La Kính Huy cũng khiếp sợ, nhưng khiếp sợ đồng thời với đủ loại âm mưu bàn tính bay lộn trong đầu.
"Ai cũng biết Vương Tĩnh Xu đã tự thiêu mười năm trước, ngươi nói là ngươi, có chứng cứ gì?" La Kính Huy nhìn những người phía sau Tống Dật, những
người này sở dĩ tụ tập lại, đơn giản là vì thận phận Vương Tĩnh Xu này.
Ông ta không tin vừa khéo ngay vào lúc này lại mọc ra một cái Vương Tĩnh Xu như vậy, tất nhiên là có người cố ý an bài, lui một vạn bước mà nói, cho dù nàng thật sự là Vương Tĩnh Xu, vậy chứng cứ đâu?
"Ta nghe nói hai tháng trước, cũng có một người bộ dạng cơ hồ giống Vương
Tĩnh Xu như đúc xuất hiện quấy mưa quấy gió, cuối cùng thậm chí còn gây
ra thi độc, thiếu chút nữa gây tai họa cho toàn bộ Thái Khang Thành, nói vậy chư vị đều nhớ rõ ràng đi!"
Chuyện này, bởi vì gần đến đại triều hội, toàn bộ mấy ngàn quan viên ở đây đều đã nghe nói qua. Lần đó chính là sự kiện lớn đến thiếu chút nữa Lưu thị mất đi vương triều, Trường lưu vương chủ mưu sau màn còn bị tuyên án tử hình ở đại triều hội, chỉ tiếc là đại triều hội còn chưa kết thúc, Tư
Lệ Đài chiếu ngục cháy, người cứ vậy mà mất.
Tuy rằng phía chính phủ tuyên bố là thiêu chết, nhưng rất nhiều người lại
cảm thấy đây rất có thể là đã chạy thoát. Trường lưu vương bỏ trốn nói
không chừng còn đang mưu đồ đại kế khác, tỷ như, lại tạo ra một cái
Vương Tĩnh Xu khác, gây họa loạn triều cương.
Trong lúc nhất thời trong điện ngoài điện lại bắt đầu xao động lên, La Kính
Huy chỉ đơn giản nói mấy câu, lại thật sự khơi mào dị nghị từ mọi người. Khai Nguyên đế nhịn không được nhìn Lưu Dục, mà Lưu Dục lại đang đánh
giá Tống Dật cùng những người phía sau nàng. Hiển nhiên có vài vị bởi vì có người nghi ngờ thân phận của Tống Dật mà lộ ra ánh mắt căm phẫn, hận không thể đem La Kính Huy lột da róc xương.
Nhưng Tống Dật nhìn lại bình tĩnh nhất, không nóng không lạnh cười như không
cười mà nhìn chăm chú vào La Kính Huy, sau khi La Kính Huy nói ra đủ thứ giật gân, rồi lộ ra bộ dáng đắc ý khiêu khích nhìn nàng, nàng mới nhàn
nhạt hỏi: "Định Viễn Hầu nói xong chưa?"
Không khí trong sân đột nhiên cứng lại. Sắc mặt La Kính Huy thay đổi mấy lần, phảng phất như ông ta vừa rồi thao thao bất tuyệt, quấy lên dư luận, vị này chỉ coi như gió thoảng bên tai.
"Nói xong liền nghe ta nói một câu. Hôm nay, ta tới, cũng không phải là tới
chứng minh thận phận Vương Tĩnh Xu của mình, bởi vì việc này căn bản là
không quan trọng!"
"Ặc......"
Cảm giác này phải nói như thế nào đây, chính là một người cứ cắn chết một
chỗ không nhả, kết quả người ta nói với ngươi, cái chỗ mà ngươi dùng hết toàn lực để cắn kia, căn bản một chút cũng không quan trọng, việc này
có vẻ như mình giống một kẻ ngu ngốc.
Sắc mặt La Kính Huy lại thay đổi mấy lần, những người khác cũng đổi theo.
Chỉ có Lưu Dục ngẩng đầu nhìn Tống Dật, luyến tiếc dời mắt, hắn si mê
Tống Dật như vậy, đồng thời cũng cảm thấy vạn phần kiêu ngạo tự hào. Hắn so với bất luận kẻ nào đều tin tưởng, chỉ bằng vào sức của bản thân
nàng, nàng có thể vặn ngã La Kính Huy.
