, nhưng hắn chỉ cần nhìn
bộ dáng thậm thụt kia của Tống Dật liền biết, người kia, nàng quen biết, còn cố ý vu oan cho người ta một cái danh hái hoa tặc, hơn nữa mượn cơ
hội này trực tiếp đến ở trong Tư Lệ Đài tránh nạn không chịu rời đi.
Lưu Dục cảm thấy, bữa cơm này có chút khó nuốt, rõ ràng là hắn thiết kế để
mình cùng Tống Dật bị lời đồn buộc chặt bên nhau, như thế nào trời xui
đất khiến lại bị người khác nhanh chân đến trước chứ?
"Ngươi không muốn nói cái gì sao?" Lưu Dục hỏi Tống Dật.
Tống Dật đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tan rã nhanh chóng tập trung lại, dừng ở trên mặt Lưu Dục, cong mắt cười, "Tạ ơn Dự Vương điện hạ thu lưu."
"Chỉ có như vậy?"
"Chỉ có như vậy!"
Lưu Dục tức nghẹn.
"Người kia không phải hái hoa tặc!" Tiểu Đào Đào thực sự cầu thị mà bẩm báo,
tuy không rõ Tống Dật vì sao đem người kia biến thành hái hoa tặc, nhưng hắn cảm thấy, ở trước mặt điện hạ nhà hắn thì nên trung thực.
"Đó là ai?"
"Sở Lưu Vân. Nghĩa tử của Quảng Bình vương!"
Ba người đang ngồi đều ngẩng đầu lên.
"Hắn không phải là Phó Chiêu Nam sao?" Tống Dật kinh ngạc, ngay sau đó ý thức được mình lỡ miệng.
Ánh mắt Lưu Dục trực tiếp cắm lên người Tống Dật, "Ha hả, ngươi quả nhiên biết hắn, ngay cả tên cũng đều nhớ rõ ràng như vậy!"
Tống Dật tiểu tâm can run run, yên lặng mà buông bát cơm, "Hắc hắc, cái
đó...Dự Vương điện hạ biết ta duyệt mỹ vô số, mỹ nhân như vậy đương
nhiên là đã gặp qua, chỉ là khi ta gặp hắn, hắn tên là Phó Chiêu Nam,
còn về thân phận hắn, ta thật đúng là không biết."
"Ồ, phải không? Nếu là quen biết cũ, vì sao gặp mặt lại muốn chạy? Hắn đã làm gì ngươi? Hay là nói...ngươi đã từng làm gì hắn?"
Khi hỏi đến câu cuối cùng, Lưu Dục nhạy bén mà tóm được tia chột dạ trong
mắt Tống Dật, đúng vậy, tên hỗn đản này vậy mà lại chột dạ, chẳng lẽ
nàng thật sự đã làm gì người ta? Mới chọc đến người ta một hai phải dùng loại thủ đoạn khác thường này tới tìm nàng.
Đủ loại suy đoán xoay chuyển trong đầu Lưu Dục, hắn đột nhiên nhớ tới
khoảng thời gian trước khi hái hoa tặc náo loạn, đám con em quý tộc đó
đều bị lột quần áo, bị người làm cho hôn mê đủ các loại hình ảnh khó
coi, đột nhiên cảm thấy đại não thiếu oxy, có chút choáng váng.
Tống Dật còn lạy ông tôi ở bụi này mà la lên: "Ta cái gì cũng không có làm! Đó chỉ là một cái hiểu lầm mỹ lệ!"
"Hiểu lầm gì?" Lưu Dục đã tận lực khắc chế, nhưng hắn phát hiện hắn thật sự
quá là muốn gia bạo, không đem tên tiểu sắc lang này ra nện cho một
trận, thì khó tiêu trừ được nỗi hận trong lòng hắn!
Tống Dật đầy mặt vô tội: "Đã nói là hiểu lầm, nói ra chẳng phải là làm càng nhiều người hiểu lầm?"
Lưu Dục: "......"
