*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bàn
Hắn từ từ mở to mắt một cách không thể tin được. Thứ quấn trên mắt cá chân hắn càng lúc càng chặt, màu nâu đậm, cảm giác lông tơ cọ qua da thịt khiến người ta sợ hãi. Đôi mắt hẹp dài màu xanh lục của người trước mặt dần biến thành con ngươi thẳng đứng màu vàng chói mắt. Đồng tử của con lai thú nhân đại diện cho chủng tộc của bọn họ, không hề nghi ngờ, Edwin không phải con người. Ít nhất là không hoàn toàn.
"Anh đã từng nghĩ đến vẻ mặt của em khi nhìn thấy nó rất nhiều lần," Giọng nói của vua vang lên vào lúc này. Thanh Trường Dạ muốn lùi về phía sau, nhưng tay chân lại yếu ớt không còn chút sức lực nào. Hắn có thể cảm nhận được chùm lông mao của đuôi sư tử nhảy lên lòng bàn chân hắn. Hình như là do thể chất, trên người Thanh Trường Dạ không có sẹo, tay chân cũng không có vết chai. Vì thế mà phần da lòng bàn chân cực kỳ mỏng manh, Edwin hơi kinh ngạc, phát hiện đối phương lại có thể không ngừng run rẩy vì bị đuôi sư tử chạm vào. Thanh Trường Dạ lườm: "Tôi thoả mãn sở thích tệ hại của anh rồi?"
Tay đối phương vuốt lên mặt hắn. Nói là tay, nhưng thứ kia nên được gọi là móng vuốt. Lông ngắn màu nâu sượt qua da thịt trắng nõn, móng vuốt sắc bén trên đó khiến Thanh Trường Dạ không dám nhúc nhích. Nếu Edwin hơi dùng lực một chút, khuôn mặt này của hắn sẽ hỏng: "Dáng vẻ Tiểu Dạ lúc này đẹp hơn trong tưởng tượng của anh gấp trăm ngàn lần."
Hắn né tránh ánh mắt đối phương, nhưng tầm nhìn lại không tự chủ bị những thứ khác thu hút. Gai ngược của sư tử đứng uy nghiêm giữa không trung. Nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc giải thích về tác dụng của gai lúc Edwin kéo hắn xem Thế giới động vật, Thanh Trường Dạ chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi. Hắn đã từng coi đó chẳng qua là Edwin đang nói đùa, không ngờ hoá ra là vì cái này. Hắn cố hết sức để khiến giọng mình nghe bình tĩnh một chút: "Có phải anh muốn dùng thứ này -- Ưm! A a a a a a a a!!"
"Đúng," Móng vuốt sư tử ấn một cái lên thắt lưng thanh niên, Thanh Trường Dạ không còn cách nào khác là phải chìm xuống theo sức mạnh của đối phương. Tiếng kêu khóc của hắn đều bị vua nuốt vào trong miệng, tiếng nước thỉnh thoảng lại truyền ra giữa lúc môi lưỡi giao triền: "Đây là lần đầu tiên em và nó gặp nhau, hỏi thăm nó một câu đi?"
Hỏi cc.
Sự tỉnh táo của Thanh Trường Dạ đã đến giới hạn, hắn bắt đầu bò về phía trước. Khí thế cực kỳ mang tính xâm lược trên người loài máu lai đằng sau khiến tế bào toàn thân hắn sợ hãi theo bản năng. Nếu trong trạng thái bình thường, Thanh Trường Dạ tuyệt đối sẽ không tự mình làm ra hành động như chạy trốn. Trong lúc mấu chốt này, tỏ ra chống cự với Edwin không khác gì muốn chết, nhưng đầu óc hắn đã trở nên hỗn loạn, chưa bò được mấy bước, chân hắn đã bị kéo mạnh về sau. Thanh Trường Dạ lăn mấy cái trên bàn làm việc, thân hình cao lớn của sư nhân đã phủ lên: "Muốn chạy à?" Không đợi hắn trả lời, đôi tay kia đè lên vai hắn: "Nếu Tiểu Dạ muốn chạy như vậy, thế thì anh đánh phải cưỡi Tiểu Dạ thôi."
Khốn nạn... Nước mắt lăn dài trên má, hắn không phát ra được âm thanh nào.
"Đáng yêu quá," Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, Thanh Trường Dạ thoáng nghe thấy cười nhẹ bên tai hắn, y đang hôn nước mắt của hắn: "Em ướt rồi."
