Mỹ Nữ Băng Giá Phải Lòng Tôi

Chương 4: Người phải đi không phải là tôi mà là ông




Trong văn phòng tổng giám đốc.
Lý Phù Sinh ngồi trên sô pha, vểnh chân bắt chéo, trông thoải mái như ở nhà mình.
Lâm Diệu Âm ngồi bên cạnh, sắc mặt bối rối.
Tối qua là đêm điên cuồng nhất của cô từ bé tới giờ. Nhưng cô không hối hận!
Bởi vì cô ghét Triệu Tử Thắng.
Dâng cơ thể mình cho một tên khốn nạn như vậy thì chẳng thà cho chó còn hơn!
So với Triệu Tử Thắng, ít nhất người đàn ông trước mắt này còn được cái ưa nhìn, không khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi miên man. “Âm” Cửa văn phòng bật mở.
Một người đàn ông trung niên tất tả chạy vào đây, đó chính là chủ tịch tập đoàn Hoa Thanh, Lâm Phẩm Hồng.
“Cha!”
Đôi mắt đẹp của Lâm Diệu Âm nhìn về phía đó, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên.
Lâm Phẩm Hồng không trả lời cô mà nhìn thẳng vào Lý Phù Sinh.
“Cậu chính là đồ đệ của Bán Tiên à!” “Đúng vậy.”
Lý Phù Sinh gật đầu.
Lâm Phẩm Hồng nhìn anh từ đầu tới chân: “Hôm nay cậu tới đây là vì chuyện hôn ước với Diệu Âm phải không?”
Thái độ vênh váo hung hăng này lập tức làm Lý Phù Sinh cảm thấy khó chịu.
Nhưng vì lịch sự, anh vẫn thừa nhận: “Đúng vậy, đúng là tôi tới đây vì chuyện đó.”
Lâm Phẩm Hồng trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói: “Năm đó nhà họ Lâm chúng tôi gặp khủng hoảng, được sư phụ cậu ra tay cứu giúp, sau đó, để báo đáp ân tình này, cha tôi đã lập hôn ước này với ông ấy, đồng ý gả Diệu Âm cho cậu.”
Lý Phù Sinh gật đầu: “Có vẻ là vậy.”
Vừa rồi ông cụ đã gửi tin nhắn cho anh, nội dung không khác là bao so với những gì Lâm Phẩm Hồng nói.
Lâm Diệu Âm ngồi bên cạnh tròn mắt. Hóa ra người đàn ông này đúng là vị hôn phu của cô!
Nhưng nếu như cha cô biết chuyện này thì sao lại bảo cô đính hôn với Triệu Tử Thắng?
“Chàng trai trẻ, tôi lại hỏi cậu chuyện này.”
Lâm Phẩm Hồng đột nhiên hỏi: “Các cậu tự hỏi lòng mình xem, cậu có xứng với Diệu Âm nhà chúng tôi không?”
Lý Phù Sinh bĩu môi, đang định nói gì đó.
Lâm Phẩm Hồng chợt đổi giọng, ngang ngược ngắt lời anh: “Nói thật với cậu vậy, hiện tại cha tôi đã mất rồi, tôi và Diệu Âm sẽ không thừa nhận hôn ước này”
Ông ta thở dài, bổ sung thêm: “Tuy vậy, dù sao nhà họ Lâm chúng tôi cũng đã nhận được ơn lớn của sư phụ cậu, để bù đắp, tôi có thể cho cậu một khoản tiền đủ để nửa cuộc đời còn lại của cậu không cần phải lo nghĩ gì nữa.”
“Thật sao?”
Lý Phù Sinh cười khẩy một tiếng, hỏi: “Vậy ông định đền bao nhiêu tiền?”
Lâm Phẩm Hồng thoáng trầm ngâm, xòe một bàn tay ra: “Năm triệu.”
“Chal” Lâm Diệu Âm hô lên một tiếng.
Lâm Phẩm Hồng ngắt lời cô, ông ta nói: “Con ngồi im đi, cha sẽ xử lý chuyện này!”
“Ha ha ha, thú vị đấy.” Lý Phù Sinh cười.
“Thực ra hôm nay tôi tới đây vốn là để hủy bỏ hôn ước với con gái ông.”
“Nhưng...”
Lý Phù Sinh nói đến đây, đùa cợt bảo: “Giờ tôi đổi ý rồi."
Lâm Phẩm Hồng cười xem thường: “Chàng trai trẻ à, tôi khuyên cậu chớ có thấy tôi giữ thể diện cho cậu mà lại không
chịu biết điều.”
“Rốt cuộc ai mới là người không biết điều thì trong lòng mọi người tự biết.”
“Có câu mang ơn một lần, nhớ ơn ngàn đời, trước đây, nhà họ Lâm các ông gặp nạn, sư phụ tôi đã ra tay giúp đỡ, chính cha ông đã chủ động gả cháu gái của mình cho tôi!”
“Còn ông thì sao? Qua cầu rút ván à?”
Lý Phù Sinh chỉ trích không chút khách sáo.
“Cậu..”
Lâm Phẩm Hồng bị lời phản bác này làm cứng họng.
Lý Phù Sinh quay qua nhìn Lâm Diệu Âm: “Cô cũng đã biết rõ chuyện này rồi, giờ tôi hỏi cô, cô có muốn lấy tên phế vật kia không?”
Anh cần phải biết thái độ của người phụ nữ này.
