Mỹ Nhân Phổ

Chương 91:




La Đan Quỳnh ung dung nhìn Lưu Dục, nói: "Dự Vương điện hạ đây là đang tìm cái gì?"
"Tống Dật đâu?" Lưu Dục tận lực kiềm chế lửa giận, giờ phút này hắn hận không thể đem nữ nhân trước mặt này ra bầm thây vạn đoạn.
La Đan Quỳnh lại mang vẻ mặt vân đạm phong khinh, trong lòng rất là sung sướng, "Điện hạ lời này làm ta khó hiểu, Tống tiên sinh không phải ở Thiên Ba lâu sao? Có thị vệ bên người của ngươi trông chừng, ta nghĩ, hẳn là không ai có thể đánh chủ ý lên nàng. Điện hạ công khai mà đuổi lại đây như vậy, chắc không phải là hoài nghi ta bắt nàng đi? La Đan Quỳnh ta, bất quá là ổ bảo man nữ, có tài đức gì, lấy đâu ra bản lĩnh cùng can đảm như vậy?"
Hơi thở của Lưu Dục hoàn toàn lạnh xuống, hắn biết, La Đan Quỳnh là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa không hề để lại một nhược điểm gì cho hắn tóm. Nàng ta là rõ ràng muốn ở ngay dưới mí mắt hắn mà diệt Tống Dật.
"Ngươi thật sự đủ thông minh, tuyển mấy tỳ nữ có thân hình tương tự Tống Dật. Bổn vương nếu không đoán sai, ngươi hẳn là thừa lúc Tống Dật một mình đi ra ngoài, làm hai tỳ nữ của ngươi mê choáng nàng, dịch dung cho nàng thành bộ dáng một tỳ nữ, lại để tỳ nữ kia giả trang thành bộ dạng Tống Dật, giả vờ là Tống Dật say rượu, để các ngươi thuận lợi khiêng nàng lên xe ngựa.
Tuy rằng khí vị trên người mỗi người không giống nhau, hành vi cử chỉ cũng bất đồng, mặc dù là bắt chước, nếu là trước nay, với nhãn lực của Kiều Tam Tiết Đào thì sẽ không nhìn không ra, nhưng người toàn thân bốc mùi rượu, say đến ngã trái ngã phải, thì những khác biệt đó sẽ bị bỏ qua. Ngươi là mượn cái này để lừa dối quá quan. Bổn vương nói đúng không?"
"Dự Vương điện hạ rất có trí tưởng tượng!" La Đan Quỳnh nhướng mày, "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, Tư Lệ Đài nếu muốn trị một quý nữ ổ bảo như ta, dù sao cũng phải lấy ra chứng cứ xác thực mới có thể phục chúng, không phải sao?"
La Đan Quỳnh đảo mắt, chỉ vào ba tỳ nữ trong xe, nói: "Người ta mang đi là ba người các nàng, Dự Vương điện hạ có thấy rõ xem bên trong có Tống Dật dịch dung như ngươi nói hay không?"
Kiều Tam đã tra đến rõ ràng, đương nhiên không có Tống Dật.
"Điện hạ, nếu không thì mang về thẩm vấn?" Tin tưởng với 108 hình cụ của Tư Lệ Đài, luôn có một bộ thích hợp với nàng ta.
Thanh âm Kiều Tam rất nhỏ, nhưng lỗ tai La Đan Quỳnh như tai sói, nghe đến rõ ràng, nàng ta cười nói: "Hình không thượng đại phu, lễ không hạ thứ dân! Bất quá là một cái thứ dân mà thôi, dưới tình huống không có bằng chứng, Tư Lệ Đài sẽ không thiếu sáng suốt mà đi động thủ với một quý nữ sĩ tộc như ta đi? Chỉ sợ dù ta đồng ý, toàn bộ thế gia đại tộc trong Thái Khang Thành cũng sẽ không đồng ý."
Lưu Dục nhìn La Đan Quỳnh, khuôn mặt tuấn tú trầm lãnh.
Mà nhìn thấy Lưu Dục như vậy, trong lòng La Đan Quỳnh so với công thành đoạt đất còn sảng khoái hơn, nàng ta liền thích cảm giác đem người đạp dưới chân, nhìn bọn họ liều mạng giãy giụa lại vô lực phản kháng như vậy.
Không khí lặng im đến đáng sợ, Kiều Tam cùng mọi người của Tư Lệ Đài rõ ràng cảm giác được cổ sát khí lạnh băng kia của điện hạ nhà bọn họ. Lần này, hắn thật sự nổi giận!
Từ lúc đuổi tới đây, Tiết Đào giống như một con dã lang, lặng im mà đứng sừng sững ở trên mặt tuyết, đánh giá bốn phía, bốn phía đều đen như mực, đôi mắt của hắn lại phảng phất như có thể xuyên thấu qua tầng tầng hắc ám, truy đến vực sâu tận cùng của hắc ám.
Đột nhiên, hắn cử động, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, phóng vút về hướng Tống Dật bị mang đi.
Kiều Tam cơ hồ cũng theo bản năng mà đi theo, mang theo vài tên tiểu đồ lệ.
Lưu Dục chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi nhìn thẳng La Đan Quỳnh. Mặt nạ hoàn mỹ của La Đan Quỳnh ngay trong tích tắc đó vỡ ra một khe hở, tuy chỉ là nháy mắt lướt qua, Lưu Dục vẫn bắt giữ được.
La Đan Quỳnh có thể vui vẻ thoải mái mà đối diện hắn như vậy, hẳn là có người thay nàng ta xử trí Tống Dật, nói như vậy, nàng ta có đồng lõa.
