Mỹ Nhân Yêu Kiều Của Nhân Vật Phản Diện Sống Lại Rồi

Chương 21:




Thẩm Nhu cứ nghĩ mình ở nhà của Giang Triều sẽ bị mất ngủ nhưng không ngờ một đêm không mộng mị, ngủ rất ngon, nếu như không phải sau khi tỉnh dậy đồng hồ báo thức cho cô biết sắp muộn học rồi thì cô còn chẳng nỡ chui ra khỏi cái chăn mềm mại.
Thẩm Nhu vừa đẩy cửa ra thì thấy Giang Triều đã đứng bên ngoài, bèn nói: “Chúng ta bị muộn rồi!”
Giang Triều đã đứng ở ngoài cửa gần một tiếng vì không nỡ gọi Thẩm Nhu dậy: “Tôi xin nghỉ cho em rồi, không cần vội, quay lại ngủ đi.”
Giang Triều quay người đi về phòng ngủ của mình.
Tần Lễ và Lý Thâm bị Giang Triều la dậy đi học với Lý Thâm từ sáng sớm liếc mắt nhìn nhau, thích ứng ngay với hoàn cảnh, dứt khoát nằm luôn lên ghế sofa ngủ bù.
Có thể hiểu được, có thể hiểu được chuyện này mà, hai thanh niên bọn họ dậy sớm một chút có là gì, chẳng phải Giang Triều còn đứng hơn một tiếng đó sao.
“Cậu cảm thấy anh Triều có phẩm chất tiềm ẩn gì?”
“Bạn trai hệ bố?(*)”
(*)Bạn trai hệ bố: chăm sóc, đối xử với người yêu như bố với con. Đây là kiểu bạn trai chững chạc và ổn định, biết kiềm chế và đáng tin cậy, không nói nhiều nhưng rất chu đáo, tuy không già nhưng đối xử với bạn như một người cha già.
“Ha ha ha, anh Triều của chúng ta còn lâu mới thế.”
Lý Thâm ôm gối muốn lăn qua lăn lại trên sofa, nhưng cái sofa lại không đủ rộng thế là cậu ta lăn thẳng từ sofa xuống đất.
........
Sở Lam không đến trường đi học, trước kia Sở Lam là nữ thần ở trường, ít nhiều gì mọi người luôn nhìn cô ta qua bộ lọc(*), bởi vì chuyện lần này mà Sở Lam chẳng đi học được nữa, vì thế mà có không ít người bắt đầu cảm thấy Sở Lam đáng thương.
(*) Nhìn qua bộ lọc, ý chỉ thích ai đó thì nhìn người ta như qua bộ lọc photoshop vậy, chỉ thấy cái tốt, cái đẹp.
Bữa trưa trong nhà ăn ở trường, một bàn học sinh đang thảo luận chuyện Sở Lam không đi học.
“Mặc dù tôi thấy bọn họ đều sai nhưng Sở Lam cũng thật đáng thương mà, chẳng đến trường lên lớp, hơn nữa, tôi cảm thấy Sở Lam không phải loại người như vậy, liệu có hiểu lầm gì trong chuyện này không? Dù sao thì cho dù Sở Lam ghét Thẩm Nhu thì chắc cũng do Thẩm Nhu làm sai gì đó."
“Cậu nhắc đến chuyện này, tôi cũng thấy có gì đó không đúng, tại sao Sở Lam lại nhắm vào Thẩm Nhu chứ, cũng không thể chỉ vì chuyện làm hoa khôi trường đâu nhỉ?”
Lý Lê: “Thật đánh thương mà, Sở Lam của các cậu bắt nạt người ta không đi học, nhưng hôm nay Nhu Nhu của bọn tôi cũng không đi học đây này.”
Trần Quân tìm thấy Lý Lê rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh cô ấy, dưới mắt cậu ta có quầng thâm mắt hơi tái xanh, sau khi Thẩm Nhu rời đi vào tối hôm qua, cậu ta ầm ĩ một trận với Trần Thắng và Thẩm Tư, gần như không ngủ.
