- AN TƯ!!!
Nàng bất thình lình xông vào khiến An Tư công chúa đang ngâm mình trong dục trì bị làm cho kinh chấn, nàng ấy mở to đôi mắt còn đỏ hoe nhìn về phía nàng đầy bối rối.
Nhớ lại chuyện ở sau đồi, đợi mãi không thấy Hạnh cô cô đến đã khiến nàng không khỏi nghi ngờ, nhưng lúc vừa định trở về thì đã bị Chân Kim an đát, tam hoàng huynh của mình không biết từ đâu xuất hiện ngăn lại, phải mất một lúc cùng hắn dây dưa trò chuyện trong nôn nóng, bởi dẫu sao thân phận Chân Kim cũng là con trai của Sát Tất hoàng hậu, vốn là một trong hai ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị thái tử, nên theo lễ không thể đường đột bỏ đi. Đến khi thoát khỏi được Chân Kim, lập tức trở về thì chạm mặt Ô Mã Nhi, được hắn đem hết mọi chuyện đã xảy ra trong lều trướng kể lại, tâm nàng kinh hoàng chấn động liền vội vàng tìm kiếm An Tư. Khi không thấy nàng ấy trong lều của mình thì gấp gáp chạy sang chỗ Tiểu Thi hồ nháo xông vào, ai ngờ lại đập thẳng vào mắt là cảnh tượng An Tư đang ngâm mình trong dục trì, thân thể ngoài làn nước nóng cùng hơi sương mờ ảo thì không còn gì khác che chắn.
Nhưng nàng hiện tại không nghĩ nhiều được đến thế, nỗi lo lắng dâng trào đã khuất lấp luôn cả sự ngại ngùng xấu hổ.
Tầm mắt trông thấy trên làn da dương chi bạch ngọc kia là rất nhiều ấn ký ở vùng cổ, xương quai xanh, bả vai cũng bị không ít vết bầm thâm tím, còn có cả vết cào đang rướm máu. Dù An Tư nhanh chóng xoay lưng lại che đi thân thể thì nàng cũng đã kịp thời nhìn thấy cả rồi.
Tại sao lại đau lòng đến vậy? Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, đến cả hơi thở cũng khó thông.
Từng bước...từng bước...nàng tiến lại dục trì, nhìn vào tấm lưng trắng noãn ẩn hiện mấy vết cào của An Tư...
- Có đau lắm không?
An Tư im lặng, chính nàng cũng tự trách vì sao lại hỏi câu nhảm nhí ngần này.
Bàn tay vô thức vươn đến chạm lên làn da có hơi ẩm ướt mát lạnh ấy, sự tiếp xúc bất ngờ này khiến thân thể An Tư khẽ run lên. Nàng nhẹ nhàng lướt qua từng vết cào cấu, từng vết bầm, mỗi nơi chạm tới đều làm cho An Tư âm thầm dao động.
- Ta xin lỗi...
Vẫn là im lặng.
"Vì sao vậy? Vì sao không đáp lời ta? Vì sao cứ phải lạnh lùng như vậy? Vì sao chứ...?"
Những dấu vết trên thân thể nàng ấy đều là do hãn phụ của nàng để lại, từng tấc da tấc thịt bản thân khao khát được nâng niu lại chưa bao giờ dám chạm đến, nhưng nay đã bị chính hãn phụ của mình thương tổn, nàng có quyền tức giận hay không? Đối với đạo phụ tử thì như vậy là bất hiếu, đối với đạo quân thần thì nó nghĩa là bất trung, nhưng...nữ nhân của nàng kia mà...nàng không thể tức giận vì nàng ấy hay sao?
Nữ nhân của nàng...
- Ngươi...!
Bước vào dục trì, đem mình ngập trong làn nước, ôm sát vòng eo An Tư bắt nàng ấy phải xoay lại đối diện mình, một nụ hôn rơi xuống ngay đôi môi phớt hồng ướt át, lấy hết tất cả can đảm lẫn kiềm chế bấy lâu tất thảy đều trút hết vào nụ hôn này.
- Ưm...đừng...
Thanh âm đứt quãng của An Tư bị chiếc lưỡi của nàng chặn lại, tựa công thành đoạt chủ, muốn đem hết mật ngọt chiếm làm của riêng, mặc kệ cho đối phương có đang kịch liệt muốn đẩy mình ra.
Cơ thể trần trụi lại bị ôm sát khiến lòng người không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, nhưng khoảnh khắc môi lưỡi giao triền, ôn nhu mà nóng bỏng đã hoàn toàn mê hoặc An Tư, nàng thôi không còn chống cự, cứ như vậy cũng dần hồi đáp lại nụ hôn tràn đầy tham luyến nhưng cũng không giấu được sự khẩn cầu của Hoan nhi.