Tào Mạt ngó trái ngó phải, "Điện hạ vì sao cảm thấy nhất định là Tống tiên
sinh gây ra tai họa chứ? Ta lại cảm thấy chưởng quầy của Túy Hương Lâu
nói rất có đạo lý, nhất định là Sở Lưu Vân ái mộ tài nghệ của Tống tiên
sinh, mới có thể làm ra chuyện không hợp lễ nghi này!"
Lưu Dục đưa cho Tào Mạt một ánh mắt: Ngươi, quá ngây thơ rồi.
Cùng một câu hỏi cũng phát ra ở Quảng Bình vương phủ, người hỏi chính là thế tử Tiêu Húc. Tiêu Húc cùng Sở Lưu Vân vốn là Hắc Bạch Song Sát ở chiến
tuyến Tây Bắc, tám năm trước trong một trận phục kích, Sở Lưu Vân bị
nhốt, Tiêu Húc mang binh cứu viện, bị thương ở chân rồi tàn tật. Từ đó
về sau, vẫn luôn là Sở Lưu Vân chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Tiêu
Húc. Tình cảm hai người cũng tốt đến phi thường.
Sở Lưu Vân giúp Tiêu Húc kéo xe lăn ra, dìu hắn ngồi xuống, Tiêu Húc hỏi hắn: "Ngươi không muốn nói cái gì sao?"
"Nói cái gì?"
"Tống Dật a! Vì sao sáng sớm toàn bộ Thái Khang Thành liền đồn ầm chuyện của
ngươi và nàng? Ngươi đừng nói cho ta, tên hái hoa tặc mang nửa cái mặt
nạ kia không phải là ngươi!"
Sở Lưu Vân sắc mặt đổi đổi, chần chờ nói: "Nàng...chính là người kia......"
"Người nào?"
Mặt Sở Lưu Vân có chút cứng đờ, chỉ chỉ một cái đốm đỏ không lớn trên cổ mình.
Cái đốm đỏ này kỳ thật lúc ban đầu cũng không phải là đốm đỏ, mà là một cái dấu hôn. Sở Lưu Vân đã từng gặp gỡ một cô nương, hai người nhất kiến
như cố, tái kiến khuynh tâm, kết quả một lần say rượu loạn tính, người
nọ liếm một cái trên cổ hắn.
Việc này vốn không có gì, nhưng mấu chốt là, nàng vừa liếm, vừa kêu tên nam nhân khác......
Từ đó về sau, Sở Lưu Vân mắc phải một chứng bệnh kỳ cục, không chạm vào nữ nhân được, hễ chạm vào cả người liền khó chịu, muốn giết người, khiến
ai cũng không dám đến gần hắn. Mà chỗ bị nàng từng liếm qua kia, bị hắn
lau đi lau lại nhiều lần, rốt cuộc lau đến tróc da, lành lại tróc ra, cứ lặp lại như thế, cuối cùng biến thành cái bộ dạng này, nhìn từ xa thấy
như một cái dấu hôn vĩnh cửu, thực sự rất là quái dị.
Tiêu Húc rất không phúc hậu mà phì cười, "Té ra là nàng! Nhưng ta nghe nói
Tống Dật vẫn luôn mang mặt nạ, ngươi làm sao nhận ra được?"
"Ta nhận ra cái miệng của nàng ta!" Nhân sinh của hắn đã bị hủy bởi chính cái miệng kia!
Người khác say rượu loạn tính thông thường đều là một đoạn hồi ức tốt đẹp, ai biết hai người này say rượu loạn tính xong là thành bóng ma tâm lý cả
đời.
Tiêu Húc không phải
không thông cảm mà vỗ vỗ cánh tay Sở Lưu Vân, "Nếu ngươi thật sự đối với một ngụm kia canh cánh trong lòng như vậy, thì cắn trở về đi."
Sở Lưu Vân: "......"
"Đại ca, Vân ca ca, xe ngựa đi Định Viễn Hầu phủ đã chuẩn bị tốt." Tiêu Ngọc Trí bước vào, Sở Lưu Vân vội vàng kéo cổ áo kín lại, che cái 'dấu hôn'
kia lại.