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, người đàn ông vẫn đầy hăng hái cày cấy ở chỗ cũ. Thanh Trường Dạ mặt không biểu cảm chớp chớp mắt, tay hắn rất đau, chân cũng rất đau, toàn thân trên dưới đều gần như không còn chỗ nào lành lặn. Hắn muốn hỏi Edwin đã trôi qua bao lâu, nhưng âm thanh phát ra lại khàn đến đáng sợ. Giống như đã thấy hắn tỉnh, vua lại gần nhẹ mổ mổ lên môi hắn. Nhìn qua, nụ hôn này đúng là trông rất dịu dàng mềm mại, điều kiện đầu tiên là bỏ qua ánh mắt đối phương. Con ngươi của người sau vẫn là màu vàng kim rực rỡ.
Mèo to trước mặt vẫn đang phấn khích, Thanh Trường Dạ cảm thấy mình sớm muộn gì cũng tàn phế nếu đối phương cứ tiếp tục như vậy. Vô cùng may mắn là Edwin vẫn coi như còn chút lương tâm, trong khi Thanh Trường Dạ ngất đi, y đã tháo khoá da giúp hắn, nếu không tay hắn chắc bị cắt đứt từ lâu rồi.
"Bệ hạ!"
Vào lúc này, có người đột nhiên đụng vỡ cửa ban công. Vị vua trẻ tuổi theo bản năng che chở Thanh Trường Dạ trong lòng: "Bệ hạ đang bạo lực gia đình, không có việc gì thì cút, có việc cũng cút."
"Là về thí nghiệm Trùng tộc," Cận vệ trưởng vội mở miệng, trong mắt anh ta hiện lên sự lo lắng khó thấy: "Tin tức vừa truyền đến từ viện nghiên cứu bên kia, đối tượng thí nghiệm Số 0 do cô Lydia đưa về được kiểm tra ra có độ tinh khiết gene cực cao, rất có thể đứng top 3 trong tháp gene của Trùng tộc --"
Edwin nghe đến đó, cúi đầu nhìn Thanh Trường Dạ: "Hình như Số 0 quen em?"
"... Heo nhà tôi."
"Nghe thấy chưa?" Edwin nhướng mày với cận vệ trưởng vô tội: "Hoàng phi muốn ăn heo sữa quay."
"..." Chết đi.
"Bệ hạ, nếu Số 0 là Trùng tộc có độ thuần khiết của gene cao, thì việc chúng ta tự ý bắt hắn sẽ vi phạm hiệp đình đình chiến vừa ký với Trùng tộc, như thế e rằng --"
Edwin lắc đầu với cận vệ trưởng.
Thanh Trường Dạ: "Hôn quân."
"Hiệp định đình chiến chỉ là vỏ bọc. Nhìn bề ngoài, Trùng tộc đã rút lui đến bên ngoài thiên hà Liên bang, nhưng trên thực tế, chúng có thể bao vây và tấn công từ ngoài thiên hà. Chiến trường vẫn tồn tại, chẳng qua là đổi địa điểm khác. Hiệp định cũng chỉ có thể dỗ dành người dân và cơ quan chủ quản thôi." Edwin đổi chủ đề: "Lý do này nghe không tệ, nhưng tình huống thực tế là hắn đã quấy rầy đến việc tôi cắm hoa."
"Tôi không phải là cải trắng à?"
Edwin ngẩn ra, Thanh Trường Dạ cũng ngẩn ra. Có lẽ bọn họ cũng không ngờ cả hai vẫn còn nhớ câu đùa giỡn mấy trăm năm trước. Vua giơ tay cẩn thận vuốt ve mặt hắn, tựa như đang đối xử với vật gì đó cực kỳ dễ vỡ: "Ừm, đều là em."
Không đợi Thanh Trường Dạ mở miệng, Edwin tiếp tục nói: "Cải trắng vừa cắm vào là nở hoa rồi."
"..."