Cho nên khi Triệu Thành lén lút giật giật áo hắn, ý bảo hắn bước ra khỏi
hàng hát đệm cho nàng, hắn chỉ thấp giọng nói: "Nàng làm được." Đây là
cơ hội để nàng chính tay đâm kẻ thù, những người khác sao có thể cướp
đoạt quyền lợi này của nàng?
"Mục đích ta tới là vì báo thù rửa hận cho 10 vạn đại quân mười hai năm
trước, trên chiến trường Bắc phạt, vì binh khí kém cỏi mà vô tội uổng
mạng! Đây là chuyện bất kỳ một ai có lương tri biết chân tướng đều nên
chiêu cáo thiên hạ! Cho nên, ta có phải Vương Tĩnh Xu hay không, thật sự quan trọng sao?"
"Cái
gì? Vương Tư Mã binh bại năm đó còn có nguyên nhân binh khí?" Triệu
Thành chấn kinh, cả triều văn võ cũng chấn kinh, ngay cả sắc mặt của
Khai Nguyên đế cũng xoát một cái thay đổi.
Gian lận trong vấn đề binh khí, không khác gì làm mười vạn đại quân trần
truồng vật lộn, lại thêm quân báo tiết lộ rồi trúng mai phục của địch
quân, khó trách mười vạn đại quân không một ai sống sót trở về, khó
trách Đại Tư Mã vẫn luôn chiến công hiển hách lại binh bại như núi đổ
ngay trong trận chiến này.
Đây rõ ràng là mưu sát!
Âm mưu kinh hoàng đã diệt sạch tính mạng của mười vạn đại quân!
Tướng sĩ Trung úy quân lòng đầy căm phẫn, tầm mắt nhất trí chỉa về phía La
Kính Huy. Văn võ đại thần cũng nhìn về phía La Kính Huy, nếu tội này
thành lập, La gia không thể được tha thứ!
Chế tạo binh khí giả cũng đủ làm La gia bảo hoàn toàn đánh mất danh dự. Mặc dù triều đình không xử trí ông ta, địa vị của La gia bảo cũng tràn ngập nguy cơ. Từ một cường giả được cổ vũ, liền thành một con diều hâu bị
chặt bỏ cánh, không bao giờ có thể bay lượn trên không trung, vận mệnh
chờ đợi nó chính là cường địch vây công, cuối cùng bị xé ra nuốt vào
bụng.
"Chớ có vô căn cứ,
yêu ngôn hoặc chúng!" nói trong lòng La Kính Huy không hoảng hốt là giả, nhưng ông ta tuyệt đối không thể loạn, cưỡng chế lệ khí trong lòng, bất quá là cái tiểu nha đầu mà thôi, ông ta qua cầu còn nhiều hơn nàng đi
đường, sao có thể bị vài ba câu của nàng làm sợ hãi!
Tống Dật cũng không thèm liếc mắt nhìn ông ta cái nào, chắp tay hướng Khai
Nguyên đế thỉnh cầu, "Thỉnh Hoàng Thượng chấp thuận cho dân nữ đem toàn
bộ binh khí dùng năm đó trình lên."
Khai Nguyên đế giơ tay, "Truyền!"
Trong chốc lát, Vương Cường đem một rương kiếm hỏng vào, Khai Nguyên đế bước
xuống long ỷ, từ trong rương nhặt lên một thanh kiếm gãy, nhìn tới nhìn
lui, thật sự nhìn không ra cái gì khác biệt.
Cứ cho là đống kiếm gãy này là năm đó La gia bảo chế tạo cho Vương Đại Tư
Mã, nhưng căn bản nhìn không ra bất luận chỗ nào có liên quan đến La gia bảo hay Vương gia, không đủ để làm người tin tưởng.
La Kính Huy nguyên bản trong lòng vô cùng thấp thỏm, đến khi nhìn thấy một rương kiếm gãy này, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, tiện đà bày ra bộ dạng
mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, khí định thần nhàn như mọi chuyện không liên
quan đến mình.
"Định Viễn Hầu, đây chính là từ La gia bảo mà ra?" Khai Nguyên đế liếc mắt nhìn
ông ta một cái, đại khái là đã nhìn ra mấy thanh kiếm không có dấu hiệu
này căn bản không đủ để buộc tội La Kính Huy, ông ta sao có thể chịu
nhận tội.
La Kính Huy
tiến lên khom người bái, "Hoàng Thượng anh minh, binh khí do La gia bảo
chế tạo sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn, sao có thể sẽ biến thành như vậy! Còn thỉnh Hoàng Thượng nắm rõ, đừng để bị người có tâm gây họa loạn nhân tâm!"