Lưu Dục hạ lệnh: "Hộ tống La cô nương hồi phủ, nghiêm mật bảo hộ La cô nương, đừng để bất luận kẻ khả nghi nào tới gần nàng ta!"
Cái gì mà bảo hộ, cái gì mà kẻ khả nghi, đây hoàn toàn là do Tư Lệ Đài định đoạt, đây là muốn dùng cớ bảo hộ để đem nàng ta giam lỏng lại. Bọn họ cho rằng giám thị nàng ta, là có thể bắt được người hợp mưu với nàng ta sao? Ngây thơ!
"Tống Dật bất quá là một thứ dân, đương nhiên không có giá trị để bị người bắt đi, bổn vương suy đoán, mục đích của đối phương hẳn là La cô nương ngươi, trước khi tìm được kẻ chủ mưu bắt cóc Tống Dật, bảo hộ La cô nương đều là cần thiết, mong rằng La cô nương không cần chối từ hảo ý của Tư Lệ Đài."
Nói như vậy, Tống Dật không trở lại, Tư Lệ Đài ngươi tính toán giám thị ta cả đời?
Đây vốn không có gì, nhưng lời này từ người mà nàng ta nhận định làm trượng phu lại nói ra vì một nữ nhân khác, liền làm La Đan Quỳnh rất là bực bội.
Một búng máu nghẹn ở yết hầu, nàng ta sinh sôi nuốt xuống, lại nhìn phương hướng Tống Dật biến mất một cái, chỉ cần giao Tống Dật vào tay Triệu Thạch, Tư Lệ Đài liền vô lực xoay chuyển trời đất.
Tống Dật chết chắc rồi! Các ngươi hiện tại đuổi theo cũng đã chậm! La Đan Quỳnh tin tưởng, lấy nhiều năm kinh nghiệm của vị kia, muốn đem một nữ nhân sống sờ sờ tra tấn đến chết, thi cốt vô tồn, tìm không thấy dấu vết, hẳn là không phải cái việc gì khó. Từ hôm nay trở đi, cái tên Tống Dật, đã hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này!
Nghĩ tới đây, phẫn uất trong lòng La Đan Quỳnh hoàn toàn bình ổn, thong thả ung dung chắp tay, "Vậy làm phiền Tư Lệ Đài."
Các tiểu đồ lệ tức khắc bao vây, mênh mông cuồn cuộn mà "hộ tống" La Đan Quỳnh rời đi. Lưu Dục theo dấu vết một đường đuổi theo, trên đường hầu như không ngừng lại, thẳng đến trước cửa thứ sử Ích Châu. Trước cửa có mấy tiểu khất cái, Kiều Tam nói, dấu vết chính là bọn họ lưu lại dọc đường, để Tư Lệ Đài có thể tìm tới nơi này.
Mấy tiểu khất cái này Lưu Dục đã gặp qua, tuy rằng lúc ấy chỉ thoáng nhìn thấy ở nam viên tiểu trúc, cầm đầu đúng là Tiểu Lục thân cận nhất với Tống Dật.
Cho nên, giờ phút này Lưu Dục một chút cũng không nghi ngờ là Tống Dật có ở bên trong.
"Điện hạ, muốn đi vào lục soát người sao?" Kiều Tam đã lộ ra vẻ nôn nóng.
Lưu Dục trầm ngâm một lúc lâu, "Một cái phủ thứ sử to như vậy, chỉ một người hôn mê, bọn họ muốn giấu là tìm không ra." Hắn càng lo lắng hơn là, nếu bức cho tên cặn bã Triệu Thạch này nóng nảy, hủy thi diệt tích, vậy là thực sự vô lực xoay chuyển trời đất.
Tống Dật đắc tội Triệu Thạch lại đắc tội La Đan Quỳnh, dựa theo tính tình hai người này, sao có thể bỏ qua cho nàng. Bọn họ chính là muốn cho mọi người biết, Tống Dật là chết trong tay bọn họ, nhưng một chút nhược điểm cũng không ai tóm được.
Mà muốn đem dấu vết một người tồn tại hoàn toàn xóa sạch, ở trong tay Triệu Thạch, thì có một trăm loại phương pháp, tỷ như, đem người tùy tiện băm, cho chó ăn, nghe nói đám chó ngao mà hắn nuôi, là ăn thịt người lớn lên!
Nghĩ đến đây, Lưu Dục chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Hắn phải bình tĩnh lại, không thể rối loạn mất sáng suốt!
Hung hăng hít một hơi khí lạnh, Lưu Dục sai các tiểu đồ lệ mang theo bọn tiểu khất cái lui ra. Tiểu Lục rất không yên tâm, "Ngươi có thể cứu nàng ra sao?"
Lưu Dục khó có khi sờ sờ đầu Tiểu Lục, "Yên tâm! Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện!"
Lưu Dục tự mình gõ khai đại môn của phủ thứ sử, Tiết Đào đã sớm đuổi tới nơi này giờ không biết tung tích ở đâu, giờ phút này đi theo sau Lưu Dục chỉ có mình Kiều Tam.
Dự Vương giá lâm, Triệu Thạch đương nhiên là phải tự mình ra nghênh đón. Hai người ở trong thính đường ấm áp ngồi xuống, sau khi chào hỏi một lược, Lưu Dục đi thẳng vào chủ đề.
Triều đình đã từng có ý đồ châm ngòi quan hệ giữa Triệu Thạch và La Kính Huy, làm tan rã liên minh của hai người, nhưng La Kính Huy thật sự giảo hoạt, đem Triệu Thạch thu thập đến cực kỳ nghe lời, coi ông ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nhiều năm qua mọi kế ly gián đều thất bại. Nếu không thể ly gián để mượn đao giết người, vậy thì chỉ có thể lợi dụng.