Tầm mắt Tiêu
Ngọc Trí khi dừng trên người hắn có chút lập loè, đoàn người ra cửa,
nàng mới chọn lúc vắng người hỏi Sở Lưu Vân, "Vân ca ca, những tin đồn
đó là thật sao?"
Sở Lưu Vân nói với vẻ khẳng định: "Đương nhiên không phải!"
Hôm nay là ngày đi vẽ tranh cho Nữ Công tử của Định Viễn Hầu phủ, sáng sớm, Phượng Vũ phu nhân đúng giờ hẹn đến Sấu Ngọc Trai đón Tống Dật, lại
không thấy được người, mới chạy đến Tư Lệ Đài.
Tống Dật bất động, nhìn Lưu Dục, Lưu Dục bực bội a, hắn sao lại có một cảm
giác như là thả một con lợn rừng nhỏ ra cửa, đi ủi cải trắng nhà người
ta, giờ lại sợ ra cửa sẽ bị người đánh chứ.
"Tiết Đào đi cùng ngươi đi."
Tống Dật cần chính là những lời này, vội vàng cảm tạ, dẫn theo Tiểu Đào Đào, hứng thú bừng bừng leo lên xe ngựa của Phượng Vũ phu nhân. Nàng muốn
nhìn xem, Nữ Công tử Hầu phủ dám đào góc tường của nàng kia rốt cuộc là
có một gương mặt hồ ly như thế nào.
Mặc dù là cách mặt nạ, Phượng Vũ phu nhân cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa hừng hực trong mắt nàng.
"Tống tiên sinh đây là chuẩn bị bám lên Dự Vương à?" Phượng Vũ phu nhân phe phẩy quạt lông khổng tước, cười hỏi.
"Chỉ giáo cho?"
"Đêm qua tên hái hoa tặc gì đó kia, là ngươi cố ý bày trò đi? Cho người giả
trang con cháu thế gia làm hái hoa tặc, chậc chậc, Tư Lệ Đài đương nhiên phải để tâm."
Tống Dật
lười giải thích, không quá có thành ý mà ca ngợi: "Mấy ngày không gặp,
Phượng Vũ phu nhân càng thêm thông minh! Chuyện này cũng bị ngươi nhìn
ra rồi, thật sự hổ thẹn vô cùng."
Phượng Vũ phu nhân đã quen nghe giọng điệu không âm không dương này của nàng
rồi, cũng không giận, nói thẳng: "Nghe người trong cung nói, lần này
Hoàng Thượng quyết tâm phải chỉ một cửa hôn sự cho Dự Vương, ngươi vẫn
nên sớm tính toán đi."
Tống Dật liếc ngang, "Ngươi cảm thấy là Hoàng Thượng chướng mắt ta, hay là Dự Vương chướng mắt ta?"
"Đại khái là cả hai đi."
Tống Dật: "Kỳ thật, ngươi hoàn toàn có thể uyển chuyển một chút."
"Muốn cho ngươi nhận rõ hiện thực, cũng không uổng công ngươi ta quen biết nhau bấy lâu."
Tống Dật: "......"
Định Viễn Hầu có một tòa nhà ở kinh thành, đây là khi Khai Nguyên đế đăng
cơ, hắn vào kinh diện kiến, thụ phong Định Viễn Hầu rồi được ban cho.
Quy cách của tòa phủ đệ này có thể sánh với vương phủ, cổng lớn chạm trổ
sơn đỏ, nhìn cao hơn không ít so với nhà khác. Nhìn khí phái của nó,
hoàn toàn không sợ phá quy chế. Bên này xe ngựa vừa dừng lại, đối diện
cũng đúng lúc tới hai chiếc xe ngựa, Phượng Vũ phu nhân cùng Tống Dật
chờ ở cửa.
Tới hầu phủ bái phỏng đương nhiên không phải bá tánh tầm thường, lễ nghi vẫn là cần thiết.
Tống Dật nhìn hoa văn tơ vàng nạm bảo, đang vơ vét trong đầu xem đây là ký
hiệu của nhà nào, bên kia xe ngựa đã dừng lại, một người nhảy ra. Tống
Dật chỉ nhìn đến nửa tấm mặt nạ bạc mỏng kia, liền nhấc chân lên chạy.