_
“Còn lâu tôi mới muốn gả cho tên phế vật đó!” Lâm Diệu
Âm gần như bật thốt lên.
Vốn cô còn định nói thêm gì đó.
Nhưng Lý Phù Sinh không cho cô cơ hội, anh tuyên bố cực ngầu: “Tốt, có câu này của cô là được rồi.”
“Ranh conl”
Thấy thái độ của Lý Phù Sinh xấc xược như vậy, Lâm Phẩm Hồng tức đỏ mặt: “Mời cậu lập tức rời khỏi đây ngay!”
“Cha!”
Lâm Diệu Âm ngăn lại: “Sao cha lại cứ bắt con phải lấy tên khốn đó vậy, cha thừa biết là con ghét loại người đó nhất mà.”
Nói xong, mắt cô rơm rớm lệ.
“Diệu Âm, con đừng trách cha, tình hình công ty thế nào thì con cũng biết rồi đấy, hiện tại, ngoài nhà họ Triệu ra, không có ai khác có thể giúp được chúng ta.”
Lâm Phẩm Hồng thở dài bất đắc dĩ.
Lâm Diệu Âm ấm ức ra mặt, lẩm bẩm nói: “Chẳng phải chỉ là phá sản thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ, dù sao có chết
con cũng không lấy Triệu Tử Thắng đâu!”
“Con... Con muốn chọc cha tức chết à!” Lâm Phẩm Hồng sốt ruột.
“Đúng là mất mặt đàn ông!”
Lý Phù Sinh ngồi bên cạnh đột nhiên quở trách.
Nghe vậy, Lâm Phẩm Hồng lạnh mặt lại: “Cậu bảo gì cơ?” “Tôi nói là ông làm mất mặt đàn ông!”
Lý Phù Sinh mắng không chút khách khí: “Ông là cha mà lại chẳng hề quan tâm hạnh phúc của con gái, có khác gì bán con cầu vinh?”
“Ranh con, không tới lượt cậu dạy đời tôiỊ”
Lâm Phẩm Hồng không cam lòng phản bác lại: “Diệu Âm là con gái nhà họ Lâm, nó nhất định phải lấy một tấm chồng môn đăng hộ đối, nhất định không thể kết hôn với một tên nghèo mạt rệp như cậu được.”
“Cha, con không lấy đâu, có chết con cũng không lấy!” Lâm Diệu Âm ra sức phản đối.
Nhưng thái độ của Lâm Phẩm Hồng cực kỳ cương quyết: “Dù thích hay không con cũng đều phải lấy!”
Mặc dù ông ta cũng biết làm vậy là bất công với con gái mình nhưng ông ta thực sự không còn cách nào khác.
Nếu như không kết thông gia với nhà họ Triệu thì chắc chắn công ty của ông ta sẽ phá sản!
Lý Phù Sinh bước tới trước mặt Lâm Diệu Âm, đưa tay lau khô nước mắt cho cô: “Khóc cái gì, có tôi đây rồi, đừng sợ.”
Trong lòng Lâm Diệu Âm xao xuyến.
Không hiểu sao câu nói ngắn gọn ấy lại như một liều thuốc an thần với cô.
Dường như dù trời có sập xuống thì người đàn ông trước mắt này cũng vẫn sẽ chống lên cho cô.
“Nhóc con, nể mặt Bán Tiên, tôi không chấp nhặt với cậu, giờ thì mời cậu đi khỏi đây ngay lập tức.” Lâm Phẩm Hồng hạ
lệnh đuổi khách một lần nữa.
Lý Phù Sinh cười khẩy: “Người phải đi không phải là tôi mà là ông!”
Nghe vậy, con ngươi của Lâm Phẩm Hồng thu nhỏ lại.
Lý Phù Sinh không để ý tới ông ta, thong thả lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối. “Quỷ Sa Tăng!”
“Giúp tôi dốc toàn lực thu mua cổ phiếu của tập đoàn Hoa Thanh ở thành phố Vân Hải.”
Mặc dù Lý Phù Sinh nói chuyện bằng tiếng Anh nhưng Lâm Phẩm Hồng và Lâm Diệu Âm đều nghe hiểu.
“Nhóc con, cậu muốn làm gì?” Lâm Phẩm Hồng nhíu mày hỏi.
Lý Phù Sinh cúp điện thoại, cười gắn nói: “Ông sẽ biết ngay thôi!"
Lâm Phẩm Hồng nhìn chăm chăm Lý Phù Sinh, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Chỉ hai phút sau.
“Tổng giám đốc, không ổn rồi...”
Một nữ thư ký đẩy cửa đi vào.
Lâm Phẩm Hồng nóng ruột hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nữ thư ký trông thấy Lâm Phẩm Hồng, lập tức báo cáo: “Thưa chủ tịch, có tập đoàn quốc tế đang tấn công cổ phiếu của chúng ta trên sàn chứng khoán!”
Tập đoàn quốc tết
Lâm Phẩm Hồng nuốt nước bọt, không tin nổi nhìn chằm chằm Lý Phù Sinh.
“Rầm!”
Cửa văn phòng lại bật mở một lần nữa.
Lại một trợ lý khác lao vào: “Tổng giám đốc, không hay rồi, giá cổ phiếu của chúng ta đang lao dốc, rất nhiều cổ đông đang bán tháo cổ phiếu!”
Lâm Diệu Âm hoảng sợ nhìn Lý Phù Sinh.
Người đàn ông này... Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể ra lệnh cho cả một tập đoàn tài chính quốc tế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.