Triều đình dung túng cả vùng Ích Châu, chính là vì binh khí khoáng sản, Triệu Thạch cùng La Kính Huy sở dĩ thần phục Nam triều, đương nhiên cũng là có mục đích và dã tâm. Từ tư liệu nhiều mặt mà Tư Lệ Đài tra được có thể thấy, bọn họ muốn đem thế lực hướng về vận tải đường thủy.
Nếu thủy vận thông suốt, thượng nguồn có thể đến Thổ Cốc Hồn, hạ nguồn chảy vào Trường Giang, chảy ngang Giang Tả Thái Khang Thành. Vùng Ích Châu núi non trùng điệp, ngựa xe thông hành khó khăn, nếu có đại lượng giao thoa giữa người cùng hàng hóa, đường thủy là lựa chọn tốt nhất.
Năm đó vì muốn bóp chặt không cho thế lực của La gia bảo sấn loạn khuếch trương, Khai Nguyên đế gắt gao nắm giữ mạch máu đường thủy, mặc dù là vùng bản địa, bề ngoài La gia bảo phát ra bao nhiêu khoáng thạch binh khí thu vào bao nhiêu vật tư, đều có quân đóng ở bến đò kiểm tra rõ ràng rành mạch.
Cả vùng Ích Châu, La gia bảo nếu muốn thao túng toàn bộ, quyền vận chuyển đường thuỷ là cần phải được đoạt lại trước tiên.
"Hoàng Thượng thật sự muốn đem đường thủy giao cho châu quận tự quản lý?"
"Là có quyết định này. Bất quá hoàng huynh muốn nhìn một chút sơ đồ toàn cảnh của thủy đạo sông ngòi, rồi mới bắt đầu quy hoạch. Lần trước Tống Dật vẽ toàn cảnh Hàn Yên hồ, hoàng huynh liền nghĩ khi nào làm nàng đi thị sát một chuyến, đem đường thủy vẽ ra, nếu thích hợp, hẳn là sẽ thuyên chuyển về cho các thứ sử cấp châu."
So với việc giết chết một người cho hả giận, cùng việc bòn rút chỗ tốt lớn như vậy từ người này, thứ sử một châu sẽ không thể không biết lựa chọn như thế nào.
Cho nên, ngay khi Lưu Dục tung miếng mồi này ra, Triệu Thạch hầu như không thể tin được lỗ tai mình. Một khắc trước còn nghĩ như thế nào làm cho Tống Dật chết khuất nhục nhất, huyết tinh nhất, hắn thậm chí còn muốn lột da nàng ra, làm một cái trống bằng da người để chơi, một khắc sau, liền không khỏi suy xét đem tiểu tiện nhân này chăm sóc làm sao cho tốt một chút, để tránh cho nàng vạn nhất chết trong tay mình, làm vụ mua bán lớn kia nước chảy về biển đông.
Lưu Dục ám chỉ đã phi thường minh bạch, Triệu Thạch nói: "Việc này hẳn cũng nên cùng Định Viễn Hầu thương nghị một chút mới đúng."
Lưu Dục gật gật đầu, "Tin rằng Định Viễn Hầu cũng rất muốn thu hồi quyền vận tải đường thủy."
Triệu Thạch sở dĩ không lập tức đáp ứng, kỳ thật là đang tự hỏi tỷ lệ có thể nuốt được miếng mồi này của Lưu Dục lớn cỡ nào, đừng để đến lúc đó thả Tống Dật, mồi cũng tuột, vừa mất phu nhân lại thiệt quân. Với sự giảo hoạt của huynh đệ Lưu gia, đây là vô cùng có khả năng.
Hắn thực sự không nghĩ tới giá trị của Tống Dật lại cao như vậy.
Đêm khuya, Lưu Dục vừa rời đi, Triệu Thạch liền ra cửa đi Định Viễn Hầu phủ.
La Kính Huy nghe thấy việc này cũng lắp bắp kinh hãi, việc này quá là bất ngờ với ông ta.
La Đan Quỳnh thập phần buồn bực, Lưu Dục thế nhưng sẽ vì Tống Dật làm được đến cỡ này sao?
Đây liền giống như đang tuyên cáo, một nam nhân vì một nữ nhân, có thể không màng giang sơn mặc kệ xã tắc, đây tuyệt đối là tình cảm bất kỳ nữ tử nào cũng tha thiết ước mơ nhất. Muốn nói La Đan Quỳnh có cảm tình gì với Lưu Dục thì thật ra không đến mức, chỉ là trong đánh giá của nàng ta, Lưu Dục vô luận thân phận địa vị học thức tu dưỡng đều là người duy nhất xứng đôi với mình, là phu quân được nàng ta nhận định, thế nhưng lại đối đãi khuynh thành với nữ tử khác, khẩu khí này nàng ta phải nuốt kiểu gì? Lại cố tình vì châu quận gia tộc, vẫn phải nuốt cho trôi.
"Định Viễn Hầu cảm thấy việc này như thế nào?" Triệu Thạch thực không xác định Lưu Dục sẽ chơi ra cái quỷ kế gì, chỉ có thể gửi hy vọng vào La Kính Huy.
"Nếu Dự Vương đã nói ra, mặc kệ có phải là mồi hay không, chúng ta đều phải đem những lời này của hắn biến thành sự thật!"
Triệu Thạch tán đồng gật gật đầu, "Vậy Tống Dật, muốn giao cho ngươi hay không?" Hắn cảm thấy, La Kính Huy nhất định có thể xử lí Tống Dật tốt hơn.