Khai
Nguyên đế mặt không gợn sóng, gật gật đầu, quay đầu hỏi Tống Dật, "Ngươi nếu muốn chứng minh là Định Viễn Hầu có tội trước hết cần chứng minh
hai điểm: Một, chứng minh đám binh khí này chắc chắn là do Vương gia
quân sử dụng năm đó; hai, chứng minh đám binh khí này chắc chắn xuất
thân từ La gia bảo. Trẫm nghĩ, chỉ có chứng minh được hai điểm này, mới
có thể thuyết phục văn võ cả triều!" Quay đầu lại, hắn hỏi: "Định Viễn
Hầu, ngươi nghĩ sao?"
Những lời này vốn là chính La Kính Huy muốn nói ra, chỉ là giờ phút này bị
Khai Nguyên đế dùng ngữ khí này nói ra, nhiều ít làm cho người cảm thấy
hắn có ý thiên vị Vương Tĩnh Xu, thế gia đại tộc đã quen xem mặt đoán ý, sao có thể không rõ là Khai Nguyên đế thiên vị, đương nhiên sẽ không
dám đối với Vương Tĩnh Xu quá hà khắc.
La Kính Huy nhẫn nhịn, nói: "Hoàng Thượng thánh minh. Nếu là có chứng cứ
vô cùng xác thực chứng minh hai điểm này, ta nhận tội!" ông ta nhớ rõ là quyển Họa Bổn kia có vẽ đám kiếm gãy này.
Tống Dật chờ chính là những lời này, hơi cong khóe môi, cười như không cười
mà nhìn ông ta, "Định Viễn Hầu sẽ không cho rằng ta chỉ mang đến mấy
thanh kiếm gãy này đi?"
Nếu đám kiếm gãy này có thể chứng minh hành vi phạm tội của La Kính Huy,
trước đó Tống Dật cũng sẽ không cố tình yêu cầu toàn bộ binh khí.
Đôi mắt La Kính Huy nguy hiểm mà nheo lại, liếc mắt một cái ra bên ngoài,
bởi vì vị trí ông ta đứng gần long ỷ, lại không nhìn được xa như long ỷ, lần này, căn bản nhìn không ra ngoài điện rốt cuộc có bao nhiêu cái
rương, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia dự cảm không tốt, nhưng hai bên giằng co, kỵ nhất là thua kém thanh thế.
Tống Dật giơ tay, đám rương vốn đang ở bên ngoài cuồn cuộn không ngừng mà
được khiêng vào Tuyên Chính Điện. Mấy trăm cái rương chỉnh chỉnh tề tề
mà sắp hàng từ trong Tuyên Chính Điện sắp thẳng ra đến cuối quảng
trường.
Trung úy quân rất tri kỷ mà mở hết toàn bộ rương ra.
Trong rương chẳng những có áo giáp, mũi tên, cũng có khiên và trường mâu, mấu chốt là, còn có câu liêm chế tạo riêng cho quân tiên phong tinh anh của Vương gia, đây là một loại vũ khí có hình dạng lưỡi hái song hướng cán
dài, dùng cho quân tiên phong khai trận, có thể nhanh chóng móc vào cổ
địch nhân lôi xuống ngựa, thậm chí có thể đạt tới trình độ tấn công
trúng người đang tránh đằng sau tấm khiên.
Đây là một trong những binh khí mà năm đó Đại Tư Mã Vương Ôn tự nghĩ ra,
quân tiên phong tinh anh dùng loại binh khí này đều phải trải qua huấn
luyện chuyên môn, mà tướng quân dẫn đầu chính là Vương Khuynh huynh
trưởng của Vương Tĩnh Xu.
Cho nên, khi Trung úy quân đem đám câu liêm đứt vỡ này từng kiện từng kiện
mà ghép nối lại, bày biện ở trước mặt văn võ bá quan, cơ hồ tất cả mọi
người đều đã tin tưởng, đây là đống binh khí Vương gia quân từng dùng
qua.
"Tiêu chí binh khí
của Vương gia quân không chỉ có loại câu liêm này, còn có mũi tên bản to hơn so với mũi tên bình thường, cùng với loại áo giáp này."