Sau khi kết thúc lần này, Edwin đại phát từ bi mà đưa Thanh Trường Dạ đi tắm, đáng tiếc trong khi đó, người trước vẫn động tay động chân với hắn. Lúc đi ra khỏi phòng tắm, Thanh Trường Dạ mềm nhũn toàn thân, hắn không thể không dựa vào Edwin. Điều phiền toái hơn là bây giờ Thanh Trường Dạ rất đói, hắn đã tròn 2 ngày không ăn gì, còn bị kéo đi vận động liên tục. Vua nhận thấy tình trạng của hắn, cuối cùng cũng sai người đưa thức ăn lên trước khi Thanh Trường Dạ đói ngất đi. Quá trình ăn cơm vô cùng khó chịu với Thanh Trường Dạ, hắn cứ cảm giác bây giờ mình như thú cưng hoặc món đồ chơi, còn cần chủ nhân cho ăn từng miếng một. Sau khi hắn cơm nước xong, Edwin xoa đầu hắn. Thanh Trường Dạ lập tức cảnh giác nhìn về phía vua. Nếu hắn nhớ không lầm, bình thường lúc Edwin đối xử dịu dàng với hắn đều không phải chuyện gì hay. Quả nhiên, hắn nghe người nọ nói một cách ẩn ý: "Tiểu Dạ muốn ở đâu?"
"Đâu cũng được." Hắn rũ mắt. Edwin cười với hắn, Thanh Trường Dạ chỉ thấy khó hiểu. Tâm trạng kỳ lạ này lên tới đỉnh điểm sau khi hắn thấy chiếc lồng làm bằng khoáng thạch nằm sâu trong hoàng cung. Thảm lông thú thật dày, rèm che lộng lẫy, vải nhung, và bể bơi hình tròn sóng gợn lăn tăn đằng xa, hắn muốn đi ra ngoài, nhưng Edwin đã trở tay khoá lồng lại.
"Anh..."
"Nếu ở đâu cũng được," Edwin nói: "Thì nghĩ đi nghĩ lại, chỗ này vẫn hợp nhất."
"Anh muốn xích tôi cả đời à?" Giọng hắn rất nhẹ nhàng, con ngươi đen nhánh sáng ngời như hắc diện thạch. Vua không tỏ rõ ý kiến mà liếc hắn một cái, Thanh Trường Dạ thản nhiên nói trước khi đối phương mở miệng: "Như vậy không thực tế."
"Hình như em hiểu lầm gì đó rồi." Hắn bị kéo đến bên giường, người đàn ông mắt xanh lục mắt nhìn thẳng hắn từ trên xuống, đối phương giơ tay vén mái tóc đen: "Bây giờ quyền chủ động không ở trong tay em, thực tế hay không cũng không phải chuyện em định đoạt đâu em yêu. Anh muốn xích em, em phải ngoan, anh muốn chịch em, em vẫn phải ngoan."
Thanh Trường Dạ túm lấy cổ tay Edwin, trước khi khởi động dị năng, có thứ gì đó đã đặt lên cổ hắn, tiếng vang giòn giã chứng tỏ món đồ kia đã khoá chặt. Thanh Trường Dạ kinh ngạc phát hiện dị năng của mình không thể dùng được nữa.
"Thành quả của viện nghiên cứu, vòng ức chế dị năng," Edwin sờ cằm, đánh giá đúng trọng tâm: "Hơi giống vòng cổ."
Môi hắn bị đối phương lấp kín, Edwin vừa hôn hắn vừa cười nói: "Đừng giận, Tiểu Dạ. Sớm muộn gì em cũng sẽ quen với cảm giác không có dị năng. Đeo vòng ức chế 2 tháng sẽ hoàn toàn mất đi dị năng, đến lúc đó sẽ lấy xuống giúp em."
Cái gì?
Thanh Trường Dạ mở to hai mắt, đầu lưỡi của vua thăm dò trong môi hắn. Hình như Edwin lẩm bẩm một câu em chắc chắn sẽ chửi anh, Thanh Trường Dạ thực sự muốn giết y, hắn muối nói đ*t mẹ anh cũng biết tôi muốn chửi? Mị cốt vốn đã không chịu được khiêu khích, mới chỉ nửa ngày trôi qua từ lần cuối cùng, nhưng Edwin ôm hôn hắn say đắm như vậy thì cho dù Thanh Trường Dạ muốn giết người, thân thể vẫn không tự chủ biến thành một bãi bùn. Trước sự phản kháng của hắn, vua kéo xiềng xích từ đầu giường qua. Lúc này Thanh Trường Dạ mới để ý cả lồng giam này có vô số ổ khoá, không chỉ giường, mà ngay cả bàn và bể bơi cũng có khoá, nói cách khác, cho dù hắn đi đến đâu, Edwin cũng có thể xích hắn tại chỗ bất cứ lúc nào. Thiết kế biến thái như vậy thực sự khiến người ta vô cùng sợ hãi.