La Kính Huy đột nhiên nghĩ, "Nói không chừng hắn chính là chờ ngươi làm lộ hành tung của Tống Dật. Trước hết đừng lộn xộn, tĩnh quan kỳ biến."
La Kính Huy đoán không sai, Lưu Dục đích xác phái người âm thầm giám thị nhất cử nhất động của Triệu Thạch, chờ hắn đem Tống Dật đổi chỗ. Mặc dù không đưa ra khỏi phủ, hành động ở trong phủ cũng có thể thấy được, nhưng kết quả, đêm nay, phủ thứ sử phi thường an tĩnh.
Triệu Thạch hồi phủ liền trực tiếp rửa mặt ngủ, không hề ra khỏi cửa phòng.
Lưu Dục vẫn cố gắng khắc chế nội tâm nôn nóng, không để cho cảm xúc ảnh hưởng đến sức phán đoán. Hắn không thể gấp, miếng mồi này một khi đã tung ra, bọn họ hẳn là hiểu rõ tầm quan trọng của Tống Dật đối với hắn, sẽ không dễ dàng sờ đến cái vảy ngược này.
Lưu Dục ngồi cả một đêm, không thể chợp mắt, Triệu Thạch cũng không ngủ, nửa đêm bò dậy, mở ám cách ra, nhấn vào một cái cơ quan, kệ sách liền mở ra một cánh cửa, nối xuống tầng ngầm.
Tầng ngầm cũng không tối tăm, không đơn giản âm trầm như mật thất bình thường, nơi này là chỗ hắn hưởng thụ ôn nhu hương, màn lụa màu đỏ buông xuống, ánh nến lay động, trên tường gắn một cái giá, để đủ loại khí cụ hình dạng cổ quái. Còn có các loại xích sắt, dây thừng đủ phẩm chất.
Mà nữ tử để hắn hưởng thụ thịnh yến hôm nay bị treo trên một cái giá gỗ, hai chân bị tách ra, cố định trên mặt đất, đôi tay bị trói trên đỉnh đầu, áo bông mùa đông che đi đường cong mê người nhất, hắn vốn định một tầng một tầng mà lột ra, nhìn thử xem cơ thể hoàn mỹ kia sẽ run rẩy ra sao khi bị roi da lột xuống từng lớp da.
Hoặc là đem thứ to lớn của mình ngang nhiên nhét vào XIE* nhỏ của nàng, hưởng thụ khoái cảm mất hồn vì nàng ở trong thống khổ cực hạn mà co thắt cơ bắp đến cắn chặt thứ của hắn không bỏ.
*chỗ này Lão cùng tưởng tượng/đoán mò với mọi người nha, bản raw là chữ 'xie' bằng latin luôn nên không biết bà TG muốn nói là cái lỗ nào, e hèm, Lão không rõ, cầu chỉ giáo...
Chỉ mới nghĩ thôi, Triệu Thạch đã cương cứng như đá rồi.
Hắn hung hăng thóa mạ một câu, mỹ vị đã đưa đến miệng mà còn không thể ăn như vậy, mới là dày vò lớn nhất!
Thô bạo mà nắm tóc mỹ nhân kéo lên, nhìn gương mặt nhỏ như bàn tay kia, hàng lông mi dày rợp run rẩy dưới mí mắt, cái mũi cao thon nhỏ thập phần gợi cảm, làm người hận không thể gặm một cái, khuôn miệng nhỏ nhắn kia làm hắn lần đầu hiểu ra vì sao người Giang Tả tôn thờ miệng anh đào nhỏ xinh là vì cái gì.
Ngón cái như bị ám, vuốt ve hai cánh môi kia, từng chút từng chút một miêu tả hình dạng đáng yêu cùng độ cong hoàn hảo của hàm răng bên dưới cánh môi đó.
Tròng mắt Triệu Thạch đỏ lên, La Đan Quỳnh nói đúng, nữ tử càng xinh đẹp mảnh mai càng có khả năng kích phát dục vọng bạo ngược của hắn, lúc này hắn chỉ nhìn bộ dạng yếu ớt đáng thương kia của Tống Dật, đã hận không thể đem nàng xé nát ra từng mảnh nhỏ, tận tình hưởng thụ hoảng sợ cùng thống khổ trong mắt nàng, thẳng cho đến khi giọt máu cuối cùng của nàng chảy cạn, lại thân thủ đem nàng băm thành từng khối từng khối, đút cho con chó ngao yêu thích nhất kia của hắn.
Nghe thấy một tiếng 'ưm', Triệu Thạch mới tỉnh lại, tức khắc lui lại hai bước, lại nhìn gương mặt kia, cánh môi đã bị hắn véo chảy máu.
Triệu Thạch tận lực ngăn chặn cơn cuồng bạo đã bị kích khởi trong lòng, kéo kéo vạt áo, che lại bộ vị đã biến hóa, nhìn chằm chằm Tống Dật như một con mãnh thú, xác định nàng chưa tỉnh lại, mới bước tới, cởi trói tay chân nàng, rồi trói lại thành tư thế bình thường.
Hiện tại đây chính là quân cờ tốt nhất, hắn không thể động đến. Nhưng nếu cứ trói kiểu khiêu khích người khác phạm tội như vậy, hắn lại không thể cam đoan mình có thể nhịn bao lâu, đây cũng là nguyên nhân hắn muốn đem Tống Dật giao vào tay La Kính Huy.
Con mồi như vậy, thật sự quá khảo nghiệm sức nhẫn nại của hắn.