Sở Lưu Vân cực kỳ nhanh tay lẹ mắt, mắt còn chưa nhìn thấy Tống Dật, mũi
đã ngửi ra mùi, lập tức đuổi qua, lại còn chuẩn xác không lầm mà xách
sau cổ Tống Dật.
Tiết Đào chỉ kịp rút kiếm ngăn trở thân người hắn, lại không kịp ngăn Tống Dật bị tóm.
Tống Dật buồn bực mà quay đầu, nói: "Cũng thật trùng hợp a."
"Hái hoa tặc? Ha hả!"
Thân thể nho nhỏ của Tống Dật run run, "Đó chỉ là cái hiểu lầm!"
"Ồ, đúng không? Ta còn tưởng rằng Tống tiên sinh cố ý muốn vu hãm ta là hái hoa tặc, để cho người diệt trừ ta!"
"Sao có thể chứ? Ngươi xem, giao tình giữa ngươi và ta tuyệt đối không đến mức như thế a!"
"Ha hả!" Lại là một trận cười lạnh.
Bên kia Tiêu Ngọc Trí cùng Tiêu Húc đã xuống xe ngựa, nhìn đến tình hình ái muội bên này, Tiêu Húc buồn cười, Tiêu Ngọc Trí thì trực tiếp đen mặt.
Rõ ràng, Vân ca ca không thể chạm vào nữ nhân, dù là mình cũng phải cùng hắn bảo trì khoảng cách ít nhất ba thước.
Tiêu Húc đẩy xe lăn lại, đánh giá Tống Dật một phen, mặc dù nhìn không thấy
mặt, nhưng dáng người này thoạt nhìn cũng rất không tồi. Mà vị nghĩa đệ
này có vẻ như cũng quên mất tật xấu không chạm vào nữ nhân của mình, túm lấy nàng lại hoàn toàn không thành vấn đề.
"Vị này chính là Tống tiên sinh đi, tại hạ Tiêu Húc, hạnh ngộ!" Tiêu Húc
nho nhã lễ độ nâng tay chào hỏi, "Nghĩa đệ này của ta lỗ mãng, mong tiên sinh thứ lỗi."
Tống Dật
đang bẻ từng ngón từng ngón của cái tay Sở Lưu Vân đang xách cổ nàng,
cười tủm tỉm mà nhìn Tiêu Húc, "Không sao không sao."
Phượng Vũ phu nhân liếc mắt một cái liền nhìn ra Sở Lưu Vân này chính là hái
hoa tặc đêm qua ở Túy Hương Lâu kia, thập phần khiếp sợ, không khỏi lại
nhìn nhìn con tiểu hồ ly Tống Dật kia lần nữa, yêu nghiệt này đây là tai họa đến bao nhiêu người a?
Tống Dật bẻ xong hết mấy ngón tay của Sở Lưu Vân ra liền rúc vào sau lưng
Tiết Đào, Tiết Đào giơ ngang thanh kiếm còn trong vỏ lên, bảo hộ nàng
phía sau, Sở Lưu Vân không thể lại gần, hắn nguy hiểm mà nheo mắt lại.
Phượng Vũ phu nhân cũng bước đến hoà giải, nhờ nàng cùng Tiêu Húc điều hòa,
không khí cuối cùng cũng hòa hoãn xuống. Bên kia, chủ nhân cũng tự mình
ra cửa nghênh đón khách quý, đúng là huynh muội La gia La Kỳ và La Đan
Quỳnh.
La Đan Quỳnh một
thân hồng y lửa đỏ, rõ ràng tuổi không lớn, nhưng khí thế lại có chút
làm người sợ hãi, ngay cả gặp khách trong tay cũng xách theo roi, giống
như thấy ai không vừa mắt thì sẽ lập tức quất tới, vừa thấy liền biết là kế thừa tác phong bưu hãn của ổ bảo chiến địa. Loại này mà đặt ở Giang
Tả* là cực kỳ khác biệt.