"Thả... Đ*t mẹ anh thả tôi ra!" Thanh Trường Dạ có thể cảm giác chân mình bị xích vào thành giường, một trái một phải. Khoé mắt hắn thoáng thấy thứ đại diện cho loài thú, một lần trước đó hẳn là vì băn khoăn đến cảm nhận của hắn, nên Edwin không hề làm quá hung ác, gai ngược hình như cũng được cố tình thu lại. Nhưng lần này thì khác, hắn biết từ khi Edwin đưa hắn vào cái lồng này, có thứ gì đó đã hoàn toàn sụp đổ. Hắn không biết rốt cuộc bước nào của mình đã kích thích đối phương, nhưng không hề nghi ngờ, lúc này vua sẽ không có hắn cơ hội từ chối nữa.
"Edwin...!"
"Dừng lại... Anh dừng lại được không... Hu..."
Không biết qua bao lâu, lúc Thanh Trường Dạ tỉnh lại lần nữa, trong lồng chỉ còn mình hắn, dây xích khoá hắn bị vua ngại phiền phức nên đã tháo ra giữa chừng. Vào thời điểm đó, hắn hoàn toàn không có sức phản kháng. Hắn liếc qua xung quanh, bất ngờ là ở đây không có bất kỳ ai canh gác. Lồng giam được xây dựng sâu trong lòng đất ở hoàng cung, khi dẫn hắn đến, Edwin đã cố che lại mắt Thanh Trường Dạ, lúc đó hắn chỉ có thể dùng âm thanh để cảm nhận phương hướng. Thanh Trường Dạ ngồi dậy từ trên giường, tuỳ tiện tìm quần áo mặc vào. Edwin không xích hắn, xung quanh thoạt nhìn cũng không có nguy hiểm gì. Nếu không chạy trốn, dị năng của hắn sẽ bị rút sạch, cho dù biết đây rất có thể là cạm bẫy...
Sau khi hơi cân nhắc, Thanh Trường Dạ sải bước, cổng lồng giam cách hắn không xa. Lúc trước hắn đã từng bỏ công nhìn cái khoá đó, không phải khoá gene hay khoá âm thanh, mở loại khoá mật mã cổ xưa này là đơn giản với Thanh Trường Dạ, nhưng Edwin lại không biết hắn biết mở loại khoá này. Đúng hơn là, loại khoá mật mã [1] này giống như đồ cổ của nhà giàu hơn, trên thế giới vốn không có mấy ai biết rõ mẹo mở khoá. Chỉ cần đến cạnh cửa là hắn sẽ có phần thắng... Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!
[1]: Tôi google thì ra cái khoá này các bác ạ.
"Chạy trốn thất bại rồi." Âm thanh đột nhiên truyền đến khiến Thanh Trường Dạ ngẩn ra tại chỗ. Vua chẳng biết xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào, cười tủm tỉm nhìn Thanh Trường Dạ. Y rất hiểu hắn, y biết bây giờ Thanh Trường Dạ nhìn trông ung dung thong thả, nhưng thực ra trong lòng đã loé lên vô số suy nghĩ: "Tiểu Dạ đã chuẩn bị chịu trừng phạt xong chưa?"
Hắn không nên chạy.
Mục đích của cái bẫy rõ ràng như vậy đương nhiên không phải để dụ dỗ hắn chạy trốn, chỉ có thể là Edwin đang tìm lý do để bẫy hắn. Nhưng hắn lại ngu ngốc đến mức cam tâm tình nguyện nhảy vào hố lửa.
"Còn nhớ cái này không?" Sau khi thấy rõ cái vòng trên tay vua, ánh mắt Thanh Trường Dạ loé lên chút sợ hãi, hắn lùi về phía sau một bước. Vua tung món đồ kia lên rồi bắt lấy, động tác của y tự nhiên thoải mái, nhưng lời nói ra lại chỉ khiến người đứng đắn mặt đỏ tim đập: "Sau khi em đi, anh tìm người sửa lại. Bây giờ nó điều khiển bằng giọng nói, sau này Tiểu Dạ muốn xì xì sẽ phải chờ anh đồng ý, muốn chim nhỏ bay cũng thế."
"Nào, để anh đeo lên cho em nhé?"