Trói chắc người xong, Triệu Thạch bước ra, hít một hơi khí lạnh, lệ khí tích tụ nơi ngực bụng mới tiêu tán đi một chút.
Tiếng bước chân vừa biến mất, Tống Dật liền mở bừng mắt. Kỳ thật nàng đã sớm tỉnh, nhưng bởi vì đã tỉnh, cảm nhận được mình đang bị tên gia hỏa xấu xa kia sờ mó mới có thể cảm thấy đặc biệt ghê tởm.
Tống Dật hung hăng chửi thầm. Đối với kiểu trói này, nàng có thể dễ dàng tự cởi bỏ, nhưng hiện tại nàng không tính toán hành động thiếu suy nghĩ, sự tình có vẻ có chuyển biến theo hướng kỳ quái.
Cái này chứng tỏ Lưu Dục đã tỏa định chuẩn xác vị trí của nàng, hơn nữa hẳn là đã tìm Triệu Thạch làm giao dịch một phen. Có thể có liên quan gì đó đến thứ muốn giao dịch với Ích Châu cùng La gia bảo, Tống Dật đương nhiên có thể đoán được thứ gì có thể làm tên ác ma như Triệu Thạch phải đè ép bản chất thị huyết của mình. Chỉ là nàng không dự đoán được, Lưu Dục lại làm như vậy.
Trong lòng có một ý tưởng cổ quái, nhưng ngay cả bản thân nàng cũng không muốn thừa nhận.
Nàng biết La Đan Quỳnh sẽ xuống tay với nàng, mà muốn giết chết nàng, chỉ có hai con đường, một là nàng ta tự mình động thủ, hai là mượn tay người khác.
La Đan Quỳnh tuy nóng tính, ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không ngu xuẩn, nếu nàng ta tự mình đưa thiếp mời Tống Dật, như vậy Tống Dật mất tích, Tư Lệ Đài tất nhiên sẽ nhìn thẳng vào La Đan Quỳnh, làm nàng ta không thể nào xuống tay! Nàng ta sở dĩ chọn hẹn gặp ở Vọng Nguyệt Hồ, đại khái cũng là vì dễ hành động, đến lúc đó đem bản thân phủi sạch quan hệ, làm người khác bắt không được nhược điểm, như vậy, nàng ta càng không tự mình động thủ.
Đã như vậy, cũng chỉ dư lại con đường thứ hai. Mượn đao giết người.
Cây đao mà La Đan Quỳnh có thể mượn, đương nhiên là người mà nàng ta tin chắc là có thể làm Tống Dật chết theo kiểu hợp ý nàng ta nhất, như vậy mới không uổng phí nỗi tiếc nuối mà nàng ta từ bỏ việc đích thân động thủ. Cho nên, người này chỉ có thể là Triệu Thạch.
Trước khi đến dự tiệc, Tống Dật liền đem toàn bộ tư liệu có thể tìm được về Triệu Thạch lật xem hết một lần, đối với người này có thêm một bước nhận thức, đồng thời cũng ý thức được chỗ đáng sợ của người này.
Hắn không nói lễ nghĩa liêm sỉ, cứ như một con dã thú ngủ đông trong núi sâu, ai xui xẻo đụng phải hắn, hắn sẽ không chút do dự mà đem người xé thành mảnh nhỏ. Đây không phải so sánh khoa trương, mà hắn là thật sự đem người xé thành mảnh nhỏ.
Người này trong máu có một loại cuồng bạo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị khiêu khích ra.
Rơi vào trong tay hắn, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, nhưng cái 'nhất sinh' này, lại là một cái chuyển cơ có thể lợi dụng.
Hiện tại, cái 'nhất sinh' này, Lưu Dục đã tạo ra cho nàng, còn chuyển cơ như thế nào thì phải do nàng tới làm.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Thạch giấu đầu lòi đuôi mà đeo một cái mặt nạ tới gặp nàng. Đây đại khái tỏ vẻ là hắn không muốn nàng nhận ra hắn.
Bưng một mâm thức ăn và nước đặt ở trước mặt nàng, Triệu Thạch nghiêm túc mà đánh giá người bị trói gô trên mặt đất.
Tuy là môi bị rách, còn có vết máu, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến mỹ mạo của nữ nhân này. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, hoàn toàn không lộ ra chút yếu ớt, sợ hãi, hay tỏ vẻ khóc thút thít như nữ tử bình thường mà hắn muốn thấy.
Nàng phi thường bình tĩnh, phải nói là lãnh tĩnh. Ánh mắt nhìn qua giống như mặt Vọng Nguyệt Hồ đóng băng, một tia gợn sóng cũng không có.
"Tay của ta bị trói, ăn cơm kiểu gì?"
Đương nhiên đối phương không hảo tâm đi thông cảm chỗ khó khăn của nàng như vậy.
Tống Dật lại nói: "Ngươi giữ tánh mạng của ta lại hẳn là có tác dụng lớn đi, để ta chết đói hoặc là đói gầy, đều rất có khả năng phiền đến kế hoạch của các ngươi, cho nên, vì tốt cho tất cả mọi người, chúng ta có thể hài hòa mà phối hợp với nhau."
Triệu Thạch không nói chuyện, nhưng rõ ràng có chút do dự, hắn trời sinh không biết thông cảm là gì, đương nhiên sẽ không thấy ai đáng thương, nhưng đại cục là trên hết, quan niệm này lại rất cường liệt, nếu không, La Kính Huy sao có thể chọn hắn làm minh hữu?
Cởi bỏ bớt dây thừng đã trói Tống Dật như bánh chưng, sửa thành dùng xích sắt xích chân nàng lại, làm nàng chỉ có thể chuyển động xung quanh cây cột. Đây đã coi như là hắn nhân từ nhất đối với quân cờ này rồi.
