Thấy suy nghĩ của mình bị ông cụ nhìn thấu, Vương Chí Viễn có chút ngượng ngùng gãi đầu.
Ngụy Chấn Quốc thở dài, nói: “Anh đã theo tôi bao nhiêu năm trời, kiến thức và mưu lược đều tăng cao rất nhiều nhưng ánh mắt vẫn không nhìn được xa”.
Vương Chí Viễn hơi run rẩy, cung kính nói: “Xin cụ chỉ thị”
Ngụy Chấn Quốc lại đưa mắt nhìn cần câu, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có lẽ anh hiểu rõ Quỷ Sa Tăng hơn tôi nhỉ?”
Vương Chí Viễn gật đầu.
“Vậy tôi hỏi anh, từ sau khi cậu ta thành danh, đã từng làm gì gây bất lợi cho Trung Quốc chưa?” Ngụy Chấn Quốc như có thâm ý hỏi.
Vương Chí Viễn lắc đầu: “Cậu ta chưa từng làm gì, thậm chí... tôi nghe tin tức bên phía Dao Nhọn truyền về, trước đây họ chấp hành nhiệm vụ ở biên giới, còn từng nhận được sự giúp đỡ của Huyết Sắc Luyện Ngục!”
“Vậy chẳng phải được rồi sao.”
Ngụy Chấn Quốc nghiêng đầu liếc nhìn ông ta: “Chính anh cũng đã nói rồi, Quỷ Sa Tăng là người Trung Quốc chúng ta. Cậu ta trở về Trung Quốc như trở về nhà vậy, chúng ta là người nhà, cần sợ gì chứ?”
“Cụ nói phải, tôi đã biết nên làm thế nào rồi.”
Vương Chí Viễn bừng tỉnh.
Đúng như ông cụ nói, người ta chưa từng làm việc gì gây bất lợi cho Trung Quốc, nhưng ông ta lại cho rằng sự xuất hiện của người ta ở Trung Quốc là không có ý tốt.
Bây giờ xem ra, ông ta vẫn luôn có lòng dạ tiểu nhân.
Khoan đã...
Vương Chí Viễn đột nhiên nhận ra rằng vừa nãy ông cụ nói có ý vị sâu xal
Trong lời nói không hề có địch ý với Lý Phù Sinh, thậm chí còn có thái độ khá tốt.
Chẳng lẽ ông cụ quen biết Lý Phù Sinh sao?
Nghĩ đến đây, điện thoại trong túi áo bỗng nhiên đổ chuông.
“Cụ ơi, tôi nghe điện thoại.”
Vương Chí Viễn áy náy nói. Ngụy Chấn Quốc xua tay, ý bảo không sao. Vương Chí Viễn lấy điện thoại ra, nhìn thấy là Chu Hân
Minh gọi đến, nghe máy nói: “Tiểu Chu, sớm như vậy tìm tôi làm gì?”
“Đội trưởng Vương... Có người muốn bắt tên đó!”
Năm phút trước, Chu Hân Minh đưa Lý Phù Sinh đến tập đoàn Thanh Hoa, Lý Phù Sinh vừa xuống xe, liền bị mười mấy cảnh vệ bao vây.
Người đàn ông trung niên sải bước bước tới, nói: “Lý Phù Sinh đúng không? Có người tố cáo cậu cố ý làm người khác bị thương, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến.”
Cố ý làm người khác bị thương sao?
Lý Phù Sinh nhanh chóng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Anh cười nói: “Được, tôi đi với các người.”
“Đưa đi!”
Mấy tên cảnh vệ đưa Lý Phù Sinh lên xe.
Chu Hân Minh tận mắt chứng kiến cảnh này cũng quýnh
Chu Hân Minh không lo lắng về sự sống chết của Lý Phù Sinh mà sợ những người của sở cảnh vệ đó sẽ làm loạn kế hoạch của Vương Chí Viễn, từ đó khiến cơ hội lập công của cô
ấy bị dòng nước cuốn trôi!
Trước tình hình cấp bách, Chu Hân Minh lập tức báo cáo chuyện này cho Vương Chí Viễn.
Cùng lúc đó.
Sau khi Vương Chí Viễn cúp điện thoại, cười gượng: “Thưa cụ, tên đó bị người của sở cảnh vệ bắt rồi.”
“Ồ?”
Ngụy Chấn Quốc quay đầu lại, nói: “Chuyện là thế nào?”
Đương nhiên Vương Chí Viễn cũng có thể đoán được chuyện chắc chăn có liên quan đến nhà họ Triệu.
Thế là Vương Chí Viễn lại thủ thỉ nói với Ngụy Chấn Quốc một lượt.
“Thưa cụ, chuyện này nên giải quyết thế nào?” Vương Chí Viễn ngập ngừng hỏi.
“Hừ!”
Ngụy Chấn Quốc khit mũi, không hài lòng nói: “Hai mươi mấy người vây đánh người ta, chẳng lẽ không cho phép người †a tự vệ hợp pháp sao? Có câu nói hay lắm, kẻ ác tự có kẻ ác trị...”
“Thưa cụ, tôi đã biết nên làm thế nào rồi.”
Vương Chí Viễn gật đầu nói.
Lúc này ông ta càng thêm chắc chắn rằng rất có thể Lý Phù Sinh và ông cụ quen biết nhau.
Hơn nữa mối quan hệ còn không tồi!