*Giang Tả (còn có Giang Hữu, Giang Đông, Giang Tây) là một cách gọi chỉ một
vùng địa lý ngày xưa của TQ, khá chung chung, cách gọi này nếu ai đọc
(hay xem) Lang Nha Bảng sẽ thấy thường xuyên, 'giang' ở đây có thể là
chỉ sông Trường Giang, thật ra có một bài đọc phân tích cách gọi này
nhưng dài vl nên Lão @@.
Tống Dật lại theo bản năng mà rụt vào bên người Tiết Đào, Tiết Đào rõ ràng
là mắt nhìn phía trước, khóe mắt dư quang lại đang đo đạc khoảng cách
giữa hắn và Tống Dật, thấy vượt qua phạm vi cảnh giới, liền dịch ra nửa
bước.
Tống Dật ý thức được đối phương đang ghét bỏ, khoe ra hai cái răng cửa nhỏ cười lấy lòng.
"Nghe nói Tống tiên sinh tối hôm qua gặp phải hái hoa tặc, còn bởi vì vậy mà
trực tiếp vào Tư Lệ Đài trú ngụ?" La Đan Quỳnh đương nhiên liếc mắt một
cái liền nhìn ra thân phận Tiết Đào, ai biểu hắn mặc đồng phục của đội
thị vệ Dự Vương chứ. Thanh âm của nàng ta không ôn hòa uyển chuyển như
người Giang Tả, mà có chút cảm giác tục tằng, dùng giọng điệu tục tằng
kia hạ thấp hai âm nói ra những lời này, lại làm người ta cảm giác được ý vị uy hiếp.
Tống Dật đột nhiên hiểu ra, vị này chính là nhằm vào vị trí Dự Vương phi mà đến,
hành động này của mình chẳng khác nào giành đồ ăn từ miệng hổ đói.
"Thì ra La cô nương quan tâm ta đến thế, thật là làm Tống Dật thụ sủng nhược kinh a!"
Ai con mẹ nó quan tâm ngươi? Người Giang Tả nghe không hiểu tiếng người sao?
La Đan Quỳnh liếc ngang, Sở Lưu Vân thì ghé mắt: Vẫn vô sỉ như vậy.
Vừa gặp mặt, Sở Lưu Vân cũng nhận ra La Đan Quỳnh đúng là vị cô nương mà
hôm qua mình ở Túy Hương Lâu vung kiếm chặt đứt roi ngựa của người ta,
chắp tay, "Thì ra hôm qua là La cô nương, thật thất lễ!"
La Đan Quỳnh rốt cuộc đem tầm mắt từ trên người Tống Dật dời qua, cười
cười, ngữ khí khách khí hơn nhiều, "Sở đại ca không cần để ý, khi nào
trả cho tiểu muội một cái roi ngựa là được." Nếu không phải tên ca ca
ngu xuẩn kia của mình đối với Tiêu Ngọc Trí nhất kiến chung tình, nếu
không phải Quảng Bình vương phủ còn xứng đôi với Định Viễn Hầu phủ, hôm
qua, nàng ta sao có thể nhịn một kiếm kia của Sở Lưu Vân. Tùy tiện đổi
thành bất kỳ ai, mặc dù là Giang Tả đại thế gia, nàng ta cũng có thể
vung roi quất hắn.
Còn về phần La Kỳ, từ lúc ra cửa đến bây giờ, tầm mắt chưa bao giờ dời khỏi
người Tiêu Ngọc Trí, mà Tiêu Ngọc Trí thì vẫn luôn chú ý đến phản ứng
của Sở Lưu Vân, cúi đầu rũ mắt, tâm tình có vẻ không tốt lắm.
Ngược lại là La Đan Quỳnh nói với Tiêu Ngọc Trí: "Hôm nay vừa lúc thỉnh Tống
tiên sinh của Sấu Ngọc Trai đến vẽ tranh, Tiêu tỷ tỷ không bằng cũng vẽ
một bức?" La Kỳ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: "Nghe
nói Tống tiên sinh có họa kỹ kinh người, nhất định sẽ không bôi nhọ mỹ
mạo của Tiêu cô nương!"
La Đan Quỳnh liếc xéo qua, ca ca này quá không có tiền đồ.