Tống Dật vừa lòng, cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn mà ăn cơm uống nước, cũng không phòng bị chuyện có bị bỏ độc hay không.
Triệu Thạch nhíu nhíu mày bên dưới mặt nạ, rời đi.
Sáng sớm, La Kính Huy liền mời Triệu Thạch cùng nhau tiến cung diện thánh, muốn chứng thực chuyện vận chuyển đường thủy.
Chuyện lớn như vậy, đương nhiên muốn Khai Nguyên đế chính miệng đáp ứng mới được, Dự Vương tuy là được trọng dụng, nhưng còn chưa đến mức có thể đại biểu cho Hoàng Thượng.
Tuy rằng Lưu Dục trước đó đã nói qua với Khai Nguyên đế, nhưng nhìn thấy hai người gấp gáp tới đòi quyền lợi này, trong lòng Khai Nguyên đế vẫn thập phần không thoải mái.
"Nếu dòng nước chảy qua mấy chục quận huyện, đương nhiên là phải phân chia theo khu vực, không có bản vẽ hoàn chỉnh, trẫm cũng vô pháp định đoạt."
La Kính Huy đã sớm có chuẩn bị, tùy tay liền trình lên bản vẽ hoàn chỉnh nhất từ trước đến nay của Nhược Thủy và Lô Thủy*.
*tìm lòi mắt thì đây (có lẽ) là tên cũ thời lâu lắc (cỡ Tam quốc) của dòng Yarlung Tsangbo – Nhã Lỗ Tạng Bố, là con sông dài nhất trong khu tự trị Tây Tạng, được ví như dải Thiên Hà dưới mặt đất, bắt nguồn từ cao nguyên Thanh – Tạng chảy qua ba quốc gia TQ, Ấn và Bangladesh, (theo bản đồ thời Tam quốc thì Ích Châu nằm kế Tây Tạng), những thung lũng nhiệt đới và những đỉnh núi phủ băng tuyết dọc theo dòng sông này có thể gọi là những vùng đất thiên nhiên thần kỳ, cũng là cái nôi huyền thoại của nền văn minh cổ xưa Tây Tạng. Ai là fan của bộ ba Thiết Tam giác Mập Bình Tà hay hội Tam nhây Vương Bàn Tử - Hồ 81- Shirley Dương thì chắc nằm mơ được đi tới đi lui mấy chỗ này cũng vài lần.
Khai Nguyên đế cũng không thèm nhìn, chỉ nói: "La gia bảo khống chế Nhược Thủy hẳn là ở thời tiền triều, thời thế đổi thay, luôn có vài thứ thay đổi, trẫm muốn chính là bản vẽ hoàn chỉnh của Nhược Thủy hiện giờ."
Hiện tại Nhược Thủy cùng Lô Thủy căn bản không do La gia bảo quản lý, nếu La Kính Huy dám nói đây là bản vẽ hiện tại, vậy không khác gì đang muốn tuyên cáo với thế nhân, La gia hắn đang có mưu đồ gây rối!
Khai Nguyên đế cắn chết điểm này không nhả, lại nói chỉ tín nhiệm bản vẽ do đích thân Tống Dật vẽ.
"Vậy Tống tiên sinh đang ở nơi nào? Đây là đại sự, Kính Huy nhất định đích thân mang nàng đi tuần tra Nhược Thủy, vẽ ra thủy đồ hoàn chỉnh nhất."
Khai Nguyên đế thở dài một tiếng, "Hôm qua Tống Dật sau khi đi dự tiệc của lệnh ái xong, vẫn luôn không có tung tích, Tư Lệ Đài cũng đang tìm nàng."
Mọi chuyện hai bên đều biết rõ ràng trong lòng, cả chuyện như vậy không cần nói nhiều.
Đây là một cái cục diện bế tắc, toàn bộ mấu chốt đều ở trên người Tống Dật. Muốn làm sao để tháo gỡ cục diện bế tắc này, là chuyện La Kính Huy cần phải giải quyết cấp bách. Lần này vào cung, bọn họ bất quá là thăm dò Khai Nguyên đế. Việc này ít nhất chứng tỏ ý của Khai Nguyên đế cùng Dự Vương là nhất trí. Ngôi cửu ngũ, miệng vàng lời ngọc, không thể tùy tiện đổi ý. Việc này cũng chứng tỏ, nếu xử lý thích đáng, là thật sự có khả năng giành được quyền khống chế Nhược Thủy.
Đây là cái tin tốt không thể nghi ngờ.
Triệu Thạch trở lại phủ thứ sử, mặt mũi cũng rộng rãi hơn rất nhiều.
Xách theo cơm trưa đi gặp Tống Dật, Tống Dật không biết lấy được giấy và bút mực ở đâu, thậm chí còn đem da hổ hắn lót dưới mép giường kéo đến làm đệm nằm, giờ phút này đang rất hứng thú mà ngồi trên mặt đất, nâng bút vẽ tranh.
Hành vi động thổ trên đầu thái tuế này đã kích thích thần kinh dã thú của Triệu Thạch đến cực độ.
Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua tình hình xung quanh. Dây xích buộc Tống Dật bất quá ba thước, nhưng giấy và bút mực, đều ở trên một cái án kỷ cách đó một trượng có hơn, đó cũng không phải là giấy và bút mực bình thường, mà là dùng để gia tăng hành vi tình thú nào đó, tỷ như dùng để vẽ đường phân chia lên thân thể mỹ nhân, hoặc lên mặt mỹ nhân, dựa theo đường phân chia đó để chặt người ra từng khối, hoặc là lột da ra...mà tấm da hổ kia thậm chí còn nằm ở tuốt đầu kia của căn phòng, cách đó ít gì cũng năm trượng, tên hỗn đản này rốt cuộc là làm cách nào?