Tống Dật đích thân từ trong rương đựng áo giáp xách ra một kiện, nguyên bản
nó nên là một tấm áo giáp hoàn hảo, giờ phút này đã bị đao chém đến rơi
rụng tan tác, yêu cầu cực kỳ tinh tế mới có thể khâu thành một khối, mọi người cũng chậm rãi thấy được hình dạng áo giáp của Vương gia quân, vị
trí chỗ tim, có một phần lưới xích, ngang dọc đan xen, vốn là có thể bảo vệ tốt trái tim, nhưng giờ phút này cái áo giáo này chỉ mới theo năm
tháng đã bị ăn mòn nát rữa thành bã, chính xác mà nói là phần lớn bộ
giáp đều bị nát ra thành bã, vậy thì làm sao có thể bảo hộ được người
mặc.
"Áo giáp này, chỉ có một bộ phận rất nhỏ là thiết. Còn lại đều là tạp chất không chịu nổi
một kích." Tống Dật lôi phần thiết ít ỏi trong áo giáp ra, lại đặt bên
cạnh những món binh khí vụn vỡ kia, hỏi lại, "Chư vị đại nhân có nhìn ra chất thiết này có chỗ nào bất đồng không?"
Đem kiếm gãy, trường mâu, khiên, cùng phần thiết trên mấy cái áo giáp đặt ở cạnh nhau so sánh, cho dù đã trải qua thời gian 10 năm, chúng nó đều
bày ra một màu sắc thống nhất, mà điểm quan trọng nhất đầu tiên chính là chúng không hề bị rỉ sắt ăn mòn!
Đúng vậy, không có rỉ sắt!
Mặc kệ là loại binh khí nào, mặc dù yếu ớt đến không chịu nổi một kích, nhưng lại không bị rỉ sét!
Ở đây có không ít thế gia đại tộc từng tìm La gia bảo đúc binh khí, dù
không cường điệu nói rõ điểm này, bọn họ cũng có thể chú ý tới, binh khí của La gia bảo so với binh khí bằng thiết tầm thường, là không dễ dàng
bị rỉ sắt.
Rất nhiều
người đều đã ý thức ra được điểm này. Nhưng đồng dạng, bọn họ cũng biết
binh khí của La gia bảo sắc bén cứng cáp, không dễ bị gãy, mà đống binh
khí tàn tạ này là chuyện gì?
"Lục ái khanh, các ngươi phụ trách binh khố, một kiện binh khí có đủ tư cách hay không, trẫm tin tưởng đôi mắt của các ngươi nhìn rất rõ!"
Toàn bộ quân đội của Lưu Tống, từ Vệ úy, Trung úy đến biên phòng thủ thành,
quân đóng ở các châu quận, tuyệt đại đa số đều được phân phát binh khí
từ người được binh khố ủy nhiệm chế tạo và kiểm nghiệm rồi phân phối,
đương nhiên, mấy vị đại nhân của binh khố này tiếng nói cũng rất có uy
quyền.
Binh khố do vị Lục đại nhân này đứng đầu, vài quan viên yên lặng quẹt mồ hôi lạnh trên trán một phen, run run rẩy rẩy bước ra.
Triều đình mỗi năm phân ra một lượng bạc lớn để đặt mua quân bị, bọn họ cũng
không thiếu đặt hàng từ chỗ La Kính Huy, cũng như toàn bộ giao dịch nơi
triều đình, đã có ích lợi, liền khó tránh khỏi có kiếm lợi riêng bỏ túi
từ trung gian, thu được chỗ tốt từ La Kính Huy.
Không có ai rõ ràng hơn bọn họ sự khác biệt giữa binh khí của La gia cùng
binh khí khác, cũng không có ai rõ ràng hơn bọn họ việc muốn giảm phí
tổn trong việc chế tạo binh khí, thì có thể làm đến cỡ nào.
Nhưng mà, nhìn đến nhiều binh khí bị hạ phẩm chất hạ đến mức độ như vậy trước mắt, vẫn thực sự bị hoảng sợ.
"Lục đại nhân, La mỗ tin vào ánh mắt của ngài, nhất định sẽ không nhận nhầm
binh khí của La gia bảo." La Kính Huy khí định thần nhàn mà nói, khẩu
khí ấm áp, nhưng Lục Thần lại yên lặng lau mồ hôi lạnh.
Có điều chỉ cần một động tác này, Tống Dật liền rõ ràng, vị này cũng có
nhược điểm bị nắm trong tay La Kính Huy, nhìn bộ dạng này, chỉ sợ là cái cán bị nắm hơi lớn.