Đôi bàn tay bắt đầu không an phận, từ vòng eo lại lướt lên đôi ngọc phong nhẹ nhàng bắt lấy xoa nắn, sự mềm mại ngập đầy trong từng kẽ tay, cộng huởng cùng tiếng rên khe khẽ phát ra từ An Tư khiến tâm can nàng càng mong muốn có được nhiều hơn nữa.
Nhưng...
Đương lúc đắm chìm xao xuyến thì bất chợt An Tư bị nàng đẩy ra, lực đạo tuy không mạnh nhưng cũng đủ khiến người bàng hoàng.
An Tư lại càng khó hiểu hơn khi vì sao người đó lại nhìn mình bằng ánh mắt hoảng loạn đến vậy, gương mặt sợ hãi bộc lộ rõ ràng không thể giấu giếm.
- Hoan nhi, sao vậy?
- Không...ta không thể...ta không thể chạm vào ngươi được...tuyệt đối không thể chạm vào ngươi được...ta sai rồi...
An Tư ngỡ ngàng.
- Ngươi nói gì?
Nàng ôm đầu mình, nhắm chặt mắt không ngừng lẩm bẩm như đọc thần chú.
- Không thể...không được chạm vào...tuyệt đối không được chạm vào...
An Tư trông thấy nàng phản ứng như thế thì không khỏi nực cười cho chính mình, điều gì khiến nàng ấy nghĩ rằng nàng đã vừa vì mình mà ghen tuông vậy? Vì An Tư mà ghen tuông sao? Không đâu, An Tư bây giờ đã hiểu ra rằng bản thân chỉ như một trò đùa!
- Thoát Hoan, Trần An Tư ta là trò chơi của phụ tử ngươi sao?
Nghe vậy, nàng theo phản xạ ngước lên nhìn người vừa nói, chỉ thấy được hai tay nàng ấy đang che trước ngực, gương mặt lạnh lẽo tựa một tảng băng, nàng tự dưng lại lấy làm hoang mang, muốn lựa lời giải thích.
- An Tư...không phải...ta...
Chát!
Một tiếng thanh thúy vang lên...
"An Tư vừa...tát mình sao...?"
Có chút không dám tin, nàng ngập ngừng đưa tay chạm lên bên má đang đau nhói, lại nhìn xuống bàn tay phải của nàng ấy, nó đang run rẩy, nhưng ánh mắt kia...ánh mắt kiên định kia vẫn không hề có lấy một tia hối hận dù chỉ là nhỏ nhất.
...
- Đại hãn, chiều hôm nay ngài đã ở đâu? Làm chuyện gì?
Bên trong tẩm cung của Hốt Tất Liệt, Hạnh cô cô nghiêm cẩn đứng trước hắn đang nhàn nhã nhấp rượu mà hỏi.
- Không gọi bổn hãn là khả hãn nữa sao? Còn tưởng ngươi quên luôn phong hiệu trước kia của ta rồi, đã chấp nhận được sự thật ngày hôm nay rồi.
- Xin ngài đừng lảng tránh sang chuyện khác, đại hãn hãy nói cho nô tỳ biết đi, chiều hôm nay ngài đã làm chuyện gì?
Đặt chén rượu xuống bàn, Hốt Tất Liệt nhàm chán đáp.
- Ngươi đừng quên bản thân bây giờ cũng chỉ là một nô tỳ, dựa vào cái gì mà dám chất vấn bổn hãn?
Hạnh cô cô cười nhạt.
- Chất vấn hãn vương thì A La Mạc Hạnh không dám, nhưng xin ngài hành sự cẩn trọng, chuyện gì cũng nên suy xét kỹ càng. Nữ tử kia thân phận dẫu sao cũng là công chúa một triều, hơn nữa lại là người của vương tử, nếu ngài chạm tay vào e rằng không hợp lẽ luân thường.
Hốt Tất Liệt nhướn mày, thái độ chẳng những không tức giận mà ngược lại còn ra vẻ cợt nhã. Hắn từ trên vương tọa bước xuống đến gần cạnh Hạnh cô cô, tay còn có ý muốn nâng cằm cô ấy nhưng đã bị đối phương nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh được.
- Haha...ngươi đến giờ vẫn không muốn thân cận bổn hãn, tội tình gì chứ?
Hạnh cô cô lùi lại một bước, cố ý phân định khoảng cách với Hốt Tất Liệt trước mặt.