Nàng biết mở khóa?
Đây là kết luận có khả năng nhất mà Triệu Thạch rút ra.
Ánh mắt hắn trở nên cực độ nguy hiểm.
Tống Dật ngẩng đầu, đạm mạc mà nhìn hắn một cái, "Ngươi không cần nhìn, ta là dùng cái này để kéo mấy thứ này lại đây." Tống Dật sờ sờ ở đầu cột, đó là một cái móc sắt, là hắn dùng để treo người.
Người khác thích dùng móc sắt xuyên qua xương bả vai, khống chế tự do của người, nhưng hắn thích dùng cái móc sắt này xuyên qua cằm người ta, đem người treo giữa không trung như cá chết, rồi mới lột da cắt thịt, sẽ vô cùng thuận tay.
Triệu Thạch suy nghĩ về khoái cảm khi đem Tống Dật treo ở trên móc sắt một phen, lửa giận trong lòng tiêu tán đi vài phần.
Đem đồ ăn ném xuống, lại xoay người rời đi. Chờ đến buổi tối khi tới đưa cơm, Tống Dật vẫn còn đang vẽ tranh. Chỉ là lần này, không giống như là vẽ lung tung, mà là vẽ ra một hình người.
Mà nàng lại đem người này treo như cá chết trên cái móc sắc kia, khi Triệu Thạch tới, liếc mắt một cái liền thấy người kia, thân hình đột nhiên run lên, đồ ăn rơi xuống đầy đất, trong mắt hồng quang bùng lên.
Móng vuốt như kìm sắt liền đánh úp về phía cổ Tống Dật, Tống Dật lập tức lách ra sau cây cột, móng vuốt của hắn chụp lên trên cây cột, mà giờ phút này trên cây cột không biết khi nào đã mọc ra một mảng đinh cứng —— loại bàn chông mà hắn chuẩn bị cho con mồi của mình, đem nữ tử đã chơi qua, vẫn còn tươi sống, đặt lên trên bàn chông này, nhìn các nàng vì trọng lượng cơ thể của họ tự ép xuống mà chậm rãi bị xuyên thấu ra bàn chông, càng thống khổ, càng giãy giụa, xuyên thấu càng nhanh.
Thân thể vỡ nát, máu tươi chảy ra như mưa, nhỏ lên người hắn, hết sức sảng khoái!
Mà hiện tại, cái bàn chông này đang đâm thủng tay hắn!
Triệu Thạch bạo nộ hét to, còn muốn bắt Tống Dật, cả chân cũng bị đâm thủng —— hắn không dự đoán được, chỗ Tống Dật đi qua cũng giấu bàn chông.
Triệu Thạch ngã trên mặt đất, phát ra tiếng rít gào như dã thú.
Tống Dật lại hứng thú rất tốt mà kéo cái móc sắt, đem hình người kéo xuống thấp một chút, cho hắn nhìn đến rõ ràng hơn một chút. Bởi vì bức họa cực kỳ tả thực, càng đến gần, người trong bức họa phảng phất như muốn nhảy ra, Triệu Thạch lần đầu tiên không dám nhìn thẳng, quay đầu đi.
"Ngươi còn nhận ra được nàng?"
"Nàng là Thẩm Phượng Tiên nữ nhi của thứ sử Ích Châu tiền triều, đã từng là phu nhân của ngươi, cũng là nữ nhân đầu tiên bị ngươi treo lên lột da róc xương như cá khô!"
"Ta xem qua một bộ dã sử, ghi lại năm đó ngươi bị người đuổi giết, lúc gần chết, được Thẩm Phượng Tiên thiện lương cứu giúp, rồi yêu nàng, thuận lợi trở thành rể hiền của thứ sử Ích Châu Thẩm Triều Nhân, cũng được ủy thác trọng trách. Ba năm sau, Thẩm Phượng Tiên cùng tướng quân đắc lực dưới trướng Thẩm Triều Nhân yêu đương vụng trộm, bị ngươi bắt gian tại giường. Ngươi dưới cơn thịnh nộ, giết chết tướng quân kia, còn dùng phương thức tàn khốc kia giết Thẩm Phượng Tiên."
"Câm mồm!"
Tống Dật đương nhiên sẽ không câm mồm, ngược lại còn đem bức họa của Thẩm Phượng Tiên trực tiếp dán đến trên người hắn, Triệu Thạch đột nhiên run như cầy sấy, lại không thể động đậy.
"Ngay sau đó, dưới sự trợ giúp của La Kính Huy thuận lợi đoạt được binh quyền Ích Châu, độc đại một phương! Ngươi chẳng lẽ trước nay không nghĩ tới, hết thảy những chuyện này có phải quá mức trùng hợp hay không? Dã tâm của La Kính Huy ngươi nhìn không ra sao? Ông ta đã sớm muốn khống chế Ích Châu, nhưng Thẩm Triều Nhân lại là người trung với triều đình, cái này làm cho ông ta muốn làm gì, chân tay cũng co cóng, rất không thoải mái. Nếu là thứ sử Ích Châu đổi thành người không chống đối ông ta, đối với ông ta chỉ đâu đánh đó, thì mới có thể giúp cho ông ta thực hiện được dã tâm của mình!"