Nếu
Lục Thần phủ nhận đây là binh khí do La gia bảo đúc ra, nàng muốn nghịch chuyển sợ là sẽ có chút khó khăn. Đám người Triệu Quân ở sau Tống Dật
cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Lục Thần ổn định thần sắc, giống mô giống dạng mà xem xét một phen, ba thủ
hạ cũng đi theo cùng nhau xem xét, nhưng thứ bọn họ xem xét không phải
binh khí, mà là sắc mặt của Lục Thần. Những lúc như thế này cần phải
thống nhất ý kiến, nếu không chỉ cần có chút lệch lạc chẳng những hai
đầu đều chiếm không được chỗ tốt, mà còn bị hạch tội.
Nương theo thời cơ cúi đầu xem binh khí, mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, Lục Thần chậm rãi khôi phục bình tĩnh, đi đến ngự tiền, khom người bái, nói: "Thần đã xem xét xong."
"Nhanh như vậy?" Khai Nguyên đế không quá vừa lòng mà nhíu nhíu mày, hay là vị này thật đúng là có cấu kết với La Kính Huy?
Binh khố là đại sự, không thể xảy ra chuyện, nếu ngay cả binh khố cũng bị La Kính Huy nắm giữ, như vậy quân đội triều đình sao còn có thể an tâm ra
trận giết địch.
La Kính
Huy khiêu khích mà nhìn Tống Dật, mấy thế gia đại tộc này, nếu nói là
rất trung thành với hoàng quyền thì là người si nói mộng, bọn họ tính kế chính là ích lợi cùng hưng suy của gia tộc mình. Nếu một cái nhược điểm có thể ảnh hưởng đến hưng vong của gia tộc bọn họ, như vậy, bọn họ sẽ
không chút do dự đi dĩ hạ phạm thượng.
Đáng tiếc dường như La Kính Huy đã tính sai rồi, Lưu Tống tuy rằng mới kiến
quốc chừng mười năm, nhưng sĩ tộc bây giờ đã không giống như thời tiền
triều.
"Đặc điểm của binh khí La gia bảo cực kỳ rõ ràng, mười năm không rỉ sắt, thần tự nhận là
không phải người có kiến thức rộng rãi nhất, nhưng cũng duyệt qua vô số
binh khí, vẫn chưa gặp qua binh khí nơi khác chế tạo mà có được tính
chất đặc biệt như vậy, cho nên, riêng cái này cũng đã đủ nói rõ đám binh khí này đúng là xuất từ La gia bảo!"
La Kính Huy đột nhiên chấn động, "Lục Thần, ngươi nói kỹ lại lần nữa!" đây rõ ràng là uy hiếp!
"Định Viễn Hầu, ta còn chưa tới mức già cả mắt mờ, đống binh khí này, ta đã
nhìn rất cẩn thận, chúng đích xác là được xuất từ La gia bảo. Vả lại, La gia bảo các ngươi dùng khuôn gốm để chế tạo binh khí, bởi vậy mới có
thể chế ra binh khí nhanh nhất cũng có quy mô lớn nhất, nhưng sử dụng
khuôn gốm đồng thời cũng làm cho những binh khí này không có sự khác
biệt rõ rệt như những xưởng binh khí khác."
Ý......
Đây là có chuyện gì?
Một khắc trước Tống Dật còn lo lắng vị này tới hủy đài của nàng, một khắc
sau, ông ta thế nhưng lại giúp nàng một phen. Tuy rằng việc này vốn dĩ
là lẽ đương nhiên, nhưng nhiều ít cũng đã làm Tống Dật cảm thấy thắng
lợi đến nhẹ nhàng một chút.
La Kính Huy lần này rốt cuộc có chút luống cuống, tiến lên bẩm báo: "Hoàng Thượng minh giám! Nhất định là ngày xưa ta đắc tội Lục Thần nên hắn mới cố ý oan uổng La gia bảo ta!"
Lục Thần cũng không cam lòng yếu thế, "Định Viễn Hầu nói đắc tội chính là chuyện ngươi phái người ăn trộm sổ sách của ta sao?"
La Kính Huy chấn động, trong lòng cũng theo đó mà trầm xuống.
Lục Thần không nhìn ông ta, mà vén áo quỳ xuống đất, "Thần có tội, cầu Hoàng Thượng trách phạt!"