- A La Mạc Hạnh trước nay chưa từng hối hận với quyết định của mình, vốn cũng không muốn nhiều lời, nhưng sự tình hiện tại bắt buộc ta phải can gián. Chiều hôm nay cách cư xử của ngài đã vô cùng quá đáng, khắp trên dưới triều nội đều truyền ra tâm ý bất chính của ngài đối với An Tư công chúa rồi, để tránh ảnh hưởng thanh danh hãn vương, mong ngài hãy buông bỏ.
Hốt Tất Liệt ngửa cổ cười vang, cứ như thể vừa nghe được chuyện gì hài hước lắm vậy, làm cho Hạnh cô cô cảm thấy có chút mất tự nhiên.
- Hạnh nhi, nàng nghĩ nhiều rồi! Nhưng vì nàng đã có lòng lo lắng cho thanh danh của bổn hãn, vậy nên ta không ngại nói cho nàng biết rằng đối với hãn vương Hốt Tất Liệt này, nữ nhân duy nhất ta không thể có được cũng chỉ là một người, ngoại trừ người đó, khắp thiên hạ này cũng không có một ai được quyền từ chối bổn hãn nữa! Càng không có ai bổn hãn muốn mà không thể thu về nữa!
Hạnh cô cô nghe vậy thì trong lòng tràn đầy ngán ngẩm, thẳng thừng đáp lại hãn vương.
- Nô tỳ không lo lắng cho ngài, chỉ là không nghĩ vương tử vốn được ngài cưng sủng kỳ vọng như vậy mà giờ lại chính ngài muốn đoạt lấy nữ nhân của ngài ấy, đạo lý hoàng môn như này nếu truyền ra dân chúng sẽ gây nhiều tranh cãi, sỉ nhục lễ giáo hoàng gia.
- Đủ rồi A La Mạc Hạnh! Đó cũng không phải con dâu của bổn hãn, đời này ta đã không thể có được nàng rồi, giờ giai nhân cống phẩm đoạt về cũng phải bỏ qua sao? Muốn ta buông bỏ nha đầu đó, vậy chi bằng nàng hãy thế chỗ của nha đầu đó đi!?
Sự mất bình tĩnh quen thuộc khi nói về vấn đề cũ rít không thể đổi thay này của Hốt Tất Liệt vốn đã khiến Hạnh cô cô chán ngán từ lâu, hôm nay lại tiếp tục bày ra khiến lòng người khó xử, Hạnh cô cô vô thức lắc đầu thở dài, đáp.
- Đại hãn, nhiều năm như vậy rồi, chúng ta đều đã cao tuổi cả rồi, không còn là thiếu niên nhi nữ năm nào nữa, cũng nên chấm dứt cố chấp được rồi. Ngài sao cứ phải ép mình ép người? Gây thêm nghiệp chướng, tổn thương vô tội.
Hốt Tất Liệt chỉ thẳng tay vào Hạnh cô cô, nói mà như gầm khiến đám cung nữ thị vệ đứng bên ngoài chờ hầu cũng phải phập phồng lo sợ.
- Ngươi cũng biết nói rằng đã qua nhiều năm như vậy, thế thì tại sao!? Thế thì tại sao trong suốt ngần ấy năm qua ngươi chưa một lần nào chịu tiếp nhận ta!?
Đại nộ bộc phát, nhưng chung quy cũng chỉ là không kiềm chế được sự bất lực bị dồn nén ở nội tâm. Hốt Tất Liệt đạp đổ cả chiếc bàn bên cạnh, làm sách vở bút nghiêng rơi vỡ lăn lốc khắp sàn tạo nên một mớ hỗn độn.
Nhưng Hạnh cô cô vẫn vậy, đối diện với phẫn ức của Hốt Tất Liệt vẫn trước sau như một giữ lấy thái độ điềm nhiên pha lẫn chút ngán ngẩm.
- Lời cần nói nô tỳ đều đã nói xong, chỉ mong đế vương tấm lòng quảng đại, đừng vì một người không đáng lại chấp mê bất ngộ gây nên oan nghiệt với một tiểu cô nương vô tội, và làm hoàng nhi của mình thất vọng chết tâm. Sẵn đây nô tỳ xin phép dạ yến đêm này sẽ không tham gia, bởi do đi đường xa trở về vẫn còn mệt mỏi chưa an, kính chúc đại hãn dự yến hoạt đắc, nô tỳ xin cáo lui trước.
Dứt lời liền rời đi, mặc kệ hãn vương Hốt Tất Liệt có đồng ý chấp thuận hay không. Để lại hắn một mình đứng giữa tẩm cung rộng lớn ngổn ngang, đem chuyện quá khứ tiếp tục tự mình giày vò tâm can.