Bên kia Sở Lưu Vân cũng rất không hảo ý mà tỏ vẻ: "Ta cũng rất muốn kiến thức một chút họa kỹ kinh người của Tống tiên sinh."
Tống Dật quá là muốn trợn trắng mắt với hắn, hoàn toàn không lưu ý đến ánh mắt cổ quái mà Tiêu Ngọc Trí trộm nhìn qua.
La Kỳ dẫn người vào, La Đan Quỳnh mượn cớ muốn thương thảo với Tống Dật
chuyện vẽ tranh như thế nào mà đi thụt lại đằng sau, nàng ta thấp giọng
nói: "Hôm qua ta đi Túy Hương Lâu, có người đặt bao hết, không ngờ người này là Dự Vương điện hạ, lại còn chỉ mời một khách nhân, càng không
nghĩ tới khách nhân kia lại là ngươi. Có những thời điểm, đem một người
nâng lên càng cao, thì sẽ rơi càng thảm. Tống tiên sinh hẳn là minh bạch tình cảnh của bản thân đi?"
"Ý...... La cô nương chẳng lẽ là thích Dự Vương, cho nên mới ghen tị?"
Mặt La Đan Quỳnh cứng đờ, lạnh lùng nói: "Với địa vị của ta cùng Dự Vương
điện hạ, có thích hay không cũng không quan trọng, quan trọng là thân
phận có thích hợp hay không." Ngụ ý là cho dù hắn vì ngươi mà bao hết
toàn bộ Túy Hương Lâu, cho dù hắn thật sự thích ngươi, thì cũng không có nghĩa giữa các ngươi sẽ có kết quả.
"Aizzz, ta cũng không cần kết quả gì, ta chỉ cần có thể có một người thật tình
với ta." Kỳ thật nàng cũng không hiểu lý do Lưu Dục vì sao đột nhiên
muốn mời nàng uống rượu, bất quá có thể làm cho La Đan Quỳnh hiểu lầm
như vậy cũng rất mỹ diệu.
Những lời này đã thành công chọc La Đan Quỳnh tức xì khói. Sở Lưu Vân vẫn
luôn đi đằng trước nghe được lời này thì khóe miệng co rút, đồng thời
hắn cũng ý thức được một việc, hay là, người mà Tống Dật thích chính là
Lưu Dục? Bởi vì yêu mà không được, cho nên mới bỏ xứ tha hương, gặp gỡ
mình, mới có thể đem mình nhìn lầm thành hắn mà hôn?
Tống Dật trước giờ chưa đi vẽ tranh chuyến nào mà bi ai như vậy, cặp mắt kia của Sở Lưu Vân quả thực như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống, lần đầu
tiên có người có thể làm nàng cảm giác như lưng bị kim chích, mà La Đan
Quỳnh ngồi đối diện chờ nàng vẽ tranh, đôi mắt cũng như có mũi nhọn,
thọc muốn nát người nàng.
Quả nhiên, người là không thể làm chuyện trái với lương tâm a.
"Tống tiên sinh hôm nay vẽ thật sự căng thẳng a? Là trên người không thoải mái sao?" Phượng Vũ phu nhân ra mặt giải vây.
Tống Dật liền theo cột bò xuống, "Hôm qua ngủ không tốt, hôm nay có chút tinh thần vô dụng, không bằng để ngày khác vẽ?"
La Đan Quỳnh nói: "Không gấp, chúng ta có rất nhiều thời gian." Rõ ràng
một câu rất bình thường, Tống Dật lại ngạnh sinh sinh nghe ra mùi uy
hiếp.
Sở Lưu Vân chủ động nói: "Không bằng ta đưa Tống tiên sinh ra ngoài?"
Tống Dật chống đẩy không được, đành phải đi theo hắn, Tiết Đào rất hợp lẽ mà đi giữa hắn và Tống Dật, rất chướng mắt.
Tống Dật thật cẩn thận mà tránh né hắn, thỉnh thoảng quan sát phản ứng của
hắn. Khi đi ngang qua hoa viên, thì nghênh diện phải Định Viễn Hầu La
Kính Huy từ bên ngoài trở về. La Kính Huy này tuy rằng đã hơn 50 tuổi,
vẫn phong thần tuấn dật, là một mỹ nhân phôi hiếm có.