Chuyển biến này quá đột ngột, mọi người đưa tầm mắt đến, Khai Nguyên đế ẩn ẩn
đã hiểu ra gì đó, liếc mắt nhìn đệ đệ của mình một cái, vị kia giờ phút
này mặt mũi bình tĩnh, tựa hồ hết thảy đều đã sớm nằm trong dự đoán.
Trái tim của La Kính Huy leo lên tới cổ họng, nhược điểm mà ông ta dùng để
đắn đo Lục Thần chính là số lượng cùng giá cả của binh khí mà hàng năm
Lục Thần đặt La gia bảo chế tạo, cái này có hai quyển sổ ghi chép, một
quyển là sổ công trình lên cho triều đình, đương nhiên một xu không kém, mà một quyển khác là ghi chép riêng, dùng khi hai bên chia của, có
chênh lệch không nhỏ với sổ công, mà La Kính Huy không chỉ có quyển sổ
ghi chép riêng kia của mình, mà còn thông qua con đường bí mật đem quyển sổ riêng của Lục Thần dấu đi.
Trong thể chế sĩ tộc, loại chuyện này chính là một loại quy tắc ngầm, chỉ cần không nghiêm túc truy cứu, xưa nay mọi người đều mở một con mắt nhắm
một con mắt, cho nên cũng không tính là yếu hại gì, nhưng hỏng việc là ở hai năm trước, Lục Thần tự mình đặt riêng một mớ binh khí ngoài số nằm
trong kế hoạch của triều đình, mà cái này cũng nằm trong quyển sổ ghi
chép riêng kia.
Thế gia
có những thời điểm cũng sẽ đặt riêng binh khí cho tư binh của gia tộc
mình, nhưng triều đình đối với loại binh khí này lại có quy định nghiêm
khắc, một mặt là quy định nghiêm khắc về nhân số tư binh, mặt khác, đối
với tình huống trang bị cũng có quy định, tỷ như các loại cơ quan dùng
đá tảng để công thành chiếm đất hoặc khí cụ tầm cỡ lớn như chiến xa là
tuyệt đối không cho phép, mà Lục Thần chẳng những đặt làm vũ khí đao
kiếm dựa theo quân chính quy của triều đình để trang bị cho 500 tư binh
của Lục gia, mà còn đặt làm một đám chiến xa. Đây là hai năm trước, ông
ta nhất thời u mê, đi đặt làm, làm không tốt liền muốn nháo ra tội mưu
nghịch.
"Lục ái khanh đứng lên mà nói."
Lục Thần nào dám nhúc nhích, "Tội thần không dám!"
Lưu Dục đúng lúc bước ra khỏi hàng, "Có lẽ thần đệ biết Lục đại nhân lo lắng chính là chuyện gì."
Khai Nguyên đế ra hiệu cho hắn nói tiếp, Lưu Dục bẩm báo: "Lục Minh con trai Lục Thần, tuổi tác tuy không đến 15, lại ham thích binh pháp thực
chiến, đặc biệt tôn sùng Tức Nguyệt trận mà hoàng huynh đã từng dùng để
đánh bại thiết kỵ Bắc Nguỵ, Lục Thần chiều con, chế tạo cả trăm chiến xa cho hắn thao luyện, chỉ là đám chiến xa này không phải là thứ mà thế
gia tư quân nên có, vì việc này, mới đến lĩnh tội."
Mặt La Kính Huy hoàn toàn đổi sắc, đây là nhược điểm để ông ta nắm Lục
Thần. Mà giờ phút này lại bị Lưu Dục nói ra, làm ông ta mất tiên cơ,
đồng thời cũng mất đi cơ hội tính toán Lục Thần.
"Bất quá đám chiến xa này, tuy rằng cũng là chiến xa, nhưng so với chiến xa
dùng trên chiến trường lại nhỏ hơn và không uy thế bằng, cho nên, thần
đệ cho rằng, Lục Thần tuy biết rõ còn cố phạm, nhưng có thể xử lý giảm
nhẹ. Mà Lục Minh đích xác rất có tài quân sự, nếu là vì bồi dưỡng tướng
tài tương lai mà nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm như vậy, coi như là
ưu khuyết bù nhau."
Lời
này nói rất đúng rất xinh đẹp, Lục Thần quỳ trên mặt đất đã bớt run rẩy, tim cũng quay lại lồng ngực, vội vã phụ họa: "Thần nghiệp chướng nặng
nề, nguyện ý nghe theo Hoàng Thượng xử lý!"