"Để ta tới đoán xem, lúc ấy khi ngươi bắt gian tại giường, hai người kia đại khái còn ngủ đi, toàn thân lõa lồ, mặc dù cái gì cũng không nói, ngươi liền có thể rút ra kết luận là bọn họ yêu đương vụng trộm. Thật sự có những thời điểm tận mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, nhưng ngay lúc có người trăm phương ngàn kế muốn thiết trí một cái bẫy như vậy, với người ngu xuẩn như ngươi, bất quá là bị nắm mũi dắt đi dễ dàng."
"Giết tướng quân kia cùng Thẩm Phượng Tiên, ngươi liền không có đường lui, muốn sống chỉ có thể xử lý thứ sử Ích Châu, ngươi cũng rất vui vẻ việc dùng máu tươi của bọn họ tới tưới diệt lửa căm giận ngút trời trong lòng ngươi! Cho nên toàn bộ chuyện này nhìn như là đương nhiên."
"Trùng hợp La Kính Huy lại ở trong phủ Thứ sử, trùng hợp ông ta liền giúp ngươi, thậm chí khi ngươi một người đối mặt ngàn quân, còn cho ngươi mượn quân đội, thuận lợi mà thắng! Ông ta vì cái gì lại giúp ngươi như vậy? Để ta tới đoán xem, trước khi ngươi đi Ích Châu, hẳn là đã quen biết ông ta đi? Lợi dụng Thẩm Phượng Tiên thiện lương, thành công lọt vào phủ Thứ sử, trở thành hãn tướng dưới tay thứ sử, cái này, hẳn cũng là kế hoạch La Kính Huy giúp ngươi đi? Chỉ là ông ta không tính đến, cầm thú như ngươi vậy mà cũng sẽ động chân tình với một nữ nhân, nắm giữ quân quyền lại chậm chạp không ra tay với Thẩm gia, phá hủy kế hoạch nguyên bản của ông ta. Cho nên, Thẩm Phượng Tiên cần phải bị trừ bỏ, dùng phương thức này không phải đơn giản nhất trực tiếp nhất sao? Nói vậy, ngươi bị ái thê phản bội nói không chừng còn mang ơn đội nghĩa ông ta đi, chỉ tiếc, Thẩm Phượng Tiên đại khái đến chết cũng không biết mình là vì cái gì mà chết......"
Thân mình run rẩy của Triệu Thạch rõ ràng cứng đờ một cái, Tống Dật biết mình đoán đúng rồi.
"Ngươi hẳn là còn nhớ rõ biểu tình của nàng khi chết hướng ngươi xin tha đi, ngươi hẳn là cũng nhớ rõ nàng khóc lóc nói mình oan uổng đi? Mà chỉ có ngươi trong cơn phẫn nộ, bóp trụ cổ nàng, trực tiếp treo lên móc sắc như vậy, làm thân thể của nàng đung đưa trên tường, máu tươi từ cổ nàng không ngừng chảy xuống, nhỏ lên người của ngươi, nàng liều mạng giãy giụa như một con cá, cuối cùng đứt hơi......"
Tống Dật vạch mặt nạ của Triệu Thạch ra, chỉ thấy môi của hắn phát tím, sắc mặt xám xịt như người chết. Tống Dật cũng phải nhịn không được thấy hắn đáng thương.
Nàng vừa muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên mắt cá chân bị người túm lấy, kéo mạnh, nàng bị kéo nhào xuống đất. Tuy trên mặt đất có trải da hổ, Tống Dật vẫn bị nện mạnh một cái xuống đất, đau đến hít mạnh một hơi khí lạnh.
"Chỉ bằng một con tiểu hồ ly là ngươi mà dám cưỡi lên đầu lão hổ rồi ị phân!" Triệu Thạch một tay ném văng người ra, Tống Dật lần này bị nện đến có chút tàn nhẫn, ngũ tạng lục phủ cơ hồ lệch chỗ.
Mà Triệu Thạch cũng không cho nàng cơ hội thở dốc, giống như Tử Thần bước từng bước một tới, cầm lấy dược ở bên cạnh, bóp chặt cổ Tống Dật, mạnh mẽ nhét vào miệng Tống Dật, rót hết xuống cổ nàng.
"Có một cách chết, ngươi đại khái nghĩ cũng nghĩ không ra, đem tất cả các loại xuân dược nuốt vào, người có thể sinh sôi mà bị dục vọng xé nát da thịt mình, kéo rớt đầu lưỡi mình, đào ra tròng mắt mình......"
Dược kia khi lọt xuống cổ, phảng phất như có một ngọn lửa đốt từ cổ họng đốt tới dạ dày, rồi lan tràn ra toàn thân.
"Đương nhiên, loại dược này cũng có thể giải! Từ đây đi ra ngoài, sẽ có một trăm quân sĩ hộ viện rất vui lòng giải trừ dược tính cho ngươi. Nếu ngươi thiên phú dị bẩm, có thể sống sót từ dưới thân bọn họ, ngươi, liền có thể rời đi cái phủ thứ sử này! Đây coi như là thù lao cho việc ngươi nói chân tướng năm đó cho ta!"
Triệu Thạch bỏ qua Tống Dật, nghênh ngang mà đi, cửa mật thất để ngỏ, dụ dỗ Tống Dật lao ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay viết quá ác tục, có ai mắng không?
Lời editor: thật sự là case này có chút dữ dội + buồn nôn, nhưng A Xu đi gần đến đích rồi, tội ác năm xưa đã hủy hoại người cha vĩ đại của A Xu cùng đội quân của ông, giờ để xốc lại nó đưa ra ánh sáng thì sao A Xu nho nhỏ có thể không sứt mẻ?
Thôi mất mớ máu rồi sau này ăn thịt tiểu Dục để bổ lại...! Ăn ba ngày ba đêm luôn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.