Mỹ Nữ Băng Giá Phải Lòng Tôi

Chương 47: Các anh có ý gì?




Lý Phù Sinh lắc đầu thở dài: “Đừng nói những lời như vậy, nhìn thấy cô hạnh phúc tôi cũng rất vui.”
Nghe vậy, Julia đột nhiên che miệng cười nói: “Có phải anh đang ghen không?”
Ghen sao? Có sao! Lý Phù Sinh hơi ngẩn người.
“Quỷ Sa Tăng, nếu anh bằng lòng ổn định lại, vậy tôi... Tôi sẵn sàng ly hôn vì anh”.Julia lấy hết can đảm nói.
Lý Phù Sinh lập tức xua tay: “Không không không, Julia, tôi là kẻ phong lưu, cả đời này không thể ổn định lại, cô tuyệt đối đừng bồng bột”
Thấy anh như vậy, trong lòng Julia càng chắc chăn răng anh đang ghen.
Cô ấy lặng lẽ ghé sát bên tai Lý Phù Sinh: “Chồng của tôi không đến Trung Quốc, tôi ở phòng 1808 chờ anh!”
Nói xong, cô ấy bèn rời khỏi đây.
Lúc đi đến cửa lớn, cô ấy còn không quên cho Lý Phù Sinh một nụ hôn gió.
Không may chút nào, cảnh này vừa hay bị Lâm Diệu Âm nhìn thấy, cô lập tức cau mày.
Cô đang định đi về phía Lý Phù Sinh thì bị một người đàn ông mặc Âu phục màu trắng chặn đường.
“Chào cô Lâm, tôi là tổng giám đốc Trịnh Thiên Lỗi của tập đoàn Long Thịnh, có thể mời cô Lâm nhảy một bài không?” Trịnh Thiên Lỗi vô cùng lịch sự hỏi.
Rõ ràng là Lâm Diệu Âm quen biết Trịnh Thiên Lỗi, biết bối cảnh của anh ta khá lớn, không tiện đắc tội, nhưng cô lại không muốn tiếp xúc với đối phương.
Nhất thời cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng cô nghiến răng nghiến lợi nói: Sếp Trịnh, tôi thật sự xin lỗi, tôi không được khỏe lắm”
Nói xong, cô bèn cố tình đi vòng qua Trịnh Thiên Lỗi. Nhìn bóng lưng của cô, Trịnh Thiên Lỗi nhất thời khó chịu.
Thành phố Vân Hải nhỏ bé mà lại có người dám từ chối anh ta!
Sau đó khi nhìn thấy người mà Lâm Diệu Âm bước tới gần, sắc mặt lập tức thay đổi.
Sự tức giận bốc lên trong lòng. Hiển nhiên, người anh ta nhìn thấy là Lý Phù Sinh.
Trịnh Thiên Lỗi không trực tiếp lao thẳng đến mà lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Ở bên khác.
Trong đầu Lý Phù Sinh tràn ngập hình dáng kiêu hãnh của vdulia, anh đang do dự có nên đến phòng 1808 hay không thì Lâm Diệu Âm đột nhiên xuất hiện khiến anh thực sự giật cả mình.
“Anh đang làm gì vậy?” Lâm Diệu Âm hỏi.
“Tôi đang ăn đây này!” Lý Phù Sinh giả vờ bình tĩnh nói.
“Người phụ nữ vừa nấy là ai vậy?” Lâm Diệu Âm rất bình tĩnh hỏi.
Lý Phù Sinh biết Lâm Diệu Âm nói đến.Julia, anh có cảm giác chột dạ, tùy tiện chiếu lệ: “Một người bạn trước đây quen biết ở nước ngoài.”
Bạn? Lâm Diệu Âm không tin.
Tuy nhiên vào lúc này.
Bốn năm tên bảo vệ của khách sạn đến trước mặt hai người họ.
Người đàn ông mặc Âu phục dẫn đầu trong số đó bước tới hỏi: “Thưa anh, xin hỏi anh có thư mời của bữa tiệc này không?”
Hả?
Lý Phù Sinh không khỏi ngẩn người.
Lâm Diệu Âm cũng ngơ ngác, sau đó giúp anh giải thích: “Anh ấy được tôi dẫn đến, có chuyện gì vậy?”
Mỗi khách mời của bữa tiệc đều có thư mời mà một thư mời có thể dẫn một người đi cùng. Người đàn ông mặc Âu phục khế mỉm cười, sau đó lại nhìn Lý Phù Sinh, hỏi: “Nói vậy là anh không có thư mời đúng không?”
Lý Phù Sinh nhướn mày nói: “Đúng là tôi không có.” “Nếu vậy thì mời anh rời khỏi bữa tiệc của chúng tôi.”
Giọng điệu của người đàn ông mặc Âu phục không còn khách sáo lắm nữa.
“Các anh có ý gì?”
Lâm Diệu Âm tức giận, nhắc lại: “Tôi đã nói rồi, anh ấy là người mà tôi dẫn tới!”
Người đàn ông mặc Âu phục chỉ mỉm cười với cô, cũng không giải thích mà kiên trì muốn Lý Phù Sinh rời khỏi đây.
Động tĩnh ở bên này nhanh chóng thu hút khá nhiều người.
Lý Phù Sinh lập tức hiểu ra rằng có người đang nhằm vào mình.
Ánh mắt sắc bén của anh nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Trịnh Thiên Lỗi, người đó cười khẩy với anh.
Thế là anh lập tức hiểu ra.
Lý Phù Sinh giơ ngón tay giữa với anh ta, sau đó lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc Âu phục.
“Anh chắc chẳn muốn tôi rời khỏi đây không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.