Khai Nguyên đế vuốt vuốt chòm râu được tu bổ chỉnh tề, lòng sáng như gương,
vị đệ đệ này của mình chắc là đã biết Vương Tĩnh Xu muốn tung một chiêu
này, mới trước tiên dọn sạch chướng ngại trên đường cho nàng đi?
"Muốn phạt ngươi như thế nào, trẫm phải nghiệm chứng Lục Minh có tài hay
không cái đã. Hôm khác, trẫm đích thân xem xem hắn làm sao để sắp xếp
một trăm chiếc chiến xa thành Tức Nguyệt trận!"
Chuyện này liền theo lời của Khai Nguyên đế mà cho qua, một lần nữa quay trở lại vụ binh khí trước mắt.
"Mới vừa rồi ngươi nói đám binh khí này chắc chắn xuất phát từ La gia, nhưng binh khí La gia bảo sắc bén cứng cáp, mọi người đều biết, đám binh khí
này lại là sao thế này?"
Thủ hạ của Lục Thần có một người xuất thân nhà nghèo đã từng làm việc chế
tạo binh khí, nếu bàn về tinh thông vũ khí, không hắn thì ai. Tất nhiên, trong cơ cấu sĩ tộc lũng đoạn từ thượng tầng, hắn có thể được Lục Thần
coi trọng, bản lĩnh kia là không thể khinh thường.
Người này cũng vừa lúc ở trong đám bách quan, Lục Thần gọi hắn lên điện, nói
rõ vấn đề của đám binh khí này. Từ câu đố binh khí La gia bảo không có
rỉ sắt, đến làm sao mà quặng sắt cao cấp lại có thể chế tạo ra đống sắt
vụn này đều giải thích rõ ràng minh bạch, làm mọi người cần biết, đám
kiếm dỏm này chỉ có thể xuất phát từ La gia bảo, không ở đâu khác.
"......cho nên, theo vi thần thấy, đám binh khí này thật sự là có người cố ý chế
tạo thành như vậy, chỉ cần vừa lên chiến trường, chém giết không đến một khắc thì sẽ bị tổn hại thậm chí bị gãy!" vài vị quan viên chủ sự Binh
khố rút ra kết luận nhất trí.
Toàn bộ triều đình sôi trào, không ngờ chuyện của 12 năm trước lại có chân tướng như vậy.
Khai Nguyên đế một lần nữa ngồi trở lại long ỷ, thần sắc uy nghiêm nhìn
xuống phía dưới, "Một khi đã như vậy, đống binh khí này đã chứng minh là được đại quân Bắc phạt của Định Quốc Công sử dụng năm đó, lại được
nghiệm chứng là xuất phát từ La gia bảo, La Kính Huy, ngươi đã biết tội
chưa?"
"Thần vô tội!" La Kính Huy nói.
Ta đi, đã như vậy rồi còn chết không nhận nợ, người này da mặt rốt cuộc dày cỡ nào?
Trên triều đình quăng tới hàng loại ánh mắt khinh thường, Trung úy quân càng tức giận bất bình, hận không thể lập tức đem tên tội nhân thiên cổ này
ra xé xác!
La Kính Huy
còn mặt dày vô sỉ mà nhìn thẳng vào Khai Nguyên đế, ngược lại cười lạnh
hỏi: "Hoàng Thượng, thần cả gan hỏi một câu, năm đó nếu không có mười
vạn đại quân bị diệt kia, không có Vương Ôn bị hạ ngục, Vương thị nhất
tộc bị tru diệt, thì có thiên hạ Lưu Tống hôm nay hay không?"
Triều đình đột nhiên lâm vào tĩnh lặng như chết.
Đúng, không có mấy thứ này, làm sao thiên hạ lọt vào tay Lưu Tống?
Vấn đề này quả thực mẫn cảm đến làm người giận sôi. Trong thiên hạ, có ai
dám đem hoàng đế kéo ra làm đồng minh của mình? Đây là lần đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, lại không có một người dám hé răng.
Khai Nguyên đế nhìn thẳng xuống sảnh đường, cơ hồ tất cả mọi người đều cúi
đầu, chỉ riêng Tống Dật là nhìn thẳng hắn, hắn theo bản năng mà hít sâu
một hơi, "Ý tứ của Định Viễn Hầu chính là, ngươi chẳng những vô tội,
ngược lại còn có công khai quốc với Đại Tống?"
La Kính Huy cười lạnh. Đương nhiên là như thế!