Sở Lưu Vân vừa thấy ông ta, ánh mắt lập tức đình trệ, lộ ra một biểu tình hoảng hốt.
Tư Lệ Đài bên kia, chuyện đời của Sở Lưu Vân đã chỉnh chỉnh tề tề mà bày
ra trên bàn Lưu Dục. Người này là cô nhi, không có ký ức trước mười
tuổi, cho nên cũng không ai biết xuất thân của hắn.
Quảng Bình vương thu lưu hắn từ trong chiến loạn, cũng nhận hắn làm nghĩa tử, chỉ dạy văn tự võ công, binh pháp chiến thuật rất là lợi hại, đã từng
phối hợp ăn ý với Tiêu Húc, được xưng là truyền kỳ, đến nay chưa hề
chiến bại.
Vì người phong nhã tuấn dật, trên chiến trường thích mặc áo bào trắng, người ta tặng cho hắn một danh xưng: bạch bào nho tướng.
"Người như vậy vì sao đến giờ chưa cưới?" Đây mới là vấn đề Lưu Dục quan tâm.
Tào Mạt không quá khẳng định mà nói: "Nghe người của Quảng Bình vương phủ
nói, Sở Lưu Vân hình như đã từng thích một nữ tử, cuối cùng bị nàng ta
bội tình bạc nghĩa, chịu phải đả kích trầm trọng, từ đó về sau liền
không thể gần nữ sắc, hễ chạm vào là cả người liền nổi mẩn đỏ, thậm chí
còn sinh bệnh."
Lưu Dục gắt gao nắm chặt nắm tay, cảm giác lòng bàn tay thực sự ngứa.
Vì thế khi Tống Dật trở về, nhìn thấy bộ dáng Lưu Dục cao cao tại thượng
khinh bỉ nhìn nàng, trực giác của nữ nhân nói cho nàng, Lưu Dục muốn
đánh nàng!
Tống Dật cảm
thấy, mình đã trốn đến Tư Lệ Đài, theo lý thì Sở Lưu Vân không dám tới
tìm nàng, ai ngờ ngay đêm hôm đó, bản thân đang an tâm ngủ ngon, liền bị người này tập kích.
Tống Dật kinh hoảng thất thố, vừa muốn kêu Tiểu Đào Đào, Sở Lưu Vân đã bắn
qua một con mắt hình viên đạn, "Ta có việc tìm ngươi."
Tống Dật ngốc, nhìn kỹ nửa gương mặt tuấn tú dưới đèn kia, từ cơ bắp trên gương mặt hắn có thể nhìn ra được, hắn đang giãy giụa.
"Ngươi có thể vẽ ra bộ dáng mười mấy năm trước của một người không?"
"Ý, ngươi đã nhớ ra cái gì rồi à?" chuyện Sở Lưu Vân mất trí nhớ nàng biết, cho nên cái mười mấy năm trước mà hắn nói kia chắc phải đến mười lăm
năm đi. Đại khái là chính hắn chỉ nhớ tới những đoạn ký ức ngắn mơ hồ,
nên lần này mới muốn vẽ ra một bức họa năm đó, có lẽ có khả năng chứng
thực suy đoán của hắn.
"Ngươi không cần hỏi nhiều, chỉ nói ngươi có thể vẽ hay không thôi?"
"Nếu là người trưởng thành, từ bốn năm chục tuổi đẩy ngược trở về, là còn chút dấu vết, có thể thử xem. Ngươi muốn vẽ ai?"
"Định Viễn Hầu La Kính Huy."
Lời editor: tiểu Sở ngoại trừ thần kinh có chút vấn đề do chuyệnlúc nhỏ ra thì vừa
xinh trai vừa tốt tính, chẳng qua tuổi thơ dữ dội mà tuổi trẻlại xui xẻo đụng phải Tống đại nhân, nhân sinh đúng là hủy hoại, có điều mỗi
lầnđụng anh cu thì Lão không cười ko được