Trần Quân gọi cho Thẩm Nhu nhưng điện thoại không liên lạc được, buổi sáng Thẩm Nhu lại không đến trường, cậu ta đành phải tìm người có quen biết với Thẩm Nhu – Lý Lê.
Trần Quân từng tìm Lý Lê một lần rồi, Lý Lê trả lời rằng cô ấy cũng không biết, cậu ta nói: “Chị cho em mượn điện thoại của chị một lát đi, em dùng điện thoại của chị gọi một cuộc, có lẽ chị ấy sẽ bắt máy.”
Lý Lê tức giận siết chặt bàn tay lại: “Trần Quân, cậu có biết tôi vừa làm gì không? Tôi đang ra mặt nói chuyện cho Nhu Nhu, cậu cũng ở nhà ăn, cậu thấy chuyện đó, sao cậu nói câu gì? Cậu nên nói cho bọn họ biết, Nhu Nhu vô tội, ấy vậy mà cậu chẳng nói gì hết, cậu cứ nói thẳng ra cậu muốn tìm Nhu Nhu, muốn liên lạc với Nhu Nhu, cậu đã làm gì vì Nhu Nhu? Hay là trong những người bọn họ thảo luận có cả Sở Lam nên cậu không đứng ra?"
Cô ấy tiếp tục: “Tôi biết lý do tại sao, cho dù cậu nhận sai với Nhu Nhu thì Nhu Nhu cũng không đồng ý tha lỗi cho cậu.”
Trần Quân: “Em ra ngoài trường đợi, chị ấy nhất định phải đi học.”
Lý Lê nghĩ đến Giang Triều, nếu như là Giang Triều thì sẽ bảo vệ Thẩm Nhu một cách ngang ngược, sẽ không để người ta chửi mắng Thẩm Nhu.
Lý Lê lặng lẽ lấy điện thoại ra rồi đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình. Lý Lê vì Thẩm Nhu và Giang Triều mà cứ có thời gian rảnh là đăng lên Weibo một loạt các bài vẽ theo nhiều kỳ về hai người họ, cũng chỉ xử lý một số thông tin không rõ ràng, bây giờ Weibo của cô ấy đã có mấy chục nghìn người theo dõi.
Rất nhanh sau đó, Lý Lê đăng một bài viết mới lên
[Vì người hứa hẹn: Hôm nay cũng là một ngày tui cảm động vì cp của tui, cp của tui ngọt nhất, nắm chặt tay!]
Bài weibo này vừa được phát ra đã có rất nhiều người bình luận.
[Aaaaa mau cập nhật đi nào.]
[Tôi cảm thấy thứ khiến tôi không thích nhất trong bức vẽ này là tại sao bố mẹ nữ chính lại thích chị họ của nữ chính hơn chứ, còn thật lòng thích chị ta nữa.]
[Cho dù em trai nữ chính vẫn luôn lấy lòng nữ chính nhưng cũng chẳng cần loại em trai này đâu.]
[Tôi nghe nói những bài vẽ này là chủ nhà vẽ từ câu chuyện người bạn bên cạnh mình, kiểu tình yêu thần tiên này là thật đó, tôi nghi ngờ chủ nhà chỉ đang tạo hiệu ứng cp thôi.]
.........
Vì Sở Lam mà Sở Hồng không đến công ty, ông ta khuyên nhủ: “Đã bắt đầu marketing rồi, tiếp thị theo hướng hoa khôi quốc dân, đến lúc đó cho dù Thẩm Nhu diễn kịch, thắng cuộc thi cũng không sánh bằng con. Còn chuyện ghi âm... Bố cũng giải quyết chuyện đó cho con rồi.”