Khai Nguyên đế gật gật đầu, đứng lên, ánh mắt xẹt qua đám quan lớn đứng đầu
trong điện, rồi rơi xuống đám quần thần ngoài điện, mở miệng nói: "Thiên hạ này, mặc kệ là họ Tư Mã hay là họ Lưu, đều là thiên hạ của con dân
Cửu Châu! Đại Tống thành lập, không phải vì cướp giang sơn, mà là vì
giúp đỡ xã tắc, cứu vớt thiên hạ, ngăn chặn can qua, bình định chinh
phạt, để bá tánh có thể an cư lạc nghiệp, để sĩ tộc có thể trọng chấn uy danh, ngăn cản mối họa Hồ tộc phía bắc xâm phạm phương nam. Vô luận là
triều đại nào, Đại Tư Mã Vương Ôn đều là anh hùng mà thiên hạ kính
ngưỡng, những tướng sĩ đã chết trận sa trường đó, vĩnh viễn đáng được
chúng ta tôn kính. Mà Tư Mã thị tàn hại công thần lương tướng, Đại Tống
mới phải vì những công thần lương tướng này bình oan giải tội, việc này, chẳng lẽ không phải là đương nhiên sao!"
"Hoàng Thượng anh minh!"
"Ngô hoàng vạn tuế!"
Cơn sóng tung hô khen ngợi ùn ùn kéo đến, Khai Nguyên đế lại bước xuống
thềm, nhìn về phía Tống Dật, "Câu trả lời này, ngươi có vừa lòng không?"
Lưu Dục nhìn qua, biểu tình khó tránh khỏi có chút khẩn trương, Tống Dật
mím môi, cúi người thật sâu thi lễ, "Tạ Hoàng Thượng vì mười vạn tướng
sĩ giải tội!"
Khai Nguyên đế không nghiên cứu kỹ lời Tống Dật, gật gật đầu, quay đầu hỏi La Kính Huy: "Ngươi có còn gì để nói không?"
"Thần không cho rằng mình có tội!"
"Thật đúng là mạnh miệng! Vậy cho đi Tư Lệ Đài mài mòn đi."
Lưu Dục tiến lên, nói: "Thần đệ thật ra có một đề nghị, Triệu thứ sử cùng
La Kính Huy tương giao nhiều năm, nói không chừng sẽ có biện pháp làm
ông ta cam tâm tình nguyện nhận tội."
Thân thể La Kính Huy run lên, Triệu Thạch lộ ra một nụ cười âm tà, "Thần nguyện vì Hoàng Thượng phân ưu giải nạn!"
"Hoàng Thượng, trăm triệu không thể!" La Kính Huy lần đầu tiên sợ tới mức quỳ
xuống. Ở Tư Lệ Đài phỏng chừng ông ta còn có thể nghĩ cách trốn thoát,
nếu rơi vào tay Triệu Thạch, đó là trốn không thể trốn, sống không bằng
chết!
Không có ai rõ ràng hơn ông ta con dã thú này thị huyết cùng điên cuồng cỡ nào!
Khai Nguyên đế lại rất hảo tâm mà nói: "Ngươi cùng Triệu thứ sử tương giao
rất thắm thiết, tuy mấy ngày gần đây nháo đến có chút không thoải mái,
nhưng tin rằng bằng vào nhiều năm giao tình giữa các ngươi, Triệu thứ sử hẳn là sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi. Nếu ngày nào đó nghĩ thông suốt, lại
đến trước mặt trẫm nhận tội cũng không muộn!"
La Kính Huy quá là muốn nhận tội ngay lúc này, nhưng mà ông ta không thể,
ông ta vừa nhận tội, với khí thế giờ phút này của Trung úy quân, tất
nhiên sẽ đem ông ta ra trảm lập quyết, không hề có sức chống cự.
La Kính Huy nhìn về phía Triệu Thạch, đôi mắt như chim ưng của Triệu Thạch cũng nhìn ông ta, phảng phất như ông ta là món mỹ thực đã nằm trên bàn
ăn của hắn, hắn tùy thời tùy lúc đều có thể vươn móng vuốt ra xé ông ta
thành từng mảnh nhỏ.
Lần đầu tiên, ông ta nếm phải tư vị của sợ hãi, hơn nữa nó còn đến từ con cầm thứ mà ông ta chính tay dưỡng thành.
Lời editor: thấy thương ba mẹ với anh trai của A Xu hông?Cho nên A Xu bé nhỏ dù 10
năm trước được tiểu Dục bảo bọc nhưng vẫn cần phải'chết'