Chuyện ghi âm lần này khá là khó giải quyết, nhất định phải tìm một lý do hợp lý mới được, nếu không thì Sở Hồng không dám marketing cho Sở Lam, bây giờ chỉ đang dỗ cô ta mà thôi.
Đi ra khỏi phòng Sở Lam, sắc mặt Sở Hồng hơi trầm xuống: “Sao con bé này lại có thể làm ra chuyện đó kia chứ, tìm Thẩm Tư đi họp phụ huynh hộ, còn chạy tới chỗ Thẩm Nhu khoe khoang, cho dù con bé ghét Thẩm Nhu đến đâu thì cũng không nên làm mấy hành vi này.”
Thẩm Hương biết chồng mình tức giận thật rồi: “Tính trẻ con nó thế, để em nói chuyện hẳn hoi với con bé.”
Giọng bà ta càng ngày càng nhỏ: “Anh thương con gái đã lớn thì không thể mặc kệ không quan tâm, không giải quyết mấy lời đồn nhảm trong trường thì con bé đi học kiểu gì, con bé cũng biết mình sai rồi, chẳng phải hôm qua về xin lỗi chúng ta luôn đó sao.”
Đợi đến khi sắc mặt Sở Hồng đã dịu đi không ít, Thẩm Hương hỏi: “Rốt cuộc phải làm sao bây giờ, không đến trường thì sẽ lỡ rất nhiều bài vở.”
Sở Hồng vuốt sống mũi mình: “Anh đã tìm công ty chuyên về quan hệ công chúng, lát nữa bọn họ sẽ gửi phương án cho anh rồi anh chọn một cái thích hợp.” Ông ta lại hỏi: “Còn con bé Thẩm Nhu?”
Thẩm Hương chẳng có chút thiện cảm nào với Thẩm Nhu, ngay cả khi đó là đứa trẻ mà bà ta dõi theo từ bé đến lớn: “Hôm qua bỏ nhà ra ngoài, bảo là muốn cắt đứt quan hệ với Thẩm Tư và Trần Thắng.”
Sở Hồng: “Hai người họ quả thật là…” Suy cho cùng đó cũng là em gái và em rể của vợ mình, đạo đức văn hóa của Sở Hồng giúp ông ta nhịn xuống không nói tiếp.
Cái việc bọn họ thích đứa con của ông ta có tính là gì đâu, ông ta biết Thẩm Tư và Trần Thắng muốn lấy lòng ông ta để lấy được ít dự án, nhưng mà không cần phải làm đến mức này, quả thực không bình thường, đúng là thần kinh hết lượt.
Sở Hồng: “Em bảo Sở Lam qua lại với bọn họ ít thôi.”
Rất nhanh sau đó, Sở Hồng nhận được tổng cộng sáu bản kế hoạch, ông ta xem qua một lượt cả sáu cái rồi lựa chọn ra một cái cần Sở Lam xin lỗi.
Ông ta cảm thấy đó là biện pháp tốt nhất để giải quyết mọi chuyện, trên bản kế hoạch cũng viết rõ mặt lợi và mặt hại sau khi thực hiện từng bước việc quan hệ công chúng và cả việc bọn họ sẽ dẫn dắt dư luận thế nào.
Buổi chiều, Thẩm Nhu vừa đến cổng trường đã gặp phải Trần Quân vẫn luôn chờ ở đó, Trần Quân thấy Thẩm Nhu cầm trà sữa trong tay, Giang Triều đi phía sau cầm cặp sách giúp cô, đằng sau nữa còn có Tần Lễ và Lý Thâm, một người thì xách túi đồ ăn cho cô còn một người thì kể chuyện hài chọc cô cười.
Trần Quân còn gì đó chưa hiểu, hôm qua Thẩm Nhu đi với Giang Triều, buổi sáng hôm nay cô không lên lớp cũng vì cô và Giang Triều ở cùng nhau, nhưng cậu ta không dám tiếp tục nói Giang Triều không phải người tốt.
Trần Quân tiến lên: “Anh Chu Tự nói muốn gặp chị.”
Thẩm Nhu dừng bước, nhìn Trần Quân không lên tiếng.
Trần Quân biết nếu Thẩm Nhu đồng ý gặp Chu Tự thì vị trí Chu Tự trong lòng cô có sự khác biệt nhưng nghĩ đến lý do vì sao Chu Tự trong lòng cô lại có điểm khác thì Trần Quân đứng im tại chỗ rất lâu mới bừng tỉnh lại.
Giang Triều không nhắc đến chuyện Chu Tự muốn gặp Thẩm Nhu, cậu đưa Thẩm Nhu đến cửa phòng học, đưa cặp sách cho cô rồi trở về đi học.
Tần Lễ: “Bạn bè quan tâm nhau thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Giang Triều cười khẩy một tiếng: “Không nghĩ nhiều, chỉ không ngủ được thôi.”
Cuối cùng Lý Lê cũng đợi được đến lúc giải lao, cô ấy nói nhỏ với Thẩm Nhu: “Nhu Nhu, cậu không cần thích em trai cậu nữa đâu, trưa nay tớ ở nhà ăn gặp phải cậu ta, có người nói Sở Lam đáng thương, nói hành vi của Sở Lam là có lý do, cậu ta chẳng nói giúp cậu câu nào.”
Giọng Thẩm Nhu rất nhẹ: “Các dự án của Trần Thắng đều dựa vào nhà họ Sở mới lấy được, cậu ta sẽ không nói giúp tớ đâu.”
Đối với chuyện Chu Tự muốn gặp mình, Thẩm Nhu cũng rất muốn biết Chu Tự muốn gặp cô để nói chuyện gì.
Thẩm Nhu mở điện thoại di động lên, tìm thấy tin nhắn của Chu Tự trong đó, trả lời lại rồi chăm chú nghe giảng học bài.
Xung quanh có không ít bạn cùng lớp đang lười biếng lặng lẽ quan sát Thẩm Nhu, biểu cảm trên mặt Thẩm Nhu chẳng hề thay đổi chút nào, mọi người cũng cảm thấy mất mặt nên không có ai âm thầm nhìn Thẩm Nhu nữa.
Cuối cùng cũng đến lúc tan học, lúc Thẩm Nhu đi ra khỏi trường thì gặp Giang Triều.
Thẩm Nhu đi tới gần thì ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô chỉ vào quán cafe đối diện trường: “Tớ và Chu Tự hẹn gặp ở bên đối diện, lát nữa sẽ trở lại.”
Đôi mắt đen nhánh của Giang Triều nhìn thẳng vào cô: “Lần này không đi được không?”
Chu Tự đi ra khỏi trường trước Thẩm Nhu, cậu ấy ngồi trong quán cafe đợi Thẩm Nhu, thấy Thẩm Nhu và Giang Triều đứng cạnh nhau thì chủ động đi ra ngoài đứng ở cửa quán chào Thẩm Nhu.
Cô muốn đối xử tốt với Giang Triều hơn.
Thẩm Nhu: “Giang Triều.”
Giang Triều: “Hả?”
“Cậu ấy không cao bằng cậu.”
“Không đẹp trai bằng cậu.”
“Tớ không đi gặp cậu ấy nữa, chúng ta về nhà đi.”
Giọng Thẩm Nhu vừa trong trẻo vừa mang theo âm cuối, khiến người ta cảm thấy khô nóng.
Thẩm Nhu vừa ngồi lên xe Giang Triều, Giang Triều quay lại nâng mặt cô lên: “Lặp lại lần nữa đi, vừa nãy ông đây không ghi âm.”
Thẩm Nhu nhìn Giang Triều: “Cậu ghi âm làm gì?”
Giang Triều nhếch miệng lên trả lời: “Trốn trong chăn lén lút vui vẻ, được không?”
Thẩm